Sau Khi Trọng Sinh, Thanh...
Lâm Nhất Lục
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Chính Truyện

Chương 14 - Nếu là cậu, không trả cũng không sao

1 Bình luận - Độ dài: 1,581 từ - Cập nhật:

Sáng thứ hai.

Diệp Dư Bạch đặt đồng hồ báo thức lúc 5:30.

Nhưng thực tế, khi cậu ta lồm cồm bò dậy thì đã là 6:15 rồi.

Cậu ngáp dài một cái, vừa vươn vai lười biếng vừa lê bước ra khỏi phòng.

Theo thói quen, cậu quay đầu nhìn qua — cửa phòng Cam Lam vẫn đóng im ỉm.

“Hở?”

Chẳng lẽ vẫn chưa dậy à?

Diệp Dư Bạch đi đến trước cửa phòng cô, giơ tay gõ nhẹ vài cái.

“Cam Lam, cậu dậy chưa?”

Bên trong không có phản hồi.

Cậu lại gõ thêm lần nữa.

“Sắp muộn học rồi đó, dậy mau đi!”

Lúc này mới có chút động tĩnh.

Hơn nữa, còn không hề nhỏ.

Một tiếng bịch trầm đục vang lên, sau đó là tiếng Cam Lam hít vào một hơi lạnh buốt.

“Hôm nay tớ không đi học đâu… Cậu giúp tớ xin nghỉ nha…”

Giọng cô khàn đặc, nghe rõ mệt mỏi.

Diệp Dư Bạch cau mày, vẻ mặt trầm xuống.

Cảm lạnh vẫn chưa khỏi sao?

Không… không chỉ là chưa khỏi.

Mà là… có vẻ còn nghiêm trọng hơn!

“Cam Lam, mau mở cửa ra! Tớ đưa cậu đến bệnh viện truyền nước, đừng để sốt đến ngốc luôn đó!”

“Tớ không sao…”

“Không sao cái gì mà giọng nói nghe thoi thóp như vậy hả!”

“Thật sự không sao…”

Cam Lam ngã ngồi bên mép giường, tay ôm trán, xoa xoa cái đầu đau nhức vì vừa ngã, lại còn phải nghe cái giọng oang oang đầy lo lắng của Diệp Dư Bạch ngoài cửa.

Đầu cô nặng trịch, chân tay mềm nhũn, bụng còn hơi buồn nôn.

Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh rồi nghiêm túc nói:“Tớ không cần truyền nước đâu… Cậu chỉ cần giúp tớ xin nghỉ phép thôi. Tớ ngủ một giấc là khỏe ngay mà.”

Truyền nước một lần cũng mất ít nhất hai trăm tệ.

Tình hình tài chính hiện giờ của cô thì eo hẹp vô cùng, đâu dư tiền mà tiêu cho mấy thứ kiểu đó.

Uống thêm hai liều thuốc hạ sốt, trùm chăn ngủ một lèo, mai dậy là lại bình thường thôi.

Cô nghĩ vậy, cũng định làm vậy.

Nhưng mà…

Diệp Dư Bạch thấy cô mãi vẫn không chịu mở cửa, sắc mặt càng lúc càng khó coi, rồi cậu bất ngờ giơ chân lên, nhắm thẳng vào ổ khóa mà đạp mạnh.

Rầm!

Một tiếng chấn động vang khắp hành lang.

Cánh cửa bị đạp tung, ổ khóa méo mó đung đưa vài cái rồi cạch một tiếng, rơi xuống đất.

Cam Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.

Diệp Dư Bạch mặt lạnh như tiền, bước thẳng vào phòng.

“Này!? Cậu làm cái gì vậy hả?!”

Cam Lam cố gắng ngồi dậy, hoảng hốt kéo chăn lên che người.

Diệp Dư Bạch không nói lời nào, đi thẳng đến trước mặt cô, rồi đưa tay lên sờ trán.

Bàn tay cậu mát lạnh, vừa chạm vào liền cảm thấy trán cô nóng như lửa đốt.

Cậu khựng lại một chút, sau đó rụt tay về — rồi không do dự, cúi đầu, áp trán mình lên trán cô.

Hơi thở ấm nóng của cả hai phả vào nhau, quấn quýt rồi lại dần tan ra trong không khí.

Cam Lam theo bản năng đưa tay chống vào vai cậu, muốn đẩy ra.

“Đừng động.”

Diệp Dư Bạch nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ấn trở về.

Cam Lam cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt cậu.

Diệp Dư Bạch áp trán vào trán cô một lúc, xác định được — đúng là sốt cao rồi.

“Vậy là không ổn rồi, cậu phải đi truyền nước ngay.”

“Nhưng mà…”

Cam Lam nắm chặt tờ 50 tệ trong túi áo ngủ, trong lòng rối như tơ vò.

“Đừng có lo mấy chuyện tiền nong!” Diệp Dư Bạch nhíu mày, giơ ngón tay ra, nhẹ chọc vào trán cô: “Rốt cuộc là mạng quan trọng hay tiền quan trọng hả?”

...

Mạng quan trọng hơn, hay tiền quan trọng hơn?

Câu hỏi ấy… Diệp Dư Bạch đã từng hỏi cô rồi.

Chỉ là — ở kiếp trước.

Vào thời điểm mà cả hai sắp trở thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp trên thương trường.

Khi ấy, Cam Lam vừa được thăng chức, quyết tâm chứng minh năng lực. Cô thức trắng đêm làm bản thiết kế, kéo suốt ba ngày ba đêm không ngủ, tự đẩy mình vào bệnh viện.

Dù cố đến vậy… phương án của cô vẫn không thể vượt qua một bản nháp tùy hứng của Diệp Dư Bạch.

Khoảng cách giữa một người bình thường và thiên tài… rõ ràng đến tàn nhẫn.

Hôm đó, Diệp Dư Bạch xách trái cây và sữa đến bệnh viện thăm cô, rồi hỏi bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Rốt cuộc là mạng quan trọng, hay tiền quan trọng?”

Cô chỉ trả lời một chữ: “Tiền.”

Không có tiền, đến căn nhà cũng chỉ mua được nơi tăm tối không có ánh nắng. Cái gọi là ánh mặt trời, cũng chỉ được hưởng ké.

...

“Vẫn là mạng quan trọng hơn.”

Thoát khỏi dòng ký ức cũ.

Cam Lam mơ màng nhìn Diệp Dư Bạch, khẽ đưa tay vỗ vỗ vai cậu một cách trịnh trọng.

“Mạng sống… thật sự rất quan trọng.”

Cảm giác cận kề cái chết… đúng là quá khó chịu.

Cô không muốn trải nghiệm lại thứ cảm giác tiếc nuối và sợ hãi đó thêm lần nào nữa.

Cô còn trẻ như vậy, còn rất nhiều điều chưa làm. Không cần phải liều mạng, cũng không cần so đo như trước nữa.

Sống ở hiện tại. Sống thật vui vẻ.

Đó mới là điều quan trọng nhất.

Nghe cô nói vậy.

Diệp Dư Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đỡ lấy eo cô, giúp cô đứng dậy.

Con gái mà, thân thể nhẹ nhàng như vậy.

"Có cần tớ bế cậu xuống không?"

"Không cần đâu."

Cam Lam miễn cưỡng vực dậy tinh thần, vịn vào tường, từng bước từng bước chậm rãi bước ra ngoài.

Diệp Dư Bạch nhìn quanh, tiện tay lấy một chiếc áo khoác, khoác lên người cô.

"Bên ngoài còn hơi lạnh, mặc thêm chút đi."

"Ừm."

Cam Lam kéo chặt áo khoác.

Đến cửa rồi, cô lại quay trở lại, vào phòng ngủ.

Xé chiếc vỏ chăn mà bà nội đã may cho cô hồi còn học cấp 3, lấy ra một phong bao lì xì bên trong.

Diệp Dư Bạch đứng ở cửa, nhíu mày nhìn cô.

Xé xong vỏ chăn, Cam Lam lại bắt đầu xé lớp lót của vali, lấy đồ bên trong ra.

Đó là một chiếc khóa vàng rất nhỏ, trông như đồ mà trẻ con hay đeo.

Xé xong lớp lót vali, cô lại bắt đầu lục lọi túi áo khoác lông vũ của mình.

Lần lượt, cô tìm ra một đống tiền lẻ.

Diệp Dư Bạch nhìn mà ngây người.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Thu gom vàng bạc châu báu, chuẩn bị bỏ trốn, hay là chuẩn bị nhảy sông?

Cam Lam không đáp lời cậu, mà nhét tất cả những thứ này vào một chiếc túi ni lông màu đen.

"Đi thôi."

Cô nhét túi ni lông vào túi áo khoác, nắm chặt.

Đây đúng là toàn bộ gia sản của cô rồi.

Cô muốn đem tất cả những thứ có thể đổi ra tiền, đổi hết thành tiền, tiền lẻ đổi thành tiền chẵn.

Có tiền mới có thể đi khám bệnh, có tiền mới có thể tự do hơn.

Cô muốn làm một chuyện lớn: Mua vé số!

Nếu không nhớ nhầm, trong khoảng thời gian gần đây, ở tiệm vé số gần trường học sẽ có người trúng giải ba.

Giải ba có giá trị giải thưởng là 2 vạn tệ.

Tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để cô sống thoải mái một thời gian.

Đáng tiếc, kiếp trước cô không mấy quan tâm đến thông tin xổ số toàn quốc, nếu không thì đã vớt được một khoản lớn hơn rồi.

Diệp Dư Bạch nhìn một loạt hành động khó hiểu của cô, nhịn không được nói một câu: "Cam Lam à, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn đó."

Cam Lam liếc cậu một cái: "Tớ nghĩ thoáng lắm."

Diệp Dư Bạch: "Tớ biết ba mẹ cậu keo kiệt với cậu lắm, nhưng tớ có tiền mà. Cậu nếu thật sự thiếu tiền, cứ nói một tiếng chẳng phải là được sao? Tớ nhất định sẽ cho cậu mượn!"

Cam Lam thở dài một hơi.

Cái tên này, cả ngày lẫn đêm, trong đầu đều nghĩ cái gì vậy không biết?

Đón lấy ánh mắt quan tâm của cậu, Cam Lam đành phải thề với trời, tỏ vẻ mình tuyệt đối không có ý định tự sát, tâm lý vô cùng khỏe mạnh.

Nghe được lời bảo đảm của cô, Diệp Dư Bạch cuối cùng cũng hơi yên tâm.

Cậu lặng lẽ lục lọi túi áo, móc ra 3 tờ tiền giấy mệnh giá 100 tệ, có chút đau lòng đưa cho Cam Lam.

"Cho cậu nè, đây là tiền sinh hoạt phí cả tuần này của tớ đó, nhớ sau này..."

Nói rồi, cậu lại mím môi.

Nặn ra một nụ cười.

"Thôi vậy, nếu là cậu thì… không trả cũng không sao."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Giờ đọc kỹ lại thì bộ này đúng là BL trá hình 😐
Xem thêm