Sau đó, bác sĩ Casio và cô y tá nhận thấy rằng, tinh thần của phi công Ron dần dần bắt đầu hồi phục. Mặc dù anh vẫn thường quên một số chuyện, và tiếng Anh của anh đôi khi nghe cũng có vẻ là lạ (thi thoảng anh lại buột miệng dùng vài từ mới), nhưng bác sĩ cảm thấy những hiện tượng này hoàn toàn có thể hiểu được... Ai bảo đầu anh bị va đập lúc hạ cánh cơ chứ?
Là một con mọt game máy bay Thế chiến 2, Cao Thiên Tường khá quen thuộc với lịch sử Chiến tranh Thái Bình Dương. Anh biết cuộc tấn công của quân Nhật vào Philippines trong lịch sử đã rất thành công. Dựa vào cuộc đột kích không báo trước, Nhật Bản đã hủy diệt phần lớn lực lượng không quân của Mỹ tại Philippines. Sau đó, quân Mỹ liên tiếp bại trận, cuối cùng một bộ phận quân Mỹ (bao gồm cả MacArthur[note71233]) rút lui về Australia, còn một bộ phận không kịp rút lui, buộc phải đầu hàng quân Nhật, kéo theo đó là Cuộc hành quân chết chóc Bataan[note71234] bi thảm.
Tuy nhiên, Cao Thiên Tường chẳng cần lo lắng về Cuộc hành quân chết chóc Bataan, càng không cần lo về các trại tập trung của Nhật sau này. Anh là phi công, chắc chắn nằm trong diện được rút lui, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không tử trận trước đó. Và cũng tiện phải công nhận là thể trạng của Ron thực sự rất tốt, cộng thêm vết thương thực ra cũng không nặng, chỉ là một viên đạn 7.7mm xuyên chéo qua bụng gây mất máu quá nhiều mà thôi. Sau một tuần, anh đã gần như bình phục. Anh ở bệnh viện khá thoải mái, mặc dù ngày mai anh phải trở về sân bay. Vấn đề duy nhất là bệnh viện quá nhiều thương binh, và ngày càng nhiều hơn. Lucia - chính là cô y tá mắt xanh lục ấy - bận tối tăm mặt mũi, đến nỗi câu chuyện lãng mạn giữa thương binh và cô y tá xinh đẹp mãi chẳng có thời gian diễn ra. Đâu chỉ không có thời gian diễn ra, ngay cả thời gian diễn tập cũng không có. Chiều hôm đó, cô y tá chủ động đến tìm Cao Thiên Tường khiến anh không khỏi đắc ý. Nhưng ai ngờ cô ấy lại muốn nhờ anh giúp một tay (dù sao anh cũng gần khỏi rồi) - giữ chặt một gã đang được Casio phẫu thuật vì họ hết thuốc mê rồi.
Giúp xong việc thì trời đã nhá nhem tối, Lucia đích thân thay băng cho Cao Thiên Tường đang mồ hôi nhễ nhại. Cao Thiên Tường cởi áo ngồi trên một chiếc ghế cao, còn cô thì ngồi xổm xuống, dùng tăm bông thấm cồn iốt nhẹ nhàng bôi lên vết thương của anh. Cảm giác xót buốt khi cồn iốt chạm vào vết thương khiến Cao Thiên Tường đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.
"Đau không? Tôi không còn cách nào khác đâu, anh ráng nhịn chút nhé. Đây là vùng nhiệt đới, nhiễm trùng thì phiền phức lắm đấy." Lucia không ngẩng đầu, vừa tiếp tục lau cồn iốt cho anh vừa nói khẽ.
"Không... không đau..." Đàn ông con trai ai lại sợ đau chứ, "Ngứa, cô làm tôi ngứa quá, tôi chỉ sợ nhột thôi..."
Lucia vẫn không ngẩng đầu, cô chỉ cúi xuống quấn băng gạc cho vết thương của anh. Những ngón tay mềm mại của cô thỉnh thoảng chạm vào người anh, khiến lòng anh thực sự ngứa ngáy. Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy dưới ánh nắng chiếu xiên của hoàng hôn, mái tóc dài màu nâu nhạt dưới chiếc mũ y tá trắng của Lucia tỏa ra một vầng sáng màu vàng ánh đỏ quyến rũ. Cao Thiên Tường đưa tay ra, muốn chạm vào vầng sáng bí ẩn ấy.
"Này, anh làm gì đấy!" Lucia đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, nhìn xuống Cao Thiên Tường từ trên cao, đôi mắt dường như ánh lên vẻ giận dữ.
"Tôi... Tôi có làm gì đâu," Bị bắt quả tang làm chuyện không đúng mực, Cao Thiên Tường rất lúng túng, "Tôi thấy mũ của cô bị lệch, tôi định..."
"Vậy à?" Lucia đưa tay sửa lại mũ, "Hình như còn lệch hơn lúc nãy một tí." Cô nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào mắt Cao Thiên Tường, cho đến khi Cao Thiên Tường cảm thấy mình như teo đi một nửa, cô mới đột nhiên nở nụ cười xán lạn như mặt trời xuất hiện sau cơn mưa bão. "Tuy anh làm nó lệch hơn, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh."
Nói xong cô lại ngồi xổm xuống tiếp tục băng bó cho anh.
Lúc này, giọng bác sĩ Casio vọng vào từ ngoài cửa sổ, "Lucia, cô có thấy cái kẹp cầm máu của tôi đâu không?"
"Bác sĩ Casio tìm tôi, tôi cũng vừa băng xong rồi đấy, tôi đi đây." Lucia đứng dậy, đi ra ngoài. Đến cửa, cô đột nhiên quay đầu lại, trên mặt mang một nụ cười bí ẩn, vừa như đắc ý lại vừa e thẹn.
"Anh làm lệch mũ của tôi, sao lúc nãy không giúp tôi sửa lại cho ngay ngắn?"
Nói xong cô hơi cúi đầu xuống, quay người chạy đi như một chú hươu đốm nhỏ kiêu hãnh, bỏ lại Cao Thiên Tường đang sững sờ trong phòng bệnh. Cả đêm đó Cao Thiên Tường ngủ không yên giấc.
Sáng sớm hôm sau, Thượng úy Tony lái xe đến đón Cao Thiên Tường. Lúc chuẩn bị lên xe, Cao Thiên Tường nhìn thấy Lucia đang phơi băng gạc. Anh rất muốn hỏi cô liệu họ có còn gặp lại nhau không, nhưng cuối cùng anh lại chẳng nói gì cả. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô bận rộn, nhìn mặt trời mới lên dát một lớp viền vàng rực rỡ lên bộ đồng phục y tá trắng tinh và mái tóc dài màu nâu nhạt bay trong gió sớm của cô, rồi im lặng lên xe. Khi xe bắt đầu chạy, anh thấy cô quay đầu lại, mỉm cười và vẫy tay chào anh.
"Ron, vết thương của cậu khỏi hẳn chưa?" Thượng úy Tony vừa lái xe vừa hỏi.
"Cơ bản là khỏi rồi, nhưng phải một tuần nữa mới cắt chỉ được, thế mà tôi đã phải nhường giường cho thương binh mới."
"Có lẽ cậu không thể cắt chỉ ở đây được rồi, chúng ta có thể sắp phải rút lui."
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Cao Thiên Tường, anh vẫn không nói gì. Trong đầu anh vẫn tràn ngập hình ảnh bàn tay nhỏ bé vẫy trong gió sớm và ánh bình minh.
"Họ cũng sẽ rút lui về Australia chứ?"
"Họ cũng đi Australia." Thượng úy đột nhiên đạp phanh gấp, đầu Cao Thiên Tường suýt đập vào kính chắn gió. "Ai nói với cậu chúng ta đi Australia?"
"Đoán thôi."
"Đoán ư?"
"Ngoài Australia ra, chúng ta còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ là California?"
"Cũng phải, mặc dù chưa có thông báo chính thức, nhưng mọi người đều biết cả rồi." Thượng úy lại khởi động xe, "Nhưng mà Ron, còn một chuyện nữa tôi phải nói với cậu," Thượng úy dường như có vẻ hơi ngập ngừng, "Cậu biết đấy, chúng ta không còn nhiều phi công nữa. Cậu, có lẽ cậu vẫn phải chịu thương mà bay rồi."
Hiện tại, tàu của Hải quân đang bận rộn đưa thêm người lên tàu để đến Australia. Hải quân bây giờ hầu như không còn lực lượng hộ tống nào. May mắn là quân Nhật dường như cũng đang bận chiếm thêm các hòn đảo, chúng có vẻ không mấy quan tâm đến việc cử tàu chiến đến chặn đường lui của họ. Chúng chỉ thỉnh thoảng cử máy bay đến quấy rối. Việc rút lui vẫn có thể tiếp tục, nhưng các phi công phụ trách phòng không thì gần như đã kiệt sức. Trong mấy ngày này, tiêm kích Zero đã trở thành một cơn ác mộng đúng nghĩa. Ở căn cứ P-40 còn lại sáu chiếc, nhưng phi công còn sống chỉ còn sót lại bốn người. May mắn là bản thân sân bay vẫn nằm ngoài bán kính tác chiến của máy bay Nhật, nên không bị tấn công trực tiếp.
"Bốn ngày trước, Ronnie, Byrd và Kenyon đều không trở về. Hôm qua, Keynes, Barth, Gregor cũng không về. Cộng thêm tổn thất trước đó, bây giờ phi công chiến đấu của chúng ta chỉ còn Sparks, tôi... Tôi dùng tay trái vẫn có thể bay được, cộng thêm cậu, ừm, còn cả Carreras nữa."
"Carreras?" Cao Thiên Tường vẫn còn chút ấn tượng về người này từ ký ức còn sót lại của Ron, "Chẳng phải cậu ta vừa mới rời trường bay sao? Để cậu ta lên trời, quá sớm rồi."
"Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng hết người rồi."
"Mấy ngày nay tôi đã nghĩ ra một cách đối phó với Zero."
"Nói nghe xem nào?"
Cách của Cao Thiên Tường thực ra cũng không có gì lạ, đó chính là "Thach Weave"[note71235]. Đây vốn là chiến thuật do Thiếu tá John Smith Thach[note71239] thuộc Không lực Hải quân Hoa Kỳ phát minh trong trận Midway[note71240] để đối phó với tiêm kích Zero. Trong thế giới không chiến giả lập, chiến thuật này có thể nói là gần như ai cũng biết. Nếu chiếc F4F[note71241] tương đối vụng về dựa vào chiến thuật này có thể đạt được tỷ lệ so chiêu tương đương với Zero, thì P-40 cũng có thể dùng chiêu này để đối phó với Zero...
Bốn giờ rưỡi sáng, bầu trời ở sân bay vẫn đầy sao, báo hiệu một ngày đẹp trời nữa sắp đến. Nếu vẫn là thời bình, thời tiết như vậy sẽ khiến các phi công và thủy thủ vô cùng hài lòng. Nhưng bây giờ, thời tiết như vậy chỉ có nghĩa là sau khi trời sáng, họ chắc chắn sẽ bị máy bay Nhật tấn công. Những chiếc Zero và máy bay ném bom hạng nặng Kiểu 1 (Mitshubishi G4M Betty)[note71236] của Nhật chắc chắn sẽ không ngồi yên trong thời tiết lý tưởng như thế này.
Cao Thiên Tường đã ngồi trong buồng lái chiếc P-40. Nửa giờ sau, trước khi mặt trời mọc, sẽ có một đoàn tàu vận tải rời cảng Philippines để đưa một số người đến Australia. Nhưng đám người bên Hải quân (hoặc đám người bên Lục quân) có thể vì lý do này hay lý do khác mà không khởi hành đúng giờ. Vậy thì khi mặt trời lên, họ sẽ bị phơi bày không che chắn trên biển dưới làn đạn của máy bay Nhật. Để giương lên một chiếc ô che chở cho họ, Cao Thiên Tường và đồng đội nhất định phải cất cánh ngay bây giờ.
Bốn chiếc P-40 từ từ lấy độ cao trong bầu trời đêm đen kịt. Bên ngoài buồng lái tối om, chỉ có tiếng gầm trầm đục của động cơ phát ra. Khi máy bay bay lên độ cao 3000 mét, tia nắng bình minh đầu tiên rọi vào buồng lái của Cao Thiên Tường. Anh quay đầu nhìn bốn phía, thấy biển cả mênh mông vẫn đang ngủ say trong bóng tối, nhưng ba chiếc chiến cơ kia đều đã được ánh bình minh nhuộm đỏ rực. Chắc hẳn bây giờ trong mắt những người ở dưới, bốn chiếc P-40 của họ giống như bốn ngôi sao Mai sáng rực.
Lúc này, giọng nói của vị Trung tá già vang lên trong tai nghe: "Các chàng trai, lũ nhóc hư nhà John hôm nay lại đi học muộn rồi. Nhắc lại, chúng lại đi học muộn rồi." "Lũ nhóc hư nhà John" là ám chỉ đoàn tàu vận tải. Tin tức này có nghĩa là trước khi trời sáng, đoàn tàu không thể ra khỏi phạm vi tác chiến của máy bay Nhật. Điều này cũng có nghĩa là Cao Thiên Tường và đồng đội có lẽ sẽ phải đối đầu với quân Nhật trong một trận chiến chênh không cân sức.
Mặt trời càng lên càng cao, mặt biển dần hiện ra trước mắt Cao Thiên Tường. Nhìn xuống dưới, anh thấy một lớp sương mù trắng mỏng manh trôi nổi trên mặt biển xanh thẳm. Mặt biển rất yên tĩnh, ngoài mấy hòn đảo nhỏ màu xanh biếc như ngọc bích ra thì không có gì khác.
"Đây không phải là chuyện tốt, họ bây giờ vẫn chưa đến đây, họ chắc chắn sẽ bị quân Nhật tóm được." Theo ký ức còn sót lại của Ron, trận không chiến trước của anh diễn ra chính tại đây... Nơi này đã nằm trong phạm vi hoạt động của máy bay Nhật.
Chiếc máy bay bay bên trái một chút của Carreras đột nhiên nghiêng cánh, cậu ta phát hiện ra gì rồi? Kỹ thuật của cậu nhóc sắp lớn này vẫn còn non lắm (ngay cả Ron, người mà Cao Thiên Tường cho là kỹ thuật rất tệ, cũng thấy vậy). Nhưng mắt cậu ta lại tốt lạ thường. Nhìn về hướng cậu ta chỉ, ở nơi biển trời giao nhau, đoàn tàu cuối cùng cũng xuất hiện.
Thượng úy Tony cùng Sparks bay thẳng về phía đoàn tàu, còn Cao Thiên Tường dẫn Carreras chuyển hướng về phía Đông, và bắt đầu liên tục lấy độ cao.
"Tony, chú ý hướng một giờ của anh!" Hai phút sau, Carreras là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng qua radio. Theo thỏa thuận trước, chỉ khi phát hiện máy bay địch mới được sử dụng radio.
Cao Thiên Tường nhìn thấy tổng cộng có 8 máy bay địch đang đến, chia thành hai tốp. Tốp ở vị trí cao hơn có thân máy bay nhỏ hơn, rõ ràng là Zero, tốp còn lại hẳn là máy bay ném bom hạng nặng Kiểu 1.
Tốp của Thượng úy Tony lao lên chặn đầu, bốn chiếc Zero cũng lập tức bỏ rơi máy bay ném bom, lao về phía những chiếc P-40 của Tony. Phi đội P-40 lượn một vòng, dường như muốn tránh né Zero.
"Lũ quỷ Mỹ Anh đúng là nhát gan. Hoàn toàn không dám đối đầu với dũng sĩ Yamato, vừa thấy mặt đã muốn chạy!" Trong buồng lái Zero, Yamai Tomohito đắc ý nghĩ. Mấy ngày nay, những chiếc P-40, P-39[note71237], F2 vụng về liên tục bị các dũng sĩ Yamato quả cảm dùng những chiếc Zero vô địch bắn tan tác. Ngay cả hắn cũng đã bắn hạ bốn máy bay Mỹ, chỉ còn thiếu một chiếc nữa là hắn có thể được gọi là át chủ bài. Tiếc là máy bay của lũ quỷ Mỹ ngày càng ít đi, không biết là bị tiêu diệt hết hay là bị đánh cho không dám đi ra nữa. Mấy ngày nay hắn chẳng gặp được chiếc nào. Bây giờ, cơ hội trở thành át chủ bài đã đến, tiếc là máy bay địch quá ít, chỉ có hai chiếc, hắn phải nắm bắt cơ hội này. Phải biết rằng Fujita Isamu cũng chỉ còn thiếu một chiếc, hắn phải giành trước tay hắn ta.
Bốn chiếc Zero bám chặt lấy P-40, đuổi theo sát nút.
"Chính là lúc này! Tấn công cùng tôi!" Cao Thiên Tường đầu tiên thực hiện một cú lộn vòng 180 độ, sau đó kéo cần lái máy bay khiến máy bay từ hướng mặt trời liền lao thẳng xuống tốp máy bay ném bom Kiểu 1.
Máy bay ném bom hạng nặng Kiểu 1 là một loại máy bay điển hình của Nhật. Nó có tốc độ bay, tầm bay và khả năng mang bom lớn hơn so với loại tương tự của Mỹ. Chỉ có điều tất cả những điều đó gần như đều đạt được bằng cách hy sinh phòng thủ. Chỉ cần bị bắn trúng, nó gần như chắc chắn sẽ bốc cháy thành một quả cầu lửa. Trong game, gần như không có loại máy bay ném bom nào dễ bốc cháy hơn nó. (Tất nhiên, Đức có vài mẫu còn kỳ dị hơn, không cần bắn, tự bay cũng có thể vô cớ bốc cháy thành quả cầu lửa).
Trong một chiếc Kiểu 1, cơ trưởng Fukuen Takeo đang ra lệnh: "Đừng mải mê xem không chiến nữa, chúng ta cứ toàn một chiều thế chán ngắt! Tất cả chuẩn bị vào đường tấn công, chuẩn bị tấn công bằng ngư lôi!"
Thân máy bay khổng lồ của chiếc Kiểu 1 ngày càng lớn trong kính ngắm, đến lúc rồi! Bốn vệt lửa phun ra từ cánh chiếc P-40 của Cao Thiên Tường. Anh nhẹ nhàng nhích mũi máy bay lên, dùng làn đạn .50 dày đặc tắm cho chiếc Kiểu 1 này từ đầu đến chân. Khi Cao Thiên Tường kéo máy bay lên cao, tai nghe của anh tràn ngập tiếng la hét điên cuồng của Carreras: "Ron, anh bắn trúng rồi, nó bốc cháy rồi, tiêu đời rồi!"
"Bám theo tôi, chúng ta tấn công lần nữa!"
P-40 lại gầm rú lao xuống.
Ba chiếc Kiểu 1 còn lại vội vàng thả ngư lôi bừa bãi, lượn vòng né tránh.
"Đây quả đúng là một cuộc thảm sát!" Sau khi đốt cháy thêm một chiếc Kiểu 1 nữa, Cao Thiên Tường, kẻ đã từng bị bắn hạ một nghìn sáu trăm lần, bắn hạ kẻ địch hai nghìn một trăm năm mươi mốt lần, tấn công đồng đội bảy mươi tư lần, và một trăm linh hai lần bắn dù một cách vô liêm sỉ trong game. Anh không khỏi thốt lên cảm thán như vậy sau khi đã từng trải qua ngàn cái chết rồi lại hồi sinh.
Bây giờ bốn chiếc Zero như vừa tỉnh mộng quay đầu đuổi gấp trở lai, tiếc là lũ quỷ Mỹ quá xảo quyệt. Vừa rồi hai chiếc P-40 dẫn dụ Zero lao xuống thấp bỏ chạy. Bây giờ Zero không những ở xa chiến trường mà độ cao cũng đã giảm xuống còn khoảng 500 mét, muốn đuổi kịp bây giờ đâu có dễ.
Đợi đến khi Zero đuổi kịp, bốn chiếc Kiểu 1 chỉ còn lại một chiếc, mà chiếc đó cũng bị hư hại nghiêm trọng. Yamai Tomohito ra hiệu (Zero đời đầu không có radio) cho hai chiếc Zero hộ tống nó quay về, sau đó dẫn theo chiếc máy bay yểm trợ của mình tiếp tục truy đuổi tốp của Cao Thiên Tường đang bay xa dần. Tổn thất hôm nay đã làm mất hết thể diện của Hoàng quân Đại Nhật Bản, bản thân hắn mà trở về sợ rằng cũng chỉ có nước mổ bụng tạ tội. Hắn phải bắn hạ hai chiếc P-40 này, dù cho máy bay của hắn sẽ hết nhiên liệu không thể quay về.
Tốc độ của Zero nhanh hơn P-40, khoảng cách dần dần được rút ngắn.
"Thật hiếm có, lại có cơ hội đấu với Zero." Cao Thiên Tường nghĩ, "Trong game, Zero là loại máy bay hiếm. Một khi có ai lái được nó, hắn ta lập tức trở thành mục tiêu yêu thích của tất cả kẻ địch."
"Tách ra hai bên." Cao Thiên Tường bình tĩnh ra lệnh cho Carreras. Hai chiếc máy bay lập tức tách ra hai hướng.
Yamai Tomohito ra hiệu, bản thân tiếp tục bám theo Cao Thiên Tường, để máy bay yểm trợ Kondou Mitsuo bám theo chiếc máy bay địch kia.
"Hắn còn cách cậu 500 mét! 450 mét!" Trên kênh radio, Cao Thiên Tường và Carreras liên tục báo cáo vị trí của máy bay địch đang bám theo sau đối phương. Trong không chiến, sức mạnh đồng đội mới là sự đảm bảo vững chắc nhất cho chiến thắng! Một nhóm lính mới biết phối hợp có thể dễ dàng hạ gục một át chủ bài không có sự hỗ trợ của đồng đội.
"Ngoặt về phía tôi!" Chỉ với một cú lộn vòng gấp, cộng thêm một cú kéo cần lái nhẹ nhàng, hai chiếc P-40 đang tách ra bắt đầu hợp lại, hai chiếc Zero vẫn không biết sống chết mà bám chặt phía sau.
"Muốn lượn vòng cắt đuôi tao à? Mơ đi! Chỉ cần đến gần thêm chút nữa, tao cũng sẽ bắn rơi một cái!" Kondou Mitsuo nhìn chằm chằm vào Carreras phía trước, hai mắt trợn trừng ánh lên vẻ khát máu. Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy chiếc P-40 kia từ hướng chéo đối diện lao tới, bốn vệt lửa dưới cánh đang lóe lên...
"Bắn chéo góc lớn, đây là sở trường của mình." Nhìn lướt qua chiếc Zero đang biến thành một quả cầu lửa màu đỏ cam, Cao Thiên Tường cảm thấy như lại quay về thế giới game.
"Chết tiệt! Lũ Mỹ xảo quyệt!" Máu lập tức dồn lên não Yamai Tomohito. Gã Mỹ này lại một lần nữa đùa giỡn hắn, bắn hạ máy bay yểm trợ ngay trước mắt hắn, khiến hắn từ đỉnh cao tự mãn rơi thẳng xuống vực thẳm. Sự chênh lệch lớn này khiến hắn gần như mất hết lý trí, "Tao nhất định phải hạ gục thằng quỷ Mỹ này!"
Yamai Tomohito đã đưa chiếc P-40 đó vào vòng ngắm, hắn cảm thấy chỉ cần đến gần thêm 50 mét nữa là chắc chắn có thể bắn hạ đối thủ. Mà khoảng cách 50 mét trong không chiến chỉ là một khoảnh khắc. Đúng lúc đó, chiếc P-40 đột ngột thực hiện một cú lộn vòng 90 độ sang phải, tiếp theo là một cú ngoặt gấp.
Nếu chỉ đơn thuần là ngoặt gấp thì không sao. Trong Thế chiến 2, dù là lượn vòng ổn định hay lượn vòng tức thời, ngoài chiếc Ki-43 của chính người Nhật, không có loại máy bay nào khác có thể sánh được với Zero. Tải trọng cánh cực thấp mang lại cho Zero khả năng lượn vòng ở tốc độ thấp ưu việt, nhưng đồng thời cũng khiến cú lộn vòng của Zero trở nên chậm chạp. Cộng thêm thân máy bay quá nhẹ, khiến nó khó khắc phục mô-men xoắn của cánh quạt, tốc độ lộn vòng sang phải của Zero càng chậm đến đáng sợ. Mà lộn vòng lại là động tác khởi đầu của hầu hết mọi động tác cơ động ngoại trừ động tác bổ nhào.
Cú ngoặt gấp này tạm thời giúp Cao Thiên Tường thoát khỏi họng pháo của Zero, nhưng Yamai Tomohito tin rằng, không quá 3 giây, hắn có thể bám đuôi đối thủ lần nữa, và dùng một loạt đạn pháo 20mm bắn nát đối thủ. Hơn nữa, đối thủ của hắn còn phạm một sai lầm: Không lập tức bổ nhào. So với chiếc Zero nhẹ nhàng, máy bay Mỹ đa phần chắc chắn và nặng nề, trọng lượng lớn giúp chúng tăng tốc nhanh hơn khi bổ nhào, kết cấu chắc chắn giúp chúng chịu được áp lực gió lớn hơn, đạt tốc độ cao hơn. Zero Kiểu 21 chỉ có thể bổ nhào đến tốc độ khoảng 580 km/h là đã đối mặt với nguy cơ tan rã, và gần như không thể thực hiện bất kỳ động tác nào, trong khi P-40 có thể dễ dàng bổ nhào đến tốc độ hơn 700 km/h, và dựa vào tốc độ đó để nhanh chóng thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
Cao Thiên Tường không phải không biết điều này, chỉ là anh cũng biết Carreras vừa hoàn thành một cú vọt lên cao, đang chuẩn bị bổ nhào về phía máy bay địch. Điều anh cần làm là cho tên Nhật hy vọng, để tên Nhật chết tiệt đó tập trung toàn bộ sự chú ý vào mình, tạo điều kiện cho Carreras tấn công.
"Póc póc póc", đó là tiếng đạn súng máy 7.7mm từ chiếc Zero găm vào chiếc P-40. Nếu đây là trong game, âm thanh này sẽ khiến Cao Thiên Tường, kẻ đã chết đi sống lại ngàn lần, cảm thấy vô cùng an toàn. Trên Zero có hai khẩu pháo 20mm và hai khẩu súng máy 7.7mm, uy lực của loại sau trong không chiến gần như không đáng kể. Người Nhật lắp nó vào vì đạn pháo 20mm quá ít (60 viên mỗi khẩu), người Nhật hy vọng dùng đạn vạch đường 7.7mm để giúp pháo 20mm ngắm bắn. Tiếc là pháo 20mm của Nhật có đầu nòng sơ tốc chậm, đường đạn cong, khác biệt rõ ràng với đường đạn thẳng của súng 7.7mm. Trong không chiến, nếu đạn 7.7mm bắn trúng máy bay của bạn, điều đó gần như có nghĩa là đạn pháo 20mm bắn ra cùng lúc chắc chắn không trúng bạn. Còn nếu đạn 7.7mm bay sượt qua đầu bạn, bạn mới cần phải cẩn thận.
Nhưng đây dù sao cũng không phải là game. Mặc dù biết rõ 7.7mm là đồ bỏ đi, nhưng bị nó bắn trúng thật, Cao Thiên Tường vẫn cảm thấy da đầu tê rần, miệng đắng ngắt, bàn tay nắm chặt cần điều khiển cũng rịn mồ hôi. Anh phải cố gắng hết sức mới kiềm chế được việc thực hiện một cú lộn vòng sang trái + kéo cần lái bổ nhào. Chỉ cần vài giây nữa, chỉ cần vài giây nữa thôi, máy bay của Carreras sẽ đến hỗ trợ anh, sau đó tên Nhật lùn này sẽ là thịt trên thớt, muốn cắt thế nào là cắt thế đó. Nhưng trước đó, anh phải cho tên Nhật phía sau hy vọng, để hắn cảm thấy hắn có thể bắn hạ mình, chỉ có như vậy anh mới giành được cơ hội bắn chính xác cho tên lính mới Carreras kia.
"Chết tiệt, chỉ thiếu một chút nữa thôi, lần này tao nhất định phải bắn trúng mày!" Khi mấy viên đạn pháo 20mm bắn trượt, đôi mắt đỏ ngầu của Yamai Tomohito gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Bây giờ ngoài chiếc P-40 đang lượn lờ phía trước, hắn gần như không nhìn thấy gì khác.
"Chính là lúc này!" Yamai Tomohito và Carreras gần như đồng thời khai hỏa. Ngay khi mấy viên đạn pháo 20mm lao về phía Cao Thiên Tường, một sợi roi bện bằng đạn súng máy .50 quất mạnh vào chiếc Zero của Yamai.
"Lính mới không có tư cách tiết kiệm đạn." Đây là lời nhắc nhở của Cao Thiên Tường dành cho Carreras trước khi xuất phát. Bây giờ Carreras trung thành thực hiện lời khuyên này, giữ chặt nút bắn không buông. Khi bốn khẩu súng máy liên tục quét đạn, vô số viên đạn .50 găm vào lớp vỏ mỏng của chiếc Zero. Đầu tiên là một đống mảnh vụn liên tục bong ra từ chiếc Zero, tiếp theo Yamai Tomohito nhìn thấy một luồng lửa màu đỏ cam phun ra từ những lỗ đạn nhiều không đếm xuể, trong nháy mắt, chiếc Zero đã biến thành một quả cầu lửa lớn. Nhưng Carreras vẫn tiếp tục bắn, kèm theo tiếng "rắc", chiếc cánh trái mỏng manh của Zero gãy lìa tận gốc, sau đó quả cầu lửa này xoay tròn rơi xuống biển cả bao la.
"Làm tốt lắm! Carreras! Đừng bắn nữa, tiết kiệm đạn! Hắn tiêu đời rồi. Chúng ta về nhà!" Cao Thiên Tường, người vừa thoát hiểm trong gang tấc khỏi hai viên đạn pháo 20mm cuối cùng, ra lệnh cho Carreras qua radio.
"Mẹ kiếp sướng thật! Đi xuống địa ngục đi! Đi gặp Satan! Đồ chó Nhật lùn... Này, Ron, bọn Nhật lùn có phải lấy lỗ đít làm biểu tượng không nhỉ? Giờ chắc Satan sướng lắm, có thể hung hăng thông nát đít của thằng khốn đó rồi!" Carreras, người ngày thường lịch thiệp, nghe nói xuất thân từ một gia đình quý tộc Tây Ban Nha lâu đời, trong lúc phấn khích lại văng tục không ngừng.
"Được rồi, đừng cười nữa, về nhà! Nhớ, cứ mười giây lại quay đầu quan sát hướng 6 giờ một lần!"
"Rõ, Thiếu úy Carreras tuân theo lệnh ngài."
...
"Về rồi, tất cả đều về rồi, không thiếu một ai!" Vị Trung tá già đứng bên đường băng, tay ôm chiếc ấm trà yêu quý, xúc động đến mức tay run lên, khiến người lính cần vụ rất lo ông sẽ làm rơi mất chiếc ấm trà yêu quý của mình. Ông đã không nhớ bao lâu rồi mới lại thấy những đứa nhóc ra trận trở về mà không thiếu một ai thế này. Khoảng thời gian này thực sự giống như một cơn ác mộng: Những đứa nhóc bay đi, không lâu sau đó có thể nghe thấy tiếng kêu la hoặc kích động hoặc hoảng loạn của chúng qua radio để rồi rất nhiều giọng nói trong số đó đã im bặt. Dù bạn có gọi họ thế nào đi nữa, câu trả lời cũng chỉ là tiếng nhiễu của dòng điện. Cuối cùng, nếu may mắn, sẽ có vài đứa nhóc lái những chiếc máy bay đầy lỗ đạn trở về. Và khi những đứa trẻ này bước xuống khỏi máy bay, mặt đứa nào cũng trắng bệch như vừa từ dưới mộ chui lên. Rồi sau đó, khi những đứa trẻ này ngủ thiếp đi, chúng sẽ mê sảng trong sợ hãi: "Zero! Lạy Chúa, nó ở ngay hướng 6 giờ của mình!"
Nhưng lần này thì khác, máy bay còn chưa dừng hẳn, những chàng trai trẻ phấn khích đã không kìm được mà đứng dậy khỏi ghế lái, vẫy tay reo hò với các nhân viên mặt đất đứng hai bên đường băng chào đón họ khải hoàn trở về. Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt họ, phản chiếu một thứ ánh sáng rực rỡ mà vị Trung tá già chưa từng thấy. Ông biết, đó là hy vọng đang tỏa sáng trên gương mặt họ. Chiến thuật mới, thắng lợi mới đã mang hy vọng trở lại! Ông biết, thời điểm khó khăn nhất đã qua, bởi vì những chàng trai trẻ của ông đã đi qua thung lũng tuyệt vọng. Phía trước có thể còn nhiều trận chiến gian khổ hơn, còn có đổ máu, còn có hy sinh. Nhưng, nhưng mà dù thế nào đi nữa, hy vọng đang tỏa sáng phía trước.


0 Bình luận