"Trời sắp tối rồi..."
"Này... trời tối rồi đó..."
"Bảo vệ thúc giục mấy lần rồi..."
"Có cần tớ ra ngoài mua giúp cậu bộ chăn nệm không..."
"Lão sư Dã Khuyển!!"
"Hả!!"
Không biết đã bị âm thanh này làm phiền bao nhiêu lần, Lý Ngôn mới sực tỉnh ngẩng đầu.
Trước bàn là hộp sữa chua và bình nước.
Lâm San Phác ngồi bàn trước đang quay người lại lo lắng nhìn cậu.
Trong lớp sớm đã không còn ai khác, bên ngoài lớp thì lại có một bảo vệ, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.
Ngoài cửa sổ đen kịt, hóa ra nguồn sáng bấy lâu nay đều là bóng đèn sợi đốt trên đầu.
"Mấy giờ rồi..." Lý Ngôn khàn giọng ngơ ngác hỏi.
"Tám giờ hai mươi." Bảo vệ ở cửa vỗ vỗ cửa, "Còn không đi tôi thật sự phải liên lạc với chủ nhiệm lớp các cậu đấy."
"Bọn cháu đi ngay đây, đi ngay đây." Lâm San Phác vội xoa dịu một chút, rồi đẩy bình nước đã đổ đầy cho Lý Ngôn, "Nước ấm đã thay ba lần rồi... Không dám làm phiền cậu."
Lý Ngôn cầm bình nước, ừng ực ừng ực uống cạn, mắt trợn trừng khô khốc nói, "Có truyện rồi, tớ phải về nhà viết ra..."
"Cậu cứ từ từ đã, tớ giúp cậu dọn cặp sách." Lâm San Phác vội đứng dậy giúp Lý Ngôn đang ngây người sắp xếp đồ đạc, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bài tập cuối tuần tớ làm giúp cậu rồi... cậu xem lại sau nhé..."
"À."
Cô nàng này là thiên sứ sao???
Không đúng, là đứa con gái xấu xa mà.
Con nhỏ này cản trở mình học bài.
...
Suốt đường đi, Lý Ngôn thao thao bất tuyệt về ý tưởng "Kịch Bản Sát", Lâm San Phác chỉ gật đầu ừm ừm, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Mãi đến khi về tới cửa nhà, Lý Ngôn mới nhận ra cô không hề đưa ra ý kiến gì, cũng không tỏ vẻ có hứng thú hay không.
"Vậy nên... Cái này khá nhàm chán à?" Lý Ngôn cúi đầu móc chìa khóa, không mấy tự tin hỏi.
"Không chán không chán, chỉ là tớ nghe chưa hiểu lắm." Lâm San Phác đứng trước cửa nhà mình ra sức khoa tay múa chân, "Cậu nói rất nhiều từ... rất nhiều chuyện. Tớ không biết chúng liên kết với nhau thế nào, không biết câu chuyện diễn ra làm sao... Là do tớ ngốc quá không có trí tưởng tượng ư ư..."
"Chắc là do cách diễn đạt của tớ có vấn đề." Lý Ngôn vừa vặn ổ khóa vừa nói.
"Tóm lại, mau viết ra đi lão sư Dã Khuyển!" Lâm San Phác vung vung nắm đấm, "Tớ đi chuẩn bị bữa tối đây."
"Không cần lo cho tớ đâu, cậu nghỉ ngơi đi, tớ mà làm thì không biết đến mấy giờ."
Lý Ngôn nói xong, đẩy cửa hét một tiếng.
"Kiện đến!!"[note71760]
...
Khi con người hoàn toàn đắm chìm vào một việc gì đó, thường sẽ mất đi cảm nhận về thời gian.
Lúc Lý Ngôn vì hạ đường huyết mà chóng mặt đẩy bàn phím ra, chính là cảm giác này.
Cậu tê liệt ngồi trước máy tính, từ ngón tay đến tận não tủy đều trong trạng thái tê dại.
Góc dưới bên phải màn hình hiển thị, đã là hai giờ sáng.
May mà là hai giờ sáng thứ bảy, không phải Chủ Nhật.
Cậu yếu ớt rê chuột, bấm mở thống kê số chữ.
5776 chữ.
Oa, mình lại lập kỷ lục mới về số chữ gõ được trong một hơi.
Tuy ngay cả cơm tối mình cũng chưa ăn, sức lực để nói cũng sắp cạn...
Nhưng mà sướng điên người chết đi được.
Lý Ngôn cười ngây ngô ngả người ra lưng ghế.
Thú vui lớn nhất của đời người, chính là làm một việc do hứng thú, phải hoàn toàn đắm chìm, dùng hết tất cả vốn liếng vừa vặn hoàn thành.
Viết lách cũng vậy, vẽ vời cũng vậy, chơi nhạc cũng vậy, đánh cờ cũng vậy, ấy ấy cũng vậy, đều là như thế.
Đương nhiên, đây cũng là lý do cậu thường xuyên drop.
Một khi hết hứng thú, thấy nhàm chán, cậu cũng không thể hoàn toàn đầu tư được nữa.
Một khi đã dùng hết vốn liếng mà vẫn không thể khiến câu chuyện trở nên thú vị hơn, cậu cũng không thể tiếp tục được nữa.
Đến lúc đó, viết lách sẽ chỉ còn là công việc khô khan.
Dù sao cũng đều khô khan, thà dành thời gian đầu tư vào việc học có lợi ích ổn định hơn.
Nhưng so với những thú vui giải trí khác, viết lách còn có một niềm vui phụ thêm, đó là nhận được sự công nhận của người khác.
Khi thấy tác phẩm được người khác yêu thích, đó mới là đỉnh cao của sự hưởng thụ khi viết lách.
Nói một cách văn vẻ thì, tri âm khó tìm.
Có thể giữa thế giới rộng lớn này, gặp được một nhóm người yêu thích mình, cảm nhận được những tâm hồn xa xôi mà lại tương đồng ấy, niềm hạnh phúc như vậy quả thực có thể gọi là xa xỉ.
Chỉ là lần này.
Lý Ngôn không chắc chắn có nên đăng hay không.
Bất kể là kinh nghiệm hay trực giác đều mách bảo cậu, câu chuyện này viết không dài được.
Phần đặc sắc chỉ là vòng chơi đầu tiên mà thôi, nếu còn cố viết tiếp, sự thú vị và nhiệt huyết đều sẽ suy giảm nhanh chóng.
Đến lúc đó, lần drop thứ 14 xảy ra, e là lại khiến nhiều độc giả đau lòng hơn nữa.
Nhưng cứ để tác phẩm nằm chết dí trong ổ cứng như vậy, khó tránh khỏi để lại rất nhiều tiếc nuối.
Hay là lén đưa cho Lâm San Phác xem, nghe thử ý kiến của cô ấy?
Dù sao cũng chỉ hố một mình cô ấy, một đứa con gái xấu xa thì đáng bị trêu chọc mà.
Lý Ngôn vội vịn tay ghế đứng dậy.
Mắt thấy sắp ra đến cửa, nhìn thấy dãy nhà dân bên ngoài cửa sổ gần như đã tắt đèn đi ngủ hết, cậu mới nhớ ra, đã hai giờ đêm rồi.
Thôi thôi, mai hãy trêu cô ấy vậy, cô ấy cũng khá vất vả rồi.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên.
Nhịp điệu này...
Lý Ngôn nuốt nước bọt.
Bất giác mong đợi.
Cậu hít một hơi, nhẹ nhàng mở cửa.
Trước cửa, đèn hành lang vẫn sáng.
Lâm San Phác vẫn đeo chiếc tạp dề mèo con đó, chỉ có điều cô đang nghiêng người định về nhà.
"Viết xong rồi à?" Lâm San Phác mừng rỡ quay người lại, "Sau 12 giờ, cứ nửa tiếng tớ lại gõ nhẹ một lần, còn sợ cậu ngủ quên mất."
Khác với lần trước, lần này cô dùng một cái khay bưng hai bát ô tô, một bát là mì sợi trắng đã luộc chín, một bát là canh thịt bò.
Lý Ngôn chỉ ngửi mùi thịt thơm đã không chịu nổi, mắt không rời nhìn chằm chằm vào lớp váng ớt cay nổi trên bát canh thịt bò.
"Cậu cầu kỳ thế, còn để riêng nữa."
"Hết cách mà, không biết lúc nào cậu viết xong, để chung thì mì sẽ bị vón cục." Lâm San Phác vừa nói vừa bưng khay vào nhà, cẩn thận nhảy Mai Hoa Thung, nhảy được hai ba bước mới nhớ ra quay đầu dặn dò, "Giúp tớ đóng cửa."
"À." Lý Ngôn đi đến trước cửa nhà Lâm San Phác, kéo tay nắm cửa, mắt thấy sắp đóng sầm lại thì đột nhiên giật mình, cảnh giác quay đầu, "Mang chìa khóa chưa?"
"Mang rồi." Lâm San Phác không hiểu sao lại rất tức giận, "Không cần cậu nhắc."
"Vậy thì tốt, chỗ tớ chật lắm."
Lý Ngôn nở một nụ cười một đời liêm khiết.


3 Bình luận