“…Tớ sẽ giết cậu.”
Ánh mắt sắc lạnh của Chunbong cứa vào người tôi như dao lam.
“…Đồ biến thái mất trí.”
Tôi vẫn đứng vững. Dù gì đi nữa, tôi cũng chưa bao giờ vượt qua ranh giới của sự điên loạn thật sự. Tôi chỉ lau người cho cô ấy bằng khăn ướt thôi mà, trời ạ.
Hơn nữa, chính cô ấy đã thấy hết mọi thứ khi tôi bị đâm mà.
Nhưng Chunbong thì chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó. Cậu ấy chỉ muốn…
“…Tốt nhất là cậu nên chặt nó đi.”
“Gì cơ? Chặt cái gì?”
Nếu ánh mắt cô ấy có sức mạnh thật sự, ‘thằng nhỏ’ của tôi đã thủng một lỗ rồi.
Thú thật, tôi hơi hoảng nên đưa tay che ‘thằng nhỏ’ của mình và lùi về sau. Chunbong thì thở một hơi dài.
“Chết tiệt, thế này là tớ không gả được rồi.”
“Cái này chỉ là chữa trị thôi mà. Nếu tớ giữ bí mật thì sẽ chẳng có ai biết cậu là con gái đâu.”
“Cậu chết luôn đi cho rồi!”
Mấy thứ lỉnh kỉnh bắt đầu bay tới tấp về phía tôi. Không phải chuyện này đáng ra phải ngọt ngào hơn sao? Tại sao cậu ấy lại ném đồ tứ tung như vậy?
Tôi nghe đồn con gái thích được khen, mà nịnh nọt thì tôi là bậc thầy đấy.
“Nè, nè, bình tĩnh đi. Cậu rồi sẽ lớn lên thành một chàng trai làm bao cô phải khóc vì yêu… Ấy ấy, bình tĩnh đi, Chunbong! Nhà kiểu gì mà lại có cục đá nằm chình ình thế này?! Khoan, hạ cục đá xuống…”
“Cậu… mà dám bước tới đây, thì liệu hồn mà chuẩn bị đó.”
“Há há.”
Như mấy tên phản diện trong truyện, tôi bước tới gần Chunbong với nụ cười tinh quái.
“Nào nào, sư phụ Chunbong. Tớ không thể bỏ lỡ cơ hội này được.”
“Bộ mặt thật của cậu lộ ra rồi đó…! Đồ dâm tặc!”
“Hả?”
Chunbong với cơ thể mỏi nhừ đột nhiên bật dậy và giận dữ lao vào tôi.
“Chết đi!”
Mấy nấm đấm mèo của cô ấy bay tới không ngừng, dù sao thì, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt đang bệnh. Sau một hồi vật lộn, tôi dễ dàng đè cô ấy xuống và cười to.
“Há há há! Cậu cứ ngoan ngoãn mà chấp nhận sự phục vụ của tớ đi!”
Con nhóc này tính trả thù tôi khi khỏe lại à? Ha, tôi đảm bảo sẽ khiến cô ấy dễ chịu tới mức chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ tới chuyện đó nữa.
“Ư…! Tớ sẽ giết cậu!”
Chỉ tiếc là, toàn bộ công sức của tôi lại đổ sông đổ biển, tôi và cô ấy lại đánh nhau đến khi mồ hôi nhễ nhại.
Đương nhiên, tôi không thể để yên như vậy được.
“Làm lại, làm lại lần nữa nào…!”
Sau lần tắm thứ hai, cuối cùng Chunbong cũng nằm im. Có vẻ cô ấy đã hiểu rằng nếu đổ mồ hôi là sẽ bị lôi ra tắm tiếp? Hay là sau hai lần thì cũng bắt đầu buông xuôi rồi?
Thấy cô ấy xụ mặt xuống trông tội nghiệp, tôi hỏi, “Này Chunbong, sao trông cậu kiệt sức thế?”
“…Tại cậu hết đấy, đồ khốn. Mà tớ không tên là Chunbong. Tớ là Geum.”
“Hả?”
Geum Chunbong? Sao lại có người tên là Geum Chunbong được?
Không phải đùa à? Tôi tròn mắt, định bật cười, nhưng ánh nhìn giận dữ của cô ấy khiến tôi đứng hình.
“Đồ đầu đất. Cậu tưởng đó là thật à? Cậu nghĩ tớ tên Chunbong thật đấy à?”
“Thế Chunbong là tên nghệ danh hả? Tớ tưởng đó là tên của cậu thật đó.”
“…Hơ.”
“Sao cậu tự nhiên đổi sắc mặt vậy?”
Bốp—! Một vật gì đó đập thẳng vào đầu tôi.
“Ai da…!”
“Đồ ngốc, tên tớ là Hee. Là Geum Hee đó.”
“À… Geum Hee. Tên đó nghe cũng dễ thương đấy.”
Nghĩ một lát, tôi hỏi, “Chữ 'Hee' đó giống trong tên công chúa đúng không?”
“Ờ thì, đại loại có nghĩa vậy.”
“Thế có được không? Không ai nói gì à?”
Trong mấy truyện võ lâm, lúc nào cũng có ranh giới rõ ràng giữa giang hồ và quan phủ. Có câu nói hẳn hoi luôn mà: quan đạo và võ đạo không can thiệp lẫn nhau.
Tuy nhiên, trừ khi bạn đang cố gắng khiêu khích hoàng thất, thì chẳng ai đặt tên có chữ ‘vương’, ‘hoàng’, ‘công chúa’. Chẳng phải tên như vậy thường bị kiêng kỵ à? Hay là tôi nhầm?
“Ai quan tâm? Nhà tớ có đặc quyền.”
“Ồ… Vậy ba cậu là hoàng đế à?”
“Câm miệng. Cậu đừng có đem tên tớ đi bô bô khắp nơi.”
“Vậy à…”
Tôi nhào tới Chunbong, bẹo má cô ấy.
“Cô sư muội Chunbong của anh, anh nào dám nói mấy bí mật thế này đâu? Đúng là cô em ngoan yêu sư huynh… Ui da!”
Con nhóc đáng ghét! Ít ra, lần này cô ấy không đánh vào chỗ hiểm, nên tôi vẫn nhịn được.
*
Dù rõ ràng cô ấy vẫn đang rất đau, Chunbong chỉ thiếp đi sau khi cố gắng quá sức.
Tôi bước ra ngoài để kiểm tra chiến lợi phẩm hôm nay, nhưng...
"Chẳng thấy cái éo gì cả."
Thế giới cổ đại không có đèn đường nên tôi chẳng nhìn thấy được gì. Tôi chỉ vừa nhét hết mọi thứ về nhà rồi ra ngoài với đúng một con dao.
Đây mới là dao thật nè.
Chắc đây là thứ người ta gọi là phổ đao. Trông nó được mài giũa khá cẩn thận, có vẻ ai đó đã dồn tâm sức để giữ cho nó bén.
Phổ đao nặng hơn tôi tưởng, nhưng đồng thời lại có cảm giác nhẹ đến kỳ lạ. Tất nhiên, với cơ thể yếu ớt lúc này, tôi không thể vung nó loạn xạ như một thằng điên được.
"Ờ ha!"
Nhưng tôi là ai chứ? Tôi là Mugong (đại sư võ công) Lee Seojun. Nghĩa vậy, tôi giơ cao con dao mỏ lên đầu bằng cả hai tay.
Bầu trời ở thế giới này không bị ô nhiễm ánh sáng, mà tỏa sáng lạ thường dưới ánh sao. Trên bề mặt thô ráp của phổ đao phản chiếu lại ánh sáng nhàn nhạt từ sao hay mặt trăng.
Khi tôi vung đao, cảm giác ban sáng lại ùa về. Cái cảm giác khi kéo cả bầu trời xuống trong chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh. Cái tên nghe sao thì đúng vậy.
Vút—!
Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Như bị mê hoặc, tôi tiếp tục vung dao và dần dần lạc mất cảm giác thực tại.
Cơ thể tôi cứ thế vung đao, dù bản thân lại thấy như lơ lửng, như thể chính con dao đang điều khiển tay tôi. Thay vì tập trung vào vũ khí, đầu óc tôi lại bắt đầu trôi dạt sang hướng khác.
‘Chunbong làm sao nhỉ…’
Tại sao cô ấy lại đột nhiên nói tên mình ra?
Có phải vì tôi phát hiện cô ấy là con gái? Nhưng thế thì cũng đâu có nghĩa là, cô ấy tin tưởng tôi?
Không đúng lắm.
Có thể đó là cách cầu xin. Như thể muốn nói rằng đã chia sẻ điều gì quan trọng với tôi, như để cầu xin tôi đừng bỏ rơi cô ấy. Hoặc có khi cô ấy chỉ là một đứa trẻ không suy nghĩ nhiều.
‘Tôi thì biết cái quái gì chứ?’
Điều quan trọng là đêm nay trăng đẹp, tôi đang vung dao, và Chunbong là một cô sư muội gai góc.
Dưới ánh trăng vằng vặc, bóng thiếu niên lướt qua cùng lưỡi dao lấp lánh.
*
"Thức dậy nào."
Ánh nắng yếu ớt xuyên qua mái nhà xiêu vẹo, tôi bật dậy như lò xo.
‘Đây là cảm giác của võ thuật hàng thật sao?’
Dù tôi đi ngủ trễ, nhưng mà khi dậy thì cơ thể lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Tôi nhìn qua, Chunbong vẫn còn ngủ mê man. Tôi nhẹ nhàng cầm dao mỏ rồi đi ra ngoài.
Sau giấc ngủ, mồ hôi thấm ướt áo tôi, còn cái bụng rỗng của tôi thì réo lên như con nít đòi ăn.
Lúc tôi quay vào nhà trong khi đang lau người bằng chiếc khăn ướt, thì tôi nghe thấy một tiếng làu bàu.
"...Thằng điên. Giờ cậu biết tớ là con gái rồi, chẳng lẽ cậu không thể làm mấy chuyện đó kín đáo chút sao?"
"Cậu mà là con gái à. Nghe điêu thế!"
"...Tên khốn này."
Chunbong càu nhàu và bật dậy. Tôi nhân cơ hội mà đè cô ấy ngã ngửa xuống sàn.
"Ấy…! Cậu làm gì vậy?!"
"Cậu nằm yên đó mà nghỉ ngơi đi. Tớ đi mua đồ ăn."
"Cậu mà mua á?"
Tôi lắc lắc túi tiền trước mặt Chunbong. Khỏi cần nói, đó là số tiền mà tôi gom được từ lũ bạn tội phạm.
"Bây giờ tụi mình có tiền rồi."
Đương nhiên, nhiêu đó không đủ để tiêu hoang, nên tôi đang nghĩ đến việc trộm vài que hồ lô.
"Đừng nói với tớ là cậu định ra ngoài với bộ dạng đó a?"
“Bộ dạng gì? Tớ ăn mặc bình thường mà"
"Để cái dao lại đi, đồ điên."
Chunbong chỉ vào thanh đao buộc lỏng lẻo bên hông tôi.
"Chi? Có vũ khí vẫn hơn chứ."
"Cậu bị ngu à? Lũ côn đồ mà thấy là khoái lắm đấy."
Côn đồ? Còn đồng bọn nào của bọn kia nữa à?
"Bộ cậu không nhận biết chúng bằng mắt thường được à? Chúng là lũ cặn bã của Hắc đạo. Có vẻ chúng biết chút võ vẽ, nhưng cũng chỉ là loại hàng phế phẩm."
"Bọn đó á?"
"Cỡ tụi nó mà kiếm được thanh đao như vầy là cố gắng lắm rồi. Đao phế liệu còn khó huống chi là đao thật."
"À...", tôi nhẹ nhàng đặt lại thanh phổ đao về chỗ cũ.
Trong khi lầm bầm, Chunbong như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì mà bật dậy.
"Nè, trong đó có bao nhiêu tiền?"
"Tớ bảo cậu nghỉ đi còn gì?"
"Sao, bộ cậu là mẹ tớ chắc?!"
Chunbong giật lấy túi tiền trong tay tôi, đếm sơ rồi gật đầu.
"Vậy là đủ. Đi thôi."
*
"Cậu không đi nhanh được à? Cậu chậm như rùa ấy."
Chunbong bám chắc trên lưng tôi, khi rảnh thì cô ấy còn dùng chân đá mông tôi nữa.
"Có muốn tớ quăng cậu xuống không?"
"Thử xem, thằng ranh."
"Vậy tớ quăng á."
Khi tôi giả vờ quăng thì Chunbong siết tay ôm cổ tôi chặt hơn.
"Uầy...! Ê, ê! Cổ! Nghẹt thở rồi!!"
"Đáng đời."
Với tinh thần vui vẻ, Chunbong chỉ đường cho tôi đến một chỗ nhìn rõ là lò rèn. Bên trong toàn là liềm với cuốc. Rõ ràng, sản phẩm từ nơi không phải loại hàng cao cấp.
"Chúng ta sẽ mua cho cậu một thanh kiếm ở đây."
"Kiếm á? Cậu bảo tớ nên học võ thay vì vũ khí cơ mà."
"Để ý lại thì... tớ thấy cậu cũng có chút tài lẻ đấy."
Trong khi tôi chịu đựng Chunbong lảm nhảm bên tai, chúng tôi đi đến một ngóc đường và cô ấy bắt đầu giảng giải.
"Đầu tiên, nội công không có nghĩa là cậu sở hữu cái gì đó cho đến khi đạt cảnh giới cao. Trước cậu đạt được một cảnh giới, thì thứ cậu đang có gần như là con số 0."
"Vậy hả?"
"Tất nhiên! Khả năng đẩy nội khí ra khỏi cơ thể là dấu hiệu của trình độ Nhất Lưu. Khi cậu có thể điều khiển nó thành thục, lúc đó mới được xem là cao thủ."
Mà bắt đầu học nội công thì phải biết quản lý khí. Nên rõ ràng, muốn dùng nội công thì phải đạt cảnh giới đó trước đã.
"Hmmm."
Tôi vừa suy nghĩ vừa nhấc Chunbong lên bằng một tay, tay còn lại đưa về phía trước.
"Chẳng phải cái này là nội công sao?"
Tôi bẻ cong ngón trỏ như lên nòng súng cao su. Trên đầu ngón tay tôi, một lượng khí tập trung ở đó.
‘Mình thấy cái này cũng giống tụ khí rồi.’
Để tụ khí, tôi chỉ cần nhớ lại cảm giác mà tối qua mà tôi vô tình đạt được. Nó không khó cho lắm.
Và khi cảm giác đó hình thành, tôi búng ngón tay như bắn viên bi.
Vút—!
Một vết xước nhẹ hiện lên bề mặt miếng gỗ mà tôi nhắm tới. Lượng khí mà tôi tụ ở đầu ngón tay đã phóng ra như viên đạn.
"Đỉnh ghê! Tớ sẽ gọi nó là Chỉ Xạ Tiễn hay gì đó cũng được..."
"Cái quái gì vậy?! Làm sao cậu làm được hả?!"
"Tớ chỉ tập một chút thôi."
Sau khi dỗ dành Chunbong, một lúc sau chúng tôi bước vào lò rèn.
*
"...Khi nào chúng ta trở về, cậu phải giải thích hết đó."
"Biết rồi."
Vừa mở cửa lò rèn, một ông già đi chậm rãi tiến ra.
"Tụi bây muốn gì? Ở đây không phát cháo cho ăn mày đâu. Cút đi."
Trước mặt chúng tôi là một thợ rèn với cơ bắp cuồn cuộn, tuy nhiên, đầu tóc của ông ta đã bạc phơi, tạo ra một hình ảnh đối lập. Bỏ qua chuyện tôi có võ công hay không, chỉ cần ông già này nện cho một cú là đầu tôi sẽ nổ tung!
Trong khi tôi vẫn còn đang lựa lời thì Chunbong đã lên tiếng trước.
"Bọn tôi sẽ tự chọn đồ và trả tiền, ông cút đi."
Con nhỏ này không biết tôn trọng người già gì hết.
"Ờ, ông về nghỉ ngơi đi, ông già."
Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng tốt hơn cô ấy là bao.


3 Bình luận