Khi bão đến càng lúc càng gần, còn mưa thì ngày càng dữ dội, tất cả hoạt động câu lạc bộ sau giờ học đều bị buộc phải dừng lại. Nhà trường khuyến khích học sinh chúng tôi về nhà sớm. Cơ mà suy cho cùng, đó chỉ mới là "khuyến khích", chứ không phải "bắt buộc".
"Amemori?"
Tôi vừa đến phòng y tế liền vội hỏi về Junna, cô Akagi nhíu mày.
Ban đầu tôi cũng định về thẳng nhà luôn, nhưng khi nhìn thấy chiếc ô của Junna trong giá để ô, lòng tôi chợt lay động, liền quay trở lại.
"Chắc con bé đang ở phòng nghe nhìn ấy mà."
Cô Akagi ngồi vắt chân trên ghế, chán nản nghịch chiếc điện thoại màu đỏ.
"Nhưng mà... có vẻ như con bé đang rất tập trung đấy, nên tốt nhất đừng làm phiền nó. Nếu thật sự tệ quá thì tôi có thể lái xe đưa con bé về."
Cô ấy nói vậy. Bão dí đến nơi rồi mà cô ấy vẫn còn định nán lại đến khi muộn nhất có thể sao?
Tôi đã do dự rất lâu vào giờ nghỉ trưa, cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn "Bão đến rồi. Đến trường thì chú ý an toàn.", nhưng đến giờ tin nhắn ấy vẫn chưa được đọc. Tôi bắt đầu lo lắng cho Junna.
"Có phải là gặp khó khăn khi sáng tác nhạc mới không...?"
"Hình như thế ấy."
Cô Akagi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, gật đầu.
"Nghe nói dạo này con bé đang bị kẹt ý tưởng. Không viết ra được những bài hát như của YOHILA nữa. Tuy con bé không nói với You, cái người quản lý ấy, nhưng vẫn nói riêng với tôi vài câu."
Cô ấy nói với giọng điệu thờ ơ, nhưng lời cảm thán khi đang buột miệng đó lại khơi dậy trong tôi một cảm giác bất an đã lâu không gặp.
"Kẹt ý tưởng... những bài hát như của YOHILA?"
Lần cuối cùng tôi và Junna gặp nhau khi tan học, tôi đã nói rằng tôi rất mong chờ bài hát mới của cô ấy,
Nhưng khi đó, dù câu trả lời của cô ấy có vẻ rất kiên định, nhưng khí chất lại yếu ớt lạ thường.
『Tôi nhất định sẽ hô biến ra kiệt tác tuyệt vời nhất.』
Đằng sau câu nói đó, rốt cuộc đã ẩn chứa những nỗi đau và đấu tranh nhường nào?
Cái gọi là những bài hát như của YOHILA... Chính là những ca khúc mang giai điệu và lời ca u uất, phong cách âm nhạc u tối ấy. Là Utsu Rock. Nếu cô ấy đã không thể sáng tạo ra những tác phẩm như vậy nữa, thì lý do có thể là,
"...Là do mình."
"Kurimoto?"
"Xin lỗi, em xin phép ạ."
Tôi quay người, chẳng màng đến ánh mắt nghi vấn của cô Akagi mà rời khỏi phòng y tế. Bước trên hành lang, tôi đi thẳng đến lối vào, thay giày.
"...Hóa ra là tại tôi à, Junna."
Nhìn chiếc ô màu cẩm tú cầu ở góc giá để ô, tôi khẽ lẩm bẩm.
"Là tại tôi... đã làm thay đổi『màu sắc』của YOHILA..."
Tôi nắm lấy cán ô dán logo của ban nhạc YOHILA rồi rút nó ra, nghiến chặt răng. Mở chiếc ô trong suốt ra, tôi bước vào cơn bão. Đó là một thế giới xám xịt, u ám và lạnh lẽo.
Tôi thật sự rất yêu thích ban nhạc YOHILA, yêu thích nhạc sĩ JUN, là một fan cuồng của cô ấy.
Cũng chính vì vậy, khi nghĩ đến sự tồn tại của mình đã ảnh hưởng không nhỏ đến cô ấy, thậm chí khiến những tác phẩm cô ấy sáng tạo ra phải『thay đổi』, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, không biết phải làm sao.
☂


17 Bình luận
雨の日だけの恋/Go!Go!7188 cover - YouTube
YAAI
tfnc