Tập 2
Chương 1: Kẻ ngốc nghếch nói về quá khứ, người khôn ngoan nói về hiện tại, còn nhân vật phụ nói đến tương lai.
21 Bình luận - Độ dài: 9,104 từ - Cập nhật:
「…………Ưm.」
Sáng hôm đó, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi vừa thức dậy là trần nhà quen thuộc, trần nhà trong phòng ngủ của tôi.
Tôi, Kazuki Ishii, trước kia chỉ là một vai phụ mờ nhạt, sống một cuộc đời bình thường. Bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời tôi đến cũng là lúc mọi thứ kết thúc.
Cái chết của chính tôi là khởi đầu cho cuộc sống thứ hai. Sau khi bị bắt nạt tàn nhẫn và mất đi gia đình, tôi đã chán ghét tất cả. Vào ngày lễ Tanabata năm mười bảy tuổi, tôi đã tự kết liễu đời mình. Lẽ ra, mọi thứ đã kết thúc từ lúc đó.
Thế nhưng, vì lý do nào đó, khi tỉnh lại, tôi đã quay về tuổi mười lăm… đúng vào ngày diễn ra lễ nhập học cao trung.
Cuộc đời thứ hai của tôi đã bắt đầu.
Sống lại cuộc đời này và cố gắng không lặp lại những sai lầm của kiếp trước, tôi dần dần phát hiện ra nhiều sự thật.
Hidaka Mikoto, người được biết đến là "Nữ hoàng Băng Giá", quả thật có phần (hoặc là rất?) cực đoan ở một số khía cạnh, nhưng với tôi, cô ấy là người duy nhất tôi có thể tin cậy, một người mang trái tim dịu dàng. Thậm chí, cô ấy còn có tình cảm đặc biệt dành cho tôi.
Và người bạn tốt mà tôi từng tin tưởng, Amada Teruhito, thực ra đã biết rõ tình cảm của Mikoto, người bạn thời thơ ấu của hắn ta. Hắn giả vờ thân thiện với tôi chỉ để tiếp cận Mikoto, và ở kiếp trước, hắn đã lợi dụng những người xung quanh để đẩy tôi vào vực thẳm.
Bằng sự tình cờ và vận mệnh, tôi đã biết được kế hoạch của Amada, và quyết tâm không để lặp lại kết cục như lần trước. Ở cuộc đời thứ hai này, tôi chọn đối đầu với Amada.
Cuối cùng, tôi đã chiến thắng và vạch trần mọi tội lỗi của Amada trước mặt mọi người.
Cuộc sống thứ hai của tôi căng thẳng hơn rất nhiều so với lần đầu. Sau khi vượt qua bao sóng gió, tôi đã thay đổi được tương lai.
Tương lai tồi tệ nhất, nơi tôi và gia đình mất đi mạng sống sau khoảng hai năm nữa, đã được thay đổi.
──Phải, dù vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn.
「Nói đến chuyện đó, chắc cũng đến lúc rồi nhỉ…」
Giấc mơ tôi thấy trước khi thức dậy là cuộc trò chuyện giữa tôi và Amada ở kiếp trước.
Không hiểu sao, ngôi trường cao trung Hirasaka này luôn đầy những sự kiện rom-com.
Với tôi của kiếp trước, đó đã là quá khứ, nhưng với tôi của kiếp này, nó lại là tương lai.
Mà, quên đi. Giờ tốt hơn là dậy cái đã đã. Trễ học thì không ổn đâu.
Nghĩ vậy, tôi chống tay ngồi dậy khỏi giường. Và khi tôi vô thức liếc nhìn sang bên cạnh…
「Mình sẵn sàng bất cứ lúc nào.」
Hidaka Mikoto, với vẻ mặt đầy tự tin, đang ngồi xếp bằng đối diện tôi.
Mikoto là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Khuôn mặt cân đối, vóc dáng hoàn hảo. Tôi có chút ngượng khi thấy chiếc vòng tay lộ ra từ ống tay áo đồng phục của cô ấy.
Cô ấy đối xử dịu dàng với người mà mình tin tưởng, nhưng với người khác thì vô cùng lạnh lùng.
Vì sự cứng rắn không khoan nhượng đó, cô được gọi là "Nữ hoàng Băng Giá".
Và giờ đây, không hiểu vì lý do gì, Nữ hoàng Băng Giá lại đang bình thản ngồi trong phòng tôi.
「Mình sẵn sàng bất cứ lúc nào.」
Câu nói ấy lại vang lên thêm một lần nữa.
Cần phải nói thêm để làm rõ, tôi và Hidaka không sống chung nhà.
Nhà của Hidaka ở khá xa, đi tàu mất khoảng 30 phút.
Dù vậy, cô gái này, người mà tôi từng gọi là kẻ bám đuôi, nhưng hiện giờ lại được gọi là người chăm chỉ một cách chủ động (do chính cô ấy đặt), sáng nào cũng đến nhà tôi không thiếu ngày nào.
Và cuối cùng, giờ cô ấy thậm chí còn có mặt trong phòng tôi từ sáng sớm tinh mơ…
「Ý cậu là gì vậy?」
Chắc chắn là một chuyện vô lý nào đó nữa đây. Nhưng tôi vẫn thử hỏi với hy vọng mong manh.
「Nụ hôn chào buổi sáng.」
Hy vọng đó tan thành mây khói.
「Tớ từ chối.」
Tôi lịch sự từ chối và bước ra khỏi giường. Tôi muốn thay đồ ngay, nên làm ơn, ra ngoài nhanh nhanh đi.
Nhưng Hidaka vẫn không hề nhúc nhích. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh, lông mi dài khẽ động khi ngẩng mặt lên nhìn tôi. Nếu chỉ thế này thôi, thì thực sự trông cô ấy rất đáng yêu.
「Vậy thì, một nụ hôn làm phần thưởng cũng được.」
Cô ấy chu môi hết sức, biến gương mặt thành một cái mặt nạ hyottoko.[note77920]
Có vẻ, dù có là cô gái xinh đẹp nhất cũng sẽ mất hết sự đáng yêu nếu biến khuôn mặt thành hyottoko. Một chân lý mà tôi chẳng hề muốn nghiệm ra.
「Tại sao?」
「Tớ đã cố kiềm chế không hôn Kazupyon khi cậu đang ngủ đó. Tớ giỏi chưa?」
Cô ấy làm ra vẻ tự hào, vẫn với khuôn mặt hyottoko đó.
「Tất cả là vô nghĩa kể từ khi cậu vào phòng người khác mà không xin phép rồi.」
「Đó là chuyện khác! Tớ đã được cho phép rồi mà.」
「Từ ai cơ?」
「Từ bố mẹ cậu đấy.」
Bố mẹ yêu quý của con… làm ơn hãy bảo vệ đứa con trai đáng thương này.
Vừa ngẩng đầu lên trần theo phản xạ, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ hành lang.
「Miko-chan! Đừng có tự ý vào phòng của anh Kazu như thế chứ!」
Cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra. Người xuất hiện là em gái kiêm thiên thần của tôi, Ishii Yuzuki.
Biểu cảm và dáng vẻ của con bé khi nổi giận đáng yêu đến mức khiến tôi suýt không chịu nổi.
Được rồi. Đã đến lúc cho một nụ hôn chào buổi sáng rồi.
「Chào buổi sáng, Yuzu. Onii-chan lúc nào cũng sẵn sàng cả.」
「Hả?」
「Hôn chào buổi sáng ấy mà. Em muốn là người hôn hay bị hôn đều được, anh không ngại đâu.」
Tôi liền chu môi hết cỡ.
「Kinh quá đi mất!! Cái mặt hyottoko đó kinh dị thật đấy!!」
Aah… giọng nói thiên thần của tôi vang vọng. Tôi chính là người may mắn nhất thế giới này. Hôm nay Yuzu cũng thật đáng yêu. Sao con bé lại dễ thương đến vậy chứ?
「Thấy chưa, Hidaka? Mặt hyottoko ghê lắm đấy.」
「Nghĩa là, nếu ghép hyottoko của tớ với hyottoko của cậu, trừ với trừ thành cộng, đúng không?」
Không. Không có chuyện đó đâu.
「Hai người đang nói cái gì vậy? Miko-chan, đứng dậy nhanh nào.」
「Khó lắm đấy.」
「Hả?」
Yuzu hỏi đầy ngạc nhiên. Đáp lại, Hidaka không dùng lời nói mà bằng hành động. Vẫn ngồi xếp bằng, cô ấy liền nghiêng người rồi đổ rạp sang bên.
「Chân tớ tê rần luôn rồi…」
Rốt cuộc, cô gái này đã vào phòng tôi từ bao giờ vậy chứ…?
「Haaah… chị làm cái gì thế này… Thôi được rồi, để em kéo chị dậy nhé?」
Yuzu mạnh mẽ nắm lấy cả hai tay Hidaka.
「Nếu có thể, chị muốn được Kazupyon bế kiểu công chúa…」
「Không được đâu!」
Dù nói thế, Hidaka vẫn bị Yuzu kéo ra khỏi phòng tôi một cách dễ dàng.
Cuộc sống thứ hai của tôi thực sự khác một trời một vực so với kiếp đầu.
◇ ◇ ◇
Sau buổi sáng hỗn loạn khi bị tấn công bởi hyottoko ngay lúc vừa tỉnh dậy, tôi thay đồ xong rồi xuống tầng một.
Cùng gia đình và một người ngoài đáng ngờ nào đó, năm người chúng tôi ngồi quây quần quanh bàn ăn sáng.
Chỗ ngồi như sau, bố ngồi đầu bàn, tôi và Yuzu ngồi cạnh nhau, đối diện là mẹ và Hidaka.
Từ lần đầu Hidaka đến đây, chỗ ngồi của cả nhà đã thay đổi đôi chút.
「Mmm~! Món nikujaga này ngon tuyệt! Con thấy sao, Kazuki-kun?」
Bố tôi vừa ăn nikujaga vừa phản ứng một cách có phần quá lố. Rõ ràng là ông ấy đang cố tạo không khí, nhưng tôi vẫn thành thật trả lời.
「Ngon thật. Hương vị có hơi khác mọi khi.」
「Đúng đấy, nghe rồi chứ, Mikoto-chan!」
Ngay khi tôi vừa trả lời, bố đã lập tức quay sang nở nụ cười với Hidaka.
Con người đáng ngờ này đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của cả nhà tôi. Từ lúc nào không hay, mọi người trong gia đình đều đã gọi cô ấy bằng tên riêng, không còn gọi theo họ nữa.
「Tớ vui lắm…」
Với thái độ điềm tĩnh, khác hẳn khi xông vào phòng tôi và làm mặt hyottoko, Hidaka mỉm cười dịu dàng.
Dù luôn hành xử chủ động với tôi, nhưng khi ở cạnh gia đình tôi, cô ấy lại trở nên hiền hòa hơn hẳn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô ấy đang kiềm chế bản thân.
Bằng cách nào đó, có vẻ cô ấy thật sự đang tận hưởng hạnh phúc. A, ánh mắt bọn tôi chạm nhau.
「Cùng nhau ăn sáng thế này thật tuyệt, phải không?」
「……! Ừ… đúng vậy…」
Tôi giật mình. Cô ấy bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng, khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.
「Eh eh, mẹ nó này! Bầu không khí này tuyệt thật đấy! Chẳng lẽ nào… chẳng lẽ nào!?」
「Nếu bố nó không nói mấy câu kỳ cục thì có khi là thật rồi đấy.」
「Thế thì vô vọng rồi! Bố là chuyên gia nói chuyện kỳ quặc còn gì!」
Dù bị mẹ đâm một câu chí mạng, bố chỉ cười sảng khoái như không có gì.
Đây là cuộc sống thường nhật mà tôi đã đánh mất trong kiếp trước, và là thứu tôi đã tìm cách để giữ lại được trong kiếp thứ hai này. Một điều đáng ra chỉ là chuyện bình thường.[note77921]
Trong cuộc đời đầu tiên, cả gia đình tôi đã mất. Chúng tôi bị cuốn vào kế hoạch của Amada, và chỉ vì một lý do ngớ ngẩn như việc dính vào câu chuyện rom-com, không chỉ mình tôi, mà cả gia đình đều mất mạng.
Nhưng, trong cuộc đời thứ hai này, điều đó sẽ không còn xảy ra. Lần này, tôi đã vạch trần được bộ mặt thật mà Amada che giấu, và hắn không thể tiếp tục câu chuyện rom-com của mình được nữa.
Tôi, gia đình tôi, và cả Hidaka nữa, sẽ không còn dính dáng gì tới mớ rom-com của Amada nữa. Nhờ đó, chúng tôi có thể tận hưởng khoảng thời gian gia đình yên bình như thế này.
Tôi không thể nào một mình đi đến tương lai này được. Tất cả là nhờ có Hidaka đã luôn bên cạnh tôi…
「Này Kazu, đừng chỉ ăn khoai tây hầm thôi, ăn cả tamagoyaki nữa kìa.」
Khi tôi đang nhìn Hidaka với chút ngại ngùng, giọng nói thánh khiết của thiên thần bên cạnh tôi vang lên.
Em vừa nói tamagoyaki à?
「C-cái này…! Đây chẳng phải là tamagoyaki do Yuzu làm sao!? Giỏi lắm, Yuzu!」
「Có gì lạ chứ? Dạo này em cũng hay giúp chuẩn bị bữa sáng mà…」
Thiên thần của tôi chăm chỉ quá, đến mức khiến tôi lo lắng. Từ khi Hidaka bắt đầu tới giúp nấu bữa sáng, Yuzu cũng bắt đầu tham gia nấu ăn cùng.
Dù vẫn còn hơi vụng về, nhưng như vậy cũng tốt. Không kìm được, nước mắt lăn dài trên má tôi.
「Huuuh! Dù chưa ăn mà đã cảm nhận được vị mặn rồi này!」
「Kazu đang làm quá lên rồi đấy…」
「Tất nhiên là không rồi! Yuzu đã dậy từ bốn giờ sáng và trải qua nhiều lần thất bại để thành công làm ra món tamagoyaki này. Làm sao anh không xúc động cho được chứ!」
「Sao anh biết được hả!?」
「Hmph… Một khi đã là Yuzumaster như anh thì sẽ tự tỉnh dậy vào lúc Yuzu thức dậy. Bốn giờ sáng, anh thấy em một mình luyện tập trong bếp. Lúc em thất bại và trông rất buồn bực, anh đã muốn chạy lại ôm em ngay lúc đó, nhưng rồi anh kiềm lại và quay về ngủ vì sợ làm phiền em.」
「Thì ra đó là lý do anh ngủ quên đấy à!?」
Dù tôi đã chìm vào giấc ngủ trong lúc nghĩ về Yuzu, vậy mà em ấy chẳng hề xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Ông trời quả là tàn nhẫn.
◇ ◇ ◇
Như thường lệ, sau khi bị Yuzu chửi cho một trận và nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, tôi rời khỏi nhà.
Dạo gần đây, Yuzu đã trở nên thân thiết hơn với Hidaka, nên hai người thường nắm tay nhau đi đến nhà ga.
Kết quả là, tôi không thể nắm tay Yuzu được. Tôi cực kỳ ghen tị với Hidaka.
「Miko-chan, chị có xem YouTube không?」
「Có chứ. Vừa để giết thời gian vừa có thể học hỏi.」
YouTube là một nền tảng chia sẻ video, phiên âm từ tiếng Anh ra tiếng Nhật là Yōtsube.
Dù là người thường, người nổi tiếng, hay các công ty đều có thể tự do đăng tải video của mình lên nền tảng này. Nhưng cũng vì vậy mà đôi lúc cũng có vài người kỳ lạ thích gây chú ý. Như mấy người liếm chai nước tương… à nhầm, cái đó là nền tảng khác rồi.
「Hể~ Vậy thường chị xem gì?」
「Mấy kênh nấu ăn và mấy cái mẹo để lẻn vào nhà người khác.」
「Khác biệt giữa hai loại lớn quá đấy!?」
「Nhưng không sao đâu. Dạo này chị cũng ít xem mấy cách lẻn vào nhà rồi. Vậy nên, nếu có cái gì thú vị—」
「Vậy thì em có kênh muốn giới thiệu nè!」
Giọng Yuzu trở nên đầy phấn khích. Ngay từ đầu, em ấy đã muốn giới thiệu video yêu thích của mình cho Hidaka. Nhưng vì ngại không dám nói thẳng, Hidaka đã khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện đến chỗ này.
Haiz, thiên thần của tôi thật hay ngại ngùng quá mức. Nhưng mà, sao em ấy lại chưa từng đề nghị với tôi chứ?
「Là kênh gì vậy?」
「Kênh Miyabi, tên cô ấy là Hanatori Miyabi-chan đó!」
「Yuzu!?」
「Waaah! Có chuyện gì vậy, Kazu?」
Vì không ngờ trước được lời Yuzu vừa nói ra, tôi hét lên theo phản xạ.
Hanatori Miyabi!? Trong tất cả mọi người, tại sao Yuzu lại là fan của người đó cơ chứ!?
Ở kiếp trước, tôi hoàn toàn không biết chuyện này.
「Yuzu là fan của Hanatori Miyabi à?」
「Hmm~ Bảo là fan thì hơi quá, em chỉ thấy cô ấy dễ thương nên xem thôi. Thỉnh thoảng cổ cũng có vài lời khuyên hay ho khi nói chuyện, mà cái lúc cô ấy PON thì buồn cười lắm luôn á.」
PON—xuất phát từ "ponkotsu" (vụng về, vô dụng), là cách nói về những sai sót hay lỗi lầm ngớ ngẩn của streamer khi đang livestream.
Đúng là Hanatori Miyabi cũng từng có vài pha PON. Nhưng mà…
「Còn những streamer khác thì sao? Vì mấy cái PON đó của Miyabi… ví dụ như thử thách chơi game kinh dị và kết thúc nếu hét lên, chưa kịp chơi đã làm đổ nước và hét lên rồi. Hoặc lúc quên cho nước vào máy tạo độ ẩm mà vẫn bật nó lên… Không hiểu sao, anh cảm giác như cô ta đang cố tình bắt chước PON của người khác…」
「Hả? Anh đang nói gì vậy, Kazu? Chính sự táo bạo khi dám bắt chước mấy cái PON nổi tiếng một cách công khai và thái độ tự tin vì nghĩ không ai phát hiện ra, mới chính là cái làm nên chất Miyabi trong PON đấy. Anh thật sự không hiểu gì cả!」
「Guh...!」
Nếu có thể, tôi muốn đồng tình với mọi chuyện mà Yuzu làm.
Nhưng Hanatori Miyabi thì...
「Mấy người Miya B cũng thích mấy pha PON của cô ấy lắm đó. À phải rồi, Miko-chan, Miya B ở đây là từ ghép của 'Wannabe' và 'Miyabi', là cách gọi các fan của Miyabi-chan đấy.」
「Vậy à. Thế thì chị sẽ thử xem sau vậy.」
「Yay! Lần sau mình nói về chuyện đó nha!」
Yuzu và Hidaka nói chuyện vui vẻ như thể tôi không tồn tại. Nếu chỉ là thích vì thấy vui chứ không phải là fan cuồng... thì chắc vẫn ổn, đúng không?
「Vậy nhé, hẹn gặp sau! Kazu, đừng làm gì kỳ cục với Miko-chan đó!」
Nói xong, Yuzu tung tăng bước đi khỏi chỗ chúng tôi. Người còn lại, Hidaka, nở nụ cười rạng rỡ và đưa tay về phía tôi.
「Đi thôi, Kazupyon.」
「Tại sao cậu cứ nghĩ chúng ta nhất định sẽ nắm tay vậy hả?」
Tôi hơi xấu hổ khi nhìn thấy chiếc vòng tay lấp ló bên dưới cổ tay áo Hidaka đang giơ ra. Nhớ đến lời Yuzu vừa nói, tôi quyết định không nắm lấy tay cô ấy.
Đây đã thành thói quen buổi sáng, và gần như lần nào tôi cũng từ chối, vậy mà Hidaka chưa từng biết nản.
「Không sao đâu, Kazupyon. Nắm tay nhau không phải là hành vi kỳ lạ gì cả mà.」
「Không phải là kỳ lạ, nhưng đâu có nghĩa là tớ có lý do để làm vậy.」
「Fufu. Nói đúng lắm. Nhưng tớ đã tiến bộ rồi đó.」
「Tiến bộ kiểu gì cơ──」
「Bàn tay này vẫn còn lưu giữ hơi ấm từ tay của Yuzu-chan hồi nãy đó.」
「……! C-Cậu……!」
Nghĩ lại thì, đúng là như vậy thật! Chết tiệt! Sao mình có thể bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy chứ!?
「Nếu Kazupyon không muốn, thì tớ sẽ tự tận hưởng hơi ấm này thôi... sao hả?」
「Làm ơ–tuỳ cậu…」
「Oke luôn!」
Đáng ghét. Con nhỏ này đúng là đang tiến bộ từng chút một...
◇ ◇ ◇
「Thế, hai cậu định đến lúc nào mới bắt đầu hẹn hò vậy?」
Giờ nghỉ trưa. Ở chiếc bàn bên ngoài căng tin, Tsukiyama Ouji, người đang ngồi đối diện tôi, buông một câu hỏi kỳ quặc.
Trước mặt tôi là một hộp cơm to tổ chảng, kiểu mà chỉ thấy ở những buổi ngắm hoa anh đào hay mấy dịp tương tự.
Để gây sự chú ý, cậu ta mua mấy hộp cơm sang chảnh bằng tiền bố mẹ định chia cho bạn cùng lớp, nhưng đều bị từ chối.
Cuối cùng, vì không ăn hết một mình được, cậu ta mang hộp cơm ra bàn ngoài sân và chia cho tụi tôi.
「Tốt lắm. Cậu vừa nói một câu rất tuyệt. Tôi cho phép cậu ngồi đây.」
Hidaka lên tiếng với giọng bề trên.
「Tớ lấy làm vinh dự! Nhưng mà đây là bàn công cộng ngoài căng tin đó! Ai cũng được ngồi mà!」
Dù sở hữu gương mặt điển trai, học giỏi, thể thao tốt và còn là con trai của ông chủ công ty, một gói combo siêu cấp thượng lưu, nhưng vì tính cách tệ hại, cậu ta được gọi bằng biệt danh “Hoàng tử đáng thất vọng”.
Hôm nay cậu ta vẫn bị đối xử như thường lệ.
「Mà, điều Tsuki nói cũng đúng đấy. Tớ cũng đồng ý.」
「Tớ cũng vậy.」
Người vừa lên tiếng là Ushimaki Fuuka và Iba Kouki, những người từng cố gắng gài bẫy tôi khi còn là những nữ chính xoay quanh Amada. Gần đây, Tsukiyama, Iba và Ushimaki hay ăn trưa chung với tụi tôi.
Tuy nhiên, một trong ba những nữ chính đầu tiên của Amada, nhóm được gọi là “Three Stars”, Kanie Kokoro, thì không có mặt.
Trước kia, Kanie từng bị xa lánh bởi các bạn nữ trong lớp vì tính nhút nhát của cô ấy thường bị hiểu nhầm, nhưng gần đây cô ấy đã hòa nhập được với bạn bè.
Vì vậy, cô ấy cũng dần rời xa Iba và Ushimaki, những người thường đi cùng cô ấy trước kia.
Không phải mối quan hệ của họ xấu đi, chỉ là vì mục tiêu chung, tức là Amada, đã biến mất, nên cơ hội để tiếp xúc giữa họ cũng ít dần. Con gái đúng là biết cách buông bỏ nhanh hơn tôi nghĩ. Nhưng thôi, đó là chuyện khác.
「Hai người kia, mặt các cậu dày cỡ nào mới dám ngồi ở đây vậy?」
Với Tsukiyama, vì cậu ta là bạn cũng cùng lớp, nên (vừa đủ để) có thể hiểu được, nhưng Iba với Ushimaki ở lớp khác cơ mà?
Hơn nữa, hai con mắm này từng là tay chân thân tín của Amada, từng suýt kéo tôi xuống địa ngục.
Đúng là, họ cũng là nạn nhân bị lợi dụng, nhưng những gì họ làm xấu xa tới mức đám phản diện thối nát bình thường cũng phải sợ hãi bỏ chạy. Tôi chẳng hề có chút đồng cảm nào cả.
「Ishii-san, cứ mãi mắc kẹt trong quá khứ là không tốt đâu. Nào, cùng quên chuyện cũ và làm bạn lại nhé.」
「Nín đi, cái đồ đàn bà xảo trá đầy mưu mô. Đã gian xảo mà vẫn còn bị lừa, đừng có làm ra vẻ khôn ngoan với đạo lý nữa.」
Thoạt nhìn, Iba giống như một lớp trưởng đoan trang, nhưng ở kiếp trước, cô ta là thực sự là con quỷ đã kéo tôi xuống địa ngục.
Dù chuyện với Amada đã kết thúc, điều đó không có nghĩa là tôi có thể tha thứ mọi chuyện.
Dù là ở kiếp thứ hai này, cô ta vẫn còn cố gắng hại tôi lần nữa.
「Guh! Cậu đúng là nói thẳng quá đấy…」
「Haha! Hime đúng là nham hiểm thật, bị người ta nghi ngờ cũng đúng thôi! Nhưng tớ thì──」
「Cậu cũng chẳng hơn gì đâu, đồ dâm nữ.」
Cậu đang làm gì vậy, ra vẻ mình vô tội à. Ở kiếp này, chính cậu là đứa gây ra nhiều rắc rối nhất đấy, biết không!?
Nghĩ lại thì, người duy nhất còn bình thường chỉ có Kanie, người không có mặt ở đây. …Hay chính vì bình thường nên cô ấy mới không đến đây?
「Tch! Tớ không phải đồ dâm nữ!」
Ushimaki đập hai tay xuống bàn, mặt đỏ bừng hét toáng lên.
Không, cậu rõ ràng là đồ dâm nữ. Dù là bị Amada lợi dụng, cậu đã từng cởi đồ và còn để bị chụp ảnh nữa, tất cả chỉ để gài bẫy tôi tội nhìn trộm. Dù có biện minh gì đi nữa, hành vi đó cũng thật vô lý.
「Ngay từ đầu thì, tất cả mọi chuyện đều là do Hime...」
「Đúng là tớ lập kế hoạch, nhưng Mooka-san mới là người thực hiện mà? Thật là, đáng buồn quá đi...」
「Tại sao lại làm như thể là lỗi của tớ vậy!? Mà này, mớ ảnh đó bị xoá rồi nhỉ?」
Thật vô nghĩa khi để người ta chụp ảnh chính mình rồi lại yêu cầu xóa chúng đi.
Mà vốn dĩ, trong điện thoại của tôi cũng không hề có bức ảnh nào chụp cảnh Ushimaki thay đồ cả.
Vì đã lường trước được chuyện này, tôi đã đổi điện thoại với Tsukiyama từ trước rồi.
「Tôi không biết. Đi mà hỏi Tsukiyama ấy.」
「Đừng lo. Có vài thằng con trai gạ tớ đổi ảnh lấy tiền, nhưng tớ từ chối đàng hoàng rồi xóa ảnh luôn rồi.」
「Th–thật chứ!? Đừng bảo là cậu mờ mắt vì tiền nên đã──」
「Tớ không muốn kiếm tiền bằng cách làm tổn thương Ushimaki. Nếu tớ nói với bố, tớ có thể xin bao nhiêu tiền mà chẳng được chứ.」
Như thường lệ, quả là Hoàng tử đáng thất vọng. Nếu không có thêm câu cuối, có khi cậu ta đã trở nên ngầu hơn nhiều rồi...
Tsukiyama đúng là có nhiều điểm không tốt trong tính cách, nhưng cậu ta có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ. Nên khả năng cao là cậu ta đã xóa thật. Nếu là tôi, chắc tôi đã giữ chúng lại để dùng làm vũ khí sau này.
「Thế thì tốt rồi...」
Ushimaki thở phào trước câu trả lời của Tsukiyama. Bây giờ cả hai có vẻ không nguy hiểm, nhưng ai mà biết được lúc nào họ sẽ lại nghe nanh ra chứ.
Nói thật, tôi vẫn rất cảnh giác với họ. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao họ cứ bám lấy tôi mãi.
「Này, sao hai cậu lại ở đây vậy hả?」
Tôi hỏi thẳng luôn. Iba với Ushimaki là hai cô gái xinh đẹp và nổi tiếng trong lớp.
Sau vụ tôi vạch trần tội lỗi của Amada, Iba và Ushimaki, đều là đồng phạm, đã có lúc mất uy tín, nhưng giờ có vẻ họ đã lấy lại được niềm tin từ bạn bè.
「Thay vì bám lấy tôi, sao hai cậu không về với mấy người bạn cùng lớp của mình──」
「Tất cả là tại cậu đấy!」
「Đúng vậy, lỗi là do cậu hết!」
「Hả?」
Giọng của Ushimaki và Iba khớp với nhau một cách hoàn hảo.
「Ishii-san. Khi tớ bị cô lập, cậu đã nhờ tên hoàng tử kia đến giúp đỡ, đúng không? Nhờ thế nên tớ thoát khỏi việc bị cô lập, nhưng vì trông có vẻ thân thiết với kẻ bị gọi là 'Hoàng tử đáng thất vọng' đấy nên giờ mọi người lại xa lánh tớ. Cứ như vừa ra khỏi mê cung thì lại rơi vào mê cung khác vậy.」
「Đó là lỗi của Tsukiyama mà!?」
「Fufu… Ishii, cậu đánh giá tớ thấp quá rồi đấy.」
Sao hai người này lại trông tự hào đến thế chứ?
Thôi kệ vậy. Nói gì cũng vô ích.
「Vậy còn Ushimaki? Cậu đâu có liên quan gì.」
「Cậu đúng là chẳng hiểu gì cả.」
Với vẻ mặt bực bội, cô ta lắc đầu như muốn nói “trời ạ, đúng là đồ ngốc”. Dù mới đây thôi cô ta đã bị lừa bởi một tên ảo tưởng mình là nam chính rom-com đến mức tự nguyện cởi đồ.
「Khi tớ bị dồn vào đường cùng ở trường, cậu đã đóng vai kẻ xấu để tớ có thể được thông cảm và hòa nhập với bạn bè trong lớp, đúng chứ? Thật lòng mà nói, tớ rất biết ơn. ...Nhưng tớ chỉ biết ơn thôi đó nha!」
Cảm nhận được ánh nhìn băng giá chết người từ Hidaka, Ushimaki vội vàng nhấn mạnh phần chỉ biết ơn.
「Tớ không có tình cảm gì với Ishii hết! Thật đấy, tớ thậm chí chỉ xem cậu ta như bãi phân ngựa bên vệ đường thôi!」
Vậy thì cậu chính là con ruồi đang bu quanh đống phân ngựa đó à?
「Tớ nghĩ hiếm khi được thấy phân ngựa bên vệ đường lắm đấy… Bzzzz.」
Một cô gái xinh đẹp vừa giả tiếng ruồi bay vừa tiến lại gần tôi. Giá như cô ấy tức giận vì bị ví như ruồi thì tôi còn thấy dễ chấp nhận hơn.
「Lúc đó tớ vui lắm, nên cũng đã… ehem, quyết định sẽ không nghĩ ngợi về Amada nữa mà bắt đầu một chương mới. Nhưng sau đó…」
「Sau đó thì sao?」
「Tớ bị con trai theo đuổi liên tục luôn! Nhưng không phải kiểu tình cảm lãng mạn đâu, mà là kiểu vì nhu cầu thể xác ấy! Cậu biết cảm giác bị gọi là 'hàng dùng một lần' sau lưng không!? Có đứa còn nói 'Tớ sẽ nhẹ nhàng với cậu, nên được mà, đúng không?', rồi xông vào tớ trong khi không mặc áo!」
「Cậu thực sự hợp với danh hiệu dâm nữ.」
「Tớ vẫn còn trinh đó nha!」
Cô ấy hét lên một chuyện vô cùng xấu hổ với âm lượng khá lớn. Có ổn không đấy?
「Thế thì sao cậu không qua chơi với mấy bạn nữ đi?」
「Tớ đã thử rồi! Nhưng lúc tớ chỉ chơi với mấy bạn gái thì chúng lại phàn nàn rằng, ‘tôi đã giúp cô rồi mà lại không biết điều’, khiến các bạn gái vì sợ mấy đứa con trai đó rồi tránh xa tớ... Giờ tớ mất niềm tin vào con người luôn rồi!」
Có vẻ ngôi trường này chứa nhiều rác rưởi hơn tôi tưởng. Hay phải nói là là đúng như dự đoán. Ở kiếp trước, tôi cũng đã nếm trải không ít chuyện tồi tệ rồi.
「Tôi hiểu tình cảnh của các cậu. Nhưng cả Iba lẫn Ushimaki, tôi nghĩ mấy chuyện đó chả liên quan gì đến tôi cả, không phải sao?」
Đúng là tình cảnh khá đáng thương, nhưng mọi thứ đều xuất phát từ hành động của họ. Kanie vẫn hòa nhập với đám con gái trong lớp đấy thôi. Hay là còn lý do nào đó mà tôi không biết?
「Nếu cậu đã giúp thì phải giúp cho tới nơi tới chốn chứ!」
Giờ tôi đập họ có được không nhỉ?
「Hidaka, cậu có ổn khi cứ phải dính vào mấy người này mãi không…」
「Trước đây thì tớ khó chịu lắm. Nhưng bây giờ thì…」
Cô ấy khẽ quay đi, trông có vẻ hơi ngại ngùng. Gì vậy chứ?
「Ishii-san, vì có lời đồn là bọn tớ đang theo đuổi cậu nên phiền phức lắm, cậu làm ơn nhanh chóng hẹn hò với Hidaka-san đi được không?」
「Đúng đó! Tớ còn bị gọi là ‘hộp bút chì của Ishii’ nữa đấy biết không!」
Đừng có đùa. Tôi không phải cái bút chì. Tôi là bút máy cao cấp siêu xịn sò.
「Với lại, tớ cũng mong hai cậu sớm thành đôi đi. Vì người ta nghĩ là tớ vẫn còn thích Hidaka và đang ôm hi vọng dù rõ ràng đó là chuyện viển vông, tớ chẳng thể thân thiết với đứa con trai nào hết.」
Can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác vì lợi ích của bản thân… à thì, tôi cũng vậy mà. Để sống sót, chính tôi cũng đã phá hủy cái câu chuyện tình cảm nào đó.
Nhưng khoan đã, vậy ra lý do Hidaka không từ chối họ là…
「Có đồng minh là điều rất quan trọng đấy.」
Với vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy dõng dạc nói.
「Cậu không nghĩ nói vậy sẽ khiến tớ sẽ ghét cậu sao?」
Tôi tưởng Hidaka sẽ trả lời, nhưng Iba lại chen vào.
「Thật ra, chính Ishii-san mới là người nên sợ bị Hidaka-san ghét đấy. Đã biết rõ tình cảm của cô ấy mà cứ chần chừ mãi.」
「Im đi, Iba! Tớ có suy nghĩ riêng của mình!」
Đừng có ra vẻ đạo lý nữa, cái con mắm cô độc đầy mưu mô kia.
「Ka-Kazupyon, không lẽ là… là cầu hôn sao…?」
「Quá sớm rồi đấy!」
Nói thật thì, tôi vô cùng biết ơn Hidaka, và nếu hỏi tôi có tình cảm với cô ấy không… thì chắc chắn là có.
Cô ấy cực kỳ xinh đẹp, và dù hơi chủ động thái quá, sức hút của cô ấy còn lấn át cả điều đó.
Thế nhưng…
「Mà này, có ai biết tình hình của Amada không?」
Vừa hỏi xong, cả đám lập tức tỏ vẻ nặng nề, bầu không khí im lặng bao trùm.
Amada Teruhito. Bạn thời thơ ấu của Hidaka Mikoto, cũng là tên điên tự cho mình là nhân vật chính trong câu chuyện rom-com.
Ở kiếp trước, chính hắn là kẻ để hiện thực hóa câu chuyện của mình, đã gián tiếp đẩy tôi và cả gia đình vào chỗ chết.
Nhưng trong kiếp thứ hai của tôi, điều đó đã không lặp lại. Dù hắn đã cố gài bẫy tôi như trước, lần này tôi là nguowic bẫy ngược lại hắn. Từ hôm đó, hắn không còn đến trường nữa.
Nếu ai đó hỏi tôi có cảm thấy tội lỗi không, thì tôi có thể tự hào mà trả lời: không hề.
Dù tôi không còn oán hận Iba hay Ushimaki nữa, thì Amada là ngoại lệ.
Tôi không muốn dính dáng gì đến hắn nữa, và nói thật, tôi nghĩ tốt nhất là hắn biến mất khỏi ngôi trường này mãi mãi.
「Xin lỗi, tớ cũng không rõ. Tớ… thấy không dính vào thì hơn…」
「Tớ cũng vậy.」
Iba và Ushimaki cũng đáp lại với vẻ mặt lúng túng.
Họ từng là những người bị Amada lợi dụng. Cảm xúc của họ chắc chắn khác với tôi, phức tạp hơn rất nhiều.
「Vậy à...」
Đó cũng là lý do khiến tôi chưa thể thổ lộ với Hidaka.
Đúng là tôi đã hạ bệ được Amada. Có thể nói vị thế của hắn ở trường đã sụp đổ. Nhưng tôi không tin rằng hắn sẽ từ bỏ Hidaka.
Dù cho Hidaka bằng cách kỳ diệu nào đó chấp nhận tình cảm của tôi, thì cũng không đồng nghĩa với một cái kết hạnh phúc.
Nếu Amada biết chuyện đó… hắn có thể làm ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng. Cũng như kiếp trước, không chỉ tôi, mà cả gia đình tôi và Hidaka nữa, có thể sẽ bị kéo vào bi kịch.
Vì vậy, tôi chưa thể bày tỏ tình cảm với cô ấy.
「Ờm… thật ra thì, tớ có gặp Teru một lần…」
Với vẻ mặt hơi lúng túng, Tsukiyama lên tiếng.
「Dù mọi chuyện đã xảy ra, nhưng tớ không thể cứ ngồi yên. Vì lo lắng khi thấy cậu ta mãi không đến trường… nên tớ đã tới tìm.」
「Cậu thấy hắn ta thế nào?」
Khi tôi hỏi vậy, Hidaka cùng những người khác cũng nhìn vào Tsukiyama đầy nghiêm túc.
Chừng đó là đủ để thấy Amada Teruhito có ảnh hưởng lớn đến chúng tôi như thế nào, dĩ nhiên là theo nghĩa tiêu cực. Nhưng Tsukiyama hỏi ngược lại tôi với vẻ mặt lo lắng.
「Cậu không giận à?」
「Đó là chuyện của cậu, Tsukiyama. Tớ không giận chỉ vì cậu đã gặp hắn đâu.」
「...Vậy à. Đúng là cậu, Ishii...」
「「「「Mau kể đi!」」」」
「Cho tớ chút thời gian để tận hưởng tình bạn đã chứ!」
Im đi, tên hoàng tử đáng thất vọng. Thứ đó chưa đủ để gọi là tình bạn đâu. Thứ bọn này cần bây giờ là thông tin về Amada kìa.
「Haa... Trông cậu ta có vẻ ổn. Nhưng, chắc cậu ta sẽ không quay lại trường đâu.」
「Ý cậu là sao?」
「Cậu ta bảo với tớ thế này, 'Tớ chẳng biết phải quay lại với bộ mặt như thế nào nữa.'」
「Đó là tin tốt đấy.」
「Ishii, cậu... lạnh lùng với Teru thật đấy...」
「Dĩ nhiên. Tớ không muốn gặp lại hắn ta nữa.」
「Ừm... ở vị trí của cậu thì tớ có thể hiểu được...」
Có thể họ thấy thất vọng với câu trả lời của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Nếu Amada không quay lại, thì đó là điều tốt nhất. Tôi không muốn dính dáng gì đến hắn nữa.
Nhưng mà... đúng là ngu ngốc. Sau chuyện này, câu chuyện rom-com yêu thích của hắn chắc chắn sẽ... à.
「Sao thế, Ishii?」
Tôi chợt nhớ ra. Chẳng phải giờ là lúc...
Sự kiện kinh điển trong phần mở đầu cho một heroine mới, một học sinh chuyển trường.
Tại ngôi trường cao trung Hirasaka này, vì ảnh hưởng của kẻ gọi là nhân vật chính trong truyện rom-com, Amada, những điều lẽ ra chỉ xảy ra một lần trong hàng chục năm lại trở thành chuyện thường ngày.
Bình thường, người xử lý mấy cái drama đó cùng các nữ chính luôn là Amada. Nhưng... bây giờ thì sao?
Học sinh chuyển trường xinh đẹp sắp đến chỉ là khởi đầu. Sẽ còn hàng loạt sự kiện tình cảm khác xảy ra nữa.
Nhưng nhân vật chính, Amada, đang không có ở đây.
Nếu vậy thì ai sẽ giải quyết vấn đề đây?
Tôi á? Không đời nào! Tôi không định dính vào cái mớ rom-com quái gở ấy nữa đâu.
「Này, Tsukiyama, Iba, Ushimaki. Nếu... ví dụ như, tuần sau có học sinh chuyển trường, có thể cậu ấy sẽ mang theo một vấn đề lớn. Vậy nên nhờ các cậu giúp đỡ người ta nhé.」
Nghe lời nói bất ngờ của tôi, cả ba người chỉ biết nghiêng đầu với vẻ mặt kiểu “tên này đang nói cái quái gì vậy?”
◇ ◇ ◇
「Tớ là Miwa Hitsujitani! Từ nay trở đi mong được mọi người giúp đỡ nhé!」
Thứ Hai tuần kế tiếp, một học sinh chuyển trường, Hitsujitani Miwa, đã đến lớp 1-C.
Mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Khuôn mặt toát lên vẻ chững chạc. Chiều cao nhỉnh hơn mức trung bình một chút đối với một nữ sinh. Bộ đồng phục cô ấy mặc không phải của Hirasaka mà là của ngôi trường cũ.
Có lẽ vì phải chuyển trường gấp nên cô ấy chưa kịp chuẩn bị đồng phục mới.
Vẻ ngoài xinh đẹp không cần bàn cãi khiến cả nam sinh lẫn nữ sinh đều nín thở trầm trồ, nhưng chỉ có mỗi Tsukiyama trông ngạc nhiên hơn là rung động trước sự xuất hiện của cô học sinh chuyển trường xinh đẹp, và giờ thì cậu ta đang nhìn tôi chằm chằm như thể thấy chuyện gì đó bất khả thi.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Hitsujitani liền đi thẳng đến chiếc ghế ở cuối lớp đã được chuẩn bị sẵn cho cô ấy.
Với nụ cười rạng rỡ, cô ấy chào bạn nam ngồi cạnh mình.
「Rất vui được làm quen với cậu.」
Sau khi tiết sinh hoạt lớp kết thúc, màn thăm hỏi thường thấy khi chào đón học sinh chuyển trường bắt đầu.
Xung quanh chỗ ngồi của Hitsujitani, các nữ sinh tươi cười thi nhau đưa ra hàng loạt câu hỏi như, “Sao lại chuyển trường đúng lúc này?”, “Cậu đến từ trường nào?”, “Cậu xinh quá à” và đại loại thế.
Vì người chuyển đến là một nữ sinh, nên lẽ dĩ nhiên nhóm con gái trong lớp là những người bắt chuyện trước.
Thật ra, đám con trai cũng muốn trực tiếp bắt chuyện, nhưng nếu có kẻ dám làm thế vào lúc này, thì có khả năng bị nhóm con trai còn lại xa lánh, và bị cả nhóm con gái nhìn bằng ánh mắt khó chịu.
Vì vậy, tạm thời bọn họ chỉ biết chờ. Giả vờ không quan tâm nhưng thật ra thì đang dỏng tai lên thu thập thông tin để sau còn dùng làm chủ đề nói chuyện.
Hiện giờ, Hitsujitani đang mỉm cười với Kanie, người có vẻ hơi rụt rè.
「Waa! Cậu dễ thương quá! Cậu tên gì thế?」
「Ể? Ưm… cảm ơn cậu… Tớ là Kanie… Kokoro…」
Trước giọng điệu tươi vui của Hitsujitani, Kanie Kokoro đáp lại một cách lúng túng.
Gần đây, Kanie bắt đầu được xem là linh vật của lớp nhờ sự yêu quý của những người đứng đầu nhóm nữ sinh.
Trước đây cô ấy từng bị đám con trai trong lớp đeo bám, nhưng giờ thì hầu như không còn nói chuyện với bọn họ nữa, và các nữ sinh thì luôn hết lòng bảo vệ cô.
Việc Kanie trò chuyện cùng Hitsujitani giữa nhóm nữ sinh kia cũng là một trong những lý do khiến đám nam sinh không thể lại gần vào lúc này.
「Này, Ishii! Ishii! Ishii!」
Giữa đám đông ấy, Tsukiyama bước nhanh, nhưng không phải đến chỗ học sinh chuyển trường Hitsujitani, mà là tiến thẳng về phía tôi.
Ở kiếp trước, Tsukiyama là người đầu tiên, thậm chí còn nhanh hơn cả đám con gái, đến bắt chuyện với Hitsujitani. Vì thế, cậu ta bị gọi bằng đủ kiểu như “Lại là Tsukiyama” hay “Miễn là xinh thì cậu ta không chừa ai cả”. Nhưng lần này, cậu ta cư xử rất khác.
「Bình thường cậu chẳng phải là người nhào tới đầu tiên à?」
「Đồ ngốc. Nếu nhào tới chào hỏi một cô gái xinh đẹp vừa chuyển trường thì vị trí của tớ trong lớp sẽ càng thảm hơn nữa.」
Xem ra Tsukiyama lần này đã biết suy nghĩ hơn phiên bản trước một chút.
Hoặc cũng có thể do cậu ta đã mang danh "Hoàng tử đáng thất vọng" ngay từ sớm, nên giờ đã bắt đầu biết tự kiểm điểm lại bản thân.
「Mà tớ không đến để nói chuyện đó!」
Tsukiyama gấp gáp thúc giục tôi.
「Cậu rốt cuộc là cái gì vậy hả!? Học sinh chuyển trường thực sự đến rồi kìa! Tớ tưởng cậu chỉ đùa thôi!」
「Vậy à. Tớ cũng bất ngờ mà.」
「Nhưng vẻ mặt cậu thì thực sự bình thản quá đấy.」
「Tớ là kiểu người không thể hiện cảm xúc ra mặt. Trông có vẻ bình thản đấy, nhưng thật ra tớ cũng bất ngờ lắm. Nhưng đừng có mà yêu tớ đấy nhá?」
「Ai thèm yêu cậu chứ!」
Tôi liếc ra phía cửa lớp, thấy Iba và Ushimaki đang lén nhìn vào với vẻ mặt giống hệt Tsukiyama, có lẽ họ cũng đã nghe về học sinh mới chuyển đến.
「Iba có nhắn tin. Cô ấy bảo sau nhớ kể rõ ngọn ngành đấy. Được chứ?」
「Kể cái gì cơ? Tớ cũng có biết gì đâu.」
Tôi trả lời một cách thản nhiên, nhưng xem ra bọn họ chẳng tin. Tsukiyama lầm bầm “nói xạo” rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
【Kazupyon, cậu nghĩ sao?】
Tin nhắn từ Hidaka.
【Không nghĩ sao cả】
【Nhưng mà, cậu ấy xinh đấy chứ?】
Tôi liếc nhìn Hidaka thì thấy cô ấy đang nhìn tôi chăm chú, chẳng hề giấu vẻ lo lắng chút nào.
Tôi hiểu ngay cô ấy đang nghĩ gì, và không hiểu sao tôi lại thấy hơi bối rối.
【Dù có xinh thì cũng chẳng phải lý do khiến tớ hứng thú. Mọi thứ hiện tại đã là hoàn hảo rồi】
【Ý cậu là, tớ là nhất à?】
【Xin lỗi. Tớ đã có Yuzu và mẹ rồi】
【Không sao cả. Yuzu-chan và mẹ chồng của tớ đã xếp vào trong “Đại sảnh Danh vọng” nên không tính vào bảng xếp hạng. Đem họ đi so sánh mới là xúc phạm】
Quả nhiên là Hidaka. Cô ấy thực sự rất hiểu tôi.
Ngay lúc đó tôi nhắn tin cho Yuzu: “Yuzu ở trong Đại sảnh Danh vọng, nên em đã vượt trên tất cả rồi” và ngay lập tức nhận được phản hồi: “Ghê tởm!!”
Phản hồi nhanh thật… Đúng là thiên thần của tôi.
◇ ◇ ◇
Khi đến giờ nghỉ sau tiết ba, các nam sinh bắt đầu chen vào vòng tròn các nữ sinh đang vây quanh Hitsujitani.
Có vẻ như các nữ sinh cũng biết rõ mục đích của đám con trai, nhưng không ai muốn ngăn cản. Có lẽ họ không muốn bị ghét vì cản trở.
「Này, Hitsujitani. Ở trường cũ cậu có bạn trai chưa?」
「Ahaha! Không, không có đâu! Hiện giờ tớ không hứng thú với mấy chuyện tình cảm gì đó lắm!」
Câu trả lời pha trộn những thông tin khiến người ta vui và buồn.
Thoạt nhìn, Miwa Hitsujitani có vẻ là kiểu con gái thẳng thắn và vô tư, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài.
Thực chất cô ta là kiểu người giả vờ vô tư nhưng thật ra lại thích được chiều chuộng. Bình thường thì ăn nói với vẻ bất cẩn, tỏ ra không quan tâm đến chuyện yêu đương, nhưng khi gặp một chàng trai mình hứng thú, không phải tin tưởng, mà là cảm thấy thú vị, thì cô ta sẽ cố ý để lộ điểm yếu.
Một chàng trai khi thấy phần yếu đuối của một cô gái bình thường luôn mạnh mẽ như cô ta, sẽ lập tức rung động.
Rắc rối ở chỗ, Hitsujitani chẳng có chút tình cảm nào với những chàng trai mà cô ta đối xử như thế. Mọi thứ chỉ nhằm mục đích thao túng những người có ích với mình. Thật sự, những cô gái xinh đẹp ở trường Hirasaka này chẳng ai đáng tin.
「Này, còn cậu thì sao, đã có người yêu chưa?」
「Ueh! Không có, thề đấy!」
「Thật à? Tớ tưởng cậu kiểu gì cũng có rồi chứ!」
「Ừ thì... nếu tìm được người thích hợp thì cũng có thể thôi...」
Xong rồi, nạn nhân đầu tiên đã dính bẫy. Một nam sinh nữa rơi vào lưới của Hitsujitani.
Đúng là cậu ta chưa có bạn gái. Nhưng khi bị một cô gái xinh đẹp như Hitsujitani nói “trông cậu như có người yêu rồi ấy”, cậu ta sẽ cảm thấy mình có sức hấp dẫn với phái nữ, từ đó ngầm nảy sinh sự tự mãn.
Hơn nữa, người nói là Hitsujitani, người được xem là luôn thẳng thắn và chỉ nói thật (ít nhất là mọi người nghĩ thế). Trong những chuyện thế này, cô ta đúng là cáo già.
「Cô ta bắt đầu hành động rồi.」
「Ừ, bắt đầu rồi.」
「Bắt đầu thật rồi nhỉ.」
Nhưng vẫn có những người không bị đánh lừa. Như Hidaka Mikoto, Ushimaki Fuuka và Iba Kouki.
Nếu có thể thì tôi mong ít nhất họ đợi đến giờ ăn trưa, nhưng ba người này (đặc biệt là Iba và Ushimaki) vốn thiếu kiên nhẫn, nên như thường lệ họ kéo nhau đến chỗ bàn của tôi.
Tuy nhiên, có vẻ như họ đã lập ra một quy tắc rằng Iba và Ushimaki không được phép nói chuyện với tôi nếu không có Hidaka bên cạnh. Vì vậy, trước tiên họ lén nhìn qua xem Hidaka đã có mặt chưa.
Sau khi xác nhận rằng Hidaka đang ở gần tôi, họ mới nhập hội.
Nhìn qua thì khá là phiền phức, nhưng theo Hidaka thì đây là “một sự hy sinh cần thiết để bảo vệ Kazupyon”, cô ấy nói vậy với một nụ cười.
Có lẽ đây cũng là lý do vì sao Hidaka không tách họ ra khỏi tôi.
Dù sao thì...
「Ừ, cô ta bắt đầu hành động rồi.」
Tôi đáp lại lời nhận xét của cả ba. Dù vị trí hiện tại của Iba và Ushimaki có hơi phức tạp, nhưng hai người đó từng rất nổi với đám con trai, và họ vẫn giữ được trực giác sắc bén.
Có vẻ như họ đã lập tức nhận ra bản chất của Hitsujitani. Ngay cả Kanie cũng có vẻ đã bắt đầu nhận ra, vì cô ấy không còn cố gắng tiếp cận Hitsujitani nữa.
「Ể? Các cậu đang nói gì thế? Họ chỉ đang trò chuyện bình thường thôi mà?」
Và tất nhiên, Tsukiyama là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra và nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngơ ngác. Cả đám đồng loạt thở dài.
「Haaa... Đây là lý do cậu bị gọi là đáng thất vọng đấy. Cái kiểu vô tri thế này luôn khiến người ta thất vọng.」
「Hoàng tử à, cậu có biết ranh giới giữa ngây thơ và ngu ngốc mỏng lắm không? Và hiện giờ cậu đang ở phía ngu đấy.」
「Tsuki thực sự là thằng ngốc. Nhất là trong những tình huống kiểu này.」
「Đúng vậy. Có thể tận mắt nhìn thấy màn đó mà vẫn không thấy kỳ lạ thì đúng là quá đần rồi.」
「Sao mọi người lại thích làm tổn thương tớ thế!?」
Bọn tôi không cố ý đâu. Chỉ là khá buồn khi thấy cậu thiếu nhạy cảm đến mức nào thôi.
「Vậy, Ishii-san. Lần này cô ta mang đến rắc rối gì vậy?」
Iba, đã mất hứng với Tsukiyama, liền hỏi tôi với vẻ nghiêm túc.
「Làm sao tôi biết được? Tôi cũng không chắc cô ta có vấn đề gì hay không.」
「Hể...」
Ánh nhìn đầy nghi ngờ. Mà, quả thật là tôi đã biết mọi chuyện.
Gương mặt khác của Miwa Hitsujitani là một Vtuber nổi tiếng. Nhưng khi làm Vtuber, cô ấy không dùng tên thật, mà lấy nghệ danh là "Hanatori Miyabi". Lần đầu nghe điều đó từ Amada ở kiếp trước, tôi từng hỏi, "Sao không dùng cái tên nào có liên quan đến 'Hitsuji' luôn đi?" Nhưng lúc đó Amada đáp, "Vì đã có người rất nổi dùng cái tên đó rồi, nên cô ấy bỏ qua."
Dù cho có hơi giống nhau thật, nhưng tôi thấy nó vẫn ổn. Cũng chính vì thế mà tôi mới phát hoảng khi Yuzu nói đang xem livestream của Hanatori Miyabi.
Việc Yuzu thích một cựu nữ chính của Amada, thành thật mà nói, khiến tôi khó chịu. Và tôi cũng không thể không lo nếu lỡ Yuzu bị kéo vào rắc rối nào đó.
Chuyện là thế này, lý do Miwa Hitsujitani chuyển đến trường tôi để trốn tránh một tên stalker.
Nhưng dù tên đó đã bị xử lý, vấn đề vẫn chưa kết thúc. Vì hóa ra có một nữ sinh từ lớp khác... lớp D, đã tiết lộ thông tin cá nhân của Hitsujitani cho tên stalker kia. Nên mọi chuyện vẫn cần được điều tra kỹ lưỡng.
Còn tôi thì... tôi không thể dễ dàng bảo người khác giải quyết vấn đề rắc rối như thế được.
「Nói dối. Tuần trước cậu còn bảo với bọn tớ là kiểu gì cũng sẽ có học sinh chuyển trường đến mang theo rắc rối, nên nhớ giúp cô ta mà. Cậu thấy được tương lai hay sao?」
「Tiếc là tớ không có khả năng đặc biệt kiểu đó.」
Còn loại năng lực đặc biệt kia thì tôi từng kích hoạt rồi. Nhưng bây giờ tôi không đủ can đảm để thử lại. Tôi không muốn đánh mất những gì mình đang có lúc này.
「Vậy tại sao cậu biết—」
「Tại vì Amada.」
「Hả?」
「Cậu biết mà, Amada luôn gặp những tình huống liên quan đến tình yêu, đúng không? Nên nếu xét theo xu hướng của hắn, tớ cảm thấy đã đến lúc có học sinh chuyển trường. Và thường thì, những người đó đều kéo theo rắc rối. Tớ cũng ngạc nhiên vì đoán trúng đấy.」
「Nếu là chuyện đó thì cũng đúng thật...」
Có lẽ vì chính bản thân đã trải qua những chuyện đó, nên Ushimaki chấp nhận lời giải thích ấy, dù mặt vẫn còn chút gượng gạo.
Iba thì vẫn nhìn tôi với vẻ hoài nghi, nhưng có vẻ không tìm ra lời thích hợp để tiếp tục truy hỏi nên đành ngừng lại.
「Vậy nghĩa là, Ishii cũng chẳng biết Hitsujitani mang đến rắc rối gì à?」
「Ừ. Sẽ rất tốt nếu Tsukiyama có thể tìm hiểu giùm. Dù tôi cũng không chắc là cô ta thực sự có rắc rối gì hay không.」
「Hmm~」
Tsukiyama làm vẻ nghi ngờ. Dù đây là cơ hội vàng để cậu ta ghi điểm, vì nếu giải quyết được chuyện của nữ sinh thì sẽ được chú ý ngay.
「Tớ nghĩ là, Hitsujitani có vẻ không có vấn đề gì cả. Cô ấy kiểu người rất vô tư. Nếu có gì khó khăn, chắc chắn cô ấy sẽ nói thẳng ra mà, phải không?」
Ngay lập tức, bốn tiếng thở dài nặng nề như cuồng phong nổi lên.
「Thất vọng thật đấy. Đây là siêu cấp thất vọng.」
「Trời ạ, đúng là Tsuki... thảm hại quá...」
「Cậu ta vô phương cứu chữa rồi. Đúng là vô vọng.」
「Nhưng chính vì kiểu người như thế, nên mới thích hợp để bị lợi dụng. Nhà giàu, học tốt, thể thao giỏi, đẹp trai. Loại người như thế là đúng chuẩn để lợi dụng xong rồi vứt bỏ luôn đấy.」
「「Đúng thật.」」
「Chuẩn luôn!」
「Mấy cậu bị cái gì thế hả!? Khen tớ hay đang chửi tớ vậy!?」
Chà, tất nhiên là đang khen rồi. Không dễ gì mà tìm được một kẻ ngốc nghếch như cậu để lừa đâu.
「Tsukiyama, người mà Hitsujitani có thể tâm sự chỉ có thể là người cô ấy tin tưởng thôi. Và cậu có thể trở thành người như thế đấy. Vậy nên, mau đi bắt chuyện với cô ấy đi.」
「Không đời nào. Nếu cứ cố tiếp cận, tớ sẽ bị xa lánh trong lớp. Tớ không muốn như thế đâu. Hơn nữa thì...」
「Hơn nữa làm sao?」
「Nghe Ishii nói kiểu đó khiến tớ nổi da gà. Thế nên lại càng không muốn nói chuyện với cô ta.」
Kukuku... Những lúc như thế này, “hoàng tử đáng thất vọng” thật sự chưa bao giờ phụ sự kỳ vọng của tôi.
Cậu không biết, nhưng tôi thì biết được từ kiếp trước.
Điều kiện tiên quyết để tham gia vào sự kiện của Hitsujitani là: đừng chủ động nói chuyện với cô ta.
Nói cách khác, nếu Tsukiyama không chủ động bắt chuyện, thì chắc chắn cậu ta sẽ bị cuốn vào sự kiện của Hitsujitani.
Mà nếu dự đoán của tôi sai, và không ai có thể giải quyết được vấn đề của Hitsujitani, thì cũng chẳng sao cả.
Vì tôi chưa từng có ý định phải giúp mọi người được hạnh phúc. Chỉ cần tôi, gia đình tôi, và một người nữa được hạnh phúc, thế là đủ rồi.
Mà, cũng đừng lo, Hitsujitani. Tên stalker đó chắc sẽ không làm gì quá nghiêm trọng đâu.
Tốt hơn là cô nên nhờ cảnh sát, hoặc lợi dụng tên con trai nào đó dễ thao túng ấy.
◇ ◇ ◇
Chủ nhật. Vì hôm nay trường Hirasaka được nghỉ, tôi làm ca dài ở cửa hàng tiện lợi.
Dĩ nhiên (chẳng biết có nên dùng chữ dĩ nhiên không), Hidaka cũng đi làm cùng.
Chúng tôi đã quen với công việc này, nên mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ như thường lệ… cho đến khi—
「Yaho, Ishii-kun! Tớ đến chơi này!」
Không hiểu sao, Miwa Hitsujitani lại xuất hiện ở cửa hàng với tư cách khách hàng.


Ghi chú
Còn nếu chưa xem? Đi xem đi.
21 Bình luận