Enjoy!
--------------------
Chương 5: Chiến lược
Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày thực hiện kế hoạch.
Dựa vào kế hoạch của Koi-san, bọn tôi sẽ dụ tên stalker xuất hiện và bắt giữ hắn.
Koi-san sẽ ở bên cạnh bảo vệ Hinami, còn tôi sẽ lén bám theo hai người để kiểm tra xem có ai khả nghi không mà không để bị phát hiện.
Nếu kế hoạch này diễn ra suôn sẻ, thì có thể tóm được tên stalker đó.
Tôi đứng trước gương toàn thân trong phòng, đội mũ và kiểm tra lại trang phục.
Dưới là quần dài đen mỏng, trên là áo thun trắng. Tôi đội mũ lưỡi trai thật sâu đến mức gần như che đi đôi mắt.
Với người ngoài, khuôn mặt tôi sẽ khó nhìn thấy, nhưng trang phục thì không đến mức kỳ lạ.
Ấn tượng của người khác chắc chỉ là một tên con trai đi mua sắm một mình thôi.
Vậy thì chắc ổn rồi. Tôi cầm điện thoại và ví, rời khỏi phòng. Sau đó gửi tin nhắn cho Koi-san: “Tôi chuẩn bị xong rồi. Giờ sẽ đến.” rồi rời khỏi nhà.
—----------------
“Waa~! Nhìn kìa Koi-chan! Bộ đồ này dễ thương cực ấy!! Ơ, bên kia cũng có mấy bộ sành điệu lắm!”
“Ừ, dễ thương thật. Nhưng mà này, bình tĩnh một chút đi. Đừng có kéo tay tớ chứ...”
Hinami lờ đi lời nhắc nhở của Koi-san, kéo tay cô ấy liên tục và chạy khắp cửa hàng.
Tính từ lúc tôi rời khỏi nhà thì cũng gần một tiếng trôi qua.
Không biết tên stalker sẽ theo dõi chúng tôi từ đâu và khi nào, nên chúng tôi không đi chung mà chia nhau hành động.
Hinami và Koi-san gặp nhau ở ga gần trung tâm thương mại, rồi cùng đi vào trong, còn tôi thì lặng lẽ bám theo họ.
Hiện tại tôi đang ngồi trên ghế băng trong trung tâm thương mại, giả vờ nghịch điện thoại và thỉnh thoảng liếc nhìn hai người kia.
Vì ghế nằm trong phạm vi vừa đủ để nghe thấy giọng nói, nên tôi có thể nắm được nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Cho đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng nào khả nghi.
Nhiều nhất chỉ là những người đi ngang qua trầm trồ “Ồ, cô gái kia đẹp quá kìa!” thôi.
Thật ra thì, với những ai chưa quen với nhan sắc của Hinami và Koi-san, thì cảnh hai mỹ nữ như vậy đi cùng nhau đúng là nổi bật thật.
Tuy có hơi để ý đến ánh mắt xung quanh, nhưng hai người vẫn cứ mua sắm bình thường.
“Waa~! Koi-chan, nhìn cái này nè! Cái này cũng dễ thương quá trời luôn! Khó chọn ghê á~”
Hinami chăm chú nhìn hai bộ đồ trong tay, cân nhắc xem cái nào hợp với mình hơn
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Hinami, tôi lại nhớ đến lần trước bị Koi-san bắt ép đi chơi với cô ấy.
Khi đó, Hinami cũng đã rất hào hứng chọn mấy bộ đồ dễ thương như bây giờ.
Hinami là kiểu con gái hơi hậu đậu và tự nhiên một cách ngây thơ.
Nhưng thôi, miễn là cô ấy thấy vui là được, với lại Koi-san-san bên cạnh nữa, chắc không sao đâu.
“Hinami mặc gì cũng hợp nên chọn bộ nào cũng được mà?”
“Cậu phải nhìn kỹ hơn chứ, Koi-chan~!”
“Rồi rồi. Nhưng Hinami này, tớ nghĩ đã đến lúc mua ‘cái đó’ rồi đấy…”
“À, đúng rồi nhỉ! Đến lúc thử đồ rồi ha!”
…Khoan, “cái đó” là cái gì vậy?
Tôi không hiểu lắm ý của Ko-san, nhưng chắc không cần bận tâm.
Tôi cũng quen với mấy buổi “trình diễn thời trang” của Hinami từ buổi hẹn hôm trước rồi.
Phải nói là sức phá hoại của mấy buổi trình diễn đó kinh khủng lắm.
Hinami được gọi là “mỹ nữ ngàn năm có một”, nên dĩ nhiên là mặc gì cũng hợp.
Nhưng khi cô ấy mặc đúng bộ hợp với mình nhất thì… thật sự lý trí của tôi gần như nổ tung.
Nói sao nhỉ… kiểu “phá hoại” theo nghĩa tốt đấy.
Lần này, tụi tôi lại dùng điều đó làm mồi.
Nếu có gã nào phản ứng một cách bất thường, dán mắt vào Hinami quá đà, thì khả năng cao đó chính là tên stalker.
“Vậy thì, Koi-chan, đợi tớ chút nha~!”
“Rồi rồi. Nhanh lên đấy.”
Nói xong, Hinami cầm vài bộ đồ rồi bước vào phòng thử. Tôi cố nheo mắt nhìn theo, nhưng vì khoảng cách khá xa nên không thấy rõ.
Không biết lần này cô ấy sẽ mặc gì đây…
Tôi quan sát lại cửa hàng và những người xung quanh trong lúc chờ Hinami bước ra.
Có vài người bị nhan sắc của cô ấy hút hồn, nhưng từ vẻ ngoài và hành vi thì không ai trông khả nghi cả.
Dù đánh giá người khác qua vẻ ngoài không phải là điều hay, nhưng quanh đây toàn là sinh viên đại học hoặc những người trạc tuổi tôi. Thẳng thắn mà nói, không ai trông giống kẻ rình rập đến mức đăng những bài viết kỳ quái kia cả. Gã nào cũng tỏa ra khí chất của dân hướng ngoại.
Chắc loại mấy người đó khỏi diện khả nghi cũng được. Còn lại thì... không thấy ai đặc biệt cả.
Khi tôi đang cảnh giác quan sát xung quanh thì—
“Thế thì, mở cửa nha, Koi-chan~!”
Giọng nói đầy hứng khởi của Hinami vang đến tai tôi. Tôi tò mò muốn xem cô ấy đang mặc gì... nhưng rồi—
Tôi thấy hối hận.
Chính xác hơn, tôi không hối hận vì đã nhìn, mà hối hận vì đã quá lơ là.
“Koi-chan thấy sao!? Có hợp với tớ không!?”
Hinami vừa nói vừa bước ra ngoài... trong bộ đồ bơi.
Aaaah! Mắt tôi aaaaaaaa!! Tại sao chỉ mặc mỗi đồ bơi thôi mà lại trông thần thánh đến vậy chứ!?
Tôi suýt nữa thì để lý trí mình sụp đổ vì vẻ đáng yêu của Hinami cùng những phần cơ thể thường ngày không thể thấy—rốn, nách, đùi…
Tôi cố nhắm mắt lại để không nhìn trực diện, và điều đó đã giúp tôi trụ vững. Nhưng đúng là, bộ dạng đó thật quá sức chịu đựng.
Ngay cả khi đã nhắm mắt, tôi vẫn cảm nhận được luồng sáng chói từ phía Hinami...!
Và xem ra, người có phản ứng sốc không chỉ mình tôi.
Ngay khi Hinami bước ra khỏi phòng thử đồ, một nữ nhân viên trong cửa hàng còn vô thức đánh rơi bộ đồ đang gấp và nhìn chằm chằm về phía cô ấy.
Bộ đồ bơi chấm bi ôm sát làm nổi bật đường cong nơi ngực. Thêm vào đó, phần dưới như thể chỉ cần lệch thêm chút nữa là sẽ lộ hết, thật sự rất táo bạo.
Hinami hoàn toàn không cố ý. Nhưng cô nàng quá vô tư.
Cô ấy chẳng nhận thức được chút nào về việc bộ dạng mình hiện giờ sẽ khiến bao nhiêu ánh nhìn bị cuốn hút.
Thiếu nhận thức như vậy thực sự rất đáng sợ... Ra là “cái đó” mà Koi-san nói, là bộ đồ bơi sao.
Hiện giờ là kỳ nghỉ hè, chọn mua đồ bơi cũng chẳng có gì lạ.
Hinami vừa nhảy nhót trong phòng thử đồ vừa xoay người một vòng. Có lẽ cô ấy đang kiểm tra độ thoải mái khi vận động.
Nhưng từ chỗ tôi nhìn, vòng một lắc mạnh theo từng bước nhảy khiến tôi chẳng biết phải nhìn vào đâu...
“Ừm, trông cũng ổn đấy chứ? Tớ nghĩ là hợp với cậu mà.”
“Thật á!? Tuyệt quá! Thế thì tớ chọn cái này nhé! Mong đến ngày đi bơi quá đi~!”
“Ừ. Mà, Hinami mặc gì cũng hợp nên tớ ganh tị lắm đó.”
“Không có đâu~! Koi-chan cũng dễ thương mà! Mặt cậu xinh như búp bê, nhỏ nhắn đáng yêu, ai mà chẳng ganh tị!”
“Nhưng mà, về mặt phát triển thể chất thì tớ thua xa rồi... ha ha...”
Koi-san vừa nhìn vòng một của Hinami vừa thở dài đầy thất vọng.
Quả thật, Koi-san cũng rất xinh, nhưng vóc dáng thì nhỏ nhắn, vòng một thì... ừm…
Tôi cảm giác hai người đó hợp với những kiểu thời trang khác nhau.
Vẻ đẹp trưởng thành, quyến rũ và sự đáng yêu nhờ vóc dáng nhỏ bé—chúng là hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
“Thế thì, quyết định là bộ đồ bơi này nhé. Còn gì muốn mua nữa không?”
“Không đâu! Ở cửa hàng này thì thế là đủ rồi! Không cần gì nữa!”
“Thế à. Vậy thì thay đồ xong, mình sang cửa hàng khác xem nhé.”
“Ừ!”
Xem ra theo lời họ thì định đi sang cửa hàng khác.
Tôi nhớ không nhầm thì cửa hàng tiếp theo là…
Tôi mở lại lịch sử trò chuyện với Koi-san để xác nhận điểm đến tiếp theo.
Hành trình hôm nay đã được bàn bạc kỹ lưỡng với Koi-san từ trước, để lỡ có lạc nhau cũng dễ tìm lại.
À đúng rồi, tiếp theo là một cửa hàng quần áo khác.
Thật đấy, con gái đúng là mê mua sắm. Không biết lần này họ định mua kiểu đồ gì nữa đây...
“Thế thì tớ đi thay đây, Koi-chan! Đợi tí nha!”
“Ừ ừ. Nhớ nhanh lên đấy.”
“Tất nhiên rồi! À! Phải rồi—”
“Sao vậy?”
Ngay trước khi đóng cửa phòng thử đồ, như sực nhớ ra điều gì đó, Hinami bỗng dừng lại.
Cô ấy nhìn chăm chú vào mặt Koi-san và nói:
“Hay là mình chọn đồ bơi cho Koi-chan nữa đi!”
Lời đề nghị này khiến Koi-san đứng khựng lại hiếm hoi...
Và rồi, toàn bộ biểu cảm biến mất khỏi khuôn mặt cô ấy, như thể biến thành búp bê không hồn.
Có vẻ cô ấy đang bối rối trước tình huống bất ngờ, chưa kịp xử lý kịp cảm xúc. Hiếm có thật...
Từ biểu cảm đó, tôi đoán có lẽ cô ấy ngại vì biết tôi đang nhìn chăng?
“... Ể, không, tớ không cần đâu. Mau đi thay đi.”
“Nhưng mà Koi-chan, dạo gần đây cậu đâu có mua đồ bơi mới phải không? Hôm nay mình mua luôn đi! Kiểu gì cũng có bộ cực kỳ hợp với cậu luôn á!”
Hinami! Câu nói đó có thể bị hiểu thành "vì dạo gần đây cậu không phát triển thêm nên mới không mua đồ bơi" đấy!?
Chết rồi. Sự ngây thơ của Hinami đang khiến mặt cổ Koi-san đỏ bừng lên.
Người bình thường vốn chẳng bao giờ dao động, thậm chí còn cảm thấy thích thú khi trêu chọc người khác như cô ấy… thế mà giờ tai cũng đỏ lựng lên rồi! Hinami, cậu thật sự quá lợi hại. Chính vì là người ngây thơ nên cậu mới có thể làm được như thế.
“Không cần đâu! Để lần khác tớ mua!”
“Không được! Đã mất công có thời gian rảnh rồi thì mua luôn đi! Được không?”
Hinami trong bộ đồ bơi đáng yêu nghiêng đầu, dò xét phản ứng của Koi-san. Trước sự ngây thơ và đáng yêu của Hinami, có lẽ trái tim Koi-san đã đầu hàng.
“Đ-được rồi… Ngốc này…”
Koi-san cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, giọng run run vì ngượng ngùng.
“Yay~! Vậy tớ thay đồ liền đây, chờ chút nha!”
Lần này thì Hinami đóng cửa phòng thử đồ lại thật.
Với người ngoài nhìn vào, cảnh tượng chỉ giống như hai nữ sinh cấp ba đang chọn đồ bơi mà thôi. Cho nên, có thể tạm yên tâm rằng gã stalker sẽ không chú ý đến họ.
Tuy nhiên, với tôi thì lại là vấn đề khác...
Tôi phải quan sát nên không thể rời mắt, nhưng cũng chẳng biết phải nhìn đi đâu cho đỡ ngượng.
Dù sao thì, hiện tại vẫn chưa thấy người nào đáng nghi, và với Hinami thì buổi mua sắm hôm nay hẳn cũng là dịp xả stress tốt.
Phải làm tốt nhiệm vụ giám sát, đồng thời cũng quan tâm tới cảm xúc của Hinami mới được.
Một lúc sau, Hinami thay đồ xong và bước ra khỏi phòng thử đồ.
Cô nắm lấy tay Koi-san và kéo đi khắp khu vực đồ bơi trong cửa hàng.
“Koi-chan! Bộ này chắc chắn hợp với cậu luôn á! Thử đi! À, cái này nữa!”
“Không, mấy bộ kiểu đó không hợp với tớ đâu, Hinami. Mà cái này cũng phải thử à?”
“Ừ! Còn phải chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới nữa mà!”
“Ơ, nhưng mà…”
“Không sao đâu! Koi-chan mặc lên chắc chắn sẽ xinh lắm!”
Đôi mắt Hinami lấp lánh như những vì sao trên trời đêm. Trước sự nhiệt tình và ánh nhìn lấp lánh đó, Koi thở dài một tiếng rõ sâu.
“Haiz… Được rồi. Vậy tớ sẽ thử. Nhưng cậu phải đứng đây chờ, đừng có mà tự đi đâu đấy nhé.”
“Tớ biết rồi! Không sao đâu mà!”
Koi-san nhận lấy bộ đồ bơi từ Hinami rồi bước vào phòng thử đồ.
Ngay sau đó, điện thoại tôi đổ chuông. Không cần nhìn tôi cũng biết ai gọi. Là Koi-san.
“Alo. Là tôi đây.”
“Là tôi. Tình hình sao rồi? Có gã nào đáng nghi không?”
“Không. Không có ai đặc biệt khả nghi cả. Chỉ là bọn con trai thì cứ dán mắt vào Hinami và cậu thôi…”
“Vậy thì tốt. Nhưng đừng có chủ quan. Không ai biết hắn sẽ xuất hiện lúc nào, nên chỉ cần thấy ai đó có hành vi lạ thì gọi tôi ngay.”
“Biết rồi. Tôi cẩn thận mà.”
“Ừm. À, còn nữa.”
“Ừ? Gì vậy?”
“Khi tôi bước ra khỏi phòng thử đồ… nhất định phải quay mặt đi.”
“...Ể? Ờ, ờ ừ.”
“Đây là mệnh lệnh. Nếu cậu nhìn… thì cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy, đúng không?”
Ôi không, đây chính là kiểu “xóa sổ khỏi xã hội” rồi. Tuyệt đối không được nhìn. Nếu chọc giận Koi-san, tôi sẽ không còn cửa sống sót ở thế giới này nữa.
Tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời cô ấy…
Nhưng mà, tôi vẫn tò mò… Dù biết vậy, tôi vẫn tò mò không chịu được!
Xin lỗi nhé Koi-san. Con người mà, càng bị cấm thì lại càng muốn xem.
“Biết rồi. Tôi sẽ không nhìn.”
“Nhớ đó. Nếu cậu thất hứa thì cứ liệu hồn.”
Dù ngoài miệng là vậy, nhưng tôi vẫn rất tò mò không biết Koi-san mặc đồ bơi sẽ ra sao, nên lời hứa đó…
Tôi xin lỗi, tôi sẽ phá vỡ nó! Tôi cúp máy, rồi quay lại quan sát chỗ Hinami.
Nào, để xem chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ấy bước ra khỏi phòng thử đồ…
“Vậy nhé Hinami, tớ mở cửa đây.”
“Ừ!”
Ngay sau khi Hinami đáp lại.
Koi-san, người đang mặc một bộ đồ bơi với phần dưới dạng váy, bước ra khỏi phòng thử đồ với vẻ mặt đầy xấu hổ.
Koi-san luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh và trưởng thành, mà giờ lại xuất hiện trong bộ đồ như thế…
Sự khác biệt với hình ảnh thường ngày tạo ra một sự mới mẻ, đồng thời vì cô ấy nhỏ nhắn so với lứa tuổi, nên phần váy lại càng khiến cô ấy trông... như một cô bé dễ thương quá mức…
Nếu Hinami mang sức hút của một người phụ nữ trưởng thành, thì Koi lại có sức hút kiểu gothic lolita...
Kiểu đó chắc sẽ khiến những người “hợp gu” bị thu hút mạnh mẽ.
“Uwaaa~! Koi-chan dễ thương quá trời luôn đó! Ừ, hợp lắm luôn!”
“Đừng nói to thế chứ. Ngại lắm…”
Koi-san xoay người qua lại đầy ngượng ngùng, cúi mặt xuống.
Tôi thì cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Koi-san, đến mức cô ấy hình như nhận ra ánh nhìn của tôi thì phải. Cổ đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt ấy vừa xấu hổ vừa đầy tức giận, như thể trút hết mọi sự nhục nhã lên tôi.
………
Chết mịa.
B-bị phát hiện rồi! Dù bị cấm nhìn mà tôi vẫn nhìn, và còn bị bắt quả tang ngay tại trận áaaaa!
Mồ hôi lạnh túa ra như thác từ mọi lỗ chân lông. Sau khi trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ trong vài giây,
Koi nói bằng khẩu hình miệng:
“Tôi sẽ xử cậu sau… Nhất định không để cậu chạy thoát.”
Aaa— hết thật rồi. Toang rồi.
Ngày mai tôi chắc không còn sống nữa mất...
Nhưng mà, nếu nghĩ kỹ lại, chẳng phải chuyện này lại là một món hời sao?
Bởi vì tôi không chỉ được nhìn thấy dáng vẻ trong đồ bơi của Hinami – cô nàng được mệnh danh là “mỹ nữ ngàn năm có một” – mà còn được chiêm ngưỡng luôn cả bộ đồ bơi của Koi-san nữa.
Dù có bị “xử” thì cũng đáng... phải không?
Không không không, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy nè!?
Với phản ứng đáng sợ vừa rồi của Koi-san, tương lai của tôi chắc chắn là u ám như mực.
Phải chăng… sự tò mò quá đà sẽ hủy diệt chính mình?
Sau đó, trước khi chuyển sang cửa hàng tiếp theo, hai người họ còn thử thêm vài bộ đồ thường ngày và tiếp tục tận hưởng buổi mua sắm.
Khi tôi đang lặng lẽ theo dõi hai người họ từ xa thì…
“...Ơ? Có phải là cậu đó không, Ryou…?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi. Giọng này… nghe quen lắm!
Tôi từ từ quay người lại, thì trước mặt là…
“Ể!? Yuri!?”
Yuri – trong bộ đồ thường ngày rất dễ thương – đang đứng ngay phía sau lưng tôi.
Sao Yuri lại có mặt ở đây!? Lại còn đúng ngay cái lúc này nữa!


2 Bình luận