Volume 1 (Done)
Chương 1.1: Công chúa biến thái và sự trừng phạt
21 Bình luận - Độ dài: 4,323 từ - Cập nhật:
「Xong…! Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!」
「Đúng là sư phụ, mãi đỉnh!」
Ngay khi tôi hoàn tất việc điều chế trong cái nồi lớn, một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên từ bên cạnh.
Cái thứ thuốc mà tôi đã phải vắt óc vắt sức trong suốt mấy tháng qua cuối cùng cũng hoàn thành, cảm giác không từ nào diễn tả nổi. Nhớ lại lúc bắt đầu, trời còn nóng như đổ lửa, vậy mà giờ không khí lạnh đã có thể khiến hơi thở tôi hóa thành khói trắng.
「Haha, không đâu. Tuy tôi là người thực hiện bước điều chế cuối, nhưng tất cả là nhờ có Wendy đã vất vả thu thập những nguyên liệu quý hiếm về đây đấy.」
Tôi quay sang người đệ tử đứng cạnh mình, bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
Tôi là Magnus, một nhà giả kim tại Thánh Quốc Rosenberg. Nhờ chút may mắn và tài năng, tôi đã có cơ hội phát huy năng lực giả kim thuật của mình và được phép mở xưởng riêng từ hai năm trước khi mới chỉ mười tám tuổi – đây là một kỳ tích hiếm có.
Giả kim thuật là môn học đòi hỏi vô số lần điều chế và luyện kim, tích lũy kinh nghiệm từ thất bại lẫn thành công để nâng cao độ chính xác. Với một gã trẻ tuổi như tôi, lẽ ra mở xưởng là chuyện xa vời. Nhưng nhờ kết hợp giả kim thuật với ma thuật, tôi sáng tạo ra 「Swift Synthesis」 và 「Instant Alchemy」, cho phép thực hiện các bước gần như tức thời. Nhờ đó, tôi tích lũy kinh nghiệm nhanh hơn người khác gấp bội. Nhưng mà... chuyện đó để sau cũng được.
「Hì hì, em thì chỉ có mỗi tài cầm kiếm mà thôi!」
Người vừa nói câu đó với nụ cười ngượng ngùng chính là Wendy, đệ tử duy nhất của tôi. Wendy, cô nàng có mái tóc vàng óng ả, đôi mắt năng động và có phần hiếu thắng, thân hình cao ráo, mảnh mai và cân đối. Với nhan sắc ấy, làm đệ tử của một nhà giả kim như tôi đúng là hơi phí phạm. Cô ấy nhỏ tôi một tuổi, nghe nói rằng đã từng học kiếm thuật từ bé, nên rất hữu ích trong việc thu thập nguyên liệu.
「Được rồi, giờ thì chúng ta mang lọ thuốc này đi giao thôi!」
「Vâng!」
Lần này, tôi được giao nhiệm vụ điều chế thuốc chữa một căn bệnh nan y khiến cơ thể bệnh nhân dần hóa đá. Bệnh này hiếm tới mức hầu như không có báo cáo, và chẳng ai biết thành phần nào hiệu quả. Bình thường thì người ta đã bỏ cuộc, nhưng bệnh nhân lại là con gái của Bá tước Worldwood. Vì thế, ông ấy khăng khăng nhờ vả tôi ra tay.
Nửa năm qua, tôi đã dùng 「Swift Synthesis」 để thử nghiệm vô số loại thuốc, phân tích những nguyên liệu có chút hiệu quả, rồi lặp đi lặp lại quy trình. Và cuối cùng, lọ thuốc này đã ra đời.
Khi chúng tôi ngồi xe ngựa đến dinh thự nhà Worldwood, từ xa đã thấy cổng mở toang. Bá tước Worldwood hối hả lao ra.
「Magnus-dono, thuốc đã xong rồi sao⁉」
「À, vâng.」
Tôi gật đầu, và Bá tước lập tức cúi rạp như một quản gia tận tuỵ, cung kính chào đón. Tôi biết mình sẽ được cảm ơn vì điều chế thuốc chữa căn bệnh hóa đá chưa từng có tiền lệ, nhưng thấy một quý tộc vốn kiêu ngạo lại hạ mình thế này, tôi không khỏi lúng túng.
「Mời, mời ngài mau vào trong!」
Bá tước dẫn chúng tôi đến phòng ngủ của con gái ông ta, dáng vẻ như không thể chờ thêm giây nào.
Bên trong là một căn phòng đơn sơ như bệnh thất, với chiếc giường ở giữa. Trên giường là Reina, con gái Bá tước. Nhìn xa, cô chỉ như đang ngủ, nhưng phần cơ thể dưới chăn gần như đã hóa đá hoàn toàn. Ban đầu, cô còn nói chuyện được với chúng tôi, nhưng có lẽ do bệnh tình tiến triển, cô đã hôn mê suốt một tháng vừa qua.
Việc điều chế thuốc là cuộc chạy đua với tốc độ hóa đá của Reina. Giai đoạn cuối, tôi lo đến phát sốt, nhưng may mắn thay, cuối cùng cũng kịp hoàn thành.
「Nào, uống cái này đi.」
Tôi nhẹ nhàng mở miệng Reina, cẩn thận đổ thuốc vào để cô không bị sặc. Dựa trên các thử nghiệm trước đây, tôi tin chắc thuốc sẽ có hiệu quả. Nhưng dù tự tin đến mấy trong các cuộc thí nghiệm, khi đứng trước bệnh nhân thật sự, tôi vẫn không tránh khỏi hồi hộp. Bá tước và Wendy cũng vậy, không khí giữa chúng tôi căng như dây đàn.
Reina, với cổ họng gầy guộc của mình, chậm rãi nuốt từng ngụm thuốc.
Một lúc sau.
「Ưm…」
Một hơi thở yếu ớt thoát ra từ đôi môi vốn đã yên lặng của cô.
「Reina!? Reina!?」
Thấy vậy, Bá tước hét lên, lao đến lay con gái.
Lúc đầu, Reina chỉ phát ra những tiếng rên khe khẽ, nhưng càng bị lay, phản ứng của cô càng rõ rệt. Cuối cùng, cô mở mắt.
「Ơ…? Otou-san…?」
「Reina, Reinaaaaaaa!!」
「Otou-san!!」
Bá tước ôm chầm lấy cô con gái vừa tỉnh lại sau một tháng trời.
Nhìn người cha của mình, gương mặt cô gái từ kinh ngạc dần chuyển sang vui sướng.
Nhìn cảnh đó, tôi và Wendy trao nhau ánh mắt, cùng mừng rỡ vì điều chế thành công.
Một lúc sau, để không làm phiền hai cha con, chúng tôi lui sang phòng khác. Bá tước bước vào, mắt ông đỏ hoe vì khóc.
「Thật sự, lần này cảm ơn ngài rất nhiều. Ơn này tôi sẽ không bao giờ quên.」
「Không có gì, chúng tôi cũng rất vui vì đã giúp được ngài.」
「Vậy thì về phần thù lao…」
「Năm nghìn Gold.」
「Hả?」
Khi tôi báo giá, không chỉ Bá tước mà cả Wendy bên cạnh cũng phát ra tiếng ngạc nhiên.
Ở Vương Đô, một thường dân trung bình kiếm khoảng ba trăm Gold mỗi năm. Số tiền này đã bao gồm chi phí nguyên liệu, duy trì xưởng, lương nửa năm của chúng tôi, cộng thêm chút phụ phí vì đây là thuốc chữa bệnh nan y. Theo tôi, con số này không có gì quá đáng.
Một sự im lặng khó xử bao trùm, cuối cùng Bá tước lên tiếng như để chữa cháy:
「À, không, năm nghìn Gold thì không vấn đề gì! Ngài muốn nhận bằng tiền mặt hay séc, tùy ý ngài!」
Nhưng, ngay khi ông ấy vừa dứt lời.
「Sư phụ!」
Wendy thì thầm, chỉ tay ra ngoài hành lang, như thể có chuyện muốn nói. Tôi xin phép Bá tước rồi bước ra.
Không biết có chuyện gì, tôi vừa nghĩ thì Wendy đã hét lên với vẻ mặt không thể tin nổi.
「Sư phụ, sao lại thế!? Chúng ta vừa cứu được tiểu thư nhà Bá tước, vậy mà sư phụ chỉ đòi có năm nghìn Gold!? Với tài sản nhà Bá tước, chắc chắn ông ấy sẵn sàng trả gấp mấy lần!」
Đúng là năm nghìn Gold với tôi là hợp lý, nhưng với gia sản nhà Worldwood, chi phí chữa trị cho con gái độc nhất có thể gấp nhiều lần số đó. Tôi hiểu điều này, và thực tế, sự bối rối của Bá tước có lẽ cũng vì số tiền được đưa ra thấp hơn nhiều so với dự tính của ông ta.
Dù vậy, tôi có nguyên tắc riêng.
「Nhưng nếu đòi quá nhiều tiền, sau này những người nghèo khó sẽ ngần ngại khi tìm đến tôi. Như thế chẳng phải rất rắc rối sao?」
Những căn bệnh nan y như hiếm gặp như thế này không nhiều, nhưng ngoài kia vẫn còn vô số căn bệnh không thể chữa bằng thuốc bình thường. Và không phải ai mắc bệnh nặng cũng giàu có. Tôi muốn giúp cả những người như vậy.
Nghe thế, Wendy càng tỏ ra bất mãn.
「Không, những vụ rẻ mạt thế thì chúng ta từ chối cũng được mà! Thù lao thấp nghĩa là lương của chúng ta cũng thấp, sư phụ có hiểu không đấy!?」
Năm nghìn Gold đã là khoản tiền lớn, và lương trả cho Wendy cũng thuộc hàng cao so với đệ tử học việc khác. Dù đã cứu mạng tiểu thư quý tộc, tôi cũng không có ý định chặt chém, hơn nữa, cách nói của Wendy cũng thật khó chịu.
「Này, rẻ hay đắt đâu phải vấn đề. Dân thường cũng có người cần giúp đỡ chứ.」
「Thế thì càng phải tranh thủ kiếm thật nhiều khi có cơ hội chứ!」
「Thay đổi giá tiền tùy đối tượng thì không công bằng. Vả lại, ta vẫn trả lương cho cô theo hợp đồng, và cũng định thưởng thêm trong phạm vi đó mà.」
「Sao lại…」
Vẻ mặt Wendy chìm trong tuyệt vọng. Nhớ lại thì dạo này Wendy có vẻ tiêu xài hoang phí, lẽ nào cô ta nghĩ sẽ nhận được một khoản tiền lớn hơn?
Tôi hơi áy náy, nhưng không định thay đổi quan điểm của mình. Khi tôi định quay lại phòng, một câu hỏi chợt nảy ra:
「Mà này, cô dùng nhiều tiền như thế vào việc gì vậy?」
「…」
Wendy đỏ mặt, im lặng như xấu hổ.
「Nói không được, hay là làm gì phi pháp…」
「Không phải! Là áo lót nâng ngực, dụng cụ phát triển ngực, và đặc biệt là thuốc nở ngực! Mấy thứ đó tốn kém lắm!」
Hóa ra cô nàng từng than thở về vóc dáng. Với tôi, nhan sắc của Wendy đã là quá đủ rồi, ai ngờ cô ta lại ám ảnh đến vậy.
「Trời ạ, cô bị lừa rồi. Thuốc chữa bệnh hay phá lời nguyền đã khó điều chế rồi, thuốc có khả năng thay đổi cơ thể còn khó gấp bội. Tôi đã nói rồi mà?」
「Sư phụ lúc nào cũng chỉ nói lý thuyết! Lý thuyết có làm ngực to lên được đâu!」
「Thôi nào, đối diện với thực tế đi…」
「Vì không phải chuyện của sư phụ nên anh mới nói thế… Nhưng mà, tôi cũng quen với kiểu này rồi. Đúng như dự đoán.」
Bất chợt, Wendy lẩm bẩm điều gì đó.
「Cô nói gì thế?」
「Cảm ơn Sư phụ vì mọi thứ. Giờ tôi đã quyết định rồi.」
「Này, cô đang nói gì!?」
Bỗng dưng, khí chất của Wendy thay đổi. Từ một đệ tử trung thành, dù hơi kỳ lạ, cô ta trở thành một thứ gì đó… khác biệt.
Trong lúc tôi còn ngơ ngác, Wendy bất ngờ nắm lấy tôi, kéo mạnh.
「Uwa!?」
Bị tấn công bất ngờ, tôi mất thăng bằng và ngã đè lên người Wendy.
Và rồi.
「KYAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!?」
Tiếng thét chói tai của Wendy vang vọng khắp dinh thự.
Chết rồi!
Tôi nghĩ thầm, nhưng cơ thể không cử động kịp. Lợi dụng sơ hở đó, Wendy nắm lấy tay tôi và đặt lên ngực cô ta.
「Chuyện gì thế!?」
Cửa phòng bật mở, Bá tước lao ra. Từ góc nhìn của ông, tôi đang đè lên Wendy, còn cô ta thì hét lên.
「Chuyện… chuyện gì đây!?」
「Đừng mà... Sư phụ... dừng lại đi!」
Wendy lập tức gào lên. Diễn xuất vụng về của cô ta, ngược lại, khiến người ta nghĩ cô đang thực sự hoảng loạn.
Dù nhìn thế nào thì cũng rõ ràng là cô ta đang cố gài bẫy tôi... nhưng tại sao lại làm vậy? Đầu óc tôi hoàn toàn không theo kịp tình huống bất ngờ này.
「K-không phải! Đây là tai nạn!」
Tôi hét lên trong vô thức, nhìn Bá tước như cầu cứu. Bị đối xử như vậy đột ngột thật sự là một cú sốc, nhưng chắc chắn Bá tước sẽ không tin vào một màn kịch rẻ tiền thế này đâu. Dù sao thì trong suốt nửa năm qua, tôi đã dốc lòng chữa trị cho Reina và đã thành công.
「Ngay cả bây giờ, người vẫn đang tận hưởng cảm giác từ ngực của tôi thế này... Aa~n.!」
「Không, cái ngực phẳng lì của cô thì có gì mà tận hưởng...Á!」
Wendy, vẫn trong tư thế bị đè, khéo léo dùng gót giày đạp mạnh vào chân tôi. Rõ ràng tôi mới là nạn nhân!
「Không, chắc là nhầm lẫn gì đó! Magnus-dono làm sao có thể…」
Có lẽ suy nghĩ đó của tôi đã truyền đến, Bá tước nhìn Wendy với vẻ khó xử.
Đúng rồi! – tôi nghĩ. Nhưng ngay lúc đó, Wendy nở nụ cười đắc thắng mà chỉ tôi nhìn thấy. Rồi cô ta nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc, nói:
「Thực ra... từ trước đến nay, tôi sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị nên đã im lặng... nhưng sư phụ thực ra là một người đàn ông vô cùng tồi tệ!」
「Cô nói gì vậy? Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của Reina…」
「Từ trước đến nay tôi không thể nói... sư phụ thực ra có dục vọng rất lớn, và đã ra tay với rất nhiều phụ nữ như thế này!」
「Cô mới là người đẩy tôi ngã!」
「Đúng vậy, chắc chắn có nhầm lẫn gì đó!」
Bá tước nhìn qua lại giữa tôi và Wendy, tự trấn an bản thân.
Nếu cứ thế này, chỉ cần giải thích từ từ là được, tôi vừa nghĩ vậy thì.
Wendy hét lên với vẻ đắc thắng.
「Không có nhầm lẫn gì đâu ạ... sư phụ đã lén lút chạm vào cơ thể tiểu thư Reina những lúc ngài Bá tước không có ở đây!」
「CÁI GÌ!?」
Nghe vậy, sắc mặt Bá tước đột ngột thay đổi.
Chết tiệt!
Bá tước về cơ bản là một người tốt, nhưng lại là một người cha cuồng con gái quá mức. Cứ dính dáng đến Reina là ông ta sẽ mất hết bình tĩnh ngay.
Sắc mặt ông ta thay đổi trong chớp mắt, rồi lườm tôi bằng ánh mắt sắc như dao, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
「Ngươi đã làm gì với Reina bé bỏng của ta!?」
「Dối trá! Tôi chưa bao giờ làm chuyện đó!」
Tôi hét lên, nhưng Bá tước dù giận dữ vẫn có chút do dự. Dù sao ông ta cũng là một quý tộc. Là người đứng trên người khác, chắc ông ta sẽ không mù quáng tin vào những lời vu khống... tôi đang nghĩ vậy thì...
「Thưa Bá tước, tôi còn một bằng chứng quyết định nữa.」
Wendy tự tin tuyên bố.
Bằng chứng gì chứ? Tất cả đều là vu khống! Tôi đang bối rối thì đám gia nhân nhà Bá tước kéo đến. Tình hình càng lúc càng tệ, nhưng nếu tất cả là giả, làm sao có bằng chứng? Nếu Wendy bịa thêm hoặc đưa ra thứ gì giả mạo, tôi có thể lật ngược tình thế.
Nhưng rồi, Wendy thong thả rút từ trong ngực một cuốn sách mỏng. Không phải sách in tử tế, mà là loại tự đóng bìa thủ công.
Cô ta giơ cuốn sách lên, nhìn tôi với vẻ đắc thắng.
「Sư phụ, mới đây ngài đã lén mua cuốn này, đúng không?」
「Đ-Đó là…」
Nhìn thấy cuốn sách Wendy lôi ra, mặt tôi tái mét.
Đúng vậy, đó chính là cuốn 『Sự trừng phạt nhục nhã của Công chúa Mcdael』 mà gần đây tôi đã lén lút mua.
「Cái gì đây!?」
Bá tước giật lấy cuốn sách từ tay Wendy, lật vài trang, và mặt ông ta đỏ lựng.
「Cái này... nữ chính trong cuốn sách này trông giống hệt Reina! Lại còn toàn những trò bệnh hoạn như trói bằng dây thừng, đánh bằng roi...!! Ngươi đã mua cuốn sách này, đúng không!?」
Thôi chết, nếu thấy cái này, chắc chắn người ta sẽ nghĩ tôi là một tên biến thái có sở thích làm những trò tàn bạo với những cô gái có ngoại hình giống Reina!
Đúng là cuốn sách đó do tôi mua, nhưng tuyệt đối không phải là sở thích của tôi, chỉ là tôi muốn thử đọc một cái gì đó khác thường một chút, rồi nhận ra nó không hợp với mình...
「V-Vâng, nhưng… đó chỉ là phút bốc đồng, tôi không…」
「Câm mồm! Tội phạm nào chả nói thế!」
「Không, nghe tôi giải thích!」
「Giọng của ngươi làm bẩn lỗ tai ta! Không ngờ ngươi lại nhìn Reina với ánh mắt dâm tà như vậy!」
「Không, đó chỉ là tiểu thuyết…」
Nhưng những lời biện minh của tôi không thể lọt vào tai Bá tước đang nổi cơn thịnh nộ.
Ông ta mặt đỏ bừng nói.
「Thằng khốn...! Vì nể tình ngươi đã cứu mạng Reina, ta sẽ bỏ qua chuyện này! Nhưng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!」
「…」
Nếu còn ở lại đây, không chừng tôi sẽ bị đánh hội đồng. Tôi vội vã bỏ chạy khỏi nơi đó.
________________
Kết cục sau đó thật thảm hại.
Ngay sau khi tôi trở về công xưởng, tin đồn về một “Nhà giả kim Biến thái Súc sinh Ác quỷ thích sưu tầm truyện khiêu dâm, định giở trò bệnh hoạn với nữ đệ tử của mình” đã lan truyền một cách rộng rãi và có vẻ rất đáng tin cậy. Có lẽ vì chuyện động chạm vào cơ thể Reina sẽ chọc giận Bá tước, nên tin đồn chủ yếu tập trung vào sự biến thái của tôi.
Bình thường, những tin đồn vô căn cứ như vậy sẽ sớm biến mất. Nhưng không may thay, có rất nhiều nhà giả kim khác ghen tị với tôi, một người đã mở công xưởng ở tuổi mười tám. Vì thế, tin đồn không những không biến mất mà còn ngày càng nhiều thêm, nào là “thích những trò bạo dâm, giá sách trong công xưởng hầu hết là loại truyện khiêu dâm đó”, “mỗi khi nữ đệ tử phạm lỗi, liền lấy cớ trừng phạt mà đánh vào mông”, “từ trước đến nay đã nhiều lần làm chuyện bậy bạ với đệ tử tại dinh thự của khách hàng”. Truyện khiêu dâm tôi chỉ để trong phòng riêng chứ không phải công xưởng, và tôi còn chưa từng chạm vào Wendy cho đến tận vụ việc đó!
Không ngờ những tin đồn lan truyền trong xã hội lại bịa đặt trắng trợn đến mức này.
Và thế là, tôi từ một “Nhà giả kim trẻ tuổi tài năng” đã trở thành một “Nhà giả kim Biến thái Súc sinh Ác quỷ”.
Không còn ai, dù là quý tộc hay thường dân nhờ tôi điều chế nữa. Công xưởng của tôi liên tục bị quấy rối, từ ném đá đến vẽ bậy.
Không còn cách nào khác, tôi buộc phải rời khỏi công xưởng. Dù cảm thấy thật vô lý khi chuyện này được phép, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, chuyện bị gán tội oan và thất thế do ghen tị và mưu mô cũng thỉnh thoảng xảy ra ở hoàng cung hay giáo hội. Và một người đã thất thế rất khó để xóa bỏ tin đồn và lấy lại vị thế.
Hiểu ra điều đó, tôi rời khỏi công xưởng và quyết định đi đến Vương Đô. Dù tin đồn đã nổi như cồn, nhưng may mắn là khuôn mặt tôi không được nhiều người biết đến. Chỉ cần cắt tóc ngắn, thay áo choàng của nhà giả kim bằng trang phục du hành là tôi sẽ trở thành một lữ khách bình thường ngay. Dù không có công xưởng, tôi vẫn có kỹ năng luyện kim và điều chế, hơn nữa ngày xưa tôi cũng thường tự mình chiến đấu với những ma vật nguy hiểm để thu thập nguyên liệu, nên tôi nghĩ sẽ không phải lo chết đói.
Khi vào Vương Đô, xung quanh tràn ngập người và không khí vô cùng náo nhiệt. Mọi người trên đường đều bận rộn với việc của mình, chẳng ai để ý đến người đi ngang qua. Chắc ở đây sẽ không bị phát hiện ra thân phận, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm vừa bước đi thì bỗng thấy một đám đông tụ tập phía trước.
Không có mục đích gì cụ thể, tôi cứ thế đi về phía đó. Rồi tôi lắng tai nghe giọng nói phát ra từ trung tâm.
「Xin ngài, con gái tôi đang bị bệnh nặng!」
「Ồn ào, dù vậy cũng không được phép nói chuyện này, vô lễ!」
「Oa oa oa oa!!」
Tôi nhón chân nhìn vào, thấy một người phụ nữ có vẻ là mẹ đang khẩn khoản, một người lính đang cố xua đuổi cô, và một cô bé mặt mày xanh xao đang khóc nức nở. Phía sau họ là một cỗ xe ngựa lộng lẫy có khắc huy hiệu của hoàng gia Rosenberg.
「Xin ngài, tôi nghe nói công chúa điện hạ là một thiên tài ma thuật có thể chữa lành mọi bệnh tật!」
Nghe vậy, lòng tôi có chút nhói đau. Nếu tôi còn ở công xưởng, có lẽ tôi đã có thể điều chế thuốc chữa cho cô bé.
「Dù vậy cũng không được đột ngột xông vào thế này!」
「Nhưng giáo hội cũng đã bó tay rồi…」
「Ồn ào!」
Người lính hét lên và định dùng vũ lực đuổi người phụ nữ và đứa trẻ đi.
Bỗng một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa xe ngựa vốn đang đóng chặt đã mở ra.
「Có chuyện gì thế…?」
「Ồ…!!」
Nhìn thấy người phụ nữ bước ra, đám đông xung quanh không khỏi reo hò.
Mái tóc dài màu bạc lấp lánh – biểu tượng của hoàng tộc Rosenberg.
Làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc đẹp như ngọc.
Một khuôn mặt và phong thái trang nghiêm khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải nhận ra sự cao quý.
Và chiếc váy màu xanh nhạt làm từ loại vải thượng hạng càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô.
Đó chính là Công chúa Alice Hortensia von Rosenberg điện hạ, người mà bất kỳ người dân nào sống ở Vương Đô cũng đã từng nhìn thấy ít nhất một lần. Tôi cũng đã từng diện kiến cô ấy tại hoàng cung hai năm trước khi mở công xưởng, nhưng giờ đây cô ấy còn xinh đẹp hơn xưa. Trước vẻ đẹp đó, đám đông hiếu kỳ đang xôn xao cũng im bặt.
Nhưng tài năng của cô không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài xinh đẹp. Mới mười tám tuổi nhưng cô đã xử lý chính sự một cách trơn tru, trong các buổi giao tế luôn giữ nụ cười và đối đáp khéo léo với các sứ thần nước ngoài và những quý tộc lão làng, thậm chí tài năng ma thuật còn vượt trội hơn cả. Hơn nữa, khác với các quý tộc và hoàng tộc thông thường coi thường dân như những đồng tiền thuế di động, cô lại có tiếng là đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, bất kể có là thường dân. Có lẽ vì vậy mà người phụ nữ này đã mang theo con đến đánh liều một phen.
「Xin lỗi đã làm phiền người... công chúa điện hạ! Người này cứ bám lấy xe ngựa và la hét đòi chữa bệnh cho con gái... Tôi sẽ đuổi đi ngay!」
「Không, không cần đâu.」
Nói rồi, cô bước xuống xe ngựa, đứng trước người phụ nữ đang van xin và cô bé đã nín khóc tự lúc nào.
「Hỡi phép màu chữa lành vạn bệnh… “Extra Healing”!」
Ngay khi Công chúa vừa niệm chú, một luồng Thánh Ma Lực lấp lánh tỏa ra từ cơ thể cô.
“Extra Healing” là một trong những phép thuật chữa trị cao cấp nhất, có thể chữa lành hầu hết các loại bệnh. Dù là một phép thuật tuyệt vời, nó lại tiêu tốn rất nhiều ma lực, thế nhưng công chúa đã không ngần ngại sử dụng nó cho một cô bé thường dân xa lạ.
Khi luồng ma lực tan đi, khuôn mặt vốn xanh xao của cô bé đã hoàn toàn hồng hào trở lại.
「A-a... cảm tạ công chúa điện hạ!」
Thấy vậy, người mẹ dập đầu xuống đất để tỏ lòng biết ơn.
「Không có gì, ta chỉ làm những gì mình có thể thôi. Nhưng sau này nếu có thể, xin hãy hạn chế làm phiền các binh sĩ của ta.」
Nói rồi, cô nhanh chóng quay trở lại xe ngựa.
Thấy vậy, đám đông xung quanh vang lên những tiếng reo hò lớn.
「Quả là Alice điện hạ! Dùng một phép thuật khó như vậy một cách dễ dàng!」
「Không, quan trọng hơn là tấm lòng nhân ái của người, dù là hoàng tộc nhưng vẫn giúp đỡ chúng ta!」
「Lại còn xinh đẹp như vậy nữa chứ!? A, chỉ cần được nhìn thấy người ở khoảng cách gần thế này, có lẽ tôi đã dùng hết may mắn của cả đời rồi!」
…Đám đông ai nấy đều bàn tán sôi nổi về công chúa.
Nhìn cảnh đó, tôi thầm thở dài.
Nếu là tôi của trước đây thì không nói, nhưng tôi của bây giờ lại dính đầy những tin đồn bẩn thỉu không xứng với một vị công chúa xinh đẹp và trong sáng như vậy. Chắc mình cũng sẽ sống một cuộc đời không liên quan gì đến cô ấy, giống như những người dân thường ở đây... nghĩ vậy, tôi bắt đầu đi tìm một quán trọ giá rẻ.


21 Bình luận
gái ơi là gái tội nghiệp main =))