"Khó hiểu thật..."
Vân Sơ Thiển nhìn tin nhắn trong điện thoại, sắc mặt đầy vẻ khó hiểu.
Đang yên đang lành đột nhiên nhắn tin làm lành, thằng nhóc này quả nhiên trẻ trâu thật!
Nghĩ kỹ một chút, cô lập tức hiểu ra nguyên nhân, cầm điện thoại nhắn lại:
"Đừng tưởng nịnh nọt là tớ sẽ giúp cậu gian lận khi điểm danh đấy. Tớ là lớp trưởng, mấy chuyện này cậu đừng có mơ."
"..."
"Cậu đang rụng trứng à,,,"
"Xin đừng làm bẩn dấu chấm và dấu phẩy của tớ, ô nữ ạ."
"Cậu mới bẩn!" [note72511]
Vân Sơ Thiển tắt WeChat, không muốn tiếp tục nói chuyện với thằng nhóc này, suýt nữa thì lộ ra bản thân là một ô nữ rồi.
Thực ra cô cũng không bẩn, nhưng mọi người đều biết đấy, viết tiểu thuyết mà, "sát nhi bất hoàng" [note72512] cũng là một dạng kỹ thuật, lâu dần cô cũng thành ra như vậy...
Nhân lúc xe chưa tới trạm, cô đăng nhập vào trang tác giả, an ủi mấy độc giả đang khóc vì cô xin nghỉ, tiện tay chạy qua chỗ xin nghỉ của Giấy Bút thả haha vào đó.
Cô gái khúc khích cười. Chắc độc giả cũng không ngờ được rằng, Giấy Bút muốn đi gặp người nọ, mà người ta lại xuất hiện ngay ở khu bình luận của anh ta đúng chứ?
Xong xuôi, cô lại mở QQ.
Những người thường xuyên lướt mạng, có dăm ba cái tài khoản QQ cũng là chuyện bình thường.
Ở Nhà Lâu Tự Nhiên Ngốc: "Cậu ra khỏi nhà chưa?"
Tin nhắn gửi cho Giấy Bút.
Rất nhanh đã có hồi âm.
Giấy Bút: "Sắp tới rồi, cậu thì sao?"
Ở Nhà Lâu Tự Nhiên Ngốc: "Tớ à, đang chuẩn bị ra ngoài!"
Con gái mà, tâm tư nhiều lắm.
Tuy rất mong chờ được gặp Giấy Bút, nhưng là con gái vẫn nên cẩn thận thì hơn. Cô định đến sớm một chút, như vậy có thể phát hiện ra anh ấy sớm hơn.
Những cô gái mười chín đôi mươi, ai mà chẳng từng mơ mộng về tình yêu chứ.
À không không, đâu chỉ mười chín đôi mươi, con gái cho đến khi hết kinh nguyệt đều là một thể tổng hợp mộng mơ.
Không phải vẫn hay có câu nói, đối tượng mơ mộng đầu tiên của con gái thường là anh hàng xóm hoặc anh họ gì đó sao?
Nhớ lại hồi nhỏ, cô từng nói với Tống Gia Mộc rằng lớn lên sẽ lấy anh ấy, Vân Sơ Thiển đỏ mặt vì xấu hổ...
Đúng thật là... May mà cậu ta không nhớ!
Nhưng hồi đó Tống Gia Mộc quả thật là người cô ngưỡng mộ nhất, chỉ lớn hơn cô vài ngày nhưng rất biết chăm sóc cô, hồi học mẫu giáo cô cứ như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau anh ấy.
Có điều sau đó... Sau đó là thằng nhóc đáng ghét!
Con gái chín sớm, con trai chín muộn, có lẽ vì sự khác biệt này mà giữa hai người cứ vô cớ xuất hiện xa cách, rồi cứ thế kéo dài.
Về『Giấy Bút』, anh ấy là người rất dịu dàng, rất biết nói chuyện, không giống như thằng nhõi cứng nhắc lúc nào cũng chọc tức cô.
Không biết anh ấy trông như thế nào nhỉ? Có lẽ cũng giống Tống Gia Mộc, cao 1m83, ngoại hình cũng đẹp trai như Tống Gia Mộc. Dù không muốn thừa nhận nhưng thằng nhóc đáng ghét đó đúng là có ngoại hình thu hút con gái thật...
Dừng lại dừng lại! Là Bành Vu Yến! Là giống Bành Vu Yến! Chứ không phải giống tên kia!
Trước khi gặp mặt, việc có kỳ vọng quá cao như vậy là rất nguy hiểm. Vân Sơ Thiển cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Trong lòng cô cũng có mức an toàn, chỉ cần người đó có ngoại hình trung bình giống phần lớn độc giả trong khu bình luận sách của cô, cô cũng cảm thấy ổn rồi.
Đang tưởng tượng cảnh gặp mặt thì tiếng loa nhỏ lại vang lên:
【Trạm Quảng trường Văn hóa đã đến, xin quý khách xuống ở cửa sau】
Vân Sơ Thiển vội vàng đứng dậy, xách chiếc túi nhỏ đeo chéo trên vai ra trước ngực, ôm chặt bằng hai tay, hòa theo dòng người xuống xe.
Quảng trường Văn hóa có diện tích hơn 3 vạn mét vuông. Đúng vào cuối tuần, lại là tháng ba xuân ấm, lúc này người cũng khá đông. Có gia đình ba người đang thả diều, cũng có đôi tình nhân nắm tay dạo bộ, đút đồ ăn cho nhau.
Cô gái nhỏ chớp đôi mắt to, nhìn quanh một lượt, rồi quan sát những người đi đường xung quanh.
Ánh mắt luôn dừng lại trên những chàng trai độc thân khoảng hai mươi tuổi, ý định chỉ là đơn thuần quan sát, để tìm ra người phù hợp với Giấy Bút.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, cô đã đến gần quán trà sữa đó rồi.
Vân Sơ Thiển không vào trong, mà tìm một chỗ ngồi trên ghế nghỉ bên cạnh quảng trường.
Cô đưa tay ra sau lưng, vuốt nhẹ váy từ phía sau mông, ôm chiếc túi nhỏ trước ngực. Cô ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, gió thổi bay mái tóc mượt mà, đôi mắt to linh hoạt đảo qua đảo lại, quan sát những vị khách ra vào quán trà sữa.
Vị trí này có tầm nhìn rất tốt, không chỉ nhìn thấy cửa ra vào, mà còn có thể nhìn xuyên qua cửa kính, thấy được chỗ ngồi trong quán.
Lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Giấy Bút.
Ở Nhà Lâu Tự Nhiên Ngốc: "Cậu đến chưa?"
Giấy Bút: "Vừa xuống xe, cậu đến đâu rồi?"
Ở Nhà Lâu Tự Nhiên Ngốc: "Chút nữa là đến!"
Giấy Bút: "Vậy tớ vào quán tìm chỗ ngồi trước nhé."
Ở Nhà Lâu Tự Nhiên Ngốc: "Ừm ừm!"
Vân Sơ Thiển đặt điện thoại xuống, tập trung hơn, mở rộng tầm quan sát, đặc biệt chú ý những người đi từ phía trạm xe lại.
Người này... quá béo, chắc chắn không phải.
Người này... quá già, chắc chắn cũng không phải.
Người này... trông khá trẻ, sao lại hói đầu thế, chắc chắn cũng không phải.
Người này...??
Tống Gia Mộc!!!
Sao cái thằng nhóc này lại theo cô đến đây?
Vân Sơ Thiển định bước tới chào hỏi, trêu chọc hắn một trận vì là kẻ bám đuôi, nhưng nghĩ kỹ lại một hồi, cô lại ngồi xuống, còn lấy khẩu trang từ trong túi ra, che đi khuôn mặt xinh xắn của mình.
Được lắm Tống Gia Mộc, vừa vào đại học đã tán gái, cái tội này bị tớ bắt được rồi nhé.
Lúc này Vân Sơ Thiển mới hiểu ra,. Chẳng trách sao Tống Gia Mộc hôm nay ăn mặc bảnh bao thế, bài tập khái luận cũng không làm, hóa ra là chạy ra ngoài tán gái!
Đừng nghi ngờ giác quan thứ sáu của con gái!
Cô không tin nếu là đi chơi game với mấy thằng con trai khác, tên này lại ăn mặc như vậy.
Hiểu rõ logic đằng sau, cô liền giấu mình đi, đôi mắt to phía trên khẩu trang càng chăm chú nhìn về phía anh.
Hôm nay Vân Sơ Thiển quyết tâm xem thử, xem con hồ ly tinh nào có thể quyến rũ được tên quỷ sứ háo sắc đáng ghét kia!
Tống Gia Mộc xuống xe rồi đi thẳng về phía cửa hàng trà sữa, vừa đi vừa xem điện thoại, tìm xem xung quanh có gì vui chơi hay không.
Anh đã sắp xếp sẵn mọi thứ, uống trà sữa xong sẽ dẫn Ở Nhà Ngốc đi khu vui chơi, rồi cùng nhau ăn cơm, xem phim.
Anh còn đặc biệt nhắn tin cho bố, bảo tối nay không về ăn cơm.
Đến sớm hơn giờ hẹn hai mươi phút, Tống Gia Mộc đẩy cửa bước vào cửa hàng trà sữa.
Lúc này, cô gái đang rình mò kia đã hoàn toàn choáng váng.
Sao tên này lại hẹn hò ở cửa hàng này luôn vậy?!
Lát nữa khi cô gặp mặt Giấy Bút, chẳng phải sẽ bị anh ta bắt gặp ngay sao??
Không được!
So với việc phát hiện đối tượng hẹn hò của Tống Gia Mộc là ai, Vân Sơ Thiển càng lo lắng về việc bí mật của mình bị anh ta phát hiện hơn, bằng không anh ta chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để đe dọa cô, bắt cô làm những việc cô không muốn!
Vân Sơ Thiển vội vàng cầm điện thoại lên, định nhắn tin cho Giấy Bút đề nghị đổi địa điểm gặp mặt.
Giấy Bút đã gửi tin nhắn đến.
"Tớ đến rồi."


1 Bình luận