Toàn Văn
Chương 1: Giờ Tan Học Chiều Mưa, Có Hai Người Ở Đó (3)
7 Bình luận - Độ dài: 621 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau, nắng ấm đã về lại nơi đây, làm người ta cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng. Bầu trời xanh ngắt, trong vắt như nước soda, vài đám mây vũ tích lơ lửng phồng phềnh như kem sữa tươi.
Tất nhiên, trời đã quang mà mây cũng đã tạnh như này thì đội điền kinh phải bù đầu tập luyện nghiêm túc sau giờ học. Dưới cái nóng oi bức của mặt trời, tôi chạy vòng quanh sân, người đẫm mồ hôi.
Mặt đất đã khô ráo từ lâu, nhưng trong bầu không khí vẫn đọng lại sức nặng của mưa. Vẫn cứ ngộp ngạp, nhớp nháp. Dù không ghét cũng chẳng thích ngày mưa, nhưng tôi cực kỳ ghét những ngày sau cơn mưa, nhất là giữa mùa hè oi ả.
"Mọi người vất vả rồi...."
Chào tạm biệt những thành viên khác còn đang mãi mê bàn tàn về streamer hay những bài hát hit, tay không ngừng quay những thước phim Shorts, tôi hướng về tầng hai của dãy nhà phía Tây, bước đến phòng nghe nhìn.
Đã quá 5 giờ rưỡi chiều nên hành lang khu phòng học chuyên dụng hiện giờ đã vắng tanh. Từ tầng bốn vọng xuống âm vang tàn cuộc của những chiếc kèn sáo, vài nữ sinh xách theo hộp nhạc cụ đen bước xuống cầu thang, lướt qua tôi. Có lẽ là học sinh của câu lạc bộ nhạc cụ, hoạt động ở phòng âm nhạc trên tầng bốn nhỉ.
Tôi không khỏi liên tưởng đến hộp guitar của Junna, lòng tràn đầy hồi hộp, trông mong được gặp lại cô ấy, tay tôi với tới cánh cửa phòng nghe nhìn. Thế nhưng,
"... Không mở được"
Cửa đã khóa, gõ cửa cũng chẳng có ai đáp. Tấm rèm che kín ô cửa kính nhỏ, tôi cố nhìn qua khe sáng hẹp. Trong căn phòng tối om, Junna không có ở đó.
"Haiz, cũng phải..."
Tôi đành bất lực thở dài từ bỏ, lấy tai nghe không dây ra nhét vào tai. Bật bài đầu tiên trong album mini đầu tay của Yohila -《Mắt Bão Đang Nhìn Bạn》lên, để âm nhạc lấp đầy khoảng lặng vắng tiếng mưa ấy, rồi mới quay gót rời đi. Có lẽ vì tâm trí tôi vẫn còn ngâm mình trong chiều mưa hôm nào, nên hành lang ráng vàng chiều nắng hôm nay mới chói chang đến thế.
...Ước gì, ngày mai mưa sẽ tới.
Tôi ngước nhìn bầu trời phớt hồng kia mà lòng thầm cầu nguyện. Nhưng rồi ngày tiếp theo, và cả ngày tiếp nữa, bầu trời tháng 6 ấy vẫn cứ trái mùa, trong xanh lạ thường. Từ lần gặp gỡ bất ngờ chiều mưa ấy, tôi vẫn chưa từng gặp lại Junna.
Có vẻ như nhịp sống của chúng tôi chỉ giao nhau khi câu lạc bộ tạm nghỉ. Hay nói cách khác, là vào những chiều sau giờ tan học mà gặp phải mưa.
"Lần mưa tiếp theo là... thứ Hai à. Lâu quá."
Nhìn những biểu tượng mặt trời xếp hàng la liệt trên dự báo thời tiết, mặt tôi dần méo xệch.
Chẳng lẽ còn chưa vào mùa mưa Tsuyu [note73357] nữa sao? Đã ba ngày kể từ ngày gặp gỡ, tính cả cuối tuần thì gần như bảy ngày không được gặp lại.
"Nhưng chắc gì mưa sẽ gặp lại cô ấy chứ..."
Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời tôi lại khao khát những ngày mưa đến thế.
Ánh chiều tà ráng vàng dần nhuộm con phố khô ráo này thành màu hổ phách, tôi vừa nghĩ về sự tồn tại của búp bê cầu mưa, vừa bước về nhà.
☂


7 Bình luận
Tóm váy lại truyện rất hay, lời bạt nói có thể xem xét thành một series, nên là mong mọi người đọc và ủng hộ.
Bản dịch láo, nhét chữ tầm 3 từ gì đó, nói chung là đọc tiếp đi babe.