Cửa khoang lại được mở ra lần nữa và một nữ sinh bước vào.
Cô ta sở hữu vẻ đẹp không thua kém gì Seo Ye-in nhưng phần thần thái lạnh lùng và vẻ ngoài nghiêm nghị khiến người ta có cảm giác khó với tới, tựa như ngay cả việc bắt chuyện với cô ta cũng là cực hình.
Mái tóc nâu nhạt được buộc gọn gàng phía sau kèm chiếc băng đô trên tay áo cô đeo ghi rõ “Ủy ban kỷ luật”.
Một gã to con, một nam sinh quý tộc và một nữ sinh với nụ cười rạng rỡ khác ngoài cửa cũng tiến vào vị trí cạnh cô, tất cả đều đeo băng tay y giống nhau.
Vừa vào đã chơi với hẳn Ủy ban kỷ luật luôn sao.
Ủy ban kỷ luật.
Tổ chức do học sinh chịu trách nhiệm hoàn toàn về quản lý kỉ luật, duy trì trật tự trong và ngoài Sát Long Nhân Học viện.
Theo thông lệ thì hành viên năm nhất của hội được bầu sớm và ngay sau khi nắm được các quy tắc khá cơ bản, họ sẽ được cử đi thực tập ngay và luôn trên chuyến tàu này.
Giống như bây giờ.
Quy tụ trên chyến tàu đến Học Viện toàn là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết từ khắp mọi nơi và cũng là nơi lý tưởng để các thành viên mới rèn luyện kinh nghiệm thực tế.
Vì một vài lý do vẩn vơ nào đó ta sẽ sớm biết khi mà Shin Byeong-cheol sắp sửa trở thành một phần trong bài thực hành ấy.
Nữ sinh kia nhìn đắm đuối vào Shin Byeong-cheol rồi chìa tay ra.
“Trả lại đi. Thứ đó không phải thứ cậu được phép giữ.”
Shin Byeong-cheol trông chẳng có vẻ gì là muốn hợp tác.
Cậu vẫn giữ nguyên nét mặt pha trò, ánh mắt liên tục liếc qua vai cô gái kia như thể đang tính toán đường thoát thân.
Cô gái liền thắc mắc,
“Mặt tôi có gì sao?”
“Không có gì, chỉ là tôi nghĩ cô hơi dai dẳng quá thôi. Mặt đẹp mà tánh bà tám kiểu này thì ai mà thích cho được, ugh!”
Fzzt!
Một tia điện ngắn giật thẳng tọt vào người Shin Byeong-cheol.
Đó là một pháp thuật sét đơn giản tên là [Zap].
Pháp sư hệ sấm sét vốn rất hiếm.
Ban đầu tôi định đứng ngoài quan sát, không dính líu vào nhưng tình hình này thì phải thó tay vào rồi.
Ô kỹ năng [Sao chép-Kỹ năng] của tôi đang trống, liệu đây có thể là cơ hội để nhảy vào và lấy một kỹ năng mới?
Tôi đã tính toán xong xuôi ngay khi Byeong-cheol dính đòn điện lôi.
Tôi xin âm thầm gửi lời xin lỗi đến Seo Ye-in.
Xin lỗi nhé.
Byeong-cheol run rẩy với cơ thể gần như tê liệt nghiêng người ngã xuống nhưng lại kịp vịn vào bàn trong khoang để giữ thăng bằng.
Vì cơ thể dồn hết trọng lượng vào bàn, nên khi cậu ta vịn vào, phản lực truyền thẳng vào cùi chỏ tôi.
Bộp!
Giờ thì…
Chiếc bánh quy handmade mà tôi đang chậm rãi nhâm nhi “vô tình” rơi khỏi tay và lăn tròn dưới sàn.
Chuyến tàu khẽ rung khiến chiếc bánh lăn xa khỏi tôi thêm vài vòng nữa.
Giờ thì muộn rồi.
Đồ ăn rơi xuống đất quá ba giây là không còn hốc được.
Tôi đã tạo ra cái cớ.
Việc còn lại chỉ là chọn đúng thời điểm để chen chân vào.
Shin Byeong-cheol chật vật đứng dậy, cố gắng gượng rũ bỏ cảm giác tê liệt còn vương lại sau khi ăn đòn.
Tay cậu ta khẽ chuyển động về phía túi quần sau.
“Ôi trời, rắc rối rồi đây. Đánh trực diện thì tôi không có tự tin cho lắm…”
“Có vẻ cậu không định tự nguyện giao nộp. Vậy thì tôi buộc phải bắt giữ cậu.”
Nữ sinh đeo vào tay một chiếc găng tay màu xanh thẫm.
Đó dường như là một pháp cụ có chất lượng khá cao cấp được thêu bằng chỉ vàng và đính thêm trên đó quặng topaz lấp lánh.
Cô búng ngón tay làm chiếc găng phát ra ánh sáng mạnh cùng dòng điện rực cháy.
Tia điện lách ta lách tách hóa hình thành một con chim ruồi ong nhỏ xíu rồi lao thẳng về phía Shin Byeong-cheol.
[Hummingbird]
Fzzzt!
May mắn thay tôi đã cản chim ruồi ong lại giữa không trung ngay khi nó chưa kịp chạm đến Shin Byeong-cheol.
Một luồng điện nhỏ bùng nổ ngay trong lòng bàn tay tôi, tia lửa tỏa ra xung quanh.
Cảm nhận được va chạm rõ ràng, tôi chắc chắn một điều.
Nhìn có vẻ là D nhưng thực chất lại rất E.
Tôi lắc tay gạt bỏ cảm giác ngứa ngáy tê tê.
Nữ sinh cau mày trước hành động can thiệp bất ngờ.
Lại nhìn tôi đắm đuối như đang cố nhớ ra điều gì đó, rồi cô ta lại nghiêng đầu hỏi:
“Cậu là đồng bọn của hắn sao? Tôi chưa từng thấy cậu trong danh sách theo dõi bao giờ.”
“Không hẳn. Tôi chỉ có chuyện riêng cần giải quyết thôi.”
“Chuyện gì?”
“Bánh quy của tôi.”
“…Xin lỗi?”
Tôi chỉ vào chiếc bánh quy handmade nửa ăn dở vẫn đang lăn qua lăn lại dưới đất.
“Trời đánh tránh miếng ăn. Thứ đó có tiền cũng chưa chắc mua được đâu.”
“Cậu định gây rối hoạt động của ủy ban chỉ vì một cái bánh quy à?”
“Có thể đối với cô nó chỉ là cái bánh quy, nhưng với người đang thưởng thức là tôi thì nó thì lại rất quý giá.”
Nữ sinh nhìn tôi như thể tôi là một kẻ vô lý đùng đùng.
Nhưng dường như cô ta cũng tìm thấy phần nào lý lẽ trong lời tôi nói, nên tạm thời không hành động ngay.
Tên nam sinh quý tộc trong nhóm liền bước vào khoang.
Cậu ta trông như sẵn sàng rút thanh kiếm vàng bên hông bất kỳ lúc nào.
“Cậu đang kiếm chuyện vô nghĩa đấy. Sao không lùi lại khi còn được nói một cách nhẹ nhàng? Nếu không đồng tình thì cậu sẽ phải nếm trải thứ còn nóng bỏng hơn cả bánh quy đấy.”
“Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hành động.”
Go Hyeon-woo từ từ đứng dậy khỏi ghế.
“Nếu cậu định rút kiếm thì hãy biết rằng mình sẽ không phải là người duy nhất ra tay.”
“…”
Ánh mắt nam sinh quý tộc dán chặt vào Go Hyeon-woo.
Thấy Go Hyeon-woo đang vận trên mình bộ võ phục, cậu ta liếc xuống thanh kiếm trên tay Hyeon-woo.
Khóe miệng cậu ta nhếch lên đầy khinh khỉnh khi nhận ra đó chỉ là một thanh kiếm sắt rẻ rúng.
“Nếu tôi rút kiếm thì sao? Cậu định làm gì tôi?”
“…”
Một bên là nụ cười khinh miệt của quý tộc, một bên là gương mặt bình tĩnh của Go Hyeon-woo, mặt đối mặt không ai nhường ai.
Chỉ đơn giản là một câu chuyển bắt đầu từ đồ vật bị đánh cắp, rồi lan sang bánh quy, giờ lại sắp biến thành một trận đấu tay đôi…
“Khoan đã nào.”
Nữ sinh giơ tay ngăn lại.
Với vẻ mặt không chắc chắn, cô ta lại quay sang tôi hỏi:
“Tôi gửi một phiếu bánh tráng miệng ở căng-tin cho cậu coi như là đền bù được không?”
“Ừm, cũng được thôi.”
“Vậy thì giờ xin hãy yên phận và lùi lại.”
Tôi giả vờ đắn đo rồi trở về chỗ ngồi.
Nhận được tín hiệu, Go Hyeon-woo cũng từ tốn lùi lại.
Khác với thái độ quyết liệt ban đầu, việc tôi dễ dàng rút lui như vậy khiến vài thành viên ủy ban tỏ ra khá nghi hoặc.
Mục tiêu đã thành.
[Kích hoạt Sao chép-Kỹ năng]
[Đang đăng ký mục tiêu ‘Ruồi chim ong (E)’ vào ô kỹ năng.]
▷ Sao chép-Kỹ năng [1/1]
1. Ruồi chim ong (E)
Kỹ năng được lưu là [Ruồi chim ong], đặc tính đi kèm là [Kháng Nguyên Tố].
Để có thêm kỹ năng hoặc đặc tính khác có lẽ tôi phải mở rộng ô kỹ năng hoặc xóa bớt kỹ năng có sẵn.
“!”
Shin Byeong-cheol thấy thời cơ tới, bất ngờ lao tới.
Cậu ta y như con lượng uốn lượn định luồn qua khe hở, nhưng một con chim ruồi bằng điện lại bay tọt ra từ đầu ngón tay nữ sinh.
Đùng!
“Ỡ!”
Shin Byeong-cheol ngã sỏng soài, trông vô cùng thảm hại.
Lực lao tới khiến cậu ta đập đầu thẳng vào cửa khoang đang khép hờ phát ra một tiếng “đùng” rõ to.
Ouch, chắc cái đầu hói làm cậu ta lại cao thêm mấy phân nữa đây.
Shub Byeong-cheol chỉ còn biết lăn lộn dưới đất sau khi ăn trọn cả cú đâm và bị chim ruồi chích.
Cô gái quỳ xuống lục túi cậu ta và… bất ngờ rút ra một mớ tóc giả óng ánh!
“Hắn trộm tóc giả của nhân viên nhà ga. Giỡn mặt à.”
“Trời đất…”
“Không thể tưởng tượng nổi…”
Tôi và Hyeon-woo nhìn Byeong-cheol đang bò lê dưới đất với vẻ đầy thương hại.
Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu vì sao ủy ban kỷ luật đuổi theo cậu ta.
Shin Byeong-cheol đúng là một kẻ tồi.
Ý là trộm tóc giả của người hói là hành vi không thể tha thứ nổi.
Bốn thành viên ủy ban nhanh chóng thu hồi mái tóc giả cháy xém bỏ vào túi zip.
Trước khi rời đi, nữ sinh chỉ tay vào Shin Byeong-cheol vẫn còn nằm thẳng cẳng dưới đất.
“Tôi nói trước. Shin Byeong-cheol là đối tượng đang bị chúng tôi theo dõi đặc biệt. Tránh xa cậu ta đi. Nếu cậu đi gây rối trong trường, chúng tôi sẽ cho cậu ra bã.”
“Chuyện đó tôi tự quyết định. Đi đường cẩn thận nhé.”
“Hừm.”
Cô gái liếc tôi một cái sắc như dao rồi quay đi.
Trước khi rời khỏi, nam sinh quý tộc nói với Go Hyeon-woo:
“Tôi sẽ ghi nhớ điều này.”
“Tôi cũng vậy.”
Rồi cậu ta đóng cửa sau lưng lại.
“…”
“Ó, ò, o, trời đất thiên địạ, lưng tôi…”
Shin Byeong-cheol lồm cồm bò dậy sau khi đoàn kỷ luật rời đi, toàn thân còn phát ra tia tĩnh điện nhỏ khiến người giật liên hồi.
Mà so với việc ăn trộm tóc giả của người hói thì này còn nhẹ đấy.
Go Hyeon-woo đứng một bên cười nhếch.
“Thì ra Sát Long Nhân Học Viện thật sự có một tổ chức mạnh như ủy ban kỷ luật sao.”
“Ừ thì, đúng. Bọn họ toàn là tinh anh trong tinh anh được chọn lọc kỹ càng, mạnh là phải rồi. Cậu thấy cô gái dùng con chim đó không? Biết cô ta là ai không?”
“Xin thú thật là tôi cũng không biết. Cậu nói thử xem?”
“Gợi ý nhé. Gia tộc Song.”
Ngay lập tức, mắt Hyeon-woo nheo lại.
“Gia tộc Song… ý cậu là gia tộc đứng đầu Tháp Topaz?”
“Chuẩn không cần chỉnh. Chính là gia tộc Song và cô ấy chính là Song Cheon-hye, cháu gái của chúa tể Sấm sét thần sấm, Song Kyung-wook.”
“Ahh, tôi cũng cảm thấy cô ấy không phải người bình thường. Là cháu gái của chúa tể sấm sét thần sấm sao? Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt ra phết.”
Go Hyeon-woo thốt lên đầy kính phục.
Chúa tể sấm sét thần sấm chính là đỉnh cao nhất trong số những người sử dụng sấm sét.
Danh hiệu đó chỉ dành cho kẻ mạnh nhất.
Ông ta thậm chí còn được mệnh danh là “vượt trên cả S-rank”.
Không còn nghi ngờ gì về một trong những nhân vật mạnh nhất toàn bộ thế giới của <Sát Long Nhân Học Viện>.
“Còn ba người đi theo cô ấy cũng không phải dạng vừa đâu, bao gồm gã to con là Jo Byeok, cô gái hay tủm tỉm cười là Han Somi. Họ đều là đệ tử lần lượt là Chúa tể nấm đấm và Địa chủ Thanh Kiếm.”
“Còn chàng trai quý tộc kia thì sao?”
“Geum Jo-han. Con trai duy nhất của chủ nhân hội Tôn Hoa Sen. Thực lực thì câu thấy đấy… hên vãi nhái, tạm tạm đủ tiêu chuẩn vào ủy ban, nhưng nếu so với ba người kia thì kém xa cả khúc.”
“Gớm đấy. Ủy ban kỷ luật toàn những người thuộc tầm cỡ này sao?”
Biểu cảm của Shin Byeong-cheol thoáng chốc trở nên kỳ lạ.
Cậu trả lời mập mờ:
“Uhh… đại khái vậy. Mà đâu chỉ mấy người thuộc ủy ban, đến cả tân sinh viên toàn trường năm nay đều mạnh ở một level hoàn toàn cao hơn. Các tiền bối trong câu lạc bộ cứ bàn tán về chủ đề này miết.”
Shin Byeong-cheol cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn sau màn ngập hành và bắt đầu vươn vai tập thể dục như buổi sáng sớm ban mai.
“Thôi thì cũng rất vui khi được gặp hai cậu. Gặp lại thì nhớ chào nhau một tiếng. Cáo từ!”
Nói xong, cậu ta biến mất như cơn gió.
“Ha, người này hơi tăng động một tí nhỉ? Cậu thấy sao, Kim-hyung?”
“Chắc vậy.”
Tôi lặng lẽ quay sang nhìn Seo Ye-in người vẫn im lặng nãy giờ chứng kiến từ gót đến chân.
“Xin lỗi. Bánh quy ngon lắm.”
“Tôi sẽ làm thêm.”
“Thật hả?”
“Mhm.”
Tôi cảm giác mình vô tình nhận được lời hứa bánh quy.
Seo Ye-in ngã người xuống bàn, dường như cô lại bắt đầu mệt mỏi sau lời nói, rồi cô nằm yên bất động.
“……..”
“……..”
Có lẽ vì cơn sóng sự kiện vừa ập qua, bầu không khí tĩnh lặng trong phòng trà buổi chiều bỗng trở nên dễ chịu đến lạ kỳ.
Tôi và Go Hyeon-woo chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng ai lên tiếng.
Một lúc sau, Go Hyeon-woo đã phá tan sự im lặng.
“À mà này, Kim-hyung, tôi hỏi cái này được chứ?”
“Gì rứa?”
“Cậu thật sự xen vào vụ đó chỉ vì cái bánh quy thôi sao?”
“…”
“Tôi đồng ý là trời đánh thì tránh miếng ăn thật… nhưng cứ có cảm giác còn lý do sâu xa nào khác nữa.”
Cậu ta sắc sảo hơn tôi tưởng đấy.
Người tốt nói tiếng dịu dàng đất tốt trồng cây rậm rạp.
Một khía cạnh khá bất ngờ từ Go Hyeon-woo mà tôi lần đầu chứng kiến.
Tôi thấy tinh thần như được khai thông, liền bắt đầu giải thích.
Lý do chính là để thỏa điều kiện của kỹ năng [Sao chép-Kỹ năng], nhưng ngay cả khi gạt điều đó sang một bên, vẫn còn một nguyên nhân khác.
“Pháp sư hệ lôi không phải dễ gặp, nên tôi chỉ muốn nhân tiện xem qua năng lực cô ấy thôi.”
“Hmm… Nhưng Kim-hyung chỉ đỡ chiêu của Miss Song rồi thôi mà?”
Tôi chỉ chen ngang, bắt lấy phép Hummingbird rồi bỏ đi. Như vậy thì đâu đủ để đánh giá thực lực ai đó.
Tôi hỏi ngược lại.
“Cậu biết khoảng bao nhiêu về phép Ruồi Chim Ong?”
“Lần đầu thấy.”
“Vậy ấn tượng đầu tiên của cậu thế nào?”
“Hmm…”
Go Hyeon-woo nhắm mắt lại một lúc đăm chiêu, có vẻ đang nhớ lại hình ảnh mình vừa chứng kiến.
“Nó cực nhanh, gần như không thể theo dõi bằng mắt thường, về kỹ thuật có vẻ thiên về khống chế như gây tê liệt hoặc đơ cứng hơn là gây sát thương.”
“Cậu nói đúng một nửa.”
“Vậy nửa còn lại là gì?”
“Xem cho kỹ đây.”
Tôi tạo ra một con chim ruồi ong ngay trong lòng bàn tay.
So với chim ruồi ong của Song Cheon-hye nó nhìn y như con ruồi.
Vì chưa tạo được lõi năng lượng [Nội lực], tôi không thể thi triển đúng dạng của phép này cho dù nó chỉ là dạng phép lỏ.
Nhưng chừng đó là đủ để biểu diễn chuyển động của chim rồi.
Con chim ruồi ong bay khỏi tay tôi.
Theo điều khiển, nó bay vẽ hình số 8 trên không rồi di chuyển kiểu zic-zắc không theo quy luật.
“Nó được gọi là Ruồi Chim Ong đơn giản là vì nó mô phỏng cách bay của chim ruồi ong thật.”
“Đúng là kiểu chuyển động thế này rất khó đối phó.”
“Mức hiệu quả của phép phụ thuộc rất nhiều vào trình độ người thi triển.”
Go Hyeon-woo nghiêng đầu như vẫn chưa thật sự nắm được ý.
“Cái đó thì liên quan gì đến năng lực của Miss Song?”
“Thử nghĩ chuyển động của chim ruồi thay đổi tùy theo kỹ năng của người sử dụng xem…”
“…A! Vậy có thể đánh giá trình độ qua cách chim ruồi di chuyển!”
“Chính xác.”
Nếu Song Cheon-hye thật sự là một pháp sư giỏi, thì ngay lúc tôi can thiệp, chuyển động của con chim phải thay đổi.
Chẳng hạn, nó có thể bay vòng quanh tay tôi hoặc lùi lại rồi mới tấn công tiếp.
Trái lại thì chim ruồi của cô ta lại lao thẳng vào lòng bàn tay tôi.
Điều đó chứng tỏ hoặc là cô ta điều khiển phép thuật chưa đủ tốt hoặc thiếu kinh nghiệm thực chiến.
“Chỉ một chiêu của Miss Song đã bộc lộ rất nhiều thông tin.”
Chưa hết.
Theo cảm nhận của tôi thì cho dù được tạm xếp hạng E nhưng sức mạnh thật của phép đó chỉ có thể coi là cấp D.
Không thì là do cô ta học được một đặc tính mạnh hỗ trợ pháp thuật hay là sinh ra đã có lượng ma lực dồi dào.
Dù sao thì cũng là tiềm năng rất lớn.
Cháu gái của Chúa Tể Sấm Sét Thần Sấm. Đúng là danh xứng với người.
Tôi âm thầm ghi tên Song Cheon-hye vào danh sách những người cần chiêu mộ sau này.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Go Hyeon-woo khẽ gật đầu rồi mỉm cười đầy thiện cảm.
“Tuy mới gặp Kim-hyung chưa lâu, nhưng tôi đã học được nhiều điều, có lẽ đây là định mệnh giữa hai ta.”
“Không cần gọi là định mệnh đâu. Dạy cậu chừng tí này thì chẳng mất mát gì.”
“Kim-hyung thật hào phóng. Tôi thấy mình chọn bạn đầu tiên cũng không tệ. Phán đoán này xem ra không sai. Haha.”
Go Hyeon-woo là kiểu người luôn nhìn mọi chuyện theo hướng tích cực.
Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc một cách bất chợt.
“Nếu sau này cậu cần tôi giúp gì, cứ nói nhé. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Thật sao? Nhân tiện…”
Người ta hay nói “tranh thủ lúc còn ấm”.[note74113]
Tôi đứng dậy khỏi ghế.
“Đi cùng tôi một chuyến nào.”
Chỉ là để lượm một mảnh vụn đang bị chôn vùi mà thôi.


2 Bình luận