Trapezium
Chương 2: Ngôi sao Phương Tây ~Cô gái với đôi tay áo lùng thùng~
0 Bình luận - Độ dài: 5,936 từ - Cập nhật:
*1*
Từ đông qua bên tây, hôm nay tôi lại đến một nhà ga lạ lẫm. Có ba trường trung học nằm trong khu lân cận nhà ga này, và tôi láng máng nhớ được đặc điểm đồng phục của từng trường. Ở nơi có mật độ dân số không quá cao như thế này, thông tin sơ bộ về các trường thì gần như ai cũng biết. Ngoại lệ duy nhất dường như chỉ có Học viện Nữ sinh Nam Teneritas. Có tin đồn rằng học phí ở đó cao gấp năm lần so với trường công lập và học sinh được dạy các môn như violin, đàn harp và múa ballet cổ điển trên lớp. Tuy nhiên, vì tôi chỉ là người ngoài, nên sự thật về những gì diễn ra ở trong đó chỉ đến với tôi sau khi tôi gặp Minami.
Tôi chẳng quen ai ở ngôi trường tôi sắp đến cả. Tuy nhiên, đây là một ngôi trường đã có lịch sử 50 năm truyền thống. Có một vài thông tin “đáng tin” về điều này.
Tôi ngược dòng học sinh tan học, hướng về phía cổng chính. Không như hôm qua, tất cả những gì tôi đang thấy là con trai, con trai và con trai. Không ai trong số họ mặc đồng phục cả. Có lẽ họ học theo chương trình 5 năm nên ai trông cũng lớn tuổi hơn tôi. Thật vậy, phía trước tôi không phải một trường trung học. Mục tiêu tiếp theo của tôi là Trường Cao đẳng Công nghệ Tây Techno.
Khi tôi khoảng 4 hay 5 tuổi, mẹ và tôi đã từng đến lễ hội tên “Ngày hội Công nghiệp” tại ngôi trường này. Từ lúc đó đến giờ đã khoảng 10 năm, tôi lại đến đây một lần nữa, những không thấy hoài niệm như tôi nghĩ. Kỉ niệm về nơi này còn sót lại của tôi chỉ là tôi đã từng đến đây và khoảnh khắc chơi trò “vợt cá vàng” ngắn ngủi, nhưng tôi cố gắng ghép nối những mảnh kí ức vụn vặt ấy thành một bức tranh tổng quan.
Lúc đó là ở trong một lớp học. Đó là lần đầu tiên tôi được vợt cá vàng. Dù cho cây vợt bị rách bao nhiêu lần đi nữa, các anh trai cao đẳng công nghệ sẽ thay cái mới cho tôi. Nhờ vậy mà tôi có thể vợt được con màu đỏ vàng mà mình nhắm đến, và họ đều mừng thay cho tôi. Tôi nhớ lúc đó mình nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa vinyl đựng chiến lợi phẩm và nhận ra rằng có hai con nữa được thêm vào. Bất ngờ ấy làm tôi vui sướng đến nỗi suýt quên cảm ơn họ.
Giờ đây, những con cá ấy vẫn ở trong bể cá của nhà tôi. Một trong số chúng là quà tặng kèm chiến lợi phẩm của tôi, đã cố gắng sống sót trong thế giới khốc liệt của cá vàng. Nó đã cố gắng sinh tồn mạnh mẽ trong thế giới đầy gò bó, nhưng dạo này xương khớp của nó có vẻ kém linh hoạt dần. Nó thường xuyên làm cái mặt kiểu gian gian và có lẽ giờ đang thả mình trôi lững lờ trong bể cá. Nhưng giờ tôi không có thời gian để mà lềnh bềnh như con cá ấy. Một anh trai làm trò vợt cá vàng, nụ cười của anh ấy thật ấn tượng. Có lẽ những cậu trai ở cao đẳng công nghệ này cũng giống với anh trai ấy khi đó, rất dịu dàng với con gái.
“Em đang tìm ai à?”
“…Không.”
“Anh hiểu rồi. Cho anh xin info được không?”
“…”
Tôi vô cùng hối hận về những gì mình đã nghĩ hai giây trước.
Tên này không thể mặc áo cổ xẻ chữ V đến gần ngực tới trường được. Cái quần skinny đen mà cậu ta đang mặc như thể đang khóa cứng chuyển động của đôi chân ấy. Nếu được ăn mặc tự do thì một chiếc áo polo và quần bò của Uniqlo sẽ hợp hơn nhiều. Cách phối đồ của cậu ta tạo ấn tượng như thể cậu mặc đúng cái bộ được mẹ mua cho từ hồi nhỏ vậy.
“Xin lỗi. Tôi không mang điện thoại.”
Khi tôi thẳng thừng từ chối, cậu ta bỏ đi, bĩu cái mỏ dài như Suneo trong phim Doraemon. Tôi len lén bỏ chiếc điện thoại mình đang cầm vào cặp. Tôi để cho cảm giác “Tôi thật sự xin lỗi” xâm chiếm não mình một lúc.
Có một điều đã luôn làm tôi bận tâm. Tôi không thể không ngó lơ cảm giác rằng có ánh mắt của ai đó từ bãi đỗ xe đạp phía bên trái cổng trường cách tôi khoảng 30 mét. Không, đó không phải là cảm giác. Thật sự có người đang nhìn tôi. Chiếc áo kẻ caro xanh lá của anh ta khá nổi bật.
(Anh ta cố trốn đi à?)
Lúc này đáng lẽ là thời gian sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng học sinh lại ùn ùn tràn ra khỏi cổng. Các trường trung học bình thường sẽ tan học sau tiết 6, nhưng tôi khá chắc trường cao đẳng có những lớp học đến tiết 8. Như vậy có nghĩa giờ này mới là giờ tan học và mọi người đang về nhà. Nếu đang ở bãi đỗ xe thì anh chàng áo xanh đó chắc không thuộc câu lạc bộ nào.
Tôi lặng lẽ tiếp cận bãi xe. Nhưng anh ta nhận ra ngay lập tức và chuyển hướng ánh mắt của mình, bắt đầu loay hoay mở khóa chiếc xe. Động tác cắm chìa vào rồi lại rút ra ấy rõ ràng là rất không tự nhiên. Khi tôi đến gần, đôi chân của anh ta, ẩn sau chiếc xe, dần rõ hơn, và cuối cùng là một cái quần màu nâu. Vì anh ta mặc cạp cao nên có thể thấy được một chút của đôi tất trắng. Trông không ngầu, nhưng ấn tượng của tôi khá tốt. Tôi quyết định bắt chuyện với anh ấy.
“Xin lỗi.”
“Ờm… vâng?”
Anh ấy buông chìa khóa ra và trả lời lí nhí.
“Em có điều muốn hỏi anh, được không?”
“A-Anh hả?”
“Tất nhiên rồi.”
“…”
Mái tóc xoăn của anh ấy rối tung như thể lâu lắm rồi không gặp tông đơ vậy. Cặp kính của anh ấy dày cộp được chiếc mũi cao giữ ổn định trên khuôn mặt. Khi tôi tiến lên thêm một bước như để giục anh ấy trả lời, tôi bỗng thấy làn da của anh ấy đẹp một cách đang ngạc nhiên. Không hề có khuyết điểm nào, không hề thấy lỗ chân lông chứ đừng nói đến mụn hay râu. Làn da ấy trắng và đẹp đến nỗi tôi nghĩ anh ấy có thể đang dùng kem nền. Tuy nhiên thật khó để tượng tượng anh ấy lại là giới tính thứ ba. Da của anh ấy có lẽ là vẻ đẹp tự nhiên.
“Em muốn biết Câu lạc bộ Robot ở đâu. Anh chỉ cho em được không?”
“À… Ừ.”
Anh ấy nói như thể nghẹn từ trong cổ và có phần rụt rè. Anh ấy không thô lỗ, nhưng có một thứ gì đó ở anh ấy kiểu như vẫn còn là trai tân vậy.
“Ờm… giờ, em đi theo con đường cạnh dãy nhà kia kìa… sau đó đi một đoạn về bên phải, sau đó có một cái sân, tiếp đó… ừm… à, đúng rồi… không, từ từ… chắc là… ah… để anh dẫn em đi.”
“Anh không định về nhà hả? Không sao chứ?”
“Không sao… Anh nghĩ nếu chỉ nói thôi thì khó cho em quá.”
“Cảm ơn anh. Anh đã muốn vậy thì không sao.”
“Câu lạc bộ Robot sinh hoạt trong tòa nhà bên cạnh nhà thực hành… lối này.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo anh ấy. Anh ấy chỉ cao hơn tôi một chút. Tấm lưng của anh ấy trông không đáng tin cậy chút nào.
“Xin lỗi. Lúc nãy ở bãi đỗ xe anh đã nhìn em đấy à?”
“Ừm… thì… Không… Ý anh là… chỉ là… đồng phục của em.”
Có vẻ ấn tượng ban đầu của tôi không có sai.
“Đồng phục của em. À, em biết rồi. Có phải anh nghĩ kiểu ‘Trường gì mà lại có đồng phục như thế kia’ đúng không?”
Dù tôi đã học ở đó hơn hai năm, nhưng tôi không thể không xấu hổ khi bị một con bé Teneritas chê bai. Đáng lẽ hôm nay tôi nên mặc quần áo bình thường.
“Anh chỉ… thích đồng phục nữ sinh thôi.”
Anh ấy nói, đưa ngón trỏ lên nghịch tóc rồi cười gượng.
“…”
Ánh nhìn chằm chằm của anh ấy lúc ở bãi xe thực sự khiến tôi ngạc nhiên. Sự hứng thú của anh ấy với bộ đồng phục như được thực thể hóa, biến thành một tia sáng xuyên thẳng qua tôi, vượt lên trên mọi định luật vật lí. Tôi nhận ra mình đã vô tình để anh ấy dẫn mình đi sau khi hỏi đường.
Tôi không lùi bước được. Thực tế, tôi thấy mình có cái tôi cao hơn. Chính vì cái sự hào hứng với đồng phục của anh ấy mà tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi nghĩ cảm xúc gần như tôn sùng này thường hình thành khi phải sống tách biệt với thứ gì đó, vì cơ hội bắt gặp đồng phục nữ sinh ở đây gần như không có nên anh ta mới thích chúng. Nhưng mà mới ở tuổi của anh ấy mà đã có suy nghĩ kiểu này thì tôi nghĩ anh ấy nên sớm vào hội những người lập dị. Tuy nhiên, điều kì lạ đang diễn ra ở đây là anh ấy cứ cúi gằm xuống kể từ lúc tôi bắt chuyện. Chúng tôi chẳng hề nhìn vào mắt nhau dù chỉ một lần.
“Nếu anh thích đến vậy thì sao không ngắm cho thỏa đi. Giờ mà anh không tự thỏa mãn bản thân thì thể nào sau này anh cũng vi phạm pháp luật cho mà xem.”
“À, anh chỉ hơi bối rối khi ở gần em thôi.”
Khi anh ấy nói, tôi không bỏ lỡ cái khoảnh khắc anh ta liếc sang mình. Không có cách nào cứu nổi trường hợp này nên tôi liền đổi chủ đề.
“Sinh viên nữ ở Cao đẳng kĩ thuật rất ít đúng không anh?”
“Ừ.”
“Em chẳng thấy ai từ lúc bước vào đây cả.”
Khi nhìn xung quanh, tôi thấy nhiều học sinh nam hơn bình thường. Lúc nhìn lên toàn nhà bên cạnh, tôi còn thấy có ai đó đang chỉ trỏ chúng tôi từ trên tầng ba. Tệ thật… Đồng phục của tôi quá nổi bật mà. Tôi liền cúi đầu xuống mà đi, ngay sau đó, tôi nghe một giọng nói ở ngay phía trước mình “Mai nhớ kể chi tiết đấy nhá.”
Tôi đoán anh áo xanh này vừa mới gặp người quen. Ngay khi chúng tôi đi qua nhau, tôi liếc biểu cảm của anh ta và thấy anh ta nhìn cậu chàng kia với một cái nhếch mép.
“Xin lỗi, em gây ra hơi nhiều rắc rối nhỉ.”
“Không, không có gì đâu.”
Khi thấy anh ấy vẫn còn cười, tôi thởi phào nhẹ nhõm. Tôi không thể không cười khi nghe anh ta lẩm bẩm “Đây là kinh nghiệm quý giá.”
“Nữ sinh viên trong này có được chú ý nhiều không anh?”
“Có chứ. Khi mà xung quanh đâu đâu cũng là con trai thì chỉ cần một cô gái thôi là đã xứng tầm công chúa rồi. À, phòng câu lạc bộ kia kìa, còn chút nữa thôi.”
Tôi cố gắng hướng ánh nhìn của mình từ khuôn mặt anh ấy sang phòng tập ở phía xa, nhưng thứ thu hút sự chú ý của tôi là một hồ bơi đúng chất tắm mình trong thiên nhiên. Nó khác xa so với hồ bơi trong nhà sạch sẽ ở trường Đông Joshu của tôi. Nó không có mái che, xung quanh chỉ là một lớp hàng rào đơn giản, nước bên trong đục ngầu, có thể giờ chưa phải khóa học bơi. Có một người đang đứng trên bờ.
--Chẳng lẽ là cô ấy…?
“Này, từ từ. Là cô ấy hả?!”
“Ồ, em biết em ấy à? Con bé năm ngoái nổi tiếng nhờ cuộc thi Robot NHK đấy—"
--Kurumi Taiga. Tôi đã tìm được mục tiêu ngày hôm nay sớm hơn dự tính.
“Em ấy là công chúa của bọn anh. Nhưng sao giờ này lại ở hồ bơi nhỉ?”
“Công chúa…”
Biệt danh đó có lẽ không chỉ dùng ở trong phạm vi trường này. Đó có lẽ cũng là nickname của cô ấy ở trên mạng.
*2*
Tôi đã biết đến cô ấy từ trước khi đến Học viện Nữ sinh Nam Teneritas. Có rất nhiều câu chuyện đề tài harem về cái gọi là duy nhất, ví dụ như “Trở thành thầy giáo tại ngôi trường nữ sinh nổi tiếng” hay “Cô giáo của lớp học nam sinh bỗng được tôn sùng như nữ hoàng”. Khi tôi được nghe chuyện “Con gái trường cao đẳng công nghệ rất được săn đón”, lần đầu tiên tôi thấy ghen tị với tư cách là một cô gái. Cùng với đó, giả thuyết “cô gái dễ thương nhất ấy phải cực kì nổi tiếng” đã hằn in vào tâm trí tôi, và đó là lí do vì sao tôi quyết định đến Trường Cao đẳng Công nghệ Tây Techo.
Tôi mở Yahoo lên tìm kiếm. Khi tôi tìm tên trường và vào mục hình ảnh, những bức hình chụp cổng trường và các tòa nhà xuất hiện đúng như những gì tôi kì vọng.
“An ninh chỗ này có vẻ lỏng.”
Ngay khi tôi bắt đầu dần thấm được không khí ngôi trường này thông qua những bức ảnh, dạ dày tôi đột nhiên cuộn lại. Một bức ảnh thu hút ánh nhìn của tôi. Tôi nhanh chóng rê con trỏ nhấp vào nó. Một cô gái cực kì dễ thương trong bộ quần áo lao động chiếm lấy toàn bộ màn hình máy tính của tôi. Tôi nhấn vào đường dẫn đến nguồn của bức ảnh và đó là lúc tôi biết cô ấy là ai.
Đường dẫn đó đưa tôi đến một trang web với tiêu đề “Ảnh! Kurumi Taiga, cô gái Siêu Đáng Yêu đang là tâm điểm của cuộc thi Robot Cao đẳng Công nghệ”. Nội dung trong trang xoay quanh việc một cô gái đến từ Cao đẳng Công nghệ Tây Techno nổi như cồn vì sự dễ thương của mình tại một cuộc thi robot được phát trên đài NHK vào năm ngoái. Thực tế trang web đó được tạo ra để tổng hợp những bài báo liên quan cùng rất nhiều hình ảnh và bài đăng trên Twitter và 2channel, cho thấy người tạo ra trang này đã phải kì công đến mức nào. Cuối trang được viết một câu to đùng “Kurumi là công chúa của ngành robot”.
“Em chỉ mới biết cậu ấy qua mạng, nhưng cậu ấy thực sự rất nổi tiếng đúng không?”
“Một tháng sau cái ngày em ấy lên TV đúng là loạn luôn. Fan thậm chí còn kéo đến tận trường để được gặp em ấy cơ.”
“Fan?”
“Ừ. Sức mạnh của truyền hình là rất lớn, và Kurumi trở thành chủ đề rất nóng đấy. À, từ đó đến giờ chắc được khoảng nửa năm rồi.”
“Cậu ấy nổi tiếng đến mức nào vậy?”
Tôi thậm chí còn không biết Cao đẳng Công nghệ Tây Techo trông như thế nào cho đến khi tự mình tìm kiếm.
“Anh không nói là em ấy nổi tiếng, nhưng anh nghĩ ai ở đây cũng biết em ấy, em hiểu không? Và theo thời gian, mọi người dần quen với chuyện đó rồi nên cũng không còn mấy ai ầm om nữa…”
Tôi hiểu. Mặc dù ngày nay rất hiếm khi nghe nói đến Dandy Sakano, nhưng tiếng tăm của ông ấy từ hồi “Gets!” vẫn ăn sâu vào tâm trí của những người đã đi qua khoảng thời gian đó. Hai chuyện này cũng tương tự như nhau.
“Mà này, em học lớp mấy rồi?”
Vì anh ấy cứ cúi xuống, tôi không nghĩ “em” là để chỉ tôi, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, đó chỉ có thể là tôi.
“Em? Em học năm nhất cao trung.”
“Anh hiểu rồi. Năm ngoái em vẫn còn học sơ trung nên đương nhiên là không biết vì còn có mùa thi.”
Ngay khi chắc chắn tôi nhỏ tuổi hơn mình, anh ấy bắt đầu chuyển sang chế độ nói chuyện với học sinh trung học.
Và có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi, nhưng anh ấy có vẻ nói nhiều hơn khi chủ đề câu chuyện chuyển sang Kurumi.
“Ờm… em không nhất thiết phải trả lời đâu, nhưng sao em lại muốn đến câu lạc bộ robot của bọn anh?”
“Em đến để gặp cậu ấy.”
“À vậy à? Chắc dạo này lướt mạng rồi thành fan đúng không?”
“Thì, anh có thể hiểu đại khái là thế.”
“Nếu là nửa năm trước thì em có thể bị bơ ngay trước khi bước qua cổng rồi, nhưng giờ có lẽ nó sẽ chịu nghe em nói đấy.
“Hả? Ý anh là gì?”
Trước khi tôi kịp nói xong, anh ấy đã bước đi nên tôi phải vội vàng chạy theo. Không cần phải vào phòng tập nữa. Anh ấy không do dự đặt tay lên cánh cửa thép dẫn ra hồ bơi.
*3*
“Ngay khi em nghĩ là cuối cùng thành viên danh dự cũng xuất hiện thì anh ấy lại đi cùng một cô gái cơ đấy.”
“Ờ, ừ.”
Dù tôi có muốn nhìn vào cái mặt đang cười thỏa mãn của anh ấy, tôi cũng không thể làm vì như vậy sẽ phá vỡ hình tượng của mình. Tôi không thể ngờ rằng, anh ấy, người đã hướng dẫn tôi nhiều đến vậy, cũng là thành viên của Câu lạc bộc Nghiên cứu Robot. Nhưng hơn hết thảy, tôi ngạc nhiên khi được nhìn Kurumi Taiga ở khoảng cách gần như thế này. Đôi mắt cậu ấy to tròn và sáng hơn rất nhiều so với trong ảnh, khuôn mặt không một khuyết điểm cùng đôi môi mỏng ấy khiên cho cô trở nên “dễ thương”. Mái tóc kiểu bob của cậu ấy dài hơn tôi một chút, đi cùng với chiếc dây buộc hình con thỏ. Cô ấy cố ý mặc một chiếc áo len có thể nói là quá khổ, cách này khá hiệu quả khi cân nhắc đến thân hình mảnh mai kia. Nếu ai mà vừa in cái áo này thì chắc chắn phải rất “đô”. Dù chiếc áo mỏng thôi, nhưng tôi tự hỏi tại sao cậu ấy lại không thấy nóng khi mặc nó vào thời điểm này trong năm. Tôi không biết cái kiểu tay áo kia là để chống nắng hay là một cách phô diễn sự dễ thương có chủ đích. Chất giọng sắc của cô ấy tương phản với vẻ dễ thương bề ngoài, khiến tôi thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta thực sự thấy ác cảm.
Sau khi ném mấy câu vừa rồi ra, cô ấy quay lưng như thể không có gì và bỏ đi, ngồi xuống thành hồ bơi. Cô thả lại con robot xuống hồ bơi rồi bắt đầu loay hoay với chiếc laptop và bộ điều khiển.
“À, đến lúc anh phải về rồi, còn lại em tự xử đi nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của anh ấy và quyết định cho số điện thoại của mình, dù trước đó anh ấy có nhắc đến nhưng lại vội lảng đi. Với khoảng cách này, những gì chúng tôi nói với nhau không thể đến tai Kurumi được.
“Chúc em may mắn.”
Đôi mắt của anh ấy cuối cùng cũng nhìn vào tôi qua cặp kính dày cộp. Trong một khoảnh khắc, sự im lặng bỗng bao trùm. Khi tôi chỉ vừa mới nhận ra, anh ấy đã đi rồi.
“…”
Trong cuộc sống đôi khi sẽ có những cuộc gặp gỡ kì lạ. Một anh chàng kì cục thích đồng phục. Tôi không ngờ cuối cùng anh ấy cũng chịu nhìn tôi.
Để không lãng phí công sức mà anh ấy đã dẫn tôi đến đây, tôi phải làm gì đó. Tuy nhiên Kurumi Taiga hẳn sẽ thấy bất thường khi tôi ở lại đây một mình.
Cô ấy hoàn toàn chú tâm vào con robot mà không để ý rằng giờ chỉ còn mình tôi ở đây. Tôi lặng lẽ đi về phía hồ. Bằng từng bước chậm nhưng chắc, tôi lại gần, Kurumi, cảm nhận được gì đó, quay lại. Sau đó cô ấy vội nhấc con robot lên. Tôi vừa quan sát vừa lại gần.
“C-Con robot đó tuyệt thật chị nhỉ?”
“…”
“Tớ là Azuma, học ở trường Đông Joshu.”
“…”
“Cậu đang làm gì thế? Cậu có phiền nếu tớ xem cậu một chút…”
“Ch-Chờ đã.”
Cô ấy ngắt lời tôi như thể nói rằng tôi đừng tiến thêm nữa.
“Thế này là thế nào đây?”
Cậu ấy có vẻ bối rối, cứ xua xua hai tay và làm vẻ mặt khó xử.
“Ờm, mình không có ý định gì đâu. Mình có chút quan tâm đến robot nên đã đến đây, nhưng mình thực sự không biết quá nhiều về chúng…”
“Tôi… Tôi không hiểu em nói gì cả. Tôi xin lỗi. Tạm biệt.”
Cậu ấy nói đều đều nhưng nhấn mạnh vào từng từ một, sau đó bắt đầu đặt tất cả thiết bị của mình lên chiếc xe đẩy gần đó. Mọi nỗ lực ngăn cô ấy lại của tôi đều vô nghĩa, và Kurumi rời khỏi hồ bơi mà không hề quay lại.
“Mình thất bại rồi, chắc vậy…”
Trong cặp sách của tôi là ‘Bộ lắp ráp robot dành cho người mới bắt đầu” mà tôi định cho cô ấy xem. Tôi đã chi 60000 Yên trên Amazon, trong đó 500 Yên để mua đồ cho ngày hôm nay, nhưng dường như tôi đã phí phạm rồi. Nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch, tôi sẽ tâm sự với cậu ấy rằng tôi đang gặp khó khi đọc hướng dẫn và nhờ cậu ấy cùng lắp nó. Tôi đã chuẩn bị trước rằng mọi việc sẽ không thể suôn sẻ như vậy, nhưng tôi vẫn có chút hi vọng. Tôi đã không nhận ra khoảng cách giữa kì vọng và thực tế lớn đến nhường nào. Kì vọng là điều ta tự tưởng tượng về một viễn cảnh hoàn hảo theo đúng những gì mình muốn. Có lẽ tôi nên ngừng hão huyền lại.
Tôi nhìn lên bầu trời màu xanh xám. Bờ hồ xanh rêu, nước hồ nâu đục khá phù hợp với cảm xúc của tôi lúc này. Tôi nhét tai nghe vào tai, nhấc đôi chân nặng như chì đang chống lại ý chí chủ nhân. Hôm nay tôi không muốn gặp thêm ai khác nữa. Tôi nhẩm theo lời hát đang chảy vào tai và cố gắng đắm mình vào thế giới của âm nhạc, đó là tất cả những gì tôi có thể làm trên đường về nhà.
*4*
Khi tôi cởi đôi giày lười và bước vào nhà, sự mệt mỏi của tôi nhanh chóng được sàn nhà hút lấy. Tôi quyết định cứ làm mọi thứ như thói quen thường ngày khi về nhà và ngồi vào bàn học trong phòng mình. Bằng cách đó, ngay cả khi phải trải qua một ngày tồi tệ, não tôi vẫn có thể thư giãn.
Giờ tôi nên làm gì tiếp đây? Phương án dự phòng là đổi sang một trường trung học khác cũng ở phía tây. Tuy nhiên liệu có còn ai khiến tôi hứng thú hơn không? Tôi không nghĩ mình sẽ tìm được ai khác ngay cả khi đến thăm dò trực tiếp.
Tôi có nên tham khảo ý kiến anh trai đã giúp tôi hôm nay không? Tôi chỉ cho anh ấy số điện thoại, nhưng bây giờ công nghệ đã phát triển, có một ứng dụng mà nếu một bên lưu số điện thoại thì tài khoản của người sử dụng số đó sẽ nhận được thông báo. “Shinji” đã được thêm vào danh sách bạn bè của tôi.
(Hôm nay em cảm ơn anh. Sau đó, Kurumi đã bỏ đi ngay… Đó là vì em đã làm cậu ấy khó chịu. Em xin lỗi.)
Anh ấy hẳn sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được tin này. Tôi cứ thế giết thời gian bằng cách nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh Shinji cho đến khi được trả lời. Ảnh bìa của anh ấy là một bầu trời đêm tuyệt đẹp. Tôi đã hi vọng anh ấy để ảnh một cô gái 2D trong bộ đồng phục học sinh nên có hơi thất vọng.
(Em hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm anh khó xử.)
Tôi tự hỏi anh Shinji đã nói gì với chị Kurumi nhỉ. Khi tôi chuẩn bị hỏi thì anh ấy đã gửi một tin nhắn khác.
(Anh đã nói khéo về danh tính của em. Có vẻ Kurumi cũng muốn gặp lại em đấy. Lần này nó muốn cho em xem con robot của nó.)
Tôi rời trường cao đẳng vào khoảng 6:30 chiều. Bây giờ đang là 8:01 tối. Tôi bối rối vì mọi sự diễn ra quá nhanh chỉ trong vỏn vẹn hai giờ. Có lẽ trong tôi có sự mâu thuẫn giữa thất vọng và hạnh phúc nên sau khi đọc xong, tôi thấy một chút khó chịu xen lẫn vào niềm vui của mình.
(Em cảm ơn. Ngày kia em đến.)
Tôi nghĩ mình nên đi càng sớm càng tốt, nhưng dự báo nói rằng ngày mai có thể có mưa. Ngoài ra, tôi muốn tận dụng khoảng thời gian này để tìm hiểu sâu hơn về cuộc thi robot. Tậm trạng nhẹ nhõm cũng là lúc cơn đói kéo đến, tôi xuống phòng khách lấy một ít bánh mì cua ăn tối. Ăn xong thì cơn buồn ngủ ập xuống. Tôi nằm vật ra sofa, định ngủ trong khoảng một giờ. Tuy nhiên khỉ tỉnh dậy, tôi đã thấy nắng chiếu qua rèm cửa.
*5*
“Ồ, Azuma.”
Cô ấy vẫy tay với tôi từ phía hồ bơi, và tôi cũng vẫy lại. Sự chào đón của cậu ấy thật tuyệt. Đôi mắt cô nhíu lại, hàm răng trắng tinh lộ ra giữa nụ cười, khiến tôi cảm tưởng như có thêm tiếng “meo” xen vào giữa vậy. Phía bên trái tôi, một đống nguyên vật liệu lại được đặt lên bàn.
Được nhắc đi vòng qua phải, tôi ngồi vai kề vai với Kurumi. Tôi thấy hơi ngại khi nghĩ đến cách cô ấy tỏ thái độ với tôi lần trước, nhưng cô chủ động mở lời.
“Tớ xin lỗi vì lần trước có hơi cọc nhé.”
“Không, tớ xin lỗi vì lúc ấy đột nhiên bắt chuyện với cậu.”
“Azuma, không phải lỗi cậu đâu. Tớ nghe anh Shin kể rồi. Cậu đã dành hơn một tiếng để đi tàu đến đây. Khi tớ nghe về niềm đam mê của cậu với robot, tớ hơi ngạc nhiên, nhưng tớ hiểu…"
Chả lẽ anh Shinji nói tôi là một con nghiện robot hạng nặng sao? Nếu đó là lí do thì tôi không thể đổ lỗi cho anh ấy được, nhưng sẽ tốt hơn nếu anh ấy nói trước với tôi “Anh đã nói với em ấy như thế này…” Tuy vậy, tôi không thể bỏ cái phao cứu sinh mà anh Shinji ném cho tôi được. Tôi sẽ cố gắng nói chuyện cẩn thận hơn để tránh bị lộ tẩy bí mật này.
“Không có nhiều con gái thích robot đâu, vậy nên tớ rất muốn gặp cậu. Dù sao cậu cũng rất nổi tiếng mà.”
"..."
Khuôn mặt Kurumi hơi nhăn lại. Có vẻ cô ấy không hài lòng với chuyện mình được nổi tiếng.
“Tớ xin lỗi vì đường đột đến gặp cậu, biết về cậu còn trước khi cậu biết đến tớ. Để tớ kể cho cậu về tớ đã.”
Tôi giới thiệu ngắn gọn bản thân cho Kurumi. Tôi nói rằng mình thích thần tượng, đã học múa ballet cổ điển từ nhỏ nhưng bỏ học, rằng đã đạt 100 điểm khi đi hát karaoke hôm trước, rằng mình không thể lắp con robot mua ở Tamiya đúng cách… tất cả đều bằng tiếng Anh mà tôi tự nhận đó là kĩ năng đặc biệt của mình. Chỉ có vế cuối là lời nói dối trắng trợn, vì tôi muốn phần giới thiệu của mình buộc phải có “robot”.
“Chà! Cậu nói mượt thật đấy! Tớ có nghe nhầm không? Cậu mua một con robot ở Tamiya?”
"Ừ"
“Nghe có vẻ được đấy! Tớ chưa bao giờ mua ở Tamiya cả.”
Khi cô ấy cười với cái kiểu “Meo”, tôi không thể không nghĩ rằng có lẽ trở thành một người cuồng robot cũng không phải là quá tệ.
Kurumi cư xử rất hòa đồng. Không còn sự sắc bén ác cảm như lần tôi đi cùng anh Shinji. Có lẽ đây mới là cậu ấy khi bình thường. Tuy nhiên bằng cách nào đó, tôi có cảm giác sự lạnh lùng của cậu ấy với anh Shinji là vì một thứ tình cảm gì đó còn cao hơn tình bạn.
“Ờm, tớ có thể hỏi điều này không, tớ đã tò mò từ hôm trước rồi.”
“Được chứ?”
“Sao cậu lại ở hồ bơi vậy?”
Có vẻ như phòng của Câu lạc bộ Nghiên cứu Robot không phải ở đây, và vì đây là một ngôi trường có tiếng nên chắc hẳn số lượng thành viên của câu lạc bộ cũng rất nhiều. Vậy tại sao cô ấy lại ở đây một mình?
“Bọn tớ giờ đang cãi nhau.”
“Cãi nhau?”
“Ừ. Đó là một câu chuyện dài, nhưng tớ muốn cậu nghe nó.”
“Nếu cậu thấy nói với tớ được thì cứ kể đi. Tớ cũng muốn nghe.”
“Cảm ơn cậu. Ở trường tớ, cuộc thi robot năm ngoái đã trao gải nhất cho thết kế “robot thỏ” này. Bọn tớ cũng đảm bảo rằng giám khảo sẽ lựa chọn ra sản phẩm tốt nhất để đem đi thi giải quốc gia. Năm nay, mọi người trong câu lạc bộ đều nhắm đến giải quốc gia, tập trung vào hạng mục Thiết kế xuất sắc nhất… nhưng tớ không thích nó. Điều tớ thực sự muốn là một con robot có thể giành chiến thắng.”
“Sao cậu không làm một con vừa thiết kế đẹp vừa chiến thắng được luôn?”
“Cả hai làm đều khó. Nếu chỉ tập trung vào hiệu suất thì những phụ kiện trang trí sẽ gây cản trở. Năm nay tớ vừa mới nâng cao kĩ năng lập trình của mình, vì vậy tớ muốn thử làm bằng C++ hoặc Java…”
“Cậu tuyệt thật, dùng được cả C++ luôn. Tớ rất phục cậu đấy, nhất là khi mình còn bằng tuổi nhau nữa.”
“Thật sao? Tớ hạnh phúc lắm luôn.”
Các ngôn ngữ mà cậu ấy đề cập, C++ và Java, đều là ngôn ngữ hướng đối tượng và rất khó để học thành thạo. Có vẻ như nỗ lực để hiểu được những thuật ngữ chuyên ngành của tôi không hề phí.
“Ngay cả khi giành được giải thiết kế, không gì đảm bảo được sản phẩm của mình sẽ được đi thi quốc gia. Việc có được đề cử hay không phụ thuộc hoàn toàn vào ý kiến của giám khảo. Nhưng nếu giành được giải nhất thì chắc chắn sẽ được đi. Năm ngoái bọn tớ đã bị loại ngay vòng đầu tiên, nhưng năm nay tớ muốn chiến ở Kokugikan Arena.”
Vừa nói, cậu ấy vừa nhìn vào con robot bên cạnh, như thể đang vuốt ve nó.
“Đó là gì thế?”
“Đây là mẫu mà bên cơ khí thử nghiệm cho năm nay. Dù chưa phải bản hoàn chỉnh nhưng vẫn đủ để tớ xem chương trình của mình có chạy ổn không. Hiện giờ tớ là người duy nhất được mang nó đi lung tung, nhưng nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ mọi người sẽ bắt đầu để ý. Mỗi trường có thể tham gia tối đa hai đội, vậy nên nếu có thêm hai người cùng giúp tớ thì…”
Người Nhật rất chuộng những người làm việc hết mình. Hơn nữa, nếu đó là một cô gái thì không đời nào lại không có người ra tay giúp đỡ. Tôi tự kiểm điểm lại bản thân vì nghĩ rằng nữ sinh Cao đẳng Công nghệ suốt ngày dành thời gian ở cạnh người yêu.
“Tuy nhiên chủ đề năm nay khá khó và tớ đang gặp rắc rối.”
Cậu ấy nhìn xuống mặt hồ nâu đục.
“Chủ đề năm nay là di chuyển dưới nước. Đây là lần nỗ lực đầu tiên, và ai cũng bối rối khi nó được công bố. Việc Kokugikan Arena ra chủ đề dưới nước chưa từng có tiền lệ nên ai cũng thấy lạ.”
“Cái hồ đục ngầu này xem chừng rất khó nhỉ.”
“Ừ. Thành thật mà nói thì vì nó mà có rất nhiều sai số.”
Khi nhìn vào khuôn mặt bối rối của Kurumi, tôi nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Vậy dùng hồ bơi ở trường tớ thì sao?”
Kurumi mở to mắt, há hốc miệng, đứng hình khoảng bốn giây, sau đó gật đầu thật mạnh. Như vậy, tôi có thể gặp Kurumi một lần nữa.
“Con về rồi.”
“Yuu, con lại về muộn rồi. Con đi đâu thế hả?”
“Con ở lại để học thêm. À, hôm nay có bắp cải cuộn hả mẹ?”
Khi tôi mừng thầm vì có món mình thích, điện thoại của tôi sáng lên.
(Hôm nay thế nào?)
Người gửi là anh Shinji.
“Em đã có thể nói chuyện với Kurumi rồi…”
(Em thành công rồi! Tuyệt lắm!)
Đó chỉ là một tin nhắn ngắn, nhưng tôi có thể tượng tượng ra khuôn mặt vui mừng của anh ấy qua những dấu chấm than.
“Yuu, ăn hay là nghịch điện thoại. Con chọn đi.”
“À vâng. Con mời mẹ.”
Nằm trên sofa, tôi nghĩ xem nên trả lời anh Shinji thế nào.
--Sao anh lại tốt với em thế?
Câu hỏi này có quá động chạm không? Cuối cùng tôi tắt màn hình mà không gửi nó đi.
Khi vừa ra khỏi bồn tắm, tôi nhận được tin nhắn từ Kurumi. Cậu ấy biết rất rõ điểm mạnh của mình khi thay vì dùng dấu câu thì đó là icon thỏ và trái tim. Tin nhắn của cậu ấy bảo tôi gọi ngay khi hồ bơi sẵn sàng. Tôi trả lời (Để tớ cho cho!) và bắt đầu lên kế hoạch mượn hồ bơi từ đội bơi. Tôi quên mất bài về nhà của mình, nhưng để sáng mai làm cũng được.


0 Bình luận