Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Lễ Trưởng Thành

Chương 02: Còn muốn tăng độ khó nữa sao?

5 Bình luận - Độ dài: 1,578 từ - Cập nhật:

“Hệ thống? Bạn có ở đây không?”

“.....”

“Lão gia gia?”

“.....”

“Nữ thần đại nhân?”

“.....”

“Kyubey?”[note72980]

“.....”

“Pikachu?”

“.....”

“Ai cũng được mà, chẳng lẽ không ai chịu ra nói một lời à?”

Sau khi thử gọi tên tất cả những hệ thống hay 'cheat' mà mình biết mà không nhận được một chút hồi đáp nào, Muen không nhịn được mà ôm mặt khóc ròng nói:

“Chẳng lẽ... mình thật sự không có bất kỳ cái “hack” hay “phúc lợi chuyển sinh” nào sao?”

Người ta xuyên không thì được tặng 'hack', tặng mỹ nữ, kỹ năng, vũ khí — chỉ mong một bước lên cấp 99, chẳng cần cố gắng gì mà cũng có thể bước lên đỉnh cao cuộc đời, cưới hàng loạt mỹ nhân nhà giàu xinh đẹp.

Nhưng mình xuyên không không những phải đối mặt với khởi đầu đầy tuyệt vọng như thế, mà còn chẳng có chút trợ giúp nào thêm cả.

“Trời ơi, tôi chỉ mới nổ 5 vàng 10 roll thôi mà! Dù sao cũng chẳng phải tôi dùng tuổi thọ để roll mà, sao lại ra nông nỗi này chứ?”

“Đúng rồi, tất cả những thứ này đều là dành cho nhân vật chính, còn mình chỉ là một vai phụ mà thôi.”

Muen càng than thở hơn về vị trí của mình, có vẻ như số phận vai phụ tóc vàng của cậu đã được định sẵn.

Tuy nhiên, thật sự theo đúng cốt truyện mà hạ thuốc vào rượu của Celicia là một điều tuyệt đối không thể, dù cậu có ngu ngốc đến đâu cũng không thể ngu đến mức thật sự châm lửa vào thùng thuốc súng đó.

Nói chung, trong chuyện này, chỉ có một cách xử lí duy nhất, có lẽ chỉ có một từ -- sống sót.

“Không biết ngày mai khi trực tiếp xin lỗi nhân vật chính, liệu có thể xóa bỏ mọi hiểu lầm hay không. Dù sao cũng chỉ cần hy sinh một chút, hy vọng cô ấy đừng đưa ra những yêu cầu quá đáng là được.”

Muen nghiến răng quyết định, ngày mai dù nhân vật chính có yêu cầu phải liếm chân cô ấy mới tha thứ cho mình, cậu cũng sẽ làm theo thôi. Dù sao thì, đôi chân của mỹ nữ cũng đâu phải thứ khó liếm. Chỉ hy vọng lúc đó mặc tất đen cũng được.

“Đúng, cứ làm như vậy đi.”

Muen siết chặt nắm tay, quyết tâm đã được đưa ra, giờ chỉ cần...

“Á...”

Ngay đúng lúc đầy khí thế, Muen bỗng nhiên phát ra một tiếng thảm thiết. Bởi vì không biết có thứ gì đột nhiên bay tới và đập vào sau gáy cậu.

“Cái quái gì vậy?”

Muen mắng nhỏ một tiếng, một tay ôm đầu rồi đi xem thứ gì đã đập vào đầu mình.

Đó là một cuốn sách, một cuốn sách màu đen.

“Đây là... cái gì vậy?”

Muen nhíu mày, cảm thấy cuốn sách mang một cảm giác thân thuộc kỳ lạ.

Cảm giác giống như là một thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng trong ký ức của cậu thì chưa bao giờ thấy cuốn sách này.

Hơn nữa... khi ngẩng đầu lên, cậu nhận ra mình đang ở trong phòng, cửa và cửa sổ đều đóng chặt, vậy cuốn sách này từ đâu ra?

“Liệu có phải là... “

Muen đột nhiên sáng mắt lên.

“Phúc lợi đến rồi ư?”

Cuốn sách có bìa hoàn toàn đen, không có bất kỳ hoa văn hay họa tiết nào, nhưng có vẻ vì màu đen quá thuần khiết, nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy như linh hồn bị nó nuốt chửng.

“Có vẻ như ông trời vẫn chưa bỏ rơi mình.”

Muen xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.

Phúc lợi thật tuyệt vời, phúc lợi thật kỳ diệu.

Chỉ cần có nó, dù mình chỉ là một người bình thường, xem ta không đá bay Phượng Ngạo Thiên, đấm tan Thiên Mệnh Chi Tử?

Số phận ư, đó là cái gì?

Có nghe qua câu “Số phận do ta quyết định, không phải do trời” không?[note72981]

Chỉ là... cái này dùng như thế nào? Nhìn vào bìa trống trơn, Muen cảm thấy bối rối.

Ngay cả một hướng dẫn cho người mới bắt đầu cũng không có. Chẳng lẽ bên trong ghi lại một công pháp tuyệt thế giúp luyện tập và trở nên vô địch thiên hạ?

Muen nuốt một ngụm nước bọt, rồi với tâm trạng phấn khích, từ từ mở từng trang sách.

Bên trong.... trống rỗng.

“Làm gì có cuốn sách không chữ thế này, hay là cần phải có cách kích hoạt đặc biệt gì đó?”

Muen cầm cuốn sách lên, lật qua lật lại xem, lắc lắc vài lần nhưng vẫn không có phản ứng gì.

“Hừ, chẳng lẽ phải nhỏ máu nhận chủ mới được sao?”

Đang nghĩ vậy, Muen đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp lướt qua trán.

Một giọt máu đỏ thẫm chảy ra từ nơi vừa bị cuốn sách đập trúng.

Cứ như thể mọi thứ đã được tính toán hoàn hảo, giọt máu rơi đúng vào trung tâm trang sách ngay lập tức.

Chỉ trong chớp mắt, cuốn sách bắt đầu tự lật trang liên tục, như thể là một con thú hoang tỉnh dậy khi ngửi thấy mùi máu.

Một lực hút đáng sợ phát ra từ cuốn sách, máu của Muen ngay lập tức phun ra như vòi nước từ vết thương trên đầu, không ngừng chảy vào cuốn sách.

“Chết tiệt, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Còn chưa kịp phản ứng trước cảnh tượng kinh hoàng, Muen cảm thấy mắt tối sầm lại và mất đi ý thức.

.........

Tí tách...tí tách...

Một không gian đen kịt, dòng chất lỏng chảy xiết, không khí lạnh thấu xương... và còn có người ở đó.

“A la, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Tôi đợi ngài lâu lắm rồi đấy.”

Giọng nói vang lên như hai mảnh sắt rỉ cọ xát vào nhau, kèm theo tạp âm chói tai, đến mức chẳng thể phân biệt nổi là nam hay nữ.

“—Vậy thì, chúng ta tiếp tục thôi.”

“Tiếp tục... tiếp tục cái gì?”

Một bóng đen mơ hồ bước ra từ trong bóng tối, thân hình mờ mịt như bị sương đêm nuốt chửng, không rõ hình dáng, không rõ gương mặt — chỉ biết, nó đang tiến lại gần.

“Đã là bốn trăm bảy mươi hai rồi đó... Quả nhiên là ngài, không hổ danh chút nào.”

“Bốn trăm bảy mươi hai? Là cái gì bốn trăm bảy mươi hai...?”

Giọng nói kia vẫn không có giới tính, vẫn lẫn trong âm thanh rè rè như rỉ sắt cọ vào nhau, từng câu từng chữ nghe rợn người.

Đó là một con dao nhỏ tinh xảo, mỏng như cánh ve.

Tí tách... tí tách... tí tách...

Thứ gì đó đang chảy.

Là máu.

Rất nhiều máu.

Máu không ngừng tuôn ra từ bốn trăm bảy mươi hai vết thương — từng giọt, từng dòng, không hề ngừng lại.

Cơn đau như khoan thẳng vào tận xương tủy.

“A... Giây phút này, ta đau đớn đến nhường nào...”

Bóng đen cúi đầu xuống, những giọt chất lỏng lấp lánh chảy dài trên khuôn mặt cô, hòa lẫn vào dòng máu đỏ tươi.

“Ta yêu ngài... yêu đến nhường đó, nhường đó, nhường đó, nhường đó, nhường đó... Ấy vậy mà... vì sao... vì sao ngài lại...”[note72982]

“Ngài... không nên như thế này đâu.”

“Ngài vốn dĩ phải tàn ác, phải bạo ngược, phải ích kỷ... mới đúng.”

“Ngài nên mang đến nỗi đau cho kẻ khác, chứ không phải là sự khoan dung.”

“Ngài phải khiến tất cả mọi người căm ghét ngài — như vậy, ngài mới có thể hoàn toàn thuộc về ta.”

“Thế mà... ngài đã thay đổi rồi. Thay lòng rồi...”

“Thay lòng... là không được đâu đấy.”

Lưỡi dao sắc lạnh lướt nhẹ trên da thịt, mỗi một nhát đều để lại dấu vết đỏ tươi—vĩnh viễn không phai.

Những lời thì thầm chất chứa yêu thương và hận thù vô tận vang vọng bên tai không ngừng, như tiếng ong vo ve điên loạn.

Bóng đen chậm rãi tiến lại gần, mang theo mùi hương kỳ lạ—hòa quyện giữa mùi máu tanh và hương hoa khó phân biệt.

“Thế nên… chỉ còn cách dùng tình yêu của ta để thanh tẩy ngài hoàn toàn mà thôi.”

“Yên tâm đi… tình yêu của ta… vẫn còn nhiều, rất nhiều… không bao giờ cạn đâu.”

“Cái gì vậy...”

Muen bỗng mở mắt, thở hổn hển, gương mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới thoát ra từ địa ngục vô gian.

“Đó chỉ là một giấc mơ...”

Cậu vẫn đang ở trong phòng mình, không thể nào có cái bóng đen kỳ lạ nào xuất hiện và hành hạ cậu đến mức đó.

Chỉ có thể dùng “mơ” để giải thích thôi.

“Nhưng tại sao lại mơ thấy một giấc mơ như vậy, chính mình vừa rồi còn đang....”

Muen nhìn chằm chằm vào cuốn sách đen trong tay, lâm vào mê mang. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách, lẩm bẩm như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Mà giấc mơ này… sao lại chân thật đến thế?”

Ghi chú

[Lên trên]
một con nào đó trong thủy thủ mặt trăng á không biết nữa
một con nào đó trong thủy thủ mặt trăng á không biết nữa
[Lên trên]
Tự tin hơi sớm đó em
Tự tin hơi sớm đó em
[Lên trên]
Vâng đó là flag yandere :)))
Vâng đó là flag yandere :)))
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

nó không giống "phúc lợi" lắm:)))
Xem thêm
Phúc lợi này không thơm rồi
Xem thêm
Phúc lợi này không thơm rồi
Xem thêm
Sướng
Xem thêm