Long Tộc
江南
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Bình minh rực lửa

Màn 4: Thành Thanh Đồng - Phần 5-6

0 Bình luận - Độ dài: 10,466 từ - Cập nhật:

Phần 5:

Mance đỡ lấy, cắm mạnh vào trán mặt đồng. 

Tại nơi đó, vô vàn nếp nhăn dọc bỗng hé ra một con mắt thẳng đứng khiến người ta liên tưởng đến thần nhãn giữa trán của Nhị Lang Chân Quân ở Đạo giáo. 

Con mắt nuốt lấy khối đồng, chỉ còn một đoạn đuôi lộ ra. 

Từ bên trong vách đồng vang lên âm thanh như khi tôi thép, rồi khuôn mặt đồng đột nhiên há rộng. 

Dù đã rất lớn, nó vẫn há ra đến mức biến dạng khủng khiếp, tạo thành một miệng hố đen kịt, đường kính khoảng 1m, hiện ra giữa vách tường.

“Đây là mời chúng ta vào, hay đợi ta mang đồ ăn đến vậy?” 

Diệp Thắng vừa ngạc nhiên vừa cười khổ.

Phần răng trên và dưới lối vào đều là răng đồng sắc bén như dao.

“Yên tâm, hiện giờ nó vẫn là bạn.” 

Mance đưa tay vuốt lên hàm răng, không có tiếng rắc nào vang lên, cánh tay không bị cắn đứt.

“Rốt cuộc thứ này là gì?” 

Aki hỏi. 

"Sinh vật đồng thiếc?”

“Linh thể sống, một tạo phẩm luyện kim. Phương pháp chế tạo đã thất truyền từ lâu. Với giới luyện kim, đây là thứ chỉ có thần mới làm ra: tạo ra sinh mạng từ kim loại.” 

Mance đáp, “Nghe nói phải giết một sinh vật cực kỳ cao quý, rồi dùng luyện kim nhốt linh hồn nó vào thân thể kim loại. Linh hồn ấy sẽ sống bất tử ngàn năm, nhưng từ đó chỉ có một chức năng là trông cửa. Máu của ‘chìa khóa’ đánh lừa được linh thể, khiến nó tưởng chủ nhân trở về, nên mới chịu mở cửa. Nhưng theo kinh nghiệm trước đây, hiệu lực chỉ khoảng hai tiếng. Trong thời gian đó nhất định phải rời đi, nếu không cửa sẽ đóng.”

"Khoảng hai tiếng?” 

Diệp Thắng cau mày. 

“Không chính xác tí nào. Nếu đang thám hiểm Mặt Trăng mà NASA bảo ‘khoảng hai tiếng nữa sẽ đáp’, chắc phi hành gia phát điên mất! Mà nơi này còn nguy hiểm hơn mặt trăng cả trăm lần!”

“Vậy thì tiết kiệm một phút cằn nhằn đi,” Mance đáp. "Thầy sẽ bị giải trừ ngôn linh. Sau đó nước sẽ tràn vào đường hầm, và các em có thể vào.”

Lúc này “Chìa Khóa” mới như bừng tỉnh khỏi trạng thái ngỡ như bị thánh thần nhập thể. 

Ánh sao vàng lấp lánh trong mắt bé dần tan biến, để lộ hình hài một đứa trẻ còi cọc. 

Cậu ngẩng tay lên nhìn ngón tay quấn băng, tựa hồ vừa nhận ra mình bị thương và mất máu, rồi lập tức mếu máo, òa lên khóc nức nở.

“Ôi ôi ôi… đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào bé cưng, vất vả rồi.” 

Mặt Mance hiện lên vẻ bất lực của một ông bố già dỗ trẻ con, vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt cậu bé trở lại cái túi bụng trước ngực.

“Thằng bé này rốt cuộc là người lớn hay con nít vậy?” 

Diệp Thắng hỏi.

“Nó sẽ mãi không lớn được. Chắc là do lời nguyền gắn liền với năng lực đặc biệt ấy.” 

Mance đáp. 

"Nhớ kỹ, hai tiếng đồng hồ. Mục tiêu của các em có thể là hài cốt của Long Vương Norton, cũng có thể là trứng của hắn, dù là thứ nào cũng là báu vật vô giá. Nhưng nếu không thể thu hồi, thì phải tiêu hủy tại chỗ.” 

Ông đưa ra một chiếc hộp sắt đen, “Thiết bị đặc chế từ Bộ Trang Bị. Trước khi kích hoạt phải đảm bảo rút khỏi phạm vi ít nhất 50m.”

“Bom hạch luyện kim à?” 

Diệp Thắng đùa. 

Dù luyện kim không thể chế tạo bom nguyên tử, nhưng lại có thể tạo ra thứ còn đáng sợ hơn.

“Hiểu vậy cũng được,” Mance nhún vai. 

“Đám trong Bộ Trang Bị đã dặn, thứ này mà không nổ mới lạ, huống hồ bọn họ còn bảo nó nổ dữ lắm.”

“Chúc may mắn.” 

Ông vỗ vai Diệp Thắng rồi đội lại mũ bảo hộ.

"Ly Cấu Tịnh Thổ" được giải trừ. 

Lớp màng khí khổng lồ vỡ vụn trong tích tắc, tan thành vô số bong bóng lao thẳng lên trên. 

Dòng nước cuồn cuộn đổ vào, mạnh đến mức khiến Diệp Thắng và Aki nghẹt thở, không kịp trở tay.

Nhưng Mance dường như đã quá quen với trạng thái sau khi giải trừ kết giới. 

Ông bám vào tường đồng, mượn lực rồi lặn đi cực nhanh, bật bộ đẩy sau lưng, vút đi trong làn nước tối đen như một chú cá heo nước ngọt lanh lợi.

Aki ngẩng đầu nhìn theo bóng Mance xa dần trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng duy nhất phát ra từ đèn gắn trên mũ bảo hộ của Diệp Thắng.

Một luồng lạnh lẽo xuyên thấu tận xương ập đến, cái lạnh khắc nghiệt như tận cùng thế giới, đủ sức bóp nghẹt cả ý chí sống còn của con người.

“Diệp Thắng!” 

Cô gọi lớn.

“Anh đây.” 

Diệp Thắng vươn tay, xuyên qua lớp găng dày nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười.

---

Mance lật người leo lên boong tàu, tháo chân vịt ra, chưa kịp cởi bộ đồ lặn đã lao thẳng vào khoang chỉ huy.

“Chỉ số sinh tồn ổn định! Tín hiệu thông suốt! Họ đã thâm nhập vào bên trong. Trong đó có rất nhiều tượng đồng, hành lang như trạm không gian, còn có… không ai tin nổi đâu! Phải tận mắt mới hiểu được! Diệp Thắng nói đúng, đó là một thế giới khác!” 

Selma chạy đến, vẻ mặt phấn khích.

“Chiếu lên màn hình lớn!” 

Mance ra lệnh.

Màn hình bật sáng, hiện lên hình ảnh màu lục thẫm, đoạn video truyền từ camera gắn trên đầu Diệp Thắng và Aki. 

Hai người đang lơ lửng trong không gian khổng lồ bên trong Thành Thanh Đồng, toàn bộ nơi này ngập chìm trong nước.

Chùm sáng từ đèn rọi chiếu lên một cây cột đồng khổng lồ, cao đến tận đỉnh, tiết diện gần như hình vuông, không phải được đúc nguyên khối mà ghép từ vô số khối vuông lớn nhỏ khác nhau, mỗi khối đều chạm trổ hoa văn rối rắm, huyền bí. 

Bị ngâm nước quá lâu, cột đồng phủ đầy rỉ xanh, nhưng do không có ánh sáng nên không có rong rêu, bề mặt vẫn khá sạch sẽ.

“Thật không thể tin nổi.” 

Mance lẩm bẩm.

“Là pháp khí tế lễ à?” 

Selma đoán. 

Dựa trên kỹ thuật đúc đồng thời Thương, người xưa thường dùng phương pháp đúc sáp mất. 

Khi cần tạo hình lớn, họ đúc từng phần rồi dùng hợp kim chì, thiếc hàn lại. 

Nhưng mối hàn dễ nứt, không thích hợp làm vật chịu lực.

Xét cả về nguyên liệu và công sức thì việc đúc một cây trụ như vậy là vô cùng phi lý. 

Vì vậy cô cho rằng đó là pháp khí, người xưa rất chịu chi khi chế tạo những vật dùng để giao tiếp với thần linh.

“Không rõ nữa…” 

Mance đáp khẽ. 

“Tốt nhất đừng nhìn thành phố này bằng con mắt con người. Nó không thuộc về nhân loại.”

Camera dần thu lại, có vẻ Diệp Thắng đang nổi lên, vài giây sau, góc quay đã ở trên mặt nước.

“Trong Thành Thanh Đồng còn sót lại khá nhiều không khí, có thể kéo dài thời gian hoạt động của họ.” 

Mance nói.

“Nhưng hàm lượng oxy rất thấp, bị kim loại hấp thụ gần hết rồi.” 

Thuyền phó nhắc, “Lượng oxy hiện tại chỉ đủ cho một tiếng 33 phút.”

Trên màn hình hiện ra một đĩa kim loại khổng lồ, rồi cái thứ hai, thứ ba… 

Trên một bức tường đồng hiện rõ vô số bánh răng đồng cài chặt vào nhau như cơ cấu khóa tinh vi.

Mance sững người, cúi nhìn đồng hồ cổ trên tay, một chiếc đồng hồ lặn cổ điển.

“Tường trình từ hiện trường: em cảm giác mình như đang bơi trong bộ máy đồng hồ khổng lồ.” 

Giọng Diệp Thắng vang lên nhẹ nhõm.

“Selma, em có câu trả lời rồi đấy, đó là một cơ cấu luyện kim.” 

Mance nói. 

"Xét độ phức tạp này, vị Long Vương kia chắc chắn cũng là một đại cơ khí sư. Dù sao thì cũng từng có ghi chép rằng Trung Hoa cổ từng sở hữu kỹ thuật máy móc đáng kinh ngạc: thời Xuân Thu, Mặc Địch tạo ra chim gỗ biết bay, còn có người tên là Ấn Sư từng tạo ra người máy biết múa hát. Tuy nhiên, những kỹ thuật đó đều đã thất truyền. Diệp Thắng, Aki, đừng phí thời gian vào tiểu tiết nữa, mau tìm tẩm điện!”

“Rõ. Em cảm nhận được con ‘rắn’ đang bơi gần đây.” 

Diệp Thắng đáp.

Anh khẽ vỗ vào chiếc hộp đen, quay sang Aki nói: 

"Em ở lại chụp ảnh, lấy mẫu. Anh đi xác định vị trí con ‘rắn’. Nhớ theo dõi dữ liệu sinh tồn của anh, nếu anh gặp chuyện, đừng cứu, lập tức rút lui. Đó là lệnh của tổ trưởng.”

“Yên tâm, em không định cứu anh đâu.” 

Aki lạnh lùng đáp.

“Biết ngay mà! Em tuy ngốc, nhưng ngoan là được.” 

Diệp Thắng cười toe, giơ ngón cái rồi lộn người lặn xuống.

Bên trong Thành Thanh Đồng cổ, mọi thứ như một tổ kiến bị ngập nước, từng hốc trống nối liền bằng những hành lang đồng, ngập một nửa nước, một nửa không khí.

Cho đến giờ, họ vẫn chưa biết gì nhiều về nơi này, nó có thể là cung điện, là nhà ngục… hoặc cũng có thể là lăng mộ.

Diệp Thắng bơi nhanh giữa những hành lang chằng chịt ấy.

Còn Aki thì ở lại gian phòng lớn có cột đồng khổng lồ, nếu nơi này là cung điện, thì đây chắc là đại điện. 

Nhưng một đại điện mà giữa sảnh chỉ có duy nhất một cột trụ lớn hình vuông thì quả thật kỳ quái.

Một khối kiến trúc khổng lồ gần như vuông vức, dường như hoàn toàn được xây từ đồng thiếc, tồn tại từ hơn 2000 năm trước, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta thấy choáng ngợp, Aki thầm nghĩ.

Hơn 2000 năm trước, bên bờ đại hà này lại sừng sững một khối lập phương kỳ lạ như thế, chọc trời chạm đất, trong mắt người xưa hẳn sẽ là thần tích, được kính ngưỡng như vật thiêng từ cõi trên. 

Mà “thần” trong thế giới quan của họ, lại chính là những vị quân chủ tàn bạo của loài rồng.

Cô nỗ lực ghi lại từng chi tiết bằng máy ảnh. 

Trận động đất vừa rồi chẳng khác nào một kẽ hở do trời cao ban xuống, cho họ cơ hội hiếm có để tận mắt quan sát thế giới của loài rồng ở cự ly gần, tuyệt đối không thể lãng phí.

Aki chú ý đến phần vòm trên đỉnh không gian này, nơi đó khắc đầy hoa văn là những cành lá rậm rạp tỏa ra từ một gốc cây khổng lồ, cành và lá đan xen thành những ký hiệu kỳ dị, khó hiểu.

“Long Văn!”

Cô chợt hiểu ra.

Long Văn là một loại văn tự hình họa phức tạp đến cực điểm. 

Càng uyên thâm thì phạm vi càng lớn, lượng thông tin chứa đựng cũng càng nhiều. 

Ngược lại, loại chữ được tổ hợp từ từng ký tự nhỏ lẻ chỉ là thứ chữ bình dân, đơn giản nhất.

Nó giống như chữ tượng hình Ai Cập cổ đã tuyệt tích gồm thể chữ đời thường và thể chữ tăng lữ. 

Bản hoàn chỉnh do giới tăng lữ sử dụng chứa đựng tầng tầng lớp lớp ý nghĩa thần học sâu xa, người thường khó mà lĩnh hội.

Cô có lẽ đã phát hiện ra loại Long Văn được chính Long Vương viết, phát hiện này đủ sức gây chấn động toàn bộ giới nghiên cứu.

Mái vòm quá lớn, cô phải chia nhỏ thành hàng trăm ô vuông rồi lần lượt quét ảnh từng mảng, gửi dữ liệu về tàu “Maniakh”.

“Lập tức sao lưu! Đồng bộ vệ tinh gửi về Norma! 

Giọng Mance đầy phấn khích.

Kể từ sau khi Nicolas Flamel mất tích thần bí, ông ta còn tự dựng mộ giả cho mình ở Paris, toàn bộ tư liệu gốc về Long Văn cũng theo đó mà biến mất. 

Nhân loại không còn cách nào thu thập Long Văn một cách hệ thống, đa phần thông tin hiện có chỉ là những mảnh vụn dùng làm trang trí hoặc chữ ký trên cổ vật.

Từng mảng hoa văn phức tạp dần hiện lên trong ống kính Aki. 

Chúng khiến cô nhớ đến những gì mình từng nhìn thấy trong lần “Linh thị”, chỉ là lần này còn phức tạp và sâu sắc hơn nhiều. 

Nếu nhìn riêng từng mảng, đôi khi chúng giống mặt người, đôi lúc như khối hình học không gian, thậm chí còn có cảm giác cây cổ thụ kia đang lớn dần, cành lá vươn ra từng chút một như sống thật.

Oxy bắt đầu cạn, đồng hồ cảnh báo vang lên. 

Cô vẫn muốn chụp thêm vài bức nữa nên hạ thấp lượng cung cấp oxy, dù biết làm vậy sẽ khiến bản thân mệt mỏi hơn.

Lượng oxy giảm khiến cô chóng mặt và tim đập nhanh. 

Hoa văn trên đỉnh vòm bắt đầu nhòa đi trước mắt. 

Cô dừng lại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần.

“Aki, tín hiệu sinh tồn của cô cho thấy nhịp tim tăng nhanh, có chuyện gì không?”

Giọng Selma vang lên trong tai nghe.

“Không sao, tôi điều chỉnh lại là ổn.”

Aki đáp.

Cô mở mắt, cất dao gấp vào túi, bơi về phía hành lang bên hông.

“Tín hiệu gián đoạn! Tín hiệu gián đoạn!”

Trên tàu Maniakh, Selma hốt hoảng hét lên.

“Dữ liệu giữa ta và Aki bị cắt!”

Mance do dự chốc lát rồi hạ lệnh: 

"THU DÂY! CẢNH BÁO DIỆP THẮNG! BẢO EM ẤY LẬP TỨC HỘI QUÂN VỚI AKI!”

Cỗ máy ở đuôi tàu lại khởi động, bắt đầu thu dây cứu sinh của Aki.

“Dây không căng,” Selma ngẩng lên, sắc mặt tái nhợt.

"Dây của Aki lại đứt rồi!”

Ngay lúc ấy, Diệp Thắng nổi lên giữa một loạt bong bóng, kịp đỡ lấy cánh tay Aki, khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Anh quay lại rồi à? Tìm được thứ đó chưa?”

Tâm trạng cô lập tức thả lỏng.

“Thứ đó to quá, không mang đi được. Chỉ có thể cho nổ.”

“Em đâu nghe thấy tiếng nổ.”

“Ở dưới nước, âm thanh bị dập lại. Nhưng bên trong cho dù có vật sống thì giờ cũng chết cả rồi.”

“Em đã hoàn tất việc chụp hoa văn ở mái vòm.”

“Vậy thu thêm một ít mẫu đồng. Về phân tích thành phần.” 

Diệp Thắng chỉ về phía bức tượng gần đó: 

"Ta thử mang cái này về. Nhìn phong cách chạm khắc thấy rõ ảnh hưởng cả Trung Hoa lẫn châu Âu.”

“Được.” 

Aki theo Diệp Thắng bơi đến. 

Nước len qua bộ đồ lặn, mang theo chút ấm áp lạ thường.

Khắp nơi trong thành cổ này đều có tượng điêu khắc. 

Trước đó họ từng bơi qua một hành lang bị ngập hoàn toàn, hai bên là tượng người dáng vẻ nghiêm khắc kỳ dị, đôi mắt bằng bạc sáng lấp lánh dưới ánh đèn, khiến người ta lạnh sống lưng.

Nhưng bức tượng mà Diệp Thắng chỉ khác biệt rõ rệt. 

Nó chỉ cao chưa đầy 30cm, đặt ngay chính giữa một bệ đá tròn giống như bàn thờ. 

Tượng được tạo hình đơn giản mà trang nghiêm, giống tượng Phật giáo thời vua A Dục, chỉ là không có hào quang sau đầu như thường lệ.

Phía dưới là bệ vuông ghép từ vô số miếng đồng nhỏ hình vuông.

“Cái này là gì vậy?” 

Aki hỏi. 

Tượng nhỏ thế này nhưng lại đặt ở vị trí trang trọng, rõ ràng không tầm thường.

“Anh cũng không biết, có thể là một loại totem của Long tộc. Mang về rồi nghiên cứu tiếp. Em tháo nó xuống đi.”

Aki gật đầu, đưa tay về phía tượng. 

Trước khi nhấc lên, cô liếc kỹ khuôn mặt bức tượng, là một đứa trẻ!

Tại sao ở nơi kỳ dị thế này lại có tượng trẻ con?

Trong đầu cô vẫn đầy nghi hoặc, nhưng tay vẫn làm việc. 

Tượng nặng hơn cô tưởng, cô phải dùng khá nhiều sức mới nhấc lên được một chút.

Ngay lúc ấy, một cái bóng đột ngột nổi lên từ bên cạnh cô, nhanh như chớp, chụp thẳng vào cổ cô.

Aki kinh nghiệm đầy mình, tay kia vẫn cầm tượng, tay còn lại lập tức rút dao găm ra, vung về phía cái bóng kia.

“Diệp Thắng! Cẩn thận!”

Cô đồng thời hét to cảnh báo.

Diệp Thắng mang theo khẩu súng ngắn SSP-1 sản xuất tại Nga, tuy uy lực có hạn nhưng nếu đối phương là người thường thì vẫn hiệu quả.

Nhưng cái bóng ấy nhanh hơn cả cô. 

Hắn dùng thứ gì đó gạt phăng dao của cô, rồi giáng một cú mạnh vào đỉnh mũ lặn.

Aki phản xạ lùi lại, cố né đòn tiếp theo. 

Nhưng đối phương đã ôm chặt lấy cô, không cho cô trốn thoát.

“Diệp Thắng! Bắn đi!” 

Aki hét lên.

“Bắn ai cơ?” 

Cái bóng kia hỏi lại.

Aki khựng người. 

Đó là giọng của Diệp Thắng. 

Cô không thể nghe nhầm được.

Cô còn nhớ lần huấn luyện ở rạn san hô Great Barrier, khi bình oxy của cô trục trặc dưới nước, ngay trước khi lịm đi, chính tiếng gọi của Diệp Thắng đã kéo cô trở lại từ cõi hư vô.

Cô mở to mắt nhìn bóng đen đang ôm chặt lấy mình. 

Hắn bật đèn trong mũ lặn, là gương mặt của Diệp Thắng.

“Sao lại có hai Diệp Thắng?” 

Nỗi kinh hãi khổng lồ bùng nổ trong tâm trí cô.

Cô quay phắt lại nhìn phía sau. 

“Diệp Thắng” đã dẫn cô bơi đến đây biến mất. 

Trôi lềnh bềnh trong nước chỉ còn một pho tượng người mặt rắn, chính là kiểu tượng họ từng thấy dọc hành lang kia: 

Hình hài văn võ bá quan, nhưng cổ áo vươn ra đầu rắn hoặc đầu thằn lằn.

Chẳng ai biết tại sao một tượng đồng lại có thể nổi trên mặt nước. 

Đôi mắt bạc lấp lánh, cái miệng đầy răng nanh như đang cười giễu cợt.

Diệp Thắng rút khẩu SSP-1, nổ súng thẳng vào mặt pho tượng: 

"Anh quay lại thì thấy em đã bơi đến đây. Thứ này cứ bám theo em từ lúc đó, mãi cho đến khi em đưa tay chạm vào cái hệ thống kia.”

“Hệ thống gì cơ?” 

Aki hỏi lại.

Cô nhìn xuống tay mình, rồi chợt hiểu ra. 

Cô chưa nhấc pho tượng lên mà chỉ mới hơi kéo nó lên khỏi bệ. 

Ngay lúc đó, các miếng đồng vuông ở chân tượng bắt đầu xoay chuyển như bàn tính.

Không còn nghi ngờ gì: 

Đây là một dạng thiết bị tính toán cổ đại, không dùng nhị phân, mà là cơ chế phức tạp hơn rất nhiều. 

Nó đã được kích hoạt. 

Và chắc chắn, chuyện này chẳng hề là điềm lành.

Aki cũng sực nhớ tới sợi dây cứu sinh của mình đã bị cắt đứt một cách ngọt lịm, không hề có dấu rách. 

Cô sờ bên hông, bỗng nhớ ra rằng chính cô đã dùng dao cắt đứt nó.

Từ lúc nào cô đã rơi vào ảo giác do tượng mặt rắn tạo ra, trở thành con rối cho một pho tượng?

Mồ hôi lạnh ướt lưng. 

Tim cô như bị một bàn tay lạnh toát siết chặt, răng va vào nhau lập cập.

Diệp Thắng đập nhẹ tay lên mũ lặn của cô, cười khẽ: 

"Thôi nào, anh quay lại rồi, thế là không sao nữa. Là anh sai, không nên để con ngốc này ở một mình, anh xin lỗi, được chưa?”

Diệp Thắng luôn có kiểu “lật mặt” như thế, gặp người lạ thì nhã nhặn, còn với người quen, đặc biệt là với Aki, lại cà khịa không kiêng nể gì. 

Ngay cả trong tình huống thế này, anh vẫn giữ được bình tĩnh, miệng trêu cô còn tay thì cuốn dây thừng lại.

Lúc này Aki mới để ý, bên hông Diệp Thắng buộc một đoạn dây dài, đầu kia nối với một vật thể đồng cổ kỳ dị.

Nó có hình bầu dục như quả trứng, toàn thân khắc những hoa văn xoắn ốc như vô số vòng Mobius lồng ghép vào nhau. 

Trong khi các thiết bị đồng xung quanh đều phủ một lớp gỉ xanh dày đặc, thì vật này lại có màu vàng sẫm óng ánh, như vừa được đúc mới.

Nhìn thể tích, nếu không ở dưới nước, Diệp Thắng chắc chắn không thể di chuyển nó. 

Nhưng có vẻ nó rỗng ruột nên khá nhẹ.

“Thứ ‘rắn’ của anh tìm được chính là cái này?” 

Aki hỏi.

“Có vẻ là một loại bình đựng cốt. Hoa văn Mobius kia trong Long Văn ám chỉ sự tuần hoàn của sinh tử. ‘Rắn’ của anh rất sợ thứ bên trong, nhưng nó hoàn toàn yên tĩnh, không có dấu hiệu hoạt động. Nếu bên trong có thật là một Long Vương đang ngủ… thì chắc cũng chỉ là một đứa trẻ.” 

Diệp Thắng cười, “Nên anh nghĩ, thôi thì mang nó đi luôn vậy.”

Có trời đất mới biết Diệp Thắng gan lớn đến mức nào, thứ đáng sợ thế mà anh cũng dám vác theo bên mình. 

Nhưng đúng như anh nói: 

Anh quay lại rồi, mọi thứ đều ổn. 

Sự hiện diện của anh cũng khiến lòng Aki bình tĩnh lại.

“Nhưng rốt cuộc… em đã kích hoạt cái gì?” 

Cô vẫn thấy bất an.

“Ngốc quá! Đương nhiên là không ổn rồi! Giờ anh chỉ mong em chưa vô tình mở cái chuồng sắt nào đó, thả ra một con quái vật chuyên ăn thịt người thôi.” 

Diệp Thắng vừa nói vừa buộc bình cốt lên lưng, bắt đầu chỉnh lại bộ đẩy phản lực trước ngực.

Trông như cái ba lô dự phòng nhảy dù, nhưng khi vận hành hết công suất, nó có thể tăng gấp đôi tốc độ bơi dưới nước. 

Aki lập tức nhận ra Diệp Thắng chuẩn bị “chuồn”.

Không nói hai lời, anh bật động cơ, kéo cô lao thẳng về phía hành lang gần nhất.

Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng vang lên những âm thanh rợn người như những mảnh kim loại hoen gỉ cọ xát vào nhau. 

Tiếng kẽo kẹt chói tai vừa dứt, dòng nước trong hành lang bất ngờ cuốn mạnh, đẩy họ đi vun vút mà chẳng cần đến động cơ đẩy.

Aki kinh ngạc khi thấy những bánh răng đồng dưới đáy bắt đầu xoay chuyển, lớp gỉ xanh nghìn năm rơi rụng, các khớp răng cắn khít phát ra âm thanh lạch cạch.

Diệp Thắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước. 

Họ đang bơi qua hành lang có đầy tượng mặt rắn, giờ đây, từng bức tượng đồng loạt cử động, giơ cao những tấm phù lệnh răng cưa, cổ rắn ngoằn ngoèo ngẩng lên như đang hú dài về phía trời cao giống hệt một nghi lễ tế thần cổ đại.

Một hồi chuông kỳ lạ vang lên bên ta, rõ ràng cả thành phố bị ngập, đáng lẽ chẳng có tiếng vang nào mới đúng vậy mà tiếng chuông cứ như còi báo động thời hiện đại, dồn dập và nhức óc.

“Anh đoán là… em vừa khởi động lại cả thành phố.” 

Diệp Thắng nói khẽ. 

"Nó vừa phát hiện ra có kẻ xâm nhập.”

Đột nhiên, gương mặt anh nhăn lại vì đau đớn.

Dù đang chạy trốn, anh vẫn luôn để vài “con rắn” cảnh giới quanh mình nhưng giờ chúng lại đang bỏ chạy.

Lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Với ngôn linh học, "Rắn Chân Không” là tôi tớ trung thành của anh, tuyệt đối phục tùng. 

Thế nhưng lúc này, một nỗi sợ khổng lồ đang xua lũ rắn trốn chạy khỏi chủ nhân. 

Trong tiềm thức, những con khác cũng đang hoảng loạn, quẫy đạp như muốn phá tung đầu anh ra.

“Gọi Maniakh! Gọi Maniakh! Cả cái thành chết tiệt này vận hành rồi! Mẹ nó, như một cái máy giặt khổng lồ đang quay tít vậy—” 

Diệp Thắng hét lên, nhưng chợt nhận ra: suốt từ nãy đến giờ, họ hoàn toàn mất liên lạc với tàu “Maniakh”.

Dây cứu sinh của anh cũng đứt, chẳng rõ từ bao giờ…

“Đồ ngốc Aki, anh có linh cảm rất tệ,” Diệp Thắng nói, “cả thành phố này đang đóng cửa lại.”

Phần 6:

Lộ Minh Phi bỗng bật dậy, quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Trời đang giữa trưa, nắng chang chang, sân trường vọng lại tiếng chuông chói tai như muốn xé rách màng nhĩ.

“Gõ cái chuông quỷ gì thế? Người Mỹ không ngủ trưa à?” 

Phản ứng đầu tiên của cậu là càu nhàu, phản ứng thứ hai là trùm mền kín đầu, định ngủ tiếp.

Cậu co ro trong chăn một lúc thì nhận ra có gì đó không đúng. 

Phòng bên trên, Finger đang ngủ trưa, đáng lý thằng cha đó phải lồm cồm bò dậy chửi ầm lên rồi mới đúng, vậy mà im phăng phắc, ngủ say như chết.

“Là chuông báo tử đó.” 

Có ai đó khẽ nói.

Lộ Minh Phi chậm rãi kéo chăn xuống. 

Một cậu bé đang ngồi trên bậu cửa sổ, mặc lễ phục đen, sơ mi trắng lụa và đi giày da mũi vuông. 

Là thằng nhóc tự xưng là “Lộ Minh Trạch”, tiểu ác ma từng gặp trước đó. 

Lúc này, cậu đang đung đưa chân, mắt nhìn xa xăm như hồn vía lạc trôi đâu đó.

Lộ Minh Phi do dự một lúc rồi rời giường, đi đến sau lưng cậu nhóc, bất ngờ giơ tay lên... cào rối tung mái tóc cậu ta.

Cảm giác rất thật. 

Tóc mềm sạch, ấm áp, còn có cả nhiệt độ cơ thể.

“Cậu có thể nói cho tôi biết, tôi đang nằm mơ không?” 

Lộ Minh Phi tựa vào khung cửa.

Cậu nhóc không để tâm đến hành động bất lịch sự đó, chỉ khẽ vuốt lại tóc cho gọn: 

“Phải xem anh định nghĩa thế nào về ‘giấc mơ’. Theo cách hiểu của các anh, những gì anh thấy bây giờ không phải là thế giới thực. Nhưng mà, thế giới thực là gì? Có khi cái mà anh gọi là thực tại mới chính là giấc mơ.”

“Nếu đây là mơ thì đúng là giấc mơ chân thật nhất tôi từng có.” 

Lộ Minh Phi chỉ ra ngoài cửa sổ, “Chuông vẫn đổ, tôi ngủ lúc 12 giờ trưa, giờ là một rưỡi. Mọi thứ đều bình thường, chỉ có cậu là bất thường. Nếu không có cậu, thì giấc mơ này chẳng giống giấc mơ gì cả.”

“Đừng tin mắt mình quá. Những gì anh thấy chưa chắc là thật. Có khi anh đã chết rồi, chỉ là vẫn tưởng mình còn sống, còn ngồi đây nói chuyện.” 

Cậu bé nhìn vào mắt Lộ Minh Phi, giọng lạnh tanh, “Giòi đang bò trong xác anh, y như mấy con sâu rúc rích trong miếng phô mai vậy, vui lắm!”

Lộ Minh Phi rùng mình, nổi da gà khắp người: 

"Dừng! Dừng! Tôi vừa mới ăn phô mai tối qua đấy! Với lại, lần này đừng có đẩy tôi xuống nữa! Có gì thì nói đàng hoàng!”

“Lần trước là tại anh nói nhiều quá, tôi tiện tay đẩy cái. Dù sao trong nhận thức của anh đây là mơ, ngã cũng chẳng chết.” 

Cậu bé nói tiếp, “Tôi không thể nán lại lâu, đến là để cảnh báo anh: Rắc rối đang đến, nhưng cũng có thể là cơ hội.”

“Rắc rối gì? Rồng tấn công? Thế giới tận diệt? Không có chuyện động trời thì đừng lôi tôi ra khỏi giấc ngủ trưa, tôi đang rất buồn ngủ!”

“Anh không nghe thấy sao? Chuông đã vang rồi. Có người đang chết, và sẽ còn người khác chết tiếp.” 

Cậu bé nói, đầy ẩn ý. 

"Anh nên chuẩn bị một chút. Còn nhớ mấy mã lệnh trong StarCraft không?”

“Nhớ chứ. Nhưng chỉ dùng được trong bản chơi đơn.”

“Nói thử nghe xem.”

“Power Overwhelming là bất tử, Show Me The Money thì có ngay 10.000 khoáng và gas, Black Sheep Wall là mở toàn bộ bản đồ.” 

Lộ Minh Phi đáp liền mạch.

“Nếu chỉ được chọn một mã lệnh, anh sẽ chọn cái nào?”

Lộ Minh Phi ngẫm nghĩ: 

“Black Sheep Wall, mở bản đồ toàn diện.”

Trong StarCraft, thăm dò bản đồ là ưu tiên số một. 

Hồi đó NoNo thắng được cậu cũng là nhờ có Norma mở bản đồ giúp.

“Vậy thì tôi trao quyền sử dụng Black Sheep Wall cho anh. Kể từ giờ, mã lệnh này đã được kích hoạt. Dùng nó, anh sẽ có bản đồ chi tiết của môi trường xung quanh.” 

Cậu bé vỗ nhẹ lên trán Lộ Minh Phi.

Lộ Minh Phi chớp mắt: 

"Cái gì vậy? Thần chú à? Xin lỗi, đây là học viện diệt rồng, không phải Hogwarts, dùng mấy câu kiểu bùa chú nghe thấy sai chỗ lắm. Với lại tôi cũng đâu cần bản đồ, quanh trường có bảng chỉ đường khắp nơi, phòng hành chính còn có bản đồ phát miễn phí. Bộ từ giờ tôi phải đi đâu cũng lẩm bẩm Black…”

Cậu bé đột ngột đưa tay bịt miệng Lộ Minh Phi lại, giơ ngón trỏ lắc lắc: 

"Đừng dùng lung tung. Dùng nhiều sẽ bị phát hiện. Mỗi người đều cần bản đồ, vì ai cũng đang lạc trong mê cung.”

Nói xong câu đầy ẩn dụ đó, cậu bé nhảy từ bậu cửa xuống, vỗ vai Lộ Minh Phi: 

“Nhớ đấy, Black Sheep Wall... Anh sẽ sớm cần đến nó.”

Giống như một bạn học ghé chơi, cậu bé mở cửa đi ra. 

Khoảnh khắc cửa đóng lại, cả phòng trở nên tĩnh lặng như cái chết vừa đi ngang.

Lộ Minh Phi đứng đực ra một lúc rồi tự vả vào mặt mình một cái thật mạnh. 

Vì muốn xác nhận đây có phải mơ hay không, cậu xuống tay hơi lố, đến mức choáng váng mắt hoa… 

Mẹ kiếp, nếu đây là mơ thì quá quái dị rồi! 

Tiếng ngáy của Finger trên giường vẫn rõ mồn một cơ mà…

Đúng lúc đó, còi báo động rít lên bên ngoài, tiếng rú chói tai như thể có tên trộm nào vừa chạm vào hệ thống báo động của tất cả ngân hàng trên thế giới cùng một lúc.

Lộ Minh Phi bất giác lo lắng, không chừng thằng nhóc lúc nãy lơ đễnh đụng phải cảm biến an ninh? 

Với một trường học toàn rồng thế này, bắt được kẻ xâm nhập thì không biết xử thế nào nữa… 

Nhưng nghĩ lại thì thấy mình mới là kẻ thần kinh, đi lo cho cái thằng tự xưng em trai kia làm gì. 

Bị gọi mấy tiếng “anh ơi” mà tưởng mình có em thật.

Cậu vừa định leo lại lên giường thì cửa phòng bật mở, NoNo chạy vào, mặt hốt hoảng: 

"Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện thật rồi!”

Lộ Minh Phi từng nghe nói NoNo cũng ở khu ký túc xá số một, nhưng cậu đâu biết số phòng cô, mà cô cũng chưa bao giờ hỏi phòng cậu. 

Điều này đáng lẽ là một bất ngờ thú vị, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu lại là… che mũi.

Vì NoNo đang mặc đồ ngủ. 

Loại có viền hoa, hơi xuyên thấu, y như kiểu trong mơ của đám otaku. 

Đây cũng là lần đầu tiên cậu tận mắt thấy một cô gái mặc đồ ngủ mà thím của cậu thì không tính là “cô gái”. 

Cậu lo là mình sẽ chảy máu mũi mất.

“Xảy ra chuyện rồi, có người đang… có người sắp chết!” 

Giọng NoNo run rẩy như sắp khóc.

“Đừng sợ, đàn chị, có chuyện gì cứ từ từ nói.” 

Lộ Minh Phi thấy NoNo khóc đến mức mặt mày nhòe nhoẹt, yếu ớt như sắp ngã, liền vội kéo cô ngồi xuống mép giường. 

Không ngờ hơi mạnh tay quá, khiến cô ngã nhào vào lòng cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như tràn ngập hương thơm mềm mại và thân thể ấm áp, tim Lộ Minh Phi đập thình thịch như muốn văng ra ngoài, lên đến 180 nhịp một phút.

“Không không không! Đừng như vậy!” 

NoNo bất ngờ trở nên ngượng ngùng, lúng túng kêu lên.

Trong đầu Lộ Minh Phi chửi thầm: 

Không đúng, tình huống này mà vẫn chưa ăn một cái tát trời giáng vào mặt sao? 

Không thể nào! 

Hơn nữa, cảm giác chạm vào... sao cứng thế? 

Dù đàn chị có tập gym... thì cũng không đến mức này chứ? 

Cậu vội vàng nhìn kỹ lại.

“Anh coi em là anh em chí cốt! Vậy mà em lại…” 

Giọng nói đầy phẫn uất vang lên, là của Finger. 

Ai cũng thấy được anh ta đau khổ và giận dữ cỡ nào.

Lộ Minh Phi nổi hết da gà, lập tức nhấn đầu Finger trở lại vào lòng mình như thể muốn tua lại thời gian, làm lại từ đầu. 

Nhưng khi cậu lôi đầu anh ta ra nhìn lại, vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là Finger, cậu tức đến muốn chửi cha chửi mẹ.

Giờ thì Lộ Minh Phi chắc chắn mình vừa nằm mơ, chuông báo tử, thằng nhóc kỳ lạ, NoNo dịu dàng… 

Tất cả đều là mộng tưởng!

Có ai đó ở đâu đó bật cười sảng khoái như vừa nhặt được ví tiền. 

Lộ Minh Phi ngơ ngác nhìn quanh nhưng chẳng thấy cái tên nhóc con ấy đâu nữa.

Nhưng tiếng còi báo động bên ngoài thì lại hoàn toàn là thật.

Finger kéo Lộ Minh Phi ra hành lang ký túc, đèn đỏ nhấp nháy liên hồi trên trần nhà, tiếng còi rít lên từ loa phát thanh ẩn trong tường.

“Lệnh triệu tập khẩn cấp của Bộ Chấp Hành! Tất cả sinh viên hạng A trở lên không thuộc vị trí chuyên trách lập tức dừng mọi hoạt động, tập trung đến Phòng điều khiển trung ương ở Thư viện! Nhắc lại, lệnh triệu tập khẩn cấp…” 

Giọng nói của Norma vang vọng khắp học viện.

Sinh viên từ các cầu thang đổ ra như nước, nam nữ đều có, mặt ai nấy đều căng thẳng.

Ký túc xá khu một cho nam nữ ở lẫn, ngôi trường này tự do đến mức chẳng thèm để ý việc sinh viên yêu đương tán tỉnh, nhưng một khi lệnh triệu tập ban ra, toàn bộ lập tức biến thành doanh trại quân đội.

“Cháy nhà à? Nhưng có cần ai cũng mang bộ mặt vừa mất cha mẹ thế này không?” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm nhìn quanh.

“Không đọc ‘Sổ tay ứng phó khẩn cấp’ à?”

"Là cái quỷ gì vậy?”

“Trong bộ tài liệu lúc nhập học có đấy. Việc đầu tiên phải làm là đọc quyển đó, giáo sư còn giám sát tụi này đọc nữa… À đúng rồi, lúc ấy em đang vác súng đi giết người, nên chắc bỏ qua đoạn đó.” 

Finger nhún vai, “Trường này từ ngày thành lập đã luôn sẵn sàng đối phó với sự kiện khẩn liên quan đến long tộc. Cấp báo động một tức là sự kiện bất ngờ có nguy cơ lớn, gọi sinh viên hạng cao về ứng phó... Ê! NoNo! Hôm nay mặc đẹp ghê!”

Lộ Minh Phi ngán ngẩm, thầm nghĩ anh rảnh quá hả?

Sau lưng vang lên giọng lạnh băng: 

"Finger, anh vẫn chưa bỏ được cái tật ngủ khỏa thân à?”

Lộ Minh Phi quay lại, là NoNo.

Không có váy ngủ xuyên thấu, cũng không có đường cong gợi cảm như trong mơ, cô mặc váy đồng phục phối áo thun trắng, chân vẫn đi đôi giày thể thao trắng quen thuộc.

Đây mới là NoNo thật, chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia là biết: 

Dám chọc là ăn đòn liền. 

Lộ Minh Phi lập tức chào: 

"Chào đàn chị!”

“Ngủ khỏa thân dễ chịu lắm, muốn xem không?” 

Finger cười hề hề, quấn mỗi cái chăn bước ra. 

Theo kinh nghiệm thì chắc chắn bên trong ngoài một lớp lông thì chẳng còn gì nữa.

“Hai người ở chung phòng à?” 

NoNo hỏi, nghe giọng là biết hai đứa nói chuyện quen lắm rồi.

Finger đảo mắt, bất ngờ chỉ Lộ Minh Phi: 

"Đàn em! Thằng này… thằng này ức hiếp anh!” 

Vẻ như sắp nhào vào lòng cô khóc nức nở.

NoNo đẩy anh ta ra: 

"Đàn anh ngoan, không phải tôi không muốn ôm anh, mà là tôi thật sự không biết anh mấy ngày rồi chưa tắm.”

Cô quay sang Lộ Minh Phi: 

“Sao? Cậu là hạng S mà còn đứng đực ra đó làm gì? Định đợi tụi này đi rồi về tiếp tục bắt nạt Finger hả? Chưa đọc ‘Sổ tay ứng phó khẩn cấp’ à?”

“Lại cái đó nữa? Có giống ‘Hướng dẫn tự cứu khi động đất’ không? Với lại liên quan gì tới em? 3E còn chưa công bố điểm, em đâu biết mình có phải sinh viên chính thức chưa?”

“Không, lệnh triệu tập dành cho sinh viên hạng A trở lên. Trường này không thiếu hạng S, nhưng phần lớn là giảng viên hoặc người của Bộ Chấp Hành. Sinh viên thì chỉ có mình cậu là hạng S. Cậu chắc chắn có tên trong danh sách triệu tập. Không đi là ảnh hưởng đến điểm thực tập đấy, muốn thành ra như Finger hả?”

“Bài học từ người đi trước, đau đến tận xương!” 

Finger ôm ngực kêu la, “Anh muốn giúp các em lắm nhưng không đủ trình!”

Mà nhìn bộ dạng anh ta đang dựa tường đong đưa cái chân đầy lông thì chắc là tính quay về ngủ tiếp thật.

“Giờ đã có điểm thực tập rồi à? Không phải đến năm tư mới bắt đầu ạ?” 

Lộ Minh Phi mơ màng hỏi.

“Đó là ở mấy trường bình thường. Ở đây, từ ngày nhập học là cậu đã có nghĩa vụ phục vụ Bộ Chấp Hành. Điểm thực tập luôn theo cậu như hình với bóng.”

“Em giúp được gì cho họ chứ? Em vô dụng! Em đâu có tự tin mù quáng! Em đi chỉ tổ vướng chân người ta thôi!”

“Cứ đi rồi biết. Có khi đơn giản chỉ là làm chân sai vặt. Nhưng cũng có khi vừa đến nơi là thay đồ, rồi bị máy bay chở thẳng ra sa mạc Sahara vì người ta vừa phát hiện một con địa long, một dạng thứ đại chủng siêu mạnh, giống mấy con sâu khổng lồ trong Dune đấy.” 

NoNo chụp lấy cổ tay cậu kéo đi. 

"Đi thôi, lưỡi dao thì đưa ra cũng đau, rút về cũng thế, chẳng bằng ra xem thử thế giới.”

"Đàn chị à, nói câu này nghe giống mafia quá! Mỗi người lo một việc được không? Chị lo Caesar, em tự lo em!”

“Anh ấy cần tôi lo sao? Giờ chắc đang kích động run hết người rồi!” 

NoNo kéo Lộ Minh Phi đi thẳng.

“Nhớ mang về cho anh lon coca nha, đàn em!” 

Finger dựa tường vẫy tay, “Yên tâm đi, chuyện giữa tụi mình là bí mật đàn ông, anh tuyệt đối không khai đâu!”

Yên tâm cái đầu anh á! 

Đây rõ ràng là mơ còn gì! 

Mà anh gào cái gì to thế, làm như cả khu ký túc đều nghĩ tụi mình đang làm chuyện gì mờ ám ấy!

Dọc đường toàn biển chỉ dẫn, Lộ Minh Phi bị NoNo kéo tay lôi xềnh xệch, loạng choạng lao vào thư viện, rồi lại lao tiếp vào phòng điều khiển trung ương.

Cậu còn chưa kịp thở thì đã thấy Caesar dẫn theo cả đội tinh anh của hội học sinh bước vào. 

Đồng phục học viện Cassell vốn đã mang dáng dấp quân phục, giờ thêm vẻ mặt nghiêm nghị, tay ôm laptop, ai nấy trông cứ như đang họp hội nghị tham mưu trưởng cấp cao vậy.

NoNo nói không sai, gương mặt Caesar gần như viết đầy những dòng chữ: “Tôi rất phấn khích”, “Hahahaha”, “Cuối cùng cũng tới lượt Caesar Gattuso ta thể hiện thực lực rồi!”, và “Đứng lại, yêu long kia!”... Nói chung là đủ các loại biểu cảm đó.

Sở Tử Hàng trước đó đã đến trước một bước, cũng rầm rộ không kém. 

Những sinh viên có hạng bậc cao gần như đều bị hội Sư Tâm và hội Học Sinh chia nhau “bao thầu”, hai bên ngồi hai phía, nước sông không phạm nước giếng.

Hơn chục sinh viên hạng A trở lên, toàn bộ tinh anh mà học viện có thể huy động khẩn cấp lúc này. 

Họ vừa ngồi xuống đã lập tức cắm laptop vào hệ thống, hiển nhiên kiểu triệu tập khẩn thế này không phải là lần đầu.

Ai nấy đều đang nhanh chóng đọc một tài liệu giống nhau, chỉ có Lộ Minh Phi là nhìn trước ngó sau, vì cậu chưa từng đọc cái gọi là “Sổ tay ứng phó khẩn cấp”, nên hoàn toàn không biết mình phải làm gì.

Số sinh viên hạng A chưa bị hai hội lớn “thu nhận” thì cũng chỉ còn vài người của Hội Tân Sinh Viên, ngoài cậu ra thì chỉ còn Qilan và cô bé người Nga mặt lạnh như băng mà cậu gặp trong kỳ thi 3E. 

Cô ta vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, chỉ để lộ một bóng lưng cho cả phòng nhìn ngắm.

Qilan và cô bé người Nga đều chăm chú đọc tài liệu, còn Lộ Minh Phi thì cứ sờ bàn, vẽ linh tinh.

Giáo sư Guderian và giáo sư Manstein là người phụ trách buổi họp này, nhưng khi giáo sư Schneider đẩy xe vào, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về ông.

Schneider đảo mắt nhìn quanh, gương mặt dữ tợn bị che nửa bởi chiếc mặt nạ đen khiến cả phòng lặng như tờ.

“Sinh viên có thể hỗ trợ đều đã có mặt,” giáo sư Manstein nói với Schneider. 

Ông khẽ gật đầu.

“Các em sinh viên, hiện tại chúng ta đang đối mặt với một sự cố nghiêm trọng cần sự hỗ trợ của các em. Thời gian vô cùng cấp bách.” 

Giọng Schneider khàn đặc như hai lưỡi cưa sắt nghiến vào nhau. 

"Đội đặc nhiệm của chúng ta ở Trung Quốc đã gặp rắc rối, hai thành viên đang bị kẹt trong một di tích rồng. Họ mang theo tài liệu quan trọng vừa thu thập được, nhưng hệ thống bẫy đã kích hoạt, lối ra vào bị chặn. Lượng oxy của họ đang giảm từng giây, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách cứu họ ra.”

Di tích rồng? 

Bẫy? 

Oxy? 

Toàn mấy thứ lạ hoắc! 

Lộ Minh Phi nghe mà không hiểu gì, nhưng vẫn ra vẻ chăm chú, gương mặt cương nghị như kiểu “dù có vào lửa cũng không lùi bước”.

Cậu vẫn chưa rõ vai vế thực sự của người đứng đầu bộ chấp hành này trong học viện, chỉ thấy ông “cool ngầu” như thế, nhất định không nên đắc tội.

“Norma.” 

Schneider gọi. 

Hệ thống giá sách cao ngất bằng gỗ tếch dạt sang hai bên, để lộ màn hình khổng lồ nối liền tận trần nhà.

Hình ảnh mô phỏng ba chiều hiện lên màn hình, xoay chầm chậm. 

Lộ Minh Phi nhìn thấy thước đo ở bên cạnh, lập tức hít mạnh một hơi. 

Hình dạng và kích cỡ của vật thể kia giống như một khối rubik khổng lồ bằng cả một tòa thành!

“Thành Thanh Đồng, cung điện hay cũng có thể là mộ thất của Vua của Thanh Đồng và Lửa, Long Vương Norton. Di tích này có lịch sử 2000 năm. Các đặc vụ của chúng ta đang bị mắc kẹt trong đó.” 

Schneider nói, “Nó là một cỗ máy khổng lồ thời cổ đại, kết cấu bên trong liên tục biến đổi. Nói cách khác, không có đường thoát cố định, chúng ta phải giải mã được nguyên lý vận hành của nó.”

Các sinh viên xì xào bàn tán, riêng Lộ Minh Phi thì trợn tròn mắt. 

Cậu hoàn toàn không tin việc này có thể làm được. 

Chỉ nhìn cái mô hình “Thành Thanh Đồng” xoay qua xoay lại đã đủ choáng rồi.

Cậu cũng không tin thứ đó là thật. 

2000 năm trước, trên Trái Đất làm gì có ai tạo ra được cái thứ siêu nhiên kiểu đó? 

Với công nghệ hiện đại mà xây còn khó, nói gì là cổ đại! 

Mọi thứ đều trái ngược với lẽ thường.

“Có thể một số em sẽ nghĩ đây chỉ là một bài kiểm tra, vì thế giới làm gì tồn tại những vật thể kim loại khổng lồ như vậy? Tôi không thể giải thích vì sao nó tồn tại, nhưng tôi lấy danh dự ra đảm bảo: đây là một trận chiến sinh tử thật sự, và chúng ta phải tranh thủ từng giây cho đồng đội.” 

Schneider nhìn thẳng vào ánh mắt đầy nghi ngờ của các sinh viên. 

"Đây là bức ảnh được chụp lại bên trong Thành Thanh Đồng. Trường suy đoán đây chính là văn bia mô tả quy luật vận hành của Thành Thanh Đồng. Tôi cần các em dùng năng lực của mình để giải mã nó.”

Norma hiện lên một hình ảnh lớn, là một cái cây khổng lồ với vô số cành lá tỏa ra, từng chiếc lá, từng nhánh cây đều chứa đựng chi chít ký hiệu phức tạp đến hoa mắt.

Qilan giơ tay hỏi: 

"Đây là Long văn đúng không? Một dạng văn tự hình đồ thị với mật độ thông tin cực lớn? Nhiệm vụ của chúng em là giải mã nó ạ?”

“Chính xác. Một chuỗi Long văn chưa từng xuất hiện trước đây. Đây là một thử thách cực kỳ lớn, nhưng chúng ta không thể bỏ lỡ bất kỳ tia hy vọng nào. Norma cũng đang kết nối toàn cầu để tìm sự hỗ trợ. Các nhà giải mã ở khắp nơi trên thế giới đều đang làm việc như các em.”

Thì ra nhiệm vụ là giải mã Long văn. 

Lộ Minh Phi thở phào nhẹ nhõm. 

Caesar thì lại lộ rõ vẻ thất vọng, chắc là hy vọng lên máy bay phi thẳng tới sa mạc Sahara, xuống đó đọ sức với long tộc cơ. 

Sở Tử Hàng cũng vậy, anh ta còn mang theo cả kiếm. 

Nhưng mà theo ký ức của Lộ Minh Phi thì ông anh này lúc nào cũng mang dáng vẻ như sẵn sàng hy sinh vì đất nước. 

Nhìn vào gương mặt vô cảm đó, thật khó đoán anh ta đang nghĩ gì.

“Chúng ta có bao nhiêu thời gian ạ?” 

Sở Tử Hàng hỏi.

Lộ Minh Phi cũng đang thắc mắc.

Theo lời Finger nói, lão chép sách người Pháp tên Ni là người duy nhất từng giải mã được Long văn. 

Nghe nói nhờ vào bí kíp cổ truyền nào đó, ông ấy để lại 36 bản dịch và một cuốn sổ tay khó hiểu, sau đó nhân loại dựa vào đó mà dịch thêm được 40 bản nữa.

Lão Ni hoạt động ở Paris vào khoảng thế kỷ 15, tức là gần 600 năm trước. 

Nghĩa là trung bình 15 năm con người mới dịch được một bản Long văn.

Mà cái cây quái dị kia rõ ràng là một tổ hợp Long văn siêu phức tạp. 

Nói cách khác, đây là kiểu bài toán mà con người phải mất 15 năm mới giải được một phần, giờ lại giao cho mấy sinh viên giải trong một buổi học. 

Khác gì bắt học sinh tiểu học giải định lý Goldbach?

“Thông thường có thể mất đến 10 năm. Nhưng lần này chúng ta chỉ có… 20 phút! Bởi vì họ chỉ còn đủ oxy trong thời gian đó nữa thôi!” 

Schneider nói.

“Chuyện này gần như bất khả thi,” Caesar lạnh lùng nói.

“Nếu không có tấm hình mà Sakatoku Aki chụp được, thì khả năng giải mã gần như bằng không. Dù có tấm hình đó, cơ hội cũng chỉ là vài phần triệu,” giọng Schneider khàn đặc, lạnh lẽo. 

"Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, chúng ta cũng sẽ kiên trì đến cùng. Nếu người gặp nguy hiểm là các em, học viện cũng sẽ chiến đấu đến giây cuối cùng.”

“Sakatoku Aki?” 

Lộ Minh Phi bỗng nhớ đến cô gái Nhật từng phỏng vấn mình.

Cậu vẫn còn nhớ nụ cười dịu dàng của cô, còn cả lần cô sửa cách phát âm tiếng Nhật của cậu. 

Lộ Minh Phi từng nghĩ, nếu học viện Cassell toàn là những cô gái như Aki và NoNo, thì đúng là “gái đẹp đầy trường”.

Thì ra là cô ấy gặp nạn sao? 

Trái tim đang lười biếng của cậu bỗng chốc thắt lại.

Con người là vậy, nếu chỉ nghe nói có người gặp nạn ở đâu đó, cậu có thể giả vờ không nghe thấy. 

Dù sao mỗi ngày trên thế giới cũng có người chết, mạng người không phải lúc nào cũng đáng giá. 

Nhưng một khi biết rõ người đó là ai, dù chỉ từng gặp một lần, thì cậu không thể nào tiếp tục coi cô như người dưng vô danh được nữa. 

Nụ cười ấy như đang hiện ngay trước mắt, cô là người thật, có hơi thở, có sức sống. 

Nếu cô chết, chắc chắn sẽ có người đau buồn. 

Mà cậu… cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. 

Cậu sẽ đau lòng, tim cậu sẽ nhói.

Các sinh viên bắt đầu khởi động hệ thống, lần lượt quẹt thẻ sinh viên vào khe trước mặt.

“Xác nhận thành công… xác nhận thành công… xác nhận thành công…” 

Giọng nói máy móc của Norma vang vọng, từng sinh viên nối mạng vào hệ thống xử lý trung ương tốc độ cao của học viện.

Lộ Minh Phi cũng vội vã móc thẻ, lóng ngóng quẹt vào khe.

Mặt bàn bật mở, một màn hình LCD trồi lên, giao diện khởi động hiện ra, hình ảnh một cô gái 3D xuất hiện, chân trần đứng đó, váy dài trắng muốt, tóc bay phất phơ.

“Tân sinh viên hạng S Lộ Minh Phi, rất vui được phục vụ bạn. Đây là lần đầu tiên bạn truy cập hệ thống nội bộ học viện, xin vui lòng thiết lập cấu hình cá nhân.” 

Giọng cô gái vang lên qua tai nghe.

“Cô là Norma à? Tôi tưởng cô là kiểu bà cô trung niên cơ…” 

Lộ Minh Phi hơi choáng trước dung mạo xinh đẹp trên màn hình, nhưng vẫn gấp gáp, “Thôi khỏi mất thời gian! Cấu hình mặc định đi! Cứu người quan trọng hơn!”

“Tôi là EVA, bạn có thể coi tôi là một phiên bản khác của Norma.” 

Cô gái mỉm cười. 

"Nếu bạn không có yêu cầu đặc biệt, tôi sẽ thiết lập mặc định giúp bạn.”

Giao diện bắt đầu lướt nhanh, vài giây sau thì ổn định lại, EVA đã cài đặt cho cậu một giao diện y như… màn hình điều khiển trong StarCraft!

“Đây là giao diện quen thuộc nhất với bạn, đến nhắm mắt cũng biết cách dùng,” 

EVA nói, “Nếu bạn muốn chơi game, cũng không thành vấn đề.”

Lộ Minh Phi lập tức có quyền truy cập hình ảnh độ phân giải cao, tấm hình Sakatoku Aki chụp hiện rõ ràng trước mắt. 

Một gốc cây khổng lồ hiện ra, cành nhánh như rồng uốn lượn, trên mỗi ngọn nhánh là những quả kỳ lạ treo lủng lẳng, từng quả mang ký hiệu tượng trưng bí ẩn, nối liền với nhau bởi những đường dây không rõ là gì. 

Nhìn qua có hơi giống “Cây Sự sống” trong Kabbalah, nhưng còn phức tạp hơn nhiều. 

Nó như thể hàm chứa mọi chân lý trong vũ trụ, từ sinh đến tử, từ vương quốc đến thiên giới.

“Ai mà đọc được cái này chắc sẽ hiểu hết bí mật của vũ trụ mất…” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

Cậu lập tức bị thực tại vả cho một phát, mới nhìn mấy giây đã thấy chóng mặt muốn ói vì quá tải.

---

Trên con tàu “Maniakh”, giữa dòng nước đen ngầu trắng xóa, sắc mặt Mance nặng trĩu: 

"Còn liên lạc được với họ không? Họ còn cầm cự được bao lâu?”

“Ngôn linh 'Rắn Chân Không’ của Diệp Thắng vẫn duy trì được liên lạc, nhưng không rõ được bao lâu nữa. Kích hoạt ngôn linh sẽ tiêu hao thể lực, mà thể lực giảm thì tiêu hao oxy sẽ tăng.” 

Selma tái mặt. 

"Chúng ta không còn nhiều thời gian.”

“Trực thăng cứu viện còn cách 60km!” 

Thuyền phó tháo tai nghe hét lên.

“Chết tiệt! Nếu thành phố đó còn đang ngủ thì chúng ta còn cơ hội lén lút vào trong. Nhưng giờ nó đã thức dậy! Thứ đó không phải cái đồng hồ, mà là một cơ cấu máy móc khổng lồ! Các cấu kiện bằng đồng liên tục di chuyển, chặn lối cũ, mở đường mới. Chỉ ai hiểu rõ quy luật hoạt động mới có thể ra vào tự do… Cả thành phố bây giờ là một cái bẫy mà chúng ta thì chẳng biết quy tắc của nó!” 

Mance đập mạnh lên bảng điều khiển.

“EVA đang huy động người giải mã khắp thế giới,” Selma nói, “Nhờ vào internet, có thể vẫn còn hy vọng.”

“Vô ích.” 

Mance lắc đầu. 

"Hàng trăm năm qua rồi, chúng ta vẫn chưa hiểu nổi cú pháp Long văn. Nếu thật có ai đó trên mạng đọc được tấm hình kia, thì hắn chắc chắn không phải người thường!”

---

Tất cả đều dán mắt vào “cây sự sống” kia. 

Có người ngồi thiền, có người vẽ phác lại bằng bút chì, có người so sánh từng ký hiệu với Long văn đã biết.

Cả Caesar và Sở Tử Hàng đều đang thao tác với tốc độ chóng mặt. 

Hội Học Sinh và hội Sư Tâm chia nhau tiếp nhận thông tin giải mã rồi tổng hợp gửi lên Norma. 

Không ai nói lời nào, tất cả trao đổi qua mạng. 

Tay ký hiệu, tay viết nhanh, hiệu suất cao hơn nói miệng gấp mấy lần.

Từng giả thuyết, từng mảnh giải mã hiện lên trên màn hình lớn nhưng đó chỉ là bước khởi đầu, mà khả năng sai lại cực kỳ cao.

Chỉ có Lộ Minh Phi là cứ nhìn đông nhìn tây. 

Cậu thực sự rất muốn giúp, nhưng lại thật sự không biết phải làm gì.

Cái này vượt quá tầm của cậu. 

Kiểu bài toán trên giấy ghi: “1+1=?”mà cậu ngoài việc viết đại số 2 thì chẳng biết làm gì hơn.

Các giáo sư cũng đang bàn cãi sôi nổi, nhưng nói nhỏ lại. 

Họ có kiến thức và kinh nghiệm vượt trội, nhưng thứ này cần thiên phú và huyết thống. 

Họ chỉ còn trông chờ vào “linh quang chợt lóe”, mà đó lại là thứ mơ hồ nhất trên đời.

Schneider đã nói rất rõ: 

Công việc gian nan, trông cậy vào đoàn kết. 

Norma đang quét toàn cầu tìm người giải mã, nhưng không ai biết liệu “người được chọn” có thật sự tồn tại hay không và nếu có, liệu có kịp hay không.

Ai cũng làm việc nghiêm túc như thể nỗ lực của mình thực sự có thể cứu người. 

Lộ Minh Phi nghĩ: 

Những người này đúng là đủ nghĩa khí. 

Cậu cũng muốn như họ nhưng nghĩa khí cũng phải có thực lực mới đủ tư cách.

Đó gọi là “tinh anh”. 

Với tinh anh, chỉ cần còn hy vọng, buông bỏ là điều nhục nhã. 

Giống như câu ông chú của Spider-Man nói trước lúc chết: “Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao.”

Nhưng Lộ Minh Phi không phải Spider-Man. 

Cậu chỉ là kiểu người sẽ hét lên “Á!” khi thấy Mary Jane bị Green Goblin quăng từ trên cao xuống. 

Chứ không phải người lao lên cứu cô ấy.

Tay Lộ Minh Phi vẫn đang gõ phím lia lịa, nhưng đầu óc thì trôi tuột đi đâu mất, toàn những suy nghĩ linh tinh. 

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây, mà vẫn chưa ai đưa ra được bản giải mã nào thực sự khả dụng. 

Cậu thầm thở dài trong lòng, cảm thấy cuộc giải cứu xuyên lục địa này thật sự… quá viển vông.

Có những chuyện vốn rất tàn nhẫn, ví dụ như khi cậu chơi Zerg, hai chú Zergling của cậu lạc vào căn cứ loài người, mà bên đó pháo tăng đã chĩa nòng sẵn sàng. 

Cậu ở bên này còn đang nuôi trứng để ra Mutalisk, liệu có kịp cứu không? 

Có mà nằm mơ! 

Trừ khi… cậu ăn gian.

Lộ Minh Phi rùng mình. 

Phải rồi, không hẳn là không kịp, chỉ cần… gian lận. 

Chỉ cần dám phá vỡ luật lệ…

“Chúng ta ai cũng cần bản đồ, vì ai cũng đang lạc trong mê cung.” 

Giọng nói nhẹ như hơi thở của cậu bé kia chợt vang lên bên tai.

Black Sheep Wall. 

“Bức tường của con cừu đen!”

Black sheep, con cừu đen, trong tiếng Anh vốn mang nghĩa tiêu cực: 

Đứa con phá phách, kẻ lạc loài, thậm chí là… ma quỷ. 

Từ này xuất phát từ thời nước Anh trước thế kỷ 19, khi nghề nuôi cừu và buôn lông cừu là kế sinh nhai chính của nhiều gia đình. 

Lông cừu trắng có thể nhuộm đủ màu, dễ bán, còn lông đen thì không thể nhuộm, không ai muốn mua. 

Một con cừu đen xuất hiện trong đàn chẳng khác gì tai họa, người ta chỉ biết thở dài, gọi nó là con quỷ nhỏ rắc rối.

Lộ Minh Phi trước đây đã xài cheat code này trong game không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghĩ sâu về ý nghĩa của nó. 

"Bức tường của quỷ”, khi gõ dòng lệnh đó, sẽ phá vỡ mọi giới hạn, vượt qua mọi luật lệ, trở thành một kẻ hoàn toàn tự do. 

Giờ đây, cậu có cảm giác mình chỉ cách “vùng cấm” kia một lớp màn mỏng. 

Chỉ có cậu nhìn thấy lớp màn ấy. 

Chỉ có cậu có thể xé toạc nó.

Những tinh anh đang ngồi đầy trong phòng điều khiển trung ương là những con cừu trắng, bị nhốt trong một vòng luật lệ vô hình, ngoan ngoãn cúi đầu làm việc, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. 

Cuối cùng họ chỉ có thể bị kéo ra… xén sạch lông.

Còn “cừu đen” thì khác. 

Nó là một đứa ngỗ nghịch chính hiệu, chẳng bao giờ chịu chơi theo luật. 

Nó sẽ… nhảy qua rào.

Lộ Minh Phi nhìn quanh đầy lén lút, không ai để ý đến cậu.

Cậu nhấn phím Enter.

Khung nhập liệu hiện ra.

Cậu gõ từng chữ một, cẩn thận từng ký tự:

Black Sheep Wall

“Đã nhận được kết quả giải mã bạn gửi lên. Cảm ơn bạn, Lộ Minh Phi.” 

Giọng EVA vang lên.

Lộ Minh Phi sững người.

Hành động ban nãy của cậu thậm chí còn chẳng được coi là "liều ăn may". 

Nó chỉ là một màn phá bĩnh ngớ ngẩn vì… buồn tay.

Cậu có submit cái gì đâu? 

Cậu chỉ gõ một dòng… mã ăn gian cho vui.

Bỗng nhiên, màn hình lớn đen kịt.

Toàn bộ thiết bị trong phòng cũng tắt ngúm.

Vài giây sau, tất cả lại bật sáng trở lại.

Một bản mô hình ba chiều khổng lồ bắt đầu hiển thị trên màn hình chính, từ từ dựng lên.

Xử lý đồ họa khủng khiếp đến mức ngay cả siêu vi xử lý của Norma cũng phải mất vài giây điều phối năng lực tính toán. 

Đám sinh viênbkhông ai dám chớp mắt, trước mắt họ là toàn bộ Thành Thanh Đồng Cổ được tái hiện bằng hình ảnh động: 

Từng cấu kiện bằng đồng đang vận hành, đường cũ bị đóng lại, đường mới đang hình thành. 

Không chỉ là một cỗ máy cổ xưa mà nó giống như một sinh vật sống bằng đồng.

Cả căn phòng chết lặng.

Không ai tin nổi vào mắt mình.

Rồi mọi ánh mắt đồng loạt quay về phía Lộ Minh Phi.

Bản đồ hiển thị kết quả. 

Góc màn hình rõ ràng ghi:

“Giải mã: Lộ Minh Phi.”

Lời hứa của Lộ Minh Trạch trở thành hiện thực, phép màu đã xảy ra. 

Lộ Minh Phi… vượt qua bức tường rồi. 

Cậu chính là con cừu đen ấy, người phá luật và tạo ra điều bất ngờ.

Lộ Minh Phi đành phải giơ tay lên chào kiểu rất “đời”: 

“Ờm… chào mọi người, cơm nước chưa?”

Cô gái Nga băng giá kia cũng quay đầu lại.

Lần đầu tiên, Lộ Minh Phi thấy được khuôn mặt của cô.

Hàng chân mày thanh tú như cành trúc, chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn, một vẻ đẹp đỉnh cao.

Chỉ là đôi mắt ấy… lạnh lẽo đến mức làm người ta rợn gáy. 

Đôi mắt xanh băng như bầu trời mùa đông, quá đẹp… nhưng lại khiến người ta có cảm giác nó không có màu, như thể được điêu khắc từ băng tuyết.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận