Cuộc Sống Mới Trong Bóng...
Hishikawa Sakaku Daburyuu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 15: Mục tiêu đang ở ngay trước mặt.

3 Bình luận - Độ dài: 1,628 từ - Cập nhật:

“Tôi đến khu ổ chuột vì một nhiệm vụ mật.”

Sau khi nói điều đó, Krishna ngồi xuống ngồi xuống bàn ăn ở đằng sau với vẻ tự nhiên.

Zenos lo lắng rằng nếu tỏ ra quá gay gắt, có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ, nên cậu vẫn miễn cưỡng quyết định lắng nghe cô ấy nói hết lời.

Chỉ riêng trường hợp này, cậu nhờ Lily đi treo lá cờ vàng lên nóc nhà để tránh gặp những á nhân.

Đó là dấu hiệu cảnh báo các khách hàng quen không nên đến gần, vì tình huống bất thường.

“Nhân tiện, có sao không khi cô tiết lộ về nhiệm vụ mật với một người hoàn toàn xa lạ?”

“Nhiệm vụ mật là tìm và bắt giữ một đối tượng nhất định.”

“Cô đang bắt đầu nói mà không ấp úng luôn.”

Người này có phải cũng là người không biết lắng nghe không vậy…?

Krishna tiếp tục, mặt không cảm xúc.

“Không còn cách nào khác. Có vẻ đây không phải là đối thủ mà tôi có thể dễ dàng tìm ra. Ở một mức độ nào đó, tôi buộc phải tiết lộ thông tin, nếu không thì tôi sẽ không thể có được sự hợp tác của cậu.”

“Tôi chưa từng nói rằng mình sẽ hợp tác.”

“Hợp tác với Đội Vệ Binh Hoàng Gia là nghĩa vụ của mỗi công dân. Bên cạnh đó, cậu đã nghỉ hưu và có nhiều thời gian rảnh đúng chứ?”

“Ờ, thì đúng là như vậy…”

Cậu không thể nói thẳng ra là cậu đang làm việc như một trị liệu sư chợ đen, nên cậu chỉ đành gật đầu mơ hồ.

“Có vẻ, người mà tôi đang tìm kiếm là một nhân vật không hề tầm thường.”

“Ồ, vậy à…?”

“Nhưng đến giờ bọn họ vẫn chưa lọt vào lưới của Đội Vệ Binh Hoàng Gia. Điều đó có nghĩa là khả năng cao chúng đang ẩn mình ở một nơi khó ai ngờ tới, giống như cậu vậy. Người ta vẫn thường nói, ‘chỉ rắn mới biết đường rắn đi,’ đúng chứ?”

“Vì cậu cũng đang trong hoàn cảnh giống như vậy, nên tôi nghĩ cậu có lẽ đã nghe ngóng được điều gì đó.”

“Nhưng chính xác là cô đang tìm ai?”

Krishna nhướn người lại gần Zenos, nói với giọng thì thầm, như thể đề phòng xung quanh.

“’Người Hoà Giải’, người đã chấm dứt cuộc xung đột của những á nhân trong khu ổ chuột.”

“Khụ—phụt!”

Zenos phun cả ngụm trà trong miệng ra ngoài.

“Sao thế?”

“À, không có gì đâu…”

Cậu lau bàn, lặng lẽ ôm đầu, và gương mặt của Camilla thò ra từ trên trần nhà.

Cô mang một biểu cảm vô cùng phấn khích. Khỉ thật, cô ta thật là…!

Krishna siết chặt bàn tay.

“Tôi đã nghĩ rằng cuộc xung đột của những á nhân đi đến hồi kết là điều bất khả thi, nhưng khu ổ chuột thế mà lại hoàn toàn thay đổi. Với tư cách là một vệ binh, tôi không thể ngó lơ một người có sức ảnh hưởng đến vậy.”

“T-Tôi hiểu rồi, bình tĩnh nào.”

“Nhưng mấy á nhân kia lại không chịu khai, kể cả có đe doạ. Hình như, người này có khả năng điều khiển tâm trí. Những hành động như vậy chỉ có là thủ đoạn của tay sai lũ quỷ."

"Một tên tay sai của quỷ sao..."

Cậu chỉ là một trị liệu sư chợ đen tầm thường, nhưng lại được coi là tệ hại đến vậy.

“Trong bất cứ trường hợp nào, tôi cũng phải tìm ra ‘Người Hoà Giải’, dù có lục tung mọi xó xỉnh và ngóc ngách nào.”

"Hay là cứ mặc kệ, đừng tìm nữa cũng được mà..."

“Hả?”

“Hả?”

Zenos hắng giọng.

“Không… ý tôi là, có lẽ người đó không muốn xuất hiện trước công chúng, và thà ẩn mình còn hơn để bị chú ý. Tôi nghĩ tốt nhất là nên để họ yên.”

“Có quen ‘Người Hoà Giải’ sao!”

“Không đời nào tôi lại quen biết họ. Chỉ là linh cảm thôi, HAHAHA…”

Tiếng cười trống rỗng của Zenos vọng lại trong căn phòng, đối diện với vẻ mặt lạnh như đá của Krishna. Phía sau cô là Lily, với khuôn mặt tái nhợt và lúng túng, còn Camilla thì hai má phồng lên, cố gắng đến tuyệt vọng để không bật cười một cách tuyệt vọng.

Quả là một tính huống trớ trêu.

“Tôi không thể cứ thế mà ngó lơ họ được. Họ là một đại nhân vật đủ sức tập hợp các khu ổ chuột lại thành một khối. Cuối cùng, họ có thể trở thành thủ lĩnh của một phe nổi loạn, và trở thành hiểm họa cho cả quốc gia này.”

Khi Krishna nói với sự phẫn nộ, Lily bất ngờ xen vào.

“Em nghĩ… người ấy có lẽ chẳng hề ấp ủ điều gì cao cả đến vậy đâu.”

“… Ý em là sao?”

“Người đó… có chút ám ảnh với tiền, nhưng em nghĩ rằng họ thực sự không muốn nhìn thấy ai đó bị thương trước mặt mình.”

“Lily…”

Cậu không biết đó là lời chỉ trích hay khen ngợi.

Suy cho cùng—

Cái ngày mà cậu còn một đứa trẻ.

Trong cơn mưa xối xả.

Từ bàn tay phủ đầy bùn của cậu.

Cảm giác về một sinh mệnh dần tắt lịm lại dâng lên trong tâm trí Zenos.

Krishna thoáng im lặng trong phút chốc, rối hướng đôi mắt màu xanh nước về phía Lily.

“Có vẻ đứa trẻ elf này biết ‘Người Hoà Giải’?”

“E-E-Em không biết. Lily không, kh-kh-không biết gì hết.”

Lily hướng mắt đến chỗ khác rồi lúng túng huýt sáo.

Cô ấy nói dối tệ thật?

“…Tôi biết, chỉ riêng việc chạm vào bóng hình của họ thôi cũng đã là điều khó khăn, bởi họ là một nhân vật đầy quyền lực trong thế giới ngầm.”

Tốt, cô ấy tin rồi.

Cậu ta chẳng phải bóng hình gì cả; chính con người thật đang đứng ngay trước mặt cô.

A… tệ thật. Camilla sắp bật cười đến nơi rồi.

Trước khi bóng ma bật cười, Zenos nhanh chóng đứng dậy.

“Được rồi, tâm sự đến đây thôi. Tôi sẽ chỉ cô đường về thành phố, nên hãy rời khỏi đây sớm.”

“Sao phải hối thúc tôi như vậy?”

“Cô còn nhiệm vụ quan trọng mà đúng không? Cô không nên phí thời gian cho một người như tôi.”

“À thì, cũng đúng, nhưng…”

Krishna miễn cưỡng đứng dậy, quay lưng lại và nói: ‘Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.’

Zenos thở dài, như thể gánh nặng vừa được trút bỏ.

Cậu đã kiệt sức, nhưng có vẻ như cô ấy cuối cùng chịu rời đi.

Nhưng, Krishna, người đang đi đến cánh cửa, bất chợt dừng lại.

“Nhân tiện… sao lại có một chiếc giường ở đây?”

Giọng nói cô vốn đã nhỏ giờ còn nhở hơn.

Có một giường bệnh trong phòng lối vào.

Dù sao đây cũng là phòng khám chui, bên trong không giống phòng khám chút nào, nhưng chắc chắn không bình thường khi đặt một chiếc giường ở đây. Chẳng lẽ cô đã nhận cậu là một trị liệu sư chợ đen?

Zenos ngay lập tức bào chữa.

“À, đó là chiếc giường dư, và tôi đang định vứt nó đi, nên tôi đã đặt ở đó.”

“Là vậy sao…?”

Krishna chậm rãi nhìn xung quanh. Zenos khẽ hạ thấp tư thế, chuẩn bị tinh thần đối mặt.

“Vậy thì, nếu cậu không phiền, có thể cho tôi dùng chiếc giường này được không?”

“…Hả?”

“Thật ra, tôi đã khá chật vật trong việc tìm một nơi làm căn cứ hành động. Nhà tôi thì quá xa để có thể di chuyển đến khu ổ chuột mỗi ngày điều tra, mà vì đây cũng là nhiệm vụ mật, nên nếu ở trọ trong thành phố sẽ rất dễ bị chú ý. Còn chỗ này thì gần khu ổ chuột lại hoàn toàn kín đáo. Là nơi lý tưởng để làm căn cứ điều tra.”

“Tôi từ chối.”

“Tại sao?”

“Cô nghiêm túc đấy à?”

“Nếu nó là đồ dư ra, sẽ không gây tổn thất lớn cho cậu mà phải không? Tất nhiên, tôi sẽ trả một khoản phí từ phí điều tra của tôi.”

Krishna áp sát lại gần Zenos hơn.

“Hay là, còn lý do nào khác sẽ bất tiện với tôi khi ở lại, kể cả khi cậu đã nghỉ hưu.”

Chỉ toàn là phiền phức. Nhưng cậu đâu thể nói thẳng ra như vậy.

Phía sau Krishna là Đội Vệ Binh Hoàng Gia, những người bảo vệ của hoàng thành. Cậu không thể tùy tiện từ chối mà khiến họ chú ý.

Cậu muốn dành cả tiếng để ngẫm lại mình đã sai ở đâu, nhưng việc tự vấn có thể để sau.

Từ giờ, cậu sẽ để cô ta ở lại chỉ trong ngày hôm nay, và trong khi ấy, cậu cần phải nghĩ ra kế sách.

“Cảm ơn sự hợp tác của cậu, Zenos. Tôi chắc chắn sẽ tìm ra và bắt giữ gốc rễ của mọi tội ác, ‘Người Hoà Giải.’ Cho đến lúc đó, rất tiếc, mong cậu chịu đựng giúp tôi.”

Cậu miễn cưỡng gật đầu, và Krishna thì giơ tay ra, nhìn thẳng về cậu.

Vậy là, “Người Hòa Giải” Zenos đã được thăng cấp từ một tay sai của quỷ vương lên thành kẻ cầm đầu mọi tội ác.

“Và thế là, như mọi khi, số lượng những người phụ nữ rắc rối trong phòng khám lại tiếp tục tăng lên…” [note73249]

Ghi chú

[Lên trên]
Lời của Camilla.
Lời của Camilla.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

tới lúc 4 mặt gặp nhau rồi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bận ôn thi giờ mới xong -_-
Xem thêm
tôi 19 mới thi btw TFNC
Xem thêm