Tập 08: Pizza Nướng Lò Đá Và Tiên Dược Trường Sinh!
Chương 4-1: Quý Tộc Đáng Sợ. Quý Tộc Thật Sự Rất Đáng Sợ!
2 Bình luận - Độ dài: 2,714 từ - Cập nhật:
Cuối cùng cũng đến ngày Bá tước Langridge ghé thăm. Sáng nay, Hội Thám Hiểm đã đông đúc một cách bất thường, ngay cả vào giờ sớm như vậy.
"Bá tước sẽ đến hôm nay. Nhưng ông ấy chỉ đến để quan sát, nên tất cả hãy làm việc như bình thường," hội trưởng dặn dò nhân viên và các nhà thám hiểm khác.
Đúng lúc đó, Bá tước Langridge đã đến. Như dự đoán, khi ông ta bước vào, cả hội trường lập tức im bặt một cách kỳ lạ. Mãi đến khi vị bá tước lên tiếng: "Ta chỉ đến để quan sát. Mọi người cứ làm việc như bình thường," thì bầu không khí mới phần nào trở lại bình thường, dù vẫn còn chút gượng gạo.
Bá tước là một người khá to lớn, có vẻ ở độ tuổi tầm bốn mươi. Ông ta trông giống kiểu người đẹp trai nhưng nghiêm nghị. Nếu phải so sánh, ông ta gợi nhớ đến phiên bản thứ năm của 007 – một quý ông trung niên phong độ đến mức ai cũng phải ghen tị.
Tuy nhiên, ánh mắt tôi cứ lướt lên và khi chạm đến đỉnh đầu ông ta...
Ông ấy bị hói, và hói một cách rất "ấn tượng". Mái tóc nâu của ông ấy gợi nhớ đến kiểu tóc hiện tại của diễn viên đóng vai 007 đầu tiên. Vì ông ấy vốn rất phong độ, nên sự thất vọng khi phát hiện ra điều này lại càng lớn hơn. Nhìn dáng vẻ ấy, tôi hoàn toàn hiểu được tại sao ông ta lại muốn thử ngay loại dược phẩm mà hội trưởng đã sử dụng.
Dù cảm thấy như mình đang vô lễ, nhưng tôi thật sự đồng cảm với mong muốn của vị bá tước sau khi tận mắt thấy ông ta.
Sau đó, với danh nghĩa "đến để quan sát", Bá tước Langridge được hội trưởng dẫn đi tham quan Hội Thám Hiểm. Khi buổi tham quan kết thúc, cả hai lên phòng hội trưởng trên tầng hai. Tất nhiên, tôi cùng các ma thú của mình cũng đi theo.
"Bá tước Langridge, đây là nhà thám hiểm cấp S, Mukohda," hội trưởng giới thiệu tôi, và tôi cũng cúi chào.
[Rất hân hạnh được gặp ngài, Bá tước Langridge. Tôi tên là Mukohda.]
"Rất vui được gặp cậu. Ta đã nghe nhiều lời đồn đại về cậu. Vậy đó chính là Fenrir sao?"
Dù Bá tước Langridge có mặt, nhưng cả ba linh thú của tôi vẫn chẳng tỏ ra bận tâm, chúng chỉ nằm ngủ chụm vào nhau phía sau ghế của tôi.
"Này! Các ngươi thật vô lễ với ngài bá tước! Dậy ngay đi!" Một trong những người tùy tùng của bá tước nổi giận khi thấy thái độ của Fel và hai linh thú.
[Im miệng, con người. Sao một kẻ như ngươi dám ra lệnh cho ta, một Fenrir? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?] Fel cất giọng trầm đục, đầy uy hiếp.
Thật khó để kiểm soát Fel. Đừng nhe răng dọa người ta nữa, Fel. Chính ông cũng đâu phải loại vừa. Nghĩ mình là ai chứ?
"Ếp...!"
Aizz~, nhìn kìa, các tùy tùng của bá tước đã tái mét mặt mày. Họ run rẩy đến mức trông như sắp ngã gục đến nơi.
[Bình tĩnh lại đi, Fel.]
[Hừ! Đám con người nhỏ bé đó dám ra lệnh cho ta, một Fenrir? Chúng không biết mình là ai sao? Ta chỉ nghe lời ngươi thôi, Mukohda. Ta tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ con người nào khác sai khiến. Nếu kẻ nào còn dám thất lễ với ta, ta sẽ hủy diệt toàn bộ thị trấn này. Không, cả đất nước này luôn.]
Fel, làm ơn đi mà. Im lặng một chút được không? Và đừng có nói mấy câu đáng sợ như vậy nữa! Phá hủy thị trấn hay cả quốc gia? Không thấy mọi người sợ đến nỗi im phăng phắc rồi sao? Còn đám tùy tùng kia thì mặt mày trắng bệch, ngã lăn cả ra đất. Ngay cả bá tước, các kỵ sĩ đi cùng, và cả hội trưởng đều đang tái xanh. Bây giờ tôi phải làm gì với bầu không khí này đây?
[Uhh, à... Thật ra, ông ấy là Fenrir, nên mọi người hãy cẩn trọng lời nói. Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng kiềm chế ông ấy hết mức, nhưng nếu máu nóng dồn lên não thì tôi không dám đảm bảo. Thật sự xin lỗi mọi người...]
Dù sao thì, tôi không nghĩ Fel sẽ làm vậy. Nhưng phải thừa nhận rằng ông ấy hoàn toàn có khả năng xóa sổ cả một thị trấn hay thậm chí là cả một quốc gia.
"H-Hiểu rồi. Mọi người, rõ chứ?"
Bá tước lên tiếng, và tất cả những người khác đều gật đầu lia lịa. Những tùy tùng ngã gục đã được đưa ra ngoài từ lúc nào.
"Không cần phải quá khách sáo đâu, Mukohda. Chúng tôi sẽ tuân theo những gì nhà vua đã tuyên bố. Cậu được tự do hành động theo ý mình ở đất nước này. Và chúng tôi sẽ không bao giờ cố ép buộc cậu, bởi giữ một Fenrir ở lại đây là lợi ích quốc gia."
[Cảm ơn ngài rất nhiều. Nghe ngài nói vậy, tôi thật sự cảm thấy an tâm. Tôi nghĩ mình có thể sống ở đây một cách an toàn.]
"Và việc cậu đặt cơ sở ở đây, trên lãnh thổ của ta, thật sự là điều tuyệt vời." Bá tước cười rất tươi.
Có vẻ như việc Fel ở lại đất nước này mang ý nghĩa quan trọng về mặt chính trị, nên chuyện tôi mua nhà ở đây cũng mang lại lợi ích cho ông ta.
Thôi thì, miễn là ông ấy không làm gì ảnh hưởng trực tiếp đến chúng tôi, tôi cũng không phiền bị lợi dụng như vậy.
"Dù sao thì, tôi muốn chuyển chủ đề. Về loại thuốc đó..."
À, đúng rồi. Quà cho bá tước đây mà.
[Tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài. Xin hãy nhận lấy.]
Tôi lấy ra loại thuốc mình đã chuẩn bị từ hôm qua từ ItemBox. Đó là một bộ quà được đóng gói trong một chiếc rương mà tôi nhặt được từ hầm ngục. Sau khi suy nghĩ kỹ về cách đóng gói đẹp mắt, tôi quyết định sử dụng chiếc rương kho báu của con Mimic mà tôi tìm thấy ở hầm ngục Dolan; chiếc rương được trang trí bằng đá quý, trông rất sang trọng.
[Bên trong có xà phòng, dầu gội, dầu xả và mặt nạ ủ tóc.] Nghĩ rằng nếu ít quá thì sẽ thành món quà nghèo nàn, tôi đã đóng gói đầy ắp chiếc rương.
"Đây là sản phẩm bán ở cửa hàng của Lambert, đúng không? Vợ và con gái ta rất thích dùng chúng. Ta sẽ nhận với niềm vui."
Có vẻ vợ và con gái của bá tước là khách hàng quen thuộc của ngài Lambert, nên cũng dễ hiểu khi họ đã sử dụng qua sản phẩm này.
"Còn đây là..."
Tôi đặt một chiếc rương nhỏ hơn trước mặt bá tước. Đây cũng là một rương kho báu mà tôi tìm thấy ở hầm ngục Dolan.
Để món quà trông đặc biệt hơn, tôi đã đặt vào đó Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc mà bá tước khao khát. Tất nhiên, tôi cũng kèm theo dầu gội hỗ trợ tăng hiệu quả. Tôi tặng ông ấy mỗi loại hai chai.
"Ohh! Đây là nó sao?!"
Bá tước mở chiếc rương và cầm lấy chai Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc, mắt dán chặt vào nó.
"Nếu ta dùng cái này, tóc ta sẽ giống như của Willem, đúng không?" Bá tước hỏi tôi, trông vô cùng nghiêm túc.
Ngài bá tước, ánh mắt của ngài thật sự khiến người ta sợ đấy...
[Hội trưởng nói rằng hiệu quả có thể khác nhau tùy người, nhưng chắc chắn tóc ngài sẽ mọc lại,] tôi gật đầu, tự tin trả lời.
Ý tôi là, loại thuốc này được làm từ tiên dược đặc biệt của Sui. Ngay cả khi dùng Thẩm Định, nó cũng hiển thị rằng đây là loại thuốc có hiệu quả mọc tóc cực mạnh – "một loại dược thần cho tóc thưa hoặc rụng".
Hiệu quả của nó rõ ràng qua một cái nhìn vào hội trưởng.
"Hừm. Vậy ta sẽ dùng nó ngay hôm nay."
Sau đó, tôi hướng dẫn bá tước cách sử dụng.
"Mùa lễ hội xã giao sắp tới. Thật may mắn vì ta có được thứ này trước đó." Bá tước lại cười tươi.
Có vẻ như ngay cả giới quý tộc cũng cạnh tranh về ngoại hình.
Bá tước vốn là một người đẹp trai, nhưng cảm giác thất vọng khi nhìn ông ấy bây giờ thật sự không đùa được. Tuy nhiên, với sức mạnh của Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc ông ấy chắc chắn sẽ lấy lại dáng vẻ phong độ ngày nào.
Một người đàn ông như vậy hẳn sẽ toát ra sức hút trưởng thành, có lẽ sẽ rất được yêu thích. Hả? Tôi có nên trao loại Thuốc Thần này không nhỉ?
Đó là điều tôi thầm nghĩ trong lòng trước khi bá tước lên tiếng.
"Nhân tiện, ta đã nghe Willem kể một chút. Hình như cậu đang bị một số kẻ đáng ngờ quấy rầy?"
Hội trưởng chắc hẳn đã kể sơ qua tình hình của tôi cho bá tước nghe.
[Vâng. Có vẻ như chuyện này liên quan đến xà phòng và dầu gội. Họ vẫn chưa hành động gì trực tiếp, nhưng...]
"Hãy yên tâm. Ta sẽ đảm bảo rằng họ không dám làm gì đến cậu hoặc người thân cận của cậu, Mukohda. Có lẽ đã đến lúc hợp tác với kinh đô để triệt hạ bọn chúng một lần và mãi mãi. Những lời đồn tồi tệ về bọn chúng đã kéo dài đủ lâu rồi. Chúng không thể tha thứ được nữa. Kinh đô chắc chắn sẽ vui vẻ giúp sức."
Ông ấy vừa nói chuyện gì đáng sợ vậy? Nụ cười tươi rói đó chẳng khác gì đang nói về bữa sáng! Chẳng lẽ ông ấy định triệt hạ Nam tước Krbec và thương hội Staas sao? Quý tộc thật đáng sợ. Rất rất đáng sợ.
"À, còn chuyện này nữa. Cậu có thể cung cấp đều đặn loại này cho ta không?" Bá tước hỏi, tay ôm khư khư chiếc rương chứa Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc như một báu vật.
Gì cơ? Ông vừa nói chuyện triệt hạ ai đó xong, giờ lại chuyển sang chuyện này? Ngài đổi chủ đề nhanh quá đấy, bá tước.
[D-Dạ được. Tôi định nhờ thương hội ngài Lambert bán loại này.]
"Hừm, nếu cậu định bán thứ này, nó không nên phổ biến đại trà. Hãy chắc chắn bàn kỹ với Lambert."
Tôi chỉ mới nghĩ mơ hồ rằng nếu bán, tôi sẽ thông qua cửa hàng của ngài Lambert, nhưng có lẽ bá tước nói đúng. Trong đó có một chút tiên dược, nên giá bán chắc chắn phải cao...
"Cậu hiểu ý ta rồi chứ? Ta được ưu tiên cho thứ này, rõ chưa?"
[Vâng, tất nhiên rồi.]
Tôi biết mà, thưa ngài bá tước.
Sau tất cả, bá tước rời đi. Nhưng trước khi rời Hội Thám Hiểm, chúng tôi đã dàn dựng một màn tiễn biệt nhỏ. Tất nhiên, hội trưởng và tôi đều tiễn ông ấy, và có đông đảo mọi người chứng kiến.
"Thật vinh hạnh khi có một nhà thám hiểm hạng S cư trú trên lãnh địa của ta. Mukohda, cứ thoải mái nhờ đến ta nếu cậu cần gì, dù là nhỏ nhặt nhất. Ta sẽ giúp ngay lập tức."
Bá tước nở một nụ cười rạng rỡ, vỗ vai tôi.
[Vâng, tôi sẽ dựa vào ngài nếu cần.] Tôi cũng cười đáp lại.
Đám đông chứng kiến cảnh này chắc hẳn đã nghĩ tôi rất thân với bá tước.
Sau đó, Bá tước Langridge lên xe ngựa rời đi.
[Ồ! Chúng ta sẽ đi hầm ngục sao?]
[Hầm ngục! Hầm ngục!]
Nghe vậy, cả Dora-chan lẫn Sui đều hào hứng nhắc đến hầm ngục.
[Không, không, chúng ta không đi đâu. Tôi vẫn chưa nhận được áo choàng wyvern đặt ở chỗ ngài Lambert.]
Đúng rồi, chiếc áo choàng. Đó cũng là một trong những lý do tôi quay lại Karelina. Tôi cũng rất mong chờ chiếc áo choàng đó.
[Chán quá.]
[Gì cơ, không đi hầm ngục à?]
[Hầm ngục...]
Trời ạ, ai cũng thích hầm ngục. Nhưng tôi không nghĩ một nơi nguy hiểm như vậy là chỗ mà người bình thường sẽ muốn vào. Tôi thật sự chỉ muốn sống an nhàn ở nhà. Nhưng nếu cứ ru rú ở nhà mãi, Fel và hai linh thú sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu. Khi tôi vừa nghĩ đến chuyện đưa họ ra ngoài săn bắn...
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, anh Mukohda!"
...Aija, Thereza, Selja, và Lotte, cô em út, đến bắt đầu công việc.
"Chào buổi sáng, mọi người."
Họ đều mang theo thứ gì đó...
"Đây nè, anh Mukohda. Là bánh mì mẹ em làm đấy!"
[Ồ, bánh của Thereza? Cảm ơn!] Tôi nhận lấy bánh từ tay Lotte.
[Ồ, vẫn còn ấm.] Chắc là vừa mới ra lò.
"Chúng em nghĩ Fel và hai linh thú sẽ thích, nên mang nhiều lắm." Thereza mỉm cười.
Thì ra họ đều đang mang bánh mì. Wow, đúng là nướng nhiều thật. Thật tuyệt vời.
"Em đã thử làm hai loại bánh, một loại từ bột nhà làm và loại kia từ bột anh đưa, Mukohda."
[Ồ, vậy sao? Tôi mong chờ lắm.]
Tôi bảo mọi người mang bánh vào bếp.
"Được rồi, tụi em sẽ bắt đầu dọn dẹp."
[Cảm ơn nhé~.]
Aija, Thereza, Selja, và Lotte đi xuống tầng hầm nơi cất dụng cụ lau dọn. Hầu hết dụng cụ ở đây đều là tôi mua bằng kỹ năng, nên thường tôi để chúng khuất khỏi tầm mắt.
[Giờ thì, thử ngay thôi nào.]
Mỗi ổ bánh đều tròn, đường kính khoảng 20cm. Trông rất giống bánh mì nông thôn. Đó là bánh làm từ bột mì nguyên cám, loại bột phổ biến ở thế giới này.
Tôi cắt một lát và thử bánh không trước tiên.
Bánh mì lên men tự nhiên của Thereza thì đặc và cứng.
Tuy nhiên, có lẽ độ cứng này lại hoàn hảo để tận hưởng hương vị đậm đà, nguyên chất của bột mì nguyên cám. Vì bánh vừa ra lò nên lớp vỏ vẫn giòn và xốp. Thật tuyệt vời!
Tiếp theo là bánh làm từ men khô mà tôi đưa cho bà ấy.
Loại này mềm và xốp hơn so với bánh làm từ men tự nhiên của Thereza. Nếu nướng nhẹ, mùi thơm của bột mì nguyên cám sẽ bộc lộ rõ hơn. Chắc chắn sẽ rất ngon.
Dù thế nào đi nữa, cả hai loại bánh đều hợp với vị mặn. Nếu tôi nhớ không lầm, trong ItemBox vẫn còn ít phô mai và thịt nguội.
...Đây rồi.
Tôi kẹp một ít thịt nguội và phô mai vào giữa lát bánh mì rồi cắn một miếng.
[Ồ~, đúng như tôi nghĩ. Cả hai loại bánh đều rất hợp với vị mặn!] Đây chắc chắn sẽ là lựa chọn hoàn hảo cho một chiếc sandwich thịnh soạn với thịt.
Sandwich, nhỉ....? Được rồi, hôm nay đi dã ngoại thôi!
Tôi vốn định đưa Fel và hai linh thú ra ngoài săn bắn, vậy thì đi hẳn ra khỏi thị trấn để làm một buổi dã ngoại luôn cũng tốt hơn.
Thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, rất lý tưởng cho một chuyến dã ngoại. Tôi sẽ bảo họ thả tôi xuống một bãi cỏ, và tôi sẽ làm vài chiếc sandwich thật ngon ở đó. Trong lúc đó, Fel và hai linh thú có thể thoải mái săn bắn. Ừm, nghe hoàn hảo đấy. Quyết định vậy đi.
...........


2 Bình luận