• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

Chương 43 Kỳ Thi Chia Lớp (9)

1 Bình luận - Độ dài: 1,584 từ - Cập nhật:

"Khụ... Hộc, hộc..."

Albert theo phản xạ hổn hển để lấy lại hơi thở, cố gắng xua tan cảm giác tức ngực và đầu óc choáng váng.

“Chuyện gì đã xảy ra… Ký ức của mình…”

Từ một thời điểm nào đó trong cuộc sống thường ngày, cậu đã bắt đầu cảm thấy ký ức của mình dần trở nên kỳ lạ và méo mó.Cho đến lúc đó, cậu chỉ thấy phiền phức, chẳng buồn suy nghĩ sâu xa hay hành động gì cả.Rồi từ một lúc nào đó, như thể thiếp đi, như thể đang mơ, cậu tiếp tục sống một cuộc đời mà bản thân tưởng như tỉnh táo, nhưng lại không thể tự do cử động, như thể vẫn đang trong mộng.Đến khi cậu thực sự tỉnh táo trở lại, cậu đã thấy mình ở nơi này.

Giữa cơn hỗn loạn, Albert chợt nhận ra có gì đó kỳ lạ từ cảm giác nơi bàn tay mình.

"Chuyện quái gì đang..."

Mùi máu tanh nồng đến mức khiến anh nhíu mày theo bản năng.Và...

‘Cái cảm giác nặng nề này...’

Cậu cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình một cách khó chịu.Chẳng lẽ bị thứ gì đó đè trúng và bị thương? Albert nghĩ thế, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó vì quá vô lý.Nếu thật sự là vậy, cậu đã phải cảm thấy đau đớn, nhưng cậu chỉ cảm thấy choáng váng, hơn nữa cái vật đè lên không đủ nặng để gây thương tích.

Dù thế nào, mọi chuyện cũng sẽ chẳng rõ ràng nếu anh không mở mắt ra.Albert cẩn trọng mở mắt, nhìn quanh để hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đầu vẫn còn quay cuồng nên không nhìn rõ, nhưng cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt khiến cậu rùng mình.

‘Tóc... là tóc sao...?’

Một mái tóc bạc, đã bị máu nhuộm đỏ, hiện ra trước mắt cậu.Mùi máu tanh ùa vào não, và cảm giác kỳ lạ nơi tay cậu.

Tóc bị máu thấm ướt.

Cơ thể Albert bắt đầu run lên từng chút một.

Chẳng lẽ là...

‘Không… Không thể nào… Không thể nào…’

Dù có phủ nhận bao nhiêu trong đầu, thực tại cũng không thay đổi.

"K-không… Không thể nào..."

Albert cố gắng nhổm người dậy để đẩy cô gái đang nằm trên người mình ra ngay lập tức, nhưng bàn tay phải của anh dường như bị mắc kẹt vào thứ gì đó, cảm giác khó chịu khiến anh không thể rút ra nổi.Sau một hồi vật lộn, anh không thể rút tay phải ra được, đành chống tay trái xuống để ngồi dậy.

Lúc ấy, thân thể cô gái đổ sụp xuống.

"H-hik...!!"

Khi cô ngã xuống, cảm giác ghê rợn nơi bàn tay phải một lần nữa ùa đến.Chỉ khi đó, Albert mới hiểu.

Chuyện gì đã xảy ra ở nơi này, và việc cậu đang làm bây giờ là gì.

Thế nhưng, Albert không muốn hiểu thực tại ấy.Cậu cảm thấy mình sẽ phát điên nếu như hiểu rõ tất cả.

"Ư... Aa..."

Albert cúi đầu nhìn xuống.Cô gái đã ngã gục, không...

"T-thánh nữ..."

Gương mặt của Aria trắng bệch.Vết máu cô vừa nôn ra vẫn còn quanh miệng, và một trong hai cánh tay đã bị mất.Quần áo cô rách nát, chẳng còn được gọi là quần áo nữa.Ngược lại, ngoài cảm giác choáng váng, Albert chẳng thấy đau ở đâu cả.

Sức mạnh của Thánh nữ nổi tiếng đến mức ai cũng biết.Dĩ nhiên, Albert cũng biết rõ cô sở hữu sức mạnh như thế nào.

Và trong tình huống hiện tại, việc cơ thể cậukhông hề hấn gì, trong khi cô thì trọng thương, chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.

"Haa... Haa..."

Albert run rẩy nhìn xuống bàn tay mình.Để xác minh cảm giác ghê rợn đang hiện diện, cậu chạm vào cơ thể Aria và từ từ đẩy cô ra sau.

Càng làm thế, hiện thực mà cậu không muốn tin lại càng hiển hiện rõ ràng trước mắt.

"Hức..."

Càng rút tay ra, biểu cảm của Albert càng méo mó như sắp bật khóc.Cuối cùng, khi nhìn thấy bàn tay mình, cậu hoàn toàn chết lặng.

"H-hộc..."

Vì trên tay cậu , là một trái tim đã ngừng đập, bị xuyên thủng.

"Ư… ỰaaaaaAAAACK!!"

Albert, sau khi xác nhận thứ đã rút ra từ cơ thể Aria, hoảng loạn gào thét, đẩy mạnh cô ra và lùi lại.Thân thể Aria mất chỗ dựa, đổ xuống nền nhà.Albert ôm đầu bằng đôi tay đẫm máu và bắt đầu thở hổn hển.

"Đ-đây là mơ... Đây chỉ là ác mộng thôi...!!"

Không thể nào.cậukhông thể tin được cảnh tượng hiện tại—chính tay mình đã giết Thánh nữ của thời đại này.

Chỉ khi đó, cậu mới bắt đầu nhớ lại từng chút chuyện vừa xảy ra.

Hình ảnh mình bị biến thành ác ma bởi một loại ma thuật.Ký ức về việc giết Aria một cách tàn bạo bằng sức mạnh ma thuật tăng cao đột biến.

Albert nhìn quanh với ánh mắt run rẩy.Khung cảnh nơi những bức tường bị phá nát, sàn nhà và vách tường đẫm máu, máu đã khô.Qua những ký ức vừa dần trở lại, anh hiểu rằng tất cả những điều này… đều do chính mình gây ra.

Gào lên tuyệt vọng vì những ký ức dần hiện ra, Albert ôm đầu bằng đôi tay nhuộm máu.

Ma thuật mà cậu từng tự hào và coi là niềm kiêu hãnh, giờ đây lại trở thành công cụ để giết chết chính cô gái ấy.

Không chỉ một hay hai lần, mà là hàng chục lần.Dù không phải do ý chí bản thân, do bị biến thành ác ma, những ký ức đó vẫn còn tồn tại và không ngừng dày vò cậu.

Nếu như cậukhông nhớ gì, hoặc nếu Aria đã ghét bỏ và oán trách cậu, thì có lẽ sẽ đỡ đau hơn.Nhưng...

"Khụ... Ư... Hộc, hộc..."

Điều khiến cậu phát điên nhất, là cảnh tượng cuối cùng khi cô biến cậu trở lại làm người.

Gương mặt của cô gái tiến lại gần cậu, không mất đi nụ cười, dù không ngừng bị giết dưới tay cậu.Cô vẫn quyết tâm cứu cậuđến cùng.Dù thân thể đã chẳng còn động đậy, cô vẫn bò về phía cậu, cuối cùng ôm lấy cậu và thanh tẩy.

Cảnh tượng cô nhìn cậu, ánh mắt chẳng mang chút trách cứ, mà còn như nhẹ nhõm, thì thầm rằng “tốt quá rồi”...

‘Tất cả… tất cả những điều đó… là do mình gây ra…’

Tại sao cô có thể làm vậy?

Albert phát điên.Không, có lẽ… cậu đã điên rồi.

cậuthấy ghê tởm chính mình, người đã dùng ma thuật giết cô gái ấy hàng chục lần, cuối cùng móc cả trái tim cô ra.

Cậu thậm chí còn hoài nghi, liệu bản thân có thực sự trở lại làm người chưa.

"Ha, haha... Hahahahaha! Hahahahahaha!"

Máu từ cơ thể Aria đọng thành vũng trên sàn.Albert cười điên loạn, nhưng ngay khi liếc nhìn Aria, nhớ lại cảnh cô nhắm mắt lại với biểu cảm thanh thản, cậu bỗng ngừng cười.

Chậm rãi, Albert loạng choạng dựa lưng vào tường, ngồi sụp xuống.

"Ha... Haha..."

Ngừng cười, cậu ôm chặt lấy cơ thể, bắt đầu cào cấu.Dù là cào lên trên lớp áo, máu vẫn rỉ ra từ bàn tay bị thương do cào xước, nhưng với Albert, điều đó chẳng còn quan trọng.

Cậu chỉ nghĩ đến cái chết.

Tự hỏi liệu mình có phải là thứ tồn tại không nên có trên thế gian này.

Thì thầm những lời lảm nhảm không ai hiểu.

Ma thuật truyền lại từ gia tộc, vốn không phải để dùng vào chuyện này.Nếu biết kết cục như vậy, cậu đã chẳng học ma thuật ngay từ đầu.Nếu lúc trước chết đi luôn, thì chắc đã chẳng phải chịu đựng cảm xúc này.

Tại sao cô lại cứu cậu?Tại sao, tại sao lại phải cứu cậu, dù là bằng cái giá đắt đến thế?

Cậu muốn chết ngay lập tức, nhưng lại không thể tự sát.

Vì trong thâm tâm, cậucảm thấy rằng nếu tự kết liễu ở đây, cậu sẽ không thể đối diện với cô gái ấy—người đã hi sinh để cứu cậu.Nếu không nghĩ như vậy, có lẽ cậu đã tự sát bằng ma thuật từ lâu rồi.

Nhưng dù nghĩ rằng chết đi thì cũng chẳng thể chuộc lỗi, rằng sự hi sinh của Aria sẽ thành vô nghĩa nếu cậu chết, thì cái khát vọng được biến mất khỏi thế gian này vẫn chẳng biến mất.

Soạt, soạt

"Hi... Hihit... hehehet..."

Cơ thể ngứa ngáy.Như thể đang mặc một bộ quần áo không vừa vặn, như thể được may bằng loại vải kỳ quái, cảm giác ngứa điên dại cứ không ngừng bám lấy anh.

Rõ ràng, cảm giác ngứa ấy không đến từ thể xác.Albert biết rất rõ điều đó.

Thế nhưng, cậu vẫn không ngừng cào cấu.Dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ thỏa mãn được cảm giác đó, Albert vẫn không ngừng tay.

Trong tòa nhà ngầm tĩnh lặng đến rợn người, Albert cứ tiếp tục cào xé cơ thể mình như thế…Cho đến khi có ai đó đến tìm cậu.Cho đến khi máu chảy ra và nhuộm đỏ cả nền đất.

Ghi chú tác giả:

Tất cả chuyện này… là lỗi của Thánh nữ mà thôi…

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Sau chuyện này anh ấy yêu thánh nữ luôn và từ đó trở thành tình địch với anh hùng
Xem thêm