Bà xã nhà tôi tới từ ngàn...
花还没开 - Hoa Hoàn Một Khai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 09: Thế giới nguy hiểm

2 Bình luận - Độ dài: 1,543 từ - Cập nhật:

“Mạnh đến vậy sao?”

Nghe Hứa Thanh hỏi, Khương Hòa há hốc miệng một lúc rồi từ từ ngậm lại, vẻ mặt cô dần trở nên nghiêm túc. Cô lắc đầu đáp: “Công phu đó… luyện đến mức thành tiên rồi.”

Thật sự không thể tưởng tượng được một cây kim thêu lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, kéo bay cả một tòa nhà... Khương Hòa cúi đầu nhìn đôi tay mình, nhiều lắm cũng chỉ dùng kim làm ám khí, đánh trúng mục tiêu cách vài mét, khiến người ta bị thương nhẹ là cùng. Thậm chí chưa chắc xuyên nổi xương, nói gì đến giết người.

“Vậy còn cái này thì sao?”

Khi Khương hòa vẫn đang còn kinh ngạc, Hứa Thanh lại mở một đoạn video khác, lần này là phim Kung Fu.

“Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá.” [note73199]

Một ông lão với dáng người nhỏ thó ngồi trên ghế, tự dùng súng bắn vào đầu mình. Hứa Thanh vừa xem vừa giải thích: “Đây gọi là súng… một loại ám khí có uy lực rất lớn, lợi hại hơn phi tiêu của cô nhiều.”

Phim đang chiếu cảnh quay chậm, nhưng Khương Hòa không hề có cảm xúc gì với nó, bởi đầu óc cô vẫn đang choáng váng bởi cảnh kim thêu và khinh công hoa lệ, bay tới bay lui trên không trung vừa rồi.

Nếu để nhị đương gia dùng đôi chùy của hắn mà đập đá, có khi còn đập vỡ được một mảng nếu dùng hết sức, nhưng trong phim, người kia bị đánh bay lên rồi va thẳng vào tảng đá khiến nó vỡ tan, dù là độ cứng của cơ thể hay lực tác động nhận vào, đều khủng khiếp đến khó tin...

Bùm!

Châu Tinh Trì tung một chưởng từ xa, đánh hẳn dấu bàn tay khổng lồ in lõm vào tòa nhà.

Lông tóc Khương Hòa dựng đứng cả lên, cô theo phản xạ lùi lại một bước, cả người căng như con mèo con bị chọc giận. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt khó tin, một lúc sau mới từ từ chuyển ánh mắt sang nhìn Hứa Thanh.

“Đây… là thực lực của các ngươi sao?”

“Không, không, không! Đều là giả cả!”

Thấy Khương Hòa tưởng thật, Hứa Thanh hoảng loạn xua tay, sợ cô lôi mình ra thử cho chắc.

“Ta thấy rất rõ đấy.”

“Khụ… đó là do chúng tôi tưởng tượng ra rồi quay thành phim, tóm lại toàn là giả thôi.”

“Thật sao?” Khương Hòa rõ ràng không tin.

“Giả… à không, là thật.”

“Là thật hay là giả?”

“Thật... công phu trong đó là giả.” Hứa Thanh nhức hết cả đầu, chênh lệch nhận thức kiểu này đúng là không biết giải thích sao cho rõ, như thể chẳng cùng sống trong một chiều không gian.

Cậu lắc chuột tìm tiếp một đoạn video khác mà mình đã cắt ghép từ phim Ngọa Hổ Tàng Long, vừa giải thích vừa phát lên.

“Cô xem này, cùng một thế giới sao có thể có nhiều kiểu trang phục như vậy được? Đó là bọn tôi tưởng tượng ra cổ nhân… à không, tưởng tượng ra hiệp khách, rồi đặt vào bối cảnh cổ đại, dùng đạo cụ để dựng thành phim... Cô nghe không hiểu đúng không?”

“Ừm.”

“Không hiểu là phải, đợi cô quen dần với thế giới này rồi sẽ hiểu thế nào là phim ảnh, thế nào là nghệ thuật… Xem cái này đi.”

Hứa Thanh không thể để Khương Hòa học từ từ được, đành dùng phương pháp “nhồi vịt”, đơn giản mà thô bạo giúp cô nhanh chóng hiểu thế giới này. Đợi vài ngày nữa bảng vẽ cảm ứng về đến thì sẽ dạy cô dùng máy tính, dù gì bảng đó còn có cả chức năng nhập liệu bằng giọng nói.

Nhưng trước đó, cậu muốn tìm hiểu thêm về thế giới của Khương Hòa.

Trong khi đoạn đánh nhau giữa Ngọc Kiều Long và Dư Tú Liên đang phát trên màn hình, tâm trí Khương Hòa đã sớm không còn ở đó.

“Đại đương gia của các cô, công phu cao vậy sao?”

Đợi đến lúc đánh nhau trong rừng trúc, Hứa Thanh lại hỏi.

Nếu vậy vẫn chưa đủ, cậu sẽ tìm tiếp phim kiểu như Hoắc Nguyên Giáp hay Nhất Nhân Chi Vũ...

“Cỡ đó.” Khương Hòa thuận miệng đáp, nhìn hai người đang bay tới bay lui trên ngọn trúc trong màn hình, dừng một chút rồi bổ sung: “Trừ thân pháp này ra.”

“Ồ? Không có khinh công à?”

Hứa Thanh hơi thất vọng, trong mắt cậu, điểm hấp dẫn nhất của võ hiệp chính là thân pháp phiêu dật, bay nhảy nhẹ nhàng. Thời đại bây giờ hòa bình rồi, ai lại đi đánh đánh giết giết? Luyện võ cũng không để làm gì, trừ khinh công vừa phong nhã, lại vừa ngầu lòi.

“Có, nhưng… người thường chỉ giỏi một môn, muốn có thân pháp như vậy thì cả sơn trại chắc chỉ có Nhị nương làm được, nhưng võ công lại không bằng hai người kia.”

Đoạn phim kết thúc, nhưng Khương Hòa vẫn còn đắm chìm trong cảnh Như Lai Thần Chưởng của Châu Tinh Trì.

Thật không phải con người!

Cô nhìn màn hình máy tính với vẻ nghi hoặc, không sao tưởng tượng nổi làm thế nào mà võ công có thể luyện đến mức đó.

Hứa Thanh cũng không mở thêm phim, chỉ suy nghĩ một chút rồi tìm trên mạng một đoạn video của đạo trưởng Trần ở Võ Đang, chọn lấy phần “đại bàng trảo” tạo ra tàn ảnh

“Ây, cô biết làm cái này không?” Cậu nhướng mày nhìn Khương Hòa.

“Cái gì đây?”

“Cô không thấy à? Chính là… xoẹt xoẹt xoẹt!” Hứa Thanh vung tay múa loạn, bắt chước động tác trong video, “Vung tay ra tạo tàn ảnh, còn có tiếng nữa… Tôi không phải không tin cô, chỉ là muốn mở mang tầm mắt mà thôi.”

Sau khi dần chấp nhận thân phận của Khương Hòa, sự tò mò của Hứa Thanh đã tăng lên chóng mặt, tiếc rằng hôm qua Khương Hòa chỉ biểu diễn tài phi tiêu, còn lại thì chẳng thấy gì đặc biệt.

Ánh mắt Khương Hòa sáng lên. Cô nhìn lại màn hình máy tính lần nữa rồi lùi lại một bước vào tư thế, bắt chước y hệt động tác trong video. Tiếng gió vù vù vang lên giữa đôi tay khiến Hứa Thanh trợn tròn mắt, há miệng mà không thốt nên lời.

“Là như vậy sao?”

“Đúng đúng đúng!”

Hứa Thanh gật đầu như gà mổ thóc.

Khương Hòa thu thế, quay sang cười với cậu, “Muốn học lúc nào thì cứ bảo ta, ta dạy ngươi đứng tấn.”

Nói xong, cô có hơi ngượng ngùng kéo áo lại cho chỉnh tề, cầm kiếm quay về phòng mình, trước khi đóng cửa còn liếc nhìn con mèo béo trong góc phòng khách.

Trên đời không có chuyện tốt không lý do, về việc Hứa Thanh muốn giúp mình, Khương Hòa luôn giữ thái độ dè chừng, cảm thấy không giống như lời cậu nói — ngày trước thấy mèo hoang đi lạc cũng đem về nuôi.

Một người tốt không có mục đích gì, luôn khiến người ta khó lòng yên tâm.

Giờ thì cô đã tìm ra mục đích của Hứa Thanh, rốt cuộc cũng trút được hòn đá trong lòng, thì ra là cậu muốn học võ.

Mọi hành động đều có lý do của nó.

Khương Hòa thở ra một hơi, cả người nhẹ nhõm hẳn. Cô từ từ rút thanh kiếm trong tay ra, những hình ảnh trong phim vừa nãy lại hiện lên trong đầu.

Thế giới này… có vẻ rất nguy hiểm…

Cô dùng ánh mắt đo đạc diện tích căn phòng, bước những bước nhỏ men theo tường một vòng, cầm kiếm xoay một chiêu hoa kiếm, rồi bắt đầu luyện kiếm trong căn phòng nhỏ bé ấy.

__________________________

Hứa Thanh cũng không rón rén lại gần cửa phòng Khương Hòa để nghe trộm. Làm thế quá biến thái, nhỡ bị bắt gặp thì không biết giải thích sao cho đúng.

Cậu tiện tay lướt xem tin tức gần đây, coi thử nơi nào có xuất hiện sự kiện siêu nhiên nào không, đương nhiên là chẳng thấy gì cả. Đêm qua mất ngủ đến khuya, giờ liên tục ngáp vài cái, Hứa Thanh chịu không nổi nữa, đóng máy tính lại, quay về phòng nằm sấp trên giường ngủ trưa bù.

Phòng đối diện có một nữ hiệp đang ngủ. Mang theo cảm giác kỳ diệu đó, cậu mơ một giấc mơ còn kỳ diệu hơn. Tỉnh dậy thì trời đã gần hoàng hôn.

Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong nhà, nhuộm căn phòng bằng một màu ấm áp. Hứa Thanh liếc nhìn đồng hồ, xoa mặt rồi bò dậy thay đồ, chuẩn bị đưa Khương Hòa ra ngoài đi dạo, để cô làm quen với thế giới này.

Ghi chú

[Lên trên]
Trên đời này mọi loại võ công đều có thể phá được, chỉ có tốc độ là không thể bị phá.
Trên đời này mọi loại võ công đều có thể phá được, chỉ có tốc độ là không thể bị phá.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

tem bận quá giờ mới đọc
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Tôi bận cũng có khác gì đâu 🐧
Xem thêm