Sakurasou no Pet na Kanoj...
Hajime Kamoshida Keeji Mizoguchi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chap 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,243 từ - Cập nhật:

Chủ nhật cuối cùng của tháng 5, tiết trời có vẻ đẹp từ sáng.

Nhiệt độ cũng bắt đầu tăng khi mặt trời lên, hương hè phảng phất mang đến bởi gió, khá khác so với không khí của  Hokkaido mà họ đã đến ba hôm trước. 

Vài ngày nữa là sang tháng sáu, mùa hè cũng đang cận kề.

Làn da cảm nhận được sự thay đổi của mùa. Sorata, đang đứng trước Sakurasou, nhìn theo chiếc xe tải chuyển đồ đang dần khuất đi.

Sau khi chiếc xe xuống từ dốc, nó quẹo phải ở ngã tư.

Không còn xe chuyển đồ nào nữa, cũng chẳng còn âm thanh nào vang lên. Sorata quay người lại và nhìn vào ký túc xá được tạo từ gỗ.

Một ký túc xá quy tụ những học sinh "cá biệt" của trường Suiko - Sakurasou.

Sorata đã sống ở đây được khoảng hai năm. Và giờ đây, lại có thêm hai học sinh "cá biệt" nữa.

Và rồi, hôm nay lại một học sinh rời đi mà không chờ đến ngày tốt nghiệp.

"Đây là quyết định của Aoyama."

Sorata lẩm bẩm một mình khi quay trở về Sakurasou, cởi giày, nhưng thay vì trở về phòng mình, cậu bước lên tầng hai.

Không chút do dự, cậu đi thẳng đến căn phòng ở cuối hành lang và dừng lại trước phòng 203.

"........."

Vài giờ trước, vẫn còn tấm bảng cùng dòng chữ “Phòng của Nanamin”, nhưng giờ không còn nữa. Trước mắt cậu lúc này chỉ là một cánh cửa trống.

Sorata gõ cửa và cánh cửa vốn không được đóng chặt dần dần mở ra.

Tất cả đồ đạc đã được chuyển đi chỉ còn lại một căn phòng giờ đây hoàn toàn trống rỗng.

Không khí về sự hiện diện của con người cũng đã biến mất theo cảm giác sống, để lại một buồn bã đến lạ thường. 

Cậu nhìn thấy một người đứng gần cửa sổ.

Hình bóng một cô gái đang quay lưng lại với cậu, ánh mắt cổ hướng ra ngoài ngoài cửa sổ, tại đó có cây hoa anh đào lá đã chuyển lá xanh.

"Aoyama."

Sorata gọi tên cô, và Aoyama Nanami quay đầu lại với mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa.

"Xe chuyển đồ đi rồi đấy."

"Ừm, cảm ơn cậu."

Sau khi nói vậy, Nanami lại một lần nữa đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

"Chỉ mới mười tháng thật ngắn ngủi. Nhỉ?"

Lần đầu tiên Nanami đến Sakurasou là vào tháng 7 năm ngoái, tức là trong kỳ nghỉ hè.

"Ừm. Đúng vậy."

Để trở thành một diễn viên lồng tiếng, Nanami đã rời quê nhà. Cô làm thêm để trang trải cuộc sống. Vì không đủ tiền đóng cho ký túc xá bình thường nên đã chuyển đến Sakurasou.

"Tớ cảm giác như đã sống ở đây rất lâu rồi. Thật kì lạ phải không?"

"Vậy sao? Tớ cũng từng có cảm giác như thế."

"Ồ, vậy sao?"

"Ừm"

"Nhưng ... Hôm nay tất cả sẽ kết thúc."

Nanami tự lấy lại tinh thần, cùng giọng nói giống như là đang diễn, cô quay đầu lại với vẻ phấn chấn.

Đúng vậy, mọi thứ sẽ kết thúc hôm nay.

Do đó Sorata đứng ở cửa, cố gắng ghi nhớ hình bóng của Nanami - cô gái từng sống trong căn phòng số 203.

"......."

Nanami không nói gì với Sorata.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, không hề cảm thấy gì khác thường. Với Sorata và Nanami lúc này, chừng ấy giây là đủ.

Người lên tiếng trước là Nanami.

"Cậu còn điều gì muốn nói với tớ không?"

"Không có gì cả."

Sorata cố nén lại những điều mà cậu thực sự muốn nói. Có quá nhiều điều mà cậu muốn chia sẻ với cô, rất nhiều.

(Cảm ơn cậu, Nanami.)

Từ tận đáy lòng, Sorata cảm thấy biết ơn vì đã gặp được cô.

Những ngày tháng họ cùng nhau trải qua ở Sakurasou thật sự rất vui vẻ. Cảm giác thật hạnh phúc. Nếu có thể, Sorata mong muốn được giữ mãi khoảnh khắc này cho đến ngày tốt nghiệp.

Nhưng chính Sorata cũng hiểu rõ, những điều đó không phải là thứ mà Nanami muốn nghe lúc này. Nếu nói ra, có thể cậu sẽ cảm thấy nhẹ lòng, nhưng lại có thể khiến Nanami tổn thương. Vì thế, Sorata đã giữ lại thứ cảm xúc đau đớn ấy trong lòng.

"Thật tệ."

Nanami khẽ thì thầm.

"Điều gì là tệ cơ?"

Sorata không hiểu ý cô.

"Thực ra, ban đầu khi cậu nói về những thứ mơ hồ, tớ muốn tát cậu một cái."

Nanami bắt đầu tạo ra một bầu không khí vui vẻ, và nở một nụ cười có chút tinh nghịch.

               

"Đáng sợ thật."

"Nhưng... ơn trời."

Sau khi lấy một hơi sâu, Nanami quay lại với một sắc mặc đầy nghiêm nghị.

"Vậy là Kanda-kun đã đưa ra quyết định một cách nghiêm túc."

".........."

"Bây giờ đến lượt tớ cần thời gian." Tâm trạng của Nanami đã thả lỏng lại. "Mặc dù nó không thể nhanh nhưng sau khi tớ sắp xếp lại cảm xúc của mình dành cho Kanda-kun, hi vọng rằng tớ có thể tụ họp lại cùng với mọi người một lần nữa."

"Ừm, được rồi."

"Kanda-kun chỉ có thể trả lời được vậy thôi sao."

"Xin lỗi nhé."

"Không phải xin lỗi đâu. Tớ, đúng rồi ... hi vọng rằng Kanda-kun, Mashiro và cả tớ nữa có thể trở lại như xưa."

Nanami nói.

"Dù ban đầu tớ cũng chẳng hiểu nổi mối quan hệ của chúng ta là gì nữa."

Cô nói điều đó với vẻ mặt hơi chút bối rối.

"Bởi vì tớ không muốn tất cả những chuyện này bị coi là chưa từng xảy ra."

Nanami thể hiện một tâm trạng dịu dàng, chậm rãi có lẫn cả chút cô đơn nhưng cũng đầy sự tự tin và bình thản.

"Tớ sẽ chờ cậu."

"Ừm."

"Tớ sẽ tiếp tục chờ."

Mong rằng một ngày nào đó, cả hai không còn phải bận tâm về nhau nữa, có thể làm bạn mà không gặp bất kì khó khăn gì thêm, có thể đùa giỡn như trước kia. Dù cho cậu không biết liệu ngày đó có thật sự đến hay không, cũng có thể sẽ không bao giờ đến, bởi vì những cảm xúc đã chồng chất từ ban đầu không thể bắt đầu lại từ con số không.

~~~~

Buổi sáng. Đây là ngày cuối cùng của chuyến thăm quan, Sorata đã thổ lộ tất cả cảm xúc trong lòng, rằng cậu thích Mashiro.

Nhưng Sorata vẫn tin tưởng và chắc chắn rằng cậu sẽ tiếp tục chờ đợi. Là một thành viên của Sakurasou, cậu tin rằng một ngày nào đó mình sẽ lại có thể sống chung với Nanami, bởi vì thứ cảm xúc tích tụ nặng trĩu này cậu khiến cậu nghĩ như vậy.

"Có thể sẽ mất vài năm, nhỉ?"

"Dù vậy, tớ vẫn sẽ chờ cậu."

"Ừm, đây chính là Kanda-kun mà tớ biết."

Nanami bật cười với chút gượng gạo.

Cô dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt khẽ chuyển về phía sau cậu. Khi Sorata quay đầu lại, Mashiro đang đứng cạnh cánh cửa.

Mashiro bước ngang qua Sorata và dừng lại trước mặt Nanami.

"Nanami."

"Mashiro."

Sorata không thể nhìn rõ biểu cảm của Mashiro. Có lẽ là vì cô không biết phải truyền tải cảm xúc như thế nào hay phải dùng biểu cảm gì cho phù hợp, đôi vai cô khẽ run lên.

Và rồi, Nanami nói với Mashiro:

"Nhớ chăm sóc Kanda-kun thật tốt nhé."

"Ừm."

"Tốt. Vậy đến lúc tớ phải đi rồi. Tớ còn phải bắt đầu dọn đồ chuyển sang ký túc xá thường nữa."

Cả ba người cùng nhau bước xuống tầng. Hai học năm nhất đang đứng đợi ở cửa.Cậu nam sinh đeo tai nghe, tóc dài là Himemiya Iori, và cô gái đeo kính luôn giữ thái độ nghiêm túc, lễ phép là Hase Kanna.

Cả hai có vẻ ngập ngừng muốn nói điều gì đó với Aoyama.

"Iori-kun, đừng có suốt ngày nói mấy chuyện biến thái về ngực nữa nhé."

Nanami nói, có chút ngại ngùng.

"Sao có thể như thế được chứ~!"Iori đáp lại bằng giọng nũng nịu, không chịu chấp nhận.

"Hase-san, em cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

"Vâng."

Khi Nanami chuẩn bị bước ra khỏi Sakurasou, cánh cổng ký túc xá mở ra.Người bước ra là Sengoku Chihiro - giáo mỹ thuật, đồng thời là người giám sát những học sinh "cá biệt" tại Sakurasou.

"Cảm ơn Sensei vì đã luôn giúp đỡ em ạ."Nanami cúi người chào.

"Thật ra cô cũng chẳng làm được gì nhiều mà."

"Haha, đúng là vậy nhỉ."

Nanami nở một nụ cười trước Chihiro người mà vẫn đang ngáp dài. Dù trông có vẻ Chihiro không làm được gì nhiều, thực ra cô ấy vẫn luôn để ý và bảo vệ Sorata. Hiểu được điều này, Nanami nở nụ cười trên môi.

"Hoiiii, Nanami! chị sẽ đưa cưng về khu ký túc xá bình thường!"

Âm thanh vang lại từ ngoài xa này không thể lầm đi đâu được, đó là giọng của Mitaka Misaka - chủ nhân cũ của căn phòng 201. Hồi trước, họ của cô là Kamiigusa, cô từng là học sinh của nơi này, đã kết hôn và xây một ngôi nhà cạnh Sakurasou bằng chính tiền mà mình kiếm được.

"À, được rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền nhé senpai!"

Nanami hào hứng bước ra ngoài.Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, rồi quay lại đối mặt với Sorata và mọi người một lần nữa.

"Vậy thì, tớ đi trước nhé!"

Cô nói điều đó đầy hứng khởi. Nanami bước đi không ngoái đầu lại và rời khỏi Sakurasou.

                   

Tối hôm đó, Sorata đang gập quần áo trong phòng thì bất chợt từ đâu xa một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Onii-chan, onii-chan, onii-chaaaann~!"

Tiếp theo đó là tiếng cánh cửa dưới vọng lại.

"Xin lỗi vì đã làm phiền nhé anh trai!"

Cửa phòng 101 bật mở.

Người bước vào là em gái của Sorata - Yuuko, học sinh năm nhất trường Suiko. Dù cô đã là học sinh cấp 3 nhưng về mặt ngoại hình lẫn tính cách thì vẫn còn trẻ con. Có lẽ vì vậy nhiều người lầm tưởng rằng cô là học sinh tiểu học.

Yuuko đầy ngạc nhiên bước vào phòng, có lẽ vì chạy nên cô trông hơi mệt.

"Gì vậy? Sao ồn ào thế!"

"Yu-Yuuko không chấp nhận chuyện này đâu!"

Tay cô chỉ vào  Sorata và hét một câu kì lạ.

"Hả?"

"E-Em biết là onii-chan và Mashiro-nee-chan đã trải qua mối quan hệ đấy rồi!" 

"Anh không nhớ mình đã có mối quan hệ như vậy đấy, với lại, em nghe điều đó từ ai vậy?"

"Kanna đã kể cho em."

Tình cờ đúng lúc đó, Kanna cũng đến đây. Có lẽ vì nghe thấy giọng của Yuuko nên cô đã đi xuống từ tầng 2.

"Chỉ vì Kanda-kun gửi em tin nhắn 'Có gì thú vị không?', nên em đã nói cho cậu ấy một thứ thú vị."

Có vẻ như ngay cả ngoài hành lang cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này. Và rồi, có lẽ vì nghe thấy tiếng ồn ào, Mashiro xuất hiện.

"A, Mashiro-nee-chan, em sẽ không giao onii-chan cho chị đâu!"

Yuuko ôm chặt lấy tay của Sorata.

"........"

Mashiro vốn lúc nào cũng vô tư nay chẳng cảm thấy gì cả. Cô nhanh chóng vào phòng và ngồi xuống một góc. Cô mở quyển sổ phác thảo mà mình mang theo và bắt đầu vẽ bản thảo một cách lặng lẽ.

"Uwwaaa! Mặt chị ấy y như một người bạn gái đã giành được hoàn toàn phần thắng vậy!"

"Vậy ư?"

Sorata quay sang xác nhận với Mashiro.

"Đúng vậy."

Gương mặt cô mang đầy sự tự tin. Dù vậy đây không phải mà cô có thể hiểu hoàn toàn.

Mashiro rời mắt khỏi quyển sổ phác thảo và ngẩng lên.

"Yuuko."

"Có gì sao, Mashiro-nee-channn."

Yuuki ôm chặt lấy tay Sorata.

Mashiro muốn nói điều gì? Có lẽ đó không phải một điều gì đó có nghĩa.

"Chị đã trở thành người phụ nữ của Sorata."

Sorata thừa nhận điều đó.

"Cậu không thể nói là 'bạn gái' sao?"

"Onii-chan đã biến chị ấy thành một người phụ nữ ư?"

Đến cả Yuuko cũng bắt đầu nói những thứ kì lạ.

"Nói cách khác, tại sao mối quan hệ này tiến triển nhanh đến vậy?!"

"Sorata-senpai thật kinh tởm."

Tiếp đó, Kanna đổ thêm dầu vào lửa.

"A-anh bảo là không mà Kanna."

"Senpai không cần cố giải thích đâu."

"Không phải là giải thích. Anh đang bị hiểu lầm."

"Không cần đâu."

"D-Dù sao đi nữa, Yuuko cũng sẽ không chấp nhận chuyện này đâu!"

Yuuko vẫn ôm chặt cánh tay Sorata và liên tục liếc nhìn Mashiro. Chỉ có điều, ánh mắt đó không hề đáng sợ chút nào, thậm chí trông cô như sắp khóc đến nơi. Dù là em gái của Sorata, cảm giác vẫn khá là tội nghiệp.

"Yuuko sẽ không gọi Mashiro-nee-chan là chị dâu đâu!"

"Những thứ như vậy không cần phải hét lên đâu."

                   

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận