• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 11: Không có tương lai

0 Bình luận - Độ dài: 1,732 từ - Cập nhật:

Ở bên ngoài, Khương Hòa khá nghe lời, ít ra thì mấy cái camera an ninh ngoài phố vẫn còn được yên ổn.

“Cái này gọi là đèn giao thông. Đèn đỏ thì đứng lại, đèn xanh mới được đi.”

Hứa Thanh chỉ chỉ cái đèn tín hiệu trên cao rồi tiếp tục giảng giải: “Cái này cũng là luật đấy. Không tuân theo thì ngoài chuyện dễ gặp nguy hiểm với xe cộ, còn bị coi là phạm pháp nữa. Nhớ kỹ nhé.”

Hai người, một cao một thấp đứng chờ đèn xanh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đếm ngược đèn đỏ với vẻ mặt nghiêm túc, trông cứ như hai đứa dở hơi.

Đối với một kẻ vốn quen nằm trong nhà coi phim như Hứa Thanh, thì việc vừa dắt người cổ đại đi phổ cập kiến thức, vừa đi dạo phố cùng một cô gái thực ra cũng khá thú vị. Dẫn Khương Hòa đi một vòng quanh đường lớn, cảm giác lo lắng lúc trước của cậu cũng đã dần tan biến.

Khương Hòa ngoan ngoãn đi bên cạnh mà không nói gì. Ánh mắt cô lặng lẽ đảo qua hết mọi thứ trên phố. Trong mắt cô, mọi thứ đều rất lạ lẫm: từ đèn đường, dải cây xanh, cửa hàng ven đường… thậm chí cả tiếng còi xe cũng khiến cô tò mò liếc nhìn.

“Thích cái nào không?”

Hứa Thanh không quên lời hứa về chiếc dây buộc tóc lúc ban trưa, cậu dừng lại trước một sạp hàng nhỏ trên phố, nhìn đủ thứ đồ linh tinh dễ thương rồi hỏi Khương Hòa: “Còn mấy cái này… cô có thích không?”

Cậu tiện tay cầm lên một cái bờm có tai thú bông mềm xù xù, định đội thử lên đầu Khương Hòa mà nghĩ lại thấy hơi kỳ, nên chỉ giơ tay ra hiệu.

Thực ra nếu nhìn hình thức thì… chỉ cần cô không nói năng, không hành động quá lố, thì cũng đã giống người hiện đại lắm rồi, chẳng cần thêm mấy món đồ trang trí kia làm gì.

Khương Hòa vẫn im lặng, liếc nhìn đồ trang sức trong tay Hứa Thanh, sau đó mới bắt đầu quan sát kỹ từng món đồ trên sạp.

Chờ cô nhìn một lúc mà không thấy động tĩnh gì, Hứa Thanh đã chọn được một cái dây buộc tóc màu xanh da trời, bên trên có hai con bướm nhỏ được trang trí tinh xảo. Cậu đưa tay lấy xuống, hỏi giá, quét mã trả tiền xong thì đưa cho Khương Hòa.

“Lấy cái này đi. Buộc tóc cũng tiện.”

“…”

Khương Hòa nhận lấy, xem qua một lượt rồi giơ tay kéo thử thì lập tức hiểu cách dùng, sau đó không nói không rằng buộc tóc gọn ra sau.

Tóc dài buộc lên, so với lúc để xõa thì bớt phần dịu dàng nhưng lại thêm chút sắc sảo. Hứa Thanh nhìn một cái rồi lại quay người tiếp tục dẫn cô đi tiếp.

Trời dần tối, người trên phố bắt đầu đông hơn, Hứa Thanh cũng nói ít lại. Hai người rẽ vào một quán ăn bình dân, chọn chỗ ngồi trong góc, gọi hai suất bánh xào và một đĩa dưa leo dầm.

Bánh xào là món đặc sản của Giang Thành. Bánh được thái sợi, xào chung với giá đỗ (cũng có chỗ dùng đậu cô-ve hoặc cải thảo), nhưng xào với giá là thơm ngon nhất vì mùi thơm bốc lên vô cùng đặc trưng.

Quán ăn nhỏ này không chỉ có hương vị chính thống mà còn có những phần ăn đầy ắp. Từ hồi học cấp ba đến tận khi tốt nghiệp đại học, Hứa Thanh thỉnh thoảng vẫn ghé lại đây ăn.

“Đây là chỗ để ăn cơm. Bữa trưa tôi cũng gọi từ đây. Còn hôm qua… cái người đưa cơm ấy, cũng là mua từ đây rồi mang đến nhà tôi, rồi tôi mới trả tiền cho họ.”

Trong quán khá ồn ào, Hứa Thanh ngồi nghiêng về phía Khương Hòa, hạ giọng giải thích.

Ngồi bên cửa sổ, Khương Hòa chỉ im lặng dùng ánh mắt phức tạp nhìn ra con phố đang sáng đèn bên ngoài mà không phản ứng gì.

Người qua lại bên đường, ánh đèn neon nhấp nháy, xe cộ nườm nượp, tất cả chúng đều xa lạ với cô.

Cô không thuộc về nơi này.

Hứa Thanh cảm thấy rõ tâm trạng Khương Hòa sa sút, cũng không tiếp tục nói nữa. Cậu ngả người ra lưng ghế, im lặng nhìn nữ hiệp ngồi đối diện.

Nếu thật sự không thể quay về… thì một người như cô sẽ lạc lõng giữa thế giới hiện đại này, sẽ bị coi là một người nhập cư bất hợp pháp…

Điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ không có việc làm, không có thu nhập, không có nơi ở cố định, không được đi xa, thậm chí là không thể kết hôn… chỉ có thể sống lay lắt trong góc nào đó, hoặc tệ hơn là vào mấy xưởng đen làm việc quần quật cho đến hết đời…

Không có tương lai.

Trừ phi công khai thân phận, sau đó chấp nhận bị người ta nghiên cứu đủ kiểu. Nhưng Hứa Thanh không cho rằng Khương Hòa sẽ chịu làm “chuột bạch”. Nếu còn đường nào khác, cô thà trốn vào rừng sâu núi thẳm cũng không để mặc người khác muốn làm gì thì làm.

Mãi đến khi đồ ăn được bưng ra, Khương Hòa mới thu lại ánh nhìn, Hứa Thanh cũng dời mắt, lấy từ ống ra hai đôi đũa dùng một lần rồi đưa cho cô một đôi.

“Ăn đi.”

“Ừ.”

Khương Hòa cuối cùng cũng mở miệng nói đầu tiên kể từ khi bước chân ra ngoài rồi cúi đầu ăn.

Thấy cô ăn ngon lành, Hứa Thanh cũng yên lòng. Cậu cúi đầu ăn mấy miếng rồi đứng dậy, ra lấy một chai nước suối và một lon bia.

Về bàn, cậu đẩy chai nước đến trước mặt Khương Hòa, còn mình thì bật lon bia ra, uống vài ngụm.

Giữ lại nữ hiệp… mấy chuyện sau này có lẽ sẽ phức tạp hơn mình tưởng nhiều.

Thôi thì đành phải đi một bước rồi tính tiếp một bước vậy.

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, cậu cũng chẳng buồn gọi thêm tỏi để ăn kèm. Cậu vừa ăn bánh xào vừa uống bia, cho đến khi Khương Hòa buông đũa thì đĩa của Hứa Thanh cũng sạch trơn. Cậu uống hết bia, ợ một tiếng rồi đứng dậy đi thanh toán.

Khi hai người rời khỏi cửa hàng thì đèn đường mới được bật sáng. Lúc này, cuộc sống về đêm của thành phố hiện đại mới bắt đầu: ánh đèn neon sáng trưng, người người tấp nập qua lại, tiếng người nói chuyện hòa lẫn với tiếng còi xe tạo thành một bức tranh sôi động.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài một hơi rồi mỉm cười, nhìn Khương Hòa vẫn ngoan ngoãn đi cạnh mình.

“Chúng ta về thôi.”

__________________________________

Chẳng ai nói câu nào suốt quãng đường về nhà, lúc về đến nhà thì đã gần bảy giờ rưỡi tối. Bản tin thời sự vừa kết thúc. Hứa Thanh không để tâm lắm, đóng cửa rồi quay lại nhìn Khương Hòa đã ngồi lên ghế sofa từ lúc nào, thần sắc trầm ngâm. Cậu suy nghĩ một lát rồi mở lời: “Giờ thì tin rồi chứ?”

Nghe vậy, Khương Hòa hơi nghiêng đầu, ngước mắt nhìn cậu. Cô im lặng một hồi rồi rút chiếc phi tiêu bên hông ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ mấy vết trầy trên thân phi tiêu.

“…Nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu. Cô thấy đấy, mọi người sống yên ổn, mỗi ngày đều được hưởng thụ, có bánh xào, có coca, có bia, có máy tính… không cần ngày nào cũng nơm nớp sợ bị ai đó vung đao chém… À thì, cũng vẫn phải cẩn thận một chút.”

Hứa Thanh định an ủi vài câu mà vòng vo thế nào lại không hiểu chính mình đang nói cái gì. Cậu ngẩn ra một lúc tại cửa ra vào rồi cũng tiến lại gần, ngồi xuống ghế sofa.

“Thật ra thì, nếu giải quyết được vấn đề thân phận, ở đây cô sẽ được hưởng thụ nhiều thứ mà trước kia không có. Cùng lắm thì cậy sức khỏe đi bốc vác cũng đã đủ sống nhàn hạ rồi. Thật đấy, là chuyện tốt mà.”

Đời người chỉ mấy chục năm, thế mà lúc ngủ cũng phải mở một mắt, thật quá mệt mỏi.

Thời đại này… đúng là khác xưa một trời một vực.

“Tôi muốn về nhà.”

Khương Hòa siết chặt phi tiêu, mũi nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến.

Hứa Thanh khẽ thở dài. “Nhưng cô không thể về được nữa.”

Khương Hòa im lặng.

Cả căn phòng chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, bên ngoài vẳng lại tiếng xe chạy, đâu đó trên tầng còn có tiếng ai ho khan.

Một lúc lâu sau, Khương Hòa mới buông lỏng vai, ném phi tiêu sắt lên bàn rồi cúi đầu hỏi:

“Vấn đề thân phận đó… giải quyết thế nào?”

“Tôi không phải người của ‘quan phủ’ nên cũng không rõ, nhưng cứ từ từ rồi cũng sẽ có cách. Nhưng trước hết, cô phải hòa nhập vào xã hội này, đừng để ai nhận ra điều gì khác thường.” Hứa Thanh nhìn cô, nhẹ giọng an ủi. “Yên tâm, tôi sẽ giúp.”

“Đa tạ thiếu hiệp.”

Khương Hòa chắp tay cảm ơn, dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nếu phiền phức quá…”

“Không, chuyện này nhất định phải làm, thân phận quan trọng lắm.”

Hứa Thanh bị một tiếng “thiếu hiệp” làm cho tâm trí bay lên mây. Cậu quay đầu, đảo mắt một vòng trên bàn rồi cúi xuống nhìn vào thùng rác:

“Cái tờ giấy tôi viết hôm qua đâu rồi nhỉ?”

Khương Hòa chớp mắt: “Anh vo lại, ném đi rồi mà.”

“Tôi biết, hẳn là nó nằm trong này rồi.” Hứa Thanh thò tay vào thùng rác lục lọi.

“…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận