Trans: Celty
Hỗ trợ: lieV
_____
Một trong những ký ức sớm nhất của tôi đó là những lời lạ lẫm mà vú nuôi nói.
“Tiểu thư đang mang trong mình dòng máu của gia tộc Công tước Keikain.”
Quý tộc mà lại tồn tại trong nước Nhật hiện đại sao? Với cả chờ đã, gia tộc Công tước Keikain...? Tôi đã nghe cái tên đó rất nhiều lần rồi. Tôi muốn lên tiếng hỏi, nhưng vì chưa thể phát âm tròn vành rõ chữ nên tôi chỉ có thể phát ra những tiếng kêu “uhh uhh ahh ahh”. Thế nên, tôi cũng chẳng có thời gian để tự hỏi vì sao bản thân chưa chết, hay tại sao lại trở thành một đứa bé. Nhưng có chuyện quan trọng hơn tôi cần xác nhận ngay lập tức.
“Una?”
“Phải rồi, ngoan lắm!” Vú nuôi nhẹ nhàng ru tôi trong vòng tay.
Bà ấy không hiểu rồi! Phải thử lại lần nữa mới được!
“Eiain Una?”
“Ừ, đúng rồi! Ngoan lắm!”
Vẫn chưa hiểu! Thử thêm lần nữa!
“Eikain Runa?”
“Trời ơi! Phải rồi, là Runa-sama! Tên của tiểu thư là Runa. Keikain Runa-sama!”
“Una!”
“Runa! Đúng rồi! Là Ru-na!”
Keikain Runa. Nữ phản diện trong tựa game otome mà tôi từng mê mẩn. Và vào ngày 15 tháng 9, thiếu nữ chỉ mới bước sang tuổi mười tám này, đã bị nữ chính và dàn nam chính đẹp trai trong game lật đổ.
Tôi mang cùng cái tên với nữ phản diện có số phận bi đát ấy. Số phận bị hủy diệt. Có ai xui xẻo hơn tôi không vậy nè?
Sau khi nhận thức được điều này, tôi đã dành phần lớn cuộc đời chỉ để cố xác định xem liệu mình có thật sự được tái sinh vào game trong vai phản diện Keikain Runa.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là kiểm tra xem liệu kết cục bi thảm kia có thực sự là định mệnh không thể tránh khỏi không. Tôi không biết số phận ấy có giữ nguyên với tôi như đã từng với Runa trong game không — dù sao thì, tôi cũng chẳng có cách nào để xác nhận. Ít nhất thì từ giờ cho đến cái ngày định mệnh ấy, tôi cũng chẳng biết được liệu mình có thể tránh được kết cục đó hay không, thế nên chuyện này cứ để sau vậy.
Việc tiếp theo cần kiểm tra là liệu tôi có thật sự là Keikain Runa, và được sinh ra trong gia tộc Công tước Keikain hay không. Để xác minh được điều này tôi cũng đã mất kha khá thời gian. Không khó để tôi biết tên của mình là Keikain Runa và xuất thân từ một gia tộc Công tước, nhưng đó cũng có thể chỉ là tôi tình cờ trùng tên với nữ phản diện. Để chắc chắn hơn, tôi cần phải nhớ ra tên và vai vế của những người thân cận nhất với nữ phản diện trong game rồi so sánh từng người một. Và cuối cùng, mọi cái tên đều khớp hoàn toàn một-đối-một, vậy nên tôi không thể phủ nhận khả năng bản thân chính là Keikain Runa được nữa.
Lần kiểm tra thứ ba là để xác định xem liệu tôi có thật sự được tái sinh ở trong game hay không. Bằng chứng phản bác giả thuyết đó đã được đưa ra nhanh chóng. Ngoài việc tôi không hề nghe thấy tiếng chuông báo hiệu trạng thái của mối quan hệ mỗi khi gặp ai đó lần đầu, hay chẳng có lựa chọn nào hiện ra trong giao diện người dùng (hoặc cũng có thể là do tôi không phải nhân vật chính), thì còn có một điều rõ ràng hơn đã cho tôi thấy được rằng đây không phải là trong game, và đó chính là phong cảnh.
Bầu trời không phải một mặt phẳng xanh với những đường viền trắng đen, cùng những gợn mây chẳng hề giống nhau mỗi khi tiết trời đủ quang để nhìn rõ chúng. Chúng có ánh sáng, đổ bóng và cực kỳ chi tiết, hình thái của chúng thay đổi theo từng khoảnh khắc. Thực thế là trông mây trời chân thật đến choáng ngợp. Cây cối trong vườn cũng chân thật không kém. Phản ứng của những người xung quanh thì đa dạng, phù hợp với từng tình huống, và họ không lặp đi lặp lại mấy câu thoại mặc định nào cả.
Đây chắc chắn không phải là game.
Cũng có khả năng chuyện này giống như bộ phim nào đó, nơi tôi đang sống là một mô phỏng của thế giới nào đó, mà thế giới đó lại nằm trong một mô phỏng khác, được tái tạo hoàn hảo giống hệt với thực tại. Trên thực tế, sẽ cần phải có công nghệ cực kỳ tiên tiến mới làm được điều này. Nhưng ngay cả khi giả thuyết đó là đúng, thì với tôi, nó cũng chẳng khác gì hiện thực, mà đã thế thì tôi nên xem đây chính là thế giới thực.
Có khi nào đây là một thế giới song song? Một thế giới nằm cạnh thế giới mà tôi từng biết, nơi phần lớn mọi thứ đều giống nhau và chỉ khác đi đôi chút. Nếu vậy thì tôi phải tìm hiểu xem thế giới này khác gì so với thế giới nơi tôi sinh ra, lớn lên, và chết một cách thảm hại, rồi để từ đó, tôi biết mình phải làm gì.
Tôi không ở trong game, nhưng nếu đây là một thế giới song song thì nó lại cực kỳ giống với bối cảnh trong game. Giả sử số phận của tôi đã bị ràng buộc với việc đi theo diễn biến của tựa game ấy, thì thứ đang đợi tôi phía trước chính là sự hủy diệt.
Tôi muốn làm bất cứ điều gì có thể để tránh khỏi kết cục đó.
Khi tôi lên hai, hoặc có lẽ là ba tuổi, tôi đã giả vờ như mình bắt đầu biết đọc, rồi lén lút tìm đến những cuốn sách tham khảo có hình minh họa trong phòng đọc sách.
Lịch sử được ghi lại trong những cuốn sách đó khác rất nhiều so với lịch sử mà tôi từng biết.
“Ồ, Chiến tranh Thái Bình Dương kết thúc bằng việc đầu hàng. Phe Đồng minh đã thua trận ở Normandy, còn Đức thì chiến đấu đến tận phút cuối cùng. Không hiểu sao lại thành ra thế này nữa.”[note74124]
Bỏ qua những tiểu tiết thì lịch sử Nhật Bản sau chiến tranh ở thế giới này có hơi khác một chút, nhưng xu hướng tổng thể thì vẫn tương tự.
Nhật Bản liên minh với phương Tây trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, gửi quân đến tham chiến ở cuộc Biến sự Mãn Châu (có lẽ giống với Chiến tranh Triều Tiên ở thế giới cũ) và cả Chiến tranh Việt Nam. Họ thậm chí còn gửi quân đến Chiến tranh vùng Vịnh, và đóng vai trò là lực lượng nòng cốt trong liên quân các nước.[note74125]
Thú vị là, dù có nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng sau khi Nhật Bản đầu hàng, phe Đồng Minh vẫn can thiệp vào chính sách của nước này, và Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản vẫn tiếp tục tồn tại. Thượng Viện được thay thế bằng Viện Nghị sĩ, và sau một loạt cải cách, người ta đã quyết định rằng các thành viên của Hạ viện sẽ được bầu chọn thông qua việc bỏ phiếu của nhân dân, và họ sẽ có quyền lực cao hơn Thượng viện.
Đội ngũ thiết kế của tựa game này thực sự đã đổ không ít công sức để bảo đảm rằng nữ phản diện của họ có thể giữ được một tước vị quý tộc. Và còn một điều nữa họ cũng đã đầu tư rất kỹ: đó là zaibatsu. Sau khi thua trận trong Chiến tranh Thái Bình Dương[note74126], các zaibatsu ở Nhật Bản đã bị giải thể và chuyển đổi thành các tập đoàn kinh doanh có cấu trúc giống như liên minh giữa các doanh nghiệp.
Trong thế giới này, Nhật Bản không đầu hàng vô điều kiện, điều đó đồng nghĩa với việc các zaibatsu vẫn tồn tại. Việc tồn tại đó khiến những điểm yếu của họ dần lộ rõ, để rồi đến lúc bong bóng kinh tế vỡ tung, những zaibatsu yếu kém đã lần lượt sụp đổ và tự tan rã.[note74127]
Teia Eiichi là một trong những tuyến tình cảm chính của tựa game này, sinh ra trong gia tộc điều hành Tập đoàn Teia, tập đoàn đã tận dụng cuộc tái cấu trúc sau chiến tranh để thâu tóm một zaibatsu nhỏ hơn rồi từ đó mở rộng quy mô. Hiện tại, họ là một trong những zaibatsu hàng đầu Nhật Bản — nhưng đồng thời cũng đang gánh một núi nợ xấu.
Tôi vừa ngạc nhiên về khả năng sinh tồn của họ, vừa nhớ lại sơ đồ các mối quan hệ trong game.
Izumikawa Yuujirou xuất thân từ một gia đình chính trị gia có ảnh hưởng lớn đến Bộ Tài chính, trong khi cha của Gotou Mitsuya sau này sẽ trở thành Thứ trưởng thường trực của Bộ Tài chính. Vậy nếu người ta cho rằng Tập đoàn Teia lớn đến mức không thể để nó sụp đổ, và chính phủ quyết định ra tay cứu trợ thì sẽ ra sao đây?
Tập đoàn Teia sở hữu cả ngân hàng, thế nên họ đủ điều kiện để nhận các khoản vay cứu trợ đặc biệt từ Ngân hàng Nhật Bản sau khi mở rộng quy mô thông qua sáp nhập.
Quay lại vấn đề chính nào, tôi lại đang lạc đề mất rồi.
Gia tộc Keikain vốn là một gia tộc có dòng dõi quý tộc, được thành lập bởi một thành viên thuộc Hoàng tộc sau khi ông thoái vị và trở thành chư hầu. Vốn dĩ huyết mạch của dòng dõi này đã bị chấm dứt sau chiến tranh, cho đến khi ông nội tôi là Keikain Hikomaro được nhận làm con nuôi. Mặc dù cái tên nghe có vẻ oai phong, nhưng thực ra ông là con ngoài giá thú, và đã từng làm việc cho Bộ Nội vụ. Ông làm việc trong lực lượng cảnh sát và đã được thăng lên làm thanh tra trưởng của lực lượng Cảnh sát Đặc biệt[note74128] khi xảy ra biến động chính trị trong thời chiến. Ông phụ trách điều tra vụ ám sát thủ tướng Nhật Bản khi đó, nhưng không thể tìm ra hung thủ. Và đúng theo tinh thần kiểu Nhật, cuối cùng ông đã nhận mọi trách nhiệm về mình và xin từ chức vì không đem lại được kết quả nào.
Sau đó, ông tôi được phong tước công để tiếp tục duy trì gia tộc Keikain, dù cho gia tộc này khi đó không còn người thừa kế trực hệ. Có vẻ như ông đã được thưởng nhờ việc ‘không tìm ra được thủ phạm là ai’. Chính cái cách giành được vị trí đó đã khiến gia tộc Keikain kết oán với không ít người. Nhưng trong khoảng thời gian làm việc trong lực lượng cảnh sát, ông tôi đã nắm giữ được rất nhiều thông tin bất lợi về các đối thủ chính trị của mình, và chính những thông tin đó đã trở thành nền móng cho sự hưng thịnh của gia tộc.
Các cơ sở sản xuất của Nhật vẫn sống sót sau thất bại trong chiến tranh, và bằng cách bán vũ khí, quân nhu trong Sự biến Mãn Châu, Nội chiến Trung Quốc và Chiến tranh Việt Nam[note74129], đất nước đã từng bước phục hồi — vì thế mà gia tộc Keikain cũng đã được hưởng lợi ít nhiều.
Doanh nghiệp chính của gia tộc Keikain là Công ty Dược phẩm Keika. Họ đã hợp tác với bộ phận hải ngoại của JDSF (Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản) sau chiến tranh để kiểm soát việc phân phối thuốc men, từ đó tích lũy tài sản. Tiếp đến, họ phát triển thành một zaibatsu cỡ trung, gồm các công ty như Hoá dầu Keika, Vận tải Keika, Thương nghiệp Keika, Bảo hiểm Hàng hải Keika, Ngân hàng Viễn Đông, Bảo hiểm Nhân thọ Viễn Đông, Khách sạn Viễn Đông và Tập đoàn Phát triển Viễn Đông,... tận dụng làn sóng bong bóng kinh tế để vươn lên, rồi nỗ lực ứng phó với hậu quả sau khi nó tan vỡ.
Trung tâm của câu chuyện này chính là hôn ước giữa tôi và Teia Eiichi: một cuộc hôn nhân được sắp đặt nhằm cứu vãn zaibatsu Keika. Một zaibatsu đã hưởng lợi từ chiến tranh nhờ vào ngành dược phẩm, và lợi dụng vị trí đặc quyền của người sáng lập trong lực lượng Cảnh sát Đặc biệt để nắm bắt thông tin về thế giới ngầm của Nhật Bản...
Tốt nhất là tôi nên vờ như mình chẳng biết gì về những chuyện đó.
Tôi vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết mọi thứ. Đóng cuốn sách tham khảo lại, tôi rời khỏi phòng đọc sách. Bắt gặp hình ảnh bản thân ở trong gương ngoài hành lang, tôi bắt đầu nghịch ngợm mái tóc vàng của mình. Ban đầu, tôi đã thắc mắc tại sao một người gốc Nhật lại có làn da và mái tóc sáng màu đến vậy, nhưng rồi tôi nhận ra rằng đó chính là nhờ công sức của đội ngũ thiết kế game.
Ông tôi vừa giàu có vừa quyền lực, nổi tiếng là kẻ trăng hoa không ngần ngại theo đuổi phụ nữ, đến mức từng là trung tâm của không ít vụ bê bối. Và trong số những người phụ nữ ấy, có một người là hậu duệ của quý tộc Nga từng xin tị nạn tại Nhật. Không có bất kỳ hồ sơ nào được ghi lại, nên có lẽ mọi chuyện liên quan đến mối quan hệ đó cũng không mấy tốt đẹp.
Và đó là cách cha tôi ra đời. Nhưng vì là con ngoài giá thú, thế nên cha đã không được thừa nhận là người thừa kế chính thức và thường xuyên bị gạt ra khỏi các vấn đề của gia tộc. Thay vào đó, ông được một nhóm người tiếp cận với một đề xuất làm ăn. Nhóm người đó chính là Tập đoàn Viễn Đông, một tổ chức được thành lập chủ yếu bởi những người Nga đào ngũ. Có lẽ cha tôi đã âm thầm sử dụng danh tiếng và tài sản của gia tộc Keikain mà không hề báo cho ông tôi biết, kết hôn với một phụ nữ trong nhóm ấy, mở rộng Tập đoàn Viễn Đông và dần tạo dựng nên danh tiếng riêng cho bản thân.
Hoá ra, tập đoàn đó được một tổ chức gián điệp phương Đông hậu thuẫn và được lập ra với mục đích đánh cắp công nghệ của phương Tây. Và đến khi sự thật được phơi bày, chẳng có ai là người thắng cuộc.[note74130]
Mẹ tôi là một người phụ nữ gốc Nga, và bà ấy đã qua đời ngay sau khi sinh tôi. Còn cha tôi, vì mang trong mình dòng máu Keikain nên đã tránh khỏi việc bị bắt giữ. Chẳng bao lâu sau khi cuộc điều tra kết thúc, người ta nói rằng ông đã tự tử, thế nên tôi chưa từng có cơ hội gặp cha mẹ mình.
Ông tôi, người duy nhất có khả năng thu xếp mớ hỗn độn này, lúc ấy cũng đã trên đường xuống suối vàng. Quốc gia từng đứng sau việc thành lập Tập đoàn Viễn Đông nay đã không còn tồn tại. Để âm thầm dọn dẹp vụ bê bối này, zaibatsu Keikain đã tiếp quản Tập đoàn Viễn Đông với sự hậu thuẫn từ chính sách quốc gia. Đó chính là lúc bong bóng kinh tế vỡ, và có lẽ cũng là lúc Tập đoàn Teia thâu tóm Tập đoàn Keika cùng đống nợ xấu của nó.
Hiện giờ tôi chẳng còn đồng minh nào cả. Tôi đang sống tại một biệt dinh cách xa trụ sở chính của gia tộc Keikain cùng với các hầu cận của mình. Mọi thứ đều rối tung, và mọi nỗ lực tôi bỏ ra đều là công cốc. Dưới góc nhìn của họ, chẳng có lý do gì để Tập đoàn Teia muốn tôi làm dâu gia tộc họ.
Phải chăng việc hủy bỏ hôn ước của chúng tôi, đã là một kế hoạch ngay từ đầu?


0 Bình luận