Gia tộc Zabi không tin tưởng mình, Thiếu tá Char Aznable nghĩ thầm, khi ánh sáng lóe lên từ thuộc địa Side 7. Rõ ràng đã có chuyện không ổn, và anh biết mình chỉ có hai lựa chọn thực sự — gửi thêm một đội đánh phủ đầu nữa hoặc rút lui — mà với danh tiếng và tính cách của mình, phương án sau thật khó mà chấp nhận. Rốt cuộc chính anh là người đầu tiên phát hiện ra thông tin về Mobile Suit mới của Liên bang, và anh không hề có ý định giấu chuyện đó. Có lẽ sẽ là một sự thăng chức, cách duy nhất để anh có thể tiếp cận gần hơn với gia tộc Zabi.
Cha của Char, Zeon Deikun, là người sáng lập nước Cộng hòa Zeon đầu tiên với sự giúp đỡ của Degwin Zabi - lãnh đạo tối cao hiện tại. Nhưng 14 năm trước, sau khi Zeon Deikun qua đời, Degwin đã bác bỏ hệ thống cộng hòa và biến quốc gia thành một vương quốc tập quyền, thanh trừng sạch sẽ tất cả những phần tử trung thành với nền cộng hòa. Lúc đó Char còn quá trẻ để hiểu sự khác biệt giữa hai thể chế, nhưng cha nuôi của anh, Zinba Ral, chắc chắn tin rằng Zeon Deikun không chết tự nhiên mà đã bị ám sát. Chính vì thế Zinba Ral đã nuôi dưỡng Char với một ý chí duy nhất cháy bỏng: phải giết Degwin và lật đổ gia tộc Zabi.
Khi mới 15 tuổi, Char đã âm thầm đơn độc trở về Zeon và với sự giúp đỡ của vài thân hữu của cha, anh lấy được giấy tờ chứng nhận danh tính là Char Aznable. Anh học tại một trường trung học của Zeon và sau khi tốt nghiệp, bước vào Học viện sĩ quan. Tại đây, anh kết thân với Garma Zabi — con trai út của Degwin.
Rồi chiến tranh bùng nổ. Không có gì ngạc nhiên khi Char coi đó như một cơ hội. Dường như chỉ là bước huấn luyện cho nhiệm vụ cuối cùng của anh, nhất là khi chiến thắng nhanh gọn ban đầu mà Zeon mong đợi lại trở thành một cuộc chiến dai dẳng. Zeon nhanh chóng rơi vào vòng tay của chế độ độc tài nhà Zabi, nhưng Char nghĩ rằng, một cuộc chiến lâu dài sẽ làm lung lay nền tảng của hệ thống. Trong lúc đó, anh có thể tập hợp lại một số người trung thành với Deikun xưa và âm thầm lật đổ gia tộc Zabi từ bên trong. Mọi thứ phải được làm thật cẩn trọng. Dù căm hận nhà Zabi, Char vẫn không định để Zeon trở lại dưới sự cai trị của “nền dân chủ tuyệt đối” mà Liên bang cục bộ trên Trái Đất áp đặt.
Số phận đang đứng về phía mình, Char tự nhủ với niềm tin bất khuất.
Ngay lúc đó, người điều khiển tia laser tìm kiếm hô to: “Thưa ngài, Zaku của trung úy Denim đang trở về!”
Char ra lệnh: “Bắn hỏa lực che chắn!” Và ngay lập tức, nhiều quả tên lửa vút ra từ chiến hạm Musai về phía Side 7.
“Tiến lên phía trước,” anh chỉ đạo tiếp. “Chúng ta sẽ do thám quanh Side 7.”
Hạm trưởng Musai, Haman Tramm, nhăn mặt: “Nhưng thiếu tá... ngài không nghĩ như vậy hơi liều lĩnh sao?”
Char phớt lờ. Mạch máu mỏng trong mũi người đàn ông này cho thấy hắn thích rượu, và Char khinh bỉ những kẻ dám mạo hiểm chỉ vì sợ bị giáng chức nếu làm hư hại tàu. Hơn nữa, việc Side 7 không phản công càng khiến anh tin chắc rằng dù Denim tấn công không được phép, ít ra gã cũng đã đạt được gì đó.
Năm phút sau, khi Denim cập bến Musai, Char hoàn toàn có thể trừng phạt gã, nhưng không làm thế. Denim đã mang về thông tin quý giá về MS của Liên bang, bao gồm cả ảnh và video. Hình ảnh Zaku của thiếu úy Gene bị tiêu diệt sẽ là bằng chứng hiếm hoi, rõ ràng về hiệu quả của vũ khí mới.
“Chúng ta vẫn cần thu thập thêm tình báo,” Char nói to trên cầu tàu. “Nếu Side 7 thực sự chấn động như vậy, thì bây giờ là lúc lấy được những thông tin cần thiết. Lần này chúng ta sẽ thâm nhập bằng các Normal Suit, không phải Zaku.”
Chẳng bao lâu sau, Char rời khỏi chiến hạm Musai cùng bảy thành viên tinh nhuệ mà anh đích thân chọn lựa.
“Xin lỗi vì lại bắt cậu phải bay đi bay về thế này, Denim,” Char nói, chạm mũ bảo hộ Normal Suit với mũ của Denim để truyền giọng nói qua lớp cách âm, "nhưng tôi buộc phải trừng phạt cậu vì đã không tuân lệnh..."
Kính che nắng phản chiếu ánh mặt trời trên mũ bảo hiểm của Denim giấu đi biểu cảm của gã, nhưng Char vẫn cảm nhận được rõ sự xấu hổ từ đồng đội.
Khi hình ảnh những bức tường khổng lồ của thuộc địa Side 7 dần hiện lên trong tầm mắt, chiến hạm Musai bắt đầu khai hỏa đánh lạc hướng ở phía cảng của trụ tròn vĩ đại kia và cuối cùng cũng gặp phải hỏa lực phản kích. Nhờ màn che đó, nhóm Char lần lượt đáp an toàn xuống bề mặt thuộc địa.
***
Bên trong Side 7, Amuro Ray vẫn chưa có thời gian để bước ra khỏi Mobile Suit Gundam kể từ khi phe Zeon bắt đầu tấn công. Có quá nhiều việc cần làm—hỗ trợ vận chuyển một cỗ máy Gun Cannon còn nguyên vẹn lên chiến hạm Pegasus, giúp dân thường di tản, và vận chuyển vật liệu xây dựng nặng cho các đội sửa chữa trong thuộc địa. Một cỗ máy khổng lồ cao 16m như Gundam có vô vàn cách để phát huy tác dụng.
Điều khiến Amuro ngạc nhiên là cậu bắt đầu nhận được mệnh lệnh từ Chuẩn úy Mirai Yashima và Thiếu úy Bright Noa, xuất hiện luân phiên trên màn hình liên lạc hai chiều phía trên bảng điều khiển chính của Gundam, họ hướng dẫn cậu cần làm gì. Thỉnh thoảng, Hạ sĩ trưởng Mark Kran cũng xuất hiện. Có vẻ như không còn sĩ quan cấp cao nào ở trung tâm chỉ huy thuộc địa nữa.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở trên đó vậy?" Amuro hỏi Mark—họ khá thân thiết nên thường trò chuyện với nhau.
"Pegasus dính đòn trực tiếp, Amuro à. Buồng chỉ huy chính bị phá hủy cùng gần như toàn bộ người ở đó. Hạm trưởng Paolo bị thương nặng, nên giờ Bright đang tạm quyền chỉ huy từ buồng phụ. Không một ai trong các đơn vị tác chiến mặt đất xuống thuộc địa quay trở lại. Nhưng lúc này, quan trọng nhất là cậu phải giúp đưa các Gundam và Gun Cannon còn lại lên đây."
"Thế còn các phi công khác? Họ không giúp được gì sao? Sean bị trúng đạn dưới đó, nhưng Ryu hoặc Kai vẫn còn mà!"
"Ryu đang ở boong chính kiểm tra cỗ máy Gun Cannon vừa được đưa lên."
"Hạ sĩ trưởng Amuro Ray!" Hình ảnh của Mirai Yashima bất ngờ hiện lên màn hình, mắt cô chăm chú đọc một tập hồ sơ trước mặt như thể đang thông báo điều mà Amuro đã biết rõ. "Theo báo cáo từ thuộc địa, hiện còn ba mẫu Gundam và ba mẫu Gun Cannon. Chúng ta phải đưa tất cả Mobile Suit còn sử dụng được lên chiến hạm!"
"Chỉ còn một MS có thể dùng được ở đây," Amuro đáp, "đó là chiếc Gun Cannon đang được vận chuyển lên." Nhưng trong lòng cậu vẫn biết, trong thuộc địa có thể còn sót lại các bộ phận Mobile Suit và thiết bị bảo trì có thể tận dụng được. Cậu ước gì cha mình—người hiểu rõ về những thứ này—ở đây để giúp cậu phân biệt đâu là thứ cần thiết và đâu là không.
Dưới chân lõi núi của thuộc địa, Amuro nâng phần thân trên của chiếc Gun Cannon còn lại lên bệ nâng, chuẩn bị gửi nó lên khu cảng. Khi cậu đang làm việc, một chiếc xe điện kiểu van trượt nhanh từ Khu B tới, phát ra một chuỗi tiếng kêu cầu cứu: "Xin hãy giúp chúng tôi..."
Khoảng hai mươi dân thường—những cụ già lo lắng và phụ nữ với ánh mắt khẩn cầu—nhìn lên cỗ máy Gundam đồ sộ. Họ cũng muốn được đi cùng trên bệ nâng, và Amuro không nỡ từ chối họ. Với bàn tay trái của Gundam, cậu ra hiệu cho họ leo lên. Dù một bàn tay của Gundam đủ lớn để ba người ngồi lọt thỏm, cậu vẫn không muốn mạo hiểm khiến họ rơi xuống. Điều khiến cậu lo hơn cả là khẩu súng beam rifle của Gundam vẫn chưa tìm thấy.
Khi bệ nâng cuối cùng bắt đầu chuyển động, nó mang theo không chỉ Amuro trong Mobile Suit, mà cả phần còn lại của Gun Cannon và hơn hai mươi thường dân. Bệ từ từ xuyên qua tầng mây nhân tạo của thuộc địa, rồi leo thêm hai trăm mét nữa để đến khu cảng—nơi điều kiện trọng lực gần như bằng không. Tại đó, Amuro đảm bảo từng người một trong số thường dân nắm chắc tay vịn an toàn, để họ có thể đi qua khu vực cảng và đến được Pegasus.
Trong một nhóm người di tản dân sự khác đang tụ tập ở khu cảng, Amuro bất chợt nhìn thấy Fraw Bow. Cô gái trông nhỏ bé đến tội nghiệp khi đang trôi nhẹ về phía Amuro trên một vòng tay vịn tự động, ánh mắt lo lắng ngước lên nhìn cỗ máy Mobile Suit.
“Này, Fraw!” Amuro gọi lớn, bật kênh âm thanh ngoài của Gundam. “Cậu ổn chứ? Mẹ cậu đâu? Sao bác ấy không đi cùng? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiếng nói được khuếch đại của Amuro vang vọng qua không gian, khiến đám đông đang di chuyển về phía Pegasus trên những tay vịn điện từ sững lại, đồng loạt ngước lên nhìn cỗ máy khổng lồ. Dù Gundam không có miệng, lớp kính màu vàng chống đạn và chịu nhiệt bao phủ các cảm biến quang học khiến khuôn mặt nó như có đôi mắt, tạo nên một dáng vẻ kì lạ của người. Một cỗ máy cao hàng chục mét lại cất tiếng nói quen thuộc, thậm chí bình dị, quả thật là một cảnh tượng lạ lùng.
“À… xin lỗi mọi người…” Amuro vội vàng nói, cố giải thích trong khi đang ngượng chín mặt. “Tôi là phi công của Mobile Suit Gundam này—Hạ sĩ trưởng Amuro Ray.”
Sau đó, cậu mở khoang buồng lái trước mặt và cúi nhìn xuống những người dân đang đứng gần 9m phía dưới. Dù ở đây gần như không trọng lực, ngã cũng không gây nguy hiểm như trên Trái Đất, nhưng chỉ riêng việc nhìn xuống từ độ cao đó cũng khiến tim Amuro thắt lại vì chóng mặt.
“Amuro! Trời ơi, Amuro…” Fraw kêu lên, đôi mắt sững sờ, “Mẹ và ông mình… mất rồi…”
Câu nói của Fraw như một tín hiệu vô hình. Các tay vịn trượt bắt đầu chuyển động trở lại, đưa nhóm người dân do Amuro hộ tống trôi đi giữa không gian của khu cảng. Tay vịn là những vòng cao su hóa học rộng hai mét, chạy dọc theo đường ray tích hợp sẵn trên tường, chuyên dùng để vận chuyển người qua các khu vực không trọng lực. Nhưng nếu buông tay giữa chừng, lực quán tính có thể khiến ai đó trôi đi cả chục mét—một rủi ro nghiêm trọng đối với người già hoặc trẻ nhỏ, những người không thể tự kiểm soát cơ thể mình.
“Hãy theo nhóm di tản lên Pegasus đi, Fraw,” Amuro gọi với theo, cố giữ giọng thật vững vàng. “Tớ sẽ gặp cậu ở đó sau.”
Cậu quan sát cho đến khi chắc chắn rằng Fraw đã leo lên chiếc tay vịn thứ ba, rồi mới quay lại, dùng tay còn lại của Gundam nhấc phần thân trên của Gun Cannon khỏi bệ nâng. Trong môi trường không trọng lực, việc này đòi hỏi kỹ năng đặc biệt—để cân bằng quán tính sinh ra khi nhấc vật nặng, cậu phải đồng thời dùng tay kia tạo ra một lực ngược hướng.
Sau đó, anh kích hoạt nam châm điện dưới bàn chân Gundam, khiến nó bám vào bề mặt sàn và bắt đầu bước qua khu vực cảng, hướng về phía Pegasus.
Tại cửa hầm số 1 của con tàu, Amuro bắt gặp Ryu cùng vài kỹ thuật viên đang làm việc với chiếc Gun Cannon còn lại. Khi cậu từ từ hạ phần thân trên của Gun Cannon xuống, màn hình liên lạc trong khoang lái chợt bật sáng. Gương mặt của Thiếu úy Bright Noa hiện lên.
“Amuro! Chúng tôi vừa nhận được báo cáo kiểm tra beta từ trạm thử nghiệm Mobile Suit ở Side 7. Tôi muốn cậu xem kỹ và ghi nhớ toàn bộ nội dung. Rõ chưa? Tốt hơn hết, sao chép tất cả vào bộ nhớ máy tính của Gundam.”
Bright nhíu mày, giọng cao và căng thẳng. Anh ta đang cố làm tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng Amuro từ lâu đã không ưa sự quá nhiệt tình của vị sĩ quan này. Dù vậy, khi Bright truyền tập tài liệu đến màn hình phụ phía trên bên phải, Amuro nhanh chóng quét và sao lưu vào bộ nhớ chính của Gundam, sau đó phóng to nội dung lên màn hình trung tâm.
“Tôi đang mở rộng thông số lên màn hình, thưa ngài,” Amuro báo cáo. “Ngài có thể giải thích cho tôi chứ?” Rồi như vô thức, cậu hỏi thêm: “À, tiện thể… làm sao ngài có được những dữ liệu này?”
Nhưng Bright phớt lờ, tiếp tục phát lệnh dồn dập:
“Tấm giáp dự phòng của Gundam vẫn còn ở trạm thử nghiệm chính, các cuộn điều hướng từ tính cho súng beam cũng vậy. Cuối cùng, chúng ta phải phá hủy toàn bộ các Mobile Suit bị trúng đạn trong thuộc địa. Không được để lại bất cứ thứ gì.”
“Không thể dùng Gun Cannon còn lại hỗ trợ tôi sao, thưa ngài? Một mình tôi thì quá chậm…”
“Đừng lo, nhóc. Tôi đâu có ngốc,” Bright đáp, “Tôi sẽ cử Hạ sĩ trưởng Ryu Jose đi cùng cậu.”
Lúc ấy, Sayla Mass vừa tròn hai mươi tuổi. Hai năm trước, cô đã tự nguyện di cư đến thuộc địa Side 7—một hành động khá bất thường trong thời buổi này, khi mà hầu hết những người rời Trái Đất đều là vì bị buộc phải đi. Giờ đây, chỉ những ai có tư tưởng chính trị đúng đắn hoặc có quan hệ đặc biệt với chính quyền Liên bang mới được phép ở lại hành tinh xanh này. Nhưng Sayla có lý do riêng. Cô là con gái của Zeon Deikun; tên thật của cô là Artesia Som Deikun. Anh trai cô là Casval Rem Deikun—người mà phe Zeon gọi bằng một cái tên khác: Char Aznable.
Khi Sayla mới ba tuổi, cha cô—Zeon—qua đời. Một trong những cánh tay phải của ông, Jimba Ral, cùng vợ mình, đã đưa hai đứa trẻ nhà Deikun trốn khỏi nước Cộng hòa đang sụp đổ, đưa chúng trở lại Trái Đất để sống ẩn dật. Để đảm bảo an toàn, gia đình Ral mang theo một khoản tiền khổng lồ để mua một cái tên quý tộc đáng kính ở miền Nam châu Âu—tên Mass. Nhờ đó, họ không chỉ trở thành một phần của tầng lớp tinh hoa trên Trái Đất, mà còn có thể nuôi dạy hai đứa trẻ trong danh nghĩa Edward và Sayla Mass.
Nhiều năm trôi qua, vợ chồng nhà Ral vẫn thường thì thầm với hai đứa con nuôi rằng cha của chúng đã bị ám sát trong một âm mưu do Degwin Zabi giật dây. Khi Char đến tuổi trung học, chính những câu chuyện ấy đã nuôi dưỡng trong lòng cậu một khát vọng không thể lay chuyển: trở về Zeon, lật đổ gia tộc Zabi, và trả lại công lý cho cha mình.
Nhưng Sayla lại khác. Trong cô luôn hiện hữu một sự hoài nghi sâu sắc về những điều anh trai mình theo đuổi, và cả con đường anh đã chọn. Anh trai cô—người thân duy nhất còn lại—luôn là người tốt với cô, che chở cô. Cô không muốn mất anh. Khi biết rằng Char đã bí mật quay lại Zeon, cô đã khóc suốt ba ngày ba đêm. Cô bắt đầu ghét sự ám ảnh trả thù của cha mẹ nuôi, và dần căm ghét chính họ. Đã có lúc cô nghĩ đến chuyện bỏ trốn, và rồi, khi nghe tin công trình xây dựng Side 7 sắp bắt đầu, cô nảy ra ý định di cư. Phải mất gần một năm trời cô mới thuyết phục được người cha nuôi già yếu, Jimba Ral, đồng ý để cô ra đi.
“Nếu là một người cha thực sự yêu con gái mình,” cô nghẹn ngào nói một hôm, “sao ông có thể vui khi nhìn thấy con mình đau khổ?”
“Artesia, con gái yêu của ta,” Jimba cuối cùng thở dài đáp, “nếu con đã quyết, thì hãy đi.”
Ban đầu, Sayla hy vọng sẽ trở thành bác sĩ. Nhưng sau khi quyết định tham gia dự án xây dựng Side 7, cô chuyển sang học tại một trường kỹ thuật chuyên đào tạo kỹ sư hạng trung về bảo trì và vận hành thuộc địa. Và khi công trình xây dựng thuộc địa đầu tiên bắt đầu, cô chính thức di cư. Cô không muốn liên quan gì đến nước Cộng hòa Zeon hay dòng họ Zabi.
Thật không may cho Sayla, khi chiến tranh giữa Liên bang và Công quốc Zeon nổ ra, cô không còn cách nào tránh khỏi bị cuốn vào. Giống như nhiều dân thường khác trong Side 7, cô bị điều động hỗ trợ quân sự. Và nhờ đạt chứng chỉ chuyên viên truyền tin sau sáu tháng, cô lập tức được yêu cầu gia nhập chính thức. Quân đội luôn cần thêm người có chuyên môn, và vào thời điểm đó, gần một phần tư quân số của cả Liên bang và Zeon là phụ nữ—được gọi là "Waves". Trong các lĩnh vực như hậu cần, truyền tin, và kỹ thuật vũ khí, tỷ lệ nữ giới thậm chí còn cao hơn.
Dẫu vậy, dù có căm ghét chế độ xã hội của Zeon đến đâu, Sayla cũng không muốn ra trận chống lại họ—bởi cái tên "Zeon" ấy vẫn là tên của người cha mà cô từng yêu thương. Thế rồi, một sự kiện đã khiến niềm tin trong cô lay động.
Là một trong những nhân viên truyền tin ở Side 7, Sayla được phân công làm việc tại khu thử nghiệm Mobile Suit Gundam. Trong trường hợp khẩn cấp, cô được chỉ thị nghiêm ngặt: phải tiêu hủy toàn bộ tài liệu, để không thứ gì rơi vào tay kẻ địch. Do đó, sau đợt tấn công đầu tiên bằng tên lửa của Zaku, cô đã vội vã thu gom và tiêu hủy tất cả những gì trông có vẻ quan trọng—dù chỉ là danh sách mã nội bộ hay thời khóa biểu công việc.
Khi bọn Zaku tấn công càng lúc càng gần, Saila cùng các kỹ thuật viên truyền tin rút khỏi khu thử nghiệm, chuyển sang sử dụng "Khoang Thoát Hiểm Không Lưu"—một hệ thống thoát nạn nối với thế giới bên ngoài, có thể sử dụng lực ly tâm của thuộc địa để phóng người ra ngoài trong trường hợp khẩn cấp. Nhưng khi Gundam của Liên bang tiêu diệt được một trong các Zaku, vụ nổ đã khiến đường ray thoát hiểm cong vênh, khiến hệ thống không thể sử dụng được nữa. Trung sĩ phụ trách đơn vị của Sayla lập tức ra lệnh: “Di chuyển đến Pegasus!”—và cả nhóm bắt đầu rút lui về khu cảng thuộc địa.
Trên đường chạy đến khu vực cảng, Sayla tình cờ phát hiện một tập tài liệu bị ai đó bỏ lại. Cô dừng lại, rút lọ axit mang theo bên mình, rưới lên giấy rồi châm lửa thiêu hủy. Khách quan mà nói, đây không phải là trách nhiệm của cô. Nhưng Sayla không muốn đánh cược. Nếu tài liệu rò rỉ mà bị chỉ huy khu thử nghiệm phát hiện, cả đơn vị cô có thể bị “tét tai” cả lượt—và cô tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra. Quân đội Liên bang vốn nổi tiếng với những hình thức trừng phạt thể xác vô nghĩa như tát vào mặt hay quất roi, và cô chẳng muốn trao cho họ cái cớ nào để áp dụng thú vui đó lên dân thường như cô.
Vì cẩn thận quá mức, Sayla bị tụt lại sau nhóm, buộc phải một mình băng qua khu vực nơi Zaku bị phá hủy. Cô từng được dạy rằng không cần lo lắng quá về bức xạ còn sót lại sau vụ nổ của một Mobile Suit hay thậm chí cả động cơ nhiệt hạch của chiến hạm. Nhưng lý thuyết nào cũng có giới hạn. Nếu vụ nổ đủ lớn để xé thủng tường ngoài thuộc địa, thì chỉ riêng lực hút không khí thoát ra thôi cũng đủ giết người. May mắn thay, lỗ hổng do Zaku tạo ra dường như đã được bịt lại—có lẽ nhờ các vật thể bị hút vào làm bít miệng vết thương. Gió giật dữ dội cũng đã lặng xuống.
Nhưng khi đang chạy về phía thang nâng ở chân ngọn núi trung tâm của thuộc địa, Sayla bỗng thấy một người trong bộ Normal Suit màu đỏ lao vụt vào đống đổ nát của một tòa nhà. Lạ thật, cô nghĩ—quân Liên bang đâu có dùng màu đỏ cho đồ bảo hộ? Và cách người đàn ông đó di chuyển... cũng kỳ lạ. Có gì đó quen thuộc, nhưng lại không thể gọi tên. Cô dừng chân, cúi xuống nhặt một khẩu súng lục từ thi thể một binh sĩ Liên bang đã gục, rồi len lén tiến về phía đống đổ nát. Đến gần, cô không khỏi kinh ngạc khi thấy người đàn ông mặc đồ đỏ đang chĩa máy ảnh về phía xác của một chiếc Gun Cannon bị phá hủy trước đó bởi một Zaku—hắn đang chụp hình. Và rồi, cô chợt nhớ ra—trong một bản báo cáo nội bộ của Liên bang gần đây, có mục mô tả quân phục tác chiến của quân đội Zeon. Người trước mắt cô hoàn toàn khớp với mô tả đó.
Là dân thường, Sayla không có nghĩa vụ phải đụng độ với lính Zeon. Nhưng lý thuyết chỉ là lý thuyết. Trong khoảnh khắc căng thẳng này, tất cả chỉ còn là phản xạ. Có điều gì đó ở người đàn ông mặc đồ đỏ kia khiến trái tim cô đập thình thịch—một thứ cảm giác khó gọi tên, gần như là... cuốn hút.
Mình phải bắt hắn… —ý nghĩ đó thôi thúc đôi chân cô lao ra khỏi chỗ nấp phía sau bức tường vỡ nát.
“Tháo mũ bảo hộ ra! Giơ tay lên đầu!” cô hét lên, giọng rắn rỏi hơn cô tưởng.
Char Aznable đứng khựng lại. Tại sao anh không phát hiện ra có người đến gần? Một kẻ nghiệp dư như thế này mà có thể áp sát được Char? Có thể do anh đang quá mải mê thu thập dữ liệu về Mobile Suit mới của Liên bang. Nhưng dù vậy cũng không thể tha thứ được. Bình thường, toàn bộ hệ thần kinh của anh lúc nào cũng cảnh giác 360 độ—chính khả năng đó đã biến anh và cỗ máy Zaku thành cơn ác mộng đỏ, khiến cả chiến trường khiếp sợ cái tên “Comet Đỏ”. Có lẽ… định mệnh đã an bài để anh gặp người này. Một lỗ hổng tạm thời trong trực giác, tạo nên bởi những bàn tay vô hình nào đó. Anh đứng sững khi thấy cô gái tóc vàng đứng cách mình không xa, hai tay cầm chắc khẩu súng lục, nhắm thẳng vào ngực anh.
Trước khi hoàn toàn lấy lại ý thức, Char nhận thấy khẩu súng trong tay cô đang run rẩy—cô gái không thể nào bắn trúng, dù có bóp cò. Char liền lao tới. Tiếng súng nổ vang lên, nhưng anh mặc kệ. Mũi chân Char, bọc trong lớp giày của bộ Normal Suit, tung ra một cú đá chính xác, hất văng khẩu súng lên không. Cô gái lảo đảo lùi lại, ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau—mắt xanh nhìn mắt nâu—Char biết ngay. Là Artesia. Em gái anh. Cô thoáng giật mình, rồi ánh mắt chuyển thành cứng rắn. Vẻ hoảng sợ thoáng qua, nhưng sau đó là sự chống đối không lời—cô sẽ không khuất phục.
“Artesia!” Char thốt lên.
Cô nhìn anh, lúc đầu ngờ vực. Rồi cô đứng thẳng dậy, nhìn lại lần nữa. Và lần này, cô nhận ra.
Nhưng ngay lúc đó, Char cảm nhận được âm thanh trầm đục, đều đặn của những bước chân khổng lồ—một trong những Mobile Suit mới của Liên bang đang lao xuống chân núi thuộc địa, tiến về phía anh. Không còn thời gian nữa. Khi Sayla kêu lên "Casval!" và chạy về phía anh, Char đã xoay người, kích hoạt bộ vernier gắn sau lưng, và vút lên không trung. Anh luồn lách giữa không gian, rời khỏi tầm nhìn của Gundam đang tới gần. Sau lưng anh vang lên tiếng hét lần nữa: “Casval!”—rồi tiếng cô ngã xuống khi vấp phải đống đổ nát.
Một lúc sau, Sayla vẫn đứng sững, mắt dán về hướng người đàn ông trong bộ Normal Suit đỏ vừa biến mất. Cô thầm nghĩ có lẽ anh đã lẩn vào đâu đó trong đống tàn tích phía xa. Nhưng bất ngờ, sau lưng cô vang lên giọng nói của một chàng trai rất trẻ:
“Leo lên lòng bàn tay Gundam đi. Tôi sắp san phẳng cả khu vực này.”
Sayla quay lại nhìn và ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là một cỗ máy Mobile Suit khổng lồ đang quỳ sát đất, cánh tay trái vươn ra về phía cô.
“Nhanh lên. Nhưng cúi đầu xuống nhé…” – giọng nói vang lên lần nữa, phát ra từ hệ thống loa ngoài của Mobile Suit.
Ngay dưới phần ngực của cỗ máy – vị trí tương ứng với vùng thượng vị của con người – một cửa sập mở ra, và từ trong đó, một phi công trẻ ló đầu ra nhìn xuống cô. Ngay khi được chỉ dẫn, Sayla leo lên bàn tay thép khổng lồ ấy. Những ngón tay từ từ khép lại quanh cô như thể tạo thành một cái kén bảo vệ. Cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Cô cúi đầu xuống, toàn thân căng cứng, rồi cảm nhận được cảm giác lâng lâng khi Gundam đứng dậy và bắt đầu di chuyển.
Cô cố dùng cả hai tay đẩy mạnh vào thành bàn tay thép để giữ thăng bằng, cố không rơi xuống. Dù gì, bàn tay đó vốn không được thiết kế để chở người. Khi Gundam nhấc cô lên độ cao khoảng mười mét, cô nhắm mắt lại, cố xua đi cơn chóng mặt.
Lúc này, Amuro đã tìm lại được khẩu súng tia (beam rifle). Khi Gundam đến được thang nâng ở chân núi trung tâm của thuộc địa, cậu xoay người lại và khai hỏa về phía khu thử nghiệm MS. Phát bắn trúng trực tiếp vào một kho chứa đạn napalm, gây nổ mạnh.
Thế này thì tài liệu cháy sạch rồi, – Sayla nghĩ, sửng sốt – nhưng không khí còn lại trong thuộc địa chắc sẽ bị ô nhiễm nghiêm trọng…
Khi thang nâng đưa Gundam lên đến khu vực cảng thuộc địa, một cửa hầm khổng lồ mở ra để đón cỗ máy. Đúng lúc đó, Sayla thấy người đàn ông mặc đồ đỏ lúc nãy lướt qua trước mặt cô trên không trung. Các vernier phía sau lưng anh gào rú dữ dội khi lao qua cửa, tiến vào môi trường không trọng lực trong khu cảng. Sayla cảm nhận được bàn tay thép của Gundam khẽ giật nhẹ, còn cánh tay kia thì nâng khẩu súng tia lên, nhắm về phía tên xâm nhập. Nhưng Amuro không bóp cò. Dùng beam rifle để bắn một người duy nhất thì quá dư thừa, mà lại còn nguy cơ bắn trúng Pegasus đang neo cách đó chỉ khoảng hai cây số. Ngay khi bộ đồ đỏ biến mất khỏi tầm mắt, Sayla nghe thấy tiếng súng vọng ra từ phía con tàu.
“Casval…” – cô thì thầm.
Gundam bước nhanh về phía Pegasus, mỗi bước chân nện xuống sàn tàu phát ra tiếng vang dội. Tiếng súng dứt hẳn, nhưng rồi một vụ nổ nhỏ vang lên từ hướng cửa thoát ở cảng.
Khi Gundam tới bệ neo của Pegasus, một thành viên trong tổ bảo trì đang chạy trên boong tàu hét lớn:
“Có một kẻ xâm nhập từ phe Zeon đã phá hỏng khóa không khí ngoài và trốn thoát!”
Không ai để ý đến Sayla khi Gundam nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Sau lưng cô, một giọng nói gần như hoảng loạn vang lên: “Ở đây! Làm ơn, chúng tôi cần giúp đỡ chữa trị cho người bị thương!” Cô quay đầu lại và thấy đó là Fraw Bow, một cô gái trẻ mà Sayla từng quen biết—đang đứng trên một hành lang hai tầng phía trên. Sayla lập tức đạp chân xuống sàn, bật người bay lên phía cô.
Trên buồng phụ của Pegasus, Thiếu úy Bright ra lệnh: “Đưa Gundam MS đi trước, hai Gun Cannon theo sau hỗ trợ. Và cho chiếm hạm chạy hết tốc lực ngay khi ra khỏi cảng thuộc địa!” Sau đó, anh quay sang những sĩ quan vận hành đang ngồi trên bộ ghế cao trông như cần trục phía trên—vị trí giúp họ quan sát tối đa—và quát lớn: “Báo cáo cho tôi mọi chuyển động của Musai!”
Hai người điều hành, Hạ sĩ Mark Kran và Sĩ quan Oscar Dublin, dù còn rất trẻ, nhưng là hai trong số những người sống sót đáng tin cậy nhất trên boong lái. Họ đã được huấn luyện chính quy.
Mirai Yashima, chuẩn úy trẻ tuổi đang đảm nhận vai trò hoa tiêu, là bạn học cũ của Bright và cùng được huy động nhập ngũ trong đợt tổng động viên gần đây. Cô đang phải gồng mình bám chặt vào bánh lái của chiến hạm.
Gần như toàn bộ phi hành đoàn của Pegasus đều là lính mới. Phi đội chỉ huy vốn có của chiến hạm đã bị xóa sổ khi Musai phóng một trong bốn tên lửa Tam cỡ lớn, xuyên thủng bốn lớp giáp bảo vệ và gần như hủy diệt hoàn toàn boong lái chính của Pegasus.
Với hạm trưởng Paolo cùng các sĩ quan cao cấp khác bị thương nghiêm trọng, ngoại trừ nhóm người trong phòng máy, phần còn lại của phi hành đoàn sống sót—bao gồm cả những người đang vận hành pháo và bệ phóng tên lửa—gần như đều là tân binh. Những phi công Mobile Suit còn sống sót đều chỉ là học viên mới tốt nghiệp. Amuro Ray buộc phải điều khiển Gundam, với Hayato Kobayashi làm hỗ trợ, còn Ryu Jose và Kai Shiden điều khiển hai chiếc Gun Cannon.
Cánh cổng khóa khí bốn lớp khổng lồ của thuộc địa Side 7 từ từ mở ra, và Pegasus rời khỏi cảng, tiến vào không gian. Mirai, người đang điều khiển bánh lái, cắn môi đến tái nhợt cả mặt.
“Cứ bình tĩnh chút đi, Mirai,” Bright nói, vỗ nhẹ vai cô. “Cảm biến laser sẽ dẫn đường cho ta ra khỏi đây...” Chính anh cũng đang sợ đến tê liệt, và nếu không nói gì, có lẽ anh đã bị áp lực đè nặng đến mức không thể đứng vững.
Khi Pegasus dần trôi vào khoảng không vô tận, hành tinh Trái Đất hiện ra rực rỡ, được ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ. Đôi lúc có thể nhìn thấy Luna II lấp lánh phía trên, nhưng giờ đây ánh hào quang của Trái Đất đã hoàn toàn lấn át tiểu hành tinh đó.
Bright hét lớn, giọng căng thẳng hơn mức cần thiết: “Mark! Oscar! Musai đâu rồi?”
“Chắc nó đang nấp trong bóng của thuộc địa, thưa ngài! Không thể xác định vị trí được!”
“Mirai! Ta cách thuộc địa bao xa rồi?”
“Ba… ba cây số, thưa ngài…” – giọng Mirai run rẩy đáp.
Nghe vậy, Bright hỏi như đang độc thoại: “Mobile Suit có theo kịp ta không?”
Không ai trả lời, vì chẳng ai trên boong lái biết được. Đúng lúc đó, cánh cửa sau phòng chỉ huy bật mở, và bác sĩ trên tàu, Samaro vào phòng, ông đẩy chiếc băng ca có hạm trưởng Paolo nằm trên đi theo.
Mồ hôi túa ra trên trán Paolo khi ông nheo mắt nhìn bảng điều khiển. Ông thì thầm, ngắt quãng bởi những cơn đau:
“Đừng… đừng lo về hiệu năng của Mobile Suit, Bright… trước hết phải cắt đuôi Musai đã…”
“Chiến tốc tối đa! Sẵn sàng khai hỏa tên lửa phía sau!” – Bright hét lớn, chuyển điện thoại của hạm trưởng sang chế độ toàn tàu. “Tất cả các khu kiểm tra lại tình trạng không khí!”
Di chuyển trong không gian bằng bộ phản lực vernier của Normal Suit không hề dễ dàng. Char và đội của anh không thể nhìn thấy con tàu Musai, nên phải dùng Luna II và Side 7 làm mốc định hướng. Cứ mỗi quãng thời gian, họ lại kiểm tra vị trí của mình với các điểm tham chiếu đó—với mặt trời là hướng chính—và tính toán số giây cần kích hoạt vernier, cùng hướng đẩy phù hợp. Tuy nhiên, thứ mà kẻ đi bộ trong không gian sợ nhất không phải là kẻ địch, mà là sự hoảng loạn. Cảm giác trôi dạt trong môi trường không trọng lực rất giống với rơi tự do, và nếu không nhắc bản thân rằng mình đang ở “trên” Trái Đất hay “trên” một thuộc địa nào đó, người ta rất dễ bị mất phương hướng hoàn toàn.
“Musai, nghe rõ không?” – Char nói qua bộ đàm, mắt vẫn theo dõi nhóm bảy người phía sau. Hạt Minovski đang gây nhiễu mạnh, nhưng ở khoảng cách gần thì vẫn có thể liên lạc radio.
“Nghe… được… rồi,” một giọng yếu ớt đáp lại từ con tàu.
“Chuẩn bị Zaku của tôi và của Denim nữa,” Char tiếp lời. “Địch đang tiến về phía ta.”
Char quyết tâm giao chiến với Mobile Suit mới của Liên Bang—thứ mà Char vừa tận mắt thấy. Theo cảm nhận của anh, đây hẳn là một mẫu hiệu suất cao, nhưng không rõ khả năng vận hành trong môi trường không gian trống có hiệu quả không. Sau khi đã mất một Zaku vì cỗ máy đó trong thuộc địa, Char ít nhất phải tìm hiểu rõ cách thức nó hoạt động. Sao Chổi Đỏ không phải là cái danh hão.
Trên màn hình chính của Gundam do Hạ sĩ quan Amuro Ray điều khiển, góc phải hiện lên tín hiệu hai vật thể lạ đang tiếp cận. Dù bị nhiễu bởi hạt Minovski, cảm biến laser vẫn đủ chính xác trong giới hạn của nó. Nhưng như Trung úy Ralv từng nói: “Chừng nào mắt chưa nhìn thấy thì chưa được phép chắc chắn.” Dẫu vậy, có một điều không thể nghi ngờ: có thứ gì đó đang tiến lại với tốc độ cực kỳ cao.
Trên cầu tàu của Pegasus, sĩ quan vận hành Mark đọc được tín hiệu giống hệt và hét lớn xuống chỗ Bright từ trên cao:
“Thưa ngài, dựa vào kích cỡ thì trông có vẻ là Zaku! Nhưng một trong số chúng đang áp sát với tốc độ cao chóng mặt!”
“Chiếc còn lại thì khớp hoàn toàn với hồ sơ tốc độ của Zaku, thưa ngài,” Oscar, người vận hành còn lại, bổ sung. “Chắc chắn cả hai đều là Zaku!”
“Chuẩn bị pháo phòng không!” – Bright hét lớn, đồng thời liếc nhanh về phía bác sĩ Samaro và hạm trưởng Paolo.
Bright tưởng mình vừa nghe thấy vị chỉ huy nói gì đó, nên lập tức bước nhanh đến bên ông, người đang nằm bất động trên băng ca. Bright cúi xuống lắng nghe được một tiếng thì thầm:
“Nếu… nếu đó là Zaku màu đỏ… thì là… là Char Aznable. Hắn từng hạ hơn 10 chiến hạm của Liên Bang… chỉ với một cỗ máy. Người ta gọi hắn là ‘Sao Chổi Đỏ’… Các cậu phải rút… khỏi đây!”
Gương mặt Paolo nhăn lại, không phải vì đau đớn thể xác mà là nỗi khiếp sợ tột độ. Ông thì thầm lần nữa, giọng đứt quãng: “Rút… khỏi… đây…”
Ngoài không gian, bên trong Mobile Suit Gundam, Amuro trông thấy một điểm sáng đỏ lấp lóe giữa các vì sao, lao về phía mình với tốc độ chóng mặt. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Trong khoảnh khắc, cậu tưởng đó là một sao chổi màu đỏ thật sự. Nhưng màn hình chính nhanh chóng hiện lên hình ảnh cận cảnh: một cỗ máy Zaku màu đỏ. Trên phần đầu của nó trông như kính chắn gió của xe điện— con mắt độc nhất lóe sáng màu hồng. Nó đang ngắm bắn từ khẩu súng trường cầm tay.
Amuro nhẹ nhàng vặn hai cần điều khiển trái và phải về phía nhau. Cậu cảm nhận lực G ập đến khi toàn bộ Gundam đột ngột lật mạnh sang bên phải. Cỗ máy Zaku khai hỏa, một vệt đạn dò sáng chói rạch ngang bóng tối. Nhưng Amuro biết rõ: vệt sáng đó nghĩa là kẻ địch đã bắn loạt năm phát.
Trong khoảnh khắc, Amuro sực nhớ đến lời giảng của trung úy: “Hãy coi chừng mấy tay bắn từng loạt dài bằng súng trường hoặc súng máy. Một phát trong đó rất có thể sẽ trúng cậu. Nhưng chừng nào còn thấy khẩu súng đang chĩa vào mình thì cậu còn sống. Kẻ đáng sợ là mấy tên không bao giờ bắn thừa—chúng bắt cậu phải căng mắt từng giây. Làm sao nhận ra chúng à? Trong chiến đấu thật, cậu sẽ biết. Và lúc biết thì thường là lúc đã chết rồi. Điều đầu tiên khi thấy địch là cầu cho hắn vụng về như một thằng ngốc. Đó là cơ may duy nhất.”
Amuro cảm thấy mình còn may. Cậu đã tránh được phát bắn của Sao Chổi Đỏ. Màn hình trái và phải trong buồng lái bắt đầu hiển thị dữ liệu, nhưng cậu không có thời gian để liếc qua. Cậu cố theo dõi chiếc Zaku đang lướt ngang màn hình chính với tốc độ chóng mặt. Khi cỗ máy màu đỏ khựng lại thoáng chốc, Amuro bóp cò khẩu súng tia.
Cuộn siêu điện từ đa cực trong thân Gundam hút năng lượng từ động cơ ở phần bụng, tạo dao động và tăng tốc các hạt kim loại nặng bên trong súng, rồi phóng chúng ra ngoài dưới dạng luồng tia năng lượng cực mạnh. Mỗi phát bắn đều tạo ra một vệt sáng khổng lồ—tiết lộ vị trí cho địch—vì thế khẩu súng chỉ nên dùng khi đang di chuyển liên tục. Nhưng sức công phá của nó đủ để đổi lấy rủi ro ấy. Zaku được bọc giáp kiên cố đến mức có thể chịu được cả đạn tên lửa trực tiếp; chỉ có súng tia và kiếm tia của Gundam mới phá hủy được chúng. Mà Zaku thì không có thứ đó.
Tia sáng từ khẩu súng Gundam rạch ngang màn đêm không gian, để lại một vệt sáng trắng rực. Nhưng Sao Chổi Đỏ đã chuyển hướng, áp sát từ một phía khác. Nếu Amuro cứ dán mắt vào luồng sáng, thì cậu đã bỏ lỡ vị trí thật của đối phương. Nhưng ngay khoảnh khắc bóp cò, Amuro biết mình đã bắn trượt, nên lập tức mở rộng tầm nhìn. Giống như một sao chổi đỏ thật sự, cỗ máy Zaku lao thẳng đến, con mắt đơn lại lóe sáng. Amuro khai hỏa khẩu pháo Vulcan tích hợp trên trán Gundam. Cậu biết nó không đủ sức phá hủy Zaku, nhưng ít nhất có thể phá hủy con mắt camera của nó.
Zaku đỏ ngoặt trái, gần như vuông góc hoàn hảo. Amuro xoay Gundam đối đầu trực diện, vừa kịp lúc màn hình phụ bên trái nhấp nháy cảnh báo. Cậu lập tức kéo mạnh cần điều khiển, thực hiện một thao tác né tránh gấp, và nhìn thấy hai vệt đạn sáng cắt qua màn hình. Lần này Zaku đã bắn gấp đôi số đạn. Nó đang tìm cơ hội kết liễu. Nhưng Amuro vẫn tránh được. Phản xạ của cậu vượt mức trung bình, và Gundam phản hồi với từng động tác của cậu gần như tức thời.
Đối đầu với Amuro trong MS Gundam, bất kỳ cỗ máy Zaku nào khác cũng sẽ trông nặng nề và chậm chạp như cục chì. Đúng là Zaku của Char đã được tinh chỉnh cực kỳ kỹ lưỡng, nhưng biệt danh "Sao Chổi Đỏ" không phải từ hư danh mà có. Char Aznable sở hữu khả năng gần như siêu phàm: ép cỗ máy của mình vận hành vượt quá 110% hiệu suất thiết kế, tấn công với tốc độ khiến kẻ địch không kịp trở tay.
Thế nhưng lần này, ngay cả Char cũng phải kinh ngạc. Ngay khi nắm được thông tin về các mẫu Mobile Suit mới của Liên bang, anh đã nhiều lần tổ chức các trận đấu mô phỏng với những chiếc Zaku khác đóng vai kẻ địch. Nhưng chúng chỉ như trò trẻ con so với thứ trước mặt. Cỗ máy màu trắng của Liên bang xoay vòng trên không, chớp nhoáng né lên phía trên bên trái, khẩu súng tia liên tiếp khai hỏa, bắn những luồng sáng dữ dội về phía anh. Ban đầu, Char cứ tưởng những chùm tia đó phải đến từ pháo hạng nặng gắn trên trạm Side 7 – mạnh đến nỗi khiến tóc gáy anh dựng đứng. Nhưng rồi Char hiểu: súng tia đủ nhỏ để trang bị cho một Mobile Suit – đây là một thiên tài cơ khí đẳng cấp. Dù có phải hy sinh chút sức công phá thì độ linh hoạt mà nó mang lại vượt xa mọi thiệt hại. Và chỉ một phát trúng cũng đủ để xóa sổ một Zaku.
Ý nghĩ đó khiến máu trong người Char sôi lên. Anh phải tìm cách vô hiệu hóa Mobile Suit trắng kia. Dù tay phi công Liên bang có giỏi cỡ nào, Char vẫn cảm nhận được một điều, dù không thể chỉ rõ—trong cách cử động hơi lúng túng của MS, rằng người điều khiển nó còn non tay. Điều đó khiến Char thêm tự tin, và dòng adrenaline quen thuộc tràn ngập trong đầu, giống như cảm giác khi anh từng một mình áp sát những chiến hạm loại Magellan của Liên bang trước đây. Chỉ khác lần này là ở kích cỡ mục tiêu. Nhưng Char thừa thông minh để không đánh giá địch theo kích thước. Anh có năng lực bẩm sinh để nhận định chính xác tổng thể sức mạnh và điểm yếu của đối thủ.
Cỗ máy Zaku xoay ngoặt gấp về hướng mà nó cảm nhận đối phương sẽ xuất hiện sau vài giây. Và khi trên màn hình chính hiện lên hình ảnh Mobile Suit trắng, Char reo lên thầm lặng: Bắt được rồi! Tâm ngắm của súng trường hiện rõ trên màn hình. Char điều chỉnh cho khớp với mục tiêu, đẩy hiệu suất của Zaku lên mức chiến đấu tối đa. Đó không phải hành động liều lĩnh mà là chiến thuật đã được kiểm chứng – gây áp lực bằng tốc độ tuyệt đối. Char khai hỏa...
Nhưng điều không ngờ đã xảy ra. Khác hẳn với các lực lượng Liên bang Char từng đối đầu trước đây, Mobile Suit màu trắng kia đã tránh được đòn công kích của anh một cách kỳ lạ. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Chính lúc đó, một ý nghĩ không tưởng lóe lên trong đầu Char: Phi công Liên bang kia… có thể là một Newtype?
Không thể nào. Trong Liên bang không thể có Newtype, Char chắc chắn, có thể hiểu được khái niệm Newtype lúc này. Bản thân anh cũng chỉ mới biết đến nó vài tháng trước, khi liên hệ với Tổ chức Flanagan. Đó là một học thuyết về sự tiến hóa của loài người, sự xuất hiện của một dạng người mới. Điều cuối cùng anh muốn tin là mình đang thực sự đối mặt với một trong số đó. Char muốn nghĩ rằng kia chỉ là một phi công tài ba phi thường nào đó mà thôi. Nhưng thực tế ngày càng khó chối bỏ. Tay lái ban đầu còn vụng về giờ đã biến mất, thay vào đó là những chuyển động sắc sảo, dứt khoát như của một lão luyện. Phải có điều gì đó hơn cả kỹ năng ở đây.
Char cắn môi dưới, lại bóp cò khẩu súng trường. Những vệt đạn dò sáng vút đi, biến mất giữa không gian lấp lánh sao. Rồi giữa tiếng ồn lẫn tạp âm từ sóng radio, một giọng thô ráp vang lên:
“Đây là trung úy Denim. Ngài có nghe rõ không?”
Char quát lớn: “Cẩn thận, Denim! Mobile Suit trắng rất nguy hiểm!”
Đồ ngốc, Char nghĩ thầm, khi nhận thấy đèn báo ở góc phải bảng điều khiển nhấp nháy. Zaku của Denim đang phát tín hiệu FOF—Friend or Foe—ID laser để nhận diện đồng minh. Nhưng trong tầm bắn của kẻ địch cảnh giác, điều đó chẳng khác nào tự sát. Denim rõ ràng chỉ muốn báo vị trí cho cấp trên để tránh bị bắn nhầm hoặc vướng đường. Nhưng như thế là quá xem nhẹ năng lực của Char. Quá cẩn trọng đến mức ngớ ngẩn.
Char gào lên qua liên lạc nội bộ: “Denim! Tắt ngay tín hiệu ID chết tiệt đó đi!”
Nhưng đã quá muộn.
Pháo kích từ hướng chiến hạm Liên bang—Con Ngựa Gỗ rít lên dữ dội, nhắm thẳng vào Zaku của Denim. Nhưng Denim không phải kẻ non tay. Gã là cựu binh của trận Ruum—từng sống sót qua địa ngục không gian, và gã sẽ không dễ dàng tan thành cát bụi vũ trụ. Bằng kỹ thuật điêu luyện, gã tránh được đòn tấn công và lao nhanh về phía Mobile Suit trắng như một mũi tên báo thù.
Rồi nó xảy ra. Một phát bắn trực tiếp từ khẩu beam rifle khoan thủng phần giữa thân Zaku của Denim. Đòn tấn công ấy không xuất phát từ chiến hạm Liên bang mà chính từ Mobile Suit trắng. Cỗ máy Zaku trước đó loang loáng phát tán các chùm tia ánh sáng tản mát vào vũ trụ rồi bùng lên một vụ nổ rực rỡ khổng lồ. Trong khoảnh khắc, nó bốc hơi hoàn toàn.
“D... Denim!” Char hét lên, mắt tròn xoe, không thể tin vào điều mình vừa chứng kiến.
Quả thật, sức mạnh của beam rifle trên Mobile Suit trắng không thua gì pháo chính của một tàu tuần dương.
Amuro vừa né tránh một phát bắn từ Sao Chổi Đỏ, phía trên và bên phải mình, thì đột nhiên phát hiện một tín hiệu lạ trên màn hình nhận diện FOF. Nguồn tín hiệu nằm khoảng bốn độ trên Sao Chổi Đỏ, cũng là Zaku, đang di chuyển với tốc độ chừng một nửa tốc độ của Sao Chổi Đỏ.
“Mình chỉ cần ba giây,” Amuro thầm cầu nguyện, rồi ngắm bắn và khai hỏa hai phát beam rifle gần như liền kề, tạo thành một dải ánh sáng liên tục.
Khi những tia beam trúng thẳng vào vòng eo của Zaku, màn hình chính của Amuro lập tức kích hoạt bộ lọc tự động để giảm chói sáng từ vụ nổ cực lớn sau đó. Nhưng dù sao, hình ảnh một quả cầu sáng trắng khổng lồ hình đĩa dần mờ đi trong không gian đen thẳm vẫn hiện rõ.
“Đã hạ một chiếc,” Amuro mừng thầm. Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, cậu phát hiện Sao Chổi Đỏ lao thẳng vào mình từ trong ánh sáng dư của vụ nổ. Khi màn hình trở lại bình thường, cậu hầu như nghe thấy con mắt đơn màu đỏ lóe sáng lên. Bản năng khiến Amuro bóp cò súng rifle thêm lần nữa. Một tia beam bắn ra, cắt ngang không gian và đụng độ với một trong những vệt đạn của Zaku. Trên Trái Đất, tiếng va chạm giữa pháo 120mm và tiếng gầm siêu âm của beam rifle chắc chắn sẽ là cơn hỗn loạn không thể chịu nổi. Nhưng ở ngoài không gian, hai cỗ máy Mobile Suit lướt qua nhau trong im lặng tuyệt đối của chân không. Và đột nhiên, Amuro nhận ra Suit của mình đang cạn năng lượng.
Cùng lúc đó, Char tự trách mình: hết đạn mất rồi. Đáng ra Zaku phải tiết kiệm đạn đủ cho đến khi quay lại tàu mẹ. Nhưng sự xuất hiện gương mặt người của MS trắng đối phương khiến Char phung phí đạn quá nhiều. Giờ đây, khi có thể tiêu diệt được kẻ địch mà lại hết đạn... Char nghiến răng, thất vọng tột độ, chắc chắn rằng lẽ ra anh đã có thể bắn trúng mục tiêu.
“Sao ta ngu ngốc thế này?” Char nguyền rủa trong khi rút lui khỏi vùng chiến đấu với tốc độ cao.
Amuro không biết rằng trận đấu đã kết thúc.
Cậu vẫn còn 6 loạt đạn dự phòng gắn trong bộ phận đầu Gundam, nhưng một khi năng lượng beam rifle cạn kiệt, phải mất tới 30 phút mới nạp lại. Cậu không thể làm gì nhiều, nhưng tinh thần thì chưa chịu buông xuôi. Amuro quét bầu trời quanh mình 360 độ nhiều lần, lượn lờ quanh vùng chiến đấu cho đến khi Pegasus phát lệnh trở về tàu.
Khi tiếp cận Pegasus, Amuro chọn cách neo an toàn nhất: yêu cầu tàu giảm công suất động cơ chính đến mức thấp nhất để có thể vào tàu qua cửa sau. Các cảm biến hướng dẫn quanh cậu hoạt động, nhiệm vụ của cậu là canh chỉnh đúng và để máy tính lo phần còn lại.
“Làm tốt lắm, hạ sĩ Amuro,” Bright khen ngợi từ vị trí ghế chỉ huy trung tâm dưới tầng phụ. “Musai đã mất hai chiếc Zaku rồi, chúng sẽ không đuổi theo chúng ta trong một thời gian. Và nhìn cách Sao Chổi Đỏ rút lui, tôi đoán hắn đã hết đạn. Trong lúc này, tôi muốn cậu chuẩn bị lại Gundam và Gun Cannon. Một số kỹ thuật viên trên tàu từng tham gia thử nghiệm ở Side 7, họ sẽ giúp đỡ cậu.”
Amuro chào chính thức và đáp lại nghiêm chỉnh:
“Vâng, thưa ngài! Hạ sĩ Amuro Ray, sẽ xuống boong bay thứ hai!” Cậu để ý một cô gái trẻ bên trái trên cầu tàu quay lưng lại. Đó là Mirai Yashima, sĩ quan đảm nhiệm vai trò hỗ trợ. Gương mặt cô dịu dàng, thân thiện, và Amuro ước gì cô quay lại nhìn mình. Nhưng cô không hề ngoảnh lại.
Trên chiến hạm Musai, Char cuối cùng cũng trở về boong lái. Trung úy Dren đón chào anh với nụ cười quá mức nhiệt tình.
“Gã Mobile Suit màu trắng kia thật đáng sợ, thưa ngài! Bọn Liên bang—”
Char giơ tay ra hiệu ngắt lời. Ánh mắt anh dán chặt vào cửa sổ boong lái, nhìn về phía nơi Con Ngựa Gỗ của Liên bang, giờ đấy nó đã biến mất. Bên ngoài, Luna II đã trượt khỏi ánh sáng chói chang của Trái Đất, hiện lên như một vầng trăng lưỡi liềm rực rỡ giữa màn đêm vũ trụ.
Chiến lược của Char không hề sai sót về cơ bản, nhưng công tác thu thập tin tức của phe Zeon rõ ràng còn thiếu sót nghiêm trọng. Và hơn hết, Char chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại cô em gái nhỏ Artesia trên thuộc địa Side 7 — một nơi chẳng ngờ tới chút nào.
Trong chốc lát, một cảm giác yếu mềm hiếm hoi trào dâng trong lòng Char, nhưng lập tức bị kìm nén cứng rắn.
Ngẫm lại diễn biến của ngày hôm nay với nét mặt nghiêm nghị, anh tự nhủ:
“Có lẽ mình đã phạm sai lầm, dù ghét phải thừa nhận chuyện này. Chỉ có thể là do sự non trẻ thiếu kinh nghiệm thôi...”


0 Bình luận