Web novel(98-160)
Chương 99: Tôi là con quái vật vứ bệu cuồng truyện khiêu dâm, chuyên trộm đồ lót và khoái thả rong(2)
7 Bình luận - Độ dài: 2,592 từ - Cập nhật:
99— Tôi là con quái vật vứ bệu cuồng truyện khiêu dâm, chuyên trộm đồ lót và khoái thả rong(2)
“Tương tư ư? Thật vô lý! Làm sao mình lại… Hahaha!”
Arna vừa bước ra khỏi phòng tư vấn tâm lý và bật cười ngay giữa hành lang. Tiếng cười ấy xuất phát từ sự hoài nghi tột độ.
Cô quyết định điều chỉnh lại suy nghĩ của mình. Những triệu chứng Stress gần đây chính là hậu quả từ việc cô đã quá chú tâm vào việc đánh giá.
Chứ không phải là do bệnh tương tư gì gì đó đâu nhá.
“Có lẽ hôm nay mình nên nghỉ ngơi theo lời giảng viên nhỉ?”
Cô quyết định gác lại việc đánh giá ngày hôm nay và nghỉ ngơi một chút.
Chắc chắn, ngày mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Cơn đau đầu này, chứng khó tiêu này, cảm giác nặng nề này sẽ đều biến mất.
“Hưm hừm hưm~.”
Arna ngân nga một giai điệu trong khi bước ra khỏi tòa nhà.
Có lẽ là do không khí trong lành ngoài trời, nên cô cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn. Cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Chắc chắn là cô không mắc phải cái căn bệnh tương tư tào lao bí đao kia rồi.
“Hừmmm, mình nên đi đâu đây ta?”
Đây là cơ hội hiếm có để được thư giản. Cô nên làm gì trước tiên đây?
Cô có nên đi ăn nhẹ không? Hay là ghé quán karaoke xu?
“À, đúng rồi! Mình nghe nói có một phòng tập mới mở!”
Bữa giờ cô chẳng tập luyện chút nào vì quá bận tập trung vào kỳ thi cuối kỳ và Đánh giá kỹ năng cá nhân. Đến phòng Gym và đổ mồ hôi cũng không phải ý tồi.
Không có phương thuốc nào tốt hơn việc vận động để thanh lọc tâm trí.
Arna hướng tới tòa nhà nghiên cứu thứ 4, nơi có phòng tập Gym mới.
***
“Ơ, s-sao…”
Phòng tập Gym được trang bị tận răng với những thiết bị mới nhất và còn khá vắng vẻ, như một thiên đường vậy.
“Sao cậu ta lại…?”
Nhưng Arna không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Bởi vì…
—Hộc…Hộc…
Trước mặt cô là Shin Yoon-seong, cậu ta đang tập đẩy tạ một mình.
“Ugh.”
Nhìn thấy Shin Yoon-seong, đầu cô bỗng đau như búa bổ. Bụng cô quặn lại. Cơ thể cô cảm thấy nặng nề lạ thường, giống như một miếng bọt biển thấm nước.
“Có lẽ… tốt nhất là nên đi về…”
Phòng Gym gần như vắng tanh. Nếu cô tập ở đây, cô chắc chắn sẽ chạm mắt với cậu ta.
Shin Yoon-seong sẽ nói gì nếu họ gặp nhau? Cậu ta có thể sẽ bắt đầu bằng cách gọi cô là quái vật vứ bệu, sau đó tiếp tục chế giễu cô vì vẫn chưa vượt qua được độ khó S của Đánh giá kỹ năng cá nhân.
Có khi cậu ta sẽ còn xen vào giữa lúc cô đang tập nữa…
—Hộc…Hộc…
“…”
Nhưng chả hiểu sao, chân cô chẳng nhúc nhích nổi. Ánh mắt cô cứ hướng về phía Shin Yoon-seong.
Dẫu biết phải chạy trốn, thế nhưng tại sao cơ thể cô lại không nghe theo ý muốn? Chính cô cũng không thể hiểu được. Bất kể cô có nghĩ về điều đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, mớ suy nghĩ rối rắm đó dường như chỉ trở nên tồi tệ hơn thay vì được giải quyết.
Trước khi kịp nhận ra, tâm trí cô đã bị bao trùm trong làn sương mù dày đặc. Cô không còn đủ tỉnh táo để giữ vững lý trí nữa.
Giờ đây cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng trước bản năng của mình.
“Ừm, thôi, dù sao thì mình cũng lỡ đi đến đây rồi. Tốt nhất là nên tập một chút trước khi rời đi, nhỉ?”
Thế là, Arna bước lên máy chạy bộ gần đó. Nó nằm khá gần máy nâng tạ mà Shin Yoon-seong đang sử dụng.
Bíp!
“Ahem!”
Arna hắng giọng rồi bắt đầu bước đi chậm rãi.
Chắc chắn Shin Yoon-seong sẽ nghe thấy tiếng máy chạy bộ thôi.
Cộp! Cộp! Cộp!
—Hộc…Hộc…
Nhưng trái với mong đợi của Arna, Shin Yoon-seong thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Cậu ta cứ tập trung vào việc luyện tập của bản thân.
—Ha ha…
Ngay cả khi cậu ta dừng lại để thở, cậu ta chỉ nhìn xuống sàn nhà, điều chỉnh hơi thở. Như thể cậu ta đã đắm chìm hoàn toàn vào việc tập luyện.
Cậu ta còn chẳng hề nhìn về phía máy chạy bộ dù chỉ một lần.
“Ugh…”
Arna nghiến răng.
Không phải chỉ cần nhìn một lần là đủ rồi sao? Không cần gì nhiều cả, chỉ cần một lời chào hỏi đơn giản thôi mà. Có khó khăn gì đâu cơ chứ?
Arna quyết định tăng tốc độ của máy chạy bộ.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng ray chuyển động và tiếng bước chân của cô trở nên lớn hơn trước.
Vậy mà còn không nghe nữa thì cậu ta nên đến khám tai tại phòng khám tai mũi họng đi là vừa.
Bộp—
Đúng lúc đó, Shin Yoon-seong đứng dậy.
“!”
Arna nhanh chóng quay đầu đi. Giả bộ tập trung chạy như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nếu Shin Yoon-seong để ý thấy cô, cô đã sẵn sàng nói điều gì đó bình thường như, “Ồ? Trùng hợp ghê. Cậu cũng ở đây à?“
Không biết cậu ta nhìn về phía này chưa nhỉ?
Liệu cậu ta có tiến về phía cô không?
Liệu cậu ta có bắt chuyện với cô không?
—Xong, giờ tới tập vai.
Bíp!
Chân Arna bỗng trượt nhịp. Cô vội vã dừng máy chạy bộ lại.
“Cái, cái, cái gì cơ!?”
Diễn biến này là sao? Cô vậy mà lại bị phớt lờ lần nữa ư? Cậu ta đang đối xử với cô như không khí đấy à?
Sao cậu ta dám bơ cô? Arna, học viên đứng đầu ở Học viện quân sự Han-yul ư? Arna Kristin Dotir, một anh hùng được mọi người ca ngợi ư?
“Éccccccc…”
Như này là quá sức chịu đựng rồi.
Được rồi. Để xem ai là người chiến thắng sau cùng nhé.
Bụp!
Arna bước xuống máy chạy bộ và hướng về phía chỗ đặt tạ. Shin Yoon-seong vừa hay cũng đang chọn tạ.
—Bắt đầu với 5kg đi.
Shin Yoon-seong đứng trước gương toàn thân, cầm tạ ở cả hai tay, thực hiện động tác đẩy vai nhẹ trong khi nhìn vào gương.
“Ồ, chắc mình nên bắt đầu với 8kg!”
Arna nói đủ lớn để người xung quanh có thể nghe thấy, mặc dù phòng tập chỉ có mỗi cô và Shin Yoon-seong.
“Ahem ahem!”
Arna đứng ở vị trí chéo sau Shin Yoon-seong, nơi cô vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh mình trong gương toàn thân.
—Hộc…Hộc…
Nhưng lại một lần nữa, giống như ban nãy, Shin Yoon-seong vẫn không để ý đến cô. Dường như cậu ta thậm chí còn không nhận ra cô đang ở trong gương.
“…”
Cậu ta thực sự không nhìn thấy cô sao?
Hay là cậu ta cố tình lờ cô đi?
Ngẫm lại thì lần cuối cùng ở sân tập luyện trong nhà khi cô cố bắt chuyện với cậu ta, Shin Yoon-seong nghiêng đầu nói rằng cậu ta chẳng nghe thấy cô nói gì hết.
Cô có nên đi bắt chuyện với cậu ta không?
“Không! Mình cũng có lòng tự trọng mà!”
Nếu Arna bắt đầu cuộc trò chuyện, về cơ bản trò chơi sẽ kết thúc. Nó thậm chí có thể khiến cô có vẻ như đang bám dính lấy cậu ta.
Cô sẽ không bao giờ đóng vai trò phụ thuộc trong mối quan hệ với Shin Yoon-seong.
“Ơ… từ khi nào mà cậu ta…!”
Trong lúc Arna đang chìm trong suy tư, Shin Yoon-seong đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
Và khi ngó nghiêng ngó dọc xung quanh, cô thấy cậu ta đang hướng về phía phòng tắm.
“Phòng tắm…?”
Cô biết rõ đây là phòng tắm dành riêng cho nam. Một nơi mà phụ nữ như cô không thể bước vào.
“…”
Song, hiện tại đâu có ai khác trong phòng tập này đâu.
Kể cả khi Arna bước vào phòng tắm, sẽ chẳng có ai nói gì cô hết.
Hơn nữa, phòng tập mới xây này thậm chí còn chưa lắp camera. Nên không cần phải lo lắng về bất kỳ lời đồn đại nào sau đó.
“Hehe…”
Arna cười nham hiểm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô đi theo Shin Yoon-seong vào phòng tắm?
Hình ảnh đó đã dần hiện rõ trong đầu cô. Biểu cảm lẫn tiếng hét của Shin Yoon-seong khi thấy Arna bước vào phòng tắm.
Cậu ta sao mà ngờ được cô sẽ bám theo đến tận phòng tắm được, dù cậu ta có cố tình lờ cô đi từ nãy đến giờ thì chắc hẳn cậu ta cũng chẳng chịu đựng nổi chuyện đó đâu.
"Vậy cho nên…"
Arna lặng lẽ đi theo sau Shin Yoon-seong. Phòng thay đồ hiện ra trước mắt.
Ào—
Phòng tắm thực tế nằm xa hơn phòng thay đồ. Xét theo tiếng nước chảy, có lẽ cậu ta vừa mới bắt đầu tắm.
“…”
Bây giờ, nếu cô vào phòng tắm, làm Shin Yoon-seong giật mình thì nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành.
“Hể…? Mình đang cố làm gì thế này?”
Đột nhiên, Arna trở về thực tại. Cô đang làm gì ở đây vậy? Cô đang cân nhắc việc xâm phạm phòng tắm nam mà không có lý do chính đáng nào sao?
Cô đang cố trở thành một kẻ biến thái ư?
“À, ừm… thì, vào phòng tắm nam vẫn có hơi…”
Cô suýt nữa đã phạm phải một sai lầm lớn. Nó có thể trở thành một thảm họa thực sự.
Bị nỗi ám ảnh làm cho mù quáng đến mức phải thực hiện hành vi biến thái như vậy.
Thật may là cô đã tỉnh táo lại kịp thời.
“Phù…”
Arna quay người đi. Cô sẽ rời khỏi phòng thay đồ trước khi bị ai đó phát hiện.
“…Khoan.“
ánh mắt của Arna hướng đến một chiếc tủ. Cụ thể là tủ đựng quần áo của Shin Yoon-seong.
Như thể bị thôi miên, Arna bước đến tủ. Cô đứng im, nhìn chằm chằm vào quần áo của Shin Yoon-seong.
“…”
Một bộ đồ mặc khi tập luyện, áo mùa hè, quần dài, thắt lưng, tất…
Cuối cùng là một chiếc quần lót màu đỏ tía.
Ực!
Arna vô thức nuốt nước bọt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đồ lót nam ở khoảng cách gần như vậy. Đặc biệt là đồ lót của người khác.
Vừa mới mặc xong, liệu còn ấm không nhỉ? Có lẽ còn lẫn chút mồ hôi chăng?
“Ha… Ha…”
Không hiểu sao hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn. Tim cô đập thình thịch, lỗ mũi cô phập phồng, và một luồng nhiệt lan tỏa khắp huyết quản.
Cảm giác này. Nó giống hệt cảm giác cô từng trải qua khi lần đầu đọc truyện tranh khiêu dâm. Chắc chắn Dopamine đã tràn ngập trong não cô.
Cũng có thể nói, cô hiện đang trong trạng thái hưng phấn tột độ.
“Tất cả là lỗi của cậu… Đều tại cậu… tại cậu không để ý đến tôi…”
Arna tự nhủ như vậy khi đưa tay về phía chiếc quần.
Và tất nhiên, cô không quên mang theo chiếc quần lót boxer màu đỏ tía bên cạnh.
“…”
Thế là,
Arna Kristin Dotir,
Đã trở thành kẻ trộm đồ lót. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
***
“Ủa? Hai đứa kia đâu hết rồi?”
Cùng lúc đó, Kang Tae-hoon bước vào phòng nghiên cứu, nghiêng đầu, không thấy những người đáng lẽ phải có mặt ở đây.
“Hộc… Hộc…”
Chỉ còn lại Rashid đang tập luyện giữa căn phòng.
'Sao khứa da đen này cứ tập suốt ngày thế? Trông cũng chả bình thường chút nào.'
"Ê, da đen! Con nhóc kia đâu rồi?"
“Đi. Hội. Thảo. Rồi.”
“Còn Shin Yoon-seong thì sao?”
“Ở. Phòng. Gym.”
Đến giờ thì hai đứa kia chắc sẽ tự giác bò về thôi. Không thèm để ý đến họ nữa, Kang Tae-hoon thả mình xuống chiếc ghế sofa thường ngày của mình.
“Hừm.”
Cậu ngay lập tức với lấy điện thoại của mình. Rồi truy cập vào một trang web đưa tin và bắt đầu lướt qua các tiêu đề tin tức.
Cậu đặc biệt tập trung vào mục xã hội.
———
*Kiểm tra phối hợp* “Ngộ độc thực phẩm mùa hè” tại các nhà trẻ ở Gyeonggi
*Một thợ săn quái vật mất tích một tuần đã được tìm thấy... xác
*Những vụ giết người bừa bãi liên hoàn… Thủ phạm có phải là Thức Tỉnh Giả không? Cục Quản lý Anh hùng: “Chúng tôi sẽ sớm đưa ra tuyên bố”
*người đàn ông khỏa thân lang thang trên phố… bị cảnh sát bắt giữ ngay tại chỗ
———
“…”
Kang Tae-hoon hồi tưởng lại quá khứ trong lúc lướt tin tức. Cụ thể là sự kiện mở cửa học viện gần đây.
Vào ngày đánh giá giao hữu quốc tế, Lloyd Hintz, đối thủ của Kang Tae-hoon, chắc chắn đã sử dụng chất kích thích.
Tuy nhiên, không có bài viết liên quan nào được đăng trên báo cả. Cho đến tận ngày nay, thậm chí không có một bài nào.
Dĩ nhiên, vì Lloyd Hintz là một đại diện đầy triển vọng của Hoa Kỳ, nên sẽ có những thế lực đứng sau ủng hộ hắn ta. Chúng có lẽ đã chặn trước mọi bài báo được đăng. Kang Tae-hoon có thể hiểu được điều đó.
Vấn đề là nằm ở kẻ buôn ma tuý đã cung cấp chất kích thích cho Lloyd. Cậu chắc chắn rằng Học viện quân sự Han-yul đã bắt giữ kẻ buôn ma tuý sau khi trận đấu kết thúc.
Nhưng từ đó đến nay, cậu vẫn chưa nhận được tin tức rõ ràng nào.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với kẻ buôn ma tuý?
“Nhắc mới nhớ, thằng Shin Yoon-seong này cũng có biểu hiện kỳ lạ…”
Mặt khác, Shin Yoon-seong, người đã đích thân chấn áp kẻ buôn ma tuý tại chỗ, đã không đề cập gì tới chủ đề đó kể từ trận đấu đánh giá.
Có vẻ như hắn không hề tò mò về số phận của kẻ buôn ma tuý mà hắn đã bắt được hoặc tung tích của tên đó.
“Thôi kệ xác thằng điên kia đi… Là lỗi của mình khi đặt kỳ vọng vào một thằng điên…”
Kétttt!
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng thí nghiệm bật mở.
“Cậu nói tôi à?”
Đó chính là Shin Yoon-seong đã quay trở lại, Hắn hoàn toàn khỏa thân từ eo trở xuống, thậm chí không mặc một mảnh vải nào.
“Thằng chó điên khùng biến thái này!”
Nhìn thẳng vào Shin Yoon-seong, Kang Tae-hoon hét lớn.
“Bộ mày nghĩ đây là nhà tắm à? Mày nghĩ cái gì mà lại dám đi loanh quanh khoe hàng thế hả?! Cất cái thứ gớm ghiếc đó đi ngay! Hay là mày muốn tao xẻo nó luôn?!”


7 Bình luận