Vì cô đã quyết định theo Nangong Ying dự thi cuộc thi hát thành phố, nên cần phải chuẩn bị trước. Cô cần phải học những kĩ năng hát cơ bản nhất. Dù cô không nghĩ cô có thể vào được cuộc thi quốc gia với Nangong Ying, ít nhất được tiền thưởng. Cho dù hạng thắp vẫn được tiền, cực kì hấp dẫn với mấy "thợ đào vàng" giống cô cạo tiền thưởng.
Dù một người mới thường có kết quả không tớt trong các cuộc thi, nhưng Yu Linna là ai? Dựa vào tiểu thuyết, cô là người xuyên không, và người xuyên không chắc chắn có hào quang nhân vật chính. Yu Linna tin vào điều đó. Cô có thể nghĩ hơn mười tình huống "vả mặt". [note74641]
Sau khi chia tay với Nangong Ying, cô ngân nga một giai điệu trong khi về nhà. Vừa về căn chung cư mình đang sống, cô liền xóa biểu cảm trên mặt, thay vào đó biểu cảm nghiêm túc. Cô lén lút về phòng. Là một người thuê nhà đã trễ tiền thuê, cô cần phải cẩn thận. Nếu bị bắt, đó sẽ là một thảm họa. Với khả năng hiện tại, cô không thể trả tiền thuê hay gì cả.
"Chết tiệt, con nhỏ Yu trốn nữa! Thật quá đáng, Nhỏ trễ tiền thuê bao lâu rồi còn không thèm trả!"
Khi đi ngang cửa sổ nhà bà chủ, Yu Linna rùng mình, suýt nữa bị dọa đến chết bởi giọng nói đó. Cô nhón chân đi qua nhanh nhất có thể.
"Đừng nghiêm quá, con bé quá đáng thương, ở một mình, và không nhớ phụ huynh mình là ai. Vẫn còn nhỏ mà, thương hại xíu đi."
"Nhưng tôi còn phải ăn, phải gửi con tôi đi học nữa! Con nhỏ Yu là một vận xui. Không ngạc nhiên khi bọn ngu nào đó nhận nuôi rồi vứt bỏ nó. Ai mà nhận là sẽ dính xui đó!"
Cái chân đang dang rộng của Yu Linna dừng lại, nghe những lời nhẫn tâm của cô chủ hộ, cô tất nhiên cảm thấy khó chịu.
Những lời nhẫn tâm luôn là nổi đau của cô. Yu Linna là một đứa trẻ bị ruồng bỏ. Đó là sự thật.
"Ừ, dừng được rồi. Sẽ không tốt nếu những lời này lọt vào tai con bé đâu."
"Hmph, Nói gì thì nói. Nếu nhỏ không trả tiền, thì tôi đá nó ra ngay!"
Yu Linna buộc lòng mặc kệ, lặng lẽ bước lên lầu, giả vờ như chưa từng qua đây.
Mình nhất định phải lấy được tiền thưởng.
Yu Linna âm thầm động viên chính mình.
Khi cô có tiền thưởng, cô có thể thay đổi cuộc đời của mình. Và rồi sống cuộc đời của chính mình.
"Mình muốn trở nên giàu có."
Chỉ khi đó, cô mới không bị bắt nạt. Nhận được sự tôn trọng của mọi người. Để làm được, cô cần phải làm việc chăm chỉ.
Yu Linna mở cửa phòng, khóa cửa từ bên trong, mệt mỏi ngồi xuống bàn của cô. Hôm nay lại là một ngày mệt mỏi.
Sau nhiều năm, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trong kiếp trước, khi cô còn là con trai, cô chỉ sống trọn vẹn mười năm trước khi chết. Trong cuộc đời này, cô đã sống lâu hơn kiếp trước và đã từ lâu quen với cơ thể của mình. Dù vẫn còn nhiều ý thức của con trai bên trong, cô lẽ ra phải quen với nó sau nhiều năm.
Mở ngăn kéo ra, có một cuốn sổ tay đã ngã màu vàng. Nó khá cũ. Có ba chữ được viết ở trên: "Yu Linna." Thứ này là thứ duy nhất để cô có thể xác định tên của mình. Ngoài cuốn sổ ra, cô không còn gì khác. [note74678]
Cô không biết mình sinh ra như thế nào, làm sao mà nhớ được cha mẹ mình nhìn ra làm sao, dù sống hay chết. Cô hoàn toàn không nhớ gì cả. Nhưng sau nhiều năm không có tin tức, có lẽ họ đã mất.
Bỏ cuốn sổ qua một bên, Yu Linna dùng điện thoại của cô để tìm thêm thông tin. Cẩn thật xem qua những thí sinh trước. Do đã quyết tâm theo con đường này, nên cô phải thật chăm chỉ. Dù sao thì, cô ấy chính là nhân vật chính, nhất định sẽ thành công. Miễn cô thể hiện sức mạnh của mình và tự rèn con đường riêng, cô có thể trở nên nổi tiếng.
Giống như Nangong Ying đã nói, Yu Linna sẽ không chấp nhận tình hình hiện tại. Cô ấy muốn tự mình vươn đến thành công.
Đột nhiên, điện thoại reo lên. danh sách liên lạc hiện tên Nangong Ying lên. Cô nhấn nút trả lời. [note74692]
"Chào, có chuyện gì vậy?"
"Tớ đã đăng kí dự thi cho cậu rồi. Ngày mai bắt đầu luyện tập. Vòng loại sẽ bắt đầu khoảng một tuần"
"Sớm vậy?"
"Thời gian không bao giờ chờ cậu. Nếu cậu muốn vượt qua cuộc thi thì cậu phải học hành chăm chỉ, vứt hết mấy công việc bán thời gian của cậu và tập trung vào cuộc thi đi. Tớ khó lắm đấy, nên cậu chuẩn bị đi."
"...Tớ có thật sự vượt qua được cuộc thi không?"
Thành thật mà nói, Yu Linna vẫn khá băng khoăn. Cô chưa từng học âm nhạc trước kia, và giờ cô phải vội vàng tham dự mấy cuộc thi kiểu này, cô thật sự không biết mình có bao nhiêu cơ hội.
"Linna, cậu có một đặc điểm đó. Giọng của cậu rất hay. Đó là điểm mạnh của cậu. Nếu biết tận dụng, tớ nghĩ cậu có khả năng đó."
Nangong Ying cắn vào một cái bánh quy, vừa nằm trên giường vừa nói chuyện điện thoại.
Vì bạn cô đã nói vậy, nên cô đành thử. Dù sao thì đây cũng là một cơ hội. Yu Linna tự nhủ chính mình như thế. Dù Yu Linna thường cư xử hơi lạnh nhạt, nhưng cực kì mềm mại bên trong.
"Vậy thì, tớ sẽ thử. Do chúng ta đã biết nhau lâu rồi, nên cậu sẽ không làm hại tớ, đúng không?"
"Mm, có nhận thức như vậy là tốt. Cố lên, Đồ mít ướt"
"Ai là đồ mít ướt hả, này!"
"Tớ cúp máy đây."
Điện thoại đã cúp máy, chỉ để lại tiếng beep beep beep. Yu Linna nắm bàn tay nhỏ bé của mình lại. Lần này, cô sẽ cố hết sức để đối đầu với cuộc thi này. Đúng rồi, mục tiêu của cô rất đơn giản. Cô không ngắm tới chức vô địch, mà là tiền thưởng. Với số tiền đó... cô có thể làm bất cứ những gì mình muốn!
"Mình thật sự muốn trở nên giàu có"
Cô lăn lộn trên giường, làm những hành động dễ thương mà không biết xấu hổ.
Rồi cô nắm tay lại. Đúng! cô đã tràn đầy sức mạnh. Vào khoảng khắc này, cô đã giải phóng sức mạnh để chiến đấu. Bất kể thứ gì cản đường, cô sẽ vượt qua hết.
Cô nhanh chóng thiếp đi trong yên bình, chào đón một ngày mới.
Khi cô thức dậy vào buổi sáng, do hôm nay là thứ hai nên cô phải đến trường. Như một học sinh cuối cấp 3 đang chuẩn bị kỳ thi tuyển sinh đại học, cô có ít hơn một năm trước kỳ thi. Dĩ nhiên, giờ cô không quá lo lắng về điểm thi cho lắm. Dù có ra sao đi nữa, điểm số cô lúc nào cũng trong số học sinh tốt nhất. Đặc biệt là môn tiếng anh, cô luôn luôn đạt điểm cao nhất trường. Cô cũng không lo lắng về việc vào đại học, cô lo lắng việc liệu mình có đủ tiền để trả học phí hay không.
Như thường lệ, né cô chủ chung cư, Yu Linna nhanh chóng đi ra khỏi căn chung cư. Trên đường đi, cô vừa buộc tốc của mình cùng với chiếc nơ vừa chỉnh lại váy, vọi vàng bước đi.
Yu Linna là một học sinh trong lớp nâng cao. Dù cô có tính cách lạnh nhạt, nhưng không ai không thể biết tên cô. Việc thường xuyên xuất hiện trên bảng xếp hạng đã cho thấy sự nổi tiếng của cô trong trường. Cô rất nổi bật, với mái tóc dài màu vàng rất dễ gây sự chú ý. Không ai có thể không nhận ra cô. Do mái tóc vàng của cô, cô từng bị giáo viên yêu cầu nhuộm lại màu đen.
Sau khi bước vào năm cuối cấp 3, đồng nghĩa với việc tăng thêm áp lực, điều đó là chắc chắn rồi. Đặc biệt bây giờ, có nhiều học sinh lo về điểm số. Trong giai đoạn này, ai có thường xuyên có điểm cao tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu bòi dưỡng của giáo viên. Ví dụ, Yu Linna.
"Yu Linna, sau giờ học đến văn phòng gặp tôi."
Trước khi vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt gọi tên Yu Linna. Ai mà suy nghĩ bình thường sẽ biết giáo viên chủ nhiệm muốn nói với cô cái gì. Không gì khác ngoài kỳ thi đầu vào đại học.
Thành tính học tập của Yu Linna rất ổn định, không bao giờ sa xút, là một học sinh có triển vọng trong mắt hiệu trưởng. Nếu cô giữ vững thành tích trong kỳ thi, cô có thể cạnh tranh với học sinh xuất sắc nhất tỉnh, vì cô có thực lực.
Nhưng...
Ngoài học, Yu Linna còn phải lo về tiền ăn thứ đang âm thầm ảnh hưởng đến đời sống của cô. Đây cũng là lí do tại sao giáo viên chủ nhiệm muốn nói chuyện với cô.
Sau giờ học, trong văn phòng. GIáo viên chủ nhiệm mời cô ngồi và chuẩn bị trà cho cô. Yu Linna là học sinh đặc biệt, học sinh bình thường sẽ không được đối xử như này. Không có nhiều giáo viên trong văn phòng, một số giáo viên còn cố ý né họ. Việc đó quá rõ ràng là do giáo viên chủ nhiệm này sắp đặt.
"Em dạo này cảm thấy như thế nào?"
Giáo viên chủ nhiệm không đi thẳng vào vấn đề, mà thay vào đó thăm dò. Yu Linna biết rằng cô ấy muốn hỏi gì, nhưng không muốn nói ra trực tiếp.
Người giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trong độ tuổi ở giữa tuổi hai mươi, mặc bộ quần áo chuyên nghiệp. Cô ấy tốt nghiệp trường Beijing và là một học sinh xuất sắc. Rất kỳ vọng về tương lai của Yu Linna.
"Em ổn. Lúc giáng sinh, em đã ôn 10 bộ đề cương và làm hết cuốn 'Wu San'. Em nghĩ em sẽ thi ổn." [note74711]
Yu Linna cẩn thận quan sát mặt giáo viên. Dù chỉ mới 17 tuổi, nhưng khi đối mặt với người lớn như này, không thể nào không cẩn thận được.
"Tốt lắm. Em có biết rằng điểm của mình ổn định nhất lớp không, đặc biệt là môn tiếng anh, không bao giờ dưới điểm 120. Cô mong rằng em có thể vào một trường đại học tốt. Nhưng dạo gần đây em hay làm nhiều việc không liên quan đến ôn thi."
Nó đã đến. Yu Linna biết rằng mình nhất định sé vướng vào chuyện này.
Ngay từ đầu, mục đích của giáo viên chủ nhiệm rất rõ ràng. Giáo viên chủ nhiệm đã ở đây để "bắt" cô.
"Em còn ít hơn một năm cho đến khi thi. Đừng có làm những gì không liên quan tới thi cử. Dừng công việc bán thời gian lại. Một khi em đã vào trường đại học, em có thể làm bất cứ thứ gì em muốn. Cô chỉ muốn tốt cho em thôi."
Yu Linna cuối đầu xuống và giữ im lặng một khoảng thời gian.
Nghe thì hay đây, nhưng không dễ đâu. Không đi làm, không làm công việc bán thời gian, đồng nghĩa với cô không thể trả tiền thuê, nói gì đến thi cử. Ngoài ra, cô còn không đủ để trả phí giảng dạy của trường đại học.
Nếu điều này tiếp diễn, có vẻ lựa chọn duy nhất là từ bỏ vào trường đại học.
"Em sẽ cố sắp xếp."
Tất nhiên, cô không có nghe cái gì cả.
Chỉ có mấy đứa ngốc mới nghe.
Trở lại lớp học, Yu Linna ngồi xuống ũ rũ tại bàn của mình. Trong lòng cô lại càng thêm quyết tâm lấy được số tiền thưởng. Miễn là cô có tiền, cô có thể làm gì thì làm.
"Bạn Yu, giáo viên nói với cậu cái gì vậy?'
Sau khi trở về ghế ngồi, cô gái bên cạnh cô mỉm cười và đến gần, làm Yu Linna rất khó chịu. Cô không thích bị người khác tiếp cận quá gầnc, đặc biệt là con gái.
"Không phải là chuyện của cậu. Đến giờ học rồi."
"Ừm, Vậy cậu có muốn uống trà sữa sau giờ học buổi chiều không? Tớ biết có một chỗ ngon lắm."
"Không."
"Tớ bao."
"...Đi."
Không ăn đồ ăn miễn phí là ngốc lắm đấy. Đây cũng là châm ngôn của Yu Linna.


1 Bình luận