• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 578 từ - Cập nhật:

Tuồng như cuộc sống là một thứ gì đó buồn tẻ đến chết đi được.

Trên thực tế, người lớn ai nấy cũng đều nói rằng thời niên thiếu là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời của họ, và đó là minh chứng rõ ràng cho sự thật đơn giản vừa nói ở trên. Cứ nghĩ đến chuyện rồi một ngày mai tôi sẽ nhìn lại những tháng ngày vô nghĩa này đây với đầy sự trân quý, ghen tị, với một ý niệm rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể cất lên giai điệu êm đềm của thanh xuân lần nữa đúng là một bi kịch.

Tôi luôn cho rằng mọi người xung quanh cũng gánh trên mình một nỗi lo sợ tương tự, nhưng hình như không phải. Ai ai cũng tìm được một cách để thỏa mãn, một cách để an ủi bản thân mình của riêng họ, tỷ như đọc sách, nghe nhạc, chơi thể thao hoặc đâm đầu vào đống sách vở chẳng hạn.

Bằng cách tuân thủ theo những quy tắc cơ bản, trang bị cho mình những kỹ năng thiết yếu và tránh đâm đầu vào các việc quá sức nặng nhọc mà tôi vẫn sống ổn tới ngày hôm nay. Tuy được ăn ngon ngủ đủ nhưng mà cảm giác chán chường vẫn cứ bao phủ lấy hết thảy việc tôi làm.

Tất cả đều rất, rất nhàm chán.

Ngày ngày tôi phải ăn sáng, đến trường, đi vào lớp học được chỉ định rồi lại ngồi vào chỗ ngồi được chỉ định. Tôi chẳng bao giờ có một cuộc hội thoại nào cho ra hồn với bất kỳ ai cả mà chỉ toàn những câu chuyện vô thưởng vô phạt không đâu. Chẳng kết bạn, và cũng chẳng làm ai mất lòng, tôi cứ yên vị ở bàn mình mà chờ đợi cho thời gian trôi qua.

Bất kỳ sự kích thích nào cũng chỉ tổ làm cho nỗi buồn bực thêm rõ ràng hơn. Khi vặn mình, bạn cảm thấy đau. Miễn là cứ ngồi im ở đó, bạn sẽ cắn răng chịu đựng được cơn đau ấy. Và tất cả những gì tôi làm chỉ là ngắm nhìn nỗi chán chường ngự trị sâu thẳm trong tâm trí.

Tôi ngước mắt thoáng nhìn xung quanh. Trong lớp hợp nơi tập trung khoảng 30 đứa trẻ chẳng lấy gì làm nổi bật này, chẳng một ai đặc biệt. Tất cả đều thật nhàm chán - kể cả tôi. Sự khác biệt giữa tôi và họ là tôi luôn nhận thức được sự nhàm chán của mình. Trong khi những người còn lại sống với ảo tưởng rằng cuộc đời lúc nào cũng muôn màu, lộng lẫy và họ chính là người đặc biệt. Và ai ai trong số họ cũng đều làm tôi khó chịu như nhau.

Tôi bối rối, giận giữ với chính mình vì sống mà chẳng có mục tiêu rõ ràng, và với cả những người không cảm thấy rối bời như vậy. Song những ngày tháng này, khi mà tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là chửi rủa sự nhạt nhẽo của bản thân ấy lại được coi là đỉnh cao của cuộc đời tôi.

Thật là mệt mỏi.

Nghiêm túc đấy… Ai đó, xin hãy lấy đi những cảm xúc này của tôi và đưa tôi ra khỏi cái nơi vô nghĩa này có được không? 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận