Những nhân vật phụ trong...
Someone With A Sore Hand
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 03: Sinh sống trong một tựa game(3)

1 Bình luận - Độ dài: 2,238 từ - Cập nhật:

Quá khứ của tôi, quê hương của tôi.

Ở Hàn Quốc thời hiện đại, một bài trắc nghiệm tâm lý bí ẩn mang tên "MBTI" bỗng dưng nổi lên như một hiện tượng.

Rất nhiều người nghi ngờ tính xác thực của nó, đặt câu hỏi rằng một bài kiểm tra chẳng có cơ sở khoa học nào như vậy thì có gì đáng tin.

Nhưng Hàn Quốc ... là Hàn Quốc.

Một đất nước sản sinh ra một trong những cầu thủ bóng đá hàng đầu thế giới (Son Heung-min) và một game thủ chuyên nghiệp được tôn sùng gần như thánh (Faker), chắc chắn phải có điều gì đó mà tôi chưa hiểu về cái MBTI kia.

Bài trắc nghiệm MBTI phân loại tính cách con người một cách đại khái thành hai kiểu:

Người hướng ngoại (E) và người hướng nội (I).

Đến đây thì chắc ai cũng đoán ra rồi, nhưng còn gì để nói nữa đâu?

Tôi chính là hiện thân của chữ "I", một đại diện tiêu biểu.

Chính vì lẽ đó, tôi thích ở nhà.

Chuyện đó đúng trong quá khứ, và chắc chắn cũng sẽ đúng trong tương lai.

Nhưng trong cuộc sống, có những thứ mà bạn "không thể nào tránh khỏi".

Giống như hôm nay, lại có những tình huống phát sinh mà bạn buộc phải đi chạm cỏ.

Thật là...

Tại sao con người ta cứ phải đi chạm cỏ nhỉ?

Với một số người, đó là một câu hỏi mang tính triết học, còn với những người khác, đó lại là vấn đề mưu sinh.

Trong trường hợp của tôi, chẳng phải cái nào cả.

Thay vì "triết học" hay "mưu sinh"...

Nếu phải định nghĩa, thì đó là một vấn đề liên quan đến "sự sống còn".

Tôi tiến đến bức tường và chạm vào công tắc che nắng của cửa sổ.

Màu xám xịt, ảm đạm của bức tường bê tông ngay lập tức thay đổi.

Toàn bộ bức tường biến thành một khung cửa sổ toàn cảnh.

Mặc dù vẫn còn quá sớm để gọi là buổi tối...

Nhưng khu rừng những tòa nhà chọc trời khổng lồ hiện ra ngoài cửa sổ đã rực rỡ ánh đèn.

Những biển hiệu neon đủ mọi thứ tiếng được gắn khắp các tòa nhà.

Tiếng Anh là đương nhiên, tiếp theo là những thứ có vẻ như tiếng lóng Nhật Bản hoặc Trung Quốc.

Một hình ba chiều khổng lồ, không xác định, của một người phụ nữ khỏa thân bơi lơ lửng giữa chúng.

Cứ như thể cả thành phố là một tấm biển quảng cáo khổng lồ vậy.

Vài năm đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu sống ở thành phố này, nhưng...

Nó vẫn luôn hấp dẫn dù tôi đã nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Nó nhắc nhở tôi rằng mình đã bước chân vào một thế giới game.

Nhưng thứ tôi cần nhìn thấy lần này không phải là cảnh quan thành phố.

Tôi ngước nhìn lên bầu trời.

Phía trên tấm chắn trần nhà...

"Ôi."

Một màu xám xịt bao phủ, chẳng thấy một chút màu xanh nào.

"Đúng như dự đoán, bụi mịn hôm nay cũng tệ hại thật."

Tôi thậm chí còn không nhớ cảm giác ánh nắng mặt trời là như thế nào nữa.

Lại thêm một ngày bình thường, ảm đạm ở thế giới cyberpunk.

◇◇◇◆◇◇◇

Sau khi tắm xong, Eve hỏi,

[Tôi hỏi, ngài định rời đi ngay sao?]

"Ừ."

Một khi đã quyết định ra ngoài, tôi không thể chần chừ được nữa.

Càng ở lại lâu, tôi càng không muốn đi.

Vậy nên, chìa khóa là phải hành động nhanh chóng.

Tất nhiên, việc tôi không còn nhiều thời gian trước lúc cuộc hẹn bắt buộc cũng làm tăng thêm sự gấp gáp cho hành động của tôi.

Tôi cần phải nhanh lên.

Việc chuẩn bị ra ngoài cũng không có gì đặc biệt.

Tôi mặc quần áo có khả năng chống đạn để chặn bất kỳ viên đạn lạc nào.

Và để đề phòng...

Tôi mang theo một khẩu súng, lượng thanh calo đủ dùng cho ba ngày và viên thuốc thanh lọc, một ống nanobot, gia hạn dịch vụ y tế dân sự đã tạm ngưng, và cuối cùng đeo chiếc khẩu trang thông minh phong cách cyberpunk có chức năng lọc bụi mịn (và các cuộc tấn công sinh hóa).

Chiếc khẩu trang cyberpunk của tôi không có đèn LED nhấp nháy hay gì đó tương tự (mặc dù những thứ đó phổ biến hơn).

Nó chỉ có rất nhiều tính năng bổ sung.

Đeo nó hơi bí bách một chút, nhưng...

Tôi là ai chứ?

Một người đã đeo khẩu trang bao nhiêu năm để tránh bụi mịn và những loại virus nào đó từ lục địa nào đó trước kia.

Chuyện này chẳng là gì cả.

Việc đeo khẩu trang không bắt buộc ở Thành Phố Neon như ở Hàn Quốc hiện đại.

Những kẻ lang thang và tội phạm đeo chúng rất nhiều.

Nhưng đó không phải vì lý do sức khỏe, nên đây là một trường hợp khác.

Những người muốn chặn bụi mịn vì lý do sức khỏe thích những phương pháp hiệu quả và trực tiếp hơn là đeo khẩu trang.

Ví dụ, cấy ghép bộ lọc trực tiếp vào hệ hô hấp.

Hoặc cấy ghép để thay thế phổi bằng cyberware hoặc bioware.

Có rất nhiều phương pháp khác nhau.

Tất nhiên, điều này không bao gồm những chủng tộc như orc.

Họ vốn dĩ đã khỏe mạnh từ khi sinh ra.

Nhiều người trong số họ tin rằng mình không cần đeo khẩu trang.

Trong thế giới của họ, việc đeo khẩu trang bị coi là không giống orc và có thể bị bắn.

Còn về phần tôi...

Tôi không muốn thay thế lá phổi hoàn toàn khỏe mạnh của mình chỉ để hít ít bụi mịn hơn một chút.

Và việc những đặc điểm tiêu cực khác gắn liền với tôi làm chậm quá trình phục hồi thể chất của tôi, cũng là một lý do lớn khác.

Có những cách để phục hồi nhanh chóng, nhưng...

Tác dụng phụ của chúng rất đáng kể, nên tôi không buồn cân nhắc đến.

Thành thật mà nói, hít một chút bụi mịn cũng không gây ra vấn đề sức khỏe ngay lập tức.

Tôi có thể thay phổi sau nếu tình hình trở nên tồi tệ. Sống với cái suy nghĩ kiểu cyberpunk đó dễ dàng hơn nhiều.

Tôi đã chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài, ít nhiều là vậy.

Eve cất giọng, nghe có vẻ trầm hơn bình thường.

[Tôi hỏi, đây có phải là những tiêu chuẩn để chuẩn bị cho việc con người rời khỏi nhà không?]

"Cô không biết ngoài kia nguy hiểm thế nào đâu."

[Tôi cho rằng điều đó thật vớ vẩn.]

"Ê, không được nói bậy."

Đây hoàn toàn không phải là quá đáng.

Tôi thích sự vừa phải.

Nhưng đó chỉ là ý kiến chủ quan của tôi thôi.

Người khác có thể nghĩ nó hơi thái quá.

Thôi kệ đi.

Thà chuẩn bị kỹ càng còn hơn là phải nhập viện trong tình trạng không chuẩn bị. Đặc biệt là khi nghĩ đến hóa đơn y tế ở cái thế giới này.

Hầu hết mọi thứ ở đây đều tư nhân hóa rồi.

Bạn không thể sống một cuộc đời trọn vẹn nếu bất cẩn.

"Chúng ta đi nhé?"

[Tôi xác nhận.]

Đã đến lúc phải đi rồi.

Lần đầu tiên ra ngoài sau một tuần.

"Ugh, nghĩ đến thôi đã không muốn đi rồi."

Tôi mở cửa trước.

Thật đúng là...

Một "cậu bé" quen thuộc đang đi dọc hành lang khu chung cư của tôi.

Và tôi đóng sầm cửa trước lại.

"Ugh, mình đóng cửa lại mà không thèm nghĩ ngợi gì cả."

[Tôi đồng ý.]

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng ngay khi vừa mở cửa.

Tôi thở dài thườn thượt.

Lại phải mở cửa ra thôi.

Tôi nhanh chóng chuẩn bị tinh thần và từ từ hé cửa.

Rồi cậu bé kia cất tiếng,

"Chào."

"...Vâng?"

"Người ta chào hỏi mà cậu lại đi đóng sầm cửa mà không thèm đáp lại hả?"

"Tôi... tôi giật mình. Xin lỗi ông Bill."

Một giọng nói non nớt.

Nhưng lại mang một âm điệu già nua không hề hợp với giọng trẻ con đó.

"Tôi đã bảo cậu đừng gọi tôi là 'ông' rồi mà."

"À, vâng... Chào anh Bill."

"Ừ."

Ít ra thì cũng nên nói chuyện cho giống một đứa trẻ chứ.

Tên ông ta là Bill.

Tôi không biết tên đầy đủ, những cũng chẳng rảnh để mà quan tâm.

Ông ta là hàng xóm của tôi, ở cùng tầng.

Nói tóm lại...

Ông ta chỉ đơn giản là một tên kỳ quái.

Giới tính nam.

Trông khoảng 10 tuổi.

Nhưng khó tin là năm nay ông ta đã 95 tuổi.

Ấy vậy mà ông ta ghét bị gọi là "ông".

Ngay cả ở cái thế giới cyberpunk này, nơi đủ loại người kỳ lạ sinh sống, lông ta vẫn nổi bật với cái tính cách độc đáo của mình.

"Cậu đi đâu đấy?"

"...Tôi ra ngoài một chút thôi."

Mặc dù tôi xuất thân từ một xã hội Nho giáo và là một công dân tuân thủ pháp luật, luôn tôn trọng người lớn tuổi...

Nhưng cái gã này hơi quá đáng.

Rõ ràng trông như một đứa trẻ.

Thật khó để tôi đối xử với ông ta bằng sự kính trọng dành cho một người lớn tuổi hơn mình rất nhiều.

Ông ta cũng là một giống loài hiếm có ở Neon City, một ông già cáu kỉnh thuần chủng.

Và là một người nhỏ nhen, hễ ai gọi là "ông" là nổi giận, nên bạn phải gọi là "anh".

Đúng là đen đủi.

Vừa mở cửa ra đã đụng ngay phải ông ta...

"Thế cậu đi đâu?"

[Nhịp tim 120, 130, 140. Và đang tiếp tục tăng.]

"...Tôi đi gặp bạn."

"Thật à?"

Bill đột nhiên cười toe toét.

"Tốt. Đừng có suốt ngày ru rú ở trong nhà. Ra ngoài hít thở không khí trong lành đi. Trông cậu cũng khỏe mạnh đấy chứ."

"...Vâng ạ."

"Hồi bằng tuổi cậu... tôi chẳng bao giờ ở nhà. Đó là vấn đề của bọn trẻ bây giờ đấy. Cứ nghĩ là mình có thể làm mọi thứ ở nhà, nên chẳng ai chịu ra ngoài cả."

[Mặc dù có vẻ vô nghĩa, tôi đồng ý rằng phần liên quan đến việc ra ngoài là có lý.]

Tôi ước cả hai người họ im lặng đi. Thật là khó chịu.

May mắn thay, chỉ có tôi nghe thấy giọng của Eve. Nếu không, tôi đã bị Bill bắt lại và nghe một bài giảng dài 30 phút rồi.

Tôi nhanh chóng đánh giá tình hình.

Một khi Bill đã bắt đầu nói, thì không có hồi kết.

Quan trọng là phải ngắt lời ông ta đúng lúc.

"Ngày xưa, chính vì thế mà—"

"Xin lỗi anh Bill, tôi không còn nhiều thời gian trước cuộc hẹn..."

"Hả? Cứ như là tôi đang giữ cậu lại ấy."

"Hahaha."

Ông đang giữ tôi lại đấy, cái ông già điên này...

Nhưng tôi giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

Đôi khi, im lặng cũng là một câu trả lời.

"Thôi được rồi, đi đi."

"Vâng ạ."

Tôi bắt đầu bước đi ngay khi vừa trả lời.

Tôi phải tránh xa Bill càng nhanh càng tốt.

Thật nhẹ nhõm khi ông ta dễ dàng để tôi đi như vậy.

Có lẽ người già nói nhiều hơn vì tuổi tác của họ.

Đã có những lần trong quá khứ tôi không thể ngắt lời ông ta và bị kẹt lại hơn một tiếng đồng hồ.

Nếu tôi không phải là người Hàn Quốc xuất thân từ một xã hội Nho giáo, tôi đã đấm vỡ hết hàm răng giả của ông ta rồi.

Tốt lắm, tôi của ngày xưa, vì đã kìm chế.

Chỉ đến khi bước vào thang máy đi xuống...

...tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

[Tôi hỏi, tôi có nên bắt đầu hướng dẫn đường đi đến địa điểm hẹn trước không?]

"...Không. Tôi sẽ bắt taxi."

Tôi đã cảm thấy mệt mỏi rồi.

Đi phương tiện công cộng cũng được, nhưng trời đã muộn.

Tôi quyết định bắt taxi cho xong.

[Taxi... Ngài chắc chứ?]

"Ừm, cũng không phải là tôi thiếu tiền."

Sẽ ổn thôi.

Nhưng hóa ra lại không ổn.

Thật lòng mà nói, tôi đã quên mất taxi ở Neon City điên rồ đến mức nào rồi.

Đầu tiên, phí mở cửa đã được tính ngay khi bạn vừa bước lên xe.

Và sau đó...

Phí gọi xe.

Phí bổ sung theo quãng đường.

Phí bổ sung khi rời khỏi khu vực.

Phí bổ sung cho khung giờ buổi tối.

Tiền boa bắt buộc.

Và thuế thành phố thì tính riêng.

Đầu óc tôi quay cuồng.

Tôi rên rỉ.

"Cứ thế này thì thà mua luôn một chiếc xe còn hơn."

[Tôi đoán, điều này có nghĩa là ngài có ý định tăng tần suất ra ngoài của mình nhỉ?]

"...Ờ."

Không hẳn.

Không, không phải vậy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận