• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel (từ chap 295)

Chap 298: Mộng

0 Bình luận - Độ dài: 1,692 từ - Cập nhật:

 “Ta hiểu rồi.” Roland ôm lấy eo Anna, nhẹ nhàng đặt cô nàng lên giường, chỉ một động tác đơn giản này cũng khiến cho hắn cảm thấy nghẹt thở. Hắn trèo lên giường và nằm xuống bên cạnh cô, Anna khẽ nghiêng người sang một bên, gối đầu lên cánh tay hắn.

 Kế tiếp hẳn là...màn dạo đầu?

 Hắn cảm thấy mình cũng trở nên căng thẳng, không thể cứ thế này được, là một người "từng trải" [note74986], hắn không thể làm mấy trò hề trước mặt cô nàng được. Có lẽ hắn nên gợi chút chuyện để làm dịu bầu không khí? Sau đó nói vài câu lãng mạn như trong...mấy bộ phim sếch mà hắn từng xem ở kiếp trước?

 Trong khi óc hắn đang vận hết công suất để nghĩ cách mở lời thì giọng nói êm ái của Anna chợt vang lên bên tai hắn: “Lúc ở trên khinh khí cầu, khi ngài đẩy em ra, ngài không nghĩ rằng bản thân có thể sẽ chết sao?”

 Roland giật mình, không ngờ đối phương sẽ hỏi chuyện này: “Lúc đó ta chỉ làm vậy trong vô thức thôi.”

 “Ngài sẽ là người thống trị Ám Thành Chi Quốc trong tương lai, cũng là hy vọng của chúng em ,những phù thủy.” Cô thì thầm: “Em không xứng đáng để ngài làm như vậy.”

 “Vấn đề không phải là xứng đáng hay không xứng đáng.” Roland lẩm bẩm. “Ta không thể chỉ đứng một bên và trơ mắt nhìn em hứng chịu một đòn chí mạng như vậy .Thật ra thì kể cả khi ta có thời gian để suy nghĩ, ta vẫn sẽ làm vậy.”

 “Em không có cách nào để ngăn cản ngài nhỉ?"

"Ừ ,không có cách nào ,và cũng không có thứ gì có thể cả." Hắn nhéo nhéo mũi cô nàng.

Lông mi Anna khẽ rủ xuống,tận đến một lúc sau mới mở miệng nói: “Có thể kể cho em nghe chuyện quá khứ của ngài không...em muốn biết nhiều hơn về ngài.”

 “Ồ, chuyện quá khứ à...” Roland hít thở sâu, hắn lục lọi lại ký ức của tên tứ vương tử vô dụng này, sắp xếp lại câu từ và chuẩn bị kể một hai câu chuyện lý thú nào đó ở vương cung, nhưng khi lời tuôn ra đến miệng ,hắn lại chợt nuốt trở về. Quá khứ của hắn không thuộc về nơi này, mà là một nơi hoàn toàn khác: “Ta đã từng sống trong một thành phố lớn, rất rất lớn.”

 “Phải rồi nhỉ, vương đô Ám Thành Chi Quốc lớn hơn Biên Thùy Trấn rất nhiều.”

 “Khi ta sinh ra thì cũng không khác gì người bình thường, có chút khôn lỏi nhưng cũng không thông minh đến mức cái gì cũng làm được dễ dàng. Học tập coi như chăm chỉ, bởi vậy thường được giáo viên khen ngợi, nhưng ổng đến chết cũng không biết, kẻ đã vẽ bậy vẽ bạ lên tường phòng học lại chính là ta.”

 “Hẳn nhiên ông ta sẽ không dám trách phạt ngài.” Anna lẩm bẩm.

“Ha ha, cái đó thì ta không chắc, ông ấy không cần trực tiếp làm gì ta cả, chỉ cần nói cho phụ mẫu ta là được.” Roland lắc đầu cười nói: “Bọn họ trong việc dạy dỗ ta thì tuyệt sẽ không nương tay.”

 “Sau đó, theo số tuổi lớn dần, kẻ dạy dỗ ta cũng không ngừng thay đổi, từ giáo viên tiểu học đến đạo sư, cuối cùng kết thúc việc học với thành tích trung bình. Đương nhiên, nếu đem ta ra so với con nhà người ta thì ta vẫn kém hơn một chút...”

Hắn nhắm hờ mắt, kể lại những gì mình đã trải qua, đã lâu rồi hắn chưa từng được kể lể về quá khứ của mình kể từ khi xuyên không đến đây. Kể từ khi tới đây, hắn vẫn đóng vai một vị vương tử, mà giờ khắc này, hắn cảm thấy mình như được quay về thế giới cũ, hắn chỉ đang nằm trong một căn phòng khách sạn được bài trí theo kiểu cổ điển cùng cô gái mình thích, làm cho đối phương cảm thấy an toàn và ấm áp ,cảm giác bồn chồn bối rối cũng vì vậy mà dần dần dịu xuống.

 Có lẽ đã đến lúc hắn nên làm đến bước tiếp theo rồi?

Roland hơi quay đầu, phát hiện Anna đã nhắm mắt lại, bộ ngực ép sát vào hắn nâng lên hạ xuống đều đều như một con mèo nhỏ đã rơi vào trong mộng đẹp.

 Hắn hơi sững sờ, sau đó không khỏi cười khẽ một tiếng.

Ra vậy...cô cũng mệt mỏi rồi.

'Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng các phù thủy đã tìm được một nơi ẩn náu trên dãy núi hai hôm trước, nhưng họ vẫn phải luôn đề phòng dã thú và ma quỷ tập kích, gần như cả đêm không ngủ, mới vừa sáng tới thì lại phải điều khiển Kẻ Quan Sát bay về Biên Thùy Trấn. Sau khi trở lại lâu đài, Anna lại túc trực trong phòng ngủ của mình thêm một đêm, tổng cộng hai ngày hai đêm không có nghỉ ngơi một chút nào, một khi thả lỏng thì rất dễ bị mệt mỏi đè nén bộc phát, bây giờ không mệt gần chết mới lạ'.

Nguyên nhân mà cô nàng tới vào đêm nay hẳn cũng là do lo lắng và bất an đến mức không thể đợi thêm nữa.

Mặc dù cảm thấy khá đáng tiếc ,nhưng Roland không để tâm lắm ,cho dù cơ hội vào ngày hôm nay vuột khỏi tay hắn thì vẫn còn ngày kia ,ngày kìa ,và rất nhiều cơ hội vào các ngày khác trải dài phía trước cơ mà.

Hắn nhích người lại gần hơn ,nhẹ hôn lên mi Anna rồi thì thầm. "Ngủ ngon nhé." 

*

Khi ánh nắng ban mai chiếu qua rèm cửa sổ và rọi vào phòng ,Sylvia trèo ra khỏi giường và không thể kìm được cơn ngáp ngủ.

Trải nghiệm suốt mấy ngày nay, cô nàng nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, từ lúc phát hiện ra ma quỷ cho đến trận chiến trên không trung, cuối cùng một đường trốn về Biên Thùy Trấn, cô cảm thấy cho dù bị Quân Thẩm Phán của giáo hội bao vây chặn đánh cũng sẽ không căng thẳng và hao sức đến thế.

“Buổi sáng tốt lành.” Wendy đã thay xong quần áo, bưng một chậu nước chuẩn bị đi rửa mặt.

 “Chào buổi sáng.” Cô gật gật đầu: “Chị dậy sớm thật.”

“Chị già rồi.” Wendy cười cười: “Thời gian để ngủ cũng càng ngày càng ít.” [note74987]

 “A... trời đã sáng rồi sao?” Dạ Oanh dụi mắt: “Xem ra trưa hôm nay em phải ngủ bù rồi.”

"Tối qua em ngủ không ngon sao?" 

"Ừm ,mơ phải nhiều thứ."

Sylvie bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình, rõ ràng cô thấy đối phương lén lút đi đến lầu ba của lâu đài, đi tới đi lui trước cửa phòng lãnh chúa rất lâu. Nhưng bởi vì năng lực đặc biệt của Dạ Oanh, cô không nhìn thấy được cô nàng đang làm gì. Dù sao thì, khi Dạ Oanh trở về cũng đã khá muộn rồi. “Tối qua không phải cô…”

Ngay khi cô bắt đầu nói, Dạ Oanh đột nhiên quay phắt lại nhìn thẳng vào Sylvie. Đôi mắt hơi nheo lại của cô khiến cho lời cô muốn nói như được in lên mặt - vì vậy, người sau ngay lập tức ngậm miệng lại. Những tên có mắt đều có thể thấy được sức mạnh của phù thủy chiến đấu số một trong Liên minh phù thủy. Hình ảnh cô nhanh chóng di chuyển trên bầu trời và đồ sát lũ ma quỷ như một bóng ma vẫn còn sống động trong tâm trí cô. Nếu cô đến Đảo Trầm Thụy, Sylvie sợ rằng ngay cả Dư Hỏa cũng không phải là đối thủ của Dạ Oanh. Vì vậy, khi nhận được lời cảnh cáo im lặng, Sylvie cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu cô không tỏ ra quá tọc mạch.

"Chuyện gì đã xảy ra hôm qua cơ?" Wendy tò mò hỏi.

“Hehe,” Sylvie lấp liếm. “Em nghe thấy cô nàng ngáy đêm qua, chắc là do cô ấy đã tiêu hao quá nhiều năng lượng trong mấy ngày gần đây.”

“Hẳn là như vậy,” Dạ Oanh nhún vai, cô cởi áo ngủ ra ,để lộ thân hình cân đối hài hòa, bắt đầu mặc vào bộ đồ lót mà điện hạ tặng.

Cho đến lúc này, ngay cả Wendy cũng đã hoàn toàn chấp nhận bộ trang phục này, thậm chí còn giới thiệu nó cho cô nàng.

Không thể không nói, Roland điện hạ là một người rất đáng sợ.

 Nhưng mà khi nghĩ đến hắn, trong lòng Sylvia lại cảm thấy ấm áp.

Hóa ra đúng là tồn tại loại quý tộc có thể vì một phù thủy mà chấp nhận khiến cho bản thân bị thương thật.

 Chứng kiến Roland không màng đến an nguy của bản thân .lao tới đẩy Anna ra khỏi nguy hiểm, cô cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình bị xúc động. Các phù thủy trong Liên Minh đối với hắn cũng không phải là công cụ để sử dụng mà là những thân tín quan trọng của hắn, thậm chí là...bạn. Phản ứng trong nháy mắt đó không thể gạt người khác được, hắn thật lòng thật dạ đứng về phía phù thủy, giống như Tilly Wimbledon điện hạ.

 Nếu như Roland có thể hợp tác với Tilly, tập hợp sức mạnh của cả hai thành phố, nói không chừng bọn họ thực sự có thể khai sáng ra một quốc gia mới, nơi mà phù thủy và phàm nhân sống chung đụng hài hòa.

Cô quyết định viết một bức thư cho Tilly điện hạ.

"Anh trai của người ,Roland Wimbledon điện hạ ,thực sự là một người tốt."

Ghi chú

[Lên trên]
Điêu
Điêu
[Lên trên]
Hehe ,má mì tôi đấy ae
Hehe ,má mì tôi đấy ae
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận