Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 28 : Thầy giáo vô đạo đức

8 Bình luận - Độ dài: 7,088 từ - Cập nhật:

Trong đời, ai cũng sẽ học được vài bài học.

Dù có lớn tiếng hét lên hay hành động một cách kịch tính đến mấy, thì thực tế vẫn chẳng thay đổi được gì. Rượu không thể mang lại thành công. Dù có vừa cầu nguyện vừa đánh trống hay gia nhập đội cổ vũ, vấn đề cũng sẽ không tự nhiên biến mất.

Tháng Năm năm ba đại học, tôi đã học được rất nhiều điều. Nhưng vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.

“Anh không sao chứ, Kirishima?”

Giờ nghỉ trưa, tôi tựa vào lan can trên sân thượng, gặm chiếc bánh mì mua từ căn tin. Hayasaka tiến lại gần, dịu dàng hỏi thăm.

“Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm.”

“Anh phải làm việc với đám học sinh cấp ba mà.”

“Vậy à.”

Cơn gió lướt qua, nhẹ nhàng lay động mái tóc mái mềm mại của Hayasaka.

Chúng tôi im lặng một lúc, lặng nhìn những học sinh đang chạy nhảy ngoài sân thể dục.

“Xin lỗi.”

Đột nhiên, Hayasaka khẽ nói.

“Lúc nào cũng làm phiền Kirishima…”

“Không, chuyện này vốn là do anh—”

“Không phải vậy.”

Cô ấy lắc đầu.

“Việc Tono và Fukuda bị tổn thương… em cũng có phần trách nhiệm.”

Nói rồi, Hayasaka vòng ra sau lưng tôi, khẽ ôm tôi từ phía sau.

“Anh không cần phải gánh tất cả một mình đâu.”

Hơi ấm truyền qua từ cơ thể Hayasaka khiến tôi thấy lòng nhẹ nhõm.

“Em chỉ muốn giúp anh một chút thôi.”

Không muốn để học sinh trông thấy, tôi liền dắt Hayasaka rời khỏi lan can, đi đến một góc khuất, rồi quay lại nhìn thẳng vào cô ấy.

“Được thôi.”

Nghe thấy câu trả lời đó, tôi ôm lấy cô ấy thật chặt. Rất chặt.

Khi bản thân đang rối bời, nếu vẫn có người sẵn lòng đón nhận mình, thì đó chính là một sự cứu rỗi. Và Hayasaka đã cho tôi cảm giác đó.

Tôi ôm lấy dáng hình đó, hít lấy mùi hương từ mái tóc, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể, siết chặt vòng tay không buông. Rồi—

“Cảm ơn.”

Tôi từ từ nới lỏng vòng tay.

“Bây giờ thì thấy bình tâm hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Hayasaka đáp, rồi khẽ chau mày, nói: “Xin lỗi nhé.”

“Chỉ là… nếu như em có thể giúp anh nhiều hơn một chút thì hay biết mấy. Nhưng sau cùng, có những chuyện chỉ mình Kirishima mới có thể làm được.”

“Hayasaka, chẳng lẽ em…”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu.

“Em cũng đã thử đến xin lỗi Tono và Fukuda.”

“Nhưng em đâu có làm gì sai mà…”

“Không thể được. Làm sao em có thể một mình trốn trong nơi an toàn, giả vờ như chẳng có gì xảy ra chứ?”

Vào mùa xuân, cô ấy rời thị trấn ven biển, đến Kyoto.

“Tono không chịu gặp em.”

Nhưng cô ấy có nói chuyện với Fukuda một lúc.

“Em đã xin lỗi, nhưng cậu ấy chỉ nói ‘đây không phải lỗi của cậu’.”

“Rất giống cậu ta nhỉ.”

Sau cuộc gặp đó, Hayasaka cảm thấy mình vẫn chưa thể chạm được đến trái tim họ.

“Giữa em với hai người đó, dẫu có cố gắng đến đâu cũng luôn có một khoảng cách. Tono là người em biết đến nhờ có anh, Fukuda cũng vậy… nếu không có anh, em đã chẳng có cơ hội thân thiết với họ.”

Cô ấy nói, cảm thấy bản thân không đủ tư cách để tiếp tục gặp mặt họ.

“Nhưng Kirishima thì khác. Vì anh đã bên họ suốt một thời gian dài.”

“Ừ… anh sẽ cố thêm lần nữa.”

“Dù kết quả ra sao, em vẫn sẽ luôn ở đây, đợi anh.”

Hayasaka trầm ngâm giây lát, có vẻ không hài lòng với lời mình vừa nói ra.

“Sao thế?”

“Ừm, đôi chút… kiểu như, em vừa nói anh và em khác nhau, giữa em với hai người đó hơi xa cách.”

“Ừ.”

“Nhưng… Kirishima cũng đã chọn chúng em rồi, đúng không? Không còn định quay lại với Tono nữa?”

“Đúng vậy.”

Mục tiêu của tôi là hoàn tất cuộc đàm phán "hòa bình hóa Kyoto", rồi rời khỏi đây, tiếp tục câu chuyện dang dở thời cấp ba cùng Hayasaka và Tachibana. Đi đến đoạn kết mà chúng tôi đã bỏ lỡ. Nhưng—

“…Liệu mối quan hệ giữa người với người, có thể cắt đứt rõ ràng như vậy không? Thật sự có thể sao?”

Hayasaka hỏi.

“Mối quan hệ ràng buộc giữa người với người… chỉ như vậy thôi sao?”

Tôi nghĩ tôi hiểu Hayasaka muốn nói gì.

Trong sâu thẳm trái tim, chúng tôi vẫn luôn mang theo cảm xúc của thời trung học. Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng đã trưởng thành theo đó.

Ví dụ như Tachibana.

Thời cấp ba, cô ấy gần như không có bạn bè. Nhưng giờ, là một sinh viên đại học nghệ thuật, cô ấy đã có rất nhiều bạn mới.

Cuộc sống của chúng tôi rộng mở hơn, mối quan hệ giữa con người cũng trở nên phong phú hơn. Không chỉ có tình yêu, tình bạn hay gia đình, mà còn rất nhiều kiểu gắn bó khác kéo theo đó nữa.

“Anh hiểu điều em đang nói, Hayasaka.”

Nhưng mà—

“Nếu cứ nghĩ mãi về điều đó, e rằng anh lại quá tham lam mất.”

“Ừ, em cũng vậy.”

Chỉ là—

“Em nghĩ, ‘Kirishima ở Kyoto’ trông cũng khá hợp với anh đấy. Và cảm giác này có lẽ không phải là giả dối, mà là điều sẽ luôn đi cùng anh trong tương lai.”

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, giờ nghỉ trưa kết thúc.

Tan học, tôi ngồi trên chuyến tàu điện trở về nhà, vừa đi vừa nghĩ.

Tôi vẫn luôn phân biệt rõ ràng giữa “mình của thời cấp ba” và “mình ở Kyoto”, và kiên quyết chọn lấy cái đầu tiên. Điều đó không sai. Đã là lựa chọn, thì không thể có tất cả.

Nhưng giờ, tôi định rời khỏi Sơn nữ trang, thậm chí cân nhắc việc thôi học, liệu những hành động ấy có phải đang phủ nhận “mình ở Kyoto” không?

Lời của Hayasaka cứ quanh quẩn trong đầu tôi—

Kirishima ở Kyoto, cũng không phải là giả tạo. Cậu ấy là thật.

Thật vậy.

Những năm tháng trung học là thật, và những gì tôi trải qua ở Kyoto cũng là thật. Tình cảm với Tono và Fukuda, những khoảng thời gian từng chia sẻ cùng nhau, rõ rang tất cả đều là sự thật không thể chối bỏ. Vậy thì, tôi có nên dùng thái độ phủ nhận để đối diện với quá khứ ấy không?

Ngay khi nhận ra điều đó, dường như có điều gì đó trong tôi đã khẽ thay đổi.

Không có nghĩa là tôi đã tìm được câu trả lời.

Tôi vẫn chưa biết mình nên làm gì. Nhưng ít nhất, tôi thấy như mình đã bước được một bước nhỏ. Và có lẽ, tôi có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Giống như Miyamae vậy.

“Cuộc sống cùng với Kirishima được kéo dài thêm một chút.”

Vì không thể giúp Tono hồi phục ở Shizuoka, nên tôi và Miyamae tiếp tục sống cùng nhau.

Nhưng kỳ thực tập sư phạm vốn có thời hạn, và nó đang dần đi đến hồi kết.

Miyamae hiểu điều đó rất rõ, và đón nhận nó một cách bình thản.

Tối qua, khi cả hai ngồi uống cà phê trên ghế sofa, cô ấy nhẹ nhàng nói:

“Cũng sắp kết thúc rồi nhỉ.”

Khuôn mặt Miyamae thoáng vẻ cô đơn.

“Em biết chứ. Anh đã chọn Tachibana. Dù có đưa anh về Kyoto, thì đó cũng chỉ là để trả anh lại cho Tono. Mà em, là bạn của Tono… không thể cứ lén lút làm những chuyện thế này mãi được.”

“Miyamae…”

“Có lẽ ngay từ đầu, em đã không thể ở bên anh rồi. Thế nên, để không gây thêm phiền phức cho anh, em nên thấy biết ơn và rút lui.”

Nhưng đôi môi cô ấy khẽ run lên, thì thầm:

“Thế nhưng, em vẫn luôn muốn sống cùng Kirishima mãi mãi. Chỉ cần anh ăn món em nấu, mặc chiếc áo em là… vậy là em đã thấy vui lắm rồi, hạnh phúc lắm rồi…”

Giá mà mọi thứ cứ tiếp diễn như thế mãi…

Nói xong, cô ấy cúi đầu xuống.

Tối hôm ấy, tôi ôm lấy bờ vai Miyamae và chìm vào giấc ngủ.

Mọi chuyện đang dần tiến về phía trước. Đồng thời, cũng có những điều đang khẽ khàng khép lại.

Tôi nghĩ vậy.

Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, chuyến tàu đã đến nơi. Tôi xuống ga, đi bộ về phía căn hộ.

Con đường dưới ánh chiều tà mang theo một nỗi buồn khó gọi tên.

Khi kỳ thực tập kết thúc, tôi sẽ rời xa con đường này.

Tới trước cửa phòng, tôi leo lên cầu thang, mở cửa bước vào.

Miyamae không có ở đó. Trên bàn bếp là một tờ giấy.

“Em muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ, nên ra ngoài đi dạo một chút. Nếu đói, anh cứ ăn trước nhé.”

Trong nồi có cà ri, cơm trắng vẫn đang được giữ ấm trong nồi điện.

Tôi quyết định sẽ đợi Miyamae về.

Đó là một chút cảm xúc tôi muốn giữ lại trong tay.

Lúc này đây, có lẽ cô ấy đang đi dọc theo bờ sông, nghĩ ngợi điều gì đó.

Tôi có linh cảm như vậy. Và quyết định đó, hẳn là một điều rất đau lòng.

Nên ít nhất, tôi muốn được cùng cô ấy ăn một bữa cơm cà ri.

Tôi nghĩ vậy, rồi ngồi xuống ghế, chờ Miyamae quay về.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi đoán rằng chắc Miyamae đã suy nghĩ xong, rồi quay trở lại với dáng vẻ đầy bối rối, không còn chút sức lực để mở cửa nữa nên mới ấn chuông.

Tôi sẽ nói gì với cô ấy đây?

Phải dùng gương mặt nào để đón cô ấy đây?

Vừa nghĩ tới tâm trạng của Miyamae, tôi vừa đưa tay ra cầm lấy tay nắm cửa, mở cửa ra.

Nhưng—

Người đứng ở đó không phải Miyamae.

Đó là Miyuki trong hình hài cô bé mặc đồng phục học sinh, mặt đỏ bừng bối rối, tay xách túi đồ từ siêu thị.

Đã là một giáo viên thì phải duy trì được chuẩn mực đạo đức cao cả. Tôi tin vào điều đó, vì thế, tôi đã ngay tức thì từ chối Miyuki vào trong nhà.

"Nếu có chuyện gì muốn nói, thì đến trường, hoặc tìm một quán cà phê nào đó đi."

Tôi vừa nói vừa định đuổi Miyuki đi. Thế là hai chúng tôi giằng co ở ngay cửa ra vào, mãi vẫn chưa phân thắng bại. Cuối cùng, "A!" Miyuki lảo đảo đâm vào tôi, vô tình trượt chân bước hẳn vào nhà.

"Là cà ri nhỉ?"

Miyuki đứng trong bếp, hít hít không khí rồi khẽ nói.

"Nhưng mà, cà ri thì để lâu cũng không sao đâu ha?"

"Không đâu..."

"Vì em nghe nói thầy Kirishima sống một mình, nên mới cố tình đến nấu cơm cho thầy đấy!"

Miyuki liếc nhìn bồn rửa bát, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:

"Sao lạ vậy? Chỗ này gọn gàng hơn em tưởng nhiều... Em cứ nghĩ sẽ bừa bộn lắm, để em còn giúp dọn dẹp một tay, ai ngờ lại chẳng cần làm gì cả..."

"Thầy nghiêm túc mà."

Nhân lúc con bé còn đang ngẩn người, tôi tranh thủ thu dọn đồ đạc của Miyamae, nhét vội vào ngăn kéo và tủ quần áo. Nếu để mọi chuyện trở nên rắc rối hơn thì thật phiền phức.

"Được rồi, thầy không cần ai giúp việc nhà cả. Miyuki, em mau về đi."

Tôi là người biết rút kinh nghiệm từ thất bại.

Cho tới giờ, những lúc rắc rối nhất luôn là khi người không nên thấy lại trông thấy điều không nên thấy, và thế là mọi thứ dần tuột khỏi tầm kiểm soát.

Tình huống tệ nhất hiện tại, là Miyuki đang ở trong phòng và đúng lúc ấy, Miyamae quay về.

Chắc chắn Miyuki sẽ nổi giận vì phát hiện "ngoài chị Tachibana(Hikari) và cô Hayasaka, lại còn có thêm một cô gái nữa", trong khi Miyamae thì sẽ thấy cảnh tôi dẫn một nữ sinh cao trung về nhà trong bầu không khí nặng nề ấy, rồi giận dỗi nói: "Nếu thế thì... em cũng..."

Tôi bằng mọi giá phải tiễn Miyuki đi trước khi Miyamae trở về.

Vì vậy, tôi định kéo con bé ra lại cửa ra vào.

"Thầy mà ở một mình với học sinh nữ trong phòng thế này là rắc rối to đó, đi, mau ra ngoài!"

Thế nhưng—

"Thầy Kirishima thật quá đáng!"

Miyuki gần như sắp bật khóc, đứng im tại chỗ không chịu nhúc nhích.

"Em thật lòng thích thầy, vậy mà thầy lúc nào cũng lôi chuyện giáo viên với học sinh ra nói. Cảm xúc của em, thầy chưa bao giờ thực sự nghiêm túc nhìn nhận hết! Thầy chỉ sợ bị người đời đánh giá thôi, đúng không?"

"Không, không phải chỉ vì thế... Giữa thầy với chị gái em cũng có nhiều chuyện..."

"Lý do đó em cũng không chấp nhận được."

Miyuki nói.

"Em với chị rất giống nhau, cũng là nữ sinh cao trung, hơn nữa... ngực em... còn to hơn!"

"Cái lý do đó sẽ khiến chị em đánh cho nhừ tử mất đấy!"

Tóm lại, Miyuki dường như chẳng có ý định rời đi.

"Phải làm thế nào thì thầy mới chấp nhận em đây?"

"Nếu thầy nhìn thẳng vào tình cảm của em, và nghiêm túc đưa ra câu trả lời, em sẽ không oán trách gì chứ? Nhưng cứ thế này mãi... thầy cũng chẳng biết làm sao."

"Vậy thì, thầy làm cùng em cái này đi."

Nói rồi, Miyuki lấy ra một thứ từ trong cặp—

"Trò chơi tình yêu!"

Vật thể bất ngờ xuất hiện khiến tôi suýt nữa choáng váng.

"Tại sao em lại có cái đó!?"

"Em lục được trong phòng chị."

Đừng có đem mấy thứ thế này đi cất giữ như báu vật chứ, tôi thầm nghĩ. Nhưng xét tính cách của Tachibana(Hikari) thì chắc là cô ấy giữ lại làm kỷ niệm. Không, không đúng... cảm giác như giữ lại để đùa dai thì đúng hơn.

"Chơi cùng em trò Nhập vai vô đạo đức[note72684] này đi!"

"Thầy biết cái đó là gì..."

Trò chơi nhập vai vô đạo đức là một trò chơi đưa khái niệm nhập vai về với nghĩa nguyên thủy: một trò chơi mà người ta hóa thân vào một vai diễn nhất định. Trò chơi trong cuốn "trò chơi tình yêu" nhằm mục đích tăng tiến mối quan hệ giữa nam và nữ, bí quyết là đặt ra những cặp vai "vô đạo đức" để gia tăng kích thích.

Tôi và Tachibana(Hikari) từng đóng vai chó và chủ nhân.

"Miyuki, em định đóng vai gì?"

"Thầy và học sinh."

"Thì hiện tại chẳng phải đang là như thế sao."

Lúc này, Miyuki ngượng ngùng nhìn xuống mũi chân rồi nói:

"Nói chính xác thì... là cô học sinh không nơi nương tựa... và người thầy xấu xa đem cô học sinh ấy về nhà."

"Đột nhiên trở nên rất vô đạo đức rồi đấy!"

Tôi vừa quan sát sắc mặt Miyuki vừa nói.

"Nhưng Miyuki, chẳng phải em cũng thấy ngại sao? Đã nhập vai thì không được ngượng ngùng đâu đấy."

"Không, không sao cả! Em sẽ làm được!"

Miyuki đáp.

"Nếu thầy thực sự không có chút tình cảm nào với em, thì nhất định sẽ diễn trọn vẹn mà không xao động. Nhưng nếu thầy đỏ mặt hay tim đập nhanh, thì nghĩa là vẫn còn chút cảm xúc yêu đương, nghĩa là em vẫn còn hy vọng! Nếu thầy diễn xong mà không hề gì, em sẽ chấp nhận và từ bỏ! Nhưng thầy nếu có rung động gì… thì phải hẹn hò với em!"

"Quy tắc gì mà vô lý thế!"

"Thầy là người lớn, không rung động trước học sinh, đúng không!?"

Tôi là một giáo viên với chuẩn mực đạo đức thép, tuyệt đối không phải kiểu đàn ông trưởng thành yếu đuối dễ bị một con bé vắt mũi chưa sạch xoay vòng vòng.

Thế nhưng—

"Vẫn là thôi đi. Trong 'trò chơi tình yêu' này ẩn chứa một thứ sức mạnh kỳ lạ. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì nguy hiểm lắm."

"...Thầy vẫn thế, đến cuối cùng cũng không chịu đối diện với cảm xúc của em."

Miyuki hiện ra vẻ mặt buồn bã.

Trông em ấy như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

Chỉ nhìn gương mặt ấy thôi cũng khiến lòng tôi đau nhói. Quan trọng hơn, nếu em ấy khóc thật thì sẽ kéo dài thời gian, mà lỡ Miyamae về đúng lúc đó thì rắc rối to nữa. Vậy thì—

Tôi đưa tay nâng cằm Miyuki lên nhẹ nhàng.

"Thầy nghiêm khắc lắm đấy nhé."

"Thầy ơi..."

Miyuki rạng rỡ hẳn lên.

"Thầy nhập vai rồi còn gì!"

"Chỉ là tạm thời thôi."

Phải, đây là một buổi giáo huấn. Là minh chứng cho thấy, dưới sự tự chủ thép của tôi, chuyện yêu đương giữa thầy và trò là điều không thể.

"Nếu thầy rung động, thì phải hẹn hò với em đó."

"Được thôi."

Đừng coi thường tôi, người đã trưởng thành hơn từng ngày. Tôi không còn là kẻ mụ mị khi chơi "trò chơi tình yêu" năm xưa nữa. Đối mặt với một cô bé, sao tôi có thể thua được.

"Vậy thì thử xem."

"Cùng thử nhé."

"Em bắt đầu đây," Miyuki nói.

"Lớp 2 niên khóa 3!"

"Thầy giáo vô đạo đức!"

Thế là, mọi chuyện đã thành ra thế này.

Nhân vật của tôi, từ đầu đến cuối, vẫn là "người thầy đồi bại". Nói cách khác, là một kẻ ôm thứ tình cảm không nên có với học trò của mình. Thế nhưng, cho dù vào vai một nhân vật như thế, tôi vẫn phải giữ được sự điềm tĩnh của một người trưởng thành, hoàn thành trò chơi này đến cùng.

Tuyệt đối không được rung động thật. Chỉ là vì muốn làm Miyuki vui, chỉ là phối hợp để xây dựng bối cảnh mà thôi. Nếu thực sự rung động, thì phải hẹn hò với em ấy.

"Vậy, bắt đầu lại từ đầu nhé."

"Bắt đầu lại?"

Tôi nghiêng đầu ngơ ngác thì Miyuki đã hấp tấp chạy ra cửa, xỏ giày, rời khỏi nhà.

Một lát sau, chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa, thấy Miyuki đang đứng đó, khuôn mặt thoáng vẻ u uất.

"Thầy ơi, thật ngại quá khi làm phiền vào giờ này."

Em ấy nói với vẻ mặt như thể đang cầu khẩn.

"Em không còn nơi nào để về… cũng chẳng có chỗ để qua đêm…"

Xem ra trò nhập vai đã bắt đầu. Trong lúc tôi đang nghĩ xem phải làm gì, Miyuki vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó. Quả là một diễn viên thực thụ.

Nếu muốn phối hợp với em ấy, tôi phải làm gì đây?

Ngay khoảnh khắc đấy, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh như khải huyền: nhà văn lừng danh Nakajima Atsushi[note72689], ông là tác giả của Sơn Nguyệt Ký[note72690], tác phẩm nổi tiếng được đưa vào sách giáo khoa quốc văn, người đã qua đời khi mới ba mươi ba tuổi.

Ông từng viết nên những tác phẩm đầy đạo lý có thể lên sách giáo khoa, vẻ ngoài là kiểu tóc chẻ bảy chia ba với cặp kính tròn, toát lên khí chất thiên tài nghiêm cẩn nhưng yểu mệnh. Thế nhưng, trong thời gian giảng dạy tại trường nữ sinh trung học Yokohama, dù đã có vợ, ông vẫn dính vào nhiều mối quan hệ với nữ sinh, đó là một câu chuyện mà ai cũng biết.

Từ giây phút này, tôi quyết định hóa thân thành thầy Nakajima Atsushi.

Nói cách khác, là giải phóng bản thân khỏi đạo lý, trở thành một con hổ dữ.

Nếu Hamanami mà thấy tôi lúc này, chắc sẽ buông một câu thế này:

"Nghe tiếng nói ấy… chẳng phải là cố nhân Kirishima huynh đó sao?"[note72685]

Nói thêm, tôi chọn hóa thân thành Nakajima Atsushi không phải không có lý do.

Dù sao Miyuki cũng chỉ là một cô bé ngây thơ. Nếu giờ tôi khoác lên mình bóng hình nhà văn đã để lại truyền thuyết bất chính trong dòng chảy thời đại, dùng chính thế giới mỹ lệ mà ông vẽ ra để gieo rắc nỗi sợ, có thể tôi sẽ đẩy lùi được cô bé mong manh này.

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Miyuki vừa thét "Aaaa!" vừa hoảng loạn bỏ chạy khỏi phòng.

Nhớ lại ngày xưa, mỗi lần Tachibana(Hikari) chơi mấy trò nhập vai tình cảm, tới đoạn cao trào là lại thẹn thùng, kêu "Uwaa~" rồi chạy mất dạng. Lần này chắc cũng sẽ như vậy thôi.

"Thầy ơi… em lạnh quá…"

Mặc dù mới đầu hè mà Miyuki vẫn nói thế.

Xem ra em ấy cũng chẳng thể giữ vai diễn này được bao lâu nữa. Trong khi nghĩ thế, tôi bắt đầu dấn sâu vào tâm thế của thầy Nakajima Atsushi. Và rồi—

"Được rồi, vào đi."

Tôi mời Miyuki vào phòng. Khi em ấy cúi xuống cởi giày bước vào, tôi nhẹ nhàng nói "Cẩn thận kẻo trượt chân," đồng thời đặt tay khẽ lên eo em ấy.

Tay tôi vừa vặn chạm vào ranh giới giữa sơ mi và váy đồng phục, lướt dọc theo đường cong từ lưng xuống phần hông.

Một vòng eo mảnh dẻ, mong manh như thể chỉ một cái chạm khẽ cũng đủ khiến nó tan biến.

Khi tôi đỡ lấy, Miyuki thoáng ngỡ ngàng, khuôn mặt lộ rõ nét bối rối trong giây lát, nhưng rồi—

"Vâng…"

Em ấy khẽ cúi mắt, bước vào trong. Gương mặt ấy như thể một cô bé không nơi nương tựa, đã sẵn lòng chấp nhận những điều sẽ xảy ra với mình trong căn phòng này.

…Miyuki đúng là có khiếu diễn thật. Kiểu người có thể hoàn toàn nhập vai chăng?

Tôi mời em ấy ngồi xuống chiếc đệm, rồi vào bếp pha một tách cà phê.

"Uống cái này cho ấm người đi."

"…Em cảm ơn thầy."

Em ấy nâng tách cà phê bằng cả hai tay, khẽ đưa lên môi.

"Phải rồi… chẳng nơi nào có chỗ cho em dung thân nữa rồi…"

Cô bé tuổi teen này dường như mang trong mình bí mật gì đó từ gia đình. Thế nên, em ấy tìm đến tôi, người thầy chủ nhiệm, để nương tựa. Trong thế giới tàn khốc này, tôi là người lớn duy nhất mà em ấy có thể dựa vào.

Vì lẽ đó, dù tôi có làm gì với Miyuki, em ấy cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

Ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên người Miyuki.

Hóa ra là vậy. Qua lăng kính của thầy Nakajima Atsushi, Miyuki tựa như một đóa hoa trắng nở trong bóng tối. Xinh đẹp, mong manh, và còn… gợi lên một cảm giác muốn chà đạp lên đó.

Làn da trắng trong trẻo, đôi môi mỏng manh, bờ vai thanh mảnh, đường cong bầu ngực nổi bật dưới áo sơ mi, và đôi chân trắng ngần lộ ra dưới váy ngắn.

Nhận ra ánh nhìn của tôi, Miyuki khẽ xoay người, ngón tay kéo nhẹ gấu váy.

Lúc ấy, tôi chợt nhận ra.

Tôi vừa nhìn em ấy bằng ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành, muốn vấy bẩn một thiếu nữ trong sáng.

Còn cô bé ấy, với chút sức lực yếu ớt của mình, đang cố gắng bảo vệ vẻ đẹp nguyên sơ đó.

"Em… đi nấu ăn đây… cứ làm phiền thầy hoài…"

Miyuki quay mặt đi như muốn tránh ánh nhìn của tôi, rồi bước vào bếp. Vẫn mặc đồng phục, lặng lẽ rửa rau, lấy thớt, cầm dao, và bắt đầu thái.

Một học sinh ưu tú nghiêm túc trong lớp học, nhưng ban đêm lại nấu ăn trong căn phòng của một nam giáo viên.

Hành động ấy dường như là tội lỗi không thể tha thứ. Nhưng đồng thời, nó lại tràn ngập sức hút khó cưỡng.

Tôi không còn phân biệt được mình là Kirishima Shirou hay một giáo viên đồi bại của trường nữ sinh Yokohama nữa.[note72687]

Điều duy nhất rõ ràng là cô bé ngây thơ đứng trong bếp kia biết điều gì sắp xảy đến với mình, và sẵn sàng chấp nhận tất cả.

Tôi bước đến sau lưng em ấy, từ phía trên nắm lấy đôi tay đang cầm dao.

"Cầm dao phải thế này."

Rồi tôi đặt tay trái mình lên tay trái, nơi em ấy đang giữ rau.

"Thầy… thầy ơi, như thế này em không cắt được…"

Miyuki thở hổn hển.

Con dao trong tay rơi xuống thớt.

"Hư quá."

Tôi vừa nói vừa đan những ngón tay mình vào những ngón tay trắng mịn đó.

"Thầy, không được… như vậy…"

Những ngón tay đan chặt vào nhau trông thật mỹ miều.

"Em phải nấu ăn…"

Miyuki vừa nói vừa cầm cốc đong nước, định đổ vào nồi. Nhưng vì tôi áp sát từ phía sau, em ấy bị kẹt giữa bàn bếp và tôi, không gian chật chội khiến tay run run, nước đổ tràn ra ngoài.

Nước thấm ướt ngực và váy của Miyuki.

Chiếc áo lót ren đen lộ ra dưới lớp sơ mi trắng ướt sũng. Bộ ngực ấy lớn đến mức không giống một học sinh trung học.

"Thật là một học sinh khiến thầy phải lo lắng."

Tôi lấy khăn lau ngực cho Miyuki. Qua lớp áo và nội y, tôi cảm nhận được đường cong chưa từng bị chạm đến.

"Ướt át hơn thầy tưởng đấy…"

Tôi lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi. Làn da trắng ướt át của Miyuki dần lộ ra, tương phản rõ rệt với chiếc áo lót đen.

"Thầy… thầy ơi…"

Miyuki nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn.

Nhưng tôi phớt lờ, luồn tay vào giữa áo và da , dùng khăn lau ngực em ấy. Bộ ngực mềm mại, đầy đặn biến đổi hình dạng dưới từng động tác của tôi.

Tôi đang đùa giỡn với bộ ngực trong trắng của cô bé này.

"A… đừng… như thế…"

Miyuki vùng vẫy. Nhưng bị tôi giữ chặt từ phía sau, không thể thoát ra. Tôi nhân cơ hội tiếp tục lau những giọt nước trên váy.

Rồi tay tôi lần đến phía trong đùi.

"Không, chỗ đó…"

Miyuki cố ngẩng người lên để tránh. Nhưng phía sau là tôi, khiến phần thân dưới của em ấy càng ép chặt vào tôi hơn.

"Thầy, không được… thầy…"

Khi tôi lau xong, Miyuki đã hoàn toàn bị cuốn theo.

Đồng phục xộc xệch, hơi thở gấp gáp, má ửng hồng.

Nhưng chưa dừng lại. Vẫn chưa đủ.

Với tư cách một giáo viên đồi bại của trường nữ sinh Yokohama, tôi còn nhiều trò hơn thế.

"Nào, tiếp tục nấu ăn đi."

Tôi nói, lần này bảo em ấy làm nước sốt salad. Miyuki bị tôi ôm chặt từ phía sau, trong hơi thở ẩm ướt, khuấy đều gia vị.

"Phải nếm kỹ vị nhé."

Tôi lấy ngón tay chấm một ít nước sốt, đưa đến miệng Miyuki.

"Em biết phải làm gì, đúng không?"

Nghe tôi nói, Miyuki thoáng nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, đáng thương, rồi—

"…Vâng."

Em ấy đáp, dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi, bắt đầu liếm ngón tay tôi bằng đầu lưỡi. Chiếc lưỡi hồng phấn cẩn thận liếm sạch nước sốt trên đầu ngón tay tôi.

"Nếm kỹ hơn đi."

Tôi nói. Miyuki đáp lại bằng một tiếng "…Vâng" gần như không nghe thấy, rồi ngậm lấy ngón tay tôi, để lưỡi trượt trong miệng, mút và liếm.

Thưởng thức khoang miệng của một thiếu nữ tuổi teen là một trải nghiệm cực kỳ dâm mỹ. Nhỏ nhắn, ấm nóng, và tinh tế. Tôi đang vấy bẩn một cô gái trong trắng.

Rồi tôi đưa ngón tay sâu hơn vào miệng em ấy.

"A… ư… thầy… thầy ơi…"

Miyuki lộ vẻ đau đớn. Cằm ngẩng lên, miệng hé mở, nước dãi chảy xuống, rơi trên ngực đồng phục xộc xệch.

Tôi dùng ngón tay phải xâm nhập vào miệng em ấy, đồng thời tay trái ôm chặt eo thon đó.

"A—"

Dù đau đớn, Miyuki lại phát ra âm thanh ngọt ngào lạ thường. Rồi—

"Thầy, thầy ơi! Em thấy, như có gì đó—"

Em ấy rên rỉ, eo run rẩy không ngừng.

Một giọt mồ hôi chảy dọc theo đùi trắng muốt, rơi xuống.

"—Tối nay ở lại đây nhé."

Tôi nói với Miyuki đang mềm nhũn trong vòng tay mình. Em ấy đáp lại bằng giọng vừa e dè vừa tràn ngập kỳ vọng:

"…Vâng."

Đó là khoảnh khắc cô bé hư hỏng hoàn toàn bị tôi chinh phục.

……

………Chết tiệt.

Tôi hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của Miyuki. Hơn nữa, em ấy chẳng hề xấu hổ chút nào.

Tôi đã tính toán sai. Có lẽ em ấy có thiên phú diễn xuất, đã hoàn toàn nhập vai, giống như tôi đã hóa thành một giáo viên đồi bại.

Dù sao đi nữa, tiếp tục thế này quá nguy hiểm. Cả hai chúng tôi có thể mất kiểm soát.

Đúng là em gái của Tachibana(Hikari).

Nghĩ vậy, tôi định dừng trò chơi lại, thì—

"Thầy, em xin lỗi."

Miyuki, trong vòng tay tôi, toát lên sức hút trong trẻo đặc trưng của một thiếu nữ, nói.

"Em không nấu ăn đàng hoàng được."

Quả thật, sau một hồi như thế, món ăn đã rối tung cả lên.

"Vậy… xin thầy hãy hướng dẫn em…"

Ánh mắt em ấy lại hướng về cuốn sổ tình yêu. Hóa ra em ấy cố tình mang nó vào bếp.

Trang sổ được lật sẵn ghi—

"Cuộc thi bịt mắt bắt vị"

Bịt mắt một người, trói tay họ ra sau lưng, người còn lại cho nguyên liệu vào miệng họ và để họ đoán vị. Ghi chú viết: "Có thể cho bất cứ thứ gì".

Nói cách khác, đây là một trò chơi trói buộc hoàn toàn một người và nhét đồ vào miệng họ.

Rõ ràng, nó dễ dàng trở nên quá đà.

Hiệu ứng chồng chất của cuốn sổ này thật đáng sợ.

Không nên tiếp tục. Nhưng—

Để trở thành một giáo viên, tôi cần học hỏi từ nhiều tiền bối. Càng nhiều thầy càng tốt. Vậy, với tư cách tiền bối Nakajima Atsushi, tôi có nên diễn trọn vai này đến cùng không?

Thế là—

"Muốn nấu ăn ngon, trước tiên phải có vị giác nhạy bén."

Tôi nói với cô bé trong vòng tay mình.

"Vậy, chúng ta sẽ dùng trò chơi này để rèn luyện nhé."

"…Vâng, thầy… xin thầy chỉ bảo thêm…"

Em ấy gật đầu, ánh mắt dần ngấn lệ.

Một cảnh tượng khó tin.

Một nữ sinh trong phòng tôi, bị bịt mắt, hai tay bị trói sau lưng, ngoan ngoãn ngồi trên sàn. Áo sơ mi đồng phục mở toang, để lộ làn da trắng và áo lót ren đen, váy cũng bị kéo lên.

"Thầy… thầy… ở đó, đúng không?"

Em ấy bị tước đi thị giác nói, giọng nói bất an.

"Ừ, đừng lo."

Tôi vừa nói vừa vuốt ve cổ em ấy.

"Thầy… thầy ơi!"

Hiện tại, Miyuki, người đang không nhìn thấy gì, cảm giác này đến bất ngờ, đầy mới lạ và kích thích. Chỉ cần chạm nhẹ vào làn da đs, cơ thể ấy đã run lên vì ngạc nhiên.

Từ cổ xuống vai, rồi cánh tay, theo từng cái vuốt ve của tôi, hơi thở ấy càng trở nên gấp gáp. Khi tôi chạm vào đùi trắng ngần dưới chiếc váy bị kéo lên, em ấy liền vặn vẹo, khẽ gọi: "Thầy…". Điều đó càng khơi dậy ham muốn hành hạ trong tôi.

Đến bước này, tôi bắt đầu trò chơi.

"Bắt đầu hướng dẫn nhé."

Tôi nói, dùng thìa múc gia vị, đưa đến miệng Miyuki.

Miyuki thè lưỡi ra như cầu xin.

Tôi từ từ đưa thìa vào, em ấy nhai rồi đáp:

"Đường."

"Đúng rồi."

Từ đó, tôi nghiêm túc cho gia vị, nguyên liệu, hay mẩu đồ ăn vặt vào miệng. Em ấy trả lời từng cái một.

"Nước tương."

"Rượu mirin."

"Cà rốt."

Tất nhiên, em ấy biết rằng dù có bị làm gì, cũng không thể phản kháng.

Em ấy cũng linh cảm được điều mà gã giáo viên đồi bại này cuối cùng sẽ làm với mình, và dường như đã chấp nhận điều đó.

Tuy nhiên, vì tôi cố tình kéo dài thời gian, tiếp tục trò chơi nhạt nhẽo này, cơ thể em ấy bắt đầu ngọ nguậy trong nỗi bất an.

"…Sô-cô-la."

"…Kẹo dẻo vị dâu."

"…Sữa chua."

Do những hành động trước đó đã khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể, dù sợ hãi về điều sắp xảy ra, em ấy vẫn bắt đầu trông mong, khao khát.

Nhưng lặp lại hành động vừa rồi, như dùng ngón tay, thì chẳng còn thú vị. Thế nên—

Tôi lấy từ tủ lạnh một cây kem que cỡ lớn—

Rồi nhét vào bờ miệng nhỏ nhắn đó.

"Thầy… thầy ơi… to… to quá…"

Miyuki thở hổn hển, đau đớn.

"Liếm sạch hết đi."

"…Vâng."

Miyuki hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của tôi. Tôi hiểu rằng em ấy đã chấp nhận trạng thái phục tùng vô điều kiện này.

Miyuki cố gắng liếm cây kem theo chỉ dẫn của tôi.

Tôi di chuyển cây kem lên xuống để giúp. Kết quả, kem tan chảy tràn ra khỏi miệng, làm bẩn ngực và đùi của Miyuki.

"Thầy… thầy ơi…"

Miyuki, miệng đầy kem, gọi tôi bằng giọng ngọng nghịu.

Tôi kéo cây kem ra xa hơn. Em ấy đuổi theo, mặt cúi về phía trước. Tôi cởi dây trói tay sau lưng em ấy. Và thế là một bức tranh hoàn chỉnh hiện ra—

Miyuki bò bằng cả tứ chi trên sàn, mắt bị bịt, ra sức liếm cây kem.

Nữ sinh nghiêm túc trong lớp học giờ đây, trong phòng của thầy giáo, liếm láp như một chú cún nhỏ.

A, thầy Nakajima Atsushi.

Là như thế này, đúng không?

Nhuộm màu sắc của mình lên một thiếu nữ trong trắng, đó chính là thứ mà người đời gọi là văn học.

Một khoái cảm khó diễn tả.

Có lẽ vì mất đi thị giác, cảm giác xấu hổ của Miyuki giảm đi, âm thanh dần phát ra khi liếm kem trở nên cực kỳ dâm đãn.

Chất lỏng hòa lẫn giữa nước bọt và kem tan chảy tràn ra từ khóe miệng, làm bẩn sàn nhà.

"Con bé hư."

"Thầy… em xin lỗi…"

"Bé hư cần được dạy dỗ."

"Vâng… xin thầy dạy dỗ… xin hãy nghiêm khắc dạy dỗ em…"

Miyuki rõ ràng đang mong chờ "bài học" tiếp theo của tôi. Để đáp lại kỳ vọng đó, tôi vỗ vào chiếc váy của Miyuki, lúc này đang bò trên sàn.

"Thầy ơi~!"

Miyuki phát ra một tiếng kêu ngọt ngào.

Cú vỗ khiến nước bọt từ khóe miệng em ấy chảy xuống, lại làm bẩn sàn.

"Như thế này không được."

"Xin… hãy dạy dỗ… xin… trừng phạt… xin…"

Miyuki, mắt bị bịt, má ửng hồng, nói. Lần này, tôi vỗ vào chiếc áo lót ren đen và làn da trắng lộ ra dưới chiếc váy xộc xệch của em ấy.

"Thầy ơi~!"

Miyuki lại phát ra tiếng kêu ngọt ngào.

"Kem vẫn chưa liếm xong đâu."

"…Vâng."

Miyuki tiếp tục liếm kem. Nhưng chẳng mấy chốc, kem lại tràn ra từ khóe miệng.

"Lại làm đổ nữa à?"

"Xin hãy trừng phạt em…"

Tôi lại vỗ một cái. Nó trở thành một vòng lặp: Miyuki làm đổ kem, tôi trừng phạt, và em ấy tiếp tục phát ra những tiếng kêu ngọt ngào.

"Thêm nữa… xin hãy trừng phạt em nhiều hơn… nhiều hơn…"

Đến cuối, Miyuki rõ ràng phát ra những tiếng rên rỉ. Em ấy lại cong lưng, mỗi lần bị vỗ, cơ thể khẽ run lên.

Hơn nữa, tôi cảm nhận được chiếc áo lót ren đen dưới đầu ngón tay dần trở nên ẩm ướt.

Màu đen của áo lót càng lúc càng đậm.

"Thật là… bé hư."

"Vâng, thầy, xin hãy trừng phạt em nhiều hơn."

Cô bé này đã hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm bị vỗ.

"Mặc áo lót thế này đến phòng tôi, ý em là gì?"

"Đó… đó là…"

Tôi mạnh tay vỗ mông Miyuki một cái.

"Thầy, em đã cố ý mặc áo lót mà bình thường không mặc, để thầy làm những điều này với em!"

"Ở trường em cũng mặc áo lót này à?"

"Vâng, đúng thế!"

"Đúng là học sinh hư mà."

"Em xin lỗi! Nên xin thầy hãy tiếp tục trừng phạt em! Hãy nghiêm khắc trừng phạt em!"

Tôi liên tục vỗ tay vào cô học sinh đang uốn éo, cầu xin thêm hình phạt. Miyuki không ngừng nói "xin lỗi, xin lỗi", nhưng đến giữa chừng, em ấy chỉ còn lại những tiếng rên.

Rồi, nhịp run rẩy của cơ thể em ấy càng lúc càng ngắn—

"Thầy, không được, quá mạnh… sắp… a, a—"

Miyuki hét lên một tiếng lớn, eo co giật, rồi đổ sụp xuống sàn.

Phần đùi trắng bên trong của em ấy ướt nhẹp.

"Thầy… thầy ơi…"

Miyuki hoàn toàn kiệt sức, lẩm bẩm như nói mê.

Tôi lật em ấy vô lực nằm ngửa ra.

Miyuki thở hổn hển, nói với tôi:

"Thầy, em xin lỗi, em là một cô bé hư. Em luôn khao khát được thầy cưỡng ép làm đủ thứ, như hồi trung học. Dù em là học sinh giỏi, bề ngoài tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong lòng luôn nghĩ về những điều này. Nên xin thầy hãy trừng phạt em. Thêm nữa… hãy trừng phạt em nghiêm túc hơn."

"Thật, đúng là con bé hư."

Để trừng phạt Miyuki một cách nghiêm túc, tôi đè lên người em ấy, chen cơ thể vào giữa hai chân, khiến Miyuki không thể cử động. Chỉ hành động này thôi cũng khiến má đỏ bừng, cơ thể uốn éo dưới tôi.

Rồi tôi nghiêng mặt em ấy sang một bên, vén tóc, đưa lưỡi vào chiếc tai xinh xắn đỏ ửng.

"A… của thầy… sâu quá… a, a, a~!!"

Từ đó trở đi, tôi cũng không nhớ rõ lắm.

Chỉ là, như hồi trung học, tôi làm rất nhiều thứ với Miyuki. Liếm tai, liếm cổ, vuốt ve khắp cơ thể em ấy, đại loại thế.

Miyuki chỉ không ngừng uốn éo.

Em ấy khiến cơ thể mình co giật hết lần này đến lần khác, sàn nhà cũng ướt đẫm.

"Thầy… em không chịu nổi… em vẫn … tiếp tục… đã…"

Khi tôi rời khỏi cơ thể quằn quại, Miyuki đã hoàn toàn rối loạn. Chiếc lưỡi hồng thè ra khỏi miệng, áo sơ mi trắng dính chặt vào da vì mồ hôi, áo lót đen ở ngực gần như bị lột hẳn, váy cũng cuộn lên hoàn toàn. Rồi—

"Thầy… em…"

Miyuki ấp úng, nhưng tôi hiểu em ấy muốn nói gì. Tôi và Miyuki là thầy trò, nhưng bức tường ngăn cách chúng tôi giờ chỉ còn một lớp vải mỏng.

Miyulo đang khao khát tôi vượt qua rào cản ấy.

Tất nhiên, trong lòng tôi đầy mâu thuẫn.

Nhưng ai có thể cưỡng lại sức hút của cô gái tuổi teen trong trắng này?

Hơn nữa, đây là một hành vi mang tính văn học.

Thầy Nakajima Atsushi đã ngộ ra tinh túy qua hành động này.

Nếu vậy, chẳng phải tôi cũng nên theo đuổi cảnh giới ấy sao?

Tôi đưa tay về phía áo lót của Miyuki.

"Thầy… thầy ơi…"

Hơi thở của em ấy càng lúc càng ẩm ướt, rào cản lớp vải mỏng ấy sắp sụp đổ, đúng lúc này—

"Em về rồi~"

Tiếng nói vang lên từ cửa. Là Miyamae.

Miyamae cởi giày, cúi đầu, mang theo chút thất vọng bước vào phòng.

"Kirishima, xin lỗi vì em về muộn. Em tiện thể mua nguyên liệu cho ngày mai."

Trong túi mua sắm của cô ấy ló ra một cái đầu cá lớn.

"Rồi, trên đường về, em đã nghĩ rất nhiều—"

Miyamae cúi nhìn mũi giày, nói.

"Em cuối cùng cũng quyết định rồi… dù sao cũng không thể tiếp tục thế này. Em và Tono là bạn, chúng em cần động viên lẫn nhau… nhưng em và Kirishima sống vui vẻ cùng nhau, cứ thấy sai sai ở đâu đó… thực ra em đã hiểu điều đó từ lâu…"

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh." Miyamae nói.

"Kirishima rất dịu dàng với chúng em, nhưng trong chuyện tình cảm, anh đã quyết tâm chọn giữa Tachibana(Hikari) và Hayasaka một cách nghiêm túc, ý chí của anh rất kiên định, rất chung thủy, em không thể cản trở Kirishima, người không hề phù phiếm, nên em phải dần trưởng thành hơn, tự mình rời đi—"

Vừa nói, Miyamae ngẩng đầu lên.

Trước mắt là một nữ sinh trung học bị bịt mắt, đồng phục xộc xệch, cơ thể ướt sũng, và tôi đang đè lên cô gái ấy.

Ánh mắt Miyamae trở nên lạnh lẽo.

"Kirishima kiên định, không hề phù phiếm…"

"Không, không phải vậy."

"Kirishima sẽ nghiêm túc chọn giữa Hayasaka và Tachibana(Hikari)…"

"Em có thể không tin, nhưng là thầy Nakajima Atsushi đã điều khiển ý thức của anh, anh chỉ vô thức biến thành một con hổ thôi—"

Miyamae bắt đầu run rẩy, rồi—

"Hổ cái quái gì mà hổ chứ!!"

Ghi chú

[Lên trên]
Ai muốn xem lại thì xem vol2, chương 15: Trò chơi nhập vai vô đạo đức (RPG)
Ai muốn xem lại thì xem vol2, chương 15: Trò chơi nhập vai vô đạo đức (RPG)
[Lên trên]
Câu này là biến tấu từ Sơn Nguyệt Ký, khi Viên Tàm gặp lại Lý Trừng đã hóa hổ trong núi: “A, nghe tiếng nói ấy… chẳng phải là cố nhân Lý Trừng huynh đó sao?”
Câu này là biến tấu từ Sơn Nguyệt Ký, khi Viên Tàm gặp lại Lý Trừng đã hóa hổ trong núi: “A, nghe tiếng nói ấy… chẳng phải là cố nhân Lý Trừng huynh đó sao?”
[Lên trên]
Trong Tạp chí Sơn Nguyệt, nhân vật Ri Shou sau khi hóa hổ cũng dần mất đi tư duy của một con người.
Trong Tạp chí Sơn Nguyệt, nhân vật Ri Shou sau khi hóa hổ cũng dần mất đi tư duy của một con người.
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Ahaha 1 con hổ =)))
Xem thêm
Đọc mà thấm (cả ga giường) triết lý của main.
Xem thêm
ra đường tôi nể mỗi trans
Xem thêm
vẫn quỷ như ngày nào
Xem thêm
Má đồi trụy thật
Xem thêm
thg main sợ cưới 1 trong 2 em tachibana về rồi hốt cả mẹ luôn quá
Xem thêm