Soạt.
Trong đầu tất cả mọi người chỉ còn ghi nhớ lời nói rằng họ đứng thứ 27 trong số 120 đội.
Dù sao thì họ cũng là những người lão luyện trong việc hành hạ người khác.
Dưới ánh đèn sáng trưng, người trợ giảng đội chiếc mũ đỏ giống hệt như ở sân tập quân đội nói.
“Bài tập lần này là nhảy dây tập thể. Sau khi dùng các vật xung quanh để làm dây, phải thực hiện nhảy dây tập thể 50 lần mới được thông qua.”
“……”
“Trường hợp không qua được, có thể thử lại tối đa 3 lần, và nếu qua được thì kỷ lục cao nhất sẽ được đánh giá tương đối để trở thành điểm bài tập của đội.”
"Ù ù."
Trong giây lát, những tiếng la ó nhỏ bật ra từ miệng các thành viên trong nhóm.
Bài tập lần trước là giải đố OX, lần này lại là nhảy dây tập thể.
Yoo Hyun có cảm giác ký ức xưa cũ đang từ từ sống lại.
Không liên quan đến anh, các thành viên trong nhóm đã nhanh chóng hành động.
“Nào, nhanh tay lên. Nhổ cành cây với cỏ dại nào.”
“Để em bện dây cho.”
Đã hơn 10 giờ đêm.
Có thể có người sẽ phàn nàn, nhưng có lẽ vì đã hòa mình vào tình huống nên tất cả đều rất nhiệt tình.
Họ nhanh chóng làm xong dây, rồi sắp xếp vị trí xong thì còn thử nhảy thử nữa.
“Ồ ồ, tuyệt vời. Cái này được nè? Có vẻ để Seul Gi với anh Chang Suk quay dây là tốt nhất.”
“Okay.”
Đến cả Gi Tae vốn không hay đứng ra, dường như tâm trạng cũng phấn chấn.
Anh cũng nảy ra suy nghĩ hóa ra đây là lý do họ tổ chức đào tạo nhân viên mới.
Thoạt nhìn có vẻ bất công nhưng lại hiệu quả rõ rệt trong việc xây dựng sự gắn kết.
“Một, hai……”
Trợ giảng đếm số, và các thành viên trong nhóm bắt đầu nhảy.
Yoo Hyun cũng hòa nhịp chân ở giữa.
“Năm mươi, năm mươi mốt……”
“Nữa! Nữa!”
Kang Chang Suk quay dây, có lẽ vì lòng tham nổi lên nên đến cả gân cổ cũng nổi lên khi hét lớn.
Số điểm nhận được theo cách đó là 71 điểm.
Đó là số điểm tương đương với hạng 2 trong số các đội cho đến hiện tại.
"Hộc, hộc, hộc."
Vì đã lao vào như điên nên việc nghẹt thở là điều đương nhiên.
Lúc đó, Gi Tae vốn không bao giờ lớn tiếng, hét lên.
“Hansung!”
Ngay lập tức, các thành viên trong nhóm hét lên theo phản xạ.
“Đột phá!”
Khẩu hiệu mạnh mẽ thấm đẫm cảm giác thành tựu đã làm đội 6 mệt mỏi lại cử động.
Tinh thần phấn chấn và sự gắn kết của đội được tăng cường thêm một bậc đã khiến bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực.
Họ đi nhanh như chạy rồi chẳng mấy chốc đã đối mặt với giới hạn thể lực.
Phía trước đài quan sát, điểm dừng 4-3.
Choi Seul Gi sau khi chụp ảnh xong liền thở hổn hển và ngồi phịch xuống đất.
“Nghỉ một lát rồi đi ạ. Hộc hộc.”
“Không được. Đã bảo là phải đi nhanh lên mà.”
Đây là tình huống chỉ còn cách đỉnh Hansung không bao xa nữa.
Từ xung quanh, tiếng hô khẩu hiệu ‘Đột phá!’ ‘Hansung!’ một cách gắng sức liên tục vọng đến.
Kang Chang Suk thúc giục vì nhất định muốn giành hạng nhất, nhưng dù anh ta có nói vậy thì mọi người đang mệt nên không thể nào đi nổi.
Choi Seul Gi thở hổn hển rồi thốt ra một lời như tiếng thở dài.
“Em không đi nổi nữa.”
“Cứ thế này không được đâu. Nghỉ một chút rồi đi ạ.”
“Haizz, để tôi đi tìm xem có đường tắt nào không.”
Cuối cùng Kang Chang Suk thở dài một hơi rồi tự mình hành động.
Dường như anh ta phán đoán rằng nếu đi theo con đường đã định thì không có cơ hội thắng.
Yoo Hyun khẽ nhíu mày.
Là vì anh có dự cảm rằng có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Điện thoại di động cũng đã nộp lại rồi nên nếu đi một mình mà bị lạc đường thì thật phiền phức.
Quan trọng hơn thế, việc đi vào nơi không có đèn chiếu sáng lại càng nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Cứ thế 10 phút trôi qua.
“Chắc anh ấy về ngay thôi, mà.”
Oh Min Jae nói như thể không có gì nhưng ánh mắt lại hoàn toàn bất an.
Họ đã được huấn luyện an toàn không biết bao nhiêu lần, và cũng đã nghe kể về những trường hợp tai nạn như thế này.
Tai nạn của Kang Chang Suk sẽ liên quan trực tiếp đến vấn đề của cả đội.
Đến nước này thì Yoo Hyun cũng lo lắng không kém.
Vài năm sau, vì một nhân viên mới bị ngã lăn xuống vách đá mà Hành quân Đột phá đã hoàn toàn bị hủy bỏ.
Tuy anh cũng nghĩ chẳng lẽ nào lại xảy ra bây giờ, nhưng nếu đến tận đây rồi mà còn xảy ra vấn đề thì sẽ vất vả gấp bội.
Điều đó thì tuyệt đối xin miễn.
Yoo Hyun bật dậy khỏi chỗ.
“Mọi người ở đây đi. Tôi cũng đi xem xét xung quanh một lát rồi về.”
“Tôi đi với. Chỉ là đề phòng thôi mà. Gi Tae cũng đi chứ?”
“Được. Mấy thằng con trai bọn tôi đi rồi về, hai cậu canh hành lý giúp nhé. Ấy, cái ông anh này thật là, lần nào cũng gây phiền phức.”
Yoo Hyun, Oh Min Jae và Gi Tae di chuyển vào con đường mòn mà Kang Chang Suk đã đi lên.
Ánh đèn tuy yếu nhưng vẫn còn, hơn nữa đường cũng không quá tệ.
Nếu nghĩ đây là lộ trình đường thẳng đơn giản thì là quãng đường có thể sẽ gần đỉnh Hansung hơn.
Hoàn toàn đáng để xem xét, nhưng vấn đề là con đường này không có trên bản đồ.
Hoàn toàn có khả năng gây ra vấn đề.
“Tôi sẽ đi thử về bên trái. Min Jae và Gi Tae đi thử về bên phải xem.”
“Biết rồi. Nếu không tìm thấy thì 10 phút nữa gặp lại nhé. Nếu cậu không đến thì bọn tớ sẽ di chuyển sang hướng đó.”
“Okay.”
Yoo Hyun bật đèn pin và bước về phía trước.
Đường càng lúc càng hẹp lại, và mặt đất trở nên gồ ghề.
Bên phải là một bờ vực dốc đứng, còn bên trái thì lại là một sườn dốc sâu không thấy đáy.
Anh có cảm giác chỉ cần sơ ý đặt chân sai một bước là có thể rơi xuống.
Chẳng lẽ nào anh ta lại đến tận nơi thế này để tìm đường chứ.
Đó là lúc Yoo Hyun định quay người lại.
“Khụ...”
Từ phía dưới bên trái, có ai đó rên rỉ bò lên.
Có lẽ vì lết xuống đất nên bộ đồ thể dục bẩn hết cả.
Anh vội vàng chiếu đèn vào thì thấy Kang Chang Suk đang dùng tay che mặt.
“Ai……”
Nghe giọng nói hết sức dè dặt thì dường như anh ta đang hiểu lầm là trợ giảng.
So với việc vừa bò lên từ tình huống nguy hiểm thì đây là câu trả lời quá đỗi ngớ ngẩn, nên Yoo Hyun bật ra tiếng cười khẩy.
Nếu đã lo lắng như vậy thì đáng lẽ đừng có đến đây.
“Là Yoo Hyun đây.”
“Gì?”
“Tôi sẽ không nói gì đâu nên mau lại đây đi. Không có chỗ nào bị thương chứ?”
Trong khoảnh khắc, gương mặt Kang Chang Suk méo xệch đi.
‘Chết tiệt, sao lại đúng là thằng nhãi này chứ.’
Kang Chang Suk đang vuốt ngực nhẹ nhõm vì nghĩ rằng đó không phải là trợ giảng, thì cơn tức giận lại bùng lên khi nghe giọng nói là Yoo Hyun.
Việc bước hụt chân một cách xui xẻo cũng đã đủ tức tối rồi.
Hơn nữa, tình hình hiện tại đến đau mà cũng không thể nói là đau khiến anh ta tức muốn chết.
Đã thế lại còn bị bắt gặp bộ dạng này bởi cái thằng mình ghét nhất.
“……Ơ? Đèn pin của tôi.”
Kang Chang Suk đang nhíu mày thì nhận ra đèn pin không có trong tay mình liền dùng hai tay quờ quạng trên mặt đất.
Yoo Hyun chiếu đèn về phía tay anh ta đang quờ quạng và nói.
“Không có cũng được mà. Đi thôi.”
“Chờ chút.”
Kang Chang Suk đứng dậy khỏi chỗ, phủi người rồi di chuyển sang bên cạnh.
Rồi anh ta bước thêm một bước nữa, đặt chân lên phần rễ của cái cây đang nằm nghiêng.
Ngay khoảnh khắc đó,
Bụp!
Mặt đất sụp xuống và Kang Chang Suk rơi thẳng xuống dưới.
Nếu lúc nãy chỉ là hơi lăn nhẹ một chút thì lần này là cảm giác cả người bị lọt xuống hoàn toàn.
Kang Chang Suk hét lên một tiếng thất thanh trong khoảnh khắc rồi nhắm chặt mắt lại.
“Á!”
Trong mắt Yoo Hyun, hình ảnh đó trông như một đoạn phim quay chậm.
Phải hành động thôi.
Suy nghĩ còn chưa kịp hình thành thì chân Yoo Hyun đã lao về phía trước.
Vụt. Phập.
Dù có rơi xuống thì có lẽ cũng không bị thương nặng.
Thế nhưng rõ ràng là sẽ không thể tiếp tục hành quân được nữa.
Anh không hề có ý định kết thúc khóa huấn luyện ở Viện Đổi mới, nơi anh đã bắt đầu với một tâm thế mới, theo cái kiểu chết tiệt đó.
Đội quan trọng hơn cá nhân.
Đây là tình huống bằng mọi cách phải cứu được anh ta mà không để bị thương.
Yoo Hyun vừa lao đi một bước, hai bước, ánh mắt vẫn vừa quan sát xung quanh.
‘Thân cây và cái rãnh sâu nằm giữa nó, cái hốc nằm giữa những cái rễ cây lớn.’
Thông tin nhìn thấy được trong bóng tối rất hạn chế.
Phải tìm ra đáp án bằng cách sử dụng thông tin không hoàn hảo.
Yoo Hyun sắp xếp lại suy nghĩ trong nháy mắt, ngậm đèn pin vào miệng rồi cứ thế lao người đi.
Phập!
“Ực!”
Yoo Hyun dùng tay trái tóm lấy cổ tay Kang Chang Suk đang rơi xuống, đồng thời dùng cánh tay phải ôm lấy thân cây và cài tay vào cái rãnh.
Chân may mắn là chống được vào cái hốc nằm giữa những cái rễ cây lớn.
Ít nhất thì suy đoán rằng cái rễ cây sẽ không trượt xuống thêm nữa là đúng, người anh đã được cố định.
Thế nhưng.
“Khụ...”
Sức nặng là sức nặng, cú va chạm tác động lên ngực, hông, chân và cả cánh tay đang bị kéo căng của Yoo Hyun khiến anh không thể không bật ra tiếng rên rỉ khó nhọc.
Nếu không tập thể dục đều đặn thì chắc chắn cơ thể anh đã không lành lặn, điều đó là rõ ràng.
Lúc đó Kang Chang Suk dùng tay còn lại bám lấy cánh tay Yoo Hyun và vùng vẫy.
“Cứ-cứu tôi với. Cứu tôi với.”
“Khụ, ở yên chút đi.”
“Á ák, tôi sai rồi. Là tôi, sai rồi.”
Sai cái gì chứ!
Mệt chết đi được mà không ở yên đi.
Yoo Hyun nghiến chặt răng và gầm gừ.
“Câm miệng, đưa chân ra phía trước xem nào.”
“Ư a a, không được. Đã bảo là không được mà.”
Dù chân có lơ lửng trên không trung gây cảm giác sợ hãi thì cũng phải phán đoán tình hình chứ không phải sao.
Việc Yoo Hyun đang đặt chân trên mặt đất cũng có nghĩa là nếu Kang Chang Suk duỗi chân ra phía trước thì sẽ chạm đất.
“Làm gì đó. Phải đặt chân xuống rồi bò lên chứ. Khụ.”
Yoo Hyun dùng hết sức kéo tay về phía đất.
Ngay lập tức, người anh ta hơi được nhấc lên.
“Khụ. Bảo đưa chân ra phía trước đi, làm ơn!”
“À, không được. Rơi rồi. Không…… Ơ?”
Cộp.
Dưới ánh đèn pin, có thể thấy Kang Chang Suk đang chớp mắt.
Bộ dạng dùng chân dò lại mặt đất trông thật nực cười.
“Leo lên đi.”
“……”
“Ực!”
Yoo Hyun lại kéo tay lần nữa.
Kang Chang Suk bước lên những cái rễ cây mọc nghiêng như đang đi trên tường và leo lên.
Cộp.
Trong đầu anh ta chẳng còn suy nghĩ gì cả.
Chỉ có cảm giác nhẹ nhõm vì đã sống sót, anh ta cúi gập người và hổn hển lấy lại hơi.
“Hộc, hộc, hộc.”
Vừa lấy lại hơi, đầu óc anh ta dần dần hoạt động trở lại.
Kang Chang Suk không thể ngẩng đầu lên vì cảm giác xấu hổ và nhục nhã đang từ từ len lỏi dâng lên.
Trong mắt anh ta hiện lên chiếc quần thể dục của Yoo Hyun dưới ánh đèn lờ mờ.
Nó đầy bụi bặm và còn bị rách nữa.
Là cậu ta đã lao người ra vì mình.
Nếu như không giữ lại thì sao?
Câu hỏi vụt qua trong khoảnh khắc khiến anh ta nổi da gà.
Không biết đáy sâu đến đâu, nhưng chắc chắn là sẽ bị thương nặng rồi.
Nếu vậy thì đừng nói là hành quân, có khi anh ta còn không thể vào công ty làm việc một cách tử tế được nữa.
Lúc đó giọng nói của Yoo Hyun vọng đến.
“Không sao chứ?”
“……”
Cảm xúc nghẹn ngào dâng lên trong lòng nhưng anh ta không thể mở miệng.
Lúc đó, có người đến gần.
“Yoo Hyun à, cậu ở đó hả?”
“Ừ. Đây.”
Đó là bóng dáng của Oh Min Jae và Gi Tae.
“Gì vậy. Có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ là bị ngã thôi.”
“Cẩn thận chút chứ. Không sao chứ? Anh Chang Suk không sao ạ?”
“Ơ? Ừ. Ừ.”
Kang Chang Suk đứng dậy, nhưng không thể nhìn thẳng vào Yoo Hyun đến cuối cùng vẫn không hề trách cứ lỗi lầm của mình.
Cảm giác có lỗi cứ liên tục dâng lên, chân lại còn gây chuyện nữa.
“Ực.”
“Để em dìu anh. Lúc nãy cùng bị ngã mà. Min Jae à, soi đèn phía trước đi.”
“Ờ, biết rồi.”
“……”
Kang Chang Suk không thể nói được bất cứ lời nào với Yoo Hyun đang dìu mình.
Anh ta chỉ không thể hiểu nổi tại sao Yoo Hyun lại che giấu cho mình đến thế.
Sáng hôm sau, 5 giờ 30 phút.
Đội 6 sau khi lên đến đỉnh Hansung rồi đi xuống đã kết thúc cuộc hành quân với thành tích chung cuộc hạng 22.
“Mọi người vất vả rồi, thật sự. Huhu.”
“Ối giời ơi, làm được rồi.”
Bắt đầu từ Choi Seul Gi, cũng có những thành viên trong nhóm lau nước mắt.
Người ai nấy đều đầy đất.
Đó là một cuộc hành quân khắc nghiệt đến thế.
“Vất vả rồi.”
Yoo Hyun vỗ về các thành viên trong nhóm.
Tuy chỉ mới gặp nhau vỏn vẹn 2 tuần, nhưng lại có cảm giác như gia đình.
Lúc đó, Kang Chang Suk định nói gì đó với Yoo Hyun rồi lại quay đầu đi.
Tắm rửa, ngủ một giấc ngắn, ăn trưa xong, họ lại tập trung ở phòng học.
Có lẽ vì sắp kết thúc khóa huấn luyện, cũng có lẽ vì đã hoàn thành cuộc hành quân gian khổ một cách bình yên, nên tất cả thành viên trong lớp đều có vẻ mặt tươi tỉnh hơn hẳn.
Kẹt...
Cửa mở ra, và tiền bối hướng dẫn bước vào.
Sau khi xem một đoạn video phù hợp để kết thúc, thời gian viết giấy lưu bút chuyền tay được bắt đầu.
Những câu chuyện dài chứa đựng tấm lòng chân thành khiến nụ cười nở trên môi Yoo Hyun.
Và tiếp theo là công bố kết quả.
“Đội hạng nhất chung cuộc của lớp 2 chính là……”
Két...
Lời còn chưa kịp nói ra thì các thành viên trong nhóm đã kéo ghế ra sau.


0 Bình luận