Tập 2
Chương 2: Nhân vật phụ là người luôn phớt lờ câu trả lời vốn đã quá rõ ràng.
26 Bình luận - Độ dài: 14,108 từ - Cập nhật:
Sau khi chuyển trường chỉ trong một ngày, Hitsujitani Miwa đã nhanh chóng khẳng định vị trí là một cô gái nổi bật trong lớp 1-C của chúng tôi.
Hitsujitani, là người (có vẻ ngoài) tự nhiên và cởi mở, có thể thoải mái bắt chuyện với bất kỳ ai, dù là con trai hay con gái.
Thông thường, một cô gái xinh đẹp sẽ khiến các nam sinh ngần ngại khi tiếp cận, nhưng vì chính Hitsujitani là người chủ động bắt chuyện trước, nên đối với đám con trai, cô ta là một hình tượng vô cùng đáng quý.
Thêm nữa, khả năng cân bằng các mối quan hệ xã hội của cô ta cũng rất cao, khi được con trai bắt chuyện, cô ta sẽ chủ động rủ thêm các bạn nữ vào cùng trò chuyện, giúp mở rộng phạm vi giao tiếp.
Nhờ đó, cô ta đã làm dịu đi cảm giác ghen tị kiểu như “cô ta chỉ nói chuyện với con trai” và khẳng định mình là một người hòa đồng, dễ thân với bất kỳ ai.
Đến đây thì vẫn giống hệt như trong kiếp đầu tiên của tôi.
Dần dần Hitsujitani cũng gia nhập vào harem của Amada, nhưng cô ta không lập tức dính dáng đến Amada ngay sau khi chuyển trường.
Thực tế, trong tuần đầu tiên, hoàn toàn không có tương tác nào. Bởi lúc đó, Hitsujitani đang quan sát.
Tìm kiếm ai đó có thể làm hiệp sĩ bảo vệ cô khỏi stalker.
Và người cô ta đã chọn chính là Amada Teruhito.
Lý do: 「Vì cậu ấy là người duy nhất không thể hiện sự hứng thú với tớ.」
Hitsujitani, người có thái độ tự nhiên và thân thiện với tất cả mọi người, bảo rằng chỉ vì cách cư xử và ngoại hình nên cô ta thường gặp rắc rối khi vô tình khơi gợi cảm tình từ người khác (dù tôi cho rằng đó là nói dối).
Vì thế, người mà cô ta đặt niềm tin không phải là những ai chỉ nhìn vào vẻ ngoài, mà là người có thể nhìn thấy phần bên trong con người cô.
Một nam sinh không hề rung động dù cô ấy đã đối xử rất thân thiện và thoải mái, chính là mẫu người mà Hitsujitani đang tìm.
…Lạy hồn, đừng chọn hiệp sĩ dựa vào cái lý do kiểu đó.
Đối phó với một stalker nguy hiểm thì nên chọn người có sức mạnh thể chất, chứ không phải chỉ nhờ vào ý chí.
Trong kiếp trước, câu chuyện của Hitsujitani bắt đầu vào thứ Hai của tuần thứ hai, khi cô ta bắt đầu tiếp cận Amada.
Nhưng tất nhiên, ở kiếp thứ hai này của tôi, điều đó không xảy ra.
Bởi Amada thậm chí còn không đến trường.
Sau khi diễn màn kịch trừng phạt giả dối đó, Amada đã đánh mất niềm tin từ các nữ chính và giờ đây trở thành học sinh nghỉ học ở nhà. Vậy nên, hiển nhiên là hắn ta không thể nào được chọn làm hiệp sĩ.
Đó là cách duy nhất để thoát khỏi bài kiểm tra tuyển chọn hiệp sĩ của Hitsujitani.
Vậy ai sẽ là người bảo vệ Hitsujitani khỏi stalker?
Ai sẽ được chọn làm hiệp sĩ của cô ta?
Tôi á? Không đời nào!
Chính vì tôi đã biết rõ tình hình nên tôi chỉ muốn tránh khỏi thứ vấn đề nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Nhưng nếu tôi hoàn toàn không tiếp xúc gì với cô ta, thì lại đáp ứng điều kiện “người không thể hiện sự hứng thú”, và vô tình bị chọn.
Hơn nữa, giờ đây không có Amada, khả năng đó lại càng cao hơn nữa.
Vì thế tôi đã âm thầm chuẩn bị một phương án dự phòng.
Đó chính là chiến lược “đẩy Tsukiyama ra xa”.
Trong bài kiểm tra tuyển chọn hiệp sĩ của Hitsujitani, nếu không thể hiện sự hứng thú với cô ta, thì khả năng vượt qua sẽ tăng vọt.
Trong kiếp đầu tiên, Tsukiyama là người đầu tiên tiếp cận Hitsujitani. Nhưng ở kiếp thứ hai này, Tsukiyama đã thay đổi rất nhiều.
Cậu ta sớm nhận cái danh hiệu “Hoàng tử đáng thất vọng” một cách thảm hại.
Kết quả là giờ đây Tsukiyama rất sợ vị thế của trong lớp bị đi xuống.
Thêm vào đó, nếu tôi chủ động nói chuyện về Hitsujitani theo cách đáng ngờ, thì sự sợ hãi của cậu ta sẽ thắng thế trước sự tò mò, và sẽ không dám lại gần cô ta.
Chiến lược của tôi đã đại thành công.
Sau khi nghe tôi kể, Tsukiyama đã nâng cao cảnh giác và giữ khoảng cách với Hitsujitani.
Như vậy, cậu ấy sẽ đáp ứng điều kiện “không hứng thú với Hitsujitani” và chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra.
Chỉ cần đợi đến thứ Hai tuần sau, chắc chắn Hitsujitani sẽ tìm đến cậu ta để xin lời khuyên. Và khi đó, tôi có thể kết thúc sự kiện Hitsujitani mà không phải dính líu chút nào hết. Với tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, một khi Hitsujitani đến nhờ vả, Tsukiyama chắc chắn sẽ giúp.
Cậu ta cũng có thể lực tốt và gia đình giàu có, nên bằng sức mạnh và tiền bạc, cậu ta có thể giải quyết rắc rối của Hitsujitani một cách dễ dàng.
Trong kiếp đầu tiên, chính Tsukiyama là người có đóng góp lớn nhất trong việc xử lý vụ stalker của Hitsujitani.
Thế mà Hitsujitani lại đem lòng yêu Amada, vận khí của Tsukiyama quả là thảm hại.
Nhưng đừng lo, ở kiếp này, cậu sẽ là nam chính, Tsukiyama. Hãy tận hưởng câu chuyện rom-com của cậu với Hitsujitani đi.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng...
「Hể~! Đây là chỗ làm thêm của cậu à, Ishii-kun! Cậu thật sự đi làm luôn này! Tuyệt! Tuyệt thật luôn á!」
Chủ nhật, 15:30.
Không hiểu sao, Hitsujitani lại xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi nơi tôi làm thêm.
Đứng bên cạnh khi tôi đang xếp hàng lên kệ, cô ta vừa nhìn quanh cửa hàng với vẻ tò mò, vừa bật cười khúc khích.
Cứ như thể thế giới này được tạo ra để làm khó tôi vậy, đúng lúc này lại chẳng có lấy một vị khách nào.
Giá mà có khách thì tôi còn có thể dùng chiêu “còn có khách đang chờ” để đuổi cô ta đi. Đúng là phiền phức thật.
「Yahho, cả cậu nữa, Hidaka-san!」
Cô ta vẫy tay chào Hidaka, người đang trực ở quầy thu ngân, với nụ cười vô tư không chút suy nghĩ.
Dĩ nhiên, Hidaka không hề đáp lại. Trái lại, cô ấy liếc Hitsujitani bằng ánh mắt sắc lạnh như thể có cơn bão tuyết đang gào thét phía sau lưng.
「Ồ, hình như tụi mình hợp nhau lắm nhỉ?」
Vừa nghiêng đầu, Hitsujitani vừa hỏi tôi.
「Đúng vậy đấy. Về đi.」
「Uwah! Lạnh lùng quá... Tớ khóc bây giờ đấy?」
「Muốn thì cứ làm.」
「Fufu. Cũng hay đấy chứ!」
Dù bị đối xử lạnh nhạt đến vậy, Hitsujitani vẫn cười tươi một cách thích thú.
Cô ta bị cái quái gì vậy. Có mắc chứng lạ nào khiến cô ta thích thú khi bị con trai lạnh nhạt không?
「Tớ có chuyện muốn nói với cậu, Ishii-kun. Cậu có thời gian không?」
「Tôi đang làm việc.」
「Vậy giờ nghỉ thì sao?」
「Giờ nghỉ là để nghỉ ngơi, không phải để chuốc mệt vào thân.」
「Nói chuyện với tớ mệt đến vậy à?」
「Chỉ cần có mặt cậu thôi là mệt rồi.」
「Tớ tệ đến mức đó luôn à!?」
Phải. Ở kiếp trước, cô nghĩ tôi quên những gì cô đã làm với gia đình tôi và chính tôi à?
Sau khi tôi mất hết tất cả vì bị trừng phạt bởi một tội danh bịa đặt, cô dùng danh nghĩa Vtuber nổi tiếng của mình để nói về tôi trong buổi phát trực tiếp. Thậm chí còn lôi cả gia đình tôi ra bàn tán.
Vì thế, không chỉ riêng tôi, mà danh tính cả gia đình tôi cũng bị tiết lộ trước nhiều người. Bố tôi cực kỳ khó khăn khi tìm việc làm mới, mà đến nơi làm mới cũng bị quấy rối nghiêm trọng. Em gái tôi, Yuzu, bị bắt nạt thậm tệ ở trường.
Sau cùng, bố tôi qua đời vì suy kiệt thể chất tích tụ lâu ngày, còn Yuzu vì quá kiệt quệ tinh thần nên đã băng qua đường mà không hay biết đèn đã chuyển đỏ, rồi bị tai nạn giao thông mà mất.
Tóm lại, cô ta là người, đã gián tiếp giết chết bố và Yuzu ở kiếp trước.
Nhưng tất cả là vì cô ta bị Amada lợi dụng. Tình cảm ngây thơ của cô bị bóp méo, cô chỉ là nạn nhân... Không, tôi không hề nghĩ vậy đâu. Biến đi cho khuất mắt.
「Thì ra là vậy... phải rồi, đây là lần đầu chúng ta nói chuyện nhỉ.」
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Nguy hiểm... Câu nói này thực sự nguy hiểm...
Không phải chứ? Lẽ nào cô ta định chọn tôi làm hiệp sĩ sao…
「Suốt tuần vừa qua, chỉ có cậu là chưa từng bắt chuyện với tớ. Cậu chẳng hề tỏ ra quan tâm gì hết, đúng không?」
Toi rồi. Như là nhận giấy tốt nghiệp vậy. Nó y chang câu nói cô ta dùng khi chọn Amada làm hiệp sĩ ở kiếp trước.
Nhưng mà không thể bỏ cuộc được.
「Cả Tsukiyama cũng thế mà.」
「Hể? Tsukiyama-kun á? Hôm thứ Sáu tuần trước, lúc tớ đi dọc hành lang thì cậu ta bất ngờ nói từ phía sau, 'Nếu gặp chuyện gì thì kể cho tớ', ra vẻ ngầu lắm. Tớ nghĩ cậu ta là người tốt, nhưng lại có phần sợ hãi hơn.」
Thất vọng! Quá sức thất vọng!!
Sao lúc này lại muốn diễn vai anh hùng vậy!? Cứ lo lắng giữ lấy vị trí của mình như trước đi!
Lúc làm kẻ địch thì phiền phức, làm đồng minh thì vô dụng, cậu ta đúng là cứ như Haman-sama (Super Robot Wars) vậy!
Học theo ông già Master Asia đi!
「Cậu ta cũng khá đáng tin cậy trong một số trường hợp… Dù vẫn đáng thất vọng...」
「Nếu là thế thì lại càng không nên nhờ vả hơn, đúng không?」
Đúng là ngoài dự đoán. Tôi không ngờ Tsukiyama lại ưu tiên tinh thần chính nghĩa lên trên hết thế này.
Chết tiệt! Giá mà lúc trước tôi kiếm vài thứ vô thưởng vô phạt để bắt chuyện với Hitsujitani...!
「Thế nên, Ishii-kun. Tớ có chuyện muốn nói──」
「Tôi từ chối.」
「Nhanh vậy!?」
Thật ra là đã quá trễ rồi. Tôi đã tử tế lắm khi để cô nói tới tận bây giờ.
「Làm ơn đi mà... Tớ thực sự chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi...」
Đến rồi. Bài tủ của Hitsujitani: thể hiện vẻ yếu đuối của cô gái ngày thường vốn mạnh mẽ.
Tanh quá... Như mùi rác rưởi trộn lẫn với bãi nôn vậy.
Nếu bây giờ tên stalker bám theo cô xuất hiện thì tôi sẽ giao cô cho hắn mà không cần suy nghĩ lại. Thậm chí còn ngồi thưởng thức cái kết nữa cơ.
「Trùng hợp ghê. Tôi lại là người không muốn nói chuyện với cậu nhất.」
「Hoe?」
Hitsujitani mở tròn mắt khi tuyệt chiêu của cô ta không có tác dụng.
Hmph. Đừng đánh giá thấp tôi, người mỗi ngày đều luôn ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp như Hidaka.
「Nếu chuyện của cậu rắc rối quá thì tìm Tsukiyama đi. Cậu ta chắc chắn sẽ giúp vì có tinh thần chính nghĩa cao.」
「Cậu lại ném nó cho bạn mình!? Không phải quá đáng sao...」
「Cậu ta không phải bạn tôi. Cậu ta như bã kẹo cao su dính lên người tôi một cách không mong muốn vậy.」
「Cậu vừa mới khen cậu ta là người đáng tin cậy còn gì!?」
「Đúng. Cậu ta là bã kẹo cao su có tinh thần chính nghĩa cao và đôi khi có thể tin cậy được.」
「Cậu thật sự không muốn gọi cậu ta là bạn à?」
Tất nhiên rồi.
「Nói sao nhỉ... Cậu thực sự đúng như chuyện mọi người kể.」
「Chuyện gì cơ?」
Tôi hỏi, và Hitsujitani nở nụ cười gian xảo.
「Cậu tò mò à?」
「Có hơi chút. Nếu muốn kể thì kể đi.」
「Nên làm gì ta... Ể, khoan, cậu định đi đâu thế!? Tớ còn chưa nói xong mà!」
Nếu cô định ra vẻ bí hiểm thì khỏi đi, tôi cũng chẳng cần nghe. Tôi xác định luôn là cô ta chẳng muốn kể.
「Có khách hàng đến. Tôi phải phục vụ, nên nếu cậu chỉ định đến chơi mà không mua gì thì về giùm.」
「Gununu... Đúng là đối thủ nặng ký…」
Tôi mới là người muốn nói câu đó. Cứ tưởng cô ta sẽ phát cáu rồi về, vậy mà lại chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô ta định rời khỏi đây cả…
Mà nghĩ lại, hồi Iba và mấy người kia bị Amada điều khiển cũng giống hệt thế này.
Nhóm nữ chính đúng là cứng đầu trong khoản bỏ cuộc. Càng bị tôi làm khó, họ càng lì lợm. Cái thế giới này đúng là khốn nạn.
Sau đó, Hitsujitani vẫn không rời khỏi cửa hàng.
Có vẻ cô ta cũng hiểu rằng nếu cứ mãi nói chuyện với nhân viên hay nán lại quá lâu mà không mua gì thì sẽ bị nhắc nhở. Thế nên thỉnh thoảng cô ta lại mang cơm nắm hoặc đồ uống đến quầy thu ngân, rồi tranh thủ nói chuyện với tôi kiểu: “Tụi mình làm thân nhé.」
Và cô ta chỉ làm vậy mỗi khi Hidaka đang bận phục vụ khách ở quầy còn lại.
Mỗi lần như thế, Hidaka lại lườm Hitsujitani với ánh mắt đáng sợ, nhưng cô ta làm như chẳng thấy gì.
Hitsujitani tiếp tục mang đủ thứ đồ lên quầy tính tiền, từ đồ ăn vặt, bánh ngọt, đồ văn phòng phẩm cho đến đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, và tìm cách bắt chuyện với tôi. Quả không hổ danh là Vtuber nổi tiếng, sức mua đúng là khác hẳn.
Xét về khoản chi tiêu tùy ý, có khi còn hơn cả Tsukiyama.
Tuy vậy, có vẻ như cô ta bắt đầu đến giới hạn rồi. Không phải giới hạn tài chính, mà là giới hạn thể lực.
「U-um… cậu không thấy thương hại một chút nào sao?」
Với gương mặt nhăn nhó, Hitsujitani hỏi tôi trong khi hai tay xách ba túi hàng căng phồng.
Cảm ơn rất nhiều vì đã mua hết đống hàng tồn kho không ai ngó tới.
「Hoàn toàn không. Là cậu tự mua lấy mà.」
Vừa quét mã cây bút chì kim mà cô ta vừa mua, tôi vừa đáp bằng giọng lạnh nhạt.
「Nếu vậy thì, để không bị làm phiền nữa, chí ít nghe tớ nói một chút được không?」
「Không cần. Những gì tôi muốn nghe thì đã nghe đủ rồi.」
Trong mấy lần cô ta đến quầy thanh toán, tôi đã kịp nghe được vài thông tin mang ẩn ý, về chuyện tôi “giống như lời đồn”.
Xem ra, Hitsujitani nghe bạn cùng lớp kể rằng tôi là “một thằng lập dị chẳng thèm thân thiết với ai”. Thật ra, tôi không phải kẻ từ chối kết bạn với tất cả mọi người.
Tôi khá thân với Hidaka. Còn mấy người khác, thì, không nhiều. Tsukiyama? Chỉ là miếng bã kẹo cao su tôi dính phải thôi. Nếu được thì tôi cũng muốn nó bong ra nhanh nhanh.
「Vậy, tớ hỏi một câu thôi được không? Tại sao cậu lại cứ cố tránh xa tớ đến vậy?」
「Tôi đâu chỉ tránh mình cậu. Tôi giữ khoảng cách với gần như tất cả mọi người.」
Đám học sinh trường Hirasaka này đã khiến tôi trải qua đủ thứ khổ sở ở kiếp trước. Nếu có thể, tôi chẳng muốn dính dáng đến bất kỳ ai ngoài Hidaka.
「Cho tớ biết vì sao được không?」
「Con người rất dễ phản bội. Vậy nên ngay từ đầu đừng thân thiết còn hơn. Tôi chỉ muốn thân với những người mà tôi có thể tha thứ dù cho họ có phản bội.」
「Hmm. Vậy Hidaka-san là một trong số đó sao?」
「Phải.」
Ngay lúc tôi vừa trả lời xong, Hidaka, người tình cờ đang nghỉ giữa giờ, bước ra khỏi phòng nhân viên.
Ban nãy cô ấy còn nhìn Hitsujitani với mức độ thù địch đạt MAX, vậy mà giờ lại trông vui vẻ lạ thường. Cô ấy cầm một xiên karaage, tự trả tiền, rồi đưa cho Hitsujitani.
「Vì cậu khiến Kazupyon nói ra được câu đó, tôi tặng cậu cái này làm phần thưởng.」
「Woa! Cảm ơn nhé!」
Không, ý tôi không phải như thế đâu!!
「Vậy thì, nếu tớ nói chuyện với Hidaka-san, biết đâu──」
「Về đi.」
「Ể, chẳng phải đây là cơ hội để thân thiết hơn sao!?」
Đúng như dự đoán, Hidaka vẫn giữ vững lập trường. Sau khi đưa xiên karaage, cô ấy lập tức quay lại phòng nhân viên để nghỉ ngơi. Đúng kiểu khơi hi vọng lên rồi dập nó xuống của cô ấy.
「Thôi, tớ nghĩ hôm nay đến thế là đủ lắm rồi…」
「Đừng bao giờ quay lại nữa.」
「Không đời nào. Vì tớ và Ishii-kun giống nhau, sa.」
Cái “sa” kia là gì thế?
Chắc hẳn cô ta định nói mấy thứ như thế này phải không? “Tớ cũng không dễ dàng tin tưởng người khác. Vì thế tớ vờ làm thân với mọi người, nếu cười với họ thì có thể giấu được cảm xúc thật của mình.”
「Tớ cũng không dễ dàng tin tưởng người khác. Vì thế tớ vờ làm thân với mọi người, nếu cười với họ thì có thể giấu được cảm xúc thật của mình, sa.」
Cô ta nói y hệt luôn kìa, con ả này. Và làm ơn đừng thêm “sa” vào nữa, “sa” cái đầu cô ấy. Cái vẻ u sầu giả tạo quá lố đó bốc mùi đến mức khiến tôi buồn nôn.
「Xin lỗi nhé, hôm nay đã làm phiền cậu rồi. Nhưng tớ rất vui vì được nói chuyện cùng cậu.」
Thế nhưng, có lẽ nghĩ rằng gương mặt u sầu sẽ khiến tôi để tâm, nên trước khi rời đi cô ta còn cố tình liếc nhìn tôi với vẻ cô đơn rồi mới ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Như một thủ tục, tôi nói.
「Cảm ơn quý khách đã mua hàng~.」
Tại sao tôi lại luôn bị kéo vào mấy chuyện rắc rối như thế này chứ…
◇ ◇ ◇
「Kazupyon, cậu tính thế nào? Tớ khử cô ta luôn nhé?」
Trên đường về sau ca làm, Hidaka hỏi tôi với đôi mắt trong veo như pha lê.
Làm thế nào cô ấy có thể nói ra những lời đáng sợ như thế với vẻ mặt ngây thơ vậy chứ?
「Cô ta vẫn chưa làm gì quá phiền phức cả, mà dù có đi nữa thì cũng không phải lý do để phải khử cô ta.」
「Kazupyon, nếu người bị làm phiền không phải cậu mà là Yuzu-chan, cậu sẽ làm gì?」
「Tớ sẽ khử cô ta.」
「Đó chính là tâm trạng của tớ bây giờ đấy.」
…Ra là vậy. Quả là rất dễ hiểu.
Nhưng dù tôi hiểu, thì Hitsujitani hiện tại vẫn chưa làm gì cả.
Đúng là tôi mang nỗi hận thù với cô ta từ kiếp trước, nhưng ở kiếp này, cô ta không còn là nữ chính của Amada. Chỉ đơn giản là một người có vẻ đang gặp khó khăn và cần được giúp đỡ.
Tôi muốn giữ khoảng cách, nhưng nói khử luôn thì có phần thái quá, và cũng khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
「Nếu đoán phải thì, có lẽ cô ta đang gặp rắc rối và cần ai đó lắng nghe chuyện của mình.」
「Cậu muốn giúp cô ta sao?」
「Muốn chứ. Nhưng giúp theo kiểu không phải làm gì cả.」
Rắc rối mà Hitsujitani mang đến, nói thật thì tôi muốn tránh càng xa càng tốt. Nhưng giờ khi tôi đã thông qua kỳ sát hạch hiệp sĩ, tôi phải thay đổi cách tiếp cận của mình.
Tôi muốn kết thúc vấn đề này càng sớm càng tốt. Nếu không, cô ta sẽ cứ bám riết lấy tôi, và việc đó rất phiền phức.
「Vậy thì tớ đồng ý với cậu.」
「Tớ còn chưa giải thích rõ mà.」
「Fuh. Vì tớ là một người chủ động──」
「Đủ rồi đấy.」
Tôi cắt ngang giữa chừng, và cô ấy chọc nhẹ tôi một cái với vẻ mặt không hài lòng.
Có hơi nhột đấy.
Rồi, như một “hình phạt vì không biết điều”, cô ấy nắm lấy tay tôi. Cái kiểu hình phạt gì thế này?
「Nếu cậu cần giúp đỡ thì tốt nhất nên tìm đến Tsukiyama. Cậu ta có──」
「Không có chuyện đó đâu.」
Hidaka dứt khoát phủ nhận.
「Tớ, nếu gặp chuyện khó khăn, nhất định sẽ dựa vào Kazupyon. Nhưng hơn cả thế, tớ muốn là người giúp Kazupyon.」
Một nụ cười khẽ hiện ra. Hidaka thường ngày vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng vào những lúc thế này, cô ấy lại xinh đến mức đáng sợ.
「Tớ đã được cậu giúp rất nhiều, nên như vậy là đủ rồi.」
Tôi vô thức quay mặt đi để giấu cảm giác ngượng ngùng. Sự thật là tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Hidaka.
Nếu không có cô ấy, cuộc sống ở trường Hirasaka chắc chắn sẽ buồn tẻ hơn rất nhiều, và cả vụ Amada có lẽ cũng đã không được giải quyết. Tôi thật sự rất biết ơn cô ấy.
「Nếu tớ chưa hài lòng, thì có nghĩa là vẫn chưa đủ. Này, tớ cố gắng hơn nữa không được sao?」
Nói thật thì, tôi muốn ngăn cô ấy lại, và có hơi… không, là khá lo lắng.
Hidaka lúc nào cũng đứng về phía tôi, bất kể hoàn cảnh thế nào. Nhưng nếu cô ấy cứ tiếp tục hành động chỉ vì tôi, thì chẳng phải cô ấy sẽ biến từ một “cô gái tuyệt vời” thành “cô gái dễ bị lợi dụng” sao?
Tất nhiên, tôi không hề có ý định lợi dụng Hidaka. Nhưng nếu lỡ như tôi mắc sai lầm thì sao?
Không phải không có khả năng cô ấy sẽ vẫn tin tưởng tôi và cùng tôi lạc vào con đường sai trái.[note78329]
Tôi không muốn chuyện đó xảy ra.
「Tớ sẽ không để con ả đeo mặt nạ đó đến gần Kazupyon. Được không? Ít nhất hãy để tớ làm việc đó.」
Nhưng trong tình huống thế này, cho dù tôi có nói gì đi nữa, Hidaka chắc chắn cũng sẽ không thay đổi lập trường…
「Không được phép trực tiếp phàn nàn với Hitsujitani, Hidaka cũng không được tự mình xử lý rắc rối của cô ta, tớ cấm đấy nhé?」
「Tất nhiên là tớ sẽ không dính vào đâu. Tớ chỉ muốn được ở bên Kazupyon thôi.」
Nếu vậy thì rốt cuộc cô ấy định làm gì? Dù vẫn còn chưa hết thắc mắc, tôi chỉ đáp lại đơn giản.
「Vậy thì, tớ tin cậu.」
「Ừ.」
Cô ấy khẽ đáp lại bằng một giọng nhỏ nhẹ đáng yêu.
Nhưng thực sự tôi nên làm gì đây?
Rắc rối của Hitsujitani lần này khá phức tạp.
Hiện tại, Hitsujitani đang bị một tên stalker bám theo, và cô ta chỉ đang tìm một hiệp sĩ để bảo vệ mình. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Thực tế là, một nữ sinh khác cũng hoạt động với tư cách VTuber như Hitsujitani đã phát hiện danh tính thực sự của Hitsujitani là Hanatori Miyabi, và đã bán thông tin ấy cho tên stalker, để lấy tiền.
Và khi sự thật phơi bày, nữ sinh đó mất đi vị trí của mình ở trường Hirasaka và cuối cùng phải chuyển trường. Người duy nhất thân thiết với cô ấy khi đó chính là Hidaka, người mà sau đó trông vô cùng cô đơn…
「Này, Hidaka.」
「Sao thế?」
Tôi thấy hơi tò mò.
Trong kiếp trước, Hidaka từng thân với nữ sinh đó. Vậy ở kiếp này thì sao? Trong khoảng thời gian này, có lẽ họ cũng đã là bạn.
「Cậu lúc nào cũng ở bên tớ ở trường. Nhưng ngoài những lúc đó, cậu không thấy cô đơn sao? Như là đến tiết học riêng của nam và nữ ấy.」
「Kazupyon, đừng nói là cậu muốn nhốt tớ lại đấy nhé…?」
「Không phải thế. Tớ chỉ đang lo lắng thôi mà.」
「Dù là vậy, nhưng tớ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng mà, cậu không cần phải lo đâu. Thật ra thì, gần đây tớ có làm quen với một người bạn rồi.」
「Thật sao?」
「Kitami Sae-chan, học lớp D. Cô ấy là người tốt, không bao giờ cố thắc mắc về chuyện riêng của tớ.」
Nhìn nét mặt hạnh phúc khi Hidaka nói điều đó, trong tôi bỗng dâng lên những cảm xúc lẫn lộn.
Có vẻ, giống như ở kiếp trước, Hidaka lại một lần nữa làm bạn với đúng người đó…
Với Hidaka, Kitami là một người bạn quan trọng. Nhưng thực ra, Kitami lại là một người khá… không, rất có vấn đề, vì chính cô ta là người đã bán thông tin về Hitsujitani cho stalker.
Tất nhiên, tôi sẽ không nói điều đó cho Hidaka biết.
Nếu tôi đột nhiên nói ra, chắc chắn cô ấy sẽ bị rối trí. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt cô đơn của Hidaka sau khi Kitami chuyển trường ở kiếp trước.
Chính vì thế nên tôi phải tự mình giải quyết chuyện này. Nếu có thể, tôi hy vọng Kitami vẫn chưa kịp bán thông tin đó. Nhưng với việc Hitsujitani đã tìm đến tôi nhờ giúp đỡ, khả năng cao là Kitami đã làm rồi.
Dẫu vậy, lý do mà Hidaka quý Kitami vì “không xâm phạm quá nhiều vào đời tư” đúng là rất Hidaka.
Thông thường, người ta sẽ thích những ai thực sự thấu hiểu mình, nhưng Hidaka thì khác.
Chính vì cô ấy hiểu được giá trị của sự quan tâm có chừng mực, nên mới tin tưởng và kết bạn với Kitami.
Nhưng cũng vì họ giữ khoảng cách như vậy, nên có những điều mà cả hai sẽ không thể biết được.
Rằng Kitami nghĩ gì về Hitsujitani, và rốt cuộc cô ta đã làm gì.
「Vậy thì tốt rồi.」
「Ừ. Tớ muốn mãi làm bạn với cô ấy.」
Nếu vậy thì, tôi phải xử lý rắc rối liên quan đến Hitsujitani lần này theo một cách khác với kiếp trước.
Nếu tôi để Tsukiyama và Iba lo liệu mọi việc như cũ, kết quả gần như sẽ không thay đổi gì cả.
Ở kiếp trước, người thực sự ra sức giải quyết vấn đề là Tsukiyama và Iba. Amada chỉ ngồi hưởng thành quả.
◇ ◇ ◇
Cuộc sống thật đầy rẫy bất ngờ. Dù có trải qua hai lần, điều đó vẫn không hề thay đổi.
Việc Hitsujitani Miwa chuyển trường.
Rồi đột nhiên được chọn làm ứng viên hiệp sĩ.
Diễn biến không ngờ tới, và đưa đến kết quả tệ hại nhất.
Từ giờ trở đi, có vẻ tôi sẽ lại bị cuốn vào một mớ phiền toái đến mệt mỏi.
A, tôi không muốn đến trường. Giá mà ngày thứ Hai không bao giờ tới.
Hitsujitani chết tiệt. Tôi ghét cô vì đã mang phiền toái đến cho tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ vậy… nhưng mà…
「Làm tốt lắm, Hitsujitani!!」
Giờ đây, tôi đang rơi nước mắt vì sung sướng, vừa nói lời cảm ơn tới Hitsujitani Miwa.
「Tớ chẳng thấy vui gì cả đâu…」
Hiện tại, chúng tôi đang trên đường đến trường vào buổi sáng.
Như thường lệ, tôi rời khỏi nhà cùng với Yuzu và Hidaka, và ở đó… Hitsujitani Miwa đã đứng đợi sẵn.
Có vẻ cô ta định tạo bất ngờ cho tôi, nhưng cuối cùng lại chính bản thân cô ta lại là người sốc gần chết.
Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, vì tôi xuất hiện cùng với Hidaka.
Với vẻ mặt bối rối, cô ta hỏi “Hai người sống chung đấy à?” và tôi đáp lại: “Không.”
Rồi, như thể chuyện đó chẳng có gì đáng để bận tâm, cô ta liền đứng sát bên cạnh tôi với ý định cùng đi đến trường.
Thế nhưng—
「Chỗ cạnh Kazu là của em!」
「Người bên cạnh Kazupyon là tớ!」
Yuzu và Hidaka đứng hai bên tôi, hoàn hảo chặn đứng Hitsujitani lại.
Tôi đang nắm tay Yuzu bên trái và tay Hidaka bên phải. Hitsujitani hoàn toàn bị đẩy ra ngoài.
Đã quá lâu rồi… Chính xác là sau hai trăm sáu mươi hai giờ, cuối cùng tôi cũng lại được nắm tay Yuzu. Tôi cảm động đến mức không kìm được nước mắt.
Nếu đây gọi là tease play, thì quả thật, thiên thần bé nhỏ của tôi đúng là quá tinh quái.
「À, ưm, Ishii-kun… Nếu được, cậu có thể nghe chuyện của tớ không…」
Khi ba người chúng tôi sánh bước với nhau, Hitsujitani lẽo đẽo theo sau và rụt rè cất lời.
Tuy nhiên, người trả lời không phải tôi, mà là Hidaka đã ngay lập tức quay lại nhìn Hitsujitani và nói.
「Nếu muốn nói chuyện với Kazupyon thì phải qua được tôi trước. Kết quả đánh giá là không đạt.」
「Tớ còn không qua được Hidaka-san sao!?」
Giọng nói buồn rười rượi của Hitsujitani vang vọng khắp con đường dẫn tới trường. Có lẽ cảm thấy đã thất bại ở bên này, lần này cô ta quay sang Yuzu.
「Này, em gái… Em có thể giúp chị không? Chị muốn—」
「Nếu muốn nói chuyện với Yuzu thì phải qua được tôi trước. Kết quả đánh giá là không đạt.」
「Không có đường nào để đi luôn à!?」
Tất nhiên là không rồi. Cô lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?
Dù cô có dễ thương thật, thì bên tôi đã có Yuzu, thiên thần đã vượt ra ngoài định nghĩa của sự dễ thương, và có cả Hidaka, cô gái cực kỳ xinh đẹp luôn dịu dàng với tôi. Không có lý do nào để phải để mắt đến cô cả.
Đúng lúc đó, thiên thần của tôi nhìn Hitsujitani với vẻ khó chịu.
「Mà này, Hitsujitani-san. Giọng nói của chị… em nghe thấy quen lắm…」
「Eh!? Ừ-thì, chắc là chỉ là cảm giác thôi nhỉ? Ahaha, ahahaha!!」
Hitsujitani bắt đầu hoảng loạn, rõ ràng đang che giấu điều gì đó.
Xem ra cô ta muốn giữ bí mật thân phận VTuber Hanatori Miyabi của mình. Thế nên cô ta cố gắng, dù vụng về, để che giấu hoặc chí ít là khiến Yuzu nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp.
Hitsujitani rất khôn khéo. Chỉ cần qua lời của Yuzu, chắc hẳn cô ta đã đoán ra Yuzu biết đến Hanatori Miyabi. Nhưng vẫn chưa rõ liệu Yuzu có phải là fan của cô ta hay không. Vì vậy, cô ta muốn xác nhận điều đó.
「Ư-ừm, giọng chị giống ai vậy nhỉ?」
Giả vờ hoảng loạn, cô ta nhìn trái liếc phải, nhưng ánh mắt thì đang dò xét tìm câu trả lời.
「Hanatori Miyabi-chan. Em hay xem livestream của Miyabi-chan lắm đó.」
「Ể! Thật sao!?」
Đôi mắt Hitsujitani lập tức sáng rực. Cô ta chắc chắn rằng đây là cơ hội.
Nếu Yuzu là fan của Miyabi, thì lời thỉnh cầu có khả năng được chấp nhận.
Chắc chắn cô ta đang muốn dùng chuyện này để khiến tôi trở thành hiệp sĩ hộ tống của cô ta, nhưng—
「Nói thật thì…」
「Em biết chị là Hanatori Miyabi rồi. Tụi em chỉ giả vờ không biết thôi.」
「Làm gì có fan nào lại đối xử với idol như vậy chứ!? Mà sao mọi người biết!?」
Tiếc thật. Tôi đã chuẩn bị từ trước rồi. Nếu không, tôi đã không để cô ta gặp Yuzu dễ dàng như thế.
Việc của tôi là bảo vệ thiên thần bé nhỏ ấy bằng mọi giá.
「Kazu nói cho em biết.」
「Hả!? Nhưng chị chưa từng nói cho Ishii-kun mà!?」
Hitsujitani nhìn tôi chằm chằm như thể mắt cô ta sắp bật ra ngoài.
「Tôi nhận ra từ giọng nói của cậu. Rồi báo lại với Hidaka và Yuzu luôn.」
「Ít nhất cũng xác nhận với tớ trước chứ! Lỡ đâu cậu nghe nhầm thì sao!?」
Chuyện đó là không thể. Vì lý do thực sự không phải nhờ giọng nói.
「Nhưng mà yên tâm đi. Tôi sẽ không nói cho mấy đứa ở trường đâu. Vì… có vẻ sẽ rất phiền phức.」
「Lý do tệ hại gì vậy chứ… Nhưng mà thôi, được rồi…」
Có vẻ cô ta không quá sốc khi biết thân phận mình bị lộ.
Nếu thực sự cô ta đang gặp rắc rối vì stalker, phản ứng này đúng là hơi lạ. Chẳng lẽ cô ta cảm thấy an toàn vì ở gần chúng tôi? Tôi không thấy dễ chịu vì cái niềm tin kiểu đó đâu.
「Cảm giác như đang tấn công một pháo đài siêu kiên cố chỉ bằng giáo tre vậy…」
Tốt. Vậy thì biến nhanh đi.
「Này, em gái… Em là fan của chị, đúng không?」
Chưa biết nản, Hitsujitani quay sang cầu cứu Yuzu lần nữa.
Thực ra, sáng nay bọn tôi đã đoán trước là Hitsujitani sẽ cố tiếp cận tôi.
Hidaka, người đến trước, đã thông báo hết mọi chuyện. Hơn nữa, sau khi nghe Yuzu kể về Hanatori Miyabi, Hidaka đã xem hết toàn bộ video để xác minh.
Vậy nên ngay từ ngày đầu tiên Hitsujitani chuyển đến, Hidaka đã biết cô ta chính là Hanatori Miyabi.
(Ban đầu tôi không muốn để Yuzu dính vào, vì sợ Yuzu sẽ bị thu hút bởi Hitsujitani.)
Thế nhưng, Hidaka đã nói:
「Yuzu-chan sẽ ổn thôi. Thật ra là, sẽ tốt hơn khi nói cho em ấy biết.」
Vì Hidaka nói vậy, nên tôi đã tin tưởng.
Tôi và Hidaka đã kể cho Yuzu về thân phận thật sự của Hitsujitani.
Sau đó, dù Yuzu có vẻ hứng thú với việc Hanatori Miyabi chuyển trường, em ấy cũng không hề tỏ ra vui vẻ.
Ngược lại, em ấy còn giận vì Miyabi đã tới chỗ bọn tôi làm thêm và quấy rầy tôi.
Onii-chan tôi đây, vừa rơi nước mắt cảm động, vừa định ôm em ấy. Và đã bị từ chối.
「Vậy thì──」
「Em không phải fan cuồng của Miyabi-chan đâu. Em chỉ đơn giản là thích xem stream của chị ấy thôi. Thế nên, em không hề quan tâm đến con người thật của chị ấy.」
「Sao em tách biệt được hai chuyện đó dễ dàng quá vậy!?」
「Trong là trong, ngoài là ngoài.」
Có lẽ cảm giác đó cũng giống như phân biệt giữa nhân vật anime và diễn viên lồng tiếng.
Nhân vật là nhân vật, không phải người lồng tiếng. Tất nhiên, có những người xem cả hai là một, nhưng Yuzu thì không phải kiểu đó.
「Ư-ừm, em vẫn mong chờ stream của chị mà, đúng không? Thật ra là gần đây chị có lý do nên mới không thể livestream được…」
「Nếu vậy thì chị tự giải quyết đi. Đừng kéo Kazu vào chuyện đó.」
「Ugh!」
「Nào, đi thôi, Kazu.」
Vừa nói, Yuzu vừa siết tay tôi chặt hơn.
「Yuzu, em đang dẫn anh lên thiên đường sao?」
「Không phải! Em làm vậy để anh không dính vào mấy chuyện kỳ lạ! Nếu anh gặp rắc rối, em với bố cũng sẽ bị liên lụy đó! Nên em mới buộc phải làm thế này!」
「Kuh! Em lo cho anh đến thế cơ à! Anh cũng yêu em lắm, Yuzu à!」
「Ghê quá đi!!」
Thật sự thì, hôm nay Yuzu tsundere đạt đến đỉnh cao. Nhưng không sao. Tôi biết rõ phần tsun của Yuzu một trăm phần trăm được làm từ tình yêu.
Sau đó, khi đến nhà ga, tôi tạm biệt Yuzu. Trước khi đi, em ấy nói, “Miko-chan, chị xử lý tiếp nhé”, và Hidaka đáp lại bằng nụ cười, “Cứ để chị lo.”
Khi tôi định bước vào ga sau khi chia tay Yuzu, Hitsujitani nói, “Nếu muốn thì chúng ta đi taxi nhé?” bằng cái phong thái VIP không hợp với học sinh cao trung chút nào, nhưng tất nhiên tôi lờ đi.
Cả tôi lẫn Hidaka không ai trả lời, mà cứ thế bước thẳng vào nhà ga.
Không còn cách nào khác, Hitsujitani đành phải đi theo. Suốt thời gian đó, lớp phòng vệ của Hidaka vẫn cực kỳ kiên cố.
Sau khi Yuzu rời đi, Hitsujitani lại cố chen vào bên cạnh tôi, nhưng Hidaka ngay lập tức dùng cơ thể đẩy tôi áp vào tường.
Thường thì con gái mới là người bị dồn vào tường, còn con trai sẽ đứng chắn bảo vệ chứ nhỉ.
「Ư-ừm… Hidaka-san…」
「Gì vậy?」
Ngay cả Hitsujitani, người lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát, cũng bắt đầu xuống tinh thần khi bị đối xử như thế. Với khuôn mặt mệt mỏi, cô ta lên tiếng một cách dè dặt với Hidaka.
「Tớ… tớ không có ý định làm gì kỳ quặc với Ishii-kun cả. Tớ chỉ muốn nói chuyện thôi…」
「Với Kazupyon thì như thế đã là kỳ quặc rồi. Với lại, cậu ấy rõ ràng là không muốn, nên tốt nhất là từ bỏ nhanh đi. Việc đó cũng tốt cho cậu mà, đúng không?」
Đúng vậy. Tôi hiểu rằng Hitsujitani đang gặp rắc rối với stalker và đang tìm người có thể bảo vệ mình.
Nhưng chọn tôi làm hiệp sĩ thì rõ ràng là lựa chọn sai lầm. Với thái độ hiện tại của tôi, lẽ ra cô ta phải nhận ra rằng dù có kể lý do đi nữa, tôi cũng sẽ không chịu giúp.
「Ugh! Nhưng mà, tớ có lý do để phải nói chuyện với Ishii-kun...」
Vừa liếc nhìn tôi, cô ta vừa nói một câu đầy hàm ý. Nhưng tôi chẳng hứng thú gì cả.
Cô ta lại thử lên tiếng với đôi mắt lấp lánh như sắp khóc, nhưng...
「Tớ cũng không thể chọn ai khác ngoài Kazupyon được. Kazupyon, chúng ta sẽ chôn cùng một mộ nhé.」
「Ít nhất thì hãy dừng lại ở kết hôn thôi chứ.」
Như thể bị khơi dậy tinh thần cạnh tranh, Hidaka cũng làm đôi mắt long lanh rồi thốt ta một câu kỳ quặc.
「Vậy là... kết hôn thì được phải không?」
「Không phải thế.」
「Vậy thì chúng ta sẽ thỏa hiệp và hẹn hò trước nhé...」
「Tớ sẽ không bị lừa nữa đâu.」
「...Tiếc thật.」
Lại là kỹ thuật Sập cửa trước mặt. Ban đầu đưa ra một "yêu cầu lớn" để bị từ chối, sau đó lùi về "yêu cầu nhỏ" thật sự muốn đạt được, khiến đối phương dễ chấp thuận hơn. Đó là sở trường của Hidaka.
Hồi trước tôi đã sẩy chân vì kỹ thuật đó, thế nên giờ sáng nào Hidaka cũng đến nhà tôi. Nhưng lần này thì tôi sẽ không để bị dụ nữa.
「Thật sự, không có chỗ nào để chen chân luôn à...」
「Đúng rồi đấy. Tớ và Kazupyon luôn bên nhau. Chúng tớ được ràng buộc bằng một mối liên kết tuyệt đẹp.」
「Bằng cách nào đó, nghe chẳng giống tớ bị ràng buộc bởi sợi dây đẹp đẽ, mà bị xích lại thì đúng hơn...」
「Kazupyon, cậu có sở thích kiểu đó à? Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cố gắng, nhé?」
「Không có! 'Cố gắng'... cậu định cố gắng theo hướng nào thế!?」
「Tớ sẽ sẵn sàng cho cả hai hướng. Tớ có thể làm bất cứ điều gì vì Kazupyon.」
「Làm ơn đừng có cố gắng đến mức đó...」
Tôi vừa thử nói điều đó, nhưng cô ấy liền nở nụ cười hạnh phúc và đáp: “Không phải chỉ vì Kazupyon, mà còn là vì chính bản thân tớ nữa”, rồi ôm chặt lấy cánh tay tôi, khiến tôi không nói thêm được gì nữa.
Nhìn cảnh đó, Hitsujitani lẩm bẩm.
「Sao hai người vẫn chưa hẹn hò nhỉ?」
Hitsujitani thực ra đang muốn tâm sự với tôi về vấn đề của cô ta, nhưng mọi nỗ lực đều bị Hidaka đập tan, và chẳng thể làm được gì.
◇ ◇ ◇
Khi tới trường cao trung Hirasaka và bước vào lớp 1-C, những tiếng xì xào lập tức vang lên cùng một chút rối loạn. Lý do thì đơn giản. Tôi tới lớp cùng hai cô gái xinh đẹp, Hidaka và Hitsujitani.
Tuy nhiên, chẳng ai trong lớp nhìn tôi với vẻ ghen tị cả.
Ngược lại, ánh mắt họ đầy thương hại và cảm thông.
Và, sự cảm thông ấy không hướng vào tôi, mà lại hướng về phía Hitsujitani.
Khi tôi ngồi xuống chỗ, những gương mặt quen thuộc liền kéo tới.
「Tội nghiệp Hitsujitani... Ai ngờ cô ta lại dám tiếp cận Ishii chứ...」
「Người ta có câu vô tri cũng là tội lỗi, và hình như cô ta đã nhận sự trừng phạt rồi.」
「Liều thật đấy. Dám tiếp cận Ishii cơ mà...」
「Tsukiyama thì còn đỡ, nhưng sao cả Iba và Ushimaki cũng ở đây nữa vậy?」
「Vì không có chỗ cho bọn tớ trong lớp.」
Hai cô gái xinh đẹp vừa nói ra một sự thật đáng hổ thẹn với khuôn mặt tỉnh bơ.
Từ lúc tôi vào lớp, họ đã đứng với Tsukiyama, rồi sau khi tôi và Hidaka xuất hiện, cả ba liền tụ lại quanh đây. Thật là phiền phức.
Nhân tiện thì, lúc đi học sáng nay, Hitsujitani đã bị Hidaka chặn đứng hoàn toàn, nên khi tới lớp trông cô ta có phần mệt mỏi. Nhưng ngay khi được các bạn lớp vây quanh, cô ta lập tức đổi vẻ mặt với nụ cười rạng rỡ.
Quả không hổ danh là một idol ảo. Có vẻ cô ta đang cố gắng hết sức. Tsukiyama hỏi tôi.
「Vậy, sao cậu lại bị Hitsujitani tiếp cận thế?」
「Cậu có thể nói rằng lý do lớn nhất là vì tôi đã đánh giá sai mức độ đáng thất vọng của Tsukiyama.」
Ban đầu, kế hoạch của tôi là để Tsukiyama không tiếp xúc gì với Hitsujitani. Nhưng không ngờ cậu ta lại tự tiện đến bắt chuyện, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Thật sự, tên này lúc nào cũng khiến tôi khổ sở bằng chính sự tử tế của mình.
「Cậu chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội nào để đâm chọc tớ cả! Cậu định giết tớ bằng lời nói sao!?」
「Lúc đầu tôi định giao chuyện này cho Tsukiyama xử lý, nhưng vì cậu ta tự ý hành động vượt khỏi dự đoán, nên cuối cùng gánh nặng lại quay về với tôi. Rắc rối thật đấy.」
「Tớ mới chính là người có quyền nói câu đó đấy...」
Tsukiyama nhăn mặt, thái dương nổi gân. Iba nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
「Vậy, rốt cuộc cô ta có chuyện gì?」
「Chính xác thì, trông như cô ta đang có chuyện gì đó trong lòng. Vì muốn tôi nghe nên từ Chủ nhật đến giờ cứ bám theo mãi.」
Thực ra thì, đúng là có chuyện đấy, nhưng tôi không thể nói ra hết những gì mình biết được.
Tôi chỉ trình bày thông tin ở mức độ mà mình nên biết vào lúc này.
「Vậy thì, Miko… à không, ý tớ là Hidaka-san. Cậu ấy cứ kè kè bên cạnh để Ishii không bị lôi vào rắc rối à?」
Ushimaki suýt nữa gọi Hidaka bằng tên, nhưng vội ho khan rồi chuyển sang gọi bằng họ.
Tôi nghĩ Hidaka sẽ không giận khi được gọi bằng tên đâu, nhưng giữa các cô gái với nhau, có lẽ có những quy tắc tôi không hiểu.
「Đúng thế. Tớ sẽ bảo vệ Kazupyon. Vì không còn cách nào khác, nên tớ mới luôn ở bên cạnh cậu ấy.」
Cô ấy siết chặt cánh tay đang khoác lấy tôi. Hoàn toàn không giống với “không còn cách nào khác” chút nào.
Có vẻ như cách bảo vệ mà cô ấy nói hôm Chủ nhật chính là luôn dính lấy tôi để ngăn Hitsujitani tiếp cận.
Và đúng là hiệu quả thật. Dù sáng nay Hitsujitani đã cực kỳ cố gắng để mở lời về chuyện stalker, nhưng Hidaka đã cản trở hoàn toàn.
Kết quả là một nghịch lý xảy ra: vì bị stalker (Hidaka) chặn đường, nên Hitsujitani không thể nói về stalker thật sự.
Ngay lúc này trong lớp, Hidaka cũng đang dính chặt lấy tôi, nhưng ở lớp 1-C này, nơi mà ai cũng quen với khung cảnh đó rồi, chẳng ai lên tiếng dù mức độ công khai tình cảm của Hidaka ngày càng tăng.
「Này, Hitsujitani. Cậu ổn chứ? Ý tớ là, đừng đến gần Ishii quá thì hơn…」
「Ahaha! Tớ ổn mà! Tớ chỉ thấy mình chưa nói chuyện với cậu ấy nhiều, nên chỉ định chào hỏi một chút thôi.」
Nếu chỉ là chào hỏi đơn thuần thì sao phải lặn lội đến nhà tôi từ sáng sớm như thế.
Tôi chắc chắn rằng Hitsujitani cũng đang muốn giải quyết vấn đề stalker. Nhưng cái cách cô ta cố gắng tiếp cận một người đã tỏ rõ thái độ né tránh như tôi thì thật sự rất ép buộc.
Tuy nhiên, tôi cũng không thể cứ mãi làm ngơ.
Nếu Hitsujitani đến mức phải chịu khó đi tìm tôi thế này, nghĩa là cô ta thực sự đang bị stalker quấy rối. Điều đó đồng nghĩa với việc tên stalker đã biết nơi ở mới của cô ta.
Mà thông tin đó lại bị rò rỉ từ Kitami Sae, cô bạn duy nhất thân thiết với Hidaka. Thật tồi tệ khi thủ phạm lại chính là người quan trọng với Hidaka.
「Kazupyon, cậu sao thế?」
「Tớ đang suy nghĩ vài chuyện.」
Nếu Kitami chưa bán thông tin đó, thì cô ấy thực sự là người bạn tốt với Hidaka. Nhưng nếu thông tin đã được tiết lộ, thì lại là một câu chuyện khác. Thậm chí, có khả năng cô ta còn khiến Hidaka gặp nguy hiểm.
「Có gì làm cậu bận tâm à?」
Tôi không thích phải đóng vai này, nhưng tôi cần phải là người nói chuyện với Kitami. Dù kết quả có khiến Hidaka ghét bỏ và tránh xa khỏi tôi.
Vào lúc này, có thể Kitami vẫn sẽ được tha thứ nếu chịu thành thật xin lỗi Hitsujitani, và mọi chuyện có thể cũng sẽ được giải quyết.
「Nhân tiện, Hidaka… tớ muốn nhờ cậu một việc.」
「Được thôi, gì cũng được.」
「Ít nhất cũng nghe tớ nói xong đã rồi hãy đồng ý chứ?」
「Kazupyon mà có nét mặt như thế này thì chắc chắn là đang cố gắng vì tớ. Nếu đã vậy thì không cần biết chi tiết mọi chuyện tớ cũng sẽ làm tất cả vì Kazupyon.」
Ngay lúc Hidaka nói ra câu cực kỳ đáng sợ đó, giáo viên bước vào lớp bắt đầu tiết sinh hoạt buổi sáng.
Tsukiyama trở về chỗ ngồi, còn Ushimaki và Iba thì quay lại lớp của họ.
Khi rời đi, Ushimaki còn lẩm bẩm một câu.
「Nghiêm túc đấy, hai người sớm hẹn hò đi là vừa.」
Sao trông nét mặt cô ấy có vẻ khó chịu thế nhỉ?
◇ ◇ ◇
Sau tiết sinh hoạt, tôi nhắn tin cho Hidaka.
[Tớ muốn nói chuyện với Kitami]
[Ừ, để tớ hỏi Sae-chan cho]
Ngay sau đó, cô ấy liền rời khỏi lớp, chắc là để tìm Kitami. Nếu Hidaka sắp xếp được một cuộc hẹn, tôi có thể xác nhận rõ ràng chuyện stalker.
Tôi vừa lấy sách vở ra vừa nhìn theo dáng Hidaka đang nhẹ bước rời khỏi lớp.
Ngay lúc ấy, một cô gái, như thể đã chờ sẵn, tiến lại gần tôi.
Đó là Hitsujitani.
「Ishii-kun!」
Nụ cười ngây thơ và rạng rỡ. Mọi người trong lớp đổ mồ hôi và hướng ánh mắt lạnh lẽo về hành động có thể xem là liều lĩnh này của Hitsujitani.
Tôi bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc họ thấy tôi đáng sợ tới mức nào.
「Cuối cùng cũng nói chuyện được rồi. Hidaka-san canh gác nghiêm ngặt quá trời luôn~」
Cô ta cười nhẹ và nói chuyện nghe như thể chỉ là chuyện xã giao.
Tôi biết thể nào chuyện này cũng sẽ xảy ra ngay khi Hidaka rời khỏi lớp. Với một người như Hidaka, người luôn miệng bảo sẽ bảo vệ tôi bằng mọi giá, hành động như thế này rõ ràng là quá sơ hở. Bình thường ai cũng sẽ nghĩ vậy.
「Ưm, ossu, Ishii!」
Nhưng tất nhiên, Hidaka đã lường trước tình huống này và đã hành động chuẩn bị sẵn sàng.
Ushimaki Fuuka bước vào lớp, mặt đỏ bừng và nói năng lắp bắp. Không hiểu sao tiếng thở của cô ấy cũng nặng nề bất thường.
Ngoài ra, ở cửa lớp còn thấp thoáng thấy bóng Iba đang lén lút quan sát tình hình bên trong.
「Ơ? Chẳng phải lúc sáng cậu cũng nói chuyện với Ishii-kun rồi sao…」
「T-tớ… tớ là bạn của Ishii nên là!」
Câu trả lời vô cùng lắp bắp. Thường thì, mỗi lần Ushimaki hay Iba tiếp xúc với tôi thì luôn có mặt Hidaka. Đó là quy tắc do chính họ đặt ra và vẫn luôn tuân thủ.
Nhưng lần này là ngoại lệ. Vì Hidaka biết rõ việc Ushimaki sẽ đến. Chính xác hơn thì, chính Hidaka là người cử họ tới.
Trong tin nhắn sau tiết sinh hoạt buổi sáng, tin nhắn mới nhất là của Hidaka, viết rằng "Vì tớ không thể ở bên cạnh cậu, nên tớ cử vệ sĩ thay thế. Ushi và Iba."[note78365]
Tóm lại, Ushimaki đến để giúp tôi theo yêu cầu của Hidaka.
Lẽ ra tôi phải biết ơn… nhưng không hiểu sao, tôi cứ nghĩ tới việc tại sao Hidaka lại gọi họ là “Ushi” và “Iba” như đã thân thiết vậy.
「Vậy à. Thật ra tớ cũng muốn làm bạn với Ishii-kun nên…」
「Tớ là Ushimaki Fuuka, học lớp A. Rất vui được làm quen, Hitsujitani-san.」
「Ừm, rất vui được gặp cậu, Fuuka-chan!」
Cuộc trao đổi giữa hai cô gái xinh đẹp khiến bầu không khí lớp 1-C trở nên xôn xao. Tuy nhiên, tôi để ý thấy Kanie đang nhìn Ushimaki bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Tôi tưởng giữa họ không có vấn đề gì, nhưng… chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra?
「Rồi, Ushimaki, thật ra cậu đến đây làm gì vậy?」
Vừa nghe tôi hỏi, cô ấy liền giật bắn người. Sao cô ấy lại phản ứng như vậy nhỉ?
Và cô ấy hoàn toàn không trả lời. Nghiêm túc đấy, rốt cuộc cậu tới đây làm gì?
Tất nhiên Hitsujitani đâu thể cho qua chuyện đó được.
「Ơ? Vậy là thật ra cậu chẳng có chuyện gì muốn nói à? Nếu vậy thì để tớ nói chuyện nhé!」
Có vẻ Hitsujitani đã nhận ra mục đích của Ushimaki. Nhưng với những gì diễn ra từ nãy giờ, tôi cũng đoán ra được rồi.
Với Hitsujitani, tiếp cận tôi vẫn dễ hơn Hidaka Mikoto rất nhiều.
Thú thực, tôi cũng biết chẳng thể nói chuyện về stalker ngay giữa lớp, nên nếu Hitsujitani muốn nói chuyện thì cứ để cô ta nói.
「Vậy thì, Ishii-kun…」
「K-khoan đã!」
「Có chuyện gì thế, Fuuka-chan?」
「Muốn làm bạn… với Ishii… thì trước hết… phải làm một việc…」
Cô ấy vừa nói một việc. Là việc gì thế? Việc gì cơ?
Rõ ràng là, tôi thì chẳng biết gì về việc đó cả. Với lại, tôi vốn đâu có ý định kết bạn với ai.
「Haaah! Haaah! Haaah!」
Tiếng thở của cô ấy ngày càng bất thường. Thật lòng mà nói, hiện giờ tôi còn thấy sợ Ushimaki hơn cả Hitsujitani.
Tôi bắt đầu tự hỏi không biết cô ấy định làm gì, thì bỗng Ushimaki làm một vẻ mặt đầy quyết tâm, rồi thò tay phải vào túi váy.
Sau đó, cô ấy lấy ra một thứ gì đó rồi đập mạnh lên bàn tôi.
「Cái này! Cho hôm nay!」
Vật thể được đặt lên bàn khiến tôi, Hitsujitani, và cả lớp lặng ngắt như tờ.
Thật sự, cô ấy vừa làm cái gì vậy?
Tại sao trên bàn tôi lại có…
「Quần lót?」
「Đừng nói ra chứ!」
Một chiếc quần lót hồng nhạt trông cực kỳ dễ thương.
Nó đến từ đâu? Tôi chỉ có thể đoán được một khả năng, nhưng nếu đúng thì tình hình phía dưới váy của Ushimaki hiện giờ thực sự rất nguy hiểm, nên tôi chọn cách không xác minh.
「U-um, Fuuka-chan. Đây là...」
Hitsujitani hỏi bằng giọng run rẩy đầy sợ hãi.
「Ơ? Cậu không biết à? Muốn làm thân với Ishii thì trước tiên phải đưa cái này ra đấy!」
「Eeeeeehhh!?」
Tôi cũng mới biết luôn đấy. Và thành thật mà nói, tôi chẳng hề cần thứ đó đâu.
「Tớ nói thật đấy! Nếu chưa đưa nó cho Ishii thì không thể làm bạn với cậu ấy được đâu!」
「Cậu đang đùa à!? Ý tớ là, Fuuka-chan... cậu làm đến mức đó á!?」
「Tất nhiên rồi!」
Vừa nói, Ushimaki vừa cẩn thận giữ lấy tà váy, trong khi ưỡn ngực tự hào.
Làm ơn, đừng hành động theo kiểu khiến tụi tôi phải biết rõ cái quần lót đó đến từ đâu như thế.
Tôi thoáng liếc ra ngoài lớp thì thấy Iba đang quan sát tình hình bên trong với ánh mắt đầy tự hào và giơ ngón cái lên. Có vẻ kẻ đầu sỏ giật dây chuyện này chính là cô ta.
「Thế nào? Cậu có dám làm giống thế không!?」
「Ơ-ừm, cái đó…」
Hitsujitani… hay đúng hơn là tất cả những người có mặt trong lớp lúc này đều chắc chắn đã nhận ra lời của Ushimaki hoàn toàn là bịa đặt.
Dù là suy nghĩ theo logic hay thường thức, thì không đời nào lại có một quy tắc quái gở như việc đưa quần lót thì mới được làm bạn.
Nhưng… quên chuyện đó đi.
Sự thật là, Ushimaki đã đưa rồi.
Bộ não của tất cả mọi người trong căn phòng này không thể xử lý nổi thực tại trước mắt và chỉ có thể nhìn trân trối khó tin.
Tất nhiên là tôi cũng vậy.
Với khuôn mặt đỏ bừng, Ushimaki bắt đầu hét vào mặt Hitsujitani.
「Nếu cậu không làm được thì mau biến đi! Cậu chỉ đang gây cản trở thôi!」
Nghĩ lại thì, trong kiếp trước của tôi, lúc Hitsujitani cố tiếp cận Amada, Ushimaki cũng từng tỏ ra nghi ngờ và nói “Nếu cậu định lợi dụng Teru, tôi sẽ không để yên đâu.”
Tuy hồi đó không có chuyện đưa quần lót gì hết.
「Ừ thì, tớ nghĩ là… không cần phải làm tới mức đó, đúng không? Tớ chỉ muốn nói chuyện chút thôi…」
「Sao!? Có vấn đề gì à!?」
Đúng là sức mạnh đôi khi có thể đè bẹp lý lẽ.
「Không… không có gì. Tớ xin lỗi…」
Cuối cùng, Hitsujitani bị áp đảo bởi áp lực từ Ushimaki và gần như chạy trốn. Mà đúng là chạy trối chết thật luôn.
Tôi thì sợ gần chết trước cô gái có thể làm ra mấy chuyện như vậy. Và hơn cả thế, nếu để mặc chuyện này tiếp diễn, danh tiếng của tôi chắc chắn sẽ tuột dốc không phanh.
Nghĩ mà xem: người từng có hiềm khích với tôi giờ lại đưa tôi quần lót của cô ấy…
「Ushimaki, cô ấy điên rồi à…」
「Sau khi gây ra chuyện đó, cô ta vẫn đưa quần lót... Hay chính vì chuyện đó nên mới làm vậy?」
「Đúng là dâm nữ. Cô ấy chắc chắn là dâm nữ.」
「Này, cậu nghĩ xem… nếu tụi mình xin thì Ushimaki có cho không nhỉ?」
Có vẻ… danh tiếng của tôi không bị ảnh hưởng, nhưng toàn bộ sự chú ý hiện giờ đang đổ dồn về phía Ushimaki. Còn bản thân cô ấy thì run lên bần bật, mặt đỏ như gấc, cúi gằm mặt với đôi mắt rơm rớm nước.
Thấy cũng tội, nên tôi quyết định giúp cô ấy.
「Ushimaki, thế này là đủ rồi đấy. Mang cái đó về đi. Chúng ta ra ngoài chút nào.」
「Thật á!? Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!!」
Với vẻ cực kỳ nghiêm túc, Ushimaki nói lời cảm ơn, sau đó nhanh như chớp cầm lấy chiếc quần lót của mình, chui vào rèm cửa sổ trong lớp và bắt đầu động tác như đang mặc lại đồ.
Có vẻ chiếc quần lót đã trở về vị trí ban đầu. Và thế là, cùng với Ushimaki nay đã vui vẻ trở lại, tôi rời khỏi lớp.
Vừa ra tới hành lang, tôi liền hét lên:
「IBAAAAAA!!」
Nghiêm túc đấy, dù biết là làm vậy để bảo vệ tôi, nhưng sao cô lại nghĩ ra cái kế hoạch điên rồ như thế hả!?
「Sao nào? Giờ thì Hitsujitani-san chắc chắn chẳng dám nói gì nữa, đúng không?」
「Cậu vừa tạo ra một hiểu lầm khổng lồ đấy!!」
Ngay cả tôi, người đã sống tới kiếp sống thứ hai, cũng không ngờ được là Ushimaki lại thực sự đưa ra chiếc quần lót của cô ấy. Có nhiều cách khác cơ mà, sao lại phải là cách này!?
「Hmm… Vậy thì, có thể nói là kế hoạch này thành công một nửa, thất bại một nửa.」
Iba vẫn điềm tĩnh, phân tích tình hình.
「Thành công thì có đấy… nhưng Ushimaki bị tổn thương còn gì! Với lại, tại sao Ushimaki lại chịu làm mấy chuyện như thế!?」
「Vì… tớ nợ Ishii rất nhiều… Tớ biết ơn cậu nhiều lắm…」
Với đôi mắt ngấn nước và thái độ rụt rè, cô ấy trông dễ thương thật đấy, nhưng hành động của cô ấy thì quá mức rồi. Dù có biết ơn thế nào đi nữa, cũng không cần phải làm tới mức đó.
「Đáng tiếc thật. Thật ra tôi còn mong là danh tiếng của Ishii-san cũng tụt dốc theo luôn cơ…」
Con mắm này nói ra điều kinh khủng như thế một cách thật nhẹ nhàng.
「Cậu vẫn còn thù tôi à?」
「Tuyệt đối không. Tôi rất biết ơn và cũng cảm thấy có lỗi nữa. Chính vì thế, tôi quyết tâm sẽ giúp cậu bất cứ khi nào có thể. Dù cho Hidaka-san không nhờ, tôi cũng sẽ giúp cậu.」
Nụ cười của cô ta trông thật duyên dáng.
Nếu chỉ nhìn cảnh này thôi thì có thể nhầm tưởng cô ta là một nữ chính tuyệt vời. Nhưng sự thật thì đây chính là người đã nghĩ ra cái trò đặt quần lót lên bàn tôi.
「Vậy tại sao cậu vẫn cố làm mất mặt tôi hả?」
「Fufu.」
Iba đẩy gọng kính với điệu bộ tỏ ra ngầu. Có muốn tôi đấm vỡ kính luôn không?
「Ý định của tôi là làm danh tiếng của Ishii ở trường bị hạ thấp để cậu phải phụ thuộc vào Hidaka-san càng nhiều càng tốt. Như vậy thì hai người sẽ có thể thành một cặp, đúng chứ?」
Nếu đã thế thì tại sao cậu không tự mình cởi đồ ra đi? Đừng có đẩy hết phần quan trọng cho Ushimaki chứ.
「Dù Ushimaki đã hy sinh đến thế rồi, kết quả vẫn thật đáng thất vọng…」
「Tôi cảm thấy như thế đã là quá đủ rồi đấy biết không!」
Trong kiếp đầu tiên, Ushimaki cũng thường bị Iba dắt mũi, nhưng lần này, thì còn tệ hơn nhiều.
Chẳng lẽ, khi không có nhân vật chính, các nữ chính sẽ thành ra một đám khùng khùng như thế này sao…?
「Được rồi, Ushimaki, vui lên đi… Ý tôi là, cảm ơn cậu…」
「Ừm… Chỉ cần giúp được Ishii một chút là tớ đã vui rồi…」
Ngay sau đó, trong nhóm chat chung, Hidaka gửi tin nhắn: “Cảm ơn nhé. Hai người đã giúp tôi rất nhiều đấy.”
Tiếp theo là Tsukiyama: “Trong lớp tớ, số người nhắm tới Ushimaki đã tăng lên rồi. Theo hướng xấu.”
Số lượng người đã đọc bằng đúng số thành viên nhóm, nhưng không có phản hồi nào từ Ushimaki.
◇ ◇ ◇
Có lẽ vì vụ “bàn học + quần lót” gây quá nhiều chấn động, từ lúc đó, Hitsujitani không dám tiếp cận tôi nữa.
Tất nhiên, một trong những lý do là vì Hidaka cứ kè kè bên cạnh tôi với gương mặt tươi cười như thể đang nói “Đây là để bảo vệ Kazupyon. Mình buộc phải làm vì đâu còn cách nào khác chứ”, trong khi chẳng có vẻ gì là đang miễn cưỡng cả.
Dù vậy, có vẻ Hitsujitani vẫn chưa bỏ cuộc. Thỉnh thoảng cô ta vẫn liếc nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
Mỗi lần như vậy, Hidaka lại ngay lập tức đáp lại côi ta bằng ánh nhìn cảnh cáo.
Hiện giờ, cô ta dường như đã hiểu rằng khi có Hidaka hoặc Ushimaki ở bên cạnh tôi, cô ta sẽ không thể nào lại gần chứ đừng nói là trò chuyện. Có lẽ cô ta đang tìm cơ hội khác.
Mà thực ra, chúng tôi còn một đồng minh nữa: Iba Kouki.
Nhưng cô ta lại bảo “Nhiệm vụ của tớ là chỉ đạo từ hậu trường,” rồi đảm bảo an toàn cho bản thân và chỉ hỗ trợ chúng tôi từ xa.
Và thế là, đến giờ nghỉ trưa, tôi cuối cùng cũng có thể tiếp xúc trực tiếp với Kitami Sae.
Địa điểm là chiếc bàn ngoài trời mà chúng tôi thường dùng. Hidaka đã dẫn cô ấy đến đó giùm tôi.
「R-rất vui được gặp cậu, Ishii-kun!」
Một gương mặt mộc mạc, trông có vẻ hiền lành. Mái tóc thẳng tạo cảm giác gọn gàng rủ nhẹ xuống ngực. Chiều cao không quá thấp hay quá cao, thuộc dạng trung bình với con gái.
Thành thật mà nói, một cô gái bình thường đến mức cảm giác như chính sự “bình thường” đó lại trở nên đặc biệt.
Chỉ là, có một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
「T-tớ không làm gì kỳ lạ với Hidaka-san cả đâu! Bọn tớ chỉ là bạn bình thường thôi, thật đấy…」
Sao trông cô ấy sợ tôi đến thế? Chẳng lẽ cô ấy lo tôi biết chuyện mình đã bán thông tin cho stalker?
Nếu vậy, những lời cô ấy nói cũng không thể tin được. Dù vậy, tôi không để lộ sự nghi ngờ đó ra ngoài mặt.
「Tớ không có giận hay gì đâu. Nhưng sao trông cậu lại có vẻ sợ hãi thế?」
Tôi giả vờ ngốc nghếch, buông câu hỏi như thể không có chuyện gì.
Và, đúng như tôi lo──
「Ể? Nhưng tớ nghe nói Ishii-kun thường nhốt Hidaka-san lại, với cả nếu không có cô ấy bên cạnh thì cậu sẽ nổi điên…」
「……Cậu nghe từ ai thế?」
「Hidaka-san.」
「Hidaka-san?」
「Vì sau này kiểu gì cũng sẽ như vậy, nên cũng đâu phải là nói dối, phải không?」
「Là nói dối! Không có chuyện đó đâu!」
Lý do khiến cô ấy sợ tôi thật sự vượt ngoài tưởng tượng.
「Kazupyon, sẽ không như thế sao?」
「Dĩ nhiên là không! Dù đúng là tớ sẽ thấy cô đơn nếu không có cậu bên cạnh, nhưng tớ đâu có nổi điên như thế, và tớ cũng chẳng hề giận Kitami chỉ vì cậu ấy thân thiết với cậu.」
Tôi vội vàng giải thích.
Nghe vậy, Hidaka mỉm cười mãn nguyện.
「Tớ mừng vì Kazupyon cảm thấy cô đơn khi không có tớ bên cạnh.」
Xem ra, tất cả chỉ là kế hoạch của cô ấy để khiến tôi thốt ra những lời như thế…
「A, ra là vậy… Fufufu… Đúng như lời đồn, hai người thân thiết thật đấy.」
「Đúng vậy! Tớ và Kazupyon lúc nào cũng ngọt ngào với nhau cả.」
Bình tĩnh lại nào, tôi ơi. Hãy nhớ mục đích ban đầu.
Tôi tìm gặp Kitami không phải vì chuyện này, mà để làm rõ về việc liên quan đến Hitsujitani.
Nhìn sơ qua thì Kitami giống như một cô gái bình thường, nhưng thực chất, cô ấy cũng là một Vtuber.
Nghệ danh của cô ấy là Hakana Rin.
Khác với Hanatori Miyabi của Hitsujitani, số lượt đăng ký kênh của cô ấy thậm chí còn chưa tới 50 người, nhưng dù sao thì, cô ấy vẫn là một streamer thực thụ.
「Nhưng, nếu vậy thì có chuyện gì khác sao?」
「Kitami, cậu có biết Hitsujitani, người mới chuyển vào lớp bọn tớ gần đây không?」
「Có, tớ biết. Cô ấy là một người rất xinh đẹp và vui vẻ. Bọn tớ còn học chung môn thể dục nữa.」
Tôi học lớp 1-C, còn Kitami ở lớp 1-D.
Hai lớp nằm cạnh nhau, và vì môn thể dục học chung nên đó là lý do vì sao Kitami và Hidaka trở nên thân thiết.
Có nghĩa là từ đó mà Kitami biết rằng Hitsujitani chính là Hanatori Miyabi.
「Vậy cậu nghĩ sao về Hitsujitani?」
Giờ mới chính là phần khó khăn. Vì hiện giờ Hitsujitani đang bị một tên stalker quấy rối, tức là Kitami đã tiết lộ thông tin cá nhân cho kẻ đó.
Mặc dù cô ấy có vẻ ngoài rất mộc mạc, nhưng lại có thể làm ra chuyện khá độc ác. Tuy nhiên, cũng khó mà trực tiếp kết tội cô ấy. Nếu tôi đột nhiên khơi chuyện, chắc chắn cô ấy sẽ nghi ngờ. Vì thực tế thì tôi không thể nào biết về chuyện đó được.
「Ừm... Tớ nghĩ cô ấy là người vui vẻ. Nhưng bọn tớ không nói chuyện nhiều nên tớ cũng không biết rõ lắm.」
Cô ấy chọn cách lảng tránh. Cũng dễ hiểu thôi.
「Saechi, cậu không cần phải chơi với mấy đứa giả vờ đáng yêu như cô ta đâu. Sau này sẽ bị lây cái tính xấu đấy.」
「Ahaha. Mikoto-chan nghiêm khắc quá.」
Lúc nãy, cô ấy gọi bằng họ trước mặt tôi, nhưng xem ra bình thường vẫn gọi Hidaka bằng tên riêng.
Không, tập trung nào, tập trung.
Việc quan trọng bây giờ là làm sao để tôi có thể tìm hiểu kỹ hơn về mối quan hệ giữa Kitami và Hitsujitani.
Có lẽ tôi nên thử đào sâu hơn một chút.
「Nhân tiện thì, tớ và Hidaka biết một khía cạnh khác của Hitsujitani. Còn Kitami thì sao?」
「Một khía cạnh khác?」
Kitami lại tiếp tục vờ ngây ngô. Nhưng lần này tôi không cảm thấy khó chịu, mà là thấy khâm phục.
Thông thường, ít nhất người ta sẽ có chút biểu hiện trên gương mặt, nhưng Kitami không hề để lộ chút lo lắng nào, như thể cô ấy thật sự hoàn toàn không biết gì.
「Cậu có biết Hanatori Miyabi không?」
「……! Không thể nào!」
Cuối cùng, Kitami cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên... Nhưng mà, lạ thật đấy?
Đây chỉ là diễn xuất thôi sao? Dù vậy, nó tự nhiên đến mức tôi còn cảm thấy như cô ấy thực sự bất ngờ...
「Ể!? Vậy ra Hitsujitani-san chính là Miyabi-chan sao!? Trời ơi! Tuyệt quá! Cô ấy là thần tượng mà tớ hâm mộ đấy!」
「Saechi, đừng có hâm mộ kiểu người như thế.」
「Không thể nào, Mikoto-chan! Miyabi-chan hoàn toàn khác với tớ, cô ấy siêu nổi tiếng luôn đấy! Làm một VTuber độc lập mà có hơn một triệu lượt đăng ký thật sự là điều phi thường!」
VTuber độc lập... là thuật ngữ chỉ những VTuber hoạt động mà không thuộc về công ty hay tổ chức nào.
Đối với Kitami, người cũng đang làm VTuber độc lập, Hanatori Miyabi chính là hình mẫu lý tưởng. Không lạ gì khi cô ấy lại hào hứng đến vậy khi nhắc đến Hanatori Miyabi. Cô ấy trông rất phấn khích, hoặc phải nói là, thật sự như vậy.
「Khác với cậu?」
Dù đã hiểu ý, nhưng tôi vẫn hỏi lại.
「A! Ý tớ là... Chỉ có Mikoto-chan biết thôi, nhưng thật ra tớ cũng là một VTuber. Số lượt đăng ký ít lắm, mà lượng người xem trực tiếp cũng thường không tới hai chữ số nữa.」
“Lượng người xem trực tiếp” là thuật ngữ chỉ số người đang xem một buổi phát sóng cùng lúc.
Tôi từng nghe Amada nói ở kiếp trước rằng nếu một VTuber độc lập có được 30 người xem trực tiếp thì đã được coi là giỏi rồi.
Tất nhiên, còn có những người vượt xa con số đó. Nhưng, chuyện đó không phải là vấn đề. Có điều gì đó khiến tôi thấy không ổn.
Ban đầu, tôi định đối chất với Kitami vì nghĩ rằng chính cô ấy đã bán thông tin cho tên stalker, rồi yêu cầu cô ấy xin lỗi Hitsujitani. Nhưng, có thật là Kitami làm vậy không?
「Mà này, Kitami…」
Dù chưa đến mùa hè, cơ thể tớ đã bắt đầu nóng ran. Có lẽ vì lo lắng.
「Vậy thì, đừng nói với ai chuyện Hitsujitani chính là Hanatori Miyabi nhé?」
「Tất nhiên rồi! Tiết lộ danh tính của một VTuber là hành vi rất vô đạo đức đấy!」
「Kazupyon, cứ yên tâm đi. Saechi sẽ không làm chuyện như vậy đâu.」
Nụ cười dịu dàng của Hidaka. Đó là biểu hiện cho thấy cô ấy thật sự tin tưởng Kitami. Nếu có thể, tôi cũng muốn tin như vậy. Nhưng ở kiếp trước, Kitami…
「Hay nói đúng hơn là, cô ấy không thể làm chuyện đó được.」
「Hả?」
Lời của Hidaka khiến tôi càng thêm rối trí.
Ở kiếp đầu tiên, chính Kitami đã tiết lộ thông tin cho stalker. Không thể nào cô ấy lại “không thể” làm được. Vậy tại sao Hidaka lại khẳng định chắc chắn như vậy?
「Tại sao cô ấy không thể?」
「Bởi vì…」
「Saechi ấy, ngay từ đầu đã không biết cách liên hệ với fan của Hitsujitani, đúng không?」
「……!」
Ngay khi những lời đó thốt ra, đầu óc tôi bỗng trống rỗng.
Kitami không biết cách liên lạc với fan của Hitsujitani. Điều đó là thật. Hidaka tiếp lời.
「Dù cậu ấy có muốn tìm, hẳn cậu ấy sẽ phải thông qua mạng xã hội, tìm những người đăng bài về Miyabi-chan rồi liên hệ với họ… Nhưng cách đó nguy hiểm lắm, phải không? Saechi sẽ không làm như thế đâu, và cũng chẳng có lý do gì để làm cả.」
Phải rồi, ai cũng có thể tiết lộ danh tính Hanatori Miyabi theo cách đó, kể cả tôi.
Nhưng Miyabi nổi tiếng lắm. Fan cô ấy nhiều vô kể. Làm sao để tìm được đúng tên stalker trong số đó?
Hidaka nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như đang nhắc nhở.
「Đúng chứ? Nên không sao đâu.」
「…Ừ.」
Có vẻ ngay từ đầu, Hidaka đã biết tôi đang nghi ngờ Kitami.
Thế nhưng, cô ấy không từ chối hay trách móc tôi, mà chỉ điềm đạm sửa lại suy nghĩ sai lầm ấy.
Thật là… Cô ấy đã tự hành động theo phán đoán của riêng mình.
Tôi vừa thấy xấu hổ vì sự suy đoán áp đặt của mình, vừa cảm thấy niềm vui khó tả dâng lên trong lòng.
Nhưng tôi phải kìm cảm xúc đó lại, việc cần làm bây giờ là xin lỗi Kitami.
「Xin lỗi, Kitami. Vừa rồi tớ đã nói những điều kỳ quặc… Tất cả là lỗi của tớ.」
Tôi cúi đầu thật sâu. Có lẽ đây là khoảnh khắc hối hận nhất trong đời tôi.
「Ể? Không, không sao đâu! Nhưng mà, Hitsujitani-san thật sự đang bị fan quá khích làm phiền à?」
Kitami hỏi với vẻ mặt lo lắng. “Fan quá khích” ý chỉ những người có hành vi quấy rối thần tượng của mình.
「Chắc vậy, lúc đầu tớ cũng nghĩ thế…」
Nhưng sau khi được Hidaka chỉ ra, một câu hỏi mới lại hiện lên trong đầu tôi. Liệu điều mà Hitsujitani thực sự muốn nói, có thật là về stalker?
Nếu nhớ lại thì, cô ta chỉ nói “mình muốn nói chuyện”, chứ chưa từng nhờ vả kiểu “giúp mình với”.
Trong kiếp trước, sau khi Amada được chọn làm “hiệp sĩ” của Hitsujitani, cô ta mới nhờ hắn ta giúp đỡ về vấn đề stalker. Vì vậy mà tôi và mọi người mới hợp tác để giải quyết vấn đề.
Nhưng trong kiếp này, hành động của Hitsujitani lại khác hẳn.
Cô ta vô cùng kiên quyết đòi nói chuyện với tôi, như thể đang bị ám ảnh. Nếu không phải về stalker, vậy thì là chuyện gì chứ?
「Kazupyon?」
Hidaka nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.
Đáng lẽ tôi nên cảm thấy an tâm khi được cô ấy bảo vệ như thế. Nhưng… tôi không thể cứ mãi phụ thuộc vào người khác.
Tất cả những gì tôi đã làm cho đến giờ chắc chắn đã thay đổi tương lai.
Thế giới này không còn giống như kiếp đầu tiên nữa. Đây là một thế giới mới… cuộc sống thứ hai của tôi hoàn toàn khác biệt.
Vì thế, rất có thể tôi đã hiểu nhầm lớn, và nếu tôi cứ phớt lờ chuyện của Hitsujitani, thì biết đâu lại gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn.
「Hidaka. Xin lỗi, dù cậu đã nỗ lực như vậy, nhưng tớ muốn thử nói chuyện trực tiếp với Hitsujitani.」
「Được thôi. Nếu đó là điều cậu muốn, Kazupyon, thì tớ sẽ không ngăn cản đâu.」
Dù điều tôi sắp làm có thể khiến mọi nỗ lực trước giờ của cô ấy trở nên vô nghĩa, Hidaka vẫn mỉm cười. Cô ấy thật sự là một người con gái tuyệt vời...
「Fufufu. Đúng như tớ nghĩ, Mikoto-chan và Ishii-kun thân nhau thật đấy.」
Sau đó, ba chúng tôi cùng nhau trò chuyện vui vẻ trong giờ nghỉ trưa.
Mục đích thật sự của Hitsujitani. Rốt cuộc cô ta muốn gì, tôi sẽ tự mình tìm hiểu.
◇ ◇ ◇
Sau giờ học, tôi cùng Hidaka đến nơi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Khi chúng tôi đang bận rộn làm việc, một vị khách bước vào với vẻ mặt hơi lo lắng. Đó là Hitsujitani.
Vì tính cách cô ấy vốn đã hơi diễn, nên tôi không thể chắc rằng biểu cảm lo lắng kia là thật hay chỉ là chiêu trò nhằm thu hút sự chú ý. Nhưng dù sao đi nữa, hành động của tôi vẫn không thay đổi.
「U-um, Ishii-kun…」
「Tôi sẽ nghe cậu nói. Nếu chỉ là muốn nói chuyện thôi.」
「Ể!?」
Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ của tôi. Có lẽ vì mọi chuyện trước đó khiến cô ấy vẫn chưa thể thực sự yên tâm. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy dè dặt, như muốn xác nhận lại biểu cảm của tôi.
「Thật sao? Thế… còn Hidaka-san thì sao…」
「Tôi cũng đã nói với Hidaka rồi. Cô ấy sẽ không can thiệp. Nhưng hiện tại tôi đang làm việc, nên không thể được.」
「Ah! Không sao! Hoàn toàn không sao cả! Cảm ơn nhiều lắm! Tớ thật sự rất vui!」
Cô ta trông cực kỳ hạnh phúc. Không còn bộ dạng bình thản thường ngày, giờ đây cô ta cứ như một đứa trẻ đang phấn khích vậy.
「Vậy thì, ngày mai—」
「Cho tớ biết giờ cậu tan ca đi!」
「Khá muộn đấy. Mười giờ đêm.」
「Được rồi! Vậy thì gặp lại sau giờ đó nhé! Xin lỗi đã làm phiền công việc cậu!」
Sau khi nói vậy, Hitsujitani nhún nhảy và bước ra khỏi cửa hàng... hoặc là tôi tưởng thế, nhưng cô ta quay lại ngay với một giỏ hàng đầy ắp đồ và tiến thẳng tới quầy thu ngân nơi tôi đang trực.
「Tớ muốn góp phần tăng doanh thu cửa hàng đấy nha~! À, cho tớ thêm một xiên karaage nữa nhé!」
「Vâng, rất hân hạnh phục vụ.」
◇ ◇ ◇
「Làm tốt lắm, Ishii-kun.」
「Vâng.」
Ca làm kết thúc, tôi thay đồng phục cửa hàng tiện lợi sang đồng phục trường Hirasaka rồi bước ra ngoài. Ở đó, Hitsujitani đã đứng đợi sẵn với nụ cười trên môi. Tôi đến một mình, không có Hidaka đi cùng.
「Ể, Hidaka-san đâu rồi? …À, kia rồi.」
Tất nhiên là cô ấy có mặt. Từ bên trong cửa hàng, cô ấy đang theo dõi chúng tôi.
「Tôi sẽ nghe cậu nói, nhưng có thể tôi sẽ kể lại nội dung cuộc trò chuyện này cho người khác. Đúng hơn là, chắc chắn sẽ kể.」
Tôi quyết định như vậy vì có thể Hitsujitani sẽ thấy dễ chịu hơn nếu Hidaka không trực tiếp tham gia cuộc trò chuyện này.
Nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ giữ bí mật mọi thứ.
Hidaka chắc chắn cũng đang tò mò không biết Hitsujitani muốn nói gì với tôi.
「À, không sao đâu! Đây không phải chuyện cần phải giấu giếm.」
Nếu chỉ là chuyện nhỏ nhặt thì tại sao cô ta lại cứ khăng khăng muốn nói chuyện với tôi? Thôi thì, cũng sắp có câu trả lời rồi.
「Vậy, cậu định nói chuyện gì…?」
「Tớ muốn hỏi về Amada-kun.」
「Hả? Amada á?」
Tôi vốn đã đoán đây không phải là chuyện về stalker, nhưng thật sự vẫn là hoàn toàn ngoài dự tính.
Tại sao cái tên Amada lại đột nhiên đến từ miệng Hitsujitani?
「Ừ. Cậu ấy nghỉ học lâu lắm rồi, đúng không? Tớ muốn biết lý do.」
「Các bạn trong lớp không ai kể gì à?」
Vì bối rối, tôi ưu tiên trả lời câu hỏi cô ta hơn thắc mắc của bản thân.
「Không ai chịu nói hết, thay vào đó họ bảo tớ hỏi Ishii-kun hoặc Hidaka-san. Nên giờ tớ mới hỏi cậu.」
Tôi có cảm giác như mình vừa bị đổ trách nhiệm lên đầu trong khi không biết gì cả. Mà nghĩ kỹ thì, cũng dễ hiểu khi không có ai muốn nói về chuyện đó.
「Với tính cách của cậu, chẳng phải chỉ cần hỏi vài đứa con trai là sẽ moi ra được sao?」
「Ể~ chuyện đó khó lắm nha! Nếu tỏ ra thân quá, người ta hiểu nhầm thì còn rắc rối nữa.」
Đúng là, nếu tiếp cận quá gần để hỏi han thì dễ bị người khác hiểu sai.
「Vậy nên, làm ơn đi, nói cho tớ biết chuyện của Amada-kun đi! Sao cậu ấy lại không đến trường nữa?」
「Nhưng trước hết, tớ cũng muốn hỏi. Tại sao cậu lại quan tâm đến Amada? Cậu còn không quen cậu ta cơ mà?」
「Nếu có bạn cùng lớp không đi học thì quan tâm là điều bình thường, đúng không?」
Một câu trả lời nghe có vẻ hợp lý, nhưng là chỉ trên lý thuyết. Thông thường thì ai cũng sẽ né tránh dính líu đến chuyện như vậy. Người thật sự để tâm đến mức đó chỉ có thể là người tốt bụng một cách đặc biệt.
「Đó là lý do duy nhất?」
「Ugh…」
Qua tất cả những lần tiếp xúc từ trước đến giờ, chắc chắn cô ta đã nhận ra tôi không phải kiểu người dễ bị lừa.
Nếu cô ta định giấu giếm điều gì đó, thì tôi cũng chẳng bao giờ nói sự thật cho cô ta. Vì vậy, cô ta buộc phải nói thật nhiều nhất có thể.
Tất nhiên, tôi biết có những chuyện cần phải lựa lời.
「Nếu Hitsujitani thật sự là một người tốt bụng tuyệt vời, thì có lẽ tớ đã tin lời 'quan tâm' của cậu. Nhưng, tớ không thể nào nghĩ đó là lý do duy nhất.」
Ngoài ra, còn một điều đáng ngờ nữa.
Bạn cùng lớp chúng tôi có bảo, “Nếu là chuyện về Amada thì cứ hỏi Ishii hoặc Hidaka,” và chính Hitsujitani cũng xác nhận điều đó. Thế nhưng, tại sao cô ta lại không hỏi Hidaka?
Đúng là Hidaka không phải người dễ bắt chuyện, nhưng ngay cả sáng nay cô ấy cũng nói rằng “Nếu có chuyện liên quan đến Kazupyon, hãy nói với tôi trước”, để bảo vệ tôi. Nói cách khác, Hitsujitani hoàn toàn có thể hỏi Hidaka về Amada.
Thế mà, cô ta lại cứng đầu và chỉ muốn nghe trực tiếp từ tôi, không hề muốn hỏi Hidaka.
Có khi nào… đằng sau đó còn có một lý do khác?
「Ý cậu là… tớ không phải người tốt sao?」
「Ít nhất, hiện tại thì tôi vẫn chưa tin tưởng cậu.」
Nếu thực sự là một người tốt, thì trong kiếp trước, cô ta đã ra tay giúp tôi rồi.
Nhưng thực tế, cô ta đã lợi dụng danh tiếng streamer của mình để vu oan cho bố tôi và Yuzu.
Chỉ vì đây là cuộc đời thứ hai mà thay đổi cách nhìn? Không, không đời nào tôi có thể xem một người như vậy là tốt bụng.
「Tớ nghĩ là… tớ chưa hề làm gì kỳ lạ với cậu cả mà.」
「Cứ bám riết như vậy là kỳ lạ rồi còn gì!」
「Đó là vì cậu toàn chạy trốn đấy chứ? Tớ chỉ muốn hỏi chuyện về Amada-kun thôi mà?」
「Dù cậu có nói vậy đi nữa…」
「Enari?」[note78366]
Là “Hori diễn Enari”, dù nghe nói thật ra chính Enari chưa bao giờ nói câu đó.
Nhưng chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi đã nghĩ cô ta bị stalker quấy rối và cần sự giúp đỡ… nhưng hóa ra không phải.
「Vậy, tại sao cậu lại muốn biết chuyện của Amada?」
「Cái đó… là vì…」
Nhìn Hitsujitani do dự như thế, một linh cảm không hay bắt đầu trào dâng trong tôi.
Chẳng lẽ đây là một chuyện còn phiền phức hơn cả stalker?
「Thôi thì… đành vậy…」
Như thể đã đầu hàng, Hitsujitani thở ra một hơi nhẹ rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Hitsujitani Miwa. Hay với một cái tên khác là Hanatori Miyabi, một cô gái xinh đẹp đang hoạt động với tư cách streamer.
Trong kiếp trước, cô ta từng đem lòng yêu Amada sau khi được cậu ta giúp đỡ giải quyết chuyện stalker, nhưng ở kiếp này thì chuyện đó chưa từng xảy ra. Vì thế, dù có hơi phiền phức, cô ta không phải là người nguy hiểm.
Với tôi, những cô gái xinh đẹp đem lòng yêu Amada mới là thứ nguy hiểm thật sự.
Dù là do năng lực đặc biệt của Amada hay gì đi nữa, tất cả những cô gái đã yêu hắn đều trở nên liều lĩnh và mù quáng, thậm chí sẵn sàng phạm vào tội ác chỉ để thỏa mãn mong muốn của hắn ta.
Thế nhưng, hiện tại thì Hitsujitani không phải kiểu người như vậy. Dù có hơi phiền phức vì quá sốt ruột trước việc Amada không đến trường, thì cũng chỉ là phiền thôi chứ không hơn.
Nếu ngay từ đầu cô ta đã đem lòng yêu Amada, thì quả thật rất đáng lo… nhưng vì hai người chưa từng gặp nhau, nên chuyện đó hẳn là bất khả thi──
「Bọn tớ là bạn thuở nhỏ.」
「…………Hả?」
E-eh? Cô ta vừa nói gì cơ? Bạn thuở nhỏ? Cô ta vừa bảo là bạn thuở nhỏ á?
Nghĩa là… chỉ đơn giản là quen biết từ rất lâu thôi, đúng chứ?
Chứ không phải là kiểu thích từ hồi còn bé chứ…?
Nếu đúng vậy, thì điều đó giải thích được vì sao cô ta ngần ngại khi hỏi chuyện Hidaka, bởi cô ta biết Hidaka là người mà Amada thích.
Miệng tôi há hốc không nói nên lời, và Hitsujitani, má hơi đỏ ửng, như muốn xác nhận lại, hét lớn:
「Bạn-thuở-nhỏ! Tớ và Teruchi là bạn thuở nhỏ đó!!」
Vậy thì cũng đừng có bám riết lấy tôi như thế chứ!!


Ghi chú
Tên của Ushimaki rút lại thì không sao, nhưng tên Iba mà để mỗi chữ I nghe chứ kỳ kỳ nên mình để nguyên.
Enari Kazuki là một diễn viên thường đóng các vai thanh niên hiền lành, nhút nhát trong phim truyền hình Nhật, nên những câu như "Dù có nói thế thì cũng đâu thay đổi được gì đâu!" hoặc "Nói thế cũng đâu có ích gì!" sẽ gợi nhớ đến anh này.
Khi nghe câu kiểu như thế mà nhắc Enari là đang châm biếm người đối diện đang đóng vai như Enari, kiểu hiền lành, cam chịu, bất lực,...
Thực tế là bản thân Enari chưa từng nói những câu như thế trong phim hay chương trình nào.
26 Bình luận
tfnc