“Lấp đầy trái tim ta bằng tình yêu và công lý - Ma pháp Thiếu nữ Lilac, hiện diện!”
Trên tòa nhà chọc trời hiện đại kia, những tấm biển điện tử khổng lồ chiếu những tin quảng cáo mới nhất và câu slogan cho một idol ma pháp thiếu nữ.
Cô gái trong tấm biển mặc một chiếc váy xếp tầng với màu sắc rực rỡ, đem lại cảm giác đáng yêu. Với vẻ ngoài trẻ trung và quyến rũ cùng bộ trang phục dễ thương, cô ấy dường như đang xây dựng bản thân với phong cách tươi sáng và năng động.
Đống năng lượng tích cực và sự dễ thương của cô nhanh chóng thu hút bao nhiêu con mắt của người qua đường. Người đứng lại để xem, người thì lấy điện thoại ra chụp.
Chờ đèn đỏ, Nan Yuli liếc nhìn tấm biển một lúc rồi lại hướng mắt đi.
Đột nhiên, cậu cảm thấy ai đó vừa tác động vật lý vào bên hông mình khiến cậu hơi mất thăng bằng. Đứng vững lại, cậu liếc nhìn tên thủ phạm - còn thằng nào ngoài Li Haoran nữa, cậu ta đang cười như được mùa kìa.
“Nếu mày bị ADHD (rối loạn tăng động, giảm chú ý) với cả mất kiểm soát hành vi thì đi viện mà kiểm tra xem não có bị gì không đi.”
Nan Yuli chỉ vào đầu, nói đầy khinh bỉ.
“Thôi giấu làm gì cho mệt - tao biết hết rồi. Nãy mày nhìn chằm chằm vào tấm quảng cáo Ma pháp Thiếu nữ kia mà.”
Li Haoran nhìn cậu với ánh mắt cảm thông, vỗ nhẹ vai cậu với nụ cười đắc thắng.
“Quen nhau bao năm rồi mà tao vẫn chưa biết được mẫu người mày thích. Nhưng giờ thì tao biết rồi - thì ra mày thích kiểu dễ thương và năng động nhể?”
Lão Li cúi xuống, lẩm bẩm bên tai Nan Yuli.
“Bỏ ra bạn êy.”
Nan Yuli hất tay thằng biến thái trên vai mình ra, rồi, như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, rút khăn tay ra để lau.
“Lão Nan à, mày đang làm tan vỡ tình anh em đấy!”
“Hể. Với lớp da dày như voi của mày á? Ném gạch vào chưa chắc đã lõm ấy chứ… Với cả, lần cuối tao nói lại này, tao không hứng thú với ma pháp thiếu nữ!”
“Ừ ừ, chắc hẳn là thế rồi…”
Mấy câu cãi vã của họ thu hút vài người đi đường đang chờ đèn đỏ. Một cô gái trẻ mặc váy trắng với kiểu tóc đuôi ngựa liếc nhìn họ kỳ lạ rồi quay lại thì thầm với người bạn của mình.
“Không thể tin được là thời này rồi vẫn còn có người không đu Ma pháp Thiếu nữ đấy, lạ thật chứ.”
Giọng cô không lớn nhưng đủ để cả hai thằng nghe rõ.
Li Haoran liếc nhìn Nan Yuli một cái như muốn nói: Thấy chưa? Tao đã bảo lạ rồi mà.
“Sở thích cá nhân của tao. Mày ép được chắc?”
Nan Yuli thở dài một hơi, Li Haoran dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng đúng lúc đèn đã chuyển xanh. Nan Yuli vội trước, Li Haoran cũng nhanh chóng bắt kịp.
Vừa qua đường, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Lão Nan, mày thực sự đi thực tập ở Đi cùng DingDong à?”
“Lo chuyện của mình trước đi.”
“Chỗ anh em tao khuyên thật, tài xế không hợp với mày đâu. Mày có bằng lái không đấy?”
“Mười năm kinh nghiệm rồi cu.”
“Bốc phét là giỏi! Mười năm trước mày còn trẩu tre thì lái được cái gì? Xe đồ chơi à?”
“Mà nghiêm túc này, mày với tao tốt nghiệp ngành xây dựng thông minh, giờ đi làm tài xế thì chẳng phải có hơi…”
“Nói chứ nó cũng chỉ là một công trình xây dựng có tên hoa mỹ hơn thôi mà. Đúng ra thì, nếu không làm tài xế thì cũng chỉ có nước ra công trường trộn vữa mà.”
“Nhà trường đổi tên ngành cho nó trông hay hay thôi. Cả tao với mày đều biết bản chất rồi. Mày lừa người khác thì được nhưng đừng tự lừa chính mình chứ.”
Hai người cuối cùng cũng qua được bên kia đường, Nan Yuli quay sang Li Haoran đang thở hổn hển, cười khúc khích.
“Thôi được rồi, nếu mày muốn trở thành tài xế thì tao cũng thế.”
Li Haoran khom người lại, lấy tay chống vào đầu gối rồi nói thêm-
“Chạy có hai ba bước mà đã hết cả hơi thế này thì có mà quên chuyện làm tài xế đi nhá.”
Chưa kịp nói thì Nan Yuli đã chặn họng, lắc đầu.
Li Haoran? Làm tài xế á? Không bao giờ nhé.
Quen nhau bao năm, Nan Yuli cũng phải thừa nhận - dù không muốn - Li Haoran đẹp trai thật, tính cách cũng tốt, thân thiện, hòa đồng. Nhưng quan trọng nhất là nó có tiền.
Bố Li Haoran là một ông trùm bất động sản, ông đã kiếm được một khoản rất lớn trước khi cơn đột quỵ bất ngờ mang ông đi khi ông đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp. Người mẹ thì mất khi cậu còn nhỏ nên toàn bộ công ty sẽ được truyền lại cho Li Haoran.
Một giám đốc công ty lại đi làm tài xế taxi?
Đừng đùa chứ, kiểu cốt truyện đấy thì may ra chỉ có trong tiểu thuyết mạng hay mấy bộ phim truyền hình ngắn thôi.
Vậy tại sao cậu ta lại ở đây, tìm việc trong hội việc làm? Đơn giản thôi - để khoe mẽ. Li Haoran có cả một tập đoàn để kế thừa, đời nào cậu ta có hứng thú với mấy công ty trong đây được?
Với cả vụ tìm một người phụ nữ thành đạt, trưởng thành trong hội chợ á? Đùa nốt đấy.
Họ giơ thẻ sinh viên ra rồi bước vào khuôn viên trường, nơi đây ngày càng đông hơn.
Khi mùa thực tập đang đến gần, sinh viên phải chuẩn bị cho cuộc sống tương lai sau khi tốt nghiệp.
Nan Yuli quét mắt qua bao gương mặt xa lạ - người lo lắng, người tự tin và người thì căng thẳng.
Ah, những biểu cảm đa sắc thái của nhân loại.
Đối với hầu hết sinh viên đại học, hoàn thành kỳ thực tập rồi bước chân vào xã hội cứ như là việc bỏ lại cuộc sống sinh viên đằng sau vậy. Kiến thức hàn lâm khác với đời thực đầy xung đột của giới việc làm, thất bại, lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.
Đâu phải ai cũng như Li Haoran, sinh ra đã ngậm thìa vàng với cả một tập đoàn kinh doanh chờ đón.
Họ đều phải đến hội việc làm. Dưới bóng râm của những chiếc ô lớn, cả một biển sinh viên quy tụ về đây, tay ai cũng kẹp sơ yếu lý lịch cứ như một đàn kiến vậy.
Nan Yuli cũng nhận ra một vài khuôn mặt quen thuộc - có lẽ là bạn cùng lớp. Nhưng với cậu, bạn cùng lớp thì cũng chỉ đến vậy - những gương mặt tuy biết nhưng không thể nhớ nổi cái tên, dù có đưa danh sách tên, cậu cũng không thể đoán được.
Cậu không giao lưu với bọn họ quá nhiều.
Chỉ trừ một người, Li haoran.
Nhìn những gian hàng với nhân viên bận rộn dưới chiếc ô, Nan Yuli chẳng có tí mong muốn nào muốn tham gia cả.
Thay vì lãng phí năng lượng vào mấy thứ tìm việc này, cậu thà–
"WOOO—WOOO—WOOO—WOOO—”
Tiếng còi báo động vang lên khắp cả thành phố.
Khắp nơi bắt đầu hoảng loạn. Những tiếng hét nhỏ lẻ dần trở thành một làn sóng sợ hãi.
Nan Yuli chỉ mới lười biếng quan sát, giờ lại lập tức ngẩng đầu lên.
Bầu trời… đã vỡ vụn.
Đúng vậy, nó thực sự vỡ vụn– cứ như một tấm kính xanh khổng lồ nứt gãy vậy. Các vết nứt như mạng nhện lan ra, hệ thống báo động của thành phố vẫn kêu.
Trong hỗn loạn, mọi người xô đẩy, chà đạp lẫn nhau.
Nan Yuli ban đầu còn đang định đến nơi an toàn theo đám đông đột nhiên lại cảm thấy một cảm giác khó chịu nhói lên trong lồng ngực.
Cậu không có thời gian để kiếm Li Haoran, tên đó bị đám đông cuốn đi rồi.
Cậu chỉ đứng bên rìa, ngước mắt nhìn bầu trời xanh đang rung chuyển.
“Bùm…!”
“Bùm…!”
“Bùm…!”
Những tiếng động vang lên như sấm rền.
Để rồi, ‘tấm gương’ vỡ tan, một sinh vật sống khổng lồ như ong bắp cày cắt qua bầu trời nứt vỡ, đôi cánh đập với tốc độ siêu thanh.
Một Dị thể.
Nan Yuli nắm chặt tay nhìn thực thể quái dị kia lao xuống, tốc độ cả nó nhanh đến mức mắt người không thể theo kịp.
Trước khi kịp phân tích tình hình, một cột sáng tím nhạt nối trời với đất hiện lên từ phía bên kia thành phố.
Một cột năng lượng nối trời và đất.
Đó chính là dấu hiệu để nhận biết năng lượng của một Ma pháp Thiếu nữ.
Sự quen thuộc tràn ngập trong tâm trí cậu, nhưng khi hướng mắt về phía nguồn sáng ấy, mặt cậu tối sầm lại.
Chỗ đó… chẳng phải là…
Trường của Qingyao sao?


0 Bình luận