• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1.4: Cô nhóc trong câu lạc bộ bóng rổ trung học đôi trở nên tự ý thức

9 Bình luận - Độ dài: 3,002 từ - Cập nhật:

Solo-er: Echo

Không làm gì: đàn cá cảnh

[note73049]

[note73050]

=============================================================

Tôi thích bóng rổ.

Từ trước đến nay tôi vẫn luôn là kiểu người năng động. Chưa kể khoảnh khắc quả bóng lọt qua rổ một cách mượt mà bao giờ cũng mang lại một cảm giác hài lòng khó tả. Thế nên không mất nhiều thời gian để tôi bắt đầu trở nên đam mê bộ môn thể thao này.

Nhưng có lẽ hơi bị đam mê quá rồi..

“Yuka-cchi, đã vất vả rồi! Tớ về trước nha!”

“À, ừm! Tạm biệt!”

Nhà thể dục tại trường tiểu học.

Vì đang là kỳ nghỉ xuân, nơi này được mở cửa cho những học sinh đã tốt nghiệp như bọn tôi dùng thoải mái. Nhờ thế nên tôi có thể chơi bóng rổ với bạn ở đây suốt nhưng… 

Mới đầu chiều mà mọi người đã bắt đầu đi về.

(Đành chịu vậy.)

Thú thật, tôi muốn chơi thêm một lúc nữa cơ. Nhưng chúng ta cũng không nên bỏ qua việc giữ sự hòa hợp với bạn bè. Thế nên dù hơi ngập ngừng nhưng tôi đành dọn dẹp và lấy đồ chuẩn bị ra về.

“Chờ đã, gì cơ?! Cậu đang hẹn hò với Shoya-kun hả Rikka?”

“Ừm! Tớ thổ lộ cậu ấy vào bữa tốt nghiệp và nhận được sự đồng ý!”

Trên đường về, mấy lời tán gẫu đã bùng nổ thành một cuộc trò chuyện về đám con trai và mấy thứ lãng mạn.

“Hở? Nhưng chẳng phải Shoya-kun đang cặp kè với Suzuka à?”

“Hình như hai người đó chia tay rồi mà? Mà với tớ thì có chia tay hay không cũng mặc kệ…!”

Rơi vào lưới tình, thổ lộ, hẹn hò, trở thành một cặp.

Đúng là tôi cũng có mơ mộng về viễn cảnh đấy nhưng tiếc thay hiện giờ chưa có ai lọt vào tầm mắt cả. Dù cả trong lớp và trong câu lạc bộ bóng rổ đều không thiếu bóng nam nhân nhưng trái tim nữa chưa từng thấy một chút gì le lói giữa tôi và họ.

“...Sao lại đờ ra thế, Yuka? Cậu chưa tỏ tình với ai à?”

“Sao? Tớ á? Xem nào… Tớ chưa thật sự thích ai lắm nên…”

Đó là sự thật.

Tất cả những cậu trai cùng trang lứa đều có cảm giác rất trẻ con, chưa kể trong số đó còn nhiều tên hành xử đầy vẻ trịch thượng nữa. Chỉ là tôi không chịu được thôi…

“Yuka này, cậu đúng là một con cuồng bóng rổ.”

“Nghiêm túc này! Tớ tham gia câu lạc bộ vì tớ thực sự muốn chơi bóng rổ. Nhưng mà nói thật, một phần lý do cũng là vì mấy cậu trai.”

“Trả lời thế thôi hả? Cơ mà, đúng là tớ cũng có chút hy vọng kiểu kiểu thế!”

Bóng rổ cũng là môn thể thao được kha khá nam giới tham gia.

Tôi đã sốc khi nghe có người từ lớp khác tham gia câu lạc bộ chỉ để được lượn lờ gần đám con trai. Với tôi thì chỉ cần được chơi bóng rổ là đủ. Tôi chưa từng nói với ai nhưng tôi muốn chiến thắng nhiều trận đấu hơn nữa.

Từ lúc mấy cô bạn nghe thế, tôi đoán họ không định nhắc lại chuyện này với tôi nữa… hoặc là mỗi tôi nghĩ thế.

“Nhưng các cậu biết đấy, Yuka cứ hành xử như một đứa nghiện bóng rổ để giấu đi cái bản chất râm ngầm của mình.”

Ai đó vừa đạp thẳng vào bãi mìn.

“Sao…?! Kh-Không, không phải thế!”

“Không cần giấu đâu mà. Bọn tớ biết cậu là một đứa râm ngầm mà, Yuka.”

“Kh-Không đúng! Tớ bình thường mà! Hoàn toàn bình thường luôn! Tớ thề luôn đó!”

Tôi nhìn quanh và thấy mấy cô bạn của mình cứ gật gù kiểu “rồi rồi”, “ừm ừm”, “vâng vâng”. Từ đã, cái gì thế này?! Sao họ phản ứng như thể đây là sự thật hiển nhiên vậy?!

“Hả? Nhưng Yuka này, lúc nào cậu cũng cười tủm tỉm trong lớp khi lén đọc mấy cuốn sách hư hỏng mà!”

“…?!”

“Này, nhắc mới nhớ, khi bọn tớ đến nhà cậu, tớ thấy có cái gì đó mờ ám dưới gầm giường đấy, Yuka…”

“Khoan, khoan! Dừng lại đi! Đừng mà!”

Tôi gục xuống, đầu nóng bừng như thể sắp bốc khói đến nơi!

Thì, chẳng phải tôi cũng là con gái sao? Tất nhiên là tôi cũng có chút gì đó tò mò về con trai chứ!

“Cậu ấy rõ là râm ngầm.”

“Chuẩn òi, Yukacchi biến thái.”

“Dừng lại đi mấy đứa này…!”

Tôi bình thường mà! Bình thường chăm phần chăm luôn!

“Gặp sau nhé!”

“Hẹn gặp lại ở trường cấp hai!”

Tôi chào tạm biệt mấy cô bạn.

Hầu hết cả bọn đều nhập học vào chung một trường cấp hai địa phương nên dù có tốt nghiệp thì nhóm chúng tôi cũng sẽ chẳng bị tách rời.

“Hừm…”

Vẫy tay chào xong, tôi nắm rồi mở bàn tay phải vài lần.

Xem ra bản thân chưa được vận động đủ rồi. Nhìn lên bầu trời, tôi thấy sắc thiên thanh vẫn đang trải dài đến tận chân trời,  choán hết cả tầm mắt.

“Có lẽ mình ra công viên vậy.”

Tôi quyết định chuyển hướng sang một công viên gần đây mà tôi hay lui tới. Ở đó có sẵn sân bóng rổ.

Thụp. Thụp. Thụp.

Tôi yêu tiếng bóng dập nảy trên nền đất.

Nhưng âm thanh đó lại vọng đến tai tôi trước cả khi bước chân đi đến đích… Vậy là có ai đó đang sử dụng sân rồi.

(Hiếm khi thấy ai đến đây vào giờ này nhỉ…)

Chỉ vì có ai đó đến trước không đủ để khiến tôi phải chùn bước và quay về.

Nếu chỉ là một hay hai người, cả đám có thể thay phiên ném bóng – chẳng vấn đề gì cả. Tôi tiếp tục bước đi với ý nghĩ đó trong đầu.

Một lát sau, tôi cũng được thấy người gây ra tiếng động nãy giờ.

“...Một chàng trai?”

Vậy ra là một chàng trai đang chơi bóng rổ. Nhìn qua thì cũng đâu đó tầm học sinh cấp ba hay sinh viên cao đẳng.

Bắt gặp nam giới ở quanh đây không phải là chuyện hiếm. Nhưng nếu là một người đang chơi bóng một mình ư? Thế thì có hơi hiếm thật…

Tôi tiến lại gần sân hơn, đủ gần để có thể thấy mặt anh ta. Và rồi… Tôi được trải nghiệm cú sốc lớn nhất trong đời.

“Hmph…!”

Anh ấy dắt bóng nhanh quá. Nhìn anh kiểm soát quả bóng như thể nó dính vào tay luôn ấy. Hết đảo bóng rồi vòng sau lưng, toàn những kỹ năng tôi đang cố sống cố chết để thành thục.

Rôi, anh ấy lướt về phía rổ như yasuo một cơn gió…

“Đây rồi.”

Một cú lên rổ. Không phải cái kiểu bình thường là lên từ phía trước mà là lên rổ ngược cơ, như kiểu anh ấy đang vượt qua một đối thủ vô hình.

“…”

Tôi không thể rời mắt.

Tôi đã từng thấy những kỹ thuật điêu luyện như này trong các video đã từng xem.

Nhưng lần này thì khác, hoàn toàn khác. Với tôi thì đây là lần đầu tiên được thấy trực tiếp một chàng trai di chuyển đầy phóng khoáng ngay trước mặt như thế này. 

Ngầu quá. Tôi đơn giản chỉ nghĩ có thế.

“Hở…?”

Anh mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh ấy có một gương mặt đẹp trai và góc cạnh – một anh chàng hơn tuổi ưa nhìn. Chợt trái tim tôi bắt đầu đập mạnh.

“À, anh sắp đi rồi nên cứ thoải mái dùng sân đi nhé!”

“...Hở? À, ừm, cảm ơn anh…”

Ảnh cũng rời đi luôn hả?

Từ đã, có khi nào là do tôi xuất hiện không nhỉ? Đứng ngay bên ngoài sân với một quả bóng kẹp ngang eo, trông tôi rõ ràng là muốn chơi, đúng không?

Trong khi tôi vẫn đứng im, anh ấy cho quả bóng vào lại ba lô và chuẩn bị rời đi.

Tôi muốn nói gì đó, gì cũng được. Nếu lỡ mất cơ hội này, có khi tôi sẽ chẳng bao giờ có thể có lại lần thứ hai nữa! Dù chỉ một lần nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với anh…!

“Ư-Ưm!” [note73051]

“…”

Anh ấy quay lại nhìn tôi

…Nhưng nói gì giờ? 

Hay là khen anh ấy ngầu? Không được, đối phương sẽ nghĩ mình kỳ quặc mất! 

Thử xin thông tin liên lạc? Thế khác gì biến bản thân thành một đứa quái gở với những ý đồ đen tối!

Chơi bóng cùng em nhé? Thôi nào gái ơi, với người mới gặp lần đầu thì bạo quá rồi đó!

“À thì, ưm… không có gì đâu…”

“Hả? À, hiểu rồi. Thế nhé, anh đi đây!”

Ư ư ư… Tôi làm hỏng rồi.

Tôi chỉ muốn trao đổi vài câu thôi mà…

Anh bước đi ngày một xa cho tới khi khuất hẳn khỏi tầm mắt. Nơi đây chỉ còn lại mình tôi cô đơn với cái sân bóng rổ.

Tôi có thể thấy cơn nóng bất thình lình lúc nãy dịu dần.

Thụp, thụp, thụp… Con tim vẫn đập mạnh.

Anh ấy ngầu quá.

Nhưng không chỉ thế. Phong thái đó, giọng nói đó, mọi thứ về anh đều đâm thẳng vào tôi như một mũi tên xuyên qua lồng ngực.

“Sao… mình chẳng nói gì…? Mày ngốc quá gái ơi.”

Tôi càu nhàu, tự rủa vì sự vô vọng của bản thân.

Nhưng tất nhiên. Tôi không từ bỏ.

Không đời nào con này sẽ bỏ cuộc! Tôi là Yuka Maeda – cô gái không biết đến hai chữ từ bỏ!

*

Hôm nay sẽ là ngày tôi gặp lại anh chàng đó!

“Được rồi, tớ đi đây!”

“Hả? Chờ đã, Yuka. Hôm nay có buổi giới thiệu câu lạc bộ mà!”

“Đằng nào tớ chả chọn bóng rổ, kệ nó đi!”

Từ ngày hôm đó, tôi đã cố đến sân bóng trong công viên càng nhiều càng tốt miễn là lịch hoạt động rảnh.

Tôi đã chạm mặt anh ấy lúc ba giờ chiều. Tầm đó hẳn anh đã chơi được một lúc nên nếu tôi đến sớm hơn, tôi sẽ có nhiều cơ hội để gặp anh ấy hơn!

Từ hôm ấy, ngày nào tôi cũng đến nhưng chưa một lần gặp lại.

Thế nhưng, hôm nay là thứ sáu – cũng như hôm chúng tôi gặp lần đầu – nên xác suất hẳn sẽ cao hơn!

“Yuka này, gần đầu cậu ăn phải cái gì thế?”

“Gái bắt đầu theo đuổi thần tượng hay gì à?”

Bạn cùng lớp tôi cứ liên tục đoán già đoán non nhưng tôi mặc kệ. Tôi tầm này chẳng có hơi để tâm đến chuyện tụi nó!

“Anh ấy kia rồi…!”

Hai giờ ba mươi phút chiều.

Cuối cùng… Cuối cùng tôi cũng được gặp lại anh ấy!

Thực sự tồn tại một xác suất rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại anh. Tôi đã lo lắng nếu lỡ như anh sống ở đâu đó thật xa và chỉ tình cờ ghé qua nơi đây thì mình sẽ phải làm gì…? 

Đôi chân vẫn khéo léo như trước. Pha ghi bàn cũng cực kỳ gọn gàng và hoàn hảo.

Anh ấy ngầu quá…

Lấy một hơi xốc lại tinh thần, tôi hướng đến chỗ chiếc ghế dài cạnh sân bóng. Và rồi anh ấy – dù đang mải chơi – để ý tới tôi.

“Ồ, này, có phải em là cô gái hôm nọ…?”

Tim tôi đập lệch một nhịp. 

Không thể nào. Anh ấy vẫn nhớ tôi? Kể cả khi hai người chỉ gặp nhau trong một thoáng?

Tôi cố thuyết phục bản thân rằng điều đó là không thể nhưng niềm hân hoan khi được nhớ tới đã khiến mặt tôi nóng phừng.

Thời khắc đã điểm! Hôm nay, tôi ít nhất cũng phải xin được thông tin liên lạc…

Suốt tuần qua, nỗi lo rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại cứ cháy âm ỷ mãi không thôi trong khi tôi cố kiếm tìm anh. Ý tôi là, tôi biết xác suất không gặp lại nhau rõ là cao hơn, nhưng như thế là không đủ để khiến tôi bỏ cuộc.

Cái nỗi sợ sẽ mãi không gặp lại anh, tôi không muốn phải trải nghiệm nó lần nào nữa!

“Ư-Ưm…!” 

Tôi ép ngôn từ ra khỏi cổ họng. Tôi phải nói gì đó, gì cũng được.

“Em, ừ thì, em đã luyện tập ở đây rất nhiều, kiểu như, đã một thời gian rồi ấy…”

“Ồ, thật à? Tuyệt quá!”

Khoan, sao cơ? Đó không phải thứ tôi định nói!

Tôi muốn chơi bóng rổ cùng anh. Rồi từ đó mới hỏi xin thông tin liên lạc được… Ư ư ư. Nhưng như thế chẳng phải nghe cứ giống như đang tán tỉnh à? Liệu anh có báo cáo tôi hay gì không?

Làm gì giờ? Nói gì đây trời…?

“Nên, em muốn, ừm, luyện tập ở đây nữa…”

“À, hiểu rồi, hiểu rồi! Xin lỗi nhé. Anh rời đi ngay đây!”

“Không, chờ đã, đấy không phải ý em…!”

Chết dở. Tôi nói to quá rồi. Nhưng tôi không muốn lặp lại sai lầm lần trước.

Trông anh ấy có vẻ như bị giật mình… Tôi cần nhanh chóng giải thích sự hiểu lầm này.

“À ừm. Ý em là, chơi với nhau…”

Tôi phải nói ra. Tôi phải diễn đạt rõ ràng! Một lúc sau, anh ấy hơi cúi xuống, mắt chạm mắt với tôi. Anh ấy đang nghe.

Tôi phải nói ra – xin hãy chơi bóng rổ với em. Tôi phải. Tôi phải…

Tôi hít một hơi sâu.

“Với em! Hãy đấu với em!”

“Hả!?”

Một giờ sau. [note73052]

“Uầy, Yuka-chan này, em thực sự giỏi đấy! Anh đây sốc thật!”

“C-Cảm ơn anh…!”

Tôi không thể đánh bại nổi anh ấy. Đúng là từ lúc quan sát tôi đã dự đoán thế rồi nhưng đến khi chơi thật mới thấy anh ấy giỏi đến nhường nào.

Tôi chưa từng thua một nam sinh cùng trang lứa nào nhưng trước mặt anh thì chẳng có lấy một cơ hội. Cơ mà thế cũng ổn. À không, hơn cả ổn ấy chứ. Trận đấu rất vui và tranh thủ lúc nghỉ tôi đã hỏi được tên anh là Masato Katari.

Còn một điều nữa.

“Ha ha ha! Nhưng em vẫn chưa thể đánh bại anh. Nên theo giao kèo, anh vẫn được dùng sân tiếp chứ nhỉ?”

Dù không công bằng lắm như miễn là tôi tiếp tục thách đấu bằng toàn bộ khả năng của bản thân và thua, anh ấy hứa sẽ quay lại đây. Một thỏa thuận hơi kỳ, nhưng đây là thỏa thuận của chúng tôi – chỉ hai người mà thôi.

Ý nghĩ đấy lướt qua làm tim tôi thắt lại trong thoáng chốc.

“Lần sau… Lần sau chắc chắn em sẽ thắng!”

“Ha ha, em hụt hơi rồi kìa! Uống chút nước đi, Yuka-chan.”

Anh nói đúng. Từ nãy đến giờ tôi chưa húp được ngụm nước nào. Theo lời anh, tôi ra chỗ ghế dài, ngồi xuống rồi mở ba lô ra để lấy nước nhưng…

“Hở…?”

Không có chai nước nào cả. Tôi quên ở trường à? Hay là ở nhà…?

“Sao thế?”

“À, ừm. Có vẻ em quên mang nước theo rồi…”

“Chà, chết thật.”

“Nhưng không sao đâu ạ! Em vẫn mang theo tiền. Đi mua gì đó là được!”

May thay, tôi vẫn còn chút tiền trong ví. Gần đây cũng có một chiếc máy bán hàng tự động nên tôi có thể mua món đồ uống thể thao nào đó.

“Thôi, thế thì phí lắm. Nếu em không phiền thì uống một chút của anh cũng được. Đây này.”

“...Ể?”

Khi tôi vừa định đứng dậy, anh ấy chìa một chai nước ra trước mặt tôi. Tôi cầm lấy rồi mới nhận ra nó đã vơi đi một nửa. Thế tức là nó đã bị mở rồi. Nói cách khác, anh ấy đã uống nó.

…Sao cơ?

Chờ đã, là hôn gián tiếp phải không? Chắc chắn là nó chứ?

Không đời nào, không đời nào, không đời nào. Thế là quá lắm rồi! Nhưng tôi không thể để lộ cảm xúc! Anh ấy mà biết tôi đang phát hoảng lên thì sẽ nghĩ là tôi kỳ quặc mất! Tôi muốn uống nó! Tôi rất rất muốn uống nó! Nhưng nếu anh thấy được trong đầu tôi đang vẽ ra đủ thứ kịch bản thì có khi không bao giờ quay lại mất.

Nhanh! Phải uống thật nhanh! Và phải tự nhiên nữa! Uống như một chai nước bình thường đi tôi ơi! Bình tĩnh lại nào gái!

“C-c-c-c-cảm ơn anh!”

“Chuyện gì vậy? Mặt em đỏ quá!”

Thôi thì, không giấu được rồi. Tay tôi cũng đang run đây này.

Tôi phải nhanh chóng uống nó. 

Tôi vặn nắp chai và rụt rè đưa lên miệng. Con tim đập như trống trận còn lồng ngực nóng như đang cháy.  Nóng. Nóng quá.

Ơ, tầm nhìn của tôi…

“Unyaa…”

“Yuka-chan?? Chờ đã, sao thế!?”

Ý thức tôi dần mờ đi… Thôi chết rồi… Nụ hôn gián tiếp của tôi… 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi khi hình ảnh Masato-san hoảng loạn đang mờ dần đi trước mắt. Yêu một ai đó… quả thực là hạnh phúc quá đi mà.

Có lẽ là ngay từ phút giây đầu tiên ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim tôi đã hoàn toàn rơi vào lưới tình của anh ấy rồi, và tôi chẳng thể nào cưỡng lại thứ cảm xúc mới chớm nở này được.

[note73053]

Ghi chú

[Lên trên]
Từ chương này t sẽ để lại kính ngữ, chả vì lý do gì cả.
Từ chương này t sẽ để lại kính ngữ, chả vì lý do gì cả.
[Lên trên]
Đáng lẽ chương này sẽ lên sớm hơn nếu t ko ăn phải một combo đau đầu + nghẹt mũi + viêm họng + vỡ giọng. Mệt deochiuduoc. Chất lượng chương này cũng tàm tạm, xin lượng thứ, có gì hãy chửi đám cá cảnh.
Đáng lẽ chương này sẽ lên sớm hơn nếu t ko ăn phải một combo đau đầu + nghẹt mũi + viêm họng + vỡ giọng. Mệt deochiuduoc. Chất lượng chương này cũng tàm tạm, xin lượng thứ, có gì hãy chửi đám cá cảnh.
[Lên trên]
gáy dữ chưa, sao ko gáy nữa
gáy dữ chưa, sao ko gáy nữa
[Lên trên]
Lạy chúa nó skip qua đoạn chơi với nhau. Đã deo bt chơi bóng rổ còn phải dịch cái của nợ đấy thì xứng đang drop truyện.
Lạy chúa nó skip qua đoạn chơi với nhau. Đã deo bt chơi bóng rổ còn phải dịch cái của nợ đấy thì xứng đang drop truyện.
[Lên trên]
Chương này dịch ra ko dc hài lòng lắm... Cơ mà sủi đây, hẹn hết ốm gặp lại. ADIOS
Chương này dịch ra ko dc hài lòng lắm... Cơ mà sủi đây, hẹn hết ốm gặp lại. ADIOS
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Như yasuo là như nào, lấy anh chá hay mai cường jordan cx đc mà
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ns ms nhớ là quên gạch ngang
(ノへ ̄、)
Xem thêm
Chúc Trans mau khỏe
Xem thêm
Giữ gìn sức khoẻ nha ad khi nào khoẻ dịch cũng đc
Xem thêm
👮🚔 eyyyooo Cẩn Thận Hành Động của mày, chàng trai
Xem thêm
Á mất tem r
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Tem
Xem thêm