“Khi mà đã biết được rằng nằm ườn rất là vui thì ngay cả khi có ai đó nhờ mình nghĩ ra trò vui mới cho mùa xuân thì hiển nhiên vẫn là không có chút động lực nào rồi.”
Lawrence nhủ thầm với chính mình, vừa cầm ly rượu lạnh trên tay vừa ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Anh đã nhờ Hanna mang đồ ăn thức uống đến và giờ anh đang nằm dài đầy tận hưởng. Nghĩ tới các nhà tắm khác và việc họ có lẽ cũng đang trong tình trạng tương tự khiến anh càng thêm lười nhác.
“Em cũng khá thích được nằm dài xuống bãi cỏ khi chúng ta còn là những thương nhân lưu động đó.”
“Dĩ nhiên rồi. Cái người ngáy rõ to ở sau thùng xe sau một buổi lười biếng thì khác với người phải ngồi đằng trước để giữ dây cương mà.”
“Em không có ngáy!”
Holo cuộn người lại, không phủ nhận việc mình đúng là hay nằm dài ở thùng xe.
“Hừm… Cơ mà dòng nước thật tốt lành và yên bình. Nếu đây không phải thiên đường chốn nhân gian thì còn là gì nữa đây? Mọi người nên đến thẳng nơi đây mới phải.”
“Vậy, nó từng rất bận rộn trong suốt vài năm, nhỉ?”
Có lẽ Holo đã ngâm mình trong dòng nước này từ vài trăm năm trước cả khi Lawrence được sinh ra rồi.
“Phải đó… Thực ra có một cách để khiến Giáo hội công nhận chúng ta là một nơi thiên đường chốn trần gian đấy.”
“Hở?”
Holo tỏ ra bối rối, như thể tên đần thối này lại đang nói mấy chuyện điên rồ, nhưng Lawrence cho rằng lần này thực sự sẽ thành công.
“Xem nào, em biết về những cuộc hành hương đến các thánh địa, đúng chứ? Nếu có một nơi mà một vị thánh nổi tiếng được thờ phụng—như một vị có khả năng làm cho người mù được thấy chẳng hạn—những nơi mà nhất định sẽ đem lại những ơn ích ấy sẽ được người ta tìm đến rất đông.”
Bên cạnh Lawrence đang nói ra thành lời những suy nghĩ rời rạc của mình, Holo vẫn ngồi đó, dường như không quan tâm khi cô rót thêm rượu cho mình. Có lẽ là do kinh nghiệm từ mười năm trước của cô, khi mà Lawrence thường sẽ nói mà không chịu nghĩ về những cách thông minh để kiếm tiền, để rồi cặp đôi sẽ vướng phải không đống rắc rối này thì cũng là cuộc náo loạn kia.
Nhưng khi anh đã nghĩ ra được gì rồi, anh sẽ không thể giữ yên lặng được nữa.
“Mọi người đều biết là những bồn tắm này đem lại lợi ích cho sức khỏe, nên có khi chúng ta có thể nhờ những giáo sĩ thường xuyên đến đây để công nhận nó thành một thánh địa. Phải, chính là vậy. Việc này cũng nằm trong giáo lý của họ mà. Đối nghịch với trần gian là hỏa ngục, và ở giữa có một nơi trung gian gọi là luyện ngục, và nếu có thể đền tội ở đo, thì những ai vốn sẽ phải sa hỏa ngục sẽ thay vào đó được lên thiên đàng. Cứ như vậy, ở giữa thiên đàng và trần gian, có một nơi cực lạc không phải trời, cũng không phải đất, và đó là cách mà Nyohhira có thể—”
Holo tọng một miếng thịt khô vào trong miệng Lawrence.
“Ực?”
“Vậy là, đền tội trong nơi luyện ngục này để được lên thiên đàng sao? Rồi sao nữa? Vậy nếu người ta nhậu nhẹt rồi vui thú gì đó trên thiên đàng thì sẽ bị đày xuống hỏa ngục à?”
Nhìn vào khuôn mặt của Holo, ửng đỏ bởi nước nóng và men rượu, cùng với đôi mắt màu hổ phách đỏ rực ấy, khiến Lawrence cảm tưởng như thể cô là một con quỷ vậy. [note72902]
“Hừm…”
“Chúng ta đã bị than phiền là có quá nhiều người ở đây rồi, phải không nào? Nếu số lượng khách càng tăng thêm nữa thì khó mà tưởng tượng nổii đám người từ giáo hội kia sẽ chịu ra tay giúp chúng ta đâu.”
“...Ừm.”
Đó là chuyện hoàn toàn chính xác.
“Và nghe có vẻ như là anh đã quên rồi, đồ đần thối ạ, nhưng anh muốn có thên khách đến vào những mùa mà anh chẳng có gì nhiều để làm mà đúng không?”
“Phải… em nói đúng. Là vậy đó.”
Được uống và ngâm mình trong bồn tắm khiến anh say nhanh hơn. Lawrence vươn tay ra khỏi nước để lấy một nắm tuyết rồi bỏ một chút lên trên trán mình.
“Hừ… Anh cứ nghĩ ý tưởng về một nơi nằm giữa trần gian và thiên đường sẽ ổn cơ…”
“Bởi vì ở đó có những thiên thần như em sao?”
Holo tiến lại gần hơn, tiếng cười của cô nghe như tiếng gừ gừ vậy. Làn da trắng sứ và dáng hình uyển chuyển của cô đúng là đã tạo ấn tượng về một thiên thần.
Nhưng khi cô ăn thêm thịt khô, anh có thể thấy được những chiếc nanh lộ ra của cô, và bất cứ ai cũng có thể nhận ra rằng cô không phải người có thể tùy tiện dây dưa vào. Vì mình là người đã chủ động với em ấy, nên chuyện đó không còn gì để nghi ngờ cả, Lawrence thầm giễu cợt chính mình.
“Ở giữa trời và đất… một lễ hội… à…”
Bên cạnh Lawrence đang lầm bầm, Holo cắn vào chỗ tuyết trên trán anh, như thể cả cô cũng bắt đầu thấy nóng bừng. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, cô chợt vội vàng lên khỏi bồn tắm.
“Sao thế?”
Holo vội vã khoác áo choàng qua đầu rồi khẽ hất cằm ra hiệu về phía ngôi nhà chính để đáp lại.
“Ông chủ ơi, mình có khách.”
Hanna đã đến để gọi anh, theo sau cô ấy là một người khác. Dĩ nhiên những người trong làng không hề biết về hình dạng nửa người nửa sói của Holo, nên cô đang khá cẩn trọng.
“À, được rồi.”
Lawrence trèo ra khỏi bồn tắm và ngạc nhiên khi trông thấy người đang đứng ở đầy con đường mòn dẫn tới gian nhà chính.
Anh không thể lấy rượu vang nóng ra mời, nên đã nhờ Hanna hâm nóng sữa dê rồi thêm mật ong vào. Nhưng vị khách đến thăm chỉ bất động ngồi trên ghế với vẻ ưu tư và nhìn chằm chằm vào tay mình.
Holo, với chiếc đuôi đã được hong khô bên lò sưởi đang sột soạt bên dưới tấm áo choàng, đến bên và chọc vào lưng Lawrence. Chuyện này là sao?, vẻ mặt cô như muốn hỏi vậy, nhưng Lawrence cũng không rõ nữa. Hiện tại đang không có khách nào khác bên trong gian nhà ăn tĩnh lặng, và tiếng động duy nhất là từ Hanna đang chuẩn bị bữa tối. Holo đưa ánh mắt đầy thích thú quan sát vị khách của họ và ngồi xa hơn một chút để làm việc may vá.
Nếu cứ thế này thì sẽ chẳng đi đến đâu, nên Lawrence là người lên tiếng trước.
“Hôm nay cha cháu sai cháu đến đây để làm gì vậy?”
Vị khách chỉ là một cậu nhóc, nhưng cậu đã là một thành viên chăm chỉ thuộc lực lượng lao động ở vùng này, nên Lawrence đã nói bằng tông giọng tôn trọng mà cậu đáng được nhận. Nhưng cậu bé chậm rãi buông thõng hai vai và lễ phép lắc đầu. Vị khách bất chợt này là con thứ hai của một ông chủ nhà tắm khác gần đây và ở cùng độ tuổi với Myuri.
Họ biết rất rõ cậu nhóc này, vì chẳng có mấy ai trạc tuổi Myuri, và cậu thường chơi chung với cô bé. Tên của cậu là Kalm. Lawrence không còn đếm nổi đã bao lần anh mắng cậu bé khi cậu và Myuri bày trò quậy phá nữa.
Khi hai đứa lớn lên, dù phải đi giúp những việc nhỏ quanh nhà và không thể chơi chung nhiều nữa, chúng vẫn thường ném bóng tuyết hoặc ếch nhái vào nhau mỗi khi bắt gặp nhau trong phố.
“Uống chút đi kẻo nguột mất.”
Anh mời Kalm uống thêm một lần nữa, và cậu bé đã đưa tay cầm lấy chiếc cốc.
Rồi như thế chiếc cốc là dấu hiệu dành cho mình, cậu ngẩng phắt đầu lên.
“Ch-Chú Lawrence, cháu đến để hỏi xin chú điều này ạ!”
Lawrence là người ngạc nhiên trước vẻ nghiêm túc của cậu hơn là vì tiếng nói cậu quá lớn.
Khi cậu mà Myuri làm trò nghịch ngợm cùng nhau và bị Lawrence mắng, thì cậu là kiểu sẽ hậm hực quay đi. Nhưng giờ đây, khuôn mặt của chàng thanh niên đang không chút lưỡng lự hướng thẳng vào anh.
“Nếu đó là chuyện mà ta có thể trả lời được, thì ta rất sẵn lòng.”
Lawrence cũng vừa đáp vừa ngồi thẳng lưng để không tỏ ra xem nhẹ cậu nhóc nữa.
“Chuyện đó! Vâng…”
Cứ như thể năng lượng của Kalm chỉ thúc đẩy cậu đến mức này rồi cạn kiệt hẳn. Khi cậu mở miệng, không có lời nào được nói ra. Mặt cậu đỏ bừng lên, và trông như cậu vừa đột ngột hết hơi vậy.
Kalm nhắm mắt lại rồi nghiến răng đầy đau đớn, và Lawrence vô thức bắt đầu vươn tay ra để đặt lên vai cậu nhóc. Nhưng ngay lúc đó, Kalm chợt thốt lên, “X-Xin hãy gả Myuri cho cháu ạ!”
Những lời ấy, tựa như tuôn trào từ tận thể xác và đáy lòng cậu nhóc, hóa thành cơn gió dữ thổi ào ạt quanh nhà ăn.
Lawrence trở nên ngây ngốc, không thể xử lý ngay được.
Myuri? Gả cho?
“Ờm, cơ mà, ngay cả khi cháu nói thế thì, ư…”
Lawrence không thể sắp xếp nổi suy nghĩ trong đầu, chỉ còn biết hoang mang tột độ.
Trong lúc đó, Kalm nhìn thẳng về phía Lawrence.
Đó là ánh mắt cho thấy rằng cậu đang hoàn toàn nghiêm túc.
“...Vậy là cậu đang hỏi cưới Myuri à.”
Rốt cuộc Lawrence cũng đã trực diện đối mặt với quyết tâm của cậu nhóc.
“V-Vâng ạ.”
Kalm không trông giống như đùa chút nào, và ngay lập tức đầu Lawrence nhảy số và chuyển sang vai một người chủ nhà tắm.
“Cháu đã bàn bạc với cha mình về chuyện này chưa?”
Lawrence đưa ra câu hỏi còn Kalm tỏ ra đầy bối rối trước khi lắc đầu.
Trong ngôi làng nhỏ này, việc biết nhà nào có họ hàng với ai là chuyện hệ trọng. Ví dụ, nếu một nhà tắm nổi tiếng kết thân với một nhà tắm khác bằng mối quan hệ huyết thống, thì điều đó sẽ tạo ra các phe phái lớn mạnh. Dù không có quy định cấm kết hôn trong làng, nhưng phần lớn mọi người vẫn thích lấy vợ, lấy chồng từ nơi khác, đặc biệt là chọn người từ quanh khu vực Svernel.
Ngoài ra cũng chỉ đơn giản là để tránh nạn cận huyết trong một nơi có quá ít hộ gia đình.
“Hừm.”
Không hiểu sao Lawrence lại thở dài, khiến cho Kalm bất ngờ chồm người lên trước.
“Ư-Ưm, cháu—cháu có một câu hỏi ạ?”
“Hả?”
“C-Có phải Myuri, ý—ý cháu là con gái chú, thực sự đã… ưm, bỏ trốn không ạ…?”
“Đúng rồi đấy.”
Lawrence lẩm bẩm trong tiếng thở dài, và anh có thể cảm thấy nụ cười toe toét của Holo nơi đáy mắt.
Thế rồi, anh rốt cuộc cũng hiểu vì sao Kalm lại đầy quyết tâm đến đến đây như vậy mà không cả thèm nói gì với phụ huynh.
“Đến cả ta cũng không biết… liệu con bé có bỏ trốn không nữa… Không đâu, có lẽ vậy, phần nào đó trong ta vẫn cho rằng…”
Lawrence bỗng nhiên thấy mình nói lúng búng, không thể suy nghĩ logic như thường lệ nữa.
“Nhưng chuyện vẫn chưa hoàn toàn được quyết định mà.”
Lý do khiến Lawrence có thể tự tin nói ra điều đó đến vậy không chỉ vì những quan sát đầy hy vọng. Nó còn phần nào xuất phát từ sự tôn trọng anh dành cho Kalm, khi cậu bé đã lấy hết can đảm để đến đây.
“Cháu biết mà, Myuri là đứa sẽ hành động cực kỳ liều lĩnh mà chẳng thèm suy nghĩ cẩn thận. Và con bé cũng rất cả thèm chóng chán nữa.”
Dường như Kalm, bạn thuở nhỏ của cô bé, cũng quen thuộc với điều này và gật đầu lia lịa.
“Như vậy nghĩa là biết đâu con bé sẽ quay về nếu chúng nó cãi nhau to hay kiểu kiểu vậy đấy.”
Ngoài ra thì Col đang phấn đấu để trở thành một giáo sĩ và đã lập lời khấn khiết tịnh [note72903] rồi. Khi những vũ công xinh đẹp đến làng, mặc cho có bị ai quyến rũ đi chăng nữa, Col vẫn không hề suy chuyển.
“Nếu ngày đó đến, thì cháu hãy đích thân đến bàn chuyện với con bé đi. Ta không có ý định cản trở cháu đâu.” [note72904]
Vẻ mặt Kalm sáng bừng lên, như thể đã được trông thấy ánh sáng phía cuối con đường, nhưng ngay sau đó biểu cảm của cậu nhóc lại ỉu xìu.
“Nhưng… em ấy đang ở… với Col mà, đúng không ạ?”
Trong ngôi làng nhỏ này, mọi người đều biết mặt nhau.
Lawrence gật đầu, và nỗi thất vọng dần len lỏi vào nét mặt từng rất tinh nghịch của cậu nhóc. Nếu khi Lawrence ở tuổi Kalm mà có Col là tình địch thì có lẽ anh nên bỏ cuộc cho rồi. Col đã luôn là một cậu bé ngoan, và khi cậu trưởng thành, đã trở nên một chàng thanh niên tuyệt vời hơn nữa.
“Ài…”
Dù Kalm ban đầu rất hào hứng, nhưng có vẻ cậu đã mất tinh thần khi phải đối mặt với thực tế trước mắt. Lawrence nhớ lại về một trải nghiệm tương tự mình có được hồi còn là một thương nhân thực tập và đã không khỏi mỉm cười một chút.
Và tuy người đang ngồi trước mặt anh là một thằng nhãi dám theo đuổi đứa con gái rượu của anh, cậu nhóc vẫn đã rất dũng cảm khi dám tự mình đến đây.
“Nhưng sao lại đột ngột thế?”
“Vâng?”
Kalm bối rối đáp lại, và Lawrence đưa mặt lại gần cậu bé, trong khi cẩn thận chú ý đến Holo.
“Chẳng phải gu của cháu là mấy cô nàng vũ công à?”
Anh hạ giọng xuống như thể đây là một cuộc trò chuyện riêng tư giữa đàn ông với nhau, và đã khiến cho hai má Kalm đỏ bừng. Ca hát và nhảy múa là điều không thể thiếu ở một nơi chữa lành như Nyohhira, và có nhiều mỹ nhân đã đến đây. Không chỉ vậy, những cô gái này, với đặc quyền được đắm chìm trong nghệ thuật, gần như muốn làm gì cũng chẳng ai trách. Họ đẹp như những chồi non xanh mướt đầu hè, một vẻ đẹp làm say lòng tất cả mọi người.
“Chuyện đó… à vâng…” Kalm lưỡng lự, nhưng đã không ngồi yên. “Nhưng cháu nhận ra là họ… khác… với Myuri.” [note72905]
Lawrence liền liên tưởng đến con gái mình. Myuri sở hữu ngoại hình y hệt Holo, nhưng tính cách bên trong lại khác hoàn toàn. Con bé tràn ngập một nguồn năng lượng vô tận, tựa như những phần điềm tĩnh và mưu mẹo của Holo bị bỏ đi mất, và mọi sự tiêu cực của cô được thay bằng ánh dương rạng ngời vậy.
Đã từng có những lần, khi con gái anh còn nhỏ, cô bé nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo một con thỏ để cố bắt nó, xong trượt chân ngã vào bùn và chảy máu đầu. Thế mà mới ngày hôm sau đã có thể bắt gặp cô bé đang đuổi theo hươu nai trong rừng rồi.
Từ tận sâu trong bản chất, cô bé khác với những vũ công tự tin với nụ cười điềm đạm luôn trên môi, với mái tóc được tết gọn, trang phục ngát hương thơm cùng vòng eo được chăm chút cẩn thận. Thực chất thì nên nói bọn họ giống với Holo hơn.
“Xem nào… hai bên khác nhau cứ như thể mèo cưng trong lâu đài quý tộc… và sói hoang trên núi tuyết vậy…”
Mặc cho anh luôn cho rằng con gái mình là đáng yêu nhất trần đời, vẫn có những thứ anh chẳng thể làm ngơ.
Lawrence nói với vẻ hổ thẹn, nhưng Kalm khẽ mỉm cười và vội vàng lắc đầu.
“Vâng, ưm, không phải thế đâu ạ…”
“Hửm?”
Ánh mắt Kalm rơi xuống trên những ngón tay cậu.
“Cháu đã từng yêu thích những nàng vũ công, nhưng… khi họ xuống núi, cháu nghĩ, Ồ, mình sẽ gặp lại họ thôi.”
“Ta hiểu rồi.”
“Còn khi cháu nghe tin Myuri rời đi, cháu đã… đã!”
Chính lúc đó, vẻ mặt cậu tràn ngập đau đớn, và trông như thể cậu sắp khóc lần nữa vậy.
“Chỉ là cháu không chịu nổi việc phải chờ đợi thôi nhỉ?”
“...”
Không thể lên tiếng, Kalm chỉ còn biết gật đầu, môi run run.
Cậu bé trạc tuổi với Myuri, và hai đứa lúc nào cũng chơi chung với nhau. Chúng cứ như gia đình vậy. Có lẽ Myuri đã quá thân với Kalm để có thể nhận ra. Nhưng Lawrence thì biết khá rõ. Từ những kinh nghiệm du hành của một thương nhân, vì anh chưa từng ở lại một nơi nào quá một tháng, những cảm xúc của dân thị trấn và dân làng luôn nổi bật rõ rệt trong mắt anh.
Những thay đổi lớn hiếm khi xảy ra ở những thị trấn và làng mạc ấy. Những thứ định sẽ xảy ra vào ngày hôm sau cũng đã xảy ra trong ngày hôm nay rồi, và dù có nhạt nhẽo hay tầm thường thế nào, chúng vẫn sẽ cứ lặp lại qua từng năm, rồi tiếp diễn qua những năm sau nữa. Vì thế mà những cặp bạn nối khố không còn gọi nhau đi chơi nữa khi đã lớn lên, dù cho chúng có thể có tình cảm với nhau. Nếu chuyện đi sai hướng và cậu nhóc đánh mất đi cơ hội, thì cậu sẽ tiếp tục phải hối tiếc cho đến lúc trở thành một ông già, và cảm xúc ấy rồi cũng đi theo cậu xuống mồ luôn.
Do đó mà cậu trai này xứng đáng được tôn trọng vì những nỗ lực đầy dũng cảm khi đã dám đến đây một mình. Thêm vào đó, dường như tình địch của cậu sẽ chính là Col.
Ánh mắt Lawrence nhìn Kalm đã là như nhìn một người đàn ông.
“Và lẽ ra cháu nên biết…” Hai nắm tay Kalm để trên đầu gối siết chặt, và nước mắt lăn dài trên má cậu. “Lẽ ra cháu nên biết, khi mà anh trai cháu lâm bệnh và qua đời…”
Lawrence lập tức hiểu ngay đó là về người anh trai đã qua đời quá sớm do mắc bệnh truyền nhiễm của Kalm. Anh ngập ngừng trong chốc lát trước khi đặt tay mình lên vai cậu trai trẻ.
“Cháu biết… là mình phải nói… hic… nhưng gì mình muốn nói, nếu không thì… có lẽ sẽ chẳng còn lần sau nữa…”
Lawrence vỗ vai Kalm, rồi lưng cậu, và kéo cậu vào một cái ôm. Thế rồi, anh nhận ra sự khác biệt giữa cậu và Myuri: độ cứng cáp đặc trưng của con trai khi chạm vào xương cậu, cùng mùi mồ hôi nhẹ thoảng, và Lawrence cảm thấy xúc động sâu sắc với suy nghĩ rằng nếu anh có một đứa con trai, nó sẽ giống thế này. [note72906]
Anh cầm lấy chiếc mùi xoa mà Holo đã tinh ý đem đến và, một lần nữa, vỗ lên tấm lưng cậu bé.
“Nhưng Myuri vẫn ở đây mà.”
“...Hic…”
“Nếu quyền quyết định trong tay ta, ta sẽ đấm tất cả những thằng nào dám theo đuổi con gái ta bay luôn sang tuần sau.”
Anh nói với ý định rõ ràng, nhưng Kalm nhìn lên Lawrence và khẽ giật mình. Dù Holo có nghĩ cậu bé này dễ thương đến đâu, Lawrence vẫn là chủ nhân đích thực của nhà tắm này.
“Nhưng ta sẽ thật vô trách nhiệm nếu bảo cháu đuổi theo con bế ngay lúc này, dù cậu có muốn đi chăng nữa.”
Chợt Kalm muốn vùng đứng dậy, nhưng Lawrence giữ cho cậu ngồi xuống và đưa cho chiếc mùi xoa.
“Con bé sẽ trở nên cực kỳ thiếu quyết đoán trong những chuyện như thế, nên ta nghĩ có khả năng cao là con bé sẽ bất ngờ trở về như chẳng có gì xảy ra sau vài ngày du hành cùng Col thôi.”
Biết rằng Holo rõ ràng là đang lắng nghe rất rõ, anh nở nụ cười nhạt sau khi hình dung ra phản ứng của cô, nhưng thực sự Lawrence đã nghĩ rằng viễn cảnh này rất khả thi. Anh không thể tưởng tượng nổi việc Col sẽ dám động tay với Myuri mà không nói trước với cha con bé đâu. [note72907]
“Khi ngày ấy đến, ta muốn cháu chứng tỏ cho ta thấy mình là một chàng thanh niên xuất xắc thế nào. Và một lần nữa… một lần nữa…”
Cháu có thể đến rước con bé đi, là những lời anh chưa thể thốt ra. Nhưng Kalm đã lên tiếng, nắm chặt lấy chiếc mùi xoa.
“Cháu sẽ đến rước em ấy về!”
Lawrence đã được trông thấy sự quyết tâm mà sẽ không phai dù có trải qua một hoặc hay biến cố. Thế rồi anh thả lỏng hai vai, nở nụ cười và gật đầu.
“Ta sẽ đợi. Và cho đến lúc đó, nhất định ta sẽ tập thêm vài đường quyền đấy.”
Anh cười thật tươi, còn Kalm chỉ nhìn lại anh, mặt giật giật.
“Thôi được rồi, lau nước mắt và uống đi này.”
“V-Vâng ạ!”
Kalm làm y như được bảo còn Lawrence vừa nhìn cậu, vừa thong thả tựa cằm lên trên tay.
Anh sẽ không ngại có một đứa con trai ngoan như này đâu. [note72908]
“Nếu cháu muốn rửa mặt thì cứ ra bồn tắm nhé. Đám em của cháu tinh mắt lắm nhỉ?!”
“A… V-Vâng, cháu xin phép ạ.”
Nếu người anh cả vốn ồn ào và kiêu ngạo mà về nhà trong nước mắt, thì những đứa em sẽ bao vây cậu như cảnh bầy sói vồ lấy con hươu yếu đuối cho xem. Kalm đứng lên, cúi chào rồi bước đi loạng choạng về phía nhà tắm.
Lawrence tiễn cậu đi bằng một nụ cười, và Holo đến bên cạnh anh, không nói lời nào mà ngồi lên trên đùi anh. [note72909]
“S-Sao thế em?”
“Ưm? He-he.”
Holo cười khúc khích, chiếc đuôi phồng lên bên dưới tấm áo choàng, thứ đã không thể che phủ nó hoàn toàn.
“Cậu ngốc kia đang tỏ ra là người lớn đấy à?” Cô ra đòn trước và tóm lấy tay anh. “Đôi khi anh nghiêm khắc thật, vì thế nên em không thể xem thường anh được mà.”
“Hiện tại thì anh sẽ cho đó là một lời khen vậy.”
“Đồ đần thối.”
Câu trả lời của cô ngắn gọn và đầy xu nịnh, cứ như cô đang dụi tai mình vào anh qua chiếc áo choàng. Cuộc trò chuyện đó có vẻ thật sự đã làm rung động trái tim cô.
Lawrence kéo cô vào trong một cái ôm thật chặt và lơ đãng nói.
“Có thể sẽ không có lần sau à?”
Cái chết đột ngột của anh trai Kalm vẫn sống động trong tâm trí anh. Bên cạnh đó, những lời nói đó thực sự vang vọng trong tâm trí Lawrence, người đã trải qua cuộc sống đầy những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của một thương nhân lưu động.
“Nếu ở tuổi này mà cậu nhóc hiểu được những điều ấy, thì cậu sẽ trở thành một con đực tốt đấy.”
“Anh tưởng là rõ ràng rằng anh cũng biết điều đó rồi chứ.”
Anh đã luôn hướng về Holo, biết rằng nếu họ chia xa, sẽ không còn lần gặp gỡ thứ hai nữa.
Nhưng Holo tựa khẽ vào người Lawrence mà nhìn chằm chằm vào anh. Trước ánh nhìn trách móc của cô, anh cảm thấy thật xấu hổ.
“Sao, anh nói không đúng à?”
“Thứ khiến anh trở thành một tên đần thối là cái cách anh thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ để phù hợp với mình đó.”
“Ý-Ý em là sao cơ?”
“Tuy anh miệng nói là yêu em nhiều lắm, nhưng anh có biết phải mất bao lâu không? Hả?”
“...”
Cú cắn yêu của Holo vẫn luôn có chút nhói đau như vậy. Nếu anh chịu đau để nói, Có thể anh đã sai nhưng còn em thì sao, cô nhất định sẽ để lại dấu răng trên da anh cho xem. Nhưng ánh mắt cô từ đầu đã luôn dành cho anh, và đuôi cô đang vẫy tít như một chú cún đang háo hức được chơi đùa.
Anh không còn cách nào khác ngoài chấp nhận rằng ngay lúc này, cô đang khao khát anh trực tiếp nói ra ba từ đầy xấu hổ ấy.
Được yêu nhiều thì cũng phải đau nhiều mà, nhà thơ Lawrence thầm ngâm một câu, và ngay khi anh chuẩn bị nói ra những gì Holo muốn được nghe—
“Không thể nói được những gì muốn nói à?”
Anh lẩm bẩm điều ấy đầy lơ đãng với chính mình.
“Ưm, sao thế? C-Có chuyện gì thế?” Vẻ mặt Holo trông như thể cô đang chờ được đút ăn những quả nho khô nhúng mật ong ngọt lịm, nhưng thay vào đó lại bị rắc tiêu vào miệng.
Thế nhưng Lawrence lại chẳng thèm để tâm, vì anh đang ra sức níu lấy gì đó để kết nối mọi thứ trong đầu mình. Gần đây anh đã có một cuộc đối thoại tương tự như vậy.
Khi mà anh đã không thể nói ra những gì mình muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn nói ra.
Lời xưng tội trong giờ lâm tử!
Nó như một sự giải thoát, khi được thổ lộ ra mọi thứ khi đứng trước bờ vực cái chết vì biết được sẽ không có thêm cơ hội nữa. Nhưng giống như khi đứng trước mặt Holo, những điều anh muốn nói nhưng không thể thốt ra cũng không hoàn toàn là xấu.
Vậy thì?
“Vậy thì…”
“Này? Nààààyyyyyy?”
Holo vỗ vào má Lawrence, nhưng anh lại nắm lấy tay cô và đứng dậy, bế cô như kiểu công chúa. Mọi thứ đã được kết nối rồi. Trong đầu anh đã vẽ ra được ý tưởng về một sự kiện thu hút đông đảo mọi người vào mùa xuân.
“Đúng rồi! Chúng ta nên làm một điểm dừng chân trên đường lên thiên quốc!”
Lawrence kêu lên lớn tiếng, còn trong vòng tay anh, Holo chỉ biết trân trối nhìn.
◇◇
Tang lễ là nghi thức của sự chia ly.
Khi nắp quan được đóng lại, lời nguyện được cất lên, và quan tài được chôn xuống, người sống và kẻ chết sẽ vĩnh viễn chẳng thể gặp lại.
Khi cỗ quan tài được đưa ra từ nhà anh, tất cả những ai đến để chào Lawrence đều nói những lời từ biệt. Không cần phải giả tạo, không cần giấu diếm, và cũng không còn gì để phải cảm thấy hổ thẹn nữa.
Trong những dịp chia ly, có một thứ sức mạnh đóng vai trò là động lực để anh thốt ra những điều khó lòng bày tỏ.
“Holo à.”
Lawrence gọi tên cô, nhưng anh lại không giấu nổi nụ cười gượng trên môi.
Anh đã chuẩn bị hết những gì có thể, và dù mọi người đã vì phép lịch sự mà rời khỏi căn nhà kho, vẫn thật là khó khăn.
“Ôi… đến cả những thiên thần cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột rồi đấy.”
Anh có thể nghe thấy tiếng càu nhàu của người chết từ bên trong cỗ quan tài.
Lawrence hắng giọng rồi liếc vào trong quan tài để nhìn Holo, người lúc nào đang nở một nụ cười đầy miễn cưỡng. Anh bắt đầu lên tiếng.
“Kể từ ngày gặp em, anh đã rất hạnh phúc.”
“...Đã cơ á?”
Cô hé mở một mắt và hỏi anh với giọng trách móc.
“Đây đang là đám tang mà em.”
“Hứ.”
Anh nhúng ngón tay vào một cái cốc bạc đã được chuẩn bị sẵn cho họ, trong đó là nước từ suối nước nóng, và thoa lên trán Holo.
“Em cảm thấy thế nào khi được trở lại với cõi sống?”
Holo mở hai mắt ra, nhìn Lawrence và nhoẻn miệng cười.
“Em rất hạnh phúc vì vẫn còn được sống cùng với anh.”
“A…”
Lawrence đã không ngờ tới câu trả lời đó và trở nên lúng túng. Trước chiến thắng ấy, Holo nhe nanh đầy hãnh diện. Anh sẽ không bao giờ thắng được cô và thấy rằng thế này mới đúng là cô chứ.
“Đó là vinh hạnh của anh,” Lawrence nói và giúp cô ngồi dậy.
“Vậy, em nghĩ sao khi về một lễ hội như thế này?”
“Hừm?”
“Ta sẽ không biết được liệu có ai đang nói tốt về mình, hay còn có thể nói gì khác sau khi đã chết. Nên đây là một nghi thức để được gần thiên đàng thêm một bước, để có thể nhờ đó thổ lộ hết mọi thứ khi vẫn còn sống dưới hình thức là bản thân đã qua đời.”
“Hừm, ưm… Được rồi, anh biết gì không?” Holo nhìn Lawrence và thật lòng nói. “Không tệ đâu anh.”
“Ha-ha, ra là vậy. À thì, nó không cần quá nhiều sự chuẩn bị, cũng không dễ vượt tầm quyền soát, nên anh nghĩ là sẽ đáng thử đây.”
Khi Lawrence trình bày ý tưởng của của mình cho những chủ nhà tắm khác, trong thoáng chốc họ đã giật mình. Nhưng rồi anh nói cho họ ý nghĩa của nó, khiến họ lập tức trở nên hào hứng. Mọi người đều sẽ có một, hai lời sau cuối muốn dành cho những người quan trọng với mình, nên sẽ tốt hơn nếu được làm thế từ sớm—cái lý lẽ ấy, chẳng ai là không hiểu. Thứ cần thiết duy nhất chỉ là cái cớ để nói ra mà thôi.
Có lẽ mọi gã đàn ông cứng đầu trên thế gian này cũng đều đang ôm chung một suy nghĩ ấy.
Thế nên, ở cái nơi heo hút, gần với thiên đàng nhất trên trần gian này, lễ tang của người sống trở thành cái cớ cho họ làm điều đó. Ý tưởng của Lawrence là vậy.
“Có thể nến sẽ đắt lắm đấy, nên ta phải cẩn thận mới được… Và khi chúng ta mặc chung một trang phục thì càng đồng bộ hơn rồi, nên đó cũng là một khoản chi nữa… Nhưng ừ, chuyện này sẽ khả thi thôi.”
Đang khi anh còn đang tính toán đến toàn bộ những thứ đó, anh chợt nhận ra Holo đang chằm chằm nhìn mình.
Ôi không, mình lại ham việc quá mà bỏ quên em ấy rồi. Anh thấy thật căng thẳng, nhưng Holo chỉ khẽ nở nụ cười, như thể cô chỉ mới vừa thức dậy, và nhẹ nắm lấy tay áo anh.
“Em rất…”
“Hử?”
“Rất hạnh phúc khi mình vẫn còn sống.”
Cô vẫn giữ nụ cười, song nước mắt đã lăn dài từ khóe mắt cô.
Lawrence vội vàng lau chúng đi.
“Hành trình của chúng ta sẽ tiếp tục chứ anh?”
“Mọi thứ rồi sẽ phai dần đi theo thời gian.” Từ góc nhìn của Holo, Lawrence cũng không hơn gì một chiếc lá sẽ bị thổi bay đi bởi cơn gió thời gian. Một lúc nào đó, họ sẽ phải chia xa, và khoảnh khắc này rồi sẽ mãi mãi nằm lại trong quá khứ.
Nhưng vẫn còn thời gian cho đến khi chuyện đó xảy đến trong tương lai.
Lawrence vòng tay mình quah tấm lưng Holo và ôm lấy cô. Họ phải cố gắng hết sức để bảo vệ cho “hiện tại” của mình, khỏi sự tàn nhẫn của thời gian.
“Ừ,” cuối cùng anh cũng đáp lại. “Nhất định là vậy. Chỉ thêm một chút nữa thôi.”
Holo ngẩng đầu lên và mỉm cười. Sau đó, họ có một chút tranh luận với nhau. Mặc dù không ai trong hai người cố gắng giải quyết, cuối cùng mọi chuyện cũng tự nhiên ổn định lại. Nó giống hệt như lúc họ quyết định bắt đầu kinh doanh cùng nhau vậy.
Họ trao nhau một cái hôn trên gian cung thánh, nơi Thiên Chúa chứng giám cho họ.
Ánh mắt họ chạm nhau, và dù đã trải qua ngần ấy thời gian cũng nhau, họ vẫn cảm thấy hết sức là ngượng ngùng.
Trên đời này vẫn còn nhiều thứ để họ làm cùng nhau lắm.
~~~
Mùa xuân đã gần kề, tuyết cuối cùng cũng sẽ tan, nhường chỗ cho những ngày ấm áp.


1 Bình luận
Btw chap này t trong lúc dịch hơi cảm xúc 1 tí thành ra gắn hơi nhiều note, trong đó có 1 số cái chứa spoil nhẹ nhẹ liên quan đến W&P, mn thích thì đọc ko thì cứ bỏ qua nhé