“Vào nhà người khác thì bỏ giày ra đi, mấy thằng khốn.”
Nghe Seojun quát lớn, gã đàn ông đi đầu nhóm phải chớp mắt ngạc nhiên.
“Thằng nhãi này vừa lên giọng với tao đấy à?”
“Hình như vậy đó, đại ca!”
“Không thể tin được.”
Gã ta cau mày, trên vai gã vác một thanh mã tấu to, trông rất giống vũ khí mà hai tên tội phạm kia đã dùng.
“Tao là Jang Chundeuk của Hắc Hổ Môn đó, thằng ranh con.”
Cậu có nên đáp lại là, “Tao là Geum Chunbong từ giữa háng mẹ mày đây”, không nhỉ? Thôi, nghe là biết không ổn rồi.
Hiểu rõ tình hình, Seojun nhíu mày.
“Vậy còn bức tường của tao thì sao hả, thằng khốn?”
“Đống đao kia trông quen quá nhỉ? Có vẻ là của tụi tao. Giải thích xem chuyện gì xảy ra đi, có khi tao tha mạng cho mày đấy.”
“Không, nghiêm túc đấy, mày định làm gì với bức tường của nhà tao vậy?!”
Jang Chundeuk tặc lưỡi. Chỉ bằng một cái phất tay ra hiệu của gã, một đám đàn ông lực lưỡng lập tức lao vào nhà.
“Đập cho chúng gần chết rồi khai ra hết. Tụi bây lên hết đi.”
Nhìn thấy đám côn đồ đang xắn tay áo tiến tới, Seojun liếc mắt nhìn Chunbong.
‘Cậu nghĩ sao’
‘Chuồn lẹ chứ còn gì nữa!’
‘Chiến luôn? Rõ rồi!’
Tất nhiên, Seojun và Chunbong không có năng lực thần giao cách cảm gì cả.
Đá thanh kiếm bay lên, Seojun bắt lấy thanh kiếm trên không, rồi xoay người chém về phía một tên vừa lao tới.
Phập— Bịch—
Ngay khi đầu một tên đàn em rời khỏi cổ, cả căn phòng lập tức im bặt. Thi thoảng, tiếng máu bắn phụt phụt lại vang lên như tiếng nhạc nền rợn người.
“...Đệt. Giết hết bọn chúng cho tao!”
Jang Chundeuk mặt đỏ như gấc, gã giơ cao thanh mã tấu và lao tới. Seojun thì bước lên che chắn cho Chunbong đang thở dài.
“Haa... Đúng là phương hướng hợp lý thật.”
“Cậu cũng nghĩ vậy à?”
“Nếu để chúng bắt được thì chúng ta cũng chẳng toàn mạng mà ra.”
Chunbong vớ lấy một thanh đao tựa bên tường, lùi lại sát tường và khẽ thì thầm, “Cậu cầm cự một lúc, nếu thấy bọn chúng có sơ hở thì cậu chạy trước đi. Tớ có thể tự thoát sau.”
“Chunbong.”
“Gì?”
“Ui, Geum Chunbong à, cậu đúng là cô em gái ngốc nghếch bé bỏng của tớ.”
Seojun giơ cao thanh kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, mắt cậu khóa chặt vào Jang Chundeuk đang tiến tới.
“Là đàn ông thực thụ thì không ai bỏ chạy một mình cả.”
Vút—!
Thanh mã tấu của Jang Chundeuk vung xuống ngay trước mắt Seojun. Như mọi khi, cậu có thể thấy rõ đường đao như được vẽ trong không khí.
Nếu Seojun nhìn thấy được nó thì cậu có thể đỡ nó. Cậu cũng hạ thanh kiếm như kéo cả bầu trời đổ xuống đất.
Đường thẳng từ lưỡi kiếm cậu giao nhau với đường đao của Jang Chundeuk.
Keng—!
“Khặc...!”
Tia lửa lóe lên và Jang Chundeuk bị đẩy lùi. Đồng thời, một vết nứt xuất hiện trên thanh mã tấu của gã rồi vỡ vụn thành từng mảnh.
“Cái... cái quái gì vậy...?”
Gã đứng sững lại, không dám tin tưởng vào những gì mình thấy.
Đánh nhau là phải nắm thế chủ động.
Dù chưa có nhiều kinh nghiệm, Seojun cũng hiểu điều đó.
Trong tíc tắc, cậu bước chân trái về trước, xoay hông. Chân cậu làm trụ để chuyển lực lên eo, hai tay cậu thả lỏng và dẫn đường cho thanh kiếm. Như một ngọn gió khẽ vuốt ngọn cỏ trên đồng, thanh kiếm cậu mượt mà cắt qua xương thịt.
Xoẹt—!
Một tên đàn em liền bị chém đôi người, máu và nội tạng tràn ra sàn.
Seojun nhoẻn miệng cười, “Tiếc nhỉ.”
Jang Chundeuk đã nhanh chân rút lui, đẩy một tên đàn em ra hứng đòn thay.
Trước hai xác chết nằm chỏng chơ, lũ lâu la còn lại chỉ biết gào thét và giận dữ lao tới.
Keng—! Keng—!
Khi thép va chạm với thép. Seojun ráng gồng mình đỡ đòn và tránh né, ngoại trừ Tam Tai Kiếm Pháp, thì cậu không biết chiêu nào khác.
Mỗi lần lưỡi kiếm và đao va vào nhau, cánh tay của Seojun lại buốt nhói như muốn gãy đôi. Cậu không thể né hết những đòn từ mọi hướng, nên vết thương cứ thế chồng chất.
Theo thời gian, căn phòng đặc quánh mùi mồ hôi, hơi nóng, máu tanh và mùi kim loại lạnh lẽo của cái chết.
“Khặc...!”
Một nhát đao xé ngang hông Seojun. Cơn đau rát từ đó khiến cậu cảm thấy như từng thớ thịt đang bị ai xé rách.
Nếu dừng lại, đầu của cậu sẽ rơi. Nghĩ vậy, Seojun vung kiếm như điên dưới làn sóng adrenaline dâng trào.
Chém dọc, chém ngang, đâm thẳng. Tam Tai Kiếm Pháp từ ba thức được chắt lọc chỉ còn hai hành động: chém và đâm.
Hai chiêu thức đó là bản chất của kiếm, những chiêu thức về sau cũng chỉ là đòn biến tấu từ đâm và chém.
Trong khi tâm trí Seojun mờ dần đi, thân thể vẫn tiếp tục chiến đấu. Mỗi lần giao kiếm như đánh thức cậu tỉnh táo trở lại.
Phập—!
Thanh kiếm chém toạc ngực một tên.
Rắc, xoẹt.
Cậu có thể cảm nhận được đầu mũi kiếm đang cà vào xương sườn và thứ gì đó… có thể là gân hay mạch máu. Âm thanh ghê rợn ấy khiến tim cậu càng đập mạnh hơn.
“Hừm…”
Chìm trong cơn nghiện và khoái cảm kỳ lạ, Seojun đâm kiếm xuyên qua miệng một gã đang gào thét.
“Haa...”
Tuy nhiên, cơ thể non trẻ của Seojun vẫn nhanh chóng đuối sức. Tay cậu run rẩy, những vết thương mà cậu không kịp đỡ thì cháy rát như thiêu đốt.
Dù vậy, ánh mắt Seojun vẫn không ngừng chuyển động.
Một lưỡi kiếm từ trên cao, một cú đá từ trước mặt, thêm một nhát chém từ bên phải.
Cậu nghiêng người sang trái, né đường chém từ trên xuống.
Mắt cậu vẫn không ngừng quan sát và bây giờ, như cách Chunbong từng gạt kiếm bằng tay, Seojun dùng thanh kiếm của mình để gạt lưỡi kiếm đang chém tới.
Soạt—!
“Aaaarg!”
Thanh kiếm bị chệch hướng cắt vào chân chính kẻ đang cầm nó. Lợi dụng khoảnh khắc hoảng loạn của đối phương, Seojun bật người và đâm kiếm về trước.
Phập—!
Máu bắn ra từ cổ họng của gã vừa bị xuyên thủng.
“Khụ... khục...”
Lợi dụng chuyển động từ thừa từ động tác rút kiếm, Seojun lăn người né những lưỡi kiếm đang lao tới.
“Con chuột rách...!”
Jang Chundeuk chộp lấy thanh đao của một tên đàn em và lao tới chủ nhân của thanh kiếm.
Trong khi Seojun chăm chú nhìn đối thủ của mình, một câu hỏi thoáng vụt qua, ‘Mình luôn đánh nhau giỏi vậy sao?’, và cậu bật cười sung sướng.
“Ha ha ha!”
Máu tuôn xối xả và biến mặt đất thành một cái ao đỏ lòm. Đồng thời, máu từ người cậu cũng chảy thành những dòng nhỏ.
Mỗi lần Seojun vung kiếm, máu lại thêm phần đổ ra, khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.
“Tao bắt được nó rồi...!”
Seojun lập tức quay đầu về phía tên tội phạm vừa la lên, một tên đã vòng ra phía sau và túm lấy Chunbong.
Bốp—
Chunbong phản kháng bằng một chưởng, nhưng thân thể cô ấy yếu ớt. Gã kia có thể cắn răng chịu đòn và siết chặt lấy cô ấy.
Nhân cơ hội ấy, Jang Chundeuk bổ đao xuống đầu Seojun.
“Giết nó đi, Đại ca!”
Không màng tiếng gọi, Seojun hất mạnh kiếm vào mặt phẳng của lưỡi đao, rồi cậu xoay người và một lần nữa búng ngón tay giữa.
Vút—
Một luồng nội lực bắn thẳng vào giữa trán gã kia, gã nôn ra máu và ngã xuống. Chunbong nhờ đó thoát ra và lê mình lùi lại.
“Này...! Cẩn thận...!”
Đột nhiên, tất cả bọn tội phạm cùng lao tới với kiếm trên tay. Seojun phán đoán tức thì, cậu vung kiếm gạt hai lưỡi đao rồi lách người chen vào giữa.
Keng—
Kiếm đan xen kiếm, khiến tất cả lưỡi kiếm mắc kẹt với nhau. Tuy vết thương trên người Seojin rát buốt, nhưng chính cơn đau ấy càng khiến cậu hưng phấn.
Cậu xoay người, gỡ rối lưỡi kiếm của mình khỏi hai thanh kiếm kia và múa nó thành một đường vòng cung.
Vút—
Hông bọn tội phạm bị rạch một đường nông. Cũng vào lúc đó, Seojun phát hiện Jang Chundeuk đang tháo lui.
Nghe theo bản năng, Seojun ghim kiếm vào một tên khác và đâm xuyên bụng hắn.
“Aaaah...!”
Không rút kiếm, cậu dùng chính cái xác đó làm tấm chắn.
Tuy tầm nhìn của Seojun bị che đi, nhưng cậu nhớ vị trí của Jang Chundeuk và bắn thêm một đợt nội lực.
Vút—
Mặc dù Seojun không thấy kết quả.
“Đại ca...!”
Nhưng chỉ cần giọng nói hốt hoảng của đám lâu la là đủ. Sau khi chắn chắc gã đã chết, Seojun rút kiếm ra.
Toạc—!
Cái xác kia đổ rạp và đổ ra ruột gan từ vết thương trên bụng hắn. Seojun túm tóc xác chết, chặt phăng đầu hắn và giơ lên.
“Ha ha ha ha!”
Cậu ném cái đầu vào đám người đang muốn xông lên, khiến mặt mài chúng liền biến sắc.
Thấy Seojun bước tới một bước, cả lũ tội phạm lùi lại.
“Raaaaah!”
Cuối cùng, Seojun gầm lên, khiến chúng vứt vũ khí bỏ chạy. Cảm thấy cảnh tượng này thật hài hước, Seojun ôm bụng mà cười.
“...Này!”
Đầu cậu như đang bốc hỏa. Bằng bất cứ mọi giá, cậu muốn tiếp tục chém giết.
‘Mình có nên đuổi theo chúng để xử lý cho sạch không nhỉ? Nghe hay phết’, Seojun nghĩ thầm.
Bốp—!
Ngay lúc Seojun định lao đi, tầm nhìn cậu rung chuyển.
“Tỉnh lại đi, đồ ngốc!”
Khuôn mặt đầy sự giận dữ của Chunbong hiện ra trước mắt cậu.
‘Cô ta muốn gì đây?’
“Cậu tưởng mình là sát thần chắc? Đừng có cười kiểu đó nữa, kinh lắm!”
“Sao phải dừng? Vui mà.”
Nghe vậy, Chunbong đập vào trán mình một cái bốp.
“Trời đất. Cậu cứ quậy như này là chết sớm đấy.”
Nhưng cô ấy trông cũng chẳng khá hơn. Mặt cô ấy vẫn tái nhợt như lúc trước.
“Máu huyết vốn dĩ có tà khí trong đó. Nếu cậu bị nó nuốt chửng, cậu sẽ thành ma. Thành ra, cậu phải luôn cẩn thận khi dính đến máu.”
“Cậu nên lo cho bản thân trước đi.”
“Tớ ổn... Hựuu—!”
Chưa kịp nói hết cậu, máu tuôn ra từ miệng Chunbong như suối. Có lẽ là vì đã từng thấy cảnh này, Seojun không hoảng loạn mà bình thản vỗ lưng cô.
“Cậu ngồi xuống vận công đi. Cậu làm được chứ?”
“C-cậu... Ugh... Cậu… cẩn thận đấy.”
“Biết rồi, cậu làm mau lên đi.”
Sau vài lời giục, Chunbong ngồi xuống xếp bằng và bắt đầu vận khí.
Có vẻ mỗi lần dùng võ công là cô ấy lại bị như vậy. Phải chăng cơ thể Chunbong có vấn đề? Seojun nhìn đỉnh đầu Chunbong mà lo lắng thở dài.
“Chặc chặc.”
Giữ gìn sức khỏe là hành động hiếu thảo nhất mà một đứa con có thể làm, thân thể là cha mẹ ban cho nên mình phải biết quý trọng. Dẫu vậy, cậu chỉ có thể nhìn sự muội mình phải khổ sở vận công, khiến trái tim Seojun không ngừng đau nhói.
“Aigoo...”
Có phải vì cơn căng thẳng đã tan đi chăng? Bây giờ, cơ thể cậu cũng bắt đầu đau nhức như muốn tan rã.
Seojun ngồi xuống sàn và đếm xác người xung quanh.
“Một, hai, ba... bảy. Mình cũng giết cũng khá nhiều người đấy chứ.”
Tình trạng căn phòng của họ như biến thành bãi chiến trường. Bây giờ, nơi này chỉ có máu, nội tạng, xác chết, vài cái đầu lăn lóc.
Nghĩ lại, cậu vừa đánh gần như mười bảy chọi một và thắng. Chuyện bị chém suýt chết, bây giờ lại như một câu chuyện xưa đối với cậu.
‘Mình từng nói đùa, nhưng có khi mình thực sự có năng khiếu thật thì sao?’
Seojun ôm lấy vỏ kiếm và gẩy nhẹ để một cái đầu lăn đi xa hơn.
“Ừm.”
Cậu đã giết tổng cộng chín mạng người kể từ khi đến thế giới này. Nếu Seojun vẫn còn ở thế giới cũ, chuyện này đã thành tin nóng rồi.
Phải chăng, cậu có vấn đề khi giết nhiều thế mà không thấy gì cả?
‘Chắc là có thật.’
Rõ ràng, cậu không bình thường, nhưng cậu chẳng rõ rằng, bản thân vốn dĩ đã thế hay bị hỏng từ lúc đến đây, hoặc do một lý do khác.
“Thôi kệ”, nói rồi, Seojun nằm bẹp xuống sàn.
Cậu sẽ nghỉ ngơi cho tới khi Chunbong tỉnh dậy.
'Mình nên làm gì khi Chunbong tỉnh lại đây? Mình có nên chuyển nhà không? Những người mà mình đã chạm mặt vào ngày hôm nay là tất cả người của Hắc Hổ Đường à? À khoan, đó là Hắc Hổ Đường hay Hắc Hổ Môn ta?'
Khi những câu hỏi bắt đầu rối tung lên trong đầu, ý thức của Seojun từ từ chìm vào cơn mê.


5 Bình luận