[Mahiru]
Tôi thích đi dạo phố vào ban đêm.
Trong một thành phố mà tôi không quen biết ai, tôi lướt đi như một con sứa. Nơi đây khiến tôi có cảm giác như mình đã trở thành một phiên bản khác, một người chẳng còn để ý gì đến những ánh nhìn xung quanh. Tôi đi giữa ánh đèn neon rực rỡ và bằng một cách nào đó, tôi thấy mình dường như cũng đang phát sáng.
Tháng 10 tại Shibuya, không khí của mùa thu rõ rệt hơn thường ngày. Tiếng bước chân tan-ta ran-ta [note71203] của tôi vang vọng trên con đường mà mình đang đi. Tâm trạng hôm nay của tôi khá tốt. Tôi nhảy xuống từ lề đường và bắt đầu hoà mình vào dòng người trên con dốc Dogenzaka[note71202], một nơi mà tôi hiếm khi đi qua.
Bây giờ đã là mười giờ tối, theo luật pháp Nhật Bản, đây là thời điểm mà đáng lẽ một cô nàng nữ sinh 16 tuổi như tôi không được phép lang thang ngoài đường. Thế nhưng đây là thời điểm duy nhất mà tôi có thể trở thành một phiên bản khác của bản thân.
Dòng người cứ thế bước đi, họ lướt qua như thể tôi không hề tồn tại.
Đi dạo thật là thoải mái.
Những người xung quanh tôi chẳng ai giống ai về tuổi, giới tính, màu sắc yêu thích, điểm yếu hay ngay cả là tên của mối tình đầu. Thế nhưng mỗi người ở đây đều như những giọt nước, đều cùng nhau tạo thành một dòng chảy khá đáng yêu.
Đằng kia, một người đang ông đứng tuổi cùng mái đầu trọc đang bước đi với gương mặt nhăn nhó. Hay như cô gái tóc vàng cùng chiếc áo chạy bộ màu xanh dương ở đằng kia, gương mặt cô ấy hạnh phúc khiến ta cảm giác như đây đúng là thời kỳ Lệnh Hoà[note71204]. Nhưng rồi bọn họ vẫn hoà vào nhau và trở thành một phần của dòng nước.
Tôi bước đi giữa biển người như thể bản thân đang lướt sóng.
Phần đuôi tóc của tôi đã được uốn về phía trước bằng máy uốn nhiệt[note71205], đang lắc lư theo cơn gió. Chân váy đã được tôi chọn lựa cẩn thận để có thể hoà mình vào thế giới này cũng đang rung lắc. Tôi không làm hại ai cả, nên làm ơn, cũng đừng ai động chạm đến tôi. Bộ trang phục không bắt mắt, kém thu hút này chính là trang phục chiến đấu của tôi.
“Sứa là loài động vật không thể tự bơi được.”
Đôi lúc tôi nhớ lại câu nói của nhân viên thuỷ cung mà mình đã nghe khi còn học lớp 4.
“Nó hoàn toàn không có nhận thức, nó chỉ trôi dạt rồi bị cuốn theo dòng nước mà thôi.”
Bằng trực giác.
Tôi nhận ra: “Mình cũng giống một con sứa.”
“Ở đáy biển, nơi ánh sáng không thể chạm đến, chúng là những sinh vật có tuổi thọ ngắn và không thể tự phát sáng. Chúng không thể tự bơi mà chỉ có thể bị cuốn đi."
Toả sáng và trở nên đặc biệt à? Đó là điều bất khả thi đối với mấy con sứa đó. Thế nhưng tôi không thể ghét bọn chúng được bởi vì chính tôi cũng đang trôi dạt như những con sứa ngoài kia.
“Nhưng mà, sứa là sinh vật có tính cách rất tuyệt vời. Thế thôi là đủ rồi!”
Và rồi tôi lại ước, sẽ tuyệt vời biết bao nếu mình cũng giống như một con sứa.
Đó là nguồn cơn của những suy nghĩ trong đầu tôi.


0 Bình luận