• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1

Chương 01: Ma Pháp Thiếu Nữ – Makima Mahoyo

1 Bình luận - Độ dài: 3,407 từ - Cập nhật:

Riiiin... Riiiin... Riiiin... Riiiin...

Một nơi nào đó trong lòng Tokyo.

Giữa quán cà phê đông đúc, nơi tiếng trò chuyện rộn ràng không ngớt, bỗng vang lên một âm thanh leng keng trong trẻo – không giống chút nào với tiếng chuông điện thoại thông thường.

Ngay lập tức, mọi âm thanh lắng xuống.

Bởi vì ai cũng biết tiếng chuông đó xuất phát từ đâu.

Mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn về phía một cô gái.

(...Là của mình đây mà...)

Không mấy hứng thú, tôi hững hờ mở hộp gương phép bỏ túi đang không ngừng kêu inh ỏi.

Tôi ngập ngừng nhìn vào trong.

Chữ “Shinjuku” hiện lên trong gương, phát sáng.

Tôi khẽ cau mày.

(Lại nữa à...? Xa lắm đấy... Chán ghê...)

Tôi nhấn vào nút “Chuyển Tiếp” nằm bên dưới chiếc gương.

Làm ơn đấy, hãy để ai khác nhận nhiệm vụ này đi...

Tôi bận lắm...

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhưng lời nguyện ước ấy chỉ tan vào hư vô...

Tiếng chuông ngừng lại một lúc – rồi đột ngột vang lên to hơn nữa

RÌ-RÌ-RÌ-RÌ-RÌ-RÌ-RÌ!!

Không ổn rồi.

(Haizz... Không có ai khác gần Shinjuku hơn à...?)

Chắc chắn là không rồi.

Nếu có thì họ đã không gọi tôi.

Cảm giác nặng nề bao trùm lấy tôi.

Thật chán chường...

Vừa mới tập trung học hành được một chút thì...

“Ê này, Maho-chan. Chuông gọi reo kìa? Cậu không định đi à?”

Người vừa lên tiếng là Reina Tsubaki, cô bạn thân thuở nhỏ với mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt to tròn dễ thương.

Mọi người vẫn thường gọi nhỏ là Rei-chan.

Dạo gần đây, sau giờ học, hai đứa tôi thường ghé quán cà phê quen thuộc này để ôn thi đại học cùng nhau.

Nhưng mà… lúc nào cũng bị mấy vụ thế này làm gián đoạn.

“Không muốn đi đâu~ Xa thí mồ, mà tớ còn đang ôn thi nữa~”

Tôi than vãn với nhỏ bạn thân.

“Ừa, cơ mà sắp sửa…” – Reina vừa định nói gì đó thì...

CỐC! CỐC! CỐC! CỐC! CỐC! CỐC! CỐC!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Ồ! Có người đến đón rồi kìa, Mahoyo-chan. Xin lỗi nhé, để bác ra mở cửa.”

Ông chủ quán cà phê vui vẻ bước tới cửa.

“Đừng mở màaa~” – tôi kháng cự yếu ớt, dù biết cũng vô ích.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, một thứ gì đó lao vào với tốc độ kinh hoàng.

“Mahoyo-chan! Tại sao lại không chịu trả lời khi được gọi hả?!”

Vừa hét lên, một con quạ bay vút vào quán từ cửa chính.

Nhưng đó không phải loài quạ thông thường.

Nó khoác lên mình một màu lông trắng muốt, hiếm có.

Và nó thậm chí còn biết nói tiếng người nữa.

Thật ra thì… đó chính là sử ma của tôi.

“Thôi nào, đi mau lên! Có người đang kêu cứu đấy! Biến hình ngay và trở thành ma pháp thiếu nữ đi nào!!”

Con quạ – sử ma của tôi – liên tục hối thúc.

“Không đời nào! Khu mị phụ trách là Chofu cơ mà! Tại sao mị lại phải mất công chạy sang tận Shinjuku chứ? Với lại gần đây bị gọi nhiều quá luôn đó!”

Đúng vậy.

Tôi – Maki Mahoyo – là một ma pháp thiếu nữ hoạt động tại Chofu, nơi tôi sinh ra và lớn lên, thuộc Tokyo.

Lần đầu tiên tôi biến hình thành ma pháp thiếu nữ là hồi lớp 3 tiểu học.

Và hiện tại, tôi đã là học sinh lớp 9, năm cuối cấp 2 – một sĩ tử chuẩn bị thi chuyển cấp, nhưng vẫn tiếp tục làm ma pháp thiếu nữ.

Tính ra thì tôi đã có 7 năm kinh nghiệm, cũng tạm gọi là “lão làng”.

Nhờ vậy nên dạo này tôi cứ bị gọi hỗ trợ cho những khu vực không thuộc phạm vi của mình, như vụ hôm nay chẳng hạn.

“Đành vậy thôi! Ma pháp thiếu nữ của Shinjuku là tân binh mà! Nghe nói tên quái nhân hôm nay mạnh lắm, thành thử con bé đang gặp rất nhiều khó khăn! Em là hy vọng cuối cùng đấy!”

“Quạc! Quạc!” – con quạ cứ kêu inh ỏi.

Mọi người trong quán cà phê thì đã quá quen với hoàn cảnh này rồi chẳng ai lấy làm ngạc nhiên mà cuống cuồng cả.

“Nói là tân binh chứ chẳng phải Kayo-chan, người phụ trách Shinjuku, đã làm được nửa năm rồi sao? Đâu cần em giúp nữa.”

“Kayo-chan nghỉ rồi đó.”

“Cái gì!? Mới nghỉ á!?”

“Ma pháp thiếu nữ mới của Shinjuku vừa được phân công cách đây hai tuần thôi. Mà còn là học sinh tiểu học nữa kìa.”

“Cái đó thì phải nói sớm chứ! Aaa trời ơi! Được rồi! Đi thì đi!! Được chưa?!”

Tôi hét lên rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tất nhiên, không phải vì mắc tiểu rồi.

Mà là để Biến Hình.

“Mahoyo-channn, biến hình ở đâu chẳng được cơ chứ. Ánh sáng phép thuật sẽ che cơ thể cho mà~?”

“Hongg! Mị không thích biến hình trước mặt người khác! Đợi xíu đi!!”

Lúc còn học tiểu học thì tôi chẳng mấy để tâm đến chuyện này.

Nhưng mỗi lần biến hình, quần áo đang mặc sẽ biến mất.

Cơ thể sẽ được bao phủ bởi ánh sáng lấp lánh, rồi sau đó sẽ được thay bằng lễ phục dành cho ma pháp thiếu nữ.

Nghe thì thần kỳ đó, nhưng thực sự chả hiểu nổi, lại còn xấu hổ nữa chứ!

Dù không bị nhìn thấy “toàn bộ” đâu, nhưng trong lúc biến hình, đường nét cơ thể vẫn sẽ bị thấy rõ mà!!

Tôi nhanh chóng biến hình ngay trong nhà vệ sinh.

Mái tóc đen dài của tôi giờ đã biến thành tóc vàng buộc hai bên.

Bộ đồng phục trắng và xanh nhạt của trường học cũng đã biến thành một bộ váy lộng lẫy màu đỏ và hồng, đúng kiểu “Ma Pháp Thiếu Nữ”.

Thậm chí, lớp trang điểm hoàn chỉnh còn được thêm vào luôn cơ.

Tôi soi gương để kiểm tra lại hình dạng sau khi biến hình.

(Ổn rồi đấy!)

Khi tôi vội quay lại bàn thì thấy Reina đã giúp tôi thu dọn hết sách vở và tập ghi chép.

“Maho-chan, để đồ ở đây tớ giữ nhé. Nếu cậu về trễ thì mai tớ mang đến trường cho!”

“Uuh... lúc nào cậu cũng giúp tớ hết. Cảm ơn cậu nhiều nha, Reina...”

Tôi chân thành cảm ơn cô bạn thân thiết.

“Không có gì đâu ☆ Cố gắng lên nhé, Maho-chan!”

Reina vừa nói, vừa xoa đầu tôi như thói quen.

“Cẩn thận nhé, Mahoyo-chan!”

“Làm việc chăm chỉ vào nhé~”

“Đi cẩn thận nha, Mahoyo-chan!”

Ông chủ quán và các vị khách thân trong tiệm – vốn đã quá quen với chuyện này – vẫy tay tạm biệt tôi một cách vui vẻ.

“Con đi nhé~!”

Tôi vừa đáp lại vừa vẫy tay chào mọi người, rồi bước ra khỏi quán cà phê.

Ngay khi bước ra khu bãi đậu xe trước mặt cửa quán, tôi hét lên:

“Triệu hồi, Ma Pháp Chổi!”

Một ma pháp trận màu cam hiện lên lơ lửng giữa không trung, và từ đó, một cây chổi xuất hiện.

Tôi cưỡi lên ma pháp chổi của mình.

Cơ thể khẽ nhấc bổng lên không trung một cách nhẹ nhàng.

Chú quạ trắng – sử ma của tôi – nhẹ nhàng đậu lên vai tôi.

“Xuất phát thôi nào! Ma pháp thiếu nữ Mahoyo-channn!”

Quả là tên sử ma vô tư và ồn ào.

“Bám chắc vào nhé, đừng có rơi đấy.”

Tôi truyền ma lực vào ma pháp chổi, và ngay lập tức lao vút lên bầu trời với tốc độ kinh ngạc.

◇◇◇

Tôi đang cưỡi chổi trên khu dân cư giữa lòng thành phố Tokyo.

Phía dưới là chuyến tàu tốc hành của tuyến Keio đang chạy.

Vừa tiện luôn, tôi quyết định bay theo con tàu này.

Nói sơ qua thì, tôi đang sử dụng một lớp màng bảo vệ ma thuật để chống lại sức cản của gió, nên dù bay nhanh cỡ nào cũng chẳng vấn đề gì.

Tôi lướt gió vù vù với tốc độ ngang với đoàn tàu.

"Mahoyo-chan, sao lại thong thả thế? Bay với vận tốc âm thanh thì đến nơi chỉ trong tích tắc thôi mà!"

"Đừng có nói mấy điều ngớ ngẩn như thế, Sei-chan. Bay với vận tốc âm thanh trong khu dân cư sẽ tạo ra sóng xung kích và phá nát mọi thứ mất! Thay vì thế, hãy nói cho mị biết thêm thông tin về tên quái nhân đi."

Sei-chan là tên con quạ – sử ma mà tôi nhận được khi trở thành ma pháp thiếu nữ.

Tên đầy đủ là "Seiya."

Tôi đặt theo tên một thần tượng mà tôi thích hồi nhỏ.

Gần đây tôi lại nghĩ, lẽ ra nên chọn một cái tên nghe giống quạ hơn…

Nhưng thôi, cũng được mà.

"À, tên quái nhân xuất hiện lần này có mức nguy hiểm là hạng B đó."

"Hạng B à… tức là cấp tội phạm có vũ khí… phiền phức thật."

"Quái nhân" – nói đơn giản là những kẻ chống lại xã hội loài người.

Ban đầu họ là con người, nhưng đã ký khế ước với "Ác Ma" và từ bỏ nhân tính.

Quái nhân đánh mất trái tim con người và đổi lại có được sức mạnh phi thường hay năng lực siêu nhiên.

Người bình thường không thể thắng được một quái nhân.

Phải cần đến lực lượng cảnh sát vũ trang hoặc quân đội.

Vì vậy, những ma pháp thiếu nữ lanh lẹ, thiên địch của quái nhân, sẽ được gọi đến ứng cứu.

Công việc chính của ma pháp thiếu nữ là tiêu diệt những quái nhân làm điều xấu.

Ngoài ra còn có yêu quái, ma thú, oan hồn… đủ loại nguy hiểm khác.

Tóm lại, mỗi khi quái nhân xuất hiện, thiệt hại xung quanh rất lớn.

"Đúng thế! Nên phải nhanh lên thôi!"

"Thiếu nữ ma pháp mới có bị thương không? Không sao chứ?"

Nghe bảo là cô bé mới nhận chức hai tuần trước, nên tôi rất lo.

"Ừm… nghe nói cô bé giỏi phép hồi phục, với lại ma pháp thiếu nữ vốn cứng cáp nên chắc không bị thương nặng đâu. Nhưng lại yếu khoản tấn công, với lại có con tin nữa nên cô bé đang gặp khó khăn đó."

"À, này hay xảy ra với tân binh nhỉ."

Cơ bản thì ma pháp thiếu nữ thường là những cô gái tốt bụng, nên không quen tấn công người khác.

Nhất là khi quái nhân từng là con người.

Dù ngoại hình đã thay đổi khác xa, nhưng vẫn khó lòng ra tay.

"Nếu ai cũng tấn công quái nhân dứt khoát như Mahoyo-chan thì tốt quá rồi!"

"Thật là hỗn láo, đồ thú cưng."

Tôi vẫn biết điều chỉnh lực đánh mà.

Vừa trò chuyện, tôi vừa tiếp tục bay song song trên tàu bằng cây chổi ma thuật.

Tàu bắt đầu giảm tốc độ dần.

"Nếu tàu tốc hành dừng thì chắc đến ga Meidaimae rồi."

Con tàu dừng lại.

Tôi lướt chổi bay qua bên trên.

Phía trước, thấp thoáng những tòa nhà cao tầng hiện ra.

"Mahoyo-chan, sắp đến Shinjuku rồi đấy."

"Vậy à. Vậy tên quái nhân xuất hiện ở khu nào, Sei-chan?"

Tôi chuyển từ chế độ tán gẫu sang trạng thái tập trung.

"À thì, ở Kabukicho đó. Chỗ đó đông người nên chắc cô dễ thấy thôi."

"Lại nữa à… chỗ đó toàn bợm rượu, khó chiến đấu lắm…"

Kabukicho là một trong những khu sầm uất nhất Shinjuku.

Quán bar nhiều, buổi tối đông người.

Tôi bay xuyên qua giữa các tòa nhà cao tầng ở Shinjuku trong khi trò chuyện.

Trước ga, đông nghẹt những nhân viên văn phòng vừa tan ca.

Thỉnh thoảng, sẽ có vài đứa trẻ chỉ tay và hét: “Ma pháp thiếu nữ kìa!”

"Chưa đến 7 giờ mà? Bợm rượu chắc chưa nhiều đâu?"

"Ngây thơ quá, Sei-chan. Shinjuku lúc nào chẳng đầy mấy tay đó."

"Thật là con phố tệ nạn nhỉ. Ồ, có lẽ đến rồi đấy?"

Đúng như lời Sei-chan, giữa con đường lớn đầy cửa tiệm, có một đám đông đang tụ tập lại.

Đám đông tạo thành hình vòng tròn, ở trung tâm là một bóng người kỳ lạ.

Dáng vóc thì có vẻ là đàn ông.

Điểm nổi bật nhất: thân hình khổng lồ.

Cao phải đến bốn mét.

Không thể là con người được.

— Là quái nhân.

Và rồi-

"Nghe đây, quái nhân! Anh đã bị bao vây! Hãy thả con tin và đầu hàng ngay lập tức!"

Một người trông như cảnh sát lên tiếng cảnh báo.

Xung quanh cũng có vài người mang khiên lớn và dùi cui.

"Ồ, cảnh sát có mặt rồi.."

Quái nhân hạng B thì nhiều cảnh sát có vũ trang vẫn xử lý được.

Chỉ là người thường không thắng được thôi.

Nhưng xem ra cảnh sát cũng đang lúng túng vì hắn có con tin.

Có vẻ tôi nên giúp một tay.

Tôi đáp xuống giữa đám đông, giữ khoảng cách với tên quái nhân.

Người đầu tiên phản ứng là quái nhân.

"M-Mày là ai!? Xuất hiện từ đâu vậy!?"

"Tôi à? Tên tôi là…"

Trước khi tôi kịp trả lời, xung quanh đã náo động.

"A, ma pháp thiếu nữ đó là!"

"Tóc vàng bím hai bên, váy chiến đấu đỏ!"

"Quang Ma Pháp Thiếu Nữ – Magi Sunshine!"

"Ma pháp thiếu nữ của Chofu!!"

"Chính là ma pháp thiếu nữ kỳ cựu đó!"

"Đúng rồi! Bảy năm kinh nghiệm đấy!"

Tôi chỉ mới học lớp 9, làm ơn đừng gọi là "kỳ cựu" nữa.

Tôi vẫn còn trẻ trung lắm, được chưa!?

"Thế này thì thắng chắc rồi!"

"Đi uống tiếp thôi anh em!"

"Hồi tiểu học Mahoyo-chan dễ thương lắm mà."

"Giờ vẫn dễ thương mà! Đừng có nói bậy!"

"Dạo này trông hơi nghiêm khắc thì phải."

"Chính cái đó mới hấp dẫn chứ! Tôi muốn bị Mahoyo-tan nhục mạ!"

"Haa… haa…"

"Biến thái quá."

Tiếng cổ vũ vang khắp nơi.

Cổ vũ…?

Có chắc là cổ vũ không vậy?

Dù sao đi nữa, tên tôi cũng khá nổi, có nhiều người nhận là fan.

"Mahoyo-san! Cô đến giúp chúng tôi sao?"

"Yumiko-san, tôi đến hỗ trợ đây~"

Một nữ cảnh sát chạy về phía tôi.

Chị Yumiko làm ở sở cảnh sát Shinjuku, tôi từng hợp tác vài lần rồi.

"Tình hình thì… tôi nhìn là hiểu."

"Đối phương là quái nhân loại khổng lồ, nguy hiểm cấp B. Chúng tôi đã bao vây nhưng có người bị bắt làm con tin nên rất khó xử lý."

"Rồi, cứ để tôi lo."

"Xin hãy cẩn thận!"

Tôi trả lời nhẹ nhàng rồi bước thẳng về phía quái nhân.

"Đ-Đừng lại gần! Mày không sợ con tin bị gì à!?"

Quái nhân to xác mà nói chuyện nhỏ nhen ghê.

Có hai con tin.

Một là ông chú say rượu, còn lại là cô bé ma pháp thiếu nữ mới.

Ông chú say rượu thì đang ngủ khò, cô bé thì sợ run người.

Cả hai bị trói và nằm dưới chân quái nhân, nhưng không bị thương.

(Hừm, làm gì giờ… Trước hết nên đảm bảo an toàn cho con tin vậy.)

Tôi rút cây gậy phép ngắn, vung nhẹ một cái.

"Thái Dương Ma Pháp – Quang Kết Giới!"

Ánh sáng bao quanh hai con tin.

"Gì vậy!?"

Quái nhân hoảng hốt định đụng vào.

Nhưng…

"K-Không chạm được!!"

Một bức tường vô hình chắn giữa hắn và con tin.

Kết giới ánh sáng của tôi khiến hắn không thể chạm vào họ.

"Ôôôôô!!"

Đám đông reo hò.

"Tôi đã bảo vệ con tin rồi nhé. Này, quái nhân, chịu đầu hàng đi. Mục đích của anh là gì? Làm mấy chuyện này chả có kết cục tốt lành gì đâu."

Tôi hỏi.

Quái nhân gào lên:

"Im đi!! Chỉ vì tham ô vài trăm man bị phát hiện mà tôi bị đuổi khỏi công ty sau 10 năm làm việc! Rồi bị con phò đó tán tỉnh lừa tiền, quan hệ mới một lần mà đã bị lây bệnh! Tôi nổi điên, định phóng hỏa công ty cũ thì gặp một Ác Ma giả dạng người thường rủ rê: 'Có muốn trả thù thế giới  không? Tôi cho anh sức mạnh'. Thế là tôi thành quái nhân… lại còn loại khổng lồ nữa! Với thân hình thế này tôi chẳng sống nổi nữa! Đời tôi coi như chấm hết! Thế giới này sai hết rồi! Tôi sẽ phá nát tất cả! Làm mọi người khổ sở! Tấn công ma pháp thiếu nữ thì truyền thông sẽ chú ý, mạng xã hội lan truyền! Tôi không sai! Thế giới này mới sai!!"

"Trời ạ…"

Nghe thì có vẻ bi thảm, nhưng chẳng có tí gì khiến tôi đồng cảm.

Rõ ràng là tự làm tự chịu mà?

Có vẻ hắn mới trở thành quái nhân gần đây.

Một tên ma mới.

(Dạo này nhiều người thành quái nhân ghê…)

Tôi cũng thấy hơi tội.

Nhưng không được nghe theo lời dụ dỗ của Ác Ma.

Đã thành quái nhân thì mất đi quyền làm người.

Bị định nghĩa là giống loài khác.

Nói tiếng người, nhưng không còn nhân tính, là dã thú hại người.

Quái nhân thì khó có thể quay lại làm người.

Hắn cũng chẳng thèm nghe lời cảnh sát.

Vậy chỉ còn cách "tiêu diệt".

"Haa… muốn tấn công ma pháp thiếu nữ để gây chú ý à…"

Thật lý do tệ hại.

Nhìn quanh thì nhiều người đang quay video.

Chắc sẽ đăng lên mạng.

Sự kiện liên quan đến ma pháp thiếu nữ thì thường gây sốt.

Tiếc là đúng như mục tiêu "gây chú ý" của hắn.

Tôi thấy bực.

"Đúng là đồ ích kỷ!"

Tôi tiến thẳng về phía hắn.

Con tin đã an toàn.

Nên không có gì lo.

Tôi đứng đối diện quái nhân.

"Anh đúng là tên chán đời."

"M-Mày nói gì!?"

"Cô bé kia mới tiểu học thôi đấy. Là người lớn mà lại trở thành quái nhân để bắt nạt một bé gái, không thấy nhục à?"

"M-Mày biết gì mà nói!!"

Hắn giơ nắm đấm lên.

Tôi chỉ yên lặng nhìn.

GON!

Một âm trầm vang lên, mặt tôi đau nhói.

Miệng bị rách, máu trào ra.

"Kyaaaa!!"

Tiếng hét vang lên.

"Magi Sunshine bị đấm rồi!?"

"Mahoyo-chan bị đánh!?"

"Không thể nào!!"

"Mahoyo, chạy đi!"

Người xem ồn ào.

"H-Hehe. Sao hả, cú đấm của tao… ma pháp thiếu nữ cũng chẳng chịu nổi…"

Hắn nói gì đó.

Haa… cũng hơi đau thật.

"Giờ đến lượt tôi."

Tôi nắm nhẹ tay phải.

Ngay lập tức, thánh ma lực tỏa sáng quanh nắm đấm tôi.

"Gì vậy!? Ma lực quái quỷ gì thế!?"

Hắn hoảng hốt, nhưng tôi mặc kệ.

"Đ-Đợi đã! Không phải vậy!"

Quá trễ rồi, vừa đấm người ta xong đấy.

Tôi bước tới – chỉ một bước đã tiếp cận được hắn.

"Thái Dương Ma Pháp – Huy Quang Quyền!"

 Thiệt là nhẹ nhàng, tôi tung ra một cú đấm thẳng.

ĐÙNG! – âm thanh như thể hai chiếc xe tải vừa đâm nhau vang lên.

"Uwaa!!!"

Hắn gào lên như một con ếch bị dẫm phải, bay văng ra xa.

Tôi nương tay rồi đấy.

Đấm thật chắc hắn gãy đôi mất.

Hắn bị hất văng vài mét, lăn mấy vòng rồi nằm im bất động.

"Waah!"

"Ma pháp thiếu nữ thắng rồi!!"

"Tất nhiên! Là Mahoyo-san mà!"

"Quá mạnh!"

"Quả không hổ danh mạnh nhất Tokyo!"

"Ma pháp thiếu nữ mạnh nhất thủ đô!"

"Tuyệt vời!"

"Kya~! Ký tên cho em với~!"

Những người đứng xem vừa nãy còn ồn ào bàn tán, giờ đây đã trở mặt ca ngợi tôi.

(Haizz...)

Tôi vừa mỉm cười vẫy tay, vừa thở dài trong lòng.

― Ma Pháp Thiếu Nữ mạnh nhất Tokyo.

Dù chẳng mong muốn chút nào... đó lại chính là biệt danh thứ hai của tôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thú vị phết
Xem thêm