Bạn mở mắt.
Bạn giờ đã đang ngồi phía trước một chiếc máy tính trong một căn phòng nhỏ không có lối ra, điều khiển một ‘nhân vật’.
Bạn hiện đang đứng chắc chắn bằng đôi chân của mình trên sàn nhà ẩm ướt và lạnh lẽo của một nhà kho.
Khi bạn nhấn chuột, nhân vật trên màn hình liền thực hiện một hành động được thiết lập sẵn.
Khi bạn gồng vai mình, cánh tay phải của bạn liền vung qua không trung, và tay trái của bạn nắm lấy thứ gì đó.
Bạn là người chơi ngoài màn hình.
Bạn là Hiệp sĩ thiếc trong hiện thực.
Hai cảm giác và hai góc nhìn cũng tồn tại bên trong bạn không một chút mâu thuẫn.
Cảm giác này thật quái lạ nhưng cũng thật thú vị. Trong khi nó đã có thể là một cảm giác khủng khiếp, cảm xúc của bạn lại coi nó là ‘vui thú’.
Ánh mắt của bạn hướng sang bên cạnh.
Một cô gái đang đứng ở đó, nhìn bạn với ánh mắt trộn lẫn giữa cảnh giác và hoài nghi.
Cô là một thiếu nữ sở hữu vẻ đẹp phi thường.
Mái tóc đen như gỗ mun được bện lại vắt sang một bên, rủ qua vai của cô. Mặc dù khuôn mặt tròn trịa của cô vẫn còn giữ lại nét trẻ trung, đôi mắt của cô lại mang một ấn tượng mãnh liệt.
Tay phải của cô cầm một cây trượng bằng gỗ, còn bên trái thì đeo một cặp vòng tay và nhẫn được kết nối với nhau bởi một sợi xích. Bộ đồ của cô được khắc những ký hiệu kỳ lạ, và vắt ở chiếc thắt lưng bên eo cô là đa dạng những bao da nhỏ.
Trang phục của cô trông quá thiết thực để được chỉ được coi là một xu hướng thời trang.
Mặc dù bản thân thiết kế bộ đồ của cô cũng khá tỉ mỉ, cô ấy cũng không có vẻ gì là hoàn toàn không quan tâm đến phong cách.
Xét đến đống bụi bặm và những vết thương nhỏ chi chít trên cơ thể của cô, cô chắc hẳn đã phải trải qua một quãng thời gian khó khăn trước khi đến được nhà kho này.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ xác nhận dáng vẻ của cô gái đã đánh thức anh!]
Một thứ bất thường giống như hộp thoại xuất hiện trong bản ghi máy tính của bạn—hoặc có lẽ là ngay trong chính tâm trí của bạn.
Biểu cảm của cô gái khẽ thay đổi.
Bạn trực giác nhận ra rằng cô gái chắc hẳn cũng đã nhìn thấy cùng một tin nhắn giống bạn.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ cảm thấy ‘Giọng nói Hướng dẫn’ rất lôi cuốn.]
Giọng nói Hướng dẫn. Có vẻ đây là thuật ngữ mà bạn đã đặt cho thứ giống như thông báo này.
Bạn diễn giải nó kiểu như hệ thống của một trò chơi, nhưng cô gái có vẻ suy nghĩ theo cách khác.
Ánh mắt của cô gái hướng về chiếc trâm cài gần cổ bạn.
“Một ma cụ hiển thị trạng thái hoặc ý chí của búp bê ma thuật sao…? Đúng là có nhiều thứ quái dị trên đời thật đấy”
Cô gái trông như thể có nhiều điều muốn nói, nhưng đáng tiếc thay, tình hình hiện tại không cho phép một cuộc trò chuyện thảnh thơi.
Tiếng bước chân vang lên từ bên kia cánh cửa nhà kho.
Sự hiện diện đầy ồn ào của vô số người đang nhanh chóng tiếp cận hai bạn.
“Đợi đã, ngươi! Do ta là người đã hồi sinh ngươi, tạm thời hãy cứ giúp ta cái đã!”
Cô gái giao cho bạn một yêu cầu để thực hiện.
Nhưng trước khi cô gái có thể nói xong yêu cầu của mình, bạn đã lao về phía bên kia cánh cửa.
-RẦM!
Dorothea thẫn thờ nhìn Hiệp sĩ thiếc lao về trước khi mà cô còn chưa nói xong.
Hiệp sĩ thiếc, sau khi đồng thời thổi bay cánh cửa nhà kho và kẻ truy đuổi phía sau nó với một cú húc người, liền không chút do dự vung nắm đấm vào một kẻ truy đuổi khác ở gần đó.
Âm thanh ghê rợn của kim loại thô và thịt người va chạm với nhau vang lên.
Một người đàn ông la hét, giữ chặt lấy chiếc mũi đã vỡ nát của của anh ta.
Hiệp sĩ thiếc giáng đón thứ hai xuống một cách không khoang nhượng.
Anh giáng cùi chỏ chéo xuống, một tiếng rắc ghê rợn vang lên, cùng với đó là cái cổ của kẻ truy đuổi bị bẻ ngoặt sang một bên như một con cú, khiến cho hắn không còn cử động nữa.
Kẻ truy đuổi đầu tiên, kẻ đã đồng thời bị đánh bay đi cùng với cánh cửa, cố đứng dậy một cách khó khăn, nhưng trước đó, Hiệp sĩ thiếc đã dậm mạnh xuống, khiến cho đầu hắn nổ tung như một thứ quả chín nẫu.
-KENG!
Một con dao được ném bởi một trong những kẻ truy đuổi va chạm với cơ thể của Hiệp sĩ thiếc, khiến cho một âm thanh kim loại chói tai vang lên.
Một đòn tấn công có thể đã chết người với Dorothea lại chẳng hơn một vết xước là bao trước Hiệp sĩ thiếc với cơ thể kim loại của anh.
Hiệp sĩ thiếc nhặt con dao đã rơi xuống đất và trả nó lại cho chủ nhân của mình.
Đương nhiên, cách thức chính là đón ném dao đã nhắm vào anh lúc đầu.
“Khặc!”
Kẻ truy đuổi, không sở hữu cơ thể cứng cáp như Hiệp sĩ thiếc, giữ lấy cổ họng đã bị đâm thủng của mình, run lên dữ dội trước khi dựa vào tường và trượt xuống một cách vô hồn.
Dorothea nhìn chằm chằm Hiệp sĩ thiếc, người đã biến ba con người trở thành những cái xác không hồn chỉ trong vỏn vẹn vài giây, như thể không tin nổi vào mắt mình,
Con búp bê ma thuật đã bị vứt bỏ trong cái nhà kho tồi tàn đó lại đang di chuyển một cách hoàn hảo sao?
Dù cho Dorothea có đổ toàn bộ ma lực của mình vào việc tân trang lại cơ thể vật lý của nó, linh hồn điều khiển cơ thể đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Những linh hồn nhân tạo thông thường rất nông cạn, nghĩa là chúng thiếu mất sự tự giác về bản thân.
Những linh hồn này chỉ được thiết lập để thực hiện những mệnh lệnh đơn giản từ chủ nhân của chúng. Nếu không được liên tục cường hóa thông qua mệnh lệnh và ma thuật mới, linh hồn sẽ nhanh chóng tan biến.
Vậy mà ‘Hiệp sĩ thiếc’ này, theo góc nhìn của Dorothea, đã phải bị vứt bỏ trong hàng thập kỷ—thậm chí là cả một thế kỷ.
Liệu một linh hồn nhân tạo được chứa đựng trong một con búp bê như vậy có thể còn nguyên vẹn không?
Trừ khi…nó chứa đựng một linh hồn thực sự.
…Không, việc đó cũng không hợp lý chút nào. Một linh hồn con người không cách nào có thể chịu đứng việc bị nhốt ở trong một nơi như này được.
Lắc đầu như muốn xua tan suy nghĩ trong đầu mình, Dorothea thử giao tiếp với Hiệp sĩ thiếc trước mặt mình một cách cẩn trọng, “Ngươi chiến đấu giỏi đấy. Làm tốt lắm. Giờ thì hãy nói chu—Này? Đợi đã! Người đang đi đâu vậy!? Này!”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ tuyên bố rằng kẻ địch đang chờ đợi anh!]
Lại một thông báo bí ẩn khác hiện lên trong tâm trí của Dorothea.
Bỏ lại một Dorothea ngơ ngác ở đằng sau, Hiệp sĩ thiếc lao nhanh lên trên cầu thang.
Ngay khoảnh khắc sau, những âm thanh hỗn loạn liền phát ra từ phía trên.
Tiếng keng chói tai của kim loại, âm thanh thứ gì đó vỡ vụn, tiếng thét, và những những tiếng hét uy hiếp tràn ngập không gian.
Những âm thanh hỗn tạp đa dạng trở thành một bản nhạc dở tệ, khiến tai của Dorothea ngứa ngáy.
Nếu một nghệ sĩ đường phố biểu diễn một bản nhạc như vậy, hắn chắc hẳn sẽ được đón nhận cơn mưa sỏi đá từ khán giả thay vì cơn mưa đồng xu.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hò reo trước số kẻ địch áp đảo!]
[‘Hiệp sĩ thiếc’ cướp lấy vũ khí của một kẻ địch đã ngã xuống và vung nó!]
[‘Hiệp sĩ thiếc’ kinh ngạc trước thứ gì đó lấp lánh ở trên thanh kiếm!]
[‘Hiệp sĩ thiếc’ tự hỏi rằng thể loại của nó là gì!]
Dorothea nghĩ.
“...Hắn bị điên à?”
Cô không chỉ nghĩ—cô đã thốt ra luôn rồi.
Dù có nhìn đi nhìn lại bao lần đi nữa, con búp bê ma thuật mà cô vừa hồi sinh không hề giống như là nó bình thường.
Thật lòng, cô có cảm giác thôi thúc mãnh liệt rằng mình nên ngắt kết nối với con búp bê ma thuật đó ngay lập tức, nhưng đáng tiếc làm sao, chỉ có duy nhất một con đường dẫn ra ngoài.
[‘Hiệp sĩ thiếc’ thông báo rằng tất cả kẻ địch đều đã bị tiêu diệt!]
Vẫn còn chút do dự, Dorothea thận trọng đi lên cầu thang.
Cảnh tượng ở phía trên có gọi là một cuộc thảm sát cũng không ngoa.
Chỉ với một cái liếc, cô đã nhìn thấy được vô số cái xác đứt đầu, lòi ruột ra ngoài, và bị gãy xương.
Khuôn mặt của chúng, tất cả đều nhuốm đầy nỗi kinh hoàng và hoang mang, phản chiếu một cách rõ ràng thứ cảm xúc bên trong chúng trước khoảnh khắc cuối cùng.
Và ở trung tâm của tất cả, một hiệp sĩ lẻ loi đang đứng đó. Không, một con búp bê.
Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ giữ lấy thanh kiếm rỉ máu vừa uy nghiêm lại vừa uy hiếp vô cùng.
Hiệp sĩ thiếc hướng ánh mắt về phía Dorothea.
Cảm nhận được ánh nhìn vô cảm, thờ ơ xuyên qua cơ thể của mình, Dorothea vô thức cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Nghĩ một cách hợp lý, cô nhận ra rằng mình vẫn chưa thiết lập khế ước chủ-tớ với Hiệp sĩ thiếc.
Nói cách khác, phụ thuộc vào hành động của hiệp sĩ tiếp sau đây, có khả năng Dorothea cũng sẽ trở thành một cái xác vương vãi trên sàn…
[‘Hiệp sĩ thiếc’ thắc mắc rằng mục tiêu tiếp theo là gì!]
…Chẳng lẽ nào?
Mặc dù sở hữu vẻ ngoài của một hiệp sĩ dày dặn đã chinh qua không biết bao nhiêu trận chiến, hành động của anh ta kỳ lạ là lại giống hệt một đứa trẻ. Dorothea gãi đầu một cách thô bạo trong cơn chán nản.
Sau khi để thoát ra một tiếng thở dài đã chờ từ lâu, cô liền chĩa đầu cây trượng về phía Hiệp sĩ thiếc.
“Để ta hỏi người câu này trước, ngươi có định tiếp tục giúp đỡ ta kể từ bây giờ không?”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ tuyên bố rằng đã hứa phải giữ lấy lời!]
“Ta không nhớ là mình đã thực hiện lời hứa nào với ngươi cả?”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ nói rằng đó là lời hứa với ông chú!]
“Hừm”
Dorothea chìm vào suy nghĩ.
Mặc dù cô không hiểu tại sao, Hiệp sĩ thiếc trước mặt có vẻ mang thiện chí ở mức tối thiểu với cô.
Khả năng chiến đấu áp đảo của nó cũng thực sự hấp dẫn với cô. Dù vậy, cái thái độ thiếu nghiêm túc của nó vẫn còn khiến cô phải xem xét.
May thay, hoặc phải nói là đáng tiếc thay, Dorothea có thể dễ dàng cho qua ngần đó nếu xét đến nhiệm vụ cô cần phải hoàn thành.
“Được rồi, vậy thì chúng ta hãy lập khế ước chứ nhỉ?”
Dorothea rút ra một con dao găm từ thắt lưng và cắt một đường nhỏ trên đầu ngón tay của mình.
Thay vì rơi xuống đất, những giọt máu đỏ thẫm lại lơ lửng trên không trung, tạo thành những chữ cái.
“Trước hết, ta sẽ cung cấp cho ngươi lượng ma lực cần thiết để di chuyển. Đổi lại, ngươi sẽ bảo vệ ta khỏi những mối đe dọa. Gật đầu nếu đồng ý”
Hiệp sĩ thiếc lắc đầu không chút do dự.
Dorothea cũng không quá nản chí. Điều chỉnh điều khoản của khế ước là cơ bản của cơ bản rồi.
“Vậy chỉ riêng ma lực thôi là không đủ bồi thường sao? Hay là phạm vi của những mối đe dọa là quá rộng không hợp với sở thích của ngươi?”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ nói rằng anh đơn giản chỉ tò mò điều gì sẽ xảy ra nếu từ chối!]
“...”
Một vân xanh nổi lên trán của Dorothea.
Kìm lại cảm giác thôi thúc muốn từ bỏ và đập đống sắt khốn nạn đó bằng cây trượng của mình, Dorothea lên tiếng một lần nữa, “Trước hết, ta sẽ cung cấp cho ngươi lượng ma lực cần thiết để di chuyển. Đổi lại, ngươi sẽ bảo vệ ta khỏi những mối đe dọa. Gật đầu nếu đồng ý—và ta sẽ không ở yên nếu ngươi dám thử ta lần nữa đâu”
Có lẽ sợ hãi trước lời hăm dọa của cô, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì chán ngấy với việc lặp lại cùng một quy trình—Dorothea cho rằng là cái sau—Hiệp sĩ thiếc ngoan ngoãn gật đầu.
Như thể phản ứng lại với sự chấp thuận của Hiệp sĩ thiếc, những giọt máu trên không trung liền tạo thành điều khoản đầu tiên trong khế ước của họ.
“Thứ hai, ta có thể sẽ cần đến sức mạnh của người cho những mục đích khác ngoài bảo hộ. Phí bối thường sẽ được quyết định dựa trên sự đồng thuận từ hai bên”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ thắc mắc rằng anh có thể là người yêu cầu trước hay không!]
“Ngươi? Đề xuất yêu cầu với ta ấy hả…? Mà, ta cũng không để tâm lắm. Vậy thì chúng ta sẽ chỉnh sửa theo cách đó chứ nhỉ?”
Một lần nữa, những giọt máu trên không trung lay động, tạo thành điều khoản thứ hai của khế ước.
Khi Dorothea vung cây trượng của mình, khế ước được tạo thành từ máu liền di chuyển đến trước mắt Hiệp sĩ thiếc.
【‘Dorothea Aschengard’ sẽ cung cấp cho ‘Hiệp sĩ thiếc’ lượng ma lực cần thiết để di chuyển cơ thể của mình. Đổi lại, ‘Hiệp sĩ thiếc’ sẽ bảo vệ ‘Dorothea Aschengard’ khỏi những mối đe dọa.】
【‘Dorothea Aschengard’ và ‘Hiệp sĩ thiếc’ có thể yêu cầu sự hợp tác thêm từ đối phương nếu cần thiết. Phí bối thường cho sự hợp tác sẽ được quyết định dựa trên sự đồng thuận từ hai phía cho mỗi lần.】
[‘Hiệp sĩ thiếc’ đánh giá khế ước đơn giản một cách bất ngờ!]
Đáp lại phản ứng của Hiệp sĩ thiếc, Dorothea chỉ nhùn vai.
Thực chất, khế ước sử ma phải kỹ lưỡng hơn rất nhiều, và thông thường nó còn bao gồm những hạn chế được viết chi tiết để chắc chắn rằng ‘đầy tớ’ sẽ tuân lệnh ‘chủ nhân’ vô điều kiện.
Theo nghĩa đó, khế ước của Dorothea không chỉ yếu trong khoản trói buộc mà còn tùy tiện nữa. Mà, Dorothea cũng chẳng quan tâm đến việc đó cho lắm.
“Chúng ta đã biết gì về nhau đâu để làm một khế ước lớn và phức tạp chứ? Nó chỉ đủ để chúng ta không đâm lén sau lưng đối phương ngay tại đây và dành chỗ cho việc hợp tác sau này thôi”
[‘Hiệp sĩ thiếc’ đánh giá cao sự thẳng thắn mới mẻ này!]
[‘Hiệp sĩ thiếc’ hỏi nên làm gì đầu tiên!]
Đáp lại câu hỏi của Hiệp sĩ thiếc, Dorothea nhìn những cái xác rải rác xung quanh và nói, “Đúng như một phù thủy thực thụ, chúng ta bắt đầu với việc thanh toán ân oán chứ nhỉ”


1 Bình luận