Nhỏ Gyaru lẽ ra tỏ tình v...
Nyouro Yuishi Kaga Chisaku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3

Giao đoạn - Phản ứng kỳ lạ của cậu ấy

6 Bình luận - Độ dài: 1,670 từ - Cập nhật:

Vừa ra khỏi bồn tắm, tôi ngồi trò chuyện với Youshin. Ánh đèn rọi vào từ bên ngoài khung cửa sổ, chiếu lên người cậu ấy. Không hiểu sao, ánh mắt của tôi không thể rời khỏi cậu ấy dù chỉ một chút.

Chúng tôi nói chuyện về buổi hẹn hò hôm đó, về việc tắm rửa, về những gì chúng tôi sẽ làm vào ngày mai, nói chung là đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Tôi luôn có một khoảng thời gian tuyệt vời khi ở bên cậu ấy - bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu. Nó khiến tôi hạnh phúc hơn bất kỳ thứ gì khác.

Nhưng buổi “hẹn hò” này đã khiến tôi bất ngờ. Việc nó là một ý tưởng tuyệt vời và việc nó khiến tôi ngạc nhiên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đơn giản là vì Shinobu-san là người đã lên kế hoạch cho cả chuyến đi. Tôi cứ nghĩ đi chơi với bố mẹ của bạn trai sẽ khiến tôi vô cùng lo lắng, nhưng sự thật là tôi chả lo tí nào cả. 

Tôi cảm thấy hơi chán nản trong khoảng thời gian ngắn khi đang lái xe, nhưng nhờ Youshin, tôi đã nhanh chóng vượt qua cảm giác đó. Dĩ nhiên rồi, đó đều là lỗi của tôi cả. Và khi chuyến đi này kết thúc, chúng tôi sẽ chỉ còn một tuần cuối bên nhau. Thời gian đúng là trôi nhanh thật.

Liệu tôi có thể đảm bảo rằng tuần này sẽ không phải là tuần cuối cùng của chúng tôi không? Tôi vừa nghĩ, vừa nhìn sang phía Youshin. Cậu ấy đang nghĩ gì nhỉ? Cậu ấy có đang vui không, hay cậu ấy muốn quay lại để chơi game? Suy nghĩ này đến suy nghĩ khác cứ vụt qua trong đầu tôi.

Youshin, có vẻ như đã để ý thấy ánh nhìn của tôi, đứng dậy khỏi ghế.

“Cậu có muốn uống gì không, Nanami-san? Tớ sẽ đi lấy thêm”

Tôi vừa mới uống xong chai sữa, nhưng vẫn còn hơi khát. Cậu ấy luôn luôn tỏ ra chu đáo như vậy với tôi.

“Ừm, thế lấy cho tớ trà ô long nhé. Nếu không có thì bất kỳ loại trà nào cũng được”

“Okay, vậy tớ sẽ uống soda”

“Soda nghe cũng ngon đấy. Cậu có muốn uống cùng với tớ không?”

Dù tôi nói thế nhưng má tôi lại nóng bừng lên khi nhớ lại nụ hôn gián tiếp lúc nãy. Youshin hình như cũng đang nghĩ như vậy.

Một trong những điều tôi thích ở Youshin là cậu ấy sẽ luôn xấu hổ mỗi khi tôi nói mấy lời như thế. Tất nhiên là tôi cũng phải kìm nén lại sự xấu hổ của bản thân. Thi thoảng cậu ấy cũng đáp lại, và nó chỉ khiến cho mọi thứ thú vị hơn. Hàaaa… Tôi thực sự mê mẩn cậu ấy mất rồi.

Cách đây không lâu, Hatsumi và Ayumi đã hỏi tôi rằng tôi có bị máu M không, nhưng tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ thích những cuộc nói chuyện nhỏ giữa chúng tôi thôi. Chả có thứ gì gọi là M ở đây cả. Cơ mà tại sao họ lại hỏi tôi thế nhỉ.

Nhưng nếu Youshin chủ động hơn một chút thì… Không không, tôi đang nghĩ gì vậy nè?! Tôi có thể cảm thấy mặt mình dần đỏ lên, và lo rằng cậu ấy sẽ trông thấy, nhưng cậu ấy đã rời đi rồi. Nhìn bóng lưng của cậu ấy, tôi nhớ lại những gì cậu ấy nói với tôi chỉ một lát trước đó.

“Ừm, nếu cậu muốn”

Nghe cậu ấy nói thế, tim tôi gần như ngừng đập.

Nếu trước đây tôi từng nghĩ rằng, việc nhìn thấy một khía cạnh khác của cậu ấy sẽ khiến tôi cảm thấy thú vị và mới mẻ, nhưng lần này thì không.

Giọng nói của cậu ấy trầm, u ám, và lạnh lùng, như thể nó được vọng lên từ dưới đáy đại dương. Tôi biết là bọn tôi chỉ mới hẹn hò được ba tuần thôi, nhưng giọng của cậu ấy dường như thiếu đi sự ấm áp thường thấy. Cứ như là cậu ấy đang rất buồn vậy.

Tôi cảm thấy lạnh và đau nhói, như thể có ai đó vừa áp một viên nước đá vào lồng ngực vậy. Đó là cách duy nhất mà tôi có thể diễn tả cái cảm giác lúc ấy.

Ngay sau đó, Youshin đã xin lỗi và trở lại bình thường. Tôi cũng không thể cảm nhận thêm được sự lạnh lùng trước đó của cậu ấy. Đáng ra tôi nên là người xin lỗi, vì có thể những lời nói của tôi đã chạm đến một phần trong con người cậu ấy mà cậu ấy không muốn ai đụng đến.

Tôi chẳng rõ phần đó trong con người cậu ấy là gì… À không, có lẽ tôi cũng biết một chút, vì tôi đã nghe Shinobu-san nói về quãng thời gian học tiểu học của cậu ấy. Cảm thấy bản thân thật tệ vì đã nghe mà chưa xin phép, tôi đã nói hết với Youshin.

“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”

Youshin không thường xuyên kể về quá khứ của mình, chắc là do cậu ấy không muốn ai biết về nó, hoặc thậm chí là cậu ấy đã quên mất. Nói mới nhớ, tôi nghĩ là-

“Hyaaa!”. Tôi hét lên.

Ngay khi suy nghĩ ấy vừa lóe lên, một thứ gì đó lạnh buốt áp sát vào cổ tôi.

“Nè, cậu làm mình sợ đó!”

Tôi lập tức quay ra sau, và thấy Youshin đứng đó, tay cầm hai chai nhựa trên tay. Cậu ấy cũng có vẻ ngạc nhiên chẳng kém gì tôi. Nãy giờ tâm trí tôi cứ như lạc đi đâu mất, nên tiếng hét của tôi nghe kỳ cục sao ấy. Tôi vừa chỉnh lại yukata, vừa lườm cậu ấy một cái.

“Ờ… trả đũa chăng?”. Cậu ấy lẩm bẩm xin lỗi, gãi má một cách ngượng ngùng. Vài phút trước tôi đã làm vậy với cậu ấy rồi, nên nói thế cũng đúng. Aaaa nhưng mà, bực mình ghê! Tôi sắp nghĩ ra rồi kia mà… Youshin cứ thế ngồi xuống bên cạnh, đưa cho tôi chai trà.

Cái nắp được bật ra từ chai kêu một tiếng “tách” nhẹ. Nếu lúc này tôi xin cậu ấy một ngụm thì sao nhỉ? Chắc cũng chẳng khác lúc nãy là bao đâu.

Tôi cứ ngồi ngắm cậu ấy, má chống lên tay. Cậu ấy đặt chai soda xuống, rồi duỗi thẳng tay ra lên đầu. Chiếc yukata cậu ấy đang mặc hơi hé ra, để lộ bộ ngực của cậu ấy - và mắt tôi ngay lập tức bị dính chặt vào đó.

Khoan, tôi đang làm cái gì vậy nè?! Tôi nhanh chóng rời mắt đi, nhìn vào mặt của cậu ấy. Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy mỉm cười. Mặt tôi đỏ hết cả lên vì xấu hổ.

Vậy ra đây là cảm giác của bọn con trai khi nhìn vào ngực mấy đứa con gái à. Mắt con người dễ bị thu hút bởi mấy thứ chuyển động nhỉ.

Chắc là tôi sẽ phải bắt đầu ăn mặc kín đáo hơn khi ở trường thôi, dù tôi cũng chẳng thể nói gì người khác khi ngay cả bản thân cũng làm vậy. Cơ mà bộ đồng phục này của tôi dễ thương quá, tôi không nỡ… Hay là hỏi Youshin xem cậu ấy thích tôi mặc đồng phục như thế nào nhỉ?

Tôi quyết định hỏi luôn cậu ấy, nhưng ngay lập tức đơ người ra. Một nhóm người đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi không hề để ý đến bọn họ, chắc do tôi cứ mải nhìn Youshin, và có vẻ cậu ấy cũng không để ý.

Youshin dường như phát hiện ra gì đó dựa vào biểu cảm khuôn mặt của tôi. Cậu ấy quay lại, và cũng như tôi, cậu ấy cứng đơ người.

“Sao mọi người lại ở đây?”. Cậu ấy hỏi với giọng run rẩy, gần như rên rỉ.

Bọn họ có vẻ đã để ý đến chúng tôi, rồi tươi cười vẫy tay chào. Nụ cười vui vẻ của họ trái ngược hoàn toàn với nụ cười đầy cay đắng của chúng tôi. Chắc tôi không cần nói cũng biết - đó là nhị vị phụ huynh của chúng tôi.

Không phải họ đang uống rượu trong phòng à? Mà sao ngay cả Saya cũng ở đây vậy? Và cái nụ cười toe toét đó là sao hả?! Không phải em đã ngủ rồi sao?

Hay là con bé đã báo với bố mẹ việc chúng tôi trốn đi rồi? Tôi thở dài thườn thượt trước cái viễn cảnh rất có khả năng xảy ra ấy.

Có vẻ buổi tiệc đã kết thúc, nên họ đã đi tìm chúng tôi. Mọi người trừ Saya đều đỏ mặt, hình như họ uống hơi quá rồi thì phải. Họ trông phấn khích hơn bình thường, khiến tôi có một linh cảm không lành.

“Giờ chúng ta phải đối phó với một nhóm người say rượu à?”

Nghe vậy, Youshin cười phá lên. Tôi vừa nói gì đó buồn cười lắm sao?

“Mà, so với cái lúc mà cậu say, thì như này cũng không đến nỗi quá tệ đâu”

Nói thế chẳng phải là tệ lắm hả, Youshin?! Tôi chẳng có ký ức gì về lần đó cả, nhưng tôi thực sự say đến mức khó chịu như vậy luôn?

Cũng may là cậu ấy đã quay lại bình thường, nhưng tôi vẫn thấy hơi buồn. Và vì không biết phải đáp lại như thế nào, tôi cuối cùng lại tặng cho cậu ấy hai cú đấm.

Nhưng Youshin, trong khi bị đấm, vẫn xin lỗi tôi với nụ cười trên môi.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Tui tưởng 2 đứa mới hẹn hò đc 3 tuần chứ sao thành 3 tháng r
Hay tui nhớ lộn ta?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
úi nhầm, đêm rồi não không được ổn cho lắm :))
đã fix nha
Xem thêm
mong trans chạy đến cùng, đừng drop
Xem thêm