Volume 1: Cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ phải hối hận cả đời
25-Cậu sẽ lập giao ước chứ?
0 Bình luận - Độ dài: 2,359 từ - Cập nhật:
Trong căn phòng tối giản và đơn điệu.
Chiếc điện thoại rung khiến Sou tỉnh giấc khỏi giấc mộng.
Cậu loạng choạng ngồi dậy, cơ thể cậu nặng nề mệt mỏi, chiếc áo phông trắng đẫm nước mắt.
Với tới điện thoại, cậu thấy tên của Nagine nhấp nháy trên màn hình.
Giờ bên ngoài đã tối rồi.
Ánh sáng mập mờ từ điện thoại chiếu sáng khuôn mặt phờ phạc của Sou.
Đã ba ngày trôi qua từ cái đêm mưa hôm ấy.
Có thể vì hôm đó trời mưa, nên Sou đã bị cảm, nằm liệt giường suốt hai ngày và bị bắt ở nhà.
Cậu nghe bảo là Nagine cũng y chang cậu.
Bởi vì thế, cả hai đã bỏ lỡ buổi đi chơi của trường đánh dấu khởi đầu của một học kỳ.
“Này, khụ khụ…” Sou trả lời cuộc gọi, giọng cậu khàn đi khi cơn ho ập tới.
“Chào buổi tối, Sou-kun. Tớ có làm cậu thức không?”
Giọng nói trong trẻo và dịu dàng của Nagine vang lên qua điện thoại như một cơn gió, thổi bay đi hết những mệt mỏi còn đọng lại của Sou. Dù cũng bị cảm cúm, cô nghe thật sống động – gần như đã bình phục.
Quả thực, mỗi người đều có một cơ địa khác nhau.
Cậu biết Nagine chạy bộ mỗi buổi sáng để giữ dáng.
Vào những lúc như này thì tập luyện thực sự mang lại hiệu quả nhỉ?
Sou lẩm bẩm. Cậu ghi chú trong tâm trí là mình nên bắt đầu tập mấy bài thể dục cơ bản sau khi cậu khoẻ hơn.
“Sou-kun, cậu có cảm thấy khá hơn chưa?” Giọng nói đầy lo lắng của Nagine vang qua cuộc gọi.
“Ừm, sốt đã hết rồi. Tớ chắc sẽ quay lại trường vào ngày mai…”
“Thật á? Tuyệt quá! Tớ không thể chờ để được đi bộ tới trường với Sou-kun lần nữa~”
Giọng nói vui vẻ và ân cần giúp tinh thần Sou phấn chấn hơn.
Trong vài ngày gần đây, Nagine vẫn luôn hỏi han tình hình của cậu, và đó luôn là thời điểm mà Sou mong chờ nhất.
Nhưng sau đó, giọng cô hạ xuống, có một chút hối hận.
“Tớ xin lỗi, tất cả là lỗi của tớ mà cậu để lỡ mất buổi đi chơi của trường.”
Sou có thể mường tượng ra hình ảnh khuôn mặt hối hận của cô.
“Tớ ổn mà, không cần lo lắng về nó đâu, Nagi-chan…”
Cho dù Sou cũng mong đợi vể chuyến dã ngoại của trường, nhưng chả có gì vui vẻ khi không có cô ấy ở bên cả. Nên cậu không để tâm đến nó mấy.
“Sou-kun.”
“Hửm?”
“Năm sau… chúng ta sẽ cùng đi chuyến dã ngoại của trường. Hứa với tớ nhé?”
“...Ừ, tớ hứa. Năm sau.”
Cuộc đối thoại của họ vẫn luôn như vậy, ngọt ngào nhưng ngắn ngủi.
Cuối cùng, như thường lệ, Nagine lại đề cập đến chủ đề đó một lần nữa.
“Sou-kun, cậu có thực sự thoát khỏi lời nguyền của ác linh chưa?” Cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Bởi vì tớ không cảm thấy sự hiện diện của nó mấy ngày gần đây. Dựa theo tờ ấn phẩm về những thứ siêu nhiêu, nên rất có thể lời nguyền đã chuyển sang cho cậu…”
“A, không sao đâu, Nagi-chan. Không cần lo lắng, tớ thực sự không cảm thấy gì hết…” Sou đáp lại, cố gắng trấn an cô ấy.
“Nhưng…”
“Có thể khi chúng ta trốn thoát vào ngày hôm ấy, thì lời nguyền cũng theo đó mà biến mất,” Sou nói, giọng khô khốc khi cố gắng nói một tông giọng lạc quan.
“Nên, Nagi-chan, cứ nghĩ nó là một giấc mơ tồi tệ thôi. Nó đã… kết thúc rồi.”
“...Cảm ơn, Sou-kun. Mai tớ sẽ tới đón cậu.”
Thông thường, Sou sẽ lịch sự từ chối.
Nhưng hiện giờ, cậu chả còn năng lượng để nghĩ tới nữa.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Sou kéo lê thân thể mệt mỏi lên giường.
Ngày hôm đó vẫn ám cậu như một ác jmoongj.
Dù là sự biến mất của Nagine, ánh hoàng hôn kỳ lạ bao phủ bầu trời, hay hai Miko bí ẩn – tất cả chúng đều mang một cảm giác siêu nhiên.
Đó là lần đầu tiên cậu thực sự tương tác với phần bất thường của thế giới này.
Một cách sâu sắc.
Cho dù cậu đã trấn an Nagine là cơn ác mộng đó đã kết thúc rồi.
Nhưng đối với cậu, nó còn lâu mới kết thúc.
Khi Sou ngồi ở bàn, cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đang dõi theo từ phía sau gáy cậu.
Nhưng, đây là phòng của cậu. Và cậu đang ở một mình. Không có một ai ở đây, và phía sau cậu chỉ có bức tường – không cửa sổ, không khe hở.
Lời nguyền của ác linh, Dokidoki-chan.
Đã được chuyển sang cho cậu, như những gì Nagine đã lo sợ.
Nhưng để tránh việc Nagi-chan cảm thấy lo lắng… ra vậy. Đây là những gì cô ấy đã chịu đựng, Sou nghĩ.
Dù cậu không biết khi nào cậu sẽ bị cuốn đi, nhưng có một thứ mà cậu chắc chắn: lời hứa của họ cùng đi chuyến dã ngoại của trường vào năm sau…
Bỗng nhiên, suy nghĩ của Sou bị ngắt ngang bởi tiếng bước chân ở phía sau cậu.
Cậu quay người theo bản năng.
Tiếng động phát ra từ trong góc tối của căn phòng. Nhỏ, nhưng đủ lớn trong sự tĩnh lặng.
Đám mây âm u ở ngoài cửa sổ tản đi, để lộ mặt trăng đang hiện ra, chiếu rọi một ánh sáng mờ nhạt lên sàn.
Một thân hình nhỏ bé bước ra từ trong bóng tối – không lớn hơn lòng bàn tay của cậu là mấy.
Đó là một con búp bê với cái đầu lớn.
Cái đầu gỗ của nó được điêu khắc tinh xảo, cùng đường nét thanh tú rõ ràng. Hai con ngươi lớn, trong suốt như pha lê, sâu thẳm trong hốc mắt, và bộ tóc giả được chia ngôi gọn gàng toả sáng dưới ánh sáng, khiến nó mang vẻ ngoài sống động đến rợn người.
Mặc một chiếc yếm với màu xanh nhạt cùng một chiếc áo phông màu trắng, cơ thể mảnh mai của nó nhìn như một đứa trẻ.
Nhưng khuôn mặt – bị biến dạng và quái dị, như thể nhựa bị đốt cháy vậy, khiến cho con búp bê từng rất tinh tế giờ toả ra một sự hiện diện đáng sợ.
Dù đây là lần đầu tiên thấy nó, Sou lập tức biết – con búp bê trước mặt cậu là ác linh, Dokidoki-chan.
“Này, nhóc.”
Giọng nói khiến cậu bất ngờ. Đó là một tông cao, như thể tiếng của em bé nhưng lại nghe rất trưởng thành và thoải mái.
“Ngươi… Ngươi đang nói chuyện với tôi ư?”
Từ đêm hôm đó, Sou đã hình thành một sự kháng cự kỳ lạ với những thứ siêu nhiên. Ngay cả bây giờ, đối mặt với một con búp bê biết chuyển động và nói chuyện, cậu cũng nhanh chóng thích nghi.
Con búp bê rõ ràng là một ác linh.
Nhưng khi nhìn vào nó, Sou không khỏi gợi nhớ lại vai diễn ác linh của người bạn thuở nhỏ trong mấy bộ phim.
Lạ thay, nỗi sợ dần phai đi, được thay thế bằng cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
“...Rất vui được gặt mặt. Ta là Dokidoki-chan. Nhóc có thể gọi ta là DD, hoặc sao cũng được.”
“...Sou Tsukimi.”
Toàn bộ tình huống thật kỳ quái, giới thiệu bản thân với một ác linh. Nhưng vì thói quen và phép lịch sự, Sou đã trả lời lại một cách tự động.
“À thì, Sou, ta có một thứ cần phải khuyên cậu…”
“Gọi ngay tên riêng luôn sao!?”
Vì một lý do nào đó, tông giọng thoải mái của con búp bê cảm giác quen thuộc đến lạ lùng, và trước khi cậu nhận ra, cậu đã bắt đầu phản ứng như đây là một cuộc đối thoại bình thường.
“Những lời nói tiếp theo của ta… Thú thật thì, chỉ là lời khuyên của cá nhân của ta thôi. Bất kể những gì nhóc làm, đừng có kể với bất kỳ ai về điều này…” Giọng DD-chan trở nên nghiêm túc khi nó đưa hai bày tay nhỏ bé lên miệng, như thể sắp tiết lộ ra một bí mật động trời.
Chứng kiến điều này, Sou không khỏi nuốt nước bọt căng thẳng.
“Thực ra, Sou… nhóc đang bị vướng vào một thứ rất tồi tệ." [note77205]
“Ngươi đang tự nói bản thân ư!? Chẳng phải rõ ràng là ngươi chính là ác linh đang ám tôi sao!?”
“Ôi, quả là một đứa trẻ tội nghiệp…”
“Uwah… tôi không muốn nhận cái nhìn như thế đâu, đặc biệt từ một thủ phạm như ngươi!”
“Sou, tin ta đi. Nhóc có thể làm được! Nhóc chỉ cần cố gắng hết sức để thoát khỏi thực thể xấu xa đó là được!”
“Sao ngươi lại đang cổ vũ tôi thế!? Chẳng phải ngươi nên rời khỏi đây nếu muốn tôi được giải thoát sao!?”
Nhưng DD-chan lờ đi sự phản pháo của cậu. Sau một tiếng ho, nó lại thẳng người lên lần nữa.
“Được rồi, lời khuyên đủ rồi. Giờ vào chủ đề chính nào…”
“Sou, nhóc có muốn lập giao ước với ta không?” DD-chan hỏi, đưa ra bàn tay nhỏ bé về phía Sou dưới ánh trăng.
“Hả!? Tất nhiên là không rồi, sao tôi phải làm thế?!” Sou lập tức thốt lên.
“Ể?”
“Sao ngươi lại là người bất ngờ thế!?” Sou muốn hỏi có ai bị điên mà lại muốn lập giao ước với một con ác linh ngẫu nhiên đột nhiên xuất hiện không.
Và đó thậm chí không phải ai khác – nó là một con ác linh! Nếu cậu đồng ý, liệu cậu có biến thành mấy thứ như cô gái phép thuật hoặc cậu nhóc ác linh hay gì không?
Mà thật ra thì cậu cũng chẳng hứng thú với cái nào.
“Nhưng Sou, cậu không muốn nó sao?” DD-chan không có vẻ gì nản lòng trước lời từ chối của cậu, và tiếp tục nói chậm rãi, “Sức mạnh siêu nhiên.”
Sự kiện hôm ấy thoáng qua trong tâm trí cậu.
Sức mạnh siêu nhiên…
Nếu cậu có thứ sức mạnh đó…
“Có lẽ,” DD-chan nói nhẹ nhàng, cắt ngang suy nghĩ của cậu, “Cậu có thể ‘bảo vệ’ được đứa trẻ đó?”
Khi nghe điều này, Sou rơi vào trạng thái trầm tư, ngập trong ánh sáng nhạt nhoà của ánh trăng.
---------------------------
Trong căn phòng tối lim dim, Nagine cúp máy.
Khi màn hình tắt dần, những ngôi sao trong đôi mắt cô cũng nhạt đi. Cô ngừng lại việc vô thức xoắn tóc mình.
“DD-chan sắp có màn debut rồi,” Cô nghĩ.
Vì lý do an toàn, cô đã đưa DD-chan cho Sou. Là một quái vật huyền tưởng, nó có thể lập giao ước với Sou và trở thành thân quyến. Bằng cách đó, dù Sou chưa thức tỉnh năng lực siêu nhiên của mình, cậu vẫn có thể sử dụng một phần sức mạnh siêu nhiên – nhiêu đó là đủ để bảo vệ cậu trong những lúc nguy cấp… Nhưng điều đó sẽ không xảy ra.
Tất cả những điều trên chỉ là cái cớ.
Sự thật là, Nagine dự định cho DD-chan làm tay sai bí mật của mình, để theo dõi sát sao Sou.
Sau sự cố với Miko, Nagine nhận ra cô không thể luôn kề cập bên cạnh Sou. Những tình huống bất ngờ có thể xảy ra lần nữa, và cô cần một tay trong. Một người có thể luôn theo dõi từng đi nước bước của Sou và báo lại cho cô.
Trong lúc này, DD-chan sẽ chỉ dẫn Sou đến “thế giới thực”
Sau khi trải qua tất những điều này, Sou không khỏi cảm thấy tò mò. Cậu sẽ cần một ai đó để dạy những kiến thức cần thiết trong khi giữ cậu không biết đến những thứ mà cô không muốn cậu ấy biết.
DD-chan sẽ quản lý những thông tin đó, đảm bảo rằng Sou sẽ chỉ được học những thứ mà Nagine cho phép.
Nagine đứng dậy khỏi giường và đi tới bàn học của mình. Trên đó là chiếc bùa ngọc bích. Cái mà được thêu hình con cáo đã bị chuyển thành màu xám và đen.
Chika Amemiya.
Nhờ sáng kiến của Nagine, cốt truyện Chika đã tránh khỏi việc tương tác với “Tà Thần Hakurei.” Nhưng vẫn cần phải chú ý cẩn thận.
Và dù không thể nói là thất bại hoàn toàn, vì cô đã xây dựng tình cảm với Sou nhờ vào flag của Chika, nhưng nó cũng không phải gọi là hoàn toàn thành công. Sou đã thấy “thế giới thực” quá sớm.
Chika Amemiya, kẻ song trùng, Sou Tsukimi, Tà Thần Hakurei…
Có quá nhiều thứ cần phải cảnh giác.
-Mình có nên kêu gọi thêm sự giúp đỡ không?
“Chủ nhân,” Giọng Garuda ngắt ngang dòng suy nghĩ của Nagine khi cô ấy bay vào qua cửa sổ.
“Sao thế, Garuda?” Nagine hỏi.
“SEMA dường như đã để ý đến các sự kiện gần đây và bắt đầu hành động rồi.”
“….” Nghe thấy điều này, mắt Nagine híp lại.
“Họ đã cử một người mà cậu đã chỉ định cần phải theo dõi. Họ định để cô ấy thâm nhập vào Trường Trung Học Ánh Sao để tìm kiếm manh mối về các sự cố gần đây.
Garuda dừng lại. “Một cô gái tóc vàng xinh đẹp trông có vẻ bằng tuổi với chủ nhân.”
“Alice Astraea,” Nagine thở dài, mái tóc đen dài của cô đung đưa.
Không phải nữ chính tiếp theo đến hơi sớm rồi sao?


0 Bình luận