Tháng Tư là lời nói dối c...
Tokiumi Yui Arakawa Naoshi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 04

0 Bình luận - Độ dài: 2,227 từ - Cập nhật:

#1 【Kosei, người hùng của tôi】Aiza Takeshi

Tôi bực bội đến nỗi không thể nào quên được cái tên đó.  

Emi Igawa.  

Đang học lớp bốn như tôi và Kosei.  

Theo lời thầy Takayanagi, cô ấy xem Kosei là đối thủ nhất định phải đả bại.

"Takeshi, lại giận dỗi rồi. Thầy biết con đang bỏ bê luyện tập đấy. Đã một tuần sau vòng hai rồi, con chưa đụng đến đàn lần nào phải không? Đừng đánh mất sự tập trung chỉ vì lọt vào chung kết. Vòng sau sẽ khó hơn nhiều đấy, hiểu chứ?"  

Thầy trách mắng tôi như vậy trong buổi học đầu tiên sau cuộc thi.  

Khi tôi chuẩn bị ra về, thầy đặt vào tay tôi một hộp đựng thắt lưng biến hình siêu nhân.  

“Đây là món quà từ bố mẹ con và thầy. Lần này con đã luyện tập rất chăm chỉ. Dù kết quả vẫn như mọi khi, nhưng nỗ lực của con đã tạo nên một sự đột phá đáng kể.”

"...Cảm ơn thầy."  

"Giờ thì cho thầy xem con sẽ làm gì ở vòng chung kết. Nếu không ngăn được Kosei, cậu ta sẽ lại thắng nữa đấy. Được chứ?"  

"Dạ."  

Tôi, ngăn Kosei ư? Làm sao có chuyện đó.  

Thầy dường như đoán được suy nghĩ của tôi,

"Takeshi, thầy nói nghiêm túc đấy, hiểu không? Nếu có ai có thể đạt đến trình độ của Kosei và thậm chí đánh bại cậu ta, thì đó chính là con. Thầy nghĩ con là người duy nhất biết cách giành điểm từ ban giám khảo để trở nên bất hoại. Dù người dẫn dắt có biết rõ đến đâu, chính người chơi phải thấm nhuần điều đó. Và con làm được mà.”

Tôi đáp lại bằng cái gật đầu hờ hững. Có gì đó không ổn. Có một nỗi trăn trở đang hình thành trong trái tim bé nhỏ của tôi, dày vò tôi từng phút từng giây. Liệu rằng, giờ đây tôi thực sự muốn điều gì?  

Các cuộc thi piano cùng áp dụng chung hệ thống chấm điểm trừ bớt.

Một cách công bằng hướng tới việc đánh giá xem người chơi có đảm bảo chất lượng màn biểu diễn hoàn hảo được như bản nhạc gốc hay không.  

Dù bạn gói ghém bao nhiêu tâm huyết hay bản nhạc có ý nghĩa thế nào với cả bạn và khán giả, những thứ đó không thể quy đổi thành điểm số để cứu vớt màn trình diễn.

Chính vì thế, kỹ năng chơi bản nhạc một cách chuẩn xác đúng như đúc nốt nhạc trên trang giấy mới là thứ được chú tâm xem xét. Càng chơi sáng tạo và khác với chỉ dẫn, bạn càng bị trừ nhiều điểm thêm thôi.

Thầy Takayanagi đang cố hết sức để thấu hiểu tôi.

"Sức mạnh của em chính là sự tôn trọng không chỉ với âm nhạc, mà còn với cả nhà soạn nhạc nữa—"

Thầy như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi vội cảm ơn rồi lao ra cửa như tên lửa, đạp xe về nhà.

Khi kết thúc phần thi ở vòng hai, đầu óc tôi trống rỗng.

Không còn một âm thanh nào còn vương vấn trong đó nữa.

Giờ đây, mỗi chuyện nhìn thấy bóng hình cây đàn thôi cũng khiến tôi thấy bồn chồn khó chịu chẳng tài nào lý giải nổi, và tôi thậm chí không thể tự mình mở nắp đàn lên. Những khi hít thở không khí lảng vảng quanh cây đàn, không lúc nào tôi không cảm thấy như đang tự mình đưa khí độc vào hai lá phổi.

Tôi thừa biết vòng chung kết sẽ tới trong một sớm một chiều.

Có lẽ bị loại ở vòng hai sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn…

Trong thời khắc hiện tại này, tôi lại phải bước lên sân khấu với thứ âm thanh hoàn hảo đó ùa ra suôn mượt như thác chảy trong đầu. Thứ âm thanh tôi từng ước ao, từng thuộc về sở hữu của tôi, thứ âm thanh bất khả chiến bại đã cùng tôi chinh chiến suốt bấy lâu ấy - tôi lại phải chính tay lôi cả gốc lẫn rễ nó ra từ não mình, trao đi chúng cho ban giám khảo và khán thính giả, và chứng minh mình là người giỏi nhất.

Lại quay về vạch xuất phát ư? Nhưng âm thanh của tôi đã bị cắp mất rồi.

Ôi, thật phiền phức.

Tôi ước mình có thể làm nó dễ dàng được như Kosei. Ước gì ngay lúc này tôi có thể chơi đàn thoải mái như cậu ấy.

Đúng lúc đó, khi đang đi dọc sân trường, tôi nhìn thấy qua lưới chắn vài cậu bạn cùng lớp đang đá và đuổi bắt theo một quả bóng.

Trông bọn họ chơi vui quá. Tôi dừng xe đạp, đứng nhìn một lúc. Khi phát hiện ra tôi, họ vẫy tay rồi chạy tới.

—Này Takeshi, ngày mai bọn mình đấu trận hai với Lớp Một đấy. Cậu phải giúp bọn mình nhé. K-man[note76490] về sớm rồi, cậu biết không? Lớp trưởng bảo cậu ấy bị sốt.

—Có khi mai cậu ấy không đi học được.

—Đừng bắt cậu ấy cố quá nếu chưa khỏe hẳn, nhỉ?

—Nói gì thì nói, với Takeshi thì chỉ cần tập một chút là đá ngon lành ngay.

Dạo này tôi bận luyện piano nên ít giao du cùng mấy đứa bạn, nhưng chúng vẫn muốn tôi tham gia. Tôi suýt nữa đã gật đầu đồng ý.

—Nếu có ai có thể đạt đến trình độ của Kosei và thậm chí đánh bại cậu ta, đó chính là con.

Lời thầy Takayanagi vang lên trong đầu tôi. Đồng thời, tiếng piano thướt tha bắt đầu cất lên.

Đó là bản Bach của Kosei. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Đồ-mi sol-đồ-mi sol-đồ-mi, đồ-mi sol-đồ-mi sol-đồ-mi.

Bản "Giã biệt” mà tôi tưởng chừng như đã toàn diện, giờ chẳng còn thấy ló mặt ra nữa.

Nhưng bản Bach của Kosei vẫn ở đó, im lìm ngủ sâu trong đầu tôi. Nó chưa hề biến mất.

Tôi lắng nghe giai điệu ngân vang trong tâm trí một lúc.

Tôi cũng muốn chơi thật hoàn hảo. Để mọi người trông thấy. Một âm thanh mà tất cả ban giám khảo, khán giả trong khán phòng - ai cũng công nhận là hoàn hảo, một âm thanh đại diện trọn vẹn cho bản nhạc.

"Takeshi? Có chuyện gì vậy? Nè, nè.”

Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da dada-da, da-da da-da-da da-da-da.

Đồ-rê la-rê-fa la-rê-fa, đồ-rê la-rê-fa la-rê-fa.

Kosei đã luyện tập hàng giờ liền như thế, ngày này qua tháng khác. Làm sao tôi có thể đạt được trình độ hoàn hảo nếu không trải qua hết tất cả những gì cậu ấy đã giày công khổ luyện?

Nếu tôi thực sự làm được điều đó, có lẽ tôi đã vượt qua cậu ấy từ lâu rồi.

Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da da da-da, da-da da-da-da da-da-da.

Ti-re sol-re-fa sol-re-fa, ti-re sol-re-fa, sol-re-fa

Tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay rồi siết chặt chúng. Hình ảnh những người bạn lần lượt hiện lên. Yuuki, Kento, Sho, Yocchin, Reiya, Masa, Junpei...

Mình...

"Xin lỗi... mình phải đi luyện piano rồi."

Tôi chắp tay xin lỗi. "Ừ...", họ đáp, trưng ra vẻ mặt thất vọng rồi quay trở lại giữa sân trường.

Tôi tưởng mình đã hạ quyết tâm rồi.

Nhưng khi đối diện với cây đàn dương cầm, khung cảnh lũ bạn đang chơi bóng lại hiện lên sau mí mắt tôi.

Họ đang cười rất tươi. Không có K-man, có lẽ họ sẽ thua lớp Một...

"Chết tiệt! Mày rốt cuộc muốn cái gì hả?!" Tôi hét lên. Và rồi mấy âm thanh ấy lại thay phiên nhau gõ lên màng nhĩ.

Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da dada-da, da-da da-da-da da-da-da. Đồ-mi, sol-đồ-mi sol-đồ-mi, đồ-mi, sol-đồ-mi, sol-đồ-mi. Đồ-rê la-rê-fa la-rê-fa, đồ-rê la-rê-fa la-rê-fa.

Tôi chơi lại bản nhạc đó. Để mười ngón tay nhảy múa trên phím đàn đơn sắc.

Nhưng khi âm vang từ cây đàn dội đến tai, tôi không thể phớt lờ khoảng cách giữa hai thứ âm thanh đấy. Dẫu rằng có chơi bao nhiêu lần, chúng vẫn không thể hòa làm một, và tôi tự dưng thấy lồng ngực mình thắt lại.

Mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng. Hình ảnh những người bạn lại hiện lên, và tôi bắt đầu lo lắng cho trận đấu ngày mai.

"Không, mình phải tập piano, mình đã quyết định rồi mà. Mình biết Kosei đang nỗ lực, và mình cũng phải cố gắng hơn nữa. Nếu mình đi ngủ tối nay mà không tập tí nào thì đương nhiên ngày mai mình không thể trở thành người giỏi nhất được... Mình biết hết, biết hết chứ!"

Nhưng thực ra mình chẳng biết gì cả. Liệu trở thành người giỏi nhất có vui không? Có tuyệt vời không? Nếu mình trở thành người giỏi nhất, liệu mình có thôi cảm thấy e dè?

Thấy bực bội trong lòng, tôi đứng dậy đi vòng quanh phòng tập piano, mắt đảo khắp nơi. Tôi chú ý tới chiếc hộp vuông vức trong ba lô mình luôn mang tới lớp học. Đó là chiếc đai thắt lưng biến hình.

"Mình đâu có tập luyện vì muốn cái này."

Tôi lôi chiếc thắt lưng cùng hộp đựng ra khỏi ba lô, bước vào phòng và nhét nó vào ngăn kéo dưới giường mà còn chẳng buồn mở hộp ra xem.

Tôi không cần đồ chơi mới nữa. Tôi cũng gom đủ dũng cảm để từ chối bạn bè.

Tôi chỉ muốn có được thứ âm thanh hoàn hảo đó thôi.

Âm thanh hoàn hảo... rốt cuộc nó là thứ bùa mê thuốc lú gì?

Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da dada-da, da-da da-da-da da-da-da. Đồ-mi sol-đồ-mi sol-đồ-mi, đồ-mi sol-đồ-mi sol-đồ-mi. Đồ-rê la-rê-fa la-rê-fa, đồ-rê la-rê-fa la-rê-fa.

Thứ âm vang trong đầu tôi, nó thực sự là gì? Liệu nó có tinh xảo và lung linh như những khối pha lê bóng loáng không?

Tại sao tôi lại cảm thấy... khó thở đến vậy?

Chẳng phải mình luôn cảm thấy thế này sao? Kể từ khi mình ngừng chơi với bạn bè và bắt đầu tập luyện chăm chỉ bốn năm tiếng mỗi ngày và mười tiếng vào cuối tuần. Mình chỉ vờ như không để ý thôi.

Tôi rời nhà, đạp xe đến nhà Kosei. Âm thanh duy nhất tôi sùng bái là của Kosei. Tôi muốn nghe chất âm mĩ miều nghiêng nước nghiêng thành của cậu ấy. Âm thanh mà cậu ấy đã khổ tâm để có được.

Đang đạp xe trên triền đê dọc con sông yên ả, tôi thấy một toán trẻ đương đùa nghịch bên thành cầu.

"Kia là... Kosei."

Tôi mở to hai mắt và ngừng đạp.

Kosei bị lôi kéo nhảy ùm xuống nước, tạo nên những vệt sóng lớn lan toả. Những giọt nước bắn tung tóe xung quanh, lấp lánh như hàng ngàn hạt pha lê dưới ánh mặt trời nóng rực.

"Hả...?"

Cái gì cơ? Chờ đã...?

Kosei... đang chơi đùa cùng bạn bè ư? Sao cậu ấy có thể cười vui vẻ như thế?

Tôi đứng đó bất động, vẫn đang ngồi vắt vẻo trên yên xe. 

Kosei bước lên bờ sông, ướt sũng từ đầu đến chân, miệng cười toe toét cùng những đứa trẻ khác. Cậu ấy dùng mu bàn tay quệt đi nước trên trán và má.

...Kosei đang tận hưởng niềm vui, như một đứa trẻ bình thường.

Mặt trời lặn toả ra quầng sáng vàng rực phản chiếu trên mặt nước. Mùa thu đã đến rất gần rồi.

Đột nhiên, tôi như nghe thấy tiếng nhạc trồi lên từ dòng sông xanh ngọc. Đó là tiếng piano của Kosei với những nốt nhạc đều đặn. Âm thanh ấy cũng nương theo làn gió thu lay động ngọn cỏ trên bờ sông, rầm rì cùng những cụm mây bồng bềnh trên nền trời đang dần chuyển từ xanh sang vàng.

Tôi cũng muốn cười. Và thế là tôi cười. Với khoảng trời của riêng tôi.

Tôi cười, cười mãi, sau đó hít một hơi thật sâu.

Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi cảm thấy không khí tràn xuống tận đáy bụng mình. Gió đầu thu có đôi phần se se lạnh.

Hôm sau, tôi đi tìm tất cả bạn bè xin được tham gia, và họ hào sảng cho tôi vào đội đá trận giao hữu với lớp Một sau giờ học.

Tôi không ghi bàn, nhưng có vài đường kiến tạo, một trong số đó đã giúp đội ghi điểm.

Suốt trận đấu, tiếng dương cầm trong trẻo với những nốt nhạc duyên dáng ấy vẫn vang lên từ sâu thẳm trong tôi.

Thật kỳ lạ, cơ thể tôi bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Tôi hò reo cổ vũ đồng đội.

Tôi dốc hết tốc lực chạy khắp các góc sân.

Chúng tôi thắng trận với tỉ số 3-1.

Tối nay, khi về đến nhà, tôi sẽ lại ngồi vào cây đàn dương cầm—với cơ thể nhẹ tênh này của mình.

Ghi chú

[Lên trên]
K-man trong bóng đá là một thuật ngữ chưa chính thức dùng để ám chỉ những cầu thủ có khả năng sút bóng mạnh mẽ và chính xác
K-man trong bóng đá là một thuật ngữ chưa chính thức dùng để ám chỉ những cầu thủ có khả năng sút bóng mạnh mẽ và chính xác
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận