• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

Chương 02: Khám Phá Lại (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,093 từ - Cập nhật:

Hệ thống chính trị của ‘Edsilla’ là chế độ nghị viện. Đồng thời, nó mang cái mã ngoài là một hệ thống bình đẳng, còn bên trong thì là phân biệt đẳng cấp nặng nề.

Vị trí quyền lực nhất ở Edsilla là ‘Nghị Viên’, với 99 ghế. Việc bầu chọn những nghị viên này thường được quyết định bởi các cuộc đấu đá chính trị, giao dịch, hoặc âm mưu giữa các gia tộc thượng lưu, chứ có nằm mơ mà tin vào bỏ phiếu.

Vì thế, mỗi nghị viên, được xem là đại diện của giới thượng lưu, đều là trụ cột của quốc gia và là vinh quang của gia tộc. Người kiểm soát tất cả họ, kẻ đứng trên cao nhìn xuống, chính là ‘Chủ Tịch’ – chủ nhân của quốc gia.

…Ngồi lên cái ngai vàng đó thì chuẩn đét câu ‘Chúng sinh bình đẳng, tao thượng đẳng’.

Gia tộc mang lịch sử ngàn năm - Thiên Bình - đang nỗ lực giành lại vị trí đó, và thực sự là nó sẽ sớm được trao lại cho họ.

“Lũ ăn chực ngày càng kém cỏi.”

Một bàn tay đeo găng lật trang tài liệu. Động tác sắc bén, không thừa thãi, giọng nói lạnh lùng mà lại thong dong.

“Xin lỗi.”

Ngược lại, người đàn ông đứng trước mặt thì lo lắng. Hắn liên tục cúi đầu, lén quan sát sắc mặt của người đàn ông có khả năng sẽ trở thành gia chủ tiếp theo.

“Không phải lỗi của anh. Tìm được công cụ hữu dụng trong đống rác đâu phải dễ.”

Từ 200 năm trước, Thiên Bình đã vận hành các ‘trại trẻ mồ côi’ dưới danh nghĩa của gia tộc.

Họ thu nhận những đứa trẻ mồ côi hoặc con ngoài giá thú có dấu hiệu thức tỉnh ‘Quang Phổ’, hoặc những người có tiềm năng, và rồi họ nuôi nấng, huấn luyện bằng tiền của Thiên Bình để biến chúng thành công cụ. Thực chất, đây chẳng khác gì một dự án phúc lợi tiêu tốn tiền bạc.

Vốn dĩ, nếu là tài năng sáng chói, chúng đã bị ai đó cướp mất trước khi được mài giũa hoàn chỉnh. Cuối cùng, thứ sót lại chỉ còn là rác rưởi và sỏi đá.

“Không thể nuôi mãi lũ vô dụng được. Thà kéo lạc đà về từ sa mạc hay tìm ngọc trai dưới biển còn hơn.”

Vuốt mái tóc xanh – biểu tượng của dòng dõi thượng lưu - trưởng nam Jedrick lật tiếp danh sách.

[Shion Ascal…]

Hắn thậm chí không thèm liếc qua tên của lũ trẻ mồ côi, như thể chúng không đáng để hắn bận tâm dù chỉ một giây nào hết.

“Đuổi hết bọn chúng đi trong thời gian tới nhé.”

Cục diện kế thừa của Thiên Bình hiện tại đang khá căng thẳng. Trưởng nam, thứ nam, và trưởng nữ đã kéo dài cuộc giằng co nhàm chán này suốt nhiều năm.

Dĩ nhiên, thời gian và danh nghĩa nghiêng về phía trưởng nam Jedrick, nhưng thế lực hậu thuẫn cho thứ nam và trưởng nữ cũng không hề yếu kém.

Người duy nhất đáng tin, hay ít nhất là không cần đề phòng, chỉ có mỗi đứa con út mà thôi.

Vậy nên, hắn không có thời gian lãng phí tài sản vào thứ như trại trẻ mồ côi.

“Tự tìm cớ mà làm đi. Ta sẽ báo với gia chủ sau.”

Trong thư phòng của trưởng nam, Jedrick kết thúc buổi họp. Hắn xoay người ngồi xuống, như thể không muốn nghe bất kỳ ý kiến phản đối nào cả.

“…Vâng. Tôi hiểu rồi.”

Henry cúi đầu chuẩn mực như một quản gia.

***

“…Shion Ascal.”

Tại phòng tư vấn của Trại trẻ mồ côi Thiên Bình, thủ đô Edsilla.

Một hiệp sĩ cấp cao từ bản gia gọi tên tôi.

“Shion Ascal.”

Tôi nhìn hắn với đôi mắt hơi đờ đẫn.

Ngay cả bây giờ, mọi chuyện vẫn có chút phi thực.

“Shion Ascal. Trả lời đi!”

“Sao vậy?”

“…Sao vậy hả?”

Hiệp sĩ nhíu mày. Rồi hắn lớn tiếng đọc tài liệu ghi lại lý lịch của tôi.

“Được rồi. Bảy tuổi vào trại trẻ mồ côi, chín tuổi mắc bệnh u não? Mười ba tuổi bị bạch cầu, mười bốn tuổi ghi danh vào Trường Cao đẳng Ma thuật Endex… Khoan, bạch cầu?”

Giọng nói ban đầu vang dội dần nhỏ lại.

Cũng phải, đời tôi khá độc lạ mà.

“Hmm…”

Hiệp sĩ im lặng một lúc, như thể sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nói.

“Thiên Bình đã cứu ngươi. Ngươi đâu tự trả hết chi phí y tế được mà, đúng không?”

Một lầm tưởng dễ thấy ở khắp nơi.

Mười hai năm trước, tôi cũng từng nghĩ vậy và đã trung thành với cái gia tộc chết tiệt này.

“Tôi tự chữa trị bằng tiền lương, tiền trợ cấp nghỉ hưu, và tiền bồi thường tử tuất của cha tôi.”

“Cha ngươi?”

“Vâng. Ông ấy là hiệp sĩ. Của Thiên Bình.”

“…”

Sắc mặt hiệp sĩ trở nên phức tạp.

Tôi nói thêm.

“Hiệp sĩ cấp thấp.”

“Không tốt nghiệp đại học à?”

“Vâng.”

Hắn gật đầu, như thể công nhận điều gì đó. Có vẻ hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm nữa.

Vậy ra hắn là hiệp sĩ tốt nghiệp đại học, hở?

“Dù sao thì… Năm nay ngươi 18 tuổi rồi, nhỉ? Và cũng khỏi bệnh rồi, phải không?”

“Mấy cái vừa được nhắc tới thì rồi.”

Vẫn còn một bệnh nặng nữa, nhưng ngoài nó ra thì mọi thứ khác đều được y bác sĩ tuyên bố là đã khỏi hoàn toàn.

“Vậy thì được. Ngươi đã thức tỉnh Quang Phổ chưa?”

Khi hắn hỏi về 「Quang Phổ」, tôi mới thấy đây chính là thực tại.

Năm 2013.

Không phải 2025, mà là 2013.

Tôi đã du hành mười hai năm, trở về khoảng thời gian khốn nạn này.

“Trả lời đi.”

Hiệp sĩ vuốt ria mép, giục tôi.

“Chưa.”

Tôi lắc đầu. Mười hai năm trước, tôi cũng trả lời như vậy.

Nhưng thực ra, nó đã thức tỉnh rồi.

Không phải từ năm ngoái hay gì đâu, mà là từ tận 2010.

“Vẫn chưa à?”

Chỉ là tôi xấu hổ nên không nói ra thôi.

Quang Phổ của tôi là một Sổ Ghi Chú! Tôi có thể viết nhật ký! Có thể ghi các lưu ý để không bị quên mất điều gì, mẹ kiếp.

“Đồ vô dụng.”

“Đúng vậy.”

Haiz.

Hiệp sĩ thở dài, đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị.

“Bản gia rất thất vọng về các ngươi. Trại trẻ mồ côi này không phải được xây lên để các ngươi ăn chơi đâu. Học phí, chi phí ăn uống, sách vở, giáo dục, tiền tiêu vặt, lương giáo viên, tất cả cộng lại mỗi năm là tốn từ 60 đến 70 triệu Ren đấy. Và các ngươi không đóng một đồng nào, nhỉ?”

Tôi không nhớ tên gã hiệp sĩ ria mép này cho lắm, nhưng lời tiếp theo mà hắn nói thì vẫn còn rõ mồn một.

Lúc đó, trái tim non nớt của tôi khá sốc.

“Trại trẻ mồ côi sẽ đóng cửa.”

Khi ấy, có lẽ tôi của ngày xưa đã trợn tròn mắt. Chắc hẳn tôi đã suýt phát khóc trong khi nắm lấy vạt quần của gã ria mép rồi ăn vạ.

Mà, có vẻ gã ria mép cũng mong đợi phản ứng đó của tôi.

“…Sao, ổn không?”

“Vâng.”

Nhưng giờ thì tôi không quan tâm nữa.

“À… Ừ. Đừng tuyệt vọng quá. Vẫn còn cơ hội đấy nhé. Dù sao thì thiếu gia Jedrick là người rất hào phóng mà.”

Thiếu gia. Cách chọn từ này buồn cười thật. Có lẽ chính gia chủ còn chẳng nghĩ đến hắn nữa cơ.

Gã ria mép vuốt ve bộ ria, nói.

“Nghe bảo trong trại trẻ có khoảng mười đứa tiềm năng, kể cả ngươi nhỉ?”

“Tôi á?”

“Ngươi học ở Endex mà, đúng không? Ta còn chẳng vào được ngôi trường danh giá đó nữa. À mà, sẽ có một ‘trận đấu’ đấy.”

“…À~”

Tôi gật đầu.

Dĩ nhiên là tôi biết chuyện này. Vì tôi đã trải qua rồi còn đâu.

“Nếu các ngươi chứng minh được tài năng của mình, thì trại trẻ này vẫn có thể tồn tại thêm nữa.”

Xạo chó nó vừa.

Trại trẻ không còn tương lai nữa.

Không bao giờ.

“Đó là một bài kiểm tra kỹ năng. Nếu có đủ nỗ lực, các ngươi sẽ có thể đánh bại đối thủ mà bọn ta sắp xếp thôi. Nên là chốt vậy nhé?”

“Vâng. Nghe công bằng vãi chưởng.”

Tôi đáp ngay và đứng dậy. Ở lại thêm chỉ tốn thời gian.

“…Vãi chưởng? Ngươi vừa nói vãi chưởng hả?”

Lờ đi gã ria mép đang cố bắt lỗi, tôi quay lưng bước đi.

***

Trại Trẻ Mồ Côi Thiên Bình.

Các không xa trung tâm Edsilla, nơi có làn gió trong lành từ rừng và suối, đây là một cơ sở phúc lợi với truyền thống 150 năm.

Do gia tộc Thiên Bình vận hành, thế nên quy mô khá lớn. Trong khuôn viên có ký túc xá, nhà ăn, sân chơi, sân thể thao, công viên, và các tiện ích tương đương một trường học tử tế.

“Đúng thật là năm 2012 rồi.”

Giờ đây, sau khi kết thúc buổi phỏng vấn vô nghĩa trong phòng tư vấn của trại trẻ mồ côi.

Tôi ngồi trên băng ghế công viên, nhìn về đường chân trời tối đen như mực.

“Ảo thật đấy.”

Thật kỳ ảo khi tôi có thể ngắm bầu trời đêm này. Thật kỳ ảo khi tôi có thể cử động chân tay. Thật kỳ ảo khi tôi vẫn còn sống và thở.

Chắc chắn là tôi đã ngỏm củ tỏi từ tuần trước, và là vào năm 2025 chứ không phải 2013. Cơ thể tôi hẳn đã bị móng vuốt của tên người sói kia xuyên thủng như một que xiên bẩn ngon lành ngoài chợ.

“Mình nên vui hay buồn đây.”

Tôi tò mò.

Thật sự là tôi đã hồi quy sao?

Không, dù có là hồi quy đi chăng nữa, thì liệu nó có tốt cho tôi?

Cơ thể tôi vẫn mắc bệnh, và chưa chắc y học hiện tại có thể chữa trị được.

Chẳng phải hồi quy chỉ là lặp lại bi kịch không thể cứu vãn thôi sao?

“Mà sao giờ mới thế?”

Dù đã sống lại, nhưng tôi không thể không phàn nàn.

Cứu rỗi tôi ư, nhưng sao cứu muộn vậy hả trời?

…Thời điểm cũng kỳ lạ thật.

Tôi hơi nhấc áo lên. Có một vết sẹo như bị bỏng.

Từ trên rốn kéo dài đến ngực, đó là minh chứng của căn bệnh ung thư đang trú ngụ trên người tôi. Loại ung thư tồi tệ nhất, thứ cần được điều trị đến tận khi ngắc ngoải: Ung Thư Lõi Ma Thuật.

Năm ngoái, tôi vẫn chưa bóc trúng sít rịt này.

Giá mà đời cho tôi hồi quy sớm hơn một năm thôi.

Mẹ kiếp.

“Này, Shion!”

Đột nhiên, tên tôi vang lên bên tai. Ở sân thể thao của trại trẻ mồ côi, một gã cởi trần đang gọi tôi.

“Không tập luyện à?! Chưa nghe tin hả cu?! Nếu không thắng được đám lính đánh thuê trong trận đấu thì trại trẻ của chúng ta sẽ bị đóng cửa đấy!”

“…Ồ, thật à.”

Tập luyện làm cái chó gì chứ.

Trong ‘trận đấu’ đó, sẽ có những hiệp sĩ tại ngũ cải trang thành lính đánh thuê.

Hack cũng đếch thắng tụi nó đâu.

Trại trẻ sẽ bị đóng cửa, và hơn 700 đứa trẻ của nơi đây sẽ tan đàn xẻ nghé…

Vậy thì ‘tôi’ sẽ ra sao?

Trước khi hồi quy, có lẽ tôi đã tự trách bản thân. Về việc trại trẻ bị đóng cửa, về những thất bại sau đó, thậm chí cả về căn bệnh Ung Thư Lõi Ma Thuật. Tất cả, tôi đều cho là lỗi của mình.

Tôi đổ lỗi cho tài năng tầm thường không giúp được gì cho Thiên Bình, cho vận may tệ hại khiến mình thua đời 1 - 0. Dù vậy, tôi vẫn muốn sống, nên tôi đã bám víu vào đủ thứ công việc như chạy ship, xe ôm, rồi nhập viện và chiến đấu với bệnh tật…

Cuối cùng, tôi nhận ra một sự thật.

Gia tộc ‘Thiên Bình’ chính là nguyên nhân khiến cả đời tôi tan nát.

“Thôi kệ. Miễn mấy đứa khác thắng là được. Thằng chó Shion dạo này vô trách nhiệm vãi!”

Nhưng tên gã kia là gì nhỉ?

Dù sao thì cậu ta cũng đã cất đôi chân lên và chạy. Nhưng thế giới này khắc nghiệt biết bao. Chạy giỏi không giải quyết được gì hết. Để rồi vấp ngã khi đang chạy, và chịu đau một mình.

Tôi thả lỏng người trên băng ghế.

Rồi lơ đãng mở 「Sổ Ghi Chú」ra.

Trang đầu tiên là những dòng nhật ký.

“…Thực sự là do nó sao?”

Trang nhật ký đã giải thích được phần nào lý do ‘tại sao tôi lại hồi quy về năm 2013’.

[14 tháng 2, 2013]

Từ hôm nay, tôi sẽ viết nhật ký. Tôi sẽ ghi lại từng giây từng phút của bản thân. Tại sao hả? Hôm qua, tự nhiên tôi thấy đau bụng và nôn mửa, nên tôi đã đến bệnh viện, thế rồi họ chuẩn đoán rằng tôi mắc bệnh Ung Thư Lõi Ma Thuật và bảo tôi nên đến một bệnh viện lớn hơn…

14 tháng 2, 2013, thứ Hai.

Ngày tôi viết những dòng nhật ký đầu tiên vào 「Sổ Ghi Chú」, thứ trước đó chỉ chứa danh sách những việc cần làm, đồ cần chuẩn bị, hay phao phủng để đỡ phải đau đầu vì thi cử. Hôm đó cũng là ngày bệnh viện chẩn đoán nghi ngờ rằng tôi đã mắc bệnh Ung Thư Lõi Ma Thuật.

Và chính ngày hôm đó là thời điểm tôi trở về sau khi hồi quy.

“Vậy là, Sổ Ghi Chú đã khiến mình hồi quy ư?”

Tiềm năng của 「Sổ Ghi Chú」 lớn đến thế á?

Khó tin vãi cả nồi.

“Ugh.”

Tôi tắt nhật ký. Màn hình chuyển sang [Danh sách tệp].

[30 / 100]

■ Nhật ký

■ Ký ức

Tôi đã phân loại như vậy. 「Sổ Ghi Chú」 của tôi có giới hạn dung lượng, nên nếu không dọn dẹp thường xuyên thì nó sẽ đầy ụ luôn mất.

Mà ừ, nó chưa full bao giờ cả. Dù sao thì cũng chỉ là một đống chữ thôi mà…

“…Hở, 30? Ủa, cái mẹ gì thế này?”

Một thư mục lạ hoắc đập thẳng vào mắt tôi.

■ Ký ức

Ký ức?

Tôi không nhớ là mình đã tạo thư mục này.

Nó chui từ đâu ra thế?

“Ký ức… cái gì đây?”

Ký ức? Ký ức gì cơ? Không thể nói rõ ràng ra được à?

Tôi thử mở thư mục ra xem.

└Thư mục không có tiêu đề.

Có một tệp bên trong.

Tôi mở tiếp tệp ‘Thư mục không có tiêu đề’ đó ra.

Cách làm rất đơn giản. Chỉ cần nghĩ ‘Mở’ là xong. Vì cái Quang Phổ này đơn giản vãi lúa, nên cách dùng cũng thế, không hơn.

‘Mở con mẹ mày ra đi’

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ thế.

“...Hả?!”

Đột nhiên, ma thuật trong tôi phản ứng. Phần sâu nhất của cơ thể rung lên.

“Khụ!”

Một luồng mana dữ dội trào ra. Từ hạ đan điền bùng lên, lan đến mạch máu… cảm giác như thế toàn thân đang được khuếch đại lên vậy?

Tôi vội chặn dòng mana lại.

“Gì?”

Dù vậy, cơ thể tôi đã nóng ran, mạch máu căng đến mức như muốn nổ tung. Tôi chóng mặt, và thế giới trong mắt đang quay cuồng.

“Cái đéo gì…”

Tôi sững sờ, nhưng ngay sau đó, sống lưng tôi đã lạnh toát. Và rồi, một vài cảnh tượng lướt qua tâm trí tôi như đèn kéo quân.

Khoảnh khắc trước khi tôi hồi quy… nói cách khác, là ‘khoảnh khắc trước khi tôi chết’.

“…Perion?”

Lúc đó, tôi đã nuốt Perion. À không, phải là một khối tinh thể 100g tồn tại như cái ‘thai nguyên’ của Perion, nơi tinh túy được tách lọc và cô đặc một cách thuần khiết.

Ngay sau khi nuốt nó xong, cổ tôi bị móng vuốt của gã người sói chọc thủng, và khi tôi mở mắt ra, đã là năm 2013 rồi.

Vậy, hiện tượng vừa rồi là gì?

Lý do cho cái cơ chế giống như thể Perion mà tôi đã nuốt chửng trước khi hồi quy đang bị ‘triệu hồi’ trở lại cơ thể tôi là gì?

“Ký ức…”

Thư mục ‘■Ký ức’ trong 「Sổ Ghi Chú」.

Nếu suy ra từ thư mục ký ức mà tôi không nhớ là mình đã tạo.

“Sổ Ghi Chú… Ký ức…”

Chẳng lẽ Perion mà tôi đã nuốt trọn trước khi chết, đã được 「Sổ Ghi Chú」 của tôi ghi nhớ lại?

Chẳng lẽ giống như khi lưu một tệp tin vào 「Sổ Ghi Chú」, thì Perion cũng đã được lưu lại như thế?

[30 / 100]

■ Nhật ký

■ Ký ức

└Thư mục không có tiêu đề

“Thật luôn hả.”

「Sổ Ghi Chú」 ngu ngốc, và tôi luôn nghĩ rằng nó ngu ngốc. Nó chưa bao giờ… hoàn toàn không giúp ích gì cho đời tôi cả.

Thành thật mà nói, có lúc tôi dùng nó khá nhiều, nhưng nó chưa bao giờ mang lại cú bẻ lái nào kịch tính cho cuộc đời tôi.

Thế mà giờ nó đột nhiên thay đổi.

Nhưng tại sao?

Có phải nó được khuếch đại do ảnh hưởng của Perion tôi nuốt trước khi chết?

Hay chỉ là đột nhiên thôi? Để đổi gió cho vui chẳng hạn?

…Dù là gì đi chăng nữa.

Tôi vừa xoa cằm vừa lẩm bẩm.

“Sổ Ghi Chú.”

À, nói mỗi một câu thì ít quá nhỉ.

“Nếu nó đã nhớ ghi nhớ thứ gì rồi, thì nó có thể triệu gọi thứ đó ra bất cứ lúc nào…”

Vừa vuốt cằm vừa suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi đổi tên tệp [.Thư mục không có tiêu đề].

[30 / 100]

■ Nhật Ký

■ Ký Ức

└Perion

Giờ trông cũng oai hơn được chút rồi đấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận