Không biết bạn có hiểu được rằng cuộc đời được gọi là cô độc không.
Tôi chính là như thế, đang trải qua cuộc sống cô độc.
Không có một ai thực sự có thể trò chuyện được với tôi.
Murakami Yu khép quyển sách lại, nhìn chằm chằm vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cơ thể anh lắc lư nhẹ khi tàu tiến về phía trước.
"Đã một tháng rồi nhỉ ?"
Anh khẽ tự nhủ với chính mình.
Kể từ khi xuyên không đến thế giới quốc đảo song hành này, đến nay có lẽ vừa đầy một tháng rồi.
Ở kiếp trước, tuy không phải là người giỏi giao du gì, nhưng cũng có một vài người bạn có thể cùng anh ăn thịt nướng và tám chuyện đêm khuya.
Sau khi đến thế giới này, anh không được thừa hưởng ký ức của cơ thể này. Văn hóa noi đất khách quê người khiến anh cảm thấy bị gò bó, và môi trường xã hội xa lạ khiến anh cảm thấy lạc lõng.
Vào ngày đầu tiên vừa xuyên không, anh đã xác định rằng nguyên chủ không cha không mẹ, và không có người thân nào còn sống. Anh ngay lập tức thay đổi địa chỉ và phương thức liên lạc, cắt đứt mọi mối quan hệ xã giao của nguyên chủ, ngoại trừ việc đã gửi một tin nhắn chia tay cho bạn gái của nguyên chủ.
Mặc dù anh rất có lỗi với nguyên chủ, nhưng con người luôn ích kỷ.
Để không phơi bày những thay đổi của mình và cũng không muốn chấp nhận và lừa dối bạn gái của nguyên chủ, anh đã chọn cách né tránh.
Trong một tháng nay, ngoại trừ việc ra ngoài đi chợ, anh vẫn luôn trốn trong nhà, thận trọng làm quen với văn hóa quốc đảo và tìm hiểu thế giới bên ngoài thông qua điện thoại di động.
Xe điện đã đến ga, thế là anh xuống xe.
Có một nhóm học sinh cấp ba mặc đồng phục thủy thủ ở sân ga, trong làn gió xuân tháng tư, gấu váy của họ dường như đều tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.
Murakami Yu không khỏi liếc nhìn những người rời khỏi cổng trường. Anh luôn có một nỗi nhớ mãnh liệt về thời học sinh.
Cái liếc mắt này đã thu hút sự chú ý của các nữ sinh.
"Người đó đang nhìn chúng ta."
"Đẹp trai quá."
"Emi, hay cậu tiến tới xin Line đi.”
"Không, sao cậu không đi?"
Tuyệt đối không phải chỉ mỗi Murakami Yu nhìn họ, chỉ là anh khá đẹp trai, vì vậy anh đã thu hút sự chú ý của họ.
Ánh mắt Murakami Yu lóe lên một chút hoài niệm, và anh xách một chiếc túi nilon rời khỏi sân ga một cách thờ ơ.
Địa chỉ mới của anh là một căn nhà thuê đơn sơ với một phòng tắm, một căn bếp hẹp, cùng với một căn phòng lớn hơn chút vừa là phòng ngủ vừa là phòng khách.
Người chủ vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm cả.
Anh đã nhanh chóng chuẩn bị xong bữa ăn, cùng lúc ấy, một thông điệp hiện ra trong đầu anh.
[Nấu nướng cấp độ 3: 32/100]
Đây là bàn tay vàng xuất hiện sau khi anh xuyên không, có thể nâng cao kỹ năng thông qua kinh nghiệm.
Phần lớn thời gian trong tháng này, anh đều trong trạng thái bối rối và khó chịu, cũng chỉ có kỹ năng nấu nướng đây đạt đến cấp độ 3, bất kỳ ai ăn những món anh nấu đều thốt lên hai chữ ngon miệng.
Ngoài ra, còn có một kỹ năng đọc hiểu.
[Đọc hiểu cấp độ 4: 99/100]
Có lẽ hệ thống đã xác định rằng bất kỳ văn bản nào mà anh đọc đều được tính là kinh nghiệm, cấp độ cao hơn nhiều so với việc chỉ nấu ăn ba lần một ngày.
Kỹ năng đọc cấp độ 4 có thể giúp anh đọc rất chăm chú, hơn nữa có thể nhớ hầu hết những nội dung đã đọc.
Sau khi ăn cơm xong, Murakami Yu lấy tờ báo mình mua lúc đi chợ ra, định nâng trình đọc hiểu của mình lên cấp độ 5, sẵn tiện tìm một công việc.
Trong thời gian một tháng qua, mặc dù anh vẫn cảm thấy cô đơn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, số tiền mà nguyên chủ đề lại cũng không đủ để anh tiếp tục chui rúc trong nhà.
Tờ báo có một trang đăng rất lớn với đủ loại thông tin tuyển dụng được đăng ký.
Có công việc thời vụ, cũng có việc toàn thời gian.
Murakami Yu dự định tìm một công việc phụ bếp ở khách sạn, rồi sử dụng tài nấu nướng cấp độ 3 của mình để đánh bại đầu bếp, đảm nhận vị trí bếp chính, kiếm đủ vốn rồi sẽ tự mở cửa hàng riêng.
Có hệ thống trong tay, muốn nở mặt nở mày phải nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng trên tờ báo không hề có thông tin tuyển dụng liên quan nào, chỉ có một quán cà phê đang tuyển nhân viên pha chế, miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của anh.
Lần nữa xem qua từ trên xuống dưới, tuy kỹ năng đọc hiểu cấp độ 4 có thể giúp anh gần như nhìn qua là nhớ, nhưng anh vẫn chưa thay đổi được thói quen của một người bình thường.
Không có tin tuyển dụng đầu bếp.
Một lần nữa đi đến kết luận này, Murakami Yu đành gọi điện đến quán cà phê này.
"A lô, xin chào, cho hỏi đây có phải là tiệm cà phê Ido không?"
"Vâng ạ, cho hỏi có việc gì không?"
Là một giọng nữ dịu dàng.
"Cho hỏi quán của cô vẫn đang tuyển nhân viên pha chế chứ?"
"Anh muốn ứng tuyển vị trí pha chế sao?"
"Đúng vậy."
"Vẫn còn đang tuyển, nếu anh có thời gian, vui lòng đến cửa hàng để phòng vẫn vào lúc ba giờ chiều nay. Địa chỉ phòng vẫn đã được ghi trên thông tin tuyển dung."
"Vâng, tôi sẽ đến đúng giờ, cảm ơn."
"Không có gì."
Với một tiệm cà phê nhỏ, cấp độ 3 có lẽ sẽ đảm bảo anh ứng tuyển thành công.
Trong lòng Murakami Yu không có chút lo lắng nào, anh đặt đồng hồ báo thức lúc một giờ, sau đó liền cầm cuốn sách chưa đọc xong khi ở trên tàu để tiếp tục trau dồi kỹ năng.
Cũng không thể nói là trau dồi kỹ năng, sau khi kỹ năng đọc đạt đến cấp độ 3, là anh có thể hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mà tác giả tạo ra, giống như đang xem một bộ phím vậy.
Việc đọc được một cuốn sách hay luôn khiến anh say sưa không dứt, nhưng khi gặp quyển sách mà chính tác giả cũng không biết mình đang viết nội dung gi, thì anh cũng sẽ khó chịu như thể ăn phải một con ruồi vậy.
Chuông báo thức reo lúc một giờ, Murakami Yu lắc đầu và thoát ra khỏi thế giới trong sách.
Cuốn sách hiện giờ anh đang đọc là duy nhất trên thế giới này, anh chưa từng nghe qua tựa sách ở thế giới ban đầu của mình.
Chất lượng của cuốn sách rất tuyệt vời, nhìn chung toát lên sự ấm áp, nhưng Murakami Yu có thể cảm nhận được nỗi buồn của tác giả khi viết cuốn sách này, vì vậy dù anh không thấy được phần kết, nhưng đoản chứng sẽ là một bì kich.
Anh có chút mong chờ, cũng lại không nỡ xem hết.
Rửa mặt xong, anh thay một bộ đồ khá tươm tất mà nguyên chủ đã chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sau khi tốt nghiệp đại học.
Anh mang theo đống rác trong bếp đã được phân loại rời khỏi nhà.
Xe điện ở quốc đảo nhiều vô kể, chúng cũng rất tiện lợi, hầu như đi đâu đều có thể ngồi xe điện.
Murakami Yu đặc biệt yêu thích dòng người xa lạ tấp nập trên xe điện, phần lớn những người trong số đó đều không quen biết nhau, điều này khiến anh có cảm giác như tìm thấy đồng loại vậy.
Xe điện lúc một giờ chiều chẳng có bao nhiêu người cả, Murakami Yu tìm một góc gần cửa và ngồi xuống, anh không đọc sách do rất dễ chìm đắm, thay vào đó là nhìn chẩm chẩm vào bầu trời xanh ngắt và những đám mây trắng.
"Con người luôn phải nỗ lực sống tiếp, không ai mãi mãi đồng hành cùng ai cả."
Anh thầm an ủi bản thân một câu, vừa là tạm biệt kiếp trước, cũng vừa là chảo đón kiếp này.
Sau khi xuống xe và xác nhận qua lộ trình, có vẻ vẫn phải đi bộ khoảng 300 mét nữa.
Vẫn còn 20 phút nữa mới đến ba giờ. Murakami Yu bước đi thong thả, chuẩn bị đến quân cả phê lúc 2 giờ 50 phút.
Quốc đảo này không hổ danh là xứ sở hoa anh đào, con đường 300 mét ngắn ngủi gần như được bao phủ bởi dòng biển hoa anh đào.
Ừm, đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến đây trở thành khu vực tâm điểm của chứng dị ứng phần hoa.
Cánh cửa của tiệm cả phê Ido rất nhỏ, kẹp giữa một loạt các cửa hàng nên không dễ nhìn thấy, một chiếc xe đạp nữ màu xanh đỗ trước cửa, một con mèo cam đang uế cái tắm nắng trong giỏ xe.
Murakami Yu đẩy cửa bước vào, tiếng chuông vang lên.
"Chào mừng quý khách!"
Sau khi nhìn sơ qua, trong tiệm gần như không có khách hàng
Khi đến quầy bar, một cô gái tóc ngắn mặc váy dài màu xanh đang ngồi bên 74 trong, tay cầm một cuốn sách để đọc.
"Xin chào, tôi đến đây để ứng tuyển vào vị trí pha chế."
Người phụ nữ váy xanh kẹp quyển sách bằng một chiếc kẹp sách máu xanh và ngẩng đầu lên.
Cô ấy mang vẻ ngoài bình thường, nhưng khí chất dịu dàng, mang lại cho người khác cảm giác rất thoải mái.
"Xin chào."
Người phụ nữ váy xanh dẫn Murakami Yu tim một chỗ tuỳ ý để ngồi.
"Tôi là cô chủ Sanada Yoshiko, anh hãy tự giới thiệu qua trước đi."
"Vâng." Murakami Yu ngồi thẳng ngay ngắn: "Tôi tên là Murakami Yu, đã tốt nghiệp đại học cách đây một năm, trước đây tôi là một chuyên gia thẩm mỹ."
Tiền thân của anh là chuyên gia thẩm mỹ tại một thẩm mỹ viện, sở hữu trình độ như một huấn luyện viên giảm cân và chuyên gia trị liệu tai, các chứng chỉ vẫn được anh cất trong tủ quần áo.
Mặc dù anh không thừa hưởng bất kỳ ký ức và tay nghề nào từ tiền thân.
Sanada Yoshiko hơi ngạc nhiên nên hỏi: "Anh không có kinh nghiệm pha cà phê a?"
Tất nhiên Murakami Yu từng xem xét qua vấn đề này.
"Không, nhưng bản thân tôi rất thích thưởng thức cà phê, và cũng có kinh nghiệm nhất định trong việc pha chế cà phê, tôi có thể pha một tách ngay đây luôn đấy."
Sanada Yoshiko do dự một hồi rồi gật đầu: "Được thôi, bên kia có máy móc và hạt cà phê, anh có thể sử dụng tùy ý."
Trong lòng cô đã phủ nhận Murakami Yu rồi.
Không thể phủ nhận rằng chàng trai trẻ đến xin việc này rất đẹp trai, đối với tiệm cà phê mà hầu hết khách hàng là phụ nữ đây thì là một lựa chọn khá tốt.
Tuy nhiên, không có trình độ chứng chỉ cũng thôi đi, đến cả kinh nghiệm làm việc tại tiệm cà phê mà cũng không có, chẳng ai trong xã hội này lại chấp nhận chỉ trả chỉ dựa vào mỗi sự nhiệt tình và lòng đam mê đâu.


2 Bình luận