• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

3 - Tôi Đã Trở Về, Nhưng Mọi Thứ Lại Khác Hẳn So Với Những Gì Tôi Tưởng

9 Bình luận - Độ dài: 2,106 từ - Cập nhật:

Dù có hơi khác với ‘thường thức’ mà mình biết, tôi vẫn quyết định lát nữa sẽ hỏi lại Laila cho rõ.

Người phụ trách nhanh chóng ổn định tình hình, ra lệnh giữ bí mật về việc có người bước ra từ cổng không gian. 

Tôi làm theo hướng dẫn của ông ta.

“Lên xe này đi.”

Có vẻ ông ta cũng thuộc dạng có máu mặt vì sở hữu một chiếc sedan xịn sò.

“À, đây là xe hơi, một loại…”

“Tôi biết mà. Là Benz, đúng không?”

Đôi mắt người phụ trách thoáng dao động. 

Tôi đã bảo mình là người Hàn rồi, vậy mà ông ta vẫn không tin ư? 

Mà dù không phải người Hàn, ai nhìn vào chiếc xe này cũng biết rõ là nó nổi tiếng cỡ nào mà.

“Nếu không phiền, tôi có thể hỏi quý danh của cậu không?”

“Tôi là Song Hun. Còn tuổi thì…”

Tôi liếc nhanh qua nội thất xe. 

Ngày tháng trên màn hình hiển thị đập vào mắt.

“25 cái nồi bánh chưng… À, về trường đại học tôi từng học và tên cha mẹ tôi là…”

Tôi tuôn ra vanh vách, lôi cả cái nickname game mà bản thân đã quên béng từ đáy trí nhớ ra. 

Ánh mắt nghi ngờ của người phụ trách dần dịu đi đôi chút.

“Đến nơi rồi.”

Điểm đến là một tòa nhà lớn ngay giữa trung tâm Seoul. 

Tôi theo ông  ta vào một không gian trắng toát. 

Trước khi bước vào, họ còng tay tôi và Laila lại.

‘Đụng mạnh chút là cái còng gãy ngay… Họ sẽ không bắt đền đâu nhỉ?’

“Dù bất tiện, nhưng đây là quy trình…”

Tôi nhún vai, tỏ ra vẻ chẳng bận tâm.

Dù sao, chỉ cần tôi muốn thì bẻ còng lúc nào chả được.

***

Vì đói bụng, tôi được người phụ trách mới chu đáo mang ra cho một bát mì ly nóng hổi, rồi vừa ăn vừa ‘hàn huyên tâm sự’ với nhau. 

Nhưng vì cái còng, việc ăn uống trở nên bất tiện kinh khủng.

“Vậy là cậu mất tích 5 năm, và hóa ra nơi cậu bị đưa đến không phải Trái Đất mà là một thế giới khác?”

“Sụp… Đúng thế, nhưng chính xác không phải 5 năm mà là 30…”

“Trời ạ… Nói thật đi chứ!”

Có lẽ bực mình vì cuộc trò chuyện cứ lặp đi lặp lại, anh ta thở dài rồi ôm trán.

‘Sợ quá… Sợ chết đi được…’

Nhưng anh ta vẫn tiếp tục thẩm vấn trong khi đặt niềm tin vào các chủ Hội và Chủ Tịch Hội, đồng thời cầu trời rằng hành động của bản thân không chọc giận ‘con quái vật’ này.

“Trời… Mẹ kiếp…”

Tôi lỡ miệng tuôn một câu bằng ngôn ngữ của thế giới kia. 

Tại chuyện cứ lặp đi lặp lại mãi cũng khiến tôi phát cáu.

“Dũng sĩ, không được nói bậy nhé.”

“Ha… Thôi được rồi, cứ cho là stress sau sang chấn vì mất tích đi. Còn vị này là ai?” 

Anh ta nhìn Laila, người đã lẽo đẽo bám theo tôi từ đầu chí cuối.

“Tôi là người đã đồng hành cùng dũng sĩ ở thế giới kia…”

Anh ta nhìn tôi, mặt ngơ ngác như không hiểu Laila nói gì.

“Cô ấy là người nước ngoài à?”

“Ừ… Cứ cho là vậy đi?”

“Cô ấy vừa nói gì cơ?”

“Cô ấy bảo là cũng từ thế giới kia đến…”

Chẳng buồn nghe thêm nữa, anh ta vung tay rồi thở dài thườn thượt.

“Ha… Có cả ngàn người mà sao trường hợp này lại đụng ngay mình chứ…”

“Nãy giờ tôi nói thật mà…”

“Cậu không hiểu tình hình nghiêm trọng thế nào à, chuyện này không đùa được đâu!”

Ừ, đúng là không đùa được thật. 

Lâu lắm rồi tôi mới về quê, vậy mà ‘cây gậy của dân’ lại đi còng tay một công dân lương thiện…

“Trông cậu có vẻ là một thợ săn cừ khôi, nhưng một khi đeo cái còng đó thì cậu chẳng khác gì người thường!”

Ủa có thật là ‘cây gậy của dân’ không nhỉ? 

Hay trong lúc tôi đi vắng, quân đội đã lên nắm quyền rồi? 

Vụ này tôi mới chỉ thấy trong sách lịch sử thôi đó…

‘Họ tin tưởng vào cái còng đặc biệt này đến thế à? Thảo nào mình cảm nhận được luồng khí lạ từ nó…’

Chắc họ ỷ vào không gian đặc biệt này, rồi cái còng trên tay tôi, và đám người canh gác ngoài kia nữa. 

Tôi thoáng nghĩ đến chuyện lật tung tất cả.

‘Thôi, không được. Phải tìm cha mẹ trên đất nước rộng lớn này trước, cứ tạm nhịn đã.’

“Thực ra tôi bị bắt cóc…”

– Cạch

Người phụ trách lúc trước mở cửa bước vào.

“Thả hai người này ra đi.”

“Gì cơ? Nhưng Chủ Tịch… Họ…!”

“Tôi chịu trách nhiệm. Thả ra.”

‘Chủ Tịch Hội thì chắc là to lắm, nhỉ?’

Chủ Tịch thì thầm vào tai tay nhân viên đang lưỡng lự kia và nhắc đến danh tính của tôi. 

Trong đó, tôi nghe thấy thấy tên cha mẹ mình.

‘Song Yong-il, Kim Hye-jung…?’

– Rắc!

Ôi, lỡ tay. 

Nghe tên cha mẹ thân thương sau bao năm vắng bóng, tôi vô thức siết chặt tay quá đà.

“Giờ cha mẹ tôi đang ở đâu?”

“Xin lỗi… Cậu Song Hun, cha cậu nói sẽ đến ngay.”

Chờ một lúc, có tin báo rằng cha tôi đã đến. 

“Cậu Song Hun, xuống tầng 1 đi…”

Chưa nghe hết câu, tôi đã lao ra ngoài, và tất nhiên là Laila vẫn bám theo. 

Viên Chủ Tịch thẫn thờ nhìn vào chiếc ghế nằm ở phía đối diện tay nhân viên.

‘…Mà khoan đã, cái còng mana này bị phá kiểu gì vậy hả?’

***

Tôi vội vàng xuống tầng 1. 

Cha tôi đang chờ ở đó. 

Nghĩ đến cảnh người cha đã lặn lội tìm đứa con mất tích 5 năm, lòng tôi chợt nghẹn ngào, và mắt cay xè lên.

‘Chắc cha đã gầy đi nhiều vì lo cho thằng con bất hiếu này lắm…’

“Con trai!”

“…?”

Cha tôi, sau bao năm, vẫn cao lớn và cường tráng như xưa. 

Da dẻ hồng hào, cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí trông còn khỏe hơn trước.

“5 năm qua… Con có biết cha mẹ đã tìm con khổ sở thế nào không!?”

Dù sao thì tôi cũng là đứa con trai duy nhất, nên chắc họ lo lắm nhỉ.

“Chẳng biết con có đang khổ sở đâu đó hay không, cha mẹ tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.”

Hình như không phải…

“Phù, thằng nhóc này thật là… Chắc xúc động quá nên không nói được gì nhỉ. Thôi đi gặp mẹ con nào.”

May mắn thay, cái ‘Hội’ này khá chu đáo, họ đã sắp xếp xe đưa chúng tôi đi. 

Không xa lắm, chỉ 10 phút là đến nơi.

“Ủa cha?”

“Tòa nhà này…”

Chưa nghe cha nói hết câu, tôi đã lao vào trong. 

Và ngay tại sảnh, tôi trông thấy mẹ.

“Mẹ…!”

Mẹ tròn mắt khi nhìn thấy tôi. 

Rồi tôi để ý tới trang phục của mẹ: cũ kỹ, lấm lem, không giống cha chút nào. 

Nom y như vừa đi dọn vệ sinh vậy…

‘Hiểu rồi…’

Giờ thì tôi đã hiểu hết rồi. 

Để gặp lại đứa con trai sau bao năm, cha đã chăm chút kỹ lưỡng ngoại hình của mình.

‘Mẹ ơi, từ giờ con sẽ làm mẹ hạnh phúc!’

“Con trai?”

Mẹ ngạc nhiên, có lẽ vì không muốn tôi trông thấy bà ở bộ dạng lôi thôi này.

“Mẹ, sao lại để bẩn thế này chứ…? Làm con thấy áy náy quá… Về nhà thôi, mẹ không cần làm những việc này nữa đâu.”

Cha tôi hớt hải chạy tới.

“Trời, sao vội thế… Nghe cha nói hết đã. Mẹ con ở tầng cao nhất… Ơ? Em yêu?”

“Sao Hun lại ở đây? Em định tắm rồi mới đến gặp cơ mà…?”

“…?”

***

Giờ tôi đang ở tầng cao nhất của tòa nhà, nhâm nhi cà phê trong khi ngơ ngác.

“Thật luôn hả?”

“Con à, có gì không ổn sao?”

Thì ra mẹ người ngợm lấm lem là vì dọn dẹp thật, nhưng là dọn… quái vật. 

Vì lũ quái vật cũng cực kỳ bẩn thỉu mà.

Còn về tòa nhà này, nó được đứng tên mẹ và thuộc công ty top 5 ở Hàn Quốc. 

Mẹ là chủ tịch, và cha là phó chủ tịch.

“Không, ý con là… Con cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.”

Khi cổng không gian xuất hiện, thế giới đã rơi vào hỗn loạn. 

Nhưng trời không tuyệt đường sống của nhân loại, những người sở hữu sức mạnh siêu nhiên với khả năng chống lại quái vật đã ra đời ngay sau đó, và họ được thế gian gọi là ‘thức tỉnh gia’. 

Những người đi săn quái vật sẽ mang danh ‘thợ săn’, và cha mẹ tôi cũng thuộc nhóm đó.

Khi tôi mất tích, cha mẹ đã nghĩ rằng tôi bị cuốn vào cổng không gian. 

Sau đó, họ thức tỉnh, dạy dỗ trẻ em, làm từ thiện, quyên góp các kiểu để ngăn những trường hợp như tôi tái diễn.

“Cơ mà con trai của cha mẹ lại bước ra từ cổng không gian ư… Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

“À, thực ra…”

Tôi kể vắn tắt những điểm chính. 

Cha mẹ tin ngay lập tức mà không có chút nghi ngờ nào cả.

“Sao phải nghi ngờ chứ? Thế giới này đã loạn hết rồi mà.”

“…”

“Vậy cô bé này đến từ thế giới kia à?”

Mẹ nhìn Laila, cô ấy liền chớp mắt và trao đổi ánh nhìn với mẹ. 

Mà, tôi cũng tò mò về chuyện đó đây.

“Laila, sao em theo anh về đây được thế?”

“Em đã ước với Nữ Thần. Ngài ấy bảo là nếu đánh bại Ma thần, mỗi người trong tổ đội sẽ được nam một điều ước.”

Nữ Thần chết tiệt… 

Con mắm ấy chỉ nói rằng sẽ đưa tôi về nhà, chứ không nhắc gì đến chuyện ban điều ước!

“Ừm… Cháu là Laila, nhỉ?”

Nghe mẹ gọi tên, Laila ngước lên chăm chú nhìn bà ấy.

“Cháu không có nơi nào để đi cả, hay là ở đây cùng với cô nhé?”

“Hả?”

“So với thằng cu cục súc này, cô thích có một đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn hơn. Mà làm con dâu thì càng tốt…”

‘Mẹ vừa nói gì thế hả?’

“Mẹ nói thế trước mặt làm con buồn đấy…”

“Mẹ cũng đã đau lòng biết bao khi con biệt vô âm tín mà.”

“…”

“Đùa thôi.”

Tôi nheo mắt nhìn mẹ. 

Đùa gì mà nghe giống thật thế hả…

“Dù sao thì, Laila? Để hòa nhập với thế giới này, cháu cần học văn hóa, ngôn ngữ và nhiều thứ khác nữa. Cô sẽ tìm giáo viên hỗ trợ, nên là đừng lo nhé.”

Tôi dịch lại lời mẹ cho Laila. 

Sau khi hiểu ra, cô ấy cười rạng rỡ và liên tục cúi đầu cảm ơn.

“Thế con trai, giờ con định làm gì?”

“Con tính quay lại trường…”

“Con à, con bị đuổi học rồi.”

“Đuổi học á?”

Nhờ sự hỗ trợ của cha mẹ và chuyên tâm học hành, tôi đã ghi danh vào một ngôi trường top 3 Hàn Quốc.

“Không xin nghỉ mà tự ý bỏ học 5 năm, con nghĩ trường nào chứa chấp loại học sinh như vậy chứ?”

“…”

“Theo cha mẹ thấy thì con đã phá cả còng mana nhỉ, và nghe chuyện về thế giới kia thì chắc hẳn là con mạnh lắm. Hay là theo cha mẹ làm thợ săn đi?”

“Ừm… Trước khi trở về, con đã chiến đấu nhiều quá rồi. Giờ con chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

“Ừ, chắc con còn rối bời lắm. Nghỉ ngơi đi nhé. Mà con vẫn chưa ăn uống hẳn hoi gì nhỉ?”

Và thế là bốn người – tôi, cha, mẹ cùng Laila – đến một nhà hàng bò nướng sang chảnh. 

Với cái thể chất ăn khỏe và đồng thời, lâu lắm mới được đụng tới thịt bò, tôi đã ăn đến no căng cả bụng.

[Thịt nướng Wolje: 2.642.000 won]

“Chưa tốn bao nhiêu nhỉ? Các con đã ăn đủ no chưa thế?”

‘Ủa mẹ ơi… Nhà mình giàu cỡ nào vậy…’

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

:))) đùa mẹ chấp nhận con dâu luôn r
Xem thêm
=))) nhà khá giả là như này á hả
Xem thêm
Nhà anh giàu, BỐ MẸ LÀM TO, con dâu chung thủy. HẾT BÀI
Xem thêm
Hmm... Thức tỉnh, Cổng không gian, Thợ săn, Quái vật... quen nhỉ ae
Xem thêm
Bên kia khó khăn bên đây cha mẹ giàu Vô Cùng Luôn:)))
Xem thêm
Hm từ chỗ có của ăn của để, anh về phát thấy mình thành đại thiếu gia :)))
Xem thêm
đùa =))))
Xem thêm
TRANS
Gia đình nhận dâu nhanh thế =))))
Xem thêm