Trans & Edit: CCPD
Những người cảm thấy kinh ngạc bởi lời giải thích không phải là tôi, mà là hai người ngồi hai bên Elif.
"Elif-chan, không phải là cậu đang giỡn chứ?"
Cô gái tóc hoa anh đào tròn xoe mắt hỏi lại.
"...Chủ tịch. Sao cô lại giấu chuyện này?... Ai da, số lượng giấy tờ lại nhiều lên rồi."
Người đàn ông cao gầy lầm bầm với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
"C-chuyện này là sao vậy?!"
Người vừa đột nhiên hét lên là một hiệp sĩ trẻ tuổi với mặt nạ gỗ và chất giọng thanh thoát.
Elif Anatolia nở nụ cười rạng rỡ.
"Cậu nhóc này tên là Kotoha Kotoyozoru. Tiềm năng Hồi Kết của cậu ta là mức 4, Kích thích <Excitatio>."
"Mức 4!?"
Các hiệp sĩ bắt đầu trở nên xôn xao, nhốn nháo cả lên.
(Cái gì cơ...?)
Chỉ có mình tôi như lạc quẻ giữa chốn bát nháo này. Tôi là Hồi Kết của vũ trụ ư? Điều này ý là sao chứ?
"Kotoyozoru-kun. Nếu chúng tôi cứ để cậu tồn tại như này, thì một ngày nào đó, cậu sẽ hủy diệt thế giới mất."
Cô gái tóc hoa anh đào mỉm cười tỏ vẻ áy náy.
"Thế nên, chúng tôi buộc lòng phải tiêu diệt cả cậu nữa."
"...Cái gì."
Nếu tôi nhớ không lầm, Luna-san được xếp ở mức 3. Còn tôi thì là mức 4. Vậy có nghĩa là tôi còn nguy hiểm hơn sao? Một kẻ chuyên dòm ngó trái tim người khác để phục vụ cho mục đích ti tiện, bẩn thỉu đấy à.
"—Toàn thể mọi người. Được phép khai hỏa."
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên. Việc nổ súng bị cấm hẳn là bởi ở đây có nhân vật cộm cán. Nhưng giờ đây, khi mà đã biết được mức độ nguy hiểm của tôi rồi nên họ sẽ chiến đấu nghiêm túc.
(Khốn khiếp. Mình còn chưa biết cách dùng súng nữa là, nhưng mà—)
Đến bước đường này rồi, đành làm một phen thôi. Tôi siết tay thành hình nắm đấm.
"Đây không phải những gì đã được định trước."
"Xoẹt", một thứ gì đó xé gió lao nhanh trong không khí. Đó là sợi chỉ thép màu bạc.
"Cái—?"
Sợi chỉ bạc vạch một đường gọn ghẽ giữa tiếng gió rít với tốc độ của một viên đạn, đồng thời vẫn có thể uốn lượn điêu luyện như một con chim ruồi. Và trong một cái chớp mắt, nó đã trói chặt đám người hiệp sĩ mặt nã gỗ lại với nhau.
"....Luna...-san...?"
Cô hầu gái đeo băng đô ren trong bộ đồ thể thao xanh biển chính là người đã giăng sợi chỉ thép để che chở cho tôi.
"Điều này không giống những gì đã được định trước."
Sợi chỉ được kéo giãn từ cổ tay phải của Luna-san. Không, không phải như vậy. Đúng hơn thì chính bản thân cô ấy là sợi chỉ ấy. Toàn bộ thân thể của cô được dệt nên từ vô số sợi thép bạc mảnh.
"—Nếu chỉ mình tôi phải chịu tội thì không sao cả. Phải, đúng là tôi mang trong mình rất nhiều tội lỗi. Dù sao thì tương lai cho một kẻ như tôi chỉ còn lại bóng tối vĩnh hằng, chẳng có lấy một tia hy vọng để bấu víu. Cho nên mấy người muốn tiêu diệt tôi thì cứ việc."
Vừa giãi bày cảm xúc, Luna-san vừa kéo thêm một sợi chỉ nữa từ cổ tay trái mình. Sợi chỉ từ từ đan xoắn lại và trong nháy mắt, biến thành một thanh kiếm rapier ánh bạc. Cùng lúc đó, đằng sau lưng tôi truyền đến cơn cuồng nộ mãnh liệt đến nghẹt thở.
"Nhưng cậu bé này thì khác. Nó mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Vậy mà, suốt quãng thời gian qua, nó đã phải chịu đựng sự bi ai cùng nỗi dằn vặt khôn cùng. Thế nên, từ nay về sau, cuộc đời nó chỉ được phép biết đến hạnh phúc và bình yên. Bất cứ kẻ nào dám giẫm đạp lên tương lai ấy—Luna đây nhất quyết sẽ không tha thứ."
Mí mắt tôi run nhẹ, sống mũi tôi cay xè và miệng tôi bất giác nghiến chặt lại...Rốt cuộc, đã bao nhiêu lâu rồi mới có người quan tâm tới tôi nhiều đến thế? Lần cuối cùng tôi được đối xử như đứa trẻ là khi nào ấy nhỉ?
Tôi thực sự, thực lòng yêu mến người này mất rồi.
"Ahahahahahahaha!"
Bất chợt, một tiếng cười vô tư lự vang lên, xua tan đi bầu không khí bức bí.
"Hai người thật tuyệt cà là vời đó nha. Thật lòng không khỏi làm người khác khâm phục ý chí kiên định của mình mà."
Đó là cô gái tóc hoa anh đào với đôi mắt lấp lánh như những vì sao. Cô để lộ ra tiếng cười khúc khích như một đứa trẻ.
"Tức, ý của cô là..."
Ngay tắp lự, một áp lực ập đến chỗ tôi đang đứng.
"—Cô định đấu với ta sao? Có chí khí đấy."
Tựa như bị quả cầu sắt đè nén, không khí căn phòng trở nên đặc sệt, nặng nề, cảm tưởng để một hơi thở được hắt ra thôi cũng đủ khó khăn. Tuy lời lẩm bẩm của cô gái tóc hoa anh đào mang phần khẽ khàng là thế, song nó lại dữ dội tới mức làm tôi khó lòng trụ vững trên mu bàn tọa của mình.
(Cô gái này là ai thế?)
Bản năng sinh tồn còn sót lại từ thời mông muội reo lên inh ỏi, cố gắng mách bảo tôi rằng, cô gái này nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với chúng tôi. Nếu thử đặt chung bàn cân với đám bách quỷ dạ hành hỗn tạp kia, đó sẽ là sự xúc phạm đến sự tồn tại trước mắt tôi. Đây chính là hiện thân của một con quái vật thứ thiệt.
"Chờ đã, dừng ngay tại đó cho tôi! Nếu như để cô nhúng tay vào, thiệt hại mà ta hứng chịu sẽ nhiều đến mức không thể đếm xuể!"
Người đàn ông cao gầy hét lớn, từng giọt mồ hôi nối đuôi nhau lăn dài trên trán anh ta.
"Đừng có mà tiết lộ trước tình tiết phim như vậy chứ♡"
"Điều này xâm phạm nghiêm trọng điều lệ tổ chức!"
"Ồ hố, dị á hả♪"
Cô gái tóc anh đào nở nụ cười kiêu sa, thanh quý như một nàng thiên kim tiểu thư.[note78664]
"—Thì làm sao? Hay ý anh là sẽ có ai đứng ra trừng phạt tôi à?"
Người đàn ông không thể tìm thấy lí lẽ để phản bác, chỉ đành câm nín trước lời thách thức. Có vẻ như ngay cả trong tổ chức này, họ cũng chẳng có lấy một phương pháp để kiềm chế cô ấy. Điểm này có phần nào đó giống với tôi, đều cùng là một con dao hai lưỡi vừa sắm vai con cờ tối hậu, vừa có thể trở thành ngòi nổ diệt vong.
(Hãy suy nghĩ và hành xử thật sáng suốt.)
Một ai đó đột nhiên tập trung toàn bộ tâm trí mình hướng thẳng vào tôi.
Người đó chính là chủ tịch hội học sinh, Elif Anatolia.
(Hãy tận dụng triệt để mọi thứ. [Hồi Kết] của cậu. Nỗi tuyệt vọng của cậu. Khuynh hướng của cậu.)
Chuyện này là sao vậy? Tại sao Elif, đầu lĩnh của kẻ thù, lại ra sức khuyên nhủ tôi chứ? Nhưng có một điều hiển nhiên ở đây, tôi và Luna-san không phải là đối thủ của cô gái tóc hoa anh đào đó.
(Đúng vậy. Hãy nghĩ đi nào. Phải có một cách nào đó để sống sót. Một lỗ hổng nào đó để cứu lấy Luna-san—)
Không lẽ thực sự không có mảnh thông tin mà tôi từng thấy hoặc nghe qua là nút thắt của vấn đề sao? Không, nhất định tôi đã bỏ sót manh mối quan trọng nào đó. Tôi sẽ cố gắng cho đến cùng. Phải tận dụng triệt để mọi thứ, và—
(A!)
—Có rồi. Chỉ có một điểm khá kì lạ. Có lẽ nào lại thế? Chẳng lẽ Elif Anatolia—
"...Cho tôi hỏi câu này được không?"
"Hửm, chuyện gì thế?"
Cô gái tóc hoa anh đào mỉm cười. Tôi chỉ ra điều nghịch lý ở bọn họ.
"Mấy người là tổ chức được thành lập nhằm chống lại [Hồi Kết] và bảo vệ thế giới, đúng chứ?"
"Đúng vậy."
"...Thế chẳng phải hơi mâu thuẫn sao?"
Cô gái nghiêng đầu, tỏ vẻ bối rối như một con thú nhỏ.
"Bởi vì— cây đàn guitar cô đang dùng. Rốt cuộc, đó là thứ gì?"
"!"
Ngạc nhiên thay, không phải cô gái mà là người đàn ông cao gầy kia trở nên sửng sốt. Và anh ta lúc này đây rõ ràng đang run rẩy.
"Đàn guitar của tôi đấy à? Nó bình thường mà, không phải thứ gì đáng lo đâu."
"Nó có phải cũng là [Hồi Kết] không? Vì thứ đó rõ rằng chẳng bình thường chút nào."
Đúng vậy. Nếu như khả năng bất thường "kẻ thì thầm" của tôi được gọi là [Hồi Kết], ắt hẳn "cây đàn guitar bay" của cô ấy cũng thuộc vào diện như vậy. Một thứ mà khoa học hiện đại không thể nào giải thích, không gọi là [Hồi Kết] thì còn là gì nữa đây?
"Hả? Tôi thực sự không biết chút gì về mấy cái này. Cũng không quan tâm lắm. Đúng là vậy sao, Von?"
"Ê này, đừng có tự ý đùn đẩy trách nhiệm giải thích sang chỗ tôi."
Người đàn ông thở dài lấy một tiếng.
"Chính xác thì mọi chuyện đúng là như vậy. Đó là một [Hồi Kết]— món quà được ban tặng bởi 'Thiên sứ Vết Đạn'. Vì chưa tìm được phương thức tiêu hủy phù hợp cũng như chúng tôi đã nhận được không ít lợi ích từ nó. Cho nên lệnh phá hủy nó đến nay vẫn chưa được ban bố."
"....Cuộc đời sao lắm trớ trêu thế này? Làm sao mà một người thậm chí còn không nhớ lấy mấy cái thường thức căn bản lại có thể là người đứng thứ hai tổ chức được cơ chứ?"
Hiểu rồi. Vậy thì cách giải quyết mọi chuyện đơn giản thôi.
"Thế thì—tôi cũng sẽ trở thành một thứ như vậy."
"Hử?"
Bọn họ là tổ chức bảo vệ loài người khỏi ngày tận thế, kể cả khi điều đó có nghĩa là, phải lợi dụng những thứ gây ra [Hồi Kết] để đạt được mục đích đi chăng nữa.
"Tôi sẽ hợp tác với các người. Đổi lại, hãy giữ an toàn cho chúng tôi."
Người đàn ông cao lớn— cái người vừa được gọi là Von— choáng váng tới mức đứng hình tại chỗ. Thích thú trước phản ứng đó, cô gái tóc hoa anh đào khúc khích cười đùa. Trong khi chủ tịch hội học sinh vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh mà quan sát chúng tôi.
"Ko, kotoyozoru-kun, cậu tính làm—"
"....Luna-san, xin hãy tin tôi. Đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta rồi."
Giờ đây, chẳng còn đường nào khác ngoài việc dấn thân sâu hơn. Ngay khi tôi tự mình hạ quyết tâm, cô gái tóc hoa anh đào liền cất lời nói.
"Cậu thì làm được gì chứ? Vốn dĩ cậu chỉ là một thường dân A—"
"Tổ chức mafia từng lợi dụng tôi nhằm mở rộng đường dây vận chuyển ma túy của chúng. Chỉ trong vài năm, doanh thu hằng năm đã lên đến 200 tỷ đô la."
"Phê duyệt. Cậu chính là tài năng mà chúng tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay!"
Đôi mắt của cô gái tóc hoa anh đào sáng rực lên, tròng mắt thì chuyển thành hai dấu $. Hóa ra, cô ấy lại là người có thể dễ dàng quỳ gối trước đồng tiền.
"Vậy, chính xác cậu có thể làm được những gì?"
Vào khoảnh khắc tôi định mở miệng ra.
(Khéo léo che giấu khả năng nhìn thấu trái tim người khác.)
Quả nhiên, luồng suy nghĩ đến từ chủ tịch hội học sinh.
(Giữ lại con át chủ bài cho đến thời khắc cuối cùng.)
Tại sao chứ? Mặc dù không hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, nhưng có lẽ tôi nên nắm lấy cái phao cô ấy quăng ra thì hơn.
"Tôi...có thể dự đoán tương lai."
"Hể— Một [Hồi Kết] tiện lợi như vậy cũng có tồn tại sao? Đúng là nếu sở hữu một thứ năng lực nổi trội như vậy, đó sẽ là báu vật quý giá đối với bọn tôi...Nhưng thật đấy à? Dù cho mang bản chất của [Hồi Kết] cơ mà?"
Thấy cô gái mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, chủ tịch hội học sinh khẽ cất tiếng.
"Đoán trước tương lai. Biến những điều chưa biết thành đã biết. Cũng tức đem lại sự an yên cho tâm hồn. Về mặt phương hướng, đây là một mục đích chính đáng."
Quả nhiên, người đó đang ra tay giải vây cho tôi. Vấn đề là, tại sao chứ? Cô ấy có phải đồng minh của tôi không?
"Là vậy sao..."
Kể cả khi được nói đỡ một lời, cô gái tóc hoa anh đào vẫn chưa rũ bỏ đi những hoài nghi trong lòng.
"Thôi được. Hãy chơi oẳn tù tì đi. Với một người có khả năng tiên đoán tương lai, hẳn chiến thắng cái trò này dễ như bỡn đúng không?"
Người đàn ông tên Von liền cau mày phản đối lời đề xuất.
"Gượm đã. Chúng ta chưa xác định rõ được [Hồi Kết] của cậu ta là cái gì. Lỡ như thật sự không phải tiên đoán tương lai, mà là đầu độc tâm trí hay thao túng thể xác thì lúc đó tính sao? Giả dụ như rơi vào trường hợp kể trên, phương pháp cô đưa ra—"
Cô gái tóc hoa anh đào nở nụ cười tràn đầy tự tin.
"Ha, anh kể chuyện cười đấy à? Nghĩ gì mà mấy thứ đó ảnh hưởng tới tôi được chứ?"
Vậy là chúng vô dụng trước cô gái này sao? Không những sở hữu đòn tấn công vật lý phi phàm, cô ấy còn miễn nhiễm với cả mưu hèn kế bẩn à? Quá mất cân bằng đi...
"Cậu nghĩ mình có cơ hội chiến thắng trước mỹ nữ vô song được sủng ái bởi các vị thần, Koito Hikari này á? Oẳn, tù, tì—"
Cứ như vậy, tôi đã thắng thông sáu ván.
"Munya! Không tài nào thắng nổi! Tỷ lệ chiến thắng thảm thương như xác suất nổ ra SSR trên mấy con game di động vậy!"
"...Giờ cô hiểu rồi chứ?"
"Chưa xong đâu, nhất định ván sau tôi sẽ thắng! Tôi sẽ tự tay mình dệt nên một tương lai huy hoàng! Nên là, một trăm ván nữa nha! Chỉ một trăm ván nữa thôi!"
Và vì thế, tôi lại bỏ túi một mạch một trăm ván nữa.
"Sụt sịt...hức...cậu cũng khá giỏi đấy. Nhưng tôi chưa có thua đâu. Sụt sịt..."
Xem ra, ngay cả mỹ nữ vô song cũng chẳng quen với mùi vị của thất bại. Vì thế, không kìm nổi uất ức trong lòng, khóe mi cô đã rơm rớm giọt lệ.
Vị chủ tịch hội học sinh nhỏ nhắn buông một tiếng thở dài.
"Vậy, đôi cánh của ta, hai người nghĩ ta nên làm gì?"
Cô gái tóc hoa anh đào hào hứng trả lời trước.
"Tất nhiên là, ta sẽ tuyển dụng họ! Điều đó là tuyệt nhất!"
Người đàn ông, Von, mang vẻ mặt cau có tiếp lời.
"Dĩ nhiên là tôi phản đối! Những [Hồi Kết] mang hình dáng con người thường không ổn định và rất khó lường. Hơn nữa, chẳng có lý do gì để ta tin tưởng họ cả."
"Chậc, đúng là một kẻ lý trí đến mức nhàm chán!". Cô gái tóc hoa anh đào lẩm bẩm, trong khi Von chỉ đơn giản phớt lờ đi.
"Hừm, ta hiểu ý kiến của hai người. Vậy giờ, ta sẽ đưa ra quyết định cuối cùng."
Chủ tịch hội học sinh lúc lắc chiếc vòng đá quý trên cổ tay và rồi đưa ngón trỏ về phía chúng tôi.
"—Chúc mừng hai người nhận được khóa học trải nghiệm tại 'Học viện Azure'."
Cô gái tóc hoa anh đào vui mừng ra mặt trước quyết định đấy. Đối lập lại, Von Simon[note78665] ôm đầu than thở trong khi đám người đeo mặt nạ gỗ phẫn uất tức giận.
"Lại kết nạp thêm một [Hồi Kết] làm đồng minh sao?"
"Dù biết rằng mối quan hệ giữa Tam đại học viện đang đi vào tình trạng căng thẳng leo thang."
"Thanh danh của Ủy ban trì trệ Hồi Kết sẽ vì chuyện này mà bị ô uế."
Chủ tịch hội học sinh tiếp lời.
"Von. Cậu chịu trách nhiệm giám sát hai người họ."
Von toan phản bác, mở môi mấp máy vài lần nhưng sau cùng chỉ thở dài và gật đầu.
"Phiên tòa thẩm vấn dị giáo đến đây là kết thúc. Bất cứ ai còn khúc mắt trong lòng có thể tâm sự cùng quỷ dữ dưới địa ngục."
Và chủ tịch hội học sinh búng tay một cái. Khoảnh khắc ấy, ánh dương đánh mất bản ngã chính mình, để mặc đêm đen lên ngôi cai trị thế gian.
Rồi cô búng tay lần nữa, tôi dần lấy lại được tầm nhìn của mình.
"Cái gì, nơi đâu thế này...?!"
Căn phòng thẩm vấn mới nãy tôi vẫn còn đang đứng, nay đã biến mất không một dấu vết. Thay vào đó, tôi đang ở trong một căn phòng chật chội, chất đống sách vở và bìa hồ sơ được sắp xếp một cách quá mức gọn gàng.
"....Haaa."
Người đàn ông ngồi ở chiếc bàn lớn ngay trước mặt tôi, Von Simon, thở dài.
"Đây chính là khả năng của [Hồi Kết] tên là 'Phòng thẩm vấn' này. Một khi có cuộc thẩm vấn được diễn ra, nó sẽ triệu tập tất cả thành viên Ủy ban Thẩm vấn. Và khi kết thúc, nó sẽ lại đưa bọn họ quay trở lại vị trí ban đầu."
"Cái này... cũng là [Hồi Kết] ư...?"
Thật sự thì Hồi Kết có thể tiện lợi như thế này sao? Mặc dù ý nghĩa cái tên lại rùng rợn đến vậy?
"Đúng vậy. Dù cho tự gọi mình là Ủy ban Trì trệ Hồi Kết, song thực tế thì chúng tôi không hề ngần ngại tận dụng [Hồi Kết] trên nhiều khía cạnh khác nhau. Xét theo một góc độ nào đó, có vẻ đấy là thói quen xấu.... nhưng tựu chung lại vẫn là thói quen hợp lý."
"Vậy thì, để tôi bắt đầu lại.". Người đàn ông trước mặt tôi cất tiếng.
"Rất hân hạnh được làm quen. Tôi tên là Von Simon, người điều hành hội 'Illuminati' tại học viện Azure này. Từ nay về sau mong được chiếu cố."
■
Khi chúng tôi bước ra khỏi tòa nhà học viện Azure, bên ngoài trời đã chạng vạng tối.
"Ư—"
Bên cạnh tôi, Luna-san rưỡn người một cái. Vì hành động đó, chiếc áo thể thao quá khổ cũng kéo căng ra theo, vô tình làm nổi bật bộ ngực đầy đặn của cô ấy. Tôi vội vàng né ánh nhìn ra chỗ khác.
"Xem ra chúng ta vừa thoát khỏi cửa tử nhỉ? Chúc mừng nhé?"
Von Simon đã hoàn tất xử lý thủ tục giấy tờ hộ chúng tôi. Kết quả là, tôi và Luna-san được đảm bảo mức sống tối thiểu tại nơi này, với điều kiện phải hợp tác cùng học viện Azure.
"...Cảm tưởng như tôi sắp ngủm đến nơi rồi ấy."
Luna-san mỉm cười trước câu nói của tôi.
"Mà này, cậu không phải làm thế đâu. Thực chẳng có ích gì khi cố gắng cứu lấy một kẻ như tôi."
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười yếu ớt.
"Hãy nghĩ cho bản thần mình trước đi. Tôi chỉ là một cỗ máy, không phải là một con người thật sự. Mặc dù tôi là kẻ xấu, nhưng nhìn đây, sợi chỉ này— người tôi được tạo thành từ những sợi chỉ như thế."
Vừa nói, cô vừa kéo dài một sợi chỉ từ cổ tay mình.
"Tôi là một con rối cơ khí do 'Liên minh Thương mại Vực giới' chế tạo. Cho nên cậu không cần cứu giúp tôi đâu. Hiểu chứ?"
Luna-san đặt đôi bàn tay lên má tôi rồi mỉm cười dịu dàng.
"...Xin lỗi, tôi không làm được."
"Tại sao lại thế?"
"Bởi dẫu có là cỗ máy hay con người, có là người tốt hay kẻ xấu. Một người sẵn sàng bỏ rơi ân nhân của mình chỉ vì lý do như vậy... không phải là người tốt, đúng chứ? Tôi không muốn như vậy."
Cô mở to mắt trong giây lát.
"Ừ, đúng rồi. Cậu là kiểu người đó mà."
Chẳng rõ vì nguyên cớ gì, nụ cười của cô lại phảng phất nỗi u sầu.
"Dù sao thì, giờ đây hai ta cùng hội cùng thuyền, nên hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé. Cơ mà đời người chỉ có một, không thử sống sao cho hết mình đi. Phew. Được rồi, thử xem nào."
Luna-san châm điếu thuốc và mỉm cười. Chứng kiến khung cảnh đó cũng đủ làm cho tôi cảm giác mọi công sức mình đã bỏ ra đều được đền đáp xứng đáng.
"Thế thì, tôi đi đây."
"Hả?"
Nhớ không lầm thì Von-san đã cấp chỗ ngủ cho chúng tôi rồi. Cứ ngỡ hai chúng tôi sẽ cùng nhau đến đó chứ.
"Hừm. Tôi vẫn chưa thể tin tưởng mấy người đó. Nên giờ tôi định tìm chỗ nào đó để trú tạm đây."
"Như vậy ổn chứ?"
"Chẳng có gì to tát đâu. Tôi đã từng cứu lấy cả một thế giới rồi cơ."
Có phải cô ấy đang đề cập đến một tựa game không? Nghĩ rằng cô ấy đang cố pha trò, tôi không nhịn được mà phì cười.
(....Hơn nữa)
(Nếu ở cùng cậu lâu hơn một giây phút nào nữa, tôi sợ sẽ đánh rơi chính mình mất.)
Trong một khoảnh khắc, một nỗi buồn trĩu nặng đè nén con tim của Luna-san. Bị lay động bởi thứ xúc cảm đó, gương mặt tôi bất giác cau mày lại. Dường như nhận ra biểu cảm đó, cô bĩu môi hờn dỗi.
"Cậu lại nhòm ngó nữa rồi đấy à, đồ biến thái."
"Gyah. Xin lỗi. Tôi không có ý đó..."
Cô ấy nở nụ cười và đặt chân lên lan can kề bên.
"Mai gặp lại. May thật, suýt chút nữa thành câu chuyện học đường rồi."
Luna-san nới dài sợi chỉ, móc vào tòa nhà cao tầng gần đó, đung đưa thân mình như một con lắc rồi bay đi đâu mất, trông không khác gì người nhện trong mấy bộ phim siêu anh hùng của Hollywood.
"...."
Tôi phóng tầm mắt ra thành phố lấp lánh những ánh đèn rực sáng về đêm. Nơi này, được biết đến là Quận 12, là một khung cảnh tuyệt đẹp với những tòa nhà trắng và mái nhà xanh. Dù giờ đã khuất dạng sau màn đêm, nhưng cá rằng nó sẽ lộng lẫy nức lòng người dưới nền trời xanh ngắt.
"Haha...."
Một mình. Giữa đêm khuya tĩnh mịch tại phố đèn chẳng khi nào ngủ, chỉ có một mình.
"...Mình tự do rồi."
Không, không dễ dàng gì như vậy. Hiện tại danh tính của tôi đang ở dưới sự quản lý và giám sát của học viện Azure. Nếu nhận thấy tôi gây xâm hại đến mục đích của bọn họ, tôi sẽ lập tức bị trừ khử ngay.
"Bầu trời...chỉ có... mình tôi...tôi...cuối cùng...cũng được tự do..."
Không có bọn lính canh. Không còn những trần nhà sát đầu, cũng chẳng còn xiềng xích ở tay chân.
"Ư...sụt sịt....sụt sịt..."
Tôi bật khóc mà đến chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Chắc hẳn chỗ nước mắt ấy đủ để lấp đầy một xô, rồi cho đến khi đã kiệt sức, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần và ngẩng mặt về phía trước.
"Cố gắng hết mình."
—Hãy tận hưởng thanh xuân của mình. Như nhân vật chính trong một bộ light novel. Cho đến lúc đó—
"Cố gắng hết mình."
Tôi siết chặt nắm tay và một mình bước về phía trước.
Đi qua khu chợ không một bóng người nằm ở phía Đông của Quận 12, tôi tiến vào con đường eo hẹp chỉ được chiếu sáng lờ mờ bằng cột đèn đường cũ kĩ giữa hai bên đường đầy những mái nhà tôn đổ nát. Tốn thêm khoảng 20 phút đi bộ dọc theo mặt đường núi rộng rãi.
(...—Xa quá.)
Ký túc xá mà Von giới thiệu chắc hẳn là nằm đâu đó ở cuối tít tắp con đường này. Nhưng mà, xa quá. Đã xa xôi, lại còn tối tăm và đáng sợ nữa. Đâu đó đằng xa kia còn vang lên tiếng chó hoang sủa vọng lại.
"Đó có phải là....ký túc xá không?"
Nó là một căn chòi nhỏ chỉ có một mái. Ánh đèn thì lờ mờ hắt qua ô cửa sổ. Trong bóng tối thì khó để nhìn rõ, nhưng bên cạnh nhà còn có một chuồng gà lớn và một chiếc máy kéo kề bên. A, còn có cả dê nữa.
"Xin thứ lỗi."
Tôi bước vào bên trong. Lối vào để bừa bộn giày dép tạo cho nơi này bầu không khí quen thuộc của ký túc xá.
(Trong chiến dịch tiếp theo, phải cẩn thận để không trở thành gánh nặng)
(Khi nào đội trưởng mới trở về nhỉ?)
Một giọng nói cất lên trong đầu tôi. Có vẻ như có người khác cũng sống ở đây. Là một người mới đến, tôi phải tuân theo phép lịch sự tối thiểu mới được. Trước hết, tất nhiên là chào hỏi tử tế. Tôi mở cánh cửa nơi chủ nhân của giọng nói trong đầu mình.
"Xin lỗi. Tôi là Kotoha Kotoyozoru, mới chuyển đến đây ngày hôm nay—"
—Đứng đó là một cô gái cao cùng làn da rám nắng đang trong trạng thái hoàn toàn khỏa thân.
Làn da cô ấy mịn màng như cà phê sữa, sạch không tỳ vết với những giọt nước nóng từ vòi hoa sen lăn trên đó như những viên ngọc lấp lánh. Vòng một căng tròn như trái dưa hấu chín mọng, cùng những nhũ hoa màu hồng đào e ấp nhô lên. Đôi mắt sắc lạnh, hình hạnh nhân mở to ra và nhìn chằm chằm vào tôi.
"...Hả?"
"...Cái gì?"
Sau vài giây bàng hoàng, cô mau chóng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu làm những gì mình phải làm.
"—Phát hiện có kẻ xâm nhập. Chuyển sang trạng thái chiến đấu."
"Khoan, khoan đã. T-tôi chỉ là đang—"
Cô ấy dang rộng hai tay ra.
"Đến đây, chiến mã tám chân, Charuku Iruku."[note78666]
Ngay lập tức, một khẩu súng ngắm cỡ một con khung long con xuất hiện trong tay cô.
"—Đi nào, Meh. Thực thi, công lý!"
Khẩu súng hét lên bằng một giọng trầm như một chiến binh.
"Tôi đến đây là để—"
Nòng súng phát ra một thứ ánh sáng chói lòa.
"Tiêu diệt trở ngại."
Tiếng bóp cò vang lên. Khấu súng nổ lên một tiếng gầm vang rền. Luồng sóng xung kích dữ dội lan truyền khắp không gian.
"Aaaaaaaaaaaaaaa"
(Giống với một cuốn Light novel nhỉ?)
Tôi giơ ngón trỏ, ngón út và ngón cái lên như siêu anh hùng người nhện trong khi bị hất bay lên trên trời.


8 Bình luận