Tenkou-saki no seiso kare...
Hibariyu(雲雀湯) Shiso
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 LN

Chương 01: Gặp lại người bạn thân năm nào

6 Bình luận - Độ dài: 8,001 từ - Cập nhật:

Và hiện tại.

Hayato không còn ở vùng quê được bao quanh bởi núi non nữa, mà đang đứng trước một tòa nhà lớn ở thành phố cách nơi đó vài tiếng đi xe.

「To thật……」

Cậu thở dài khi đứng trước ngôi trường cấp ba hiện ra trước mắt.

Ngôi trường mà cậu sắp chuyển tới sau khi dọn nhà, so với ngôi trường cấp ba bằng gỗ một tầng ọp ẹp dột nước ở vùng quê, thì đây là một tòa nhà bê tông cốt thép sơn trắng ba tầng, thật quá lớn, quá sạch đẹp đến mức khiến cậu choáng ngợp.

Trong thoáng chốc, như muốn trốn tránh thực tại, Hayato lại nhớ về những kỷ niệm xưa.

Nhưng không thể cứ mãi bị áp đảo như vậy được, cậu tự trấn an bản thân rồi bước về phía phòng giáo viên.

Có vẻ như các thủ tục phiền phức đã hoàn tất từ trước, nên ngay sau đó, cậu cùng giáo viên chủ nhiệm đến thẳng lớp học.

Tấm bảng gắn trên cánh cửa ghi “1-A”. Có vẻ đây sẽ là lớp học của Hayato, bắt đầu từ hôm nay.

Khoảnh khắc cánh cửa kéo mở ra, ngay lập tức những ánh mắt tò mò từ lối vào bắn thẳng về phía cậu. Vai cậu rung lên vì giật mình và căng thẳng.

Cũng dễ hiểu thôi, vì số học sinh trong căn phòng này còn đông hơn cả tổng số học sinh ở ngôi trường quê mà cậu từng học.

「M-mình tên là Kirishima Hayato. Mình đến từ một nơi gọi là Tsukinose, chỗ mà đi trên đường có thể bắt gặp khỉ, nai hay cả lợn rừng nữa cơ. Mình là một tên nhà quê chính hiệu. Nếu ai có thể chỉ bảo cho mình vài điều thì mình rất… ờm, biết ơn… chăng?」

Một màn tự giới thiệu mang chút không tự tin như vậy.

Dù không đến mức khiến cả lớp phá lên cười, nhưng cũng đủ để xung quanh vang lên những tiếng cười khúc khích thân thiện.

Đó là lời chào mà cậu đã luyện tập suốt mấy ngày nay.

(Phù, may quá...)

Phản ứng ban đầu trong ngày chuyển trường thế này là quá ổn rồi,  Hayato thở phào nhẹ nhõm.

Việc chuyển nhà từ nông thôn đến thành phố đã đủ áp lực, lại còn rơi vào thời điểm lưng chừng như giữa tháng Sáu nữa.

Ngay cả Hayato cũng không tránh khỏi cảm giác bất an.

Tuy vậy, cũng có điều khiến cậu háo hức.

Cậu đã chuyển đến cùng thành phố với người từng cùng mình trao lời hứa khi còn nhỏ tên là Nikaido Haruki.

Có lẽ họ sẽ được gặp lại. Một tia hy vọng mong manh ấy vẫn còn le lói trong tim cậu.

「Chỗ ngồi thì... À, bên cạnh Nikaido còn trống nhỉ?」

「Bên cạnh Nikaido… hả?」

「Vâng.」

Một nữ sinh giơ tay lên như thể đang nói “Ở đây ạ!”

Đó là một cô gái rất xinh đẹp.

Đôi mắt to tròn long lanh như pha lê. Mái tóc dài được chăm chút kỹ càng, tết gọn thành hai lọn ở hai bên. Cô mỉm cười nhẹ nhàng về phía cậu, nụ cười dịu dàng như một búp hoa vừa hé nở, đáng yêu đến nao lòng.

Một cô gái trông có vẻ ngoan hiền, dịu dàng, khiến người ta lập tức liên tưởng đến hình ảnh “Yamato Nadeshiko”, một vẻ đẹp truyền thống của Nhật Bản: [note76193]

Thanh khiết, đoan trang, dịu dàng mà tinh khôi.

Một vẻ đẹp như vậy, với Hayato, là điều hoàn toàn không thể gặp được ở vùng quê Tsukinose.

Trái tim cậu rung lên khi đối diện với một thiếu nữ xinh đẹp đến mức ấy.

Thế nhưng đồng thời, trong đầu cậu cũng vụt hiện lên một suy nghĩ:

(À, cô gái này cũng họ Nikaido giống “thằng đó” nhỉ.)

Gương mặt của gã bạn nghịch ngợm ngày xưa lập tức hiện lên trong tâm trí cậu.

(Với tính cách lố bịch của nó, nếu mà học cùng lớp thì chắc chắn sẽ chạy ngay đến trêu cô gái này kiểu như: “Trùng họ luôn à? Định mệnh nhỉ~”… rồi làm phiền người ta cho xem.)

Chỉ nghĩ vậy thôi mà cổ họng cậu cũng bật ra tiếng cười khúc khích.

「Rất mong được giúp đỡ nhé, Nikaido-san.」

Trước phản ứng đó của Hayato, cô gái chớp mắt liên tục, hơi tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười dịu dàng trên môi cô bỗng đổi thành một nụ cười tinh nghịch, đầy cuốn hút, như thể cô rất thích thú.

「Cậu cũng vậy nhé, Kirishima-kun.」

87cbaa9c-2f94-4d4a-ae91-a22ee5cc1c35.jpg

(…Hả?)

Khi thấy cô gái ấy nheo mắt lại nhìn mình, Hayato chợt cảm thấy một cảm xúc thật thân quen trỗi dậy.

(Ủa, sao mình lại thấy quen thuộc thế nhỉ?)

Cậu vô thức nghiêng đầu, như muốn tự hỏi chính mình. Nhưng xung quanh lại không cho cậu thời gian để suy nghĩ thêm.

「Nè nè, Kirishima-kun, chuyện cậu nói lúc tự giới thiệu… đều là thật sao?」

「Quê cậu kì lạ vậy , đi trên đường mà cũng gặp nai với khỉ á…? Thật hả?」

「Mà này, sao cậu có thể chuyển từ một nơi như thế đến đây được vậy?」

Ngay sau khi tiết sinh hoạt ngắn kết thúc, Hayato lập tức bị các bạn trong lớp vây quanh và “tra tấn” bằng hàng loạt câu hỏi, màn chào đón quen thuộc dành cho học sinh chuyển trường.

「À, là do ba mình đột ngột bị chuyển công tác thôi. Chỗ mình từng sống, Tsukinose, là một vùng núi sâu đến mức… xe buýt chỉ chạy có 4 chuyến mỗi ngày ấy. Người thì ít, còn gia súc thì nhiều. Thành thật mà nói, ngoài gà với cừu ra thì đây là lần đầu tiên mình bị vây quanh bởi nhiều người như thế này, thấy hoang mang kinh khủng luôn…」

Cậu nhún vai đùa nhẹ một câu, khiến không khí quanh đó bỗng trở nên rôm rả hơn hẳn với những tiếng cười như:「Gì vậy trời」「Thật luôn á」「Cười chết mất!」

Phản ứng quá tốt luôn.

Hayato thở phào nhẹ nhõm, một tiếng thở ra đầy yên tâm.

Có vẻ các bạn trong lớp cũng có ấn tượng tốt với cậu, nên những câu hỏi tiếp theo cứ thế dồn dập trút xuống.

「Ở quê cậu không có bạn gái nào à?」

「Bạn gái á? Ở đó kiếm người cùng độ tuổi còn khó lắm đấy.」

「Thế bạn bè thì sao? Cậu chơi gì ở đấy?」

「Chủ yếu là một mình chơi game hoặc phụ giúp làm nông thôi…À, nhưng mình có một đứa bạn rất thân. Tụi mình từng bị bắt nhảy từ trên cầu xuống sông cùng nhau, hay leo cây trên núi rồi bị kẹt không xuống được, rốt cuộc ngã lăn quay… Ờ thì… giờ nghĩ lại, chắc gọi nó là bạn cũng chưa chuẩn, nó giống như một con khỉ phá phách hơn thì đúng hơn.」

Hayato vừa kể chuyện, vừa lục lọi lại trong ký ức những hồi ức về người bạn thân Haruki năm xưa.

Phần lớn kỷ niệm giữa hai người đều là những lần cậu bị kéo đi khắp nơi, bị lôi vào mấy trò nghịch ngợm rắc rối. Chẳng có gì nên hồn cả.

Thế mà lạ thật, cậu vẫn nhớ về nó như một quãng thời gian vui vẻ. Ngay cả bây giờ, chỉ cần nghĩ đến thôi, khóe miệng cậu cũng vô thức cong lên thành nụ cười.

──Rắc!

「…Hả?」

「………A」

Bỗng nhiên, đúng lúc cậu đang nói, một âm thanh gãy giòn kỳ lạ vang lên từ bên cạnh. Mọi người lập tức quay đầu sang nhìn theo phản xạ.

Nguồn phát ra tiếng động đó chính là Nikaido-san, người ngồi cạnh Hayato. Trên tay cô là một chiếc bút chì kim… đã bị gãy làm đôi ở ngay chính giữa.

Cô tròn mắt, rõ ràng là đang rất ngạc nhiên trước hành động của chính mình. Một mỹ nữ dịu dàng, đoan trang như “Yamato Nadeshiko”, cùng với một chiếc bút gãy trong tay.[note76193]

Sự kết hợp kỳ lạ đến mức khó hiểu ấy khiến mọi người xung quanh cũng bắt đầu lúng túng. Thay vì tiếp tục hỏi chuyện Hayato, họ dần chuyển sự chú ý sang Nikaido-san.

Cũng đúng thôi. Không ai có thể phớt lờ nổi một cảnh tượng kỳ quặc đến thế.

「Nikaido-san...?」

「Ơ, cái đó… sao lại…?」

Cậu ổn chứ? Có bị thương không?」

「A-Ahaha… Không sao đâu. Hình như cái bút này là hàng lỗi…」

Bị ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía mình, cô nàng lúng túng nói một hơi, như thể đang cố gắng che đậy điều gì đó.

Trên gương mặt hiện rõ vẻ lúng túng, nhưng đồng thời, cô lại quay sang Hayato và bất ngờ lên tiếng như muốn lái câu chuyện sang chỗ khác.

Giọng cô mang theo một chút trách móc:

「Là bạn thân quan trọng mà, thế mà cậu lại nói về người ta như vậy sao? Nghe cũng nặng lời thật đấy.」

「Haha, thì… chính vì là bạn quan trọng nên mới dám nói như thế.」

「…Vậy sao. Thật là, vậy đấy hả.」

Hayato trả lời mà trong lòng vẫn đang nghĩ về Haruki. Còn cô, chỉ nhẹ nhàng quay mặt đi, như để tránh ánh nhìn của cậu.

◇◇◇

Có vẻ cách cậu đáp lại ban nãy đã khiến cô không vui.

Suốt tiết học sau đó, Hayato cảm nhận rõ một luồng không khí… không được thân thiện cho lắm phát ra từ cô bạn ngồi cạnh, cô gái xinh đẹp được ví như “Yamato Nadeshiko” ấy.[note76193]

Có thể là cậu nghĩ quá lên rồi..

Nhưng mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, cô lại lập tức quay đi chỗ khác, khiến khả năng đó… khó mà phủ nhận.

(Ugh… Mình phải làm gì đây...)

Bất chấp cảm xúc rối rắm của Hayato, buổi học vẫn cứ thế tiếp tục như chẳng có gì xảy ra.

Dĩ nhiên, nội dung bài giảng khác hẳn so với trường cũ. Không kịp thắc mắc gì nhiều, Hayato chỉ còn biết cố gắng lắng nghe để không bị bỏ lại phía sau.

Thế nhưng vẫn có những việc, dù cố mấy cũng chẳng thể tự mình xoay xở.

「Xin lỗi, cho mình hỏi… mình đang học phần nào vậy?」

「...」

Vì tài liệu học, cậu buộc phải nhờ đến cô bạn ngồi bên cạnh. Dù không muốn cũng phải để tâm đến cô ấy.

「À, ừm… cái đó, là…」

「...Cái này. Từ chỗ cậu nhìn chắc khó thấy nhỉ? Nếu muốn thì... cậu kéo bàn lại gần chút cũng được.」

「A, cảm ơn nhiều.」

「Không có gì.」

May mà, nói thế nào thì nói, cô vẫn sẵn lòng giúp đỡ cậu. Nghĩa là chắc cũng chưa đến mức bị cô ấy… ghét hoàn toàn.

Thật ra, nhìn kỹ thì cô trông giống như đang giận dỗi thì đúng hơn. Hayato thực sự không hiểu nổi cô gái này.

(Ugh… Nếu là Himeko, em gái mình thì chỉ cần cho ít đồ ngọt là hết giận rồi…)

Với một người xuất thân từ vùng quê như Hayato, số người cùng độ tuổi mà cậu từng tiếp xúc đặc biệt là con gái thì ngoài cô em gái ra, gần như không có ai.

Nói chính xác thì, cậu còn biết một người bạn của em gái, nhưng không hiểu vì lý do gì đó mà cậu luôn bị cô bé đó tránh mặt, nên gần như chẳng có cơ hội nói chuyện.

Tuy vậy, đến mức này thì ngay cả Hayato cũng hiểu rõ một điều:

không thể đem bạn cùng lớp đi so sánh ngang hàng với em gái được.

Nghĩ vậy, cậu quyết định: “thôi thì hỏi thẳng luôn còn hơn.”

Vừa đúng lúc chuông ra chơi vang lên, Hayato lấy hết dũng khí định bắt chuyện:

「À, Nikaido-sa─」

「Nè nè, Kirishima! Cái chuyện hồi sáng ấy, cho hỏi thêm chút nữa nhé!」

「Tớ cũng có điều đang thắc mắc đấy!」

「Chuyện hồi cậu còn ở quê á─」

Nhưng một lần nữa, cậu lại bị cắt lời bởi một loạt câu hỏi dồn dập từ các bạn cùng lớp.

Đối với những người đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán với những ngày học lặp đi lặp lại, thì một học sinh chuyển trường như Hayato đúng là “miếng mồi béo bở.”

Chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội vây lấy cậu cả.

「…Haa.」

Còn cô nàng Nikaido, chỉ lặng lẽ nhìn Hayato bị đám bạn vây quanh, rồi thở một tiếng thở dài đầy… bất lực và có chút ngao ngán.

“Cơn mưa” câu hỏi lại tiếp tục trút xuống vào mỗi giờ ra chơi, và rốt cuộc Hayato chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với cô ấy. Cho đến khi giờ nghỉ trưa bắt đầu.

Có vẻ như ít nhất vào giờ ăn trưa, mọi người cũng ưu tiên… ăn hơn là hỏi. Khắp lớp, các nhóm bạn tụ tập lại, ai nấy đều đang mở hộp cơm trưa và ríu rít chuyện trò.

Chính là lúc này, cơ hội đã tới.

(Mình phải nói chuyện với cô ấy bằng được mới được…)

Có thể chuyện đó chẳng to tát gì.

Nhưng dù sao, trong lòng cậu vẫn cứ vướng lại một cảm giác khó chịu. Nếu có thể thì cậu muốn gạt bỏ nó đi.

Hơn nữa, Nikaido là một cô gái cực kỳ dễ thương, mà cậu thì là một nam sinh bình thường, khỏe mạnh như bao người khác, đương nhiên không muốn bị cô ấy ghét.

「Nikaido-san, cho mình─」

「....Xin lỗi! Có Nikaido-san ở đây không ạ!?」

「A, vâng, tớ ở đây」

....Lại thất bại.

Lần này đến lượt cô ấy bị gọi đi bởi một cô bạn nhỏ nhắn khác. Nikaido đứng dậy, bước ra khỏi lớp.

Còn Hayato, với tay và lời gọi còn dang dở, chỉ biết đứng đó… lạc lõng giữa không trung. Chứng kiến cảnh ấy, mấy nam sinh khác trong lớp liền kéo lại gần, vừa vỗ vai cậu vừa cười đầy ẩn ý:

「Haha, cậu nhắm trúng Nikaido-san sớm thật đấy, chuyển trường mà làm vậy là nhanh tay lắm luôn. Tao hiểu mà, ai nhìn cũng mê.」

「Ừ ừ, đã xinh còn tốt tính, học cũng giỏi nữa. Nghe nói mấy câu lạc bộ thể thao còn tranh nhau mời cô ấy về đó!」

「Coi kìa, chắc lần này cũng là việc của hội học sinh hoặc câu lạc bộ thể thao gì đó chứ đâu.」

「Tao thì… thôi khỏi mơ. Dù gì cũng… đúng là ghê thật đấy.」

Nghe qua vài lời thì thấy đúng là cô ấy như nhân vật bước ra từ truyện tranh, một học sinh gương mẫu hoàn hảo không tì vết.

Quả thật, Nikaido đúng là một mỹ nữ. Đã vậy còn vừa học giỏi, vừa giỏi thể thao, lại dịu dàng đúng như vẻ ngoài. Cứ như thể… trời ban cho cô ấy mọi thứ tốt đẹp nhất.

Hayato bất giác thầm nghĩ, hóa ra ở thành phố thực sự tồn tại kiểu người “đẹp như trong manga” thế này sao, khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.

(Cùng là Nikaido, mà sao khác hẳn thằng đó thế nhỉ… À mà khoan, khác giới tính cơ mà.)

Nghĩ vậy, cậu không nhịn được mà bật cười.

「Nhắm vào cô ấy cũng được thôi… nhưng đó là hoa trên đỉnh núi đấy, cậu biết không?」

「Hồi cấp 2 cô ấy cũng nổi tiếng lắm rồi mà không có chút tin đồn nào đâu. À mà, chẳng phải mày từng tỏ tình ngay sau lễ nhập học rồi bị bơ đẹp còn gì?」

「Im đi! Dù sao thì này, Kirishima, đừng có mơ mộng gì nhiều.」

「Đâu có, mình có nghĩ gì đâu mà…」

…Không ngoài dự đoán, cô nàng ấy đúng là được mọi người săn đón dữ dội .

Dù bị chọc ghẹo, Hayato thật ra cũng chẳng hề có cảm giác kiểu muốn hẹn hò hay gì đó với cô ấy.

Cậu công nhận rằng cô ấy rất dễ thương, điều đó thì không phủ nhận. Tuy nhiên, mới chỉ gặp nhau hôm nay, và cậu cũng chưa hiểu gì về cô cả, đó là cảm giác thật lòng của Hayato.

Có lẽ phía Nikaido cũng vậy.

Chính vì thế, cậu lại càng không hiểu nổi. Tại sao một người lần đầu gặp mặt như cô ấy lại tỏ ra không hài lòng với cậu, thậm chí còn lạnh nhạt thấy rõ?

「Ugh… chẳng hiểu gì cả.」

Dù có vắt óc nghĩ bao nhiêu, cậu cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời.

Cùng với nỗi băn khoăn ấy, cảm giác “mình phải nói chuyện với cô ấy sớm thôi” trong cậu lại càng lớn dần.

Sau một buổi sáng bị người khác vây quanh suốt, Hayato đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

(Chỉ riêng trong lớp thôi mà người đông cỡ như lễ hội ở quê rồi còn gì...)

Mấy nam sinh trong lớp cũng đã rủ cậu ăn trưa chung, nhưng cậu từ chối khéo rằng mình muốn đi dạo và tìm chỗ bán đồ ăn thử xem, rồi rời khỏi lớp.

「Ugh...」

Hayato đến căn-tin muộn hơn so với những người khác, và nơi này đã chật kín người, cảnh chen lấn ồn ào khiến cậu chùn bước, khác xa với không khí trong lớp học.

(… Có lẽ từ mai mình nên mang cơm hộp thì hơn.)

Nhìn cái bánh mì kẹp bơ margarine vừa mua được sau một hồi chen chúc, cậu thở dài. Dù không có gì hấp dẫn, nhưng ít nhất thì cũng khá no bụng, điều quan trọng đối với một cậu con trai đang tuổi ăn tuổi lớn.

Ít nhất là trong giờ nghỉ trưa, Hayato muốn được yên tĩnh một chút. Với suy nghĩ đó, cậu bắt đầu lang thang quanh trường, tìm một chỗ vắng người để ăn.

Tuy nhiên, nơi như thế lại chẳng dễ tìm chút nào. Cậu vòng ra phía sau khu nhà trường, nghĩ rằng chỗ đó chắc không có ai. Nhưng ở đó lại có một nữ sinh mà cậu không quen đang đứng.

「Hửm? Đó là…?」

Cậu định quay đi thì bỗng phát hiện một thứ rất quen thuộc. Đó là thứ mà cậu chẳng bao giờ thấy ở thành phố, và cũng vì vậy nên càng khiến cậu chú ý hơn.

Và trước những thứ đó, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc hơi xoăn đang lúi húi làm gì đó, hình ảnh ấy bất giác khiến Hayato liên tưởng đến một điều gì quen thuộc.

Chính vì vậy, dù cảm thấy bản thân hơi kỳ lạ, cậu vẫn bị cuốn hút mà bước lại gần.

「Uuuu… không ra quả được… Có khi do phân bón không tốt? Hay là…」

「Cái đó… là zucchini  à?」[note76192]

「Pyaaaa!?」

「À, xin lỗi vì làm cậu giật mình. Nhưng cái hoa màu vàng kia là hoa zucchini đúng không? Còn cái hoa màu tím bên cạnh là cà tím, hoa trắng là ớt ngọt… còn cả bắp nữa à.」[note76192]

「Fuh!? A-à, đúng rồi, cậu nói đúng hết luôn!」

e90ee1ca-5ed2-4d68-a942-31057d4a9604.jpg

Đó là một mảnh vườn nhỏ. Khu đất được bao quanh bằng gạch đỏ tạo thành viền dài, và ở giữa như thể có một mô đất nhô cao được đắp lên, tạo thành từng luống, rồi trồng rau lên đó.

Vốn dĩ Hayato không phải kiểu người sẽ chủ động bắt chuyện với con gái, nhất là khi còn chưa quen biết.

Thường thì, nếu không có lý do cụ thể để nói chuyện như với Nikaido, cậu sẽ chỉ lặng lẽ bước qua. Thế nhưng, không hiểu sao lần này cậu lại lỡ miệng cất lời.

「Cậu có thụ phấn không đấy? zucchini mà không thụ phấn hoa cái thì sẽ không lớn được đâu.」

「Ể… A!」

「Cà tím thì nên cắt bớt những bông hoa thừa, còn ớt ngọt thì nếu tỉa bớt cành cũng sẽ ra nhiều quả hơn đấy.」

「Haaa…」

Sau khi bị Hayato chỉ ra, cô nữ sinh kia hốt hoảng rút quyển sổ tay từ túi váy ra và lật lật từng trang.

Ánh mắt cô di chuyển liên tục giữa mảnh vườn và cuốn sổ, và khuôn mặt thì mỗi lúc một đỏ bừng lên.

Tiện nói luôn, những kiến thức của Hayato chỉ là những điều cơ bản mà ngay cả trẻ con cũng biết nếu từng giúp việc ngoài ruộng ở quê. Chẳng có gì đáng để tự hào cả.

「C-cậu rành ghê ha…」

「Tớ hay phụ giúp việc ngoài ruộng ở quê mà... Đây là của Câu lạc bộ Làm vườn hả?」

「Ư-ừ, là Câu lạc bộ Làm vườn 」

「Mà... câu lạc bộ làm vườn mà lại trồng rau à?」

「Cái đó… rất… kỳ lạ… phải không?」

「Không, tớ thấy chẳng có gì sai cả. Như cà chua ấy, vốn cũng là cây cảnh đấy thôi. Mà tớ cũng thích hoa của rau nữa.」

「....!」

Thật ra đối với Hayato, những bông hoa báo hiệu mùa thu hoạch của rau quả lại quen thuộc và đáng mến hơn cả những loại hoa bán ở tiệm.

(Dù sao hồi giúp ở ruộng, mỗi lần xong việc cũng được cho ít tiền tiêu vặt nữa.)

Nghĩ vậy, cậu mỉm cười và trả lời. Có lẽ câu trả lời đó nằm ngoài dự đoán của cô gái, nên cô chỉ biết chớp mắt liên tục, cuống quýt cả lên.

Vẻ bối rối của cô ấy cứ như một con thú nhỏ đang lúng túng, khiến Hayato càng cảm thấy khuôn mặt mình bất giác giãn ra như thể đang nhớ đến ai đó.

「…… Hai người đang làm gì vậy?」

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên từ phía sau lưng.

Tuy nhiên, giọng nói ấy lại mang chút sắc thái của sự chán nản, và ánh mắt đang nhìn cậu cũng có phần lạnh lùng.

「Mitake-san, phân bón mà cậu đăng ký ở khu vực phòng câu lạc bộ đã được chuyển tới rồi đó.」

「Ơ, à, vâng! Tớ đi ngay! Cảm ơn cậu nhiều , Nikaido-san!」

「À… ưm, chào… Nikaido-san.」

Người vừa lên tiếng không ai khác chính là cô gái xinh đẹp Nikaido ngồi cạnh Hayato.

Ngay khi nghe xong lời Nikaido nói, cô gái nhỏ của CLB Làm vườn liền như bật khỏi chỗ và chạy biến đi ngay.

Sau khi cả hai cùng đưa mắt tiễn cô rời đi, Nikaido chống tay vào hông, nheo mắt lại như thể đang giận dỗi, rồi tiến sát lại gần Hayato với ánh nhìn đầy sát thương.

「Hừm\~ Cậu tán tỉnh từ ngày đầu chuyển trường đấy à? Trời ạ, hóa ra kiểu đó mới là gu của Kirishima-kun sao!」

「K-không, chuyện đó thì…」

Bị gương mặt quá xinh đẹp của cô nàng áp sát, Hayato giật mình. Không chỉ vì vẻ đẹp đó, mà còn vì cái khí thế lấn át khiến cậu theo phản xạ phải lùi lại.

Giọng điệu thân mật và thái độ hoàn toàn khác với vẻ đoan trang khi nãy của cô  như thể lớp vỏ bọc "mèo ngoan" bị vứt phắt đi càng khiến Hayato thêm bối rối.

「Không phải tán tỉnh gì đâu… chỉ là… cô ấy giống… người đó.」

「Giống? Ai cơ? Người nào vậy?」

「…… Là… là mấy con cừu nhà ông tớ nuôi ấy mà.」

「À à, mấy con cừu người ta nuôi để ăn cỏ dại, thế mà chỉ toàn nhắm vào mấy cây giống rau non, suốt ngày bị mắng ấy hả, mấy bé be be đó?」

「Ừ, đúng rồi. Tóc xoăn tít nhìn cứ như lông cừu vậy, rồi còn cứ lượn qua lượn lại trước mấy luống rau nữa, thế nên tớ mới… ơ ——Á đau!」

「Pff… ku… ahaha… ahahahahahahahaha!!」

Ngay sau đó, như thể vừa bung hết thứ gì đó bị kìm nén, cô bật cười rồi bắt đầu đập bồm bộp vào lưng Hayato.

「Trời ơi, nói là thấy giống cừu nhà ông tớ nên mới bắt chuyện hả? Cậu đúng là tệ thật đấy, Hayato!」

「Đau, đau mà! Nương tay chút đi, Haru… ki…?」

Không hiểu sao, cậu lỡ miệng gọi tên cô như vậy. Nửa cuối câu hoàn toàn mang sắc thái nghi vấn. Bản thân Hayato cũng chẳng rõ vì sao mình lại buột miệng như thế.

Với một cái đầu đang rối như tơ vò, cậu cứ thế nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.

「A, Nikaido-san, cậu ở đây à! Cho mình mượn chút được không!?」

Đúng lúc đó, một nữ sinh khác xuất hiện và lên tiếng gọi cô, có vẻ là có việc cần nhờ.

「Vâng, có chuyện gì vậy?」

「Này, đợi đã chứ!」

Thế nhưng một giọng nói đanh lại vang lên, như thể muốn ngăn điều gì đó.

「Ể?」

「Gì vậy?」

「Nikaido… san?」

「………… À…」

Có vẻ đối với cả hai bạn nữ kia, người lên tiếng là một nhân vật bất ngờ. Cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về cô gái ấy, Nikaido Haruki.

Ngay cả bản thân Haruki cũng thoáng ngạc nhiên vì chính mình vừa nói ra điều đó. Nhưng chỉ một thoáng sau, cô hắng giọng một cái rồi quay người lại như chẳng có gì xảy ra.

「…Ừm, chuyện là… khụm. Không được đâu. Tớ đã được nhờ dẫn đi tham quan sau giờ học rồi mà. Nhỉ, Kirishima-kun?」

「À à, thế thì chịu thôi. Được Nikaido-san dẫn đi chơi thì sướng nhá! Ghen tỵ thật đấy!」

「Ơ, đợi đã, Nikaido-san… ê!?」

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Haruki đã vội vàng nắm lấy quai cặp của Hayato rồi kéo cậu đi mất. Ánh mắt các nam sinh còn đầy vẻ ghen tỵ phía sau.

Lực kéo mạnh đến khó tin, đặc biệt là từ một cánh tay mảnh khảnh như thế. Không cho Hayato cơ hội phản ứng gì, cô cứ thế lôi cậu đi như thể “bắt cóc có chủ đích.”

Và rồi chẳng phải dẫn tham quan gì cả, mà cứ thế áp giải cậu thẳng đến cửa chính, đưa ra khỏi trường luôn.

「Này, cậu định kéo tôi đi đâu thế hả!?」

「Cứ đi là được mà, hỏi nhiều quá!」

Bị Haruki kéo tay chạy ra khỏi cổng trường, Hayato lúp xúp chạy theo sau qua những con phố trong khu dân cư.

Trong mắt người ngoài, đây hệt như cảnh một cô gái xinh đẹp đang “cưỡng chế” dẫn một cậu con trai đi đâu đó.

Quá xấu hổ, gò má Hayato đỏ bừng lên, vừa nhục vừa ngại chết đi được. Nhưng Haruki thì chẳng quan tâm chút nào, vẫn cứ thế kéo cậu chạy thẳng về phía trước.

Tuy nhiên cảnh tượng ấy cũng khiến Hayato liên tưởng đến một điều. Một kí ức thân thuộc của tuổi thơ, hiện lên rõ mồn một.

(Haha… Đúng là, chẳng thay đổi gì cả!)

Chỉ khác là thay vì đạp chân qua ruộng đê hay bờ mương, giờ hai đứa đang chạy trên nền nhựa đường giữa thành phố. Chỉ thế thôi.

「Tôi không biết cậu định kéo tôi đi đâu, nhưng mà… chậm chạp thế này thì đua sao nổi!」

「Hả!?」

Cậu liền tăng tốc, cố vượt lên trước như cái cách ngày xưa từng làm. Haruki cũng chẳng chịu thua, đuổi theo sát nút. Người này vượt lên, người kia vượt lại.Chẳng mấy chốc, hai người cùng bật hết tốc lực.

Nhưng điều buồn cười nhất là trong lúc ấy, hai bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy nhau. Và cả hai, trên môi đều nở nụ cười đầy tinh nghịch.

「Aha!」

「Haha!」

Chẳng hiểu sao lại buồn cười đến thế. Chỉ là cùng nhau chạy thôi, vậy mà lại thấy vui vô cùng. Những cảm xúc và kỷ niệm ngày xưa ùa về như sóng cuộn, vượt qua mọi lý lẽ, khiến Hayato không thể không nhận ra. rằng cô gái đang ở ngay trước mắt cậu, chính là Haruki.

Dáng vẻ có thể đã khác xưa. Nhưng vẫn còn có thứ không hề thay đổi, và điều đó khiến trái tim Hayato như muốn vỡ òa trong niềm vui khó tả.

「Đến nơi rồi đấy. Đây nè.」

「Hể, chỗ này là...」

Là một căn nhà bình thường nằm trong khu dân cư, chẳng có gì nổi bật. Không cần phải hỏi, Hayato cũng biết rõ nơi này là đâu. Ngày trước, hai đứa vẫn hay qua lại nhà nhau chơi như cơm bữa mà.

「Hử? Sao vậy, Hayato?」

「…Không có gì đâu.」

Mái tóc dài đến tận lưng. Bàn tay nhỏ lạnh lạnh. Khuôn mặt giờ đây đã trở nên xinh đẹp, chẳng giống ngày xưa nữa.

Vậy mà khi cô quay lại nhìn cậu và cười khúc khích với cái vẻ mặt rạng rỡ đó, lại khiến Hayato thấy…có hơi ấm ức một chút.

Tuy nhiên, nếu quay về ngay lúc này thì lại cảm thấy như mình đang trốn chạy vì nhát gan vậy, chỉ vì suy nghĩ trẻ con đó mà cậu buột miệng nói:

「…Tớ vào nhé.」

「Cứ tự nhiên đi. Mà thật ra, trong nhà cũng chỉ có mình tớ thôi, đừng ngại gì cả.」

「…Thiệt luôn hả.」

Hayato hơi căng thẳng chào hỏi, nhưng đáp lại chỉ là giọng điệu thản nhiên của Haruki như thể chẳng có gì to tát.

Dù bây giờ Haruki trông chẳng khác gì một mỹ nữ đoan trang, dịu dàng, nhưng cái cách cô ấy phản ứng vẫn giống hệt cái đứa nhóc đầu gấu ngày nào, càng nghĩ Hayato lại càng không biết phải làm sao cho phải.

Khi cậu còn đang nghĩ ngợi mông lung, Haruki bỗng kêu “A!” như vừa sực nhớ ra chuyện gì đó.

「Chờ ở đó một tí nhé! Nhất định phải ở yên! Nhé!?」

「Ơ khoan đã!」

Nói rồi, cô nàng hấp tấp quay người lại, váy xoè lên trong chớp mắt rồi chạy vù lên cầu thang. Ngay sau đó là tiếng động rầm rầm loảng xoảng vọng xuống, chắc đang dọn dẹp gì đó trên phòng.

「…Trời ạ, giờ biết làm sao đây.」

Bị bỏ lại một mình ngay cửa ra vào của một căn nhà xa lạ, Hayato thở dài.

Và không chỉ vậy, vì Haruki chạy quá gấp nên từ góc độ của cậu đã vô tình nhìn thấy…một chút bên trong chiếc váy đang tung lên kia.

Không phải là kiểu đồ lót ren dễ thương như trong tưởng tượng về con gái thành phố,

mà là loại boxer trông rất… thực tế.

Một cảm giác tội lỗi khó diễn tả khiến Hayato chỉ biết thở dài ngao ngán. Cảm giác tội lỗi lạ lùng cứ ám ảnh cậu.

「Xin lỗi đã để cậu chờ!」

「…Ừm」

Một lúc sau, Haruki thở hổn hển chạy xuống và mời Hayato vào phòng. Chắc hẳn cô nàng chỉ tống hết đồ đạc lộn xộn vào tủ quần áo thôi, nhưng thoạt nhìn căn phòng có vẻ khá gọn gàng.

Nội thất chủ yếu mang tông đen và nâu đậm. Một giá sách chất đầy manga, mô hình nhựa và mấy bộ máy chơi game đủ loại. Quả là căn phòng “rất Haruki” của Haruki phiên bản đã trưởng thành.

Nếu không tính chiếc gương và mấy món đồ trang điểm đặt khá hời hợt trên bàn học,

thì căn phòng này chẳng khác mấy so với phòng của Hayato.

「Ngồi chỗ nào cũng được nhé… ầy, xong!」

「Ừm. Mà này, Haruki...」

「Sao? Hayato cũng cởi ra đi chứ, nóng mà, tất chẳng hạn.」

「...Thì cũng đúng.」

Haruki vừa nói vừa ném cho Hayato một chiếc gối ôm, rồi bất ngờ… tự cởi tất của mình.

Không còn là cậu nhóc trẻ con ngày nào nữa, đôi chân trắng trẻo, đầy đặn nữ tính của cô nàng lộ ra bất ngờ khiến Hayato không khỏi bối rối. Dù biết rõ người trước mặt là Haruki, cậu vẫn không thể không cảm thấy ngượng ngùng.

Ngay sau đó, Haruki phịch một cái ngồi phệt xuống đệm, khoanh chân kiểu đàn ông, rồi cứ thế áp sát lại gần cậu.

Chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi, nhưng hình ảnh Haruki của ngày xưa lập tức chồng lên hiện tại. Cái dáng vẻ nữ tính ban nãy bay biến đâu mất, thay vào đó là cậu nhóc tinh quái năm nào, khiến Hayato không nhịn được mà bật cười khúc khích trong cổ họng.

Tuy nhiên, ánh mắt mà Haruki dành cho Hayato lại chẳng dễ chịu chút nào, như thể đang… trách móc.

「Vậy… ai mới là khỉ hả?」

「À thì, cái đó là…」

Có vẻ Haruki vẫn còn để bụng chuyện sáng nay. Không phải tức giận thật sự, mà đúng hơn là đang dỗi.

Nhưng khi cô nàng bỉm môi phụng phịu, nheo mắt nhìn cậu rồi lặng lẽ rướn người lại gần, Hayato chẳng biết sao mà lưng cứ túa mồ hôi lạnh.

「Ờ… tớ xin lỗi. Xin lỗi thật mà. Hay là tính như… “một món nợ”, được không? Ghi sổ đi..」

「Hmm… nợ hả? Vậy thì… thôi cũng được.」

Dường như câu trả lời đó làm Haruki hài lòng, cô nàng lập tức thôi cau có, và bắt đầu cười tủm tỉm, như thể đang nhẩm đi nhẩm lại hai chữ “nợ đấy nhé” trong đầu.

『Nợ』là một từ mang ý nghĩa rất đặc biệt giữa hai người. Đó không phải là món nợ có thể trả lại hay bị xóa bỏ. Một khi “nợ” đã được tuyên bố, thì chỉ có bên kia mắc nợ, và người cho “nợ” sẽ mãi mãi giữ nó.

Đó là quy tắc… chỉ tồn tại giữa Haruki và Hayato.

「Nợ hả, nghe thân thương ghê ha. Hayato, tính ra thì cậu đang nợ tớ bao nhiêu lần rồi nhỉ?」

「Đó phải là câu tôi nói mới đúng. Haruki cũng nợ tôi không ít lần đấy chứ.」

「Haha, không sai chút nào.」

「…Khúc khích」

「…Aha」

Cả hai nhìn nhau cười, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Giữa bầu không khí như thế, Hayato đã nói ra điều cậu vẫn băn khoăn.

「Mà này, cái đó của cậu… không phải là gian lận à?」

「Ý cậu là khuôn mặt tớ à?」

Những gì Hayato thấy là hình ảnh hoàn toàn khác xa với tên đầu gấu ngày nào, một Haruki giờ đây mang vẻ ngoài của một “yamato nadeshiko” đích thực: đoan trang, dịu dàng, yếu đuối.[note76193]

Đáng tiếc thay, bản chất thật đã lộ ra, giờ thì cậu ấy đang ngồi xếp bằng để lộ chân trần một cách vô tư, nhìn chẳng đoan trang chút nào.

「Ừm, nhiều chuyện đã xảy ra. Vì thế nên tớ mới phải “ngụy trang” như vậy.」

「Ngụy trang, hử. Quả nhiên cậu là… yêu quái..」

「HAYATO!」

「Haha, xin lỗi mà. Cái đó tính là tớ nợ thêm cậu ha.」

「…Thật là, Hayato…」

Từ xưa đến giờ, hai người vẫn thường có những xích mích, bất mãn hay cãi vã nho nhỏ như thế này.

Mỗi lần như vậy, họ lại coi đó là một “món nợ” rồi bỏ qua cho nhau. Những điều đó, cũng là từng mảnh ký ức chồng chất nên kỷ niệm.

Với Hayato và Haruki, cách gọi là “nợ” ấy gần như mang ý nghĩa của một lời xin lỗi chỉ có hai người họ mới hiểu.

Nghĩ đến việc từ giờ lại có thể tiếp tục “gây nợ” với nhau như ngày xưa, vừa thấy buồn cười, lại vừa có chút ngại ngùng.

Hayato cảm thấy thật khó chịu nếu để Haruki nhận ra được những cảm xúc đó, nên cậu đảo mắt quanh phòng, cố tìm chuyện gì đó để nói  và ánh mắt liền dừng lại ở một món đồ gợi nhớ quá khứ.

「Cái đó… vẫn còn à?」

「Cả đĩa game cũng còn đấy. Chắc vẫn cắm trong máy luôn.」

「Thật là hoài niệm ghê.」

「Được rồi, lâu rồi không chơi. Thi đấu một ván nhé. Ai thua thì nợ một lần.」

「Món nợ rẻ thật đấy.」

「Vậy thì đấu năm ván luôn.」

「Okay.」

Chiếc máy chơi game đời cũ đã tồn tại hai thế hệ , từng là thứ họ hay chơi cùng nhau khi còn nhỏ.

Đó là một trò đua xe có nhân vật hình nấm và rùa, và ngày ấy họ đã say mê đến mức không rời nổi. Và đến bây giờ, điều đó vẫn chưa hề thay đổi.

「Ê, không công bằng! Sao cậu có được mấy món đồ hiếm thế!?」

「Chắc tại bình thường tớ sống tốt quá chăng?」

「Xạo quá đi! Rõ ràng vừa nãy còn dám gọi tớ là yêu quái cơ mà!」

「Haha」

Dù mới gặp lại sau bao năm, cả hai chẳng nói chuyện nghiêm túc gì mấy, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhau, tập trung chơi game.

Rõ ràng còn bao nhiêu điều muốn hỏi, vậy mà mỗi lần mở miệng lại chỉ là những câu liên quan đến trò chơi đang trước mắt. Nhưng như thế cũng đã đủ rồi. Cả hai đều cảm nhận được khoảng cách từng tồn tại giữa họ đang dần được thu hẹp lại.

Lúc nhận ra thì ánh nắng đầu hè ngoài cửa sổ đã ngả về phía tây, báo hiệu rằng thời gian cũng đã trôi đi kha khá.

「Ừm, tớ về đây.」

「À… ừ… Vậy à…」

Đó là khoảng thời gian rất vui. Vui đến mức khiến thời gian trôi vèo đi lúc nào không hay. Chính vì thế, khi buổi gặp gỡ kết thúc, trong lòng lại không khỏi có chút hụt hẫng.

Lý trí thì hiểu rõ. Đã từng có một khoảng thời gian tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi nó sụp đổ một cách đột ngột.

Haruki với gương mặt như một đứa trẻ sắp khóc vì bị bỏ rơi, chỉ biết lặng lẽ nhìn theo tấm lưng của Hayato đang cúi xuống xỏ giày.

Ánh mắt ấy Hayato cũng cảm nhận được. Và cậu hiểu rất rõ tâm trạng đó. Vì chính bản thân cậu cũng cảm thấy như vậy. Thế nên, như để xua tan đi nỗi bất an đang dâng lên trong lòng, cậu cố gắng cất tiếng thật tươi:

「Hẹn gặp lại nhé」

「…… Ưm」

Đó là câu chào tạm biệt quen thuộc. Nhưng bên trong nó, đã chứa đựng tất cả những cảm xúc không thể nói thành lời. Haruki đâu phải không hiểu điều đó.

Vì vậy, lời chào dành cho cuộc tái ngộ từ phía Haruki là..

「Ừ, hẹn gặp lại… Và nữa, mừng cậu đã về!」

「Mừng cậu đã về?」

「Với tớ, đây là chào mừng cậu trở về mà」

「Haha, cái gì thế trời」

Haruki mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa nở rộ.

Đó là nụ cười đẹp nhất trong suốt ngày hôm nay, mà Hayato đã được nhìn thấy.

f866ec62-ab39-42c8-be1d-fcb845a9ea05.jpg

◇◇◇

Nơi Hayato chuyển đến là một khu chung cư mười tầng dành cho gia đình, cũng không cách quá xa nhà của Haruki.

Một bên là ngôi nhà cấp bốn bằng gỗ, bên kia là tòa nhà chung cư bằng bê tông cốt thép. Một bên là cửa trước thường xuyên để mở mà chẳng lo gì, bên kia là lối vào được trang bị hệ thống khóa tự động.

Giữa nông thôn và thành thị, có quá nhiều khác biệt và cũng quá nhiều điều khiến người ta bối rối. Có lẽ vẫn sẽ cần thêm thời gian để có thể quen được với nơi này.

「Anh về rồi đây」

「Mừng anh về~ nè, oni~」

「… Himeko, em đang ăn mặc hở hang quá đấy」

「Ừm~, anh muốn nhìn à?」

「Chính vì không muốn nhìn nên anh mới nói」

「Vậy thì đừng nhìn nữa là được mà」

「… Thật là」

Tại phòng khách căn hộ ở tầng sáu, cô em gái lười biếng của cậu cất tiếng chào bằng giọng chẳng mấy thiết tha.

Đôi mắt trông có vẻ bướng bỉnh, mái tóc uốn xoăn nhẹ nhuộm màu sáng, váy đồng phục được cắt ngắn vừa phải để không quá phản cảm. Một cô gái điển hình, biết cách ăn mặc và để ý đến ngoại hình. Cô em gái đó là Himeko.

Hayato cũng phải thừa nhận em mình khá dễ thương, dù là anh ruột. Nhưng hiện giờ thì… cô đang nằm ườn trên ghế sofa một cách cẩu thả, váy ngắn cũng bị vén lên để lộ cả bên trong, đúng là hình ảnh không thể chấp nhận nổi. Ngay cả Hayato cũng phải nhíu mày lại.

(Haa… Thật là, từ Haruki đến Himeko…)

Cậu thở dài, vô thức đem hình ảnh người bạn thời thơ ấu lúc nãy chồng lên hình ảnh cô em gái hiện tại.

Nhưng có lẽ những khoảnh khắc lơ là như thế này… chỉ những người thân thiết như cậu mới được thấy mà thôi.

Nghĩ vậy rồi, Hayato chỉ còn biết thở dài và chấp nhận: “Hết cách rồi ha…”

「Himeko, ba đâu rồi?」

「Đến bệnh viện. Nói là sẽ ghé chỗ mẹ」

「… Vậy à. Còn bữa tối thì sao?」

「Anh làm đi. Em đang bận tay nè」

「Rồi rồi」

 Himeko đang chăm chú nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ nhỏ: 「Uh~…」

Hayato chợt nhớ lại, trước khi chuyển nhà con bé đã luôn miệng nói “Em không muốn bị coi là dân nhà quê đâu đấy!”

Chắc hẳn, giống như cậu, con bé cũng đang phải chịu “lễ rửa tội dành cho học sinh chuyển trường.”[note76195]

Để không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, nó đang cố gắng tìm hiểu mọi thứ bằng mọi giá.

「Ngay từ đầu cứ nói thật là mình là dân quê thì có phải nhẹ đầu không」

「Anh phiền quá đi!」

Himeko vốn là đứa hay sĩ diện. Và cũng vì thế mà nó từng thất bại không ít lần. Hayato vừa quan sát cô em gái, vừa mở tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu.

(Còn lại thịt lợn khối mua giảm giá, hành trắng, ớt chuông, cải thảo, nấm hương… hể…)

Bữa trưa của Hayato chỉ có mỗi cái bánh mì kẹp khô khốc đến tội nghiệp. Nên giờ cậu muốn ăn cái gì đó thật chắc bụng.

Trước hết, Hayato thái thịt heo thành sợi nhỏ, ướp vào nước sốt pha từ xì dầu, đường và mirin. Sau đó, cậu thêm bột năng và dầu mè, rồi trộn đều để thấm vị.

Trong lúc đó, cậu thái các loại rau. Vì tiện tay dọn luôn tủ lạnh nên tỉ lệ rau thịt khá là… tùy hứng. Cũng không quên pha hỗn hợp gia vị gồm dầu hào, doubanjiang (tương ớt đậu), xì dầu và rượu nấu ăn.

Khi mọi thứ được xào chín tới, cậu đổ hỗn hợp gia vị vào, thế là món “chinjao rosu phiên bản tự chế” đã hoàn thành. [note76196]

Nếu thêm cơm trắng và súp miso ăn liền thì về mặt màu sắc cũng khá ổn rồi.[note76197]

「Himeko, xong rồi nè」

「Dạaa... hể, uwaa!?」

「Sao thế?」

「Anh lúc nào cũng nấu mấy món giống mồi nhậu ghê đó, onii」

「Không, nhưng cái này vẫn là món ăn bình thường mà ta?」

「Dạ vângg~」

Ở quê là nơi ít trò giải trí nên mỗi khi có chuyện gì đó là người ta lại tụ họp mở tiệc. Hayato thường bị gọi tới để nấu mồi nhắm trong mấy buổi đó, và nhân tiện cũng được cho thêm ít tiền tiêu vặt.

Vậy nên việc kho công thức của cậu nghiêng hẳn về mấy món “mồi nhậu” cũng là điều không thể tránh.

「Cảm ơn vì bữa ăn~」

「Mời em dùng」

「Ưm~ đúng là món này ăn với cơm vẫn hợp ghê. Nguy rồi, chắc mập mất! À mà này, onii, anh biết không?」

「Gì cơ?」

「Hôm nay em mới biết ở trường á… chỗ này không hề có máy xay gạo tự phục vụ luôn đó」[note76198]

「Cái… gì cơ……!?」

「Chưa hết đâu, đi bộ chừng 10 phút là tới ga tàu gần nhất rồi đấy」

「Cái đó… thì gọi là ga gần nhất còn gì nữa!?」

Trước sự hiện đại quá sức khác biệt so với vùng quê Tsukinose, hai anh em nhà Kirishima bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Có vẻ như không chỉ mình Hayato mà cả Himeko cũng đang phải vật lộn với cú sốc văn hóa khi vừa mới chuyển trường.

「Rồi, sao rồi?」

「Sao cái gì?」

「Có chuyện vui đúng không?」

「Sao em biết?」

「Anh đang cười tủm tỉm kìa」

「…… Hể?」

Bị Himeko chỉ ra, lần đầu tiên Hayato mới nhận ra là mình đang mỉm cười. Dù có nói thế nào đi nữa, việc được gặp lại người bạn thời thơ ấu  Haruki rõ ràng là một điều khiến cậu vui đến mức không giấu nổi trên mặt.

Và vì thế, nụ cười cứ tự nhiên hiện lên môi lúc nào không hay.

「Ở trường ấy, hôm nay anh đã gặp lại Haruki」

「Haru-chan… hả? Gì cơ, không lẽ… là cái cậu Haru-chan đó!?」

「Và bất ngờ chưa, còn ngồi ngay bên cạnh anh luôn」

「Wow, ghê vậy! Haru-chan giờ trông thế nào rồi?」

「Ờm… để xem nào…」

Hayato hình dung lại người bạn thời thơ ấu mà mình đã gặp lại hôm nay.

Ngày xưa, lúc nào cũng quần short, áo phông, đội mũ, người lúc nào cũng dính đầy bùn đất, khắp tay chân là vết trầy xước, đúng chất một đứa đầu gấu nghịch ngợm.

Vậy mà bây giờ, mái tóc dài mượt đến tận lưng, làn da trắng không tì vết, đến một vết trầy nhỏ cũng không có.

Trông như một cô gái dịu dàng, đậm chất “Yamato Nadeshiko”, hình mẫu phụ nữ lý tưởng của Nhật Bản: trong sáng, đoan trang, mềm mại.

Nhưng khuôn mặt lúc cười đầy vẻ tinh quái ấy… lại khiến Hayato không thể không thấy chồng chéo lên hình ảnh cô nhóc ngày xưa.

「Vẫn như xưa thôi, Haruki vẫn là Haruki. Gặp nhau cái là lập tức tạo ngay một “món nợ” rồi」

「Vậy à… hay ghê. Em cũng muốn gặp lại bạn ấy quá」

「Mà đúng hơn thì… giờ nó khỏe hơn trước nữa, còn mạnh tay hơn. Có khi tiến hóa từ khỉ thành gorilla cũng nên」

「Ahaha, gì kỳ vậy trời!」

Và rồi hai anh em cứ thế trò chuyện rôm rả về  người bạn thuở nhỏ mà cả hai từng thân thiết. Biết bao ký ức bỗng ùa về như chưa từng phai nhạt. Họ đã tạo ra không biết bao nhiêu “món nợ” với nhau.

Khi chia đôi cây kem nhưng hai bên không đều nhau.

Khi thi bắt ve xem ai nhiều hơn.

Khi cùng chơi game và cá cược như hôm nay.

Từng chút một, những kỷ niệm cứ thế tích tụ theo năm tháng.

Ngày hôm đó. Cuối mùa hè năm ấy. Khi những ngày tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi, bỗng chốc sụp đổ. Giữa khoảnh khắc đó, họ đã cùng trao nhau một lời hứa nhỏ.

Và đến giờ, lời hứa ấy vẫn sống mãi trong tim. Chiều cao từng sát nhau, nay chênh lệch cả một cái đầu. Bàn tay từng nắm lấy nhau, nay cũng khác một trời một vực.

Dù tốc độ chạy có giống nhau, thì sải chân đã chẳng còn bằng như trước. Những khác biệt ấy là khoảng cách đã sinh ra trong suốt thời gian xa cách.

Thế nhưng, Hayato vẫn cảm thấy rằng… Những khác biệt ấy, có lẽ chẳng còn quan trọng nữa. Mối quan hệ mà cậu tưởng như đã kết thúc, giờ đây, cùng với mùa hè, đang dần bắt đầu lại một lần nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
Zucchini: một loại bí ngòi có hình thuôn dài, vỏ màu xanh đậm hoặc xanh nhạt, có nguồn gốc từ Ý. Ở Nhật Bản cũng phổ biến và thường được dùng trong các món xào, súp hoặc nướng. Dù là bí nhưng zucchini có vị thanh nhẹ, ăn mềm và dễ kết hợp với nhiều nguyên liệu khác. Wiki
Zucchini: một loại bí ngòi có hình thuôn dài, vỏ màu xanh đậm hoặc xanh nhạt, có nguồn gốc từ Ý. Ở Nhật Bản cũng phổ biến và thường được dùng trong các món xào, súp hoặc nướng. Dù là bí nhưng zucchini có vị thanh nhẹ, ăn mềm và dễ kết hợp với nhiều nguyên liệu khác. Wiki
[Lên trên]
Yamato Nadeshiko(大和撫子): thuật ngữ chỉ hình mẫu lý tưởng của người phụ nữ Nhật truyền thống — dịu dàng, khiêm tốn, đảm đang, kín đáo nhưng mạnh mẽ trong nội tâm. “Yamato” là tên cổ của Nhật Bản, còn “Nadeshiko” là loài hoa cẩm chướng mỏng manh nhưng bền bỉ, tượng trưng cho vẻ đẹp nội tâm của phụ nữ. Cụm từ này thường được dùng để miêu tả những cô gái có phong thái thanh lịch, thuần Nhật, được xem như biểu tượng của nét nữ tính lý tưởng. Wiki
Yamato Nadeshiko(大和撫子): thuật ngữ chỉ hình mẫu lý tưởng của người phụ nữ Nhật truyền thống — dịu dàng, khiêm tốn, đảm đang, kín đáo nhưng mạnh mẽ trong nội tâm. “Yamato” là tên cổ của Nhật Bản, còn “Nadeshiko” là loài hoa cẩm chướng mỏng manh nhưng bền bỉ, tượng trưng cho vẻ đẹp nội tâm của phụ nữ. Cụm từ này thường được dùng để miêu tả những cô gái có phong thái thanh lịch, thuần Nhật, được xem như biểu tượng của nét nữ tính lý tưởng. Wiki
[Lên trên]
“Lễ rửa tội dành cho học sinh chuyển trường”: cách nói ẩn dụ (thường mang hài hước) để chỉ những khó khăn, thử thách hoặc cảm giác bỡ ngỡ mà học sinh mới chuyển đến trường thường phải trải qua như bị soi mói, xét nét, gặp rắc rối khi làm quen bạn mới, hoặc bị đặt biệt danh kỳ lạ. Đây là một hiện tượng xã hội phổ biến trong môi trường học đường ở Nhật Bản.
“Lễ rửa tội dành cho học sinh chuyển trường”: cách nói ẩn dụ (thường mang hài hước) để chỉ những khó khăn, thử thách hoặc cảm giác bỡ ngỡ mà học sinh mới chuyển đến trường thường phải trải qua như bị soi mói, xét nét, gặp rắc rối khi làm quen bạn mới, hoặc bị đặt biệt danh kỳ lạ. Đây là một hiện tượng xã hội phổ biến trong môi trường học đường ở Nhật Bản.
[Lên trên]
Chinjao rosu(青椒肉絲): món xào kiểu Trung Hoa gồm thịt heo hoặc bò thái sợi xào với ớt chuông và măng, phổ biến tại Nhật với hương vị được Nhật hoá nhẹ. Wiki
Chinjao rosu(青椒肉絲): món xào kiểu Trung Hoa gồm thịt heo hoặc bò thái sợi xào với ớt chuông và măng, phổ biến tại Nhật với hương vị được Nhật hoá nhẹ. Wiki
[Lên trên]
Súp miso(味噌汁): món súp truyền thống của Nhật, được nấu từ nước dùng dashi hòa với tương miso (tương đậu nành lên men). Thường ăn kèm với đậu phụ, rong biển, hành lá và nhiều loại nguyên liệu khác. Là món không thể thiếu trong bữa ăn hằng ngày của người Nhật. Wiki
Súp miso(味噌汁): món súp truyền thống của Nhật, được nấu từ nước dùng dashi hòa với tương miso (tương đậu nành lên men). Thường ăn kèm với đậu phụ, rong biển, hành lá và nhiều loại nguyên liệu khác. Là món không thể thiếu trong bữa ăn hằng ngày của người Nhật. Wiki
[Lên trên]
Máy xay gạo tự phục vụ(コイン精米機): loại máy công cộng hoạt động bằng tiền xu, dùng để xay gạo lức (gạo thô) thành gạo trắng. Rất phổ biến ở nông thôn Nhật, nơi người dân thường mua hoặc tự trồng gạo chưa xay và mang đến đây xử lý trước khi nấu. Ở thành phố, loại máy này hiếm thấy vì người dân thường mua sẵn gạo đã xay trong siêu thị.
Máy xay gạo tự phục vụ(コイン精米機): loại máy công cộng hoạt động bằng tiền xu, dùng để xay gạo lức (gạo thô) thành gạo trắng. Rất phổ biến ở nông thôn Nhật, nơi người dân thường mua hoặc tự trồng gạo chưa xay và mang đến đây xử lý trước khi nấu. Ở thành phố, loại máy này hiếm thấy vì người dân thường mua sẵn gạo đã xay trong siêu thị.
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Dịch hết đống này trong một buổi tối là sai lầm... ôi cái lưng, chắc phải 4-5 ngày nữa mới có chap mới.
Xem thêm
TRANS
Trans dịch kinh khủng quá 8k chữ trong 1 tối...
Cẩn thận gãy lưng đó XD
Xem thêm
Gồng cơ đít hít cơ mông rồi đi tu tiên để có đc cột sống vàng đi:)))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
TRANS
Tfnc
Xem thêm