Ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những hòn đảo cứ thế mà lơ lửng như một chuyện tự nhiên ở thế giới này.
Khung cảnh mà tôi nhìn thấy từ đây, từ khi chào đời đến giờ, chưa từng thay đổi.
Trông đến những nơi xa ngút ngàn kia, tôi vẫn có thể thấy những hòn đảo lớn nhỏ khác nhau đang lơ lửng giữa không trung. Những điều tự nhiên đó cũng không hề thay đổi.
Và cả ước mơ tôi luôn ôm ấp từ thuở nhỏ, cũng chưa từng thay đổi.
Từ khi sinh ra, thế giới xung quanh tôi đã ngập tràn trong phép thuật.
Khi mẹ vung tay vẽ thành vòng cung, đồ vật liền bay lên ngay tức khắc. Khi cha niệm chú, lửa từ đầu ngón tay lập tức xuất hiện, trừ khử những con quái vật xấu xa. Trông thật ngầu.
Bà cụ sống cạnh nhà thì mỗi sáng đều niệm phép cho những bông hoa trong vườn cất tiếng hát, khiến không khí trở nên rộn ràng. Còn ông cụ đối diện, có lẽ để đối đầu với bà, cũng niệm phép lên rau củ trong ruộng của mình, khiến chúng hát vang như để ganh đua.
Nhưng vì giọng rau của ông trầm hơn hoa của bà, nên trái với dự tính, chúng lại tạo thành một màn hợp xướng khá hay, nhưng hình như ông vẫn chưa nhận ra điều đó.
Thế là, tôi cũng bắt chước mọi người, thử mạnh dạn vung tay theo mọi hướng. Phải trái, trên dưới, vù vù thật mạnh. Thậm chí còn vừa nhảy vừa vung. Có lẽ nhờ vậy mà tôi tạo được một ít gió… vì phần mái trước của tôi đã bay lên rồi mà.
Nhưng đồ vật thì vẫn chẳng bay, lửa cũng không xuất hiện. Hoa không hát, hợp xướng cũng không có.
Mà thực ra, hồi đó tôi còn chẳng thuộc nổi một câu thần chú cho ra hồn.
“Nanally, sắp đến giờ đi rồi đó~”
“Vâng ạ~!”
Tôi rời mắt khỏi cửa sổ, nơi tôi đang nhìn ngắm những hòn đảo bay lơ lửng trên trời, khi nghe thấy tiếng mẹ gọi.
Hôm nay tôi phải đến nhập học tại trường pháp thuật của vương quốc, và hiện tại tôi đang chuẩn bị cho việc đó. Tôi vừa mới đóng gói xong hành lý. Vì trường theo chế độ nội trú nên tôi sẽ không thể dễ dàng về nhà. Thế nên tôi đang lo không biết bản thân mình có quên gì không.
Nhưng mà nghĩ lại thì nếu có quên cũng không đến mức nghiêm trọng lắm, nên có lẽ cũng không cần lo quá.
Hơn nữa, dù nói là không thể về nhà, nhưng nghe bảo cũng sẽ có kỳ nghỉ dài, nên đâu phải là không thể về nhà hoàn toàn.
Nếu có thiếu gì thì lúc đó mua cũng được.
Tôi năm nay 12 tuổi. Và tôi sẽ phải học ở ngôi trường đó suốt 6 năm cho đến khi 18 tuổi.
Bức tường trắng cũ kỹ có phần lem luốc. Giá sách gỗ lỏng lẻo chẳng thể gọi là đẹp. Trên chiếc bàn gần cửa sổ, những cuốn sách giáo khoa tôi đã học ở trường làng được đóng gói gọn trong một cái hộp.
Trên chiếc giường đơn giản, tấm ga mà cha đã dùng đinh gỉ đóng lên trần nhà để làm màn rèm — vì tôi từng ao ước được ngủ như công chúa — giờ đang buông thõng xuống.
Con gấu bông mà lúc bé tôi từng năn nỉ mẹ mua cho bằng được, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc tủ quần áo nâu sậm nhìn xuống tôi.
Tôi bước ra khỏi phòng với hành lý đã chuẩn bị sẵn trên tay, kéo thẳng vạt chiếc váy liền thân màu xanh may bằng một tấm vải.
Sau đó, tôi xoay người lại, ghi nhớ khung cảnh căn phòng sẽ vắng bóng bản thân trong một thời gian dài, rồi nhanh chóng chạy về phía mẹ.
Tôi, Nanally Hell, sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nhỏ thuộc vương quốc Doran.
Mẹ tôi là một nhà khảo cổ học, còn cha là "thợ săn ma vật". Gia đình tôi chỉ là một gia đình bình thường, không phải quý tộc hay thương nhân, hàng xóm xung quanh cũng toàn là người dân bình thường.
Điều duy nhất có thể gọi là khác biệt, chắc chỉ là việc mẹ tôi làm nghề khảo cổ học. Dù gần đây mẹ không đi nhiều, nhưng nghe nói ngày xưa mẹ từng đi khắp nơi để khảo sát di tích.
Còn nghề nghiệp của cha – "thợ săn ma vật" – là một nghề rất phổ biến ở đất nước, à không, thế giới này. Họ nhận yêu cầu từ "Harle" - một hội quán chuyên tiếp nhận và giao các nhiệm vụ - rồi xử lý các yêu cầu tiêu diệt quái vật hay làm các công việc tạp vụ khác để nhận thù lao. Chỉ những ai có khả năng sử dụng ma pháp nhất định mới được làm nghề này, và thực chất thì đây là một công việc khá nguy hiểm. Tùy từng nhiệm vụ mà mức độ khó dễ khác nhau, nhưng càng khó thì thù lao càng cao.
Ngày xưa, mẹ chưa từng cho tôi đi theo, nhưng tôi đã hai lần được đi cùng cha làm nhiệm vụ.
Khi đó tôi đang ở cái tuổi luôn tò mò: Cha làm gì? Đi đâu? Đó là hòn đảo gì? Là công việc gì?... Tôi cứ hỏi mãi, khiến người lớn xung quanh phát mệt. Cha tôi thì không bao giờ để lộ cảm xúc, chắc là giỏi giấu cảm xúc lắm, chứ bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy mình từng là đứa trẻ phiền phức thật.
Hai lần đó đều là những nhiệm vụ khá đơn giản, chỉ khoảng 20 pegalo gì đó. Nếu hỏi 20 pegalo là bao nhiêu thì chắc khoảng đủ ăn một ngày.
Harle chính là nơi mà các ma thuật sư lui tới thường xuyên.
Tôi rất háo hức khi lần đầu được vào một nơi mới lạ như vậy. Cứ nghĩ nơi đó sẽ nghiêm túc, khắt khe lắm, ai ngờ lại giống như quán rượu mà cha hay đến, tạo cảm giác gần gũi, ấm áp với tường và sàn đều làm bằng gỗ. Có lẽ còn có cả chỗ ăn uống, vì tôi ngửi thấy mùi thịt thơm lừng pha chút gia vị.
Khi tôi còn mải mê nhìn ngó xung quanh, cha tôi đang nói chuyện với một chị tiếp tân — có lẽ là vậy — để nhờ tìm một nhiệm vụ phù hợp. Mất khá nhiều thời gian, nhưng chắc là vì phải chọn nhiệm vụ đơn giản để dẫn theo một đứa trẻ.
Rồi nhiệm vụ cũng được quyết định. Cha nắm tay tôi, đi đến chỗ lễ tân. Chị ấy mỉm cười, nói câu quen thuộc: “Đi cẩn thận nhé,” và tôi cũng vui vẻ vẫy tay chào lại.
Tôi nhớ nhiệm vụ lần đó chỉ là giúp một bà lão làm vài việc đồng áng khá nhẹ nhàng.
Công việc kết thúc sớm hơn tôi tưởng, khiến tôi hơi thất vọng. Vì nó chẳng khác gì việc tôi làm ở nhà.
“Chào mừng trở về, cảm ơn hai người đã vất vả nhé. Cả cô bé nhỏ nữa, em cũng đã làm rất tốt.”
Đó là khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ và quay lại Harle. Chị gái tiếp tân kia, dù có lẽ chỉ đang làm theo thủ tục, vẫn mỉm cười đón tiếp chúng tôi.
Và nụ cười đó, không biết vì lý do gì, nhưng nó cứ lặp lại mãi trong tâm trí tôi.
“...? Có chuyện gì sao?”
“Nanally?”
Nếu bảo tôi giải thích rõ thì chính tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là giống như tiếng sét ái tình.
Trong mắt tôi lúc ấy, chị tiếp tân thật tỏa sáng.
Dù là nhiệm vụ nguy hiểm hay tầm thường, chị vẫn bình thản giao giấy tờ. Khi tiễn khách thì “chúc may mắn,” khi họ quay về thì “chào mừng về, vất vả rồi,” cùng một nụ cười rạng rỡ.
Chứng kiến điều đó, tôi chỉ biết nhìn chị với đôi mắt long lanh.
Không phải người cha vừa hoàn thành nhiệm vụ. Cũng không phải người đàn ông to con đang khoe khoang chiến tích ở quầy bên cạnh.
Chính là chị ấy — người luôn ngồi đó, không thay đổi — đã khiến tôi dấy lên một cảm giác ngưỡng mộ sâu sắc.
Khi cha tôi phải kéo lê tôi ra khỏi đó — kèm theo hiệu ứng âm thanh “soạt soạt” vì tôi cứ đứng yên không nhúc nhích — ông tưởng tôi bị mệt.
Sự ngưỡng mộ không phải là điều mà ta chủ động muốn có.
Nó đến bất ngờ, như thể bỗng dưng ta nhận ra điều đó.
Giấc mơ cũng vậy. Có thể hôm nay bạn muốn làm người bán hoa, nhưng một ngày nào đó, chỉ vì một điều nhỏ thôi, bạn lại muốn trở thành đầu bếp, hay một điều gì đó hoàn toàn khác.
Còn tôi, chỉ đơn giản là muốn trở thành người như chị lễ tân ấy. Thế thôi. Không có gì kỳ lạ cả. Tôi chỉ muốn vậy.
Từ đó, mơ ước tương lai của tôi trở thành "Một nữ Tiếp Tân"
Không nổi bật, nhưng là người không thể thiếu.
Khi tôi nói điều đó với cha mẹ, không hiểu sao họ lại ra sức ngăn cản.
Họ bảo, vì phải xuất sắc cả về phép thuật lẫn học vấn. Phải đủ mạnh để chiến đấu bằng ma pháp, và đủ thông minh để lọt top của trường pháp thuật vương quốc — chỉ người hội tụ đầy đủ mới có thể làm ở nơi ấy.
Nhưng khi nghe vậy, tôi lại càng ngưỡng mộ chị hơn.
Vì chị ấy không chỉ dịu dàng, thanh lịch, mà còn giỏi ma pháp và thông minh nữa. Thật sự quá ngầu!
Vì thế, để cha mẹ chấp nhận, tôi đã cố gắng học để đứng nhất ở trường làng. Có mục tiêu rõ ràng, tôi thấy mình học tập chăm chỉ hơn hẳn.
Nhờ vậy, tôi luôn đứng đầu lớp, và cũng nắm vững những kiến thức phép thuật cơ bản mà trẻ em cần biết.
(Còn tiếp...)


4 Bình luận