Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! (Hoàn Thành)
Chương 62 - Ma Pháp Thiếu Nữ Tối Thượng!
9 Bình luận - Độ dài: 1,886 từ - Cập nhật:
“Đây, đây chính là Scarlet Wing dốc toàn lực sao…”
Hoàng Vũ Đồng nhìn mặt biển nhuộm đỏ máu, ngọn lửa đỏ rực quanh thân nàng khẽ run rẩy, một nửa là chấn động, một nửa là cảm giác áp bách dường như đến từ sâu thẳm huyết mạch do sức mạnh hủy diệt kia mang lại.
Hoshino Kirara siết chặt khẩu ma súng trong tay, nước mưa trượt dọc thân súng, “…Thật đáng sợ.” Dù cách xa hàng trăm mét, mùi máu tanh nồng và dư chấn sức mạnh lan tỏa trong màn mưa vẫn khiến đầu ngón tay nàng lạnh buốt.
Minase Kazuha khẽ há miệng, nhất thời thất ngữ.
Trong đầu nàng chợt hiện lên lời của Đào Cung An, chị gái của Đào Cung Kỳ, Ma Pháp Thiếu Nữ màu hồng tiền nhiệm của Đỗ Hoàng: “Sức mạnh của Ma Pháp Thiếu Nữ sau khi biến thân luôn tương ứng với bản ngã trong tâm hồn.”
Vũ Đồng nhiệt huyết như lửa, sức mạnh bùng cháy như liệt hỏa.
Kirara chuẩn chỉ và tao nhã, ma đạn luôn trúng yếu huyệt.
Lâm Yểu Yểu dịu dàng trìu mến, năng lực là chữa trị và bảo hộ.
Đào Cung Kỳ hoạt bát đáng yêu, phép thuật hỗ trợ tốc độ và sức mạnh.
Ngọn lửa của Indigo Flame cũng vậy, vừa có thể hóa thành lưỡi kiếm thiêu đốt kẻ địch, vừa có thể trở thành chiếc khiên ấm áp bao bọc đồng đội, điều đó cho thấy nội tâm nàng vừa có sự dịu dàng của bảo vệ, vừa có sự quyết đoán của chiến đấu.
Nhưng Chisaki… Hiwa Chisaki trong ký ức của Minase Kazuha, vẫn là cô bé luôn thích lẽo đẽo theo sau anh trai, nói chuyện sẽ đỏ mặt, ngay cả khi tặng socola nghĩa vụ cho anh trai cũng phải lấy hết dũng khí. Tại sao sau khi biến thân thì nàng lại sở hữu sức mạnh hủy diệt đáng sợ đến vậy?
Sau khi những chiếc lông vũ đỏ rơi xuống như mưa, đàn nhân ngư bên dưới đã chết và bị thương quá nửa, tàn chi và những mảnh vỡ cháy đen trôi nổi trong sóng biển.
Nhưng những nhân ngư còn lại vẫn không sợ chết, như bị một bản năng nào đó thúc đẩy, điên cuồng lao về phía bóng hình đỏ rực lơ lửng giữa không trung – chúng muốn nuốt chửng sự tồn tại có thể đe dọa Bạch Kình này.
Thiếu nữ chỉ mặc bikini đỏ chậm rãi hạ xuống từ đám mây, trên làn da còn vương những giọt máu và nước mưa chưa khô.
Scarlet Wing hừ lạnh một tiếng, siết chặt nắm đấm, vô số chiếc lông vũ đã mất đi ánh sáng, trước đó bắn vào sâu trong biển, bỗng nhiên lại sáng lên và gào thét quay trở lại. Chúng xuyên thủng chính xác từng cơ thể nhân ngư còn lại, trong tốc độ cực nhanh rũ sạch vết máu và sự nhợt nhạt dính bẩn, trở về trên cơ thể của Hiwa Chisaki, ngưng tụ thành một bộ giáp trụ dữ tợn, áo choàng và váy giáp màu đỏ sẫm phần phật trong mưa bão, cuốn lên từng đợt gió tanh.
Minase Kazuha nhìn bóng lưng nàng, hồi lâu không nói nên lời. Bóng lưng ấy thẳng tắp như kiếm, nhưng lại toát lên vẻ cô độc khó tả.
Trong tai nghe giọng phát thanh viên run rẩy vì vui sướng vang lên đúng lúc: “Không còn phát hiện tín hiệu sinh vật quy mô lớn! Chúng ta… chúng ta đã tiêu diệt đợt Vực Sâu Tĩnh Lặng đầu tiên!”
“Đây chính là Ma Pháp Thiếu Nữ mạnh nhất trong lịch sử Peikuode của chúng tôi, Scarlet Wing!” Đồ Sơn Xuân Tích kiêu hãnh ưỡn bộ ngực đầy đặn và đôi tai cáo, ngay cả đuôi cáo cũng vểnh lên, “Chisaki! Bên này, bên này!”
“Mấy vị vất vả rồi.” Hiwa Chisaki bay đến gần, giọng nói lạnh nhạt như công việc, không nghe ra quá nhiều cảm xúc. Điều này khiến Hoshino Kirara và Hoàng Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm, các nàng còn lo lắng nàng sẽ mang cảm xúc xung đột trên sân thượng vào sự hợp tác lúc này.
“Chisaki, đòn tấn công cấp độ đó…” Minase Kazuha không kìm được bước lên một bước, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực khẽ phập phồng của nàng, “Không có tác dụng phụ gì với cơ thể em sao?” Nhớ lại cảnh cơn bão lông vũ diệt sạch cả đợt nhân ngư trong khoảnh khắc vừa rồi, lượng ma lực tiêu hao chắc chắn là một con số thiên văn, nàng vô thức lo lắng cho cô em gái nhỏ trong ký ức này.
“Không sao chị Kazuha, em đã quen rồi.” Giọng Hiwa Chisaki khẽ ngừng, khuôn mặt nghiêng trong màn mưa có vẻ hơi mơ hồ.
“Tiểu Chisaki của chúng ta lợi hại lắm nha~” Indigo Flame đột nhiên thả lỏng, như một con cáo lười biếng, nắm lấy chiếc đuôi mềm mại của mình nhẹ nhàng đặt vào lòng Scarlet Wing, những sợi lửa xanh lam len lỏi vào khe hở của váy giáp đối phương, hồi phục cơ thể của Chisaki, “Một phát là xong việc cả đêm của chúng ta rồi, ê hế hế. Thưởng cho em tối nay muốn sờ thế nào thì sờ nha.”
“Cảm ơn chị Xuân Tích.” Khóe miệng Scarlet Wing hiếm hoi nở một nụ cười nhạt, dù thoáng qua nhưng đã bị Minase Kazuha bắt được – đằng sau nụ cười ẩn chứa sự mệt mỏi khó che giấu.
Nhưng, nếu mình có thể nhìn ra, mà Indigo Flame, đồng đội của nàng, lại không nhận thấy… vậy chẳng phải có nghĩa là, sự mệt mỏi đã trở thành trạng thái bình thường của nàng sao?
Trong đầu Minase Kazuha, đột nhiên lóe lên cuộc đối thoại với Đào Cung An.
Đó là sau một lần đẩy lùi Ouroboros, nàng vừa sử dụng phép thuật quá tải, những con sóng cuộn lên nuốt chửng một quái nhân cấp Demon, đang kiệt sức quỳ trên mặt đất thở dốc. Cô gái cao ráo tóc hồng đi đến bên nàng, nàng nghĩ đối phương đến an ủi mình, ngẩng đầu lên lại đối diện với đôi mắt hồng cực kỳ nghiêm túc.
“Nhớ kỹ, Kazuha, quá tải rất mạnh, nhưng chỉ có thể dùng làm át chủ bài khi không còn đường lui. Nếu liên tục sử dụng phép thuật quá tải, tinh thể ma lực của em sẽ bị đoản mạch, thậm chí hư hỏng, hậu quả…”
Nàng không nói tiếp, nhưng Minase Kazuha rất rõ đó sẽ là kết cục thế nào. Ma Pháp Thiếu Nữ có tinh thể ma lực hư hỏng, kết cục cuối cùng chỉ có cái chết.
Trở lại cơn mưa bão lúc này, Minase Kazuha nhìn bóng lưng đẫm máu của Hiwa Chisaki , đột nhiên cảm thấy như nhìn thấy một người khác. Một người gánh vác mọi trách nhiệm lên vai mình, cuối cùng lại tan xương nát thịt.
Nàng vô thức mở miệng, giọng nói nhẹ đến mức gần như bị gió mưa nuốt chửng:
“…Em đang theo đuổi bóng lưng của anh ấy sao, Chisaki?”
Cơ thể Scarlet Wing đột nhiên cứng đờ.
Trên mặt biển chỉ còn cơn mưa bão vẫn trút xuống, đập vào giáp trụ phát ra âm thanh trầm đục.
…
“Ngươi đang xem gì vậy?” Đông Phương Trừng nằm trên giường lướt video mệt mỏi, duỗi chân đá vào lưng Lâm Phong đang khoanh chân ngồi trên thảm, những ngón chân tròn trịa chọc hắn ngứa ngáy.
“Triển lãm nghệ thuật.” Lâm Phong không quay đầu lại, ngón tay lướt trên máy tính bảng, “Lịch trình ngày mai không phải đã bị hủy vì mưa bão sao? Tớ xem có gì thú vị không.”
Đông Phương Trừng bò trên giường đến sau lưng Lâm Phong, cằm gác lên vai hắn thò đầu ra: “Đại sư Seurat phái điểm họa … Đây không phải mẹ ta nhắc với ngươi lúc ăn tối sao?” Nàng đưa tay chọc chọc sau gáy Lâm Phong, “Ngươi thật sự muốn tán tỉnh mẹ ta à?”
“Sao cậu không nghĩ là tớ có hứng thú với nghệ thuật?” Lâm Phong lật tay nắm lấy ngón tay nghịch ngợm kia, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, nếu Hoshino Kirara có mặt lúc này chắc sẽ la to: “Tại sao hai người ở chung một phòng, tiếp xúc cơ thể lại tự nhiên đến vậy! Rốt cuộc đã lén lút làm bao nhiêu lần rồi!”
“Không thể, cảm giác ngươi chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào.”
Đông Phương Trừng rút tay về, ôm gối lăn lộn trên giường. Nàng không mang theo máy tính, cũng không thể chơi game với chó đại gia, bên ngoài mưa bão cũng không thể ra ngoài tìm niềm vui, thật sự chán đến mức sắp mọc nấm rồi.
“Có chơi Tốc Chiến không, hay làm ván Valorant đi?”
“Không rảnh, tớ đang mua vé.” Ánh mắt Lâm Phong vẫn dừng lại trên giao diện mua vé. “Cậu tự chơi đi.”
“Chơi một mình thì có gì vui, mà nói đến triển lãm nghệ thuật, nơi đó không phải đều đã bán vé từ trước rất lâu sao? Ngươi bây giờ mua được à?” Đông Phương Trừng ghé sát lại, tò mò nhìn màn hình.
“Tớ trả giá cao để mua đó,” Lâm Phong thờ ơ nói, “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.”
“Xì, không nói chuyện được với loại người có tiền như ngươi.” Đông Phương Trừng tự thấy vô vị dời ánh mắt, mở Douyin lướt video ngắn.
“Hashire Sori Yo~ Kaze No You Ni~ Tsukimihara Wo~ Padoru Padoru~!”
“Cậu lướt video rác có thể đeo tai nghe mà tự nghe không?”
“Không thể, ta đây gọi là hào phóng chia sẻ.”
Lâm Phong trợn mắt, chỉ có thể coi thứ âm nhạc thần thánh này làm nhạc nền.
Dựa vào việc thêm số không vào sau giá vé, chưa đầy vài phút hắn đã nhận được một vé VIP ngày mai, kèm theo phúc lợi có thể gặp riêng đại thầy Seurat ba phút.
Đương nhiên, hắn không hề có hứng thú với nghệ thuật điểm họa được vẽ bằng những chi thể đứt lìa, chuyến đi này là để thực hiện một giao dịch với họa sĩ đẫm máu “nổi tiếng” này, đề phòng tương lai có thể phải đối đầu với Amethyst Tear, kẻ nghi ngờ có thể thao túng thời gian.
Làm thế nào để đối phó với một đối thủ có thể thao túng thời gian?
Chuyện này nói khó thì khó, nói dễ thì dễ, chỉ cần tìm một thứ có thể làm tổn thương nàng trong thời gian bị thao túng là được, mà Seurat lại rất giỏi tạo ra những thứ khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là SAN (chỉ số tỉnh táo) tụt sạch.
Còn về việc làm thế nào để chỉ người bị dừng thời gian nhìn thấy mà không ảnh hưởng đến đồng đội… Lâm Phong hiện tại thật sự có một ý tưởng hay.


9 Bình luận