Nơi đây được tứ diện bao phủ bởi núi non, là trung tâm của cả thế giới.
Mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng đi qua trên ngôi làng suối nước nóng Nyohhira.
Những ánh mắt hiếu kỳ đang nhằm vào Lawrence.
“Ôi chu choa. Chẳng phải đây là ông chủ của Sói và Gia vị sao?”
Tuy bầu trời rất quang đãng, vẫn phải mất một thời gian để mặt trời ló dạng trên vùng đất được núi non ôm ấp này. Ngôi làng vẫn còn bị bao phủ trong bóng tối nhá nhem, và thật khó để nhìn thấy mặt nhau từ xa. Hiện tại những bà hầu của nhiều nhà tắm khác nhau đang tụ họp lại và âm thầm tám chuyện trong góc làng, rồi bỗng họ náo động hẳn lên, hệt như bồ câu hoảng hốt khi trông thấy lũ quạ.
Lawrence giẫm lên lớp tuyết và đứng đó, nụ cười ẩn hiện bên trong hơi thở trắng xóa dưới cái lạnh. Anh bỏ chỗ củi lửa mà mình mang theo xuống.
Có những nơi đã trở thành chốn tụ họp cho các bà hầu và thôn nữ trong khung giờ sáng sớm này. Chúng bao gồm cối xay nước, quanh giếng và vân vân, nhưng nơi Lawrence đến hôm nay là lò nướng bánh mì công cộng.
“Có chuyện gì xảy ra với Hanna sao? Cô ấy bị ốm ư?”
“Không biết con gái anh ấy có đang ngủ nướng không nhỉ.”
“Bác quên rồi à? Con gái anh ấy đã dũng cảm lên đường phiêu lưu rồi. Từ lâu rồi tôi cũng muốn được làm thế á.”
“Ồ, thật vậy á? Từ khi sinh ra đến giờ tôi chỉ biết mỗi nơi này là nằm bên ngoài làng thôi.”
“Nhưng đúng là bất ngờ khi thấy đích thân ông chủ đến đây đó. Bác có nghĩ là cô Holo cũng ốm rồi không?”
“Ôi tệ quá. Chúng ta phải đi thăm họ thôi.”
Mỗi một hoặc hai lần một tuần, những người phụ nữ này sẽ đến đây nướng tất cả số bánh mà mỗi nhà cần. Cuộc sống ở đây rất tẻ nhạt, nên thứ duy nhất họ có thể làm để giải trí là tán gẫu về ngôi làng.
Vốn dĩ công việc này là dành cho các bà hầu, hoặc nếu họ không làm được, những cô vợ trẻ hoặc tớ gái sẽ đi thay. Nên chỉ cần một người đàn ông đến là quá đủ là làm dấy lên những bàn tán. Đến cả Lawrence cũng thấy bản thân trông thật ngớ ngẩn khi mang theo củi trên lưng và kẹp bột bánh đã được nhồi rồi bọc trong vải dưới nách.
Cứ thế này thì sẽ thành ra vợ mình đã bỏ nhà mà đi nhỉ?
Nhưng nụ cười của Lawrence không hề lay chuyển trước bầy bồ câu vô tâm này.
Những lời đồn của họ lan nhanh như gió khắp ngôi làng. Tuy anh đã làm chủ một nhà tắm ở đây được hơn mười năm, anh vẫn bị đối xử như một người mới, nên anh không thể bất cẩn được.
Thay vào đó, anh thầm chửi thứ đã ép anh phải đi làm công việc này, khi anh tưởng tượng cảnh Holo vợ mình giờ này có khi đang thảnh thơi ở nhà tắm.
“Không, chúng tôi đã tiếp đón một vị khách bất ngờ. Hai người kia đang có chuyện quan trọng để làm rồi, nên hôm nay tôi mới đến.”
Khi anh nói thế, tiếng bàn tán của những người phụ nữ im bặt.
“Ồ… Đừng nói là người đó đang làm khách ở Sói và Gia vị đấy nhé?”
“Thật rắc rối làm sao mà.”
Người này không chỉ nghe được có vài mẩu nói chuyện vụn vặt, mà thực ra biểu cảm cho thấy có sự chân thành ở đây.
“Bác có nghĩ họ đến ở lần đầu ở chỗ Yoseph không?”
“À có chứ. Đó là nhà tắm lâu đời nhất trong làng mà.”
“Sau đó là nhà Abel?”
“Theo sau đó nữa là nhà Ramaninov?”
Họ lần lượt liệt kê ra những cái tên chủ nhà tắm. Họ là con cháu của những người từ tứ xứ đổ đến đây để xây nhà tắm, nên mỗi nơi đều có sự độc đáo riêng.
“Vậy có thể cho là ông ta sẽ ở những nơi khác nhau cho đến mùa xuân không?”
“Ông ta lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt cau có, như có chuyện gì đó không ổn vậy.”
“À, tôi biết nè. Ông ta yêu cầu nhiều lắm, như là được phục vụ bữa trưa rất sớm từ buổi sáng. Thật là nhiễu sự mà! Nhưng ông ta trả hậu hĩnh lắm…”
“Này, đừng để tiền bo làm phân tâm chứ. Chồng tôi nghĩ ông ta rất có thể đang điều tra làng này đấy.”
“Trời! Mấy bác có nghĩ vị khác đó là từ cái làng suối nước nóng chuẩn bị được xây bên kia ngọn núi không?”
“Nhưng thực sự ông ta lại không dùng nhà tắm nhiều đến thế cơ.”
“Đúng đấy. Nếu ông ta định xây nhà tắm mới, thì lẽ ra ông ta đã phải đi ngắm nghía khắp làng rồi.”
Cuộc trò chuyện của họ diễn ra trôi chảy như thể đã viết sẵn từ trước ra vậy, và kiểu nói chuyện của họ giống nhau đến mức khó mà phân biệt được ai là ai dưới ánh sáng nhá nhem. Vì họ đến cùng nhau mỗi tuần để nướng bánh, cách nghĩ của họ cũng dần trở nên giống nhau luôn rồi.
Trong khi Lawrence quan sát họ, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao Holo lại tỏ ra như thể phải khó khăn lắm cô mới ra khỏi giường nổi.
Họ đối xử với cô theo cách khác, đặc biệt là khi cô là một nàng dâu mới, nhưng quan trọng hơn là cô là phu nhân trẻ ở một nhà tắm nơi không ai trong số họ làm việc. Họ hầu như chỉ giữ khoảng cách và không giao thiệp gì. Dù đây là cách họ thể hiện sự tinh tế và biết bản thân chỉ là người làm thuê, nhưng chính kiểu đối xử này lại là điều khiến Holo khó chịu nhất.
“Chà, nếu ông ta ở nhà anh, Lawrence à, thì có nghĩa là chuyến đi của ông ta đã đến hồi kết thúc rồi đấy.”
Anh nghe thấy tên mình được gọi và trở lại với thực tại. Cùng lúc đó, trước cả khi anh kịp nắm bắt nội dung của cuộc trò chuyện, anh đã tự động nở nụ cười. Anh đã rút được kinh nghiệm rằng nếu giữ được biểu cảm vui vẻ, mọi tình huống đều sẽ trở nên tốt hơn.
“Tôi dám chắc là ông ta đã luôn nhăn nhó từ khi đến đây rồi, nhưng tốt nhất là đừng nên quan tâm làm gì. Đi đến nhà nào ông ta chẳng thế. Anh mở ra nhà tắm của mình chưa lâu, nên tôi đoán ông ta sẽ chỉ gây rắc rối thôi…”
“Từ lâu lắm rồi cũng có những người như vậy mà. Toàn là mấy tên khách hống hách!”
“Đó là tận từ khi bác còn trẻ rồi… Tầm hơn hai mươi năm trước ấy nhỉ?”
“Này nhé! Tôi vẫn còn trẻ à nha!”
Lawrence mỉm cười khi trông thấy hai người kia cãi vã cứ như chị em thân thiết, mọi suy nghĩ và cảm xúc đều được bộc lộ một cách thẳng thắn qua lời nó của họ. Nhà tắm của anh đã được xây dựng từ hơn mười năm trước nên nó vẫn chưa “già đến thế.”
Nơi đầu tiên vị khách đó ở lại là nhà tắm lâu đời nhất trong làng của ông Yoseph. Vậy nên cũng dễ hiểu khi ông ta chọn ghé qua Sói và Gia vị ngay trước khi rời làng, vì đó là nơi có tuổi đời ngắn nhất.
Dường như sẽ mất nhiều thời gian hơn nữa để hòa nhập với ngôi làng rồi.
“Được rồi, dù sao thì tôi nghĩ đã đến lúc mọi người tụ họp lại rồi đấy.”
Đang khi họ vẫn còn bàn tán sôi nổi như con nít, một người lên tiếng để kéo họ về thực tại. Vì lò nướng công cộng không nằm ở trung tâm làng, nơi người ta có thể dựa vào tiếng chuông nhà thờ, nên chỉ có thể ước lượng thời gian mà thôi. Và do số lượng bánh mỗi người cần tùy vào nhu cầu từng nhà, nên hầu hư chẳng có lý do gì để cả làng tụ họp lại để nướng bánh cùng lúc cả.
“Được thôi, vậy thì rút thăm đi.”
Một bà cầm lấy một nắm củi đặt cạnh lò nướng và quấn lại bằng miếng vải đeo trên eo.
Nhưng hai đầu của các nhánh củi dài bằng nhau và nhô ra một chút khỏi cái bó tạm bợ ấy.
“Đây là kiểu mới à? Không được gian lận đâu đấy!”
“Tôi già rồi, nên nếu có gian lận thì tối thế này cũng có thấy được cây nào là ngắn nhất đâu mà.”
Họ cùng phá ra cười, và từng người một rút một nhánh khỏi bó củi. Mỗi nhánh đều có độ dài khác nhau, và thanh củi càng dài, người rút được càng lợi. Lawrence là người cuối cùng được rút, và đúng như dự tính, của anh khá ngắn.
“Ô-Ôi, trời…”
“Này, mấy bác có chắc là không có ai ăn gian không đấy?!”
Giữa những người phụ nữ tỏa ra bầu không khí khó xử. Lần rút thăm này là để quyết định ai sẽ sử dụng lò nướng trước.
Không ai muốn là người đầu tiên sử dụng lò công cộng cả. Tuy mỗi người phải tự chuẩn bị củi lửa để nhóm lò, vẫn tốn kha khá thời gian để lò nóng lên. Người đầu tiên đến lượt sẽ phải dùng thêm nhiên liệu để nhóm lửa vì cái lò đã nguội lạnh sau một đêm.
“À không, thực ra như này lại hay đấy chứ.” Lawrence vì bối rối mà chen ngang. “Tôi không biết sẽ phải nhận những lời than phiền nào nếu để vị khách cau có đó chờ nữa. Nếu tôi là người cuối cùng thì có khi tôi sẽ xin được đi đầu đấy.”
Những người phụ nữ ngạc nhiên, biết rằng nếu quy trình vừa rồi của họ bị nghi ngờ về sự công bằng, họ sẽ rất mất mặt, nên tất thảy đều mỉm cười an tâm.
“Chà, nếu anh đã nói thế thì…”
“Chắc chắn là điều tốt nếu cân nhắc đến vấn đề thời gian rồi. Ở đây chúng tôi có mấy người dùng quá nhiều củi nên đã nướng bánh thành tro đó!”
“Này! Đó là vì tôi bận nói chuyện quá thôi! Và chuyện đó đã lâu lắm rồi nha!”
Vẻ tươi vui của họ đã trở lại.
Lawrence cũng mỉm cười nhẹ nhõm. Anh mở nắp lò nướng, đặt củi vào bên trong và nhóm lửa.
Xem ra vẫn còn một chút thời gian nữa trước khi họ có thể trông thấy mặt trời sau những rặng núi.
~~~
Dù mẻ bánh mì mới nướng đã được bọc trong vải, nó vẫn tỏa ra một làn khói nóng. Trên đường về, anh nhét đầy miệng bằng một miếng bánh mì mềm, và khi anh tới nhà, thì mặt trời đã treo cao trên đầu rồi.
Quả là một thử thách khá khó nhằn khi phải nướng bánh cùng với những người phụ nữ mà tay chân lẫn miệng mồm đều chăm chỉ như nhau, nhưng đứng giữa bầu trời quang đãng và mùi thơm của bánh mì mới ra lò, anh đã được tiếp thêm một chút năng lực.
Nhờ đó, khi anh trở về ngôi nhà nằm ở rìa làng và trông thấy vị khách nọ đang lặng lẽ đứng bên ngoài, anh đã có thể nói ra lời hiếu khách để xua đi cảm giác khó chịu.
“Xin lỗi vì đã để quý khách đợi.”
“Hừm.”
Lão già với dáng người nhỏ thó kêu lên đầy bất mãn. Ông cầm trên tay bữa trưa được làm bởi Hanna, và ông đang đứng dưới như đang chờ đợi bánh mì về. Ngoài những vị khách đến trọ vì bồn tắm, cũng có những người đến vì núi non, chẳng hạn như thợ săn và tiều phu, nên thấy khách ra ngoài vào buổi sáng không phải điều lạ.
Dù vậy, dựa trên cách ăn mặc của ông lão này, có vẻ nhưng ông không có vẻ gì là đã chuẩn bị cho công việc nào mà Lawrence quen thuộc.
Ông đội chiếc mũ chóp nón phủ lông, giống như một cái bát trên đầu, đôi chân mang da gấu, vai khoác lông cáo, tay đeo găng tay da hươu, và sau lưng là một chiếc rìu thô sơ. Túi đồ của ông có vẻ như chứa đủ thứ, nhưng Lawrence không thể biết bên trong có gì. Mục đích của vị khách này vẫn là một bí ẩn, và ông hầu như không bao giờ sử dụng đến bồn tắm.
Lão già cố nắm lấy nguyên bọc bánh khi Lawrence lại gần ông.
Trông ông có vẻ bối rối—nhiêu đó là quá nhiều bánh mì cho bữa trưa, và dường như lão già đã nhận ra gì đó, liền từ bỏ và rụt tay lại. Lawrence quan sát và cảm thấy một cảm giác kỳ lạ lướt qua trong lòng, rồi anh lấy ba miếng bánh lúa mì tươi và gói chúng trong một miếng vải riêng. Như thể đang đánh giá cẩn thận, Lawrence trao bánh cho lão già. Vị khách cao tuổi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ bước đi.
Người khách này khá cộc cằn, nhưng không đồng nghĩa với việc không có chút phép tắc nào.
Lawrence nhìn theo ông rời đi và nghiêng đầu. Có lẽ ông không phải là người xấu, nhưng thái độ của ông lại có vẻ u uất. Người đàn ông già đi xuống con dốc dẫn xuống đồi phía trước nhà tắm. Khi Lawrence không còn nhìn thấy bóng dáng của ông sau hàng cây nữa, anh đi vào trong và ngửi được mùi thơm từ phía phòng ăn.
Trên chiếc bàn dài là bữa sáng của anh, trông như đã được bày ra từ khá lâu rồi. Đậu nướng, thịt xông khói lát dày, phô mai cắt lát và phần cá trích muối cuối cùng mà họ đặt mua từ mùa thu năm ngoái. Xem ra nó giống hệt những gì Hanna đã đưa cho vị khách kỳ lạ kia để mang đi ăn trưa. Không thể nhầm lẫn được rằng cô ấy đã tiết kiệm chút công sức và quyết định làm luôn phần cho Lawrence.
Và ngồi bên bàn ăn là Holo, người luôn có mặt ở những nơi có mùi thơm.
“Anh về muộn. Bữa sáng đáng thương của anh nguội ngắt rồi.”
Cô liếc nhìn chồng mình, người vừa trở về sau buổi nướng bánh dưới cái lạnh.
“Anh bảo em rồi mà, họ rút thăm để xem ai được nướng trước. Đây là chuyện xảy ra nếu anh được lên hàng đầu đấy.”
Ngoài ra, đây lẽ ra phải là công việc của Holo dưới tư cách vợ của chủ nhà tắm. Trong khi tranh cãi với những lời phàn nàn vô lý của cô, anh đưa phần bánh mì còn lại cho Hanna, người vừa bước ra từ nhà bếp. Cô ấy lấy ba cái từ trong vải để đưa cho Lawrence.
Không phải hai, hay bốn, mà là ba sao? Lawrence nhìn cô ấy đầy khó hiểu, còn đối phương chỉ mỉm cười đầy tinh ranh. Đầy bối rối, anh nhận lấy bánh và ngồi xuống, và rồi cuối cùng anh cũng hiểu ra.
Cách họ dùng bữa sáng không phải là ngồi đối diện nhau, mà là ngồi cạnh sát cạnh. Ở giữa hai chiếc ghế là một cái bình gốm đựng đầy rượu.
Trước khi anh kịp phản đối rằng nhiêu đây là quá nhiều cho buổi sáng, ánh mắt anh va phải cái ly trống của Holo. Rốt cuộc anh đã nhận ra kế hoạch của Hanna và chú ý đến Holo.
“Nếu em đang muốn trách anh vì làm không tốt công việc mà em không muốn làm…” Anh kéo một cái ghế để ngồi cạnh cô. “...Thì em nên tự đi làm chứ, nhỉ?”
Anh đặt hai cái bánh lên đĩa của mình, rồi đưa cái còn lại cho Holo.
“Biết đâu họ sẽ vì ghen tỵ mà khen ngợi vì em lúc nào cũng thật trẻ trung đó.”
Holo mang ngoại hình của một thiếu nữ, và cô nhìn chằm chằm chồng mình, cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng Holo không phải thiếu nữ, cũng không phải con người. Vì đang không có ai khác trong nhà tắm, cô không phải giấu đi đôi tai trên đầu và chiếc đuôi sau lưng. Chúng là những thứ nhắc nhở rằng chân dạng của cô là một con sói khổng lồ có thể dễ dàng nuốt chừng một người, một dạng linh hồn trú ngụ trong những hạt lúa mì.
“Và đối xử với em bằng sự khách sáo xa cách đầy thiện ý dành cho người mới đến.”
Sau khi Lawrence nói xong, Holo vươn tay ra lấy cái bình gốm. Đôi tay nhỏ nhắn của cô cầm lấy cái tay cầm bình quá khổ, và cẩu thả rót rượu vào ly của Lawrence. Lúc nào cô cũng chỉ tự rót cho chính mình, nên Lawrence không thể không bật cười trước hành động lộ liễu này của cô.
“Nếu em mà đi thì chắc chắn em sẽ thấy tổn thương đó.”
Holo từng sống tại một vùng đất tên là Yoitsu, nhưng do ngẫu hứng mà cô đã xuôi về phía nam và gắn bó với một ngôi làng ở đó suốt hàng trăm năm để canh giữ những cánh đồng lúa mì. Lý do cô làm vậy từ ban đầu đã bị thời gian xóa nhòa, và cô thậm chí đã quên mất đường về nhà. Trong nỗi cô độc, cô đã trở nên trơ ra như gỗ đá.
Đó là khi Lawrence gặp cô, để rồi đây là nơi họ dừng chân.
Cô tự xưng mình là hiền giả sói, đầy khôn ngoan và thông thái, nhưng cô cũng kiêu ngạo và dễ trở nên cô đơn.
Nếu cô ở bên lò nướng bánh lúc ấy, dù cô có thể nặn ra nụ cười trước những lời thiếu tinh tế của mấy bà hầu, anh vẫn dễ dàng tưởng tượng cô sẽ nhanh cảm thấy mệt mỏi.
“Còn anh, do từng là một thương nhân, anh đã trò chuyện rất nhiều với họ và đã xây dựng được một sự uy tín khá tốt.”
Lawrence thẳng thừng nói, nhưng Holo không đáp lại gì. Cô cắt miếng thịt xông khói ra và đặt một miếng trước Lawrence.
Thường thì mỗi khi cô là người chia thịt, dù có nhìn theo cách nào đi nữa, phần của cô cũng luôn lớn hơn. Song lần này kích thước lại ngang nhau.
“Nên anh không giận đâu. Đó đơn giản là cách chúng ta phân chia công việc mà.”
Anh lấy miếng bánh mì thứ hai trên đĩa mình và chia nó làm đôi, đặt phần lớn hơn sang đĩa Holo.
“Và thế nên em đã trông nom vị khách kỳ lạ kia trong lúc anh vắng mặt mà, đúng không nào?”
Cuối cùng Holo cũng ngước lên nhìn Lawrence, đôi môi cô mím lại thành một biểu cảm chua chát, cứ như thể cô đang nghiến răng vậy.
Lawrence khẽ hôn nhẹ lên má cô và quay trở lại với đĩa đồ ăn của mình.
“Nhưng hiện tại thì mình dùng bữa sáng đã nha.”
Holo cẩn thận quan sát Lawrence trong chốc lát rồi cũng bắt đầu ăn.
Đôi tai nhọn và chiếc đuôi của cô đang vẫy tít đầy hạnh phúc.
~~~
“Em không nghĩ ông ta là kẻ xấu đâu. Em có thể cảm nhận được phần nào bản chất của người này.”
Với một Holo, người thường gặp khó khăn trong việc đánh giá người bình thường, đây là điều mới mẻ.
Vị khách nói trên đã đột ngột ghé qua vào khoảng chiều tối ngày hôm trước. “Nơi này còn phòng không?” ông hỏi một cách khẽ khàng, đến mức khó mà nghe rõ. Lawrence đã từng nghe nói về những người dành nguyên cả mùa đông di chuyển từ nhà tắm này sang nhà tắm khác.
Nhưng khi Lawrence, bị áp đảo bởi khí chất của ông ta, gật đầu, vị khách đã lặng lẽ đặt một đồng vàng lumione lên cuốn sổ ghi danh. Nhiêu đây là đủ cho một gia đình bốn người sống tiết kiệm trong vòng một tháng. Và quá dư cho để trả cho hai tuần lưu trú mà ông đã yêu cầu.
Tuy vậy, để cho hai tuần ở lại đó đáng với một đồng lumione đòi hỏi nhiều nỗ lực. Lawrence đã mời đến các nhạc sĩ và vũ công, nhưng ông khách già lại lắc đầu từ chối hết cả. Ông chỉ yêu cầu duy nhất một điều—bữa trưa được đóng gói từ sớm.
Người này rõ ràng là kỳ lạ, nhưng lại tỏ ra quá thong dong cho một kẻ đang trốn chạy sau khi gây án ở thị trấn khác, và cũng không có cảm giác rằng ông là kiểu người nhạy cảm đến mức bất mãn với mọi nhà tắm mà mình từng lưu lại. Thực sự thì dường như ông không có bất kỳ hứng thú gì đối với bồn tắm và phòng trọ.
Trước khi đến đây, vị khách đặc biệt này đã từng lưu lại tại nhà tắm uy tín nhất trong làng.
Sống ở đó là một cậu trai trạc tuổi Myuri, con gái anh, và chúng thường chơi đùa với nhau lúc còn bé. Tên cậu là Kalm, và mới ngày hôm trước thôi cậu đã đến hỏi xin Lawrence được cưới Myuri. Cậu là một chàng thanh niên tốt, và Lawrence đã chấm cậu làm con trai mình. Cyrus cha cậu có vẻ là người cục cằn, nhưng khi thân rồi thì ông ấy cũng không hẳn là người xấu tính. Sau khi vị khách trọ kỳ quặc xuất hiện, Cyrus đã ghé qua nhà tắm của Lawrence và kể cho anh hết những gì mình biết về người ấy.
Mỗi khi lão già di chuyển sang nhà khác, chủ trọ trước đó sẽ phổ biến thông tin lại với người sau, nên điều này có nghĩa là toàn bộ những thông tin được thu thập đã an toàn đến được với người cuối cùng là Lawrence. Dĩ nhiên anh cũng đã chia sẻ thông tin ấy với Hiền giả sói Holo.
“Em nghi ngờ rằng ông ta là một dược sĩ.”
“Dược sĩ sao?” Lawrence lặp lại, và Holo gật đầu. Ánh nhìn của cô đang gắn chặt vào miếng bánh mì tươi.
Hôm nay bánh mì của họ là loại được làm từ bột mì trắng, vì đây là thứ tối thiểu mà họ có thể phục vụ cho một vị khách đã trả bằng hẳn một đồng vàng lumione. Phần ổ bánh rất ngọt và mềm, nên khá dễ để ăn nhiều cái.
Nhưng Holo đã rạch ổ bánh mì ra và nhét đầy đậu cùng thịt xông khói vào bên trong. Cảnh đó khiến anh liên tưởng đến một con mèo ngốc nghếch khi người vợ tham ăn của mình đề xuất rằng kết hợp hai món ngon lại với nhau thì hẳn sẽ càng ngon hơn. Cô nở một nụ cười thật tươi và cắn một miếng lớn vào ổ bánh mì mềm mại.
“Hừm, măm… ực. Đúng đó. Bởi vì—”
Lawrence lau đi một miếng vỏ đậu dính trên má cô và kêu cô mau tiếp tục.
“Trên người ông ta có mùi của thảo mộc, cùng với mùi kim loại từ những thứ ông ta mang theo bên người. Nó hẳn phải là một cái liềm hay gì đó tương tự.”
“Nếu ông ta là một nhà lữ hành, thì hẳn là sẽ mang theo thảo mộc và đoản kiếm rồi. Hay là không phải vậy nhỉ?”
“Với những người đã quen với việc ngửi thảo mộc thì phân biệt khá dễ thôi. Đâu, vì em biết mùi này, em đã ngửi qua nó đâu đó trước đây rồi…”
Cô nhắm mắt lại, tìm kiếm bên trong ký ức mình, và tham lam cắn vào miếng bánh mì bằng chiếc miệng nhỏ. Vài người có thể cho rằng cách cô nuốt chửng nó là kém lịch sự, nhưng Lawrence lại yêu thích vẻ ngây ngô ở trong đó.
“Thêm nữa là, hừm. Không rõ vì sao nhưng ông ta có mang theo lúa mì.”
Holo là một linh hồn trú ngụ bên trong hạt lúa mì. Rất lâu trước đây, chính nhờ lúa mì mà cô đã lẻn được vào trong thùng hàng của Lawrence.
“Biết đâu đó là khẩu phần ăn đấy. Nếu du hành đến xứ lạnh thì người ta sẽ muốn mang theo thứ này mà. Ngay cả khi đã có một cái kho lạnh, có lẽ họ sẽ không cho thực phẩm vào trong đó đâu. Nếu không bị nghiền thành bột thì nó có thể bảo quản được nhiều năm đấy.”
“Hửm? Vậy là anh biết nhiều về thế giới con người hơn em rồi. Dù sao thì, cách ăn mặc của ông ta ấy. Anh có thể đoán ra một người buôn bán thứ gì thông qua cách ăn mặc của họ đúng không nhỉ?”
Một chủ quán trọ là một chủ quán trọ, người đổi tiền là người đổi tiền, còn thương nhân là thương nhân. Một thợ rèn sẽ đeo tạp dề bằng da dày chống cháy; một thợ bánh sẽ đội một chiếc mũ đặc biệt.
Như Holo đã nói, người bình thường sẽ mặc những trang phục đặc thù để thể hiện ngành nghề của họ thay vì nói thẳng ra.
“Anh chưa từng trông thấy cái mũ to như thế bao giờ.”
Trông nó sâu như một cái nồi, và khi lão già đội lên, nó gần như che trọn khuôn mặt ông. Cái mũ độc lạ đến mức anh sẽ thỏa mãn lắm nếu biết nghề nào yêu cầu một thứ như vậy.
“Có kim loại bên dưới lớp lông. Nếu ông ta đội một thứ có thiết kế như thế để đi lại bên trong núi, hẳn là ông ta luôn đi sát các dốc núi nên mới cần bảo vệ đầu mình khỏi đá rơi.”
“...Kim loại à? Em nhắc anh mới nhớ đấy, có một chủ nhà tắm khác bảo với anh là ông ta có thể là một nhà đầu tư đang đi tìm kiếm mỏ quặng đấy.”
Dù vậy, việc khai thác mỏ sẽ gây hại đến môi trường, và nếu lão già muốn hoạt động ở đây thì sẽ cần giấy phép đặc biệt. Có nhiều khách hàng đến với Nyohhira là những người giàu có và quyền lực, và cư dân nơi này có nhiều mối quan hệ mà họ có thể nhờ vả để bảo vệ vùng đất. Nếu đó không phải là thứ có thể mang về ít nhất là số vàng tương đương với những gì dòng nước ở đây mang lại, thì chắc chắn không ai có thể xin được giấy phép. Một nhà đầu tư ở độ tuổi đó sẽ phải biết điều rõ này.
“Những sinh vật sống trong núi nói rằng có người đã liều lĩnh xâm nhập vào lãnh thổ của chúng nhưng chúng không biết phải làm gì. Nếu ông ta là thợ săn, thì chúng sẽ đối đầu trực diện với lão rồi, nhưng ông ta lại không mang theo thứ gì trông giống vũ khí, không truy đuổi con mồi nào, nên chúng cũng đang rất bối rối.”
Vì chân dạng của Holo là một con sói, dường như cô có thể giao tiếp được với những con thú bình thường khác.
Nhà tắm này tọa lạc trong một ngôi làng ở vùng cao nguyên, và còn ở xa hơn những nơi khác nữa vì lữ quán Sói và Gia vị được xây ở rìa làng. Những nhà tắm thông thường sẽ hay bị tấn công mọi lúc bởi các sinh vật trên núi, nhưng Holo đã nghiêm khắc ra lệnh cho chúng, và chúng đã tránh khỏi những cuộc đụng độ không đáng có.
Đổi lại, đôi khi một chú gấu sẽ đến thư giãn trong bồn tắm sau khi giữ lại được cái mạng khỏi một tay thợ săn. Đây là một mối quan hệ cộng sinh đầy yên bình.
“Nếu em đã nói thế, thì anh không nghĩ ra cảnh ông ta đang làm gì khác ngoài tìm kiếm gì đó trên núi đâu.”
“Hừm.”
Holo ăn xong phần bánh mì và liếm láp những ngón tay thanh mảnh của mình. Kể từ khi con gái họ chào đời, cô đã không hành xử thế này, nên khi Lawrence được trông thấy lại điều ấy sau bao ngày tháng, anh cảm thấy như thời gian đã trôi ngược lại vậy.
Hơn thế nữa, Myuri cũng có thói quen y hệt.
“Nhưng chúng ta lại không biết liệu ông ta chỉ đơn thuần là tìm kiếm hay không.”
“Ý em là sao?”
Lawrence không hiểu nên Holo phóng cho anh ánh mắt đầy khó chịu.
Cô khẽ thở dài, vươn tay với lấy chiếc bình rồi rót rượu cho mỗi bản thân mình.
“Ông ta di chuyển từ nhà trọ này sang nhà trọ khác đúng không? Và xem ra ông ta không có chút hứng thú nào với bồn tắm, phòng nghỉ hay chuyện ca múa. Nên là…?”
“...Ồ, phải rồi!”
Những bà hầu ở chỗ lò nướng công cộng còn nói về việc ông ta chọn quán trọ theo thứ tự từ lâu đời đến non trẻ nhất. Nếu ông ta đang tìm kiếm gì đó trong các nhà tắm của làng, thì cũng là điều hợp lý.
“Anh cảm giác như đã nghe một câu chuyện như vậy trước đây rồi… một thương nhân giàu có lâm bệnh ở một thị trấn trên đường du hành. Thế rồi ông đã bí mật viết ra chỗ mình lén giấu của cải ở đâu đó bên trong ngôi nhà.”
Lawrence chỉ kể chuyện đó như kể một câu chuyện vui, nhưng chợt biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc.
“Lẽ nào… chuyện đó là thật?”
“Hử?”
“Là về cách ông ta thanh toán đó—toàn bộ số tiền ấy. Lâu lắm rồi anh chưa được thấy qua đồng vàng lumione. Nếu ông ta đúng là đang tìm kiếm gì đó, em có thể hiểu đó là chi phí cho việc tìm kiếm ấy. Dù sao thì chúng ta có nhiều các khách hàng quyền lực, có danh tiếng hoặc có tiền mà.”
“Hừm. Nếu thế là đúng, thì anh cho rằng ông ta đi từ nhà này sang nhà khác, tìm kiếm lời nhắn được giấu kín, rồi mang phần ăn trưa lên núi để đào kho báu được chôn sâu nhỉ?”
“Có thể nó chỉ là một kho báu nhỏ thôi, như một bản di chúc hoặc đặc quyền.”
Lawrence bắt đầu suy nghĩ cách nghiêm túc, nhưng Holo đột nhiên thở dài rồi cướp lấy miếng thịt xông khói của anh.
“N-Này, của anh mà!”
“Nhiêu đây là quá nhiều cho bữa sáng của một tên đần thối rồi,” Holo nói và nuốt lấy miếng thịt.
Cô liếm sạch mỡ khỏi ngón tay mình rồi nhìn Lawrence đầy khó chịu.
“Anh quên rằng ông ta không có hứng thú với nước tắm hay phòng nghỉ sao?”
“...Ồ.”
“Nếu có manh mối bên trong tường hoặc trên trần, thì ông ta sẽ phải tìm đỏ cả mắt rồi. Và có thể sẽ có gì đó ẩn bên dưới các tảng đá bên trông bồn tắm nữa. Nếu ông ta làm những chuyện ấy thì chúng ta sẽ biết ngay rồi. Lão đã di chuyển khắp làng suốt cả mùa đông mà, đúng chứ?”
“Quả vậy… Hừm… Nhưng việc tìm kiếm thứ gì đó khi ông ta ghé qua từng quán trọ thực sự hợp lý đấy chứ.”
“Biết đâu ông ta lại đang tìm một thứ mà chúng ta không nhìn được.”
“Hử?” Lawrence hỏi lại và cùng lúc đó cảm thấy sốc.
Holo đang nhìn anh, một nụ cười buồn và đầy cô đơn nở trên môi cô.
“Chẳng hạn như là ký ức.”
“...”
Holo tỏ ra xấu hổ và đột ngột đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Thế rồi, cô vòng tay ôm lấy quanh cổ một Lawrence đang sững sờ. Lý do khiến cô nhanh chóng buông ra có lẽ chỉ là giả vờ.
“Được rồi. em đi dọn dẹp đống đồ khâu vá đây,” Holo nói với vẻ tươi tắn đầy cố ý rồi vội bước lên cầu thang. Lawrence đưa mắt dõi theo cô cho đến khi không còn thấy được lớp lông trên đuôi cô nữa.
Bị ràng buộc bởi những dòng ký ức, Holo đã ở lại trong cùng một cánh đồng lúa mì tại cùng một ngôi làng suốt hàng trăm năm. Trong lúc ấy, cô đã quên mất con đường về nhà và nhiều thứ đã biến mất khỏi dòng chảy của thời gian. Dù sau này khi đã rời khỏi ngôi làng, những nơi cô ghé thăm trên hành trình lại khác biệt so với những gì cô nhớ đến mức có những lúc cô đã rơi lệ. Rốt cuộc, cô chỉ có thể nhớ ra mình đã đến chỗ này hoặc chỗ kia nhờ vào mùi vị của những món ăn truyền thống của từng nơi đó.
Vị khách già, người đội chiếc mũ lông kỳ lạ trên đầu, trông có vẻ như lớn tuổi hơn Lawrence nhiều. Có thể trong việc tìm kiếm những ký ức từ những ngày tháng xa cũ và đã bị lãng quên, tiền bạc không phải là vấn đề với người đàn ông này nữa.
Nếu ông ghé qua nhà tắm mà mình từng ở lại trong chuyến thăm Nyohhira từ rất lâu trước đó, lâu đến mức quên cả tên của nơi ấy, thì có lẽ ông sẽ nhớ ra thứ mình để lại bên trong những ngọn núi là gì.
Biết đâu đó lại là lý do khiến ông trông như thể đang lao tâm khổ tứ lắm.
Lawrence xúc thêm phần đậu giờ đây đã nguội vào miệng và nhai. Tuy chúng nguội rồi, hương vị vẫn hòa quyện lại với nhau rất ngon. Một hai câu chuyện rồi sẽ dần dần ăn sâu vào một nhà tắm bằng cách này sau một thời gian dài.
Lawrence mau chóng ăn xong bữa sáng của mình rồi đứng dậy khỏi ghế.


2 Bình luận