Sự trở lại của người chơi bị đóng băng
Chương 30 : Lời thú tội của người chết phần 1
5 Bình luận - Độ dài: 2,432 từ - Cập nhật:
Con rồng đang giận dữ ấy cường hãn vô song.
"Chết tiệt, hyung!"
"Câm miệng! Tao cần tập trung!"
Đến mức khiến mối liên kết huynh đệ của Edvar và Vincent bị thách thức nghiêm trọng. Hai người họ mồ hôi đầm đìa, lảo đảo né tránh từng ngọn thương đen lao tới không ngừng.
Chết tiệt... Lũ rồng có lượng ma lực vô hạn sao?
Chuyện này quá sức chịu đựng rồi.
Mỗi lần tránh được một đợt công kích, bản năng lại thôi thúc họ ngước nhìn bầu trời. Thế nhưng số lượng những ngọn thương lơ lửng kia lại chẳng hề giảm bớt.
Vù vù!
Mỗi lần một ngọn thương được ném đi, một ngọn thương mới lập tức hình thành thay thế. Một bức tường khổng lồ đang dần dựng lên trước mặt họ.
Đòn tấn công này... đến bao giờ mới kết thúc?
Liệu có kết thúc không?
Một người chỉ có thể kiên trì chạy hết quãng đường khi còn thấy được vạch đích, thế nhưng hai anh em này lại như những con rối bị dồn ép chạy vòng tròn vô tận, chỉ biết lãng phí thể lực trong vô vọng.
Nếu đòn tấn công của bọn tao có thể chạm tới nó, ít ra còn có thể liều một trận…
Nhưng lũ vảy chết tiệt kia, cứ cứng như sắt, không tài nào phá nổi.
Tình thế bế tắc hoàn toàn. Khi họ đang chuẩn bị tinh thần để nghênh đón cái chết, đột nhiên sắc mặt cả hai tái nhợt.
"......!"
"......!"
Một cơn bão kinh hoàng đột ngột ập tới, khiến từng sợi lông trên người họ dựng đứng.
Từ phía sau! Chẳng lẽ còn một kiểu tấn công mới sao?
Mẹ kiếp, bọn tao phải bỏ mạng nơi này sao…
Giữa khoảnh khắc họ sắp chấp nhận số phận, một mũi tên đen như cuồng phong xé toạc trời cao, xuyên thẳng vào con mắt của Anh Long.
——!
Con rồng há miệng gầm lên thảm thiết, tiếng rống như chấn động cả không gian.
Vù vù!
Máu rồng phun trào như vòi phun, tưới lên người hai huynh đệ và mặt đất. Họ quay sang nhìn nhau, miệng há hốc.
Chẳng lẽ là…
Seo Jun-ho?
Cùng lúc, họ đã hiểu ra. Lí do đằng sau việc anh đang giúp họ.
Nếu bọn tao chết, người đó sẽ càng khó đối phó hơn.
Một mình hắn cũng chẳng thể hạ được con rồng này.
Bất luận sau này có trở mặt thành thù, ít nhất lúc này, ba người họ phải hợp sức mới mong có cơ hội sống sót. Trong ánh mắt hai anh em bùng lên một tia hy vọng rực cháy. Họ đã từng tuyệt vọng, nhưng giờ đây đã tìm được thứ để bấu víu.
"Khi có cơ hội, lập tức rút lui."
"Tất nhiên. Với hướng công kích đó, Anh Long sẽ quay đầu sang bên kia."
Tinh toán xong, họ lại tiếp tục né tránh những ngọn thương đen trút xuống như mưa.
***
"Tôi cảm thấy hơi áy náy..." Seo Jun-ho buông tiếng lẩm bẩm khô khốc, hạ thấp cây cung trong tay. Sau cú bắn kia, hai anh em đã vực dậy. An đã ban cho họ hy vọng. Và dễ dàng đoán ra thứ họ đang trông đợi.
“Chúng nghĩ rằng Anh Long sẽ chuyển mục tiêu sang mình.”
Đúng là ngây thơ.
"Không phải ốc đảo đâu. Chỉ là ảo ảnh thôi." Nếu chỉ muốn thu hút sự chú ý của con rồng, anh đâu cần tốn sức như vậy. Anh em Shadow đã tính sai hoàn toàn. Seo Jun-ho thừa tự tin rằng anh có thể tự tay hạ gục Anh Long.
Dĩ nhiên, có thêm hai anh em này cũng tiện hơn.
Không cần tự làm khó mình.
Seo Jun-ho giương Tempest Butterfly lên lần nữa. Nhưng lần này, anh không nhằm vào con rồng hay hai anh em, mà nhắm thẳng lên bầu trời xám xịt.
Đúng là vảy rồng cứng thật. Phần lớn đòn tấn công đều vô dụng. Duy chỉ có mắt là điểm yếu. Nếu mình tung ra đòn trí mạng...
Anh Long nhất định sẽ chuyển mục tiêu sang kẻ đe dọa tính mạng nó.
"Vậy nên, mình phải kết thúc mọi thứ trong đòn tiếp theo." Dứt khoát sớm vẫn hơn dây dưa.
Một đòn đánh chậm. Dồn nhiều đòn đánh vào một lần để kẻ địch không kịp phản ứng. Đó là ưu thế lớn của vũ khí tầm xa.
Seo Jun-ho giương cung, nhắm thẳng lên bầu trời, dồn toàn bộ sự tập trung vào tầm ngắm. Anh gạt bỏ mọi âm thanh xung quanh, ép bản thân rơi vào trạng thái nhập định. Cứ như thể cả thế giới chỉ còn lại mình anh. Trong khi bầu không khí cô quạnh dần bao trùm, anh bắt đầu tính toán.
Khu vực gây sát thương: xác nhận. Quỹ đạo mũi tên: xác nhận. Khoảng cách bắn: 0,5 giây mỗi phát.
Tính toán hoàn tất, anh lướt mắt qua mái tóc phảng phất trong gió.
“Tốc độ và hướng gió... Không cần tính.”
Anh vừa lẩm bẩm vừa nhìn chăm chú vào cây cung. Dù Tempest Butterfly chỉ là một vũ khí cấp Hiếm, xung quanh còn vô số những cây cung có phẩm cấp cao hơn. Thế nhưng, có một lý do đơn giản khiến nó được phong làm quốc bảo.
Kĩ năng có thể tạo ra bão tố.
Mỗi mũi tên bắn ra từ Tempest Butterfly đều mang theo một cơn lốc. Khi mũi tên lao đi, nó tạo nên áp suất không khí cực mạnh, xé toang mọi luồng gió cản đường.
Đó là lý do tại sao tốc độ hay hướng gió đều trở nên vô nghĩa.
Gió vốn là kẻ thù muôn đời của các cung thủ. Nhưng kể từ khi Tempest Butterfly xuất hiện, gió cũng chỉ như một bóng ma mờ nhạt.
Chính vì vậy, nó mới trở thành quốc bảo, cũng là lý do tại sao quỷ nhân Kal Signer lại thèm khát một cây cung cấp Hiếm như vậy.
Seo Jun-ho kéo dây cung đến tận cùng, nhưng không hề cài mũi tên nào.
Con Rồng đó lớn hơn mình tưởng rất nhiều, một mũi tên thôi có khi là không đủ.
Anh bắt đầu vận dụng ma lực, tạo ra một mũi tên bằng bóng tối trên cung.
Không, thực ra, gọi nó là mũi tên đã không còn phù hợp nữa.
"Dark Spear." Một cây thương dài hai mét với đầu nhọn sắc bén xuất hiện. Anh không triệu hồi nó chỉ để phô trương.
Bóng tối là nguồn sức mạnh có thể làm mọi thứ mục nát. Một vũ khí tạo từ bóng tối có thể xuyên phá cả phép phòng ngự. Vì vậy, người đời từng gọi nó là "Thương Mạnh Nhất Của Specter".
Vút!
Seo Jun-ho buông dây cung không chút do dự. Một cơn gió mạnh quất thẳng vào người anh, nhưng anh không hề dao động mà tiếp tục lặp lại động tác.
Vút! Vútttt! Vútt!
Chỉ trong bảy giây ngắn ngủi, hai mươi cây thương đã được bắn ra. Mỗi cây thương vạch một quỹ đạo riêng, lao vút lên bầu trời.
Mọi thứ đều đi đúng hướng. Một cung thủ lão luyện chỉ cần buông dây là đã biết kết quả. Hoàn tất đợt tấn công hoàn hảo, Seo Jun-ho lập tức nhớ ra nhiệm vụ tiếp theo.
"Phải đi thôi." Cuộc săn rồng đã kết thúc. Giờ là lúc săn những con chó săn.
Seo Jun-ho, cái thằng chó đó…
Tại sao hắn không tấn công tiếp?
Hai anh em nhà Shadow bắt đầu bồn chồn. Sau cú bắn vào mắt Anh Long, Seo Jun-ho chẳng hề ra thêm một đòn nào.
Đang lúc họ hoang mang, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.
"Sao lại bọn bây lại chơi trò bắn pháo hoa thay vì đi săn như ta bảo nhỉ?"
Một giọng nói mà họ tuyệt đối không nên nghe thấy vào lúc này. Cả hai giật nảy người, hoảng hốt quay phắt lại.
"Đồ điên… Sao ngươi lại ở đây?!"
"Không phải ngươi đang hỗ trợ từ phía sau sao?!"
"Tôi có hỗ trợ." Seo Jun-ho hất cằm lên trời. Tự nhiên, hai anh em cũng ngước nhìn theo.
Hai mươi vì sao tinh tú đang rơi xuống.
...Sao? Không, đó là thương. Những cây thương đen kịt! Là đòn tấn công của Anh Long?
Không, chúng không phải. Chúng khác với những cây thương của con rồng.
Lần đầu tiên kể từ khi trận chiến bắt đầu, những cây thương không nhằm vào hai anh em nhà Shadow, mà cắm thẳng xuống con rồng.
– "…?"
Anh Long khẽ quay đầu khi nghe tiếng gió rít.
Phập!
Một cây thương đen xuyên thẳng qua thân rồng. Nó thậm chí còn chưa kịp gào thét thì những cây thương khác đã ập đến, xuyên suốt cơ thể dài 15 mét từ đầu tới đuôi, ghim chặt nó xuống đất.
– "Kiaaaaaaaaahhh!"
Tiếng rống vang dội khiến những tảng đá xung quanh bật tung. Con rồng quằn quại đau đớn, nhưng vẫn bị những cây thương ghim chặt, không tài nào vùng vẫy nổi. Hai anh em nhà Shadow đứng lặng, toàn thân run rẩy.
Hắn… dễ dàng hạ gục Anh long như thế ư? Một con rồng mạnh mẽ như vậy!
Chỉ bằng một đòn tấn công trễ thời gian thôi sao? Chẳng phải vũ khí chính của hắn là kiếm à?
Chỉ riêng kỹ năng sử dụng vũ khí đã đủ khiến người ta tái mặt, chưa kể tới thứ sức mạnh kỳ dị ẩn chứa trong những cây thương đen. Cả hai nhanh chóng hiểu ra tình cảnh của mình và lập tức giơ cờ trắng.
"Này, vì chúng ta từng chiến đấu cùng phe, hay là thương lượng chút nhỉ?"
"Anh biết đấy chúng tôi chỉ là tép riu thôi. Tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tiết lộ địa điểm tụ họp của bọn quỷ nhân." Đó đúng là một món giao dịch khá hời, có thể dẫn đến những con cá lớn hơn.
Nhưng ánh mắt Seo Jun-ho không hề thay đổi.
"Không. Tôi không định tha cho các người. Cút đi."
Anh biết rõ, nếu để họ sống sót rời khỏi Cổng, tình hình chỉ thêm rắc rối.
Dù bọn họ có chạy trốn, Hiệp hội Quỷ Nhân cũng sẽ không bỏ qua. Chúng sẽ dùng thông linh hoặc tra tấn để moi sạch thông tin về những gì đã xảy ra. Sau đó, sẽ lần ra manh mối về nguồn sức mạnh của tôi.
Giết chúng là phương án hiệu quả nhất. Seo Jun-ho rút kiếm ra.
"Mi tưởng dễ bắt bọn ta chịu chết sao?!" Vincent gào lên, nhận ra Seo Jun-ho không hề có ý đàm phán.
Phập!
Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Hử? Âm thanh này…
Âm thanh mà cậu đã quá quen, tiếng tim bị đâm xuyên.
Nhưng lần này, âm thanh ấy vang vọng ngay trong cơ thể cậu.
"…A?" Vincent quỵ xuống, phun máu, theo bản năng đưa tay ôm lấy ngực.
Một thanh kiếm sắc nhọn xuyên thấu lồng ngực cậu từ phía sau.
Từ khi nào… Hắn?
Cậu còn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"VINCENT! THẰNG NGU!" Tiếng gào của Edvar vang lên bên tai. Vincent gắng gượng quay đầu lại, ánh mắt mờ dần.
Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi chết chính là cảnh Edvar bị Seo Jun-ho chém bay đầu.
Vincent khẽ bật cười, máu nhỏ từng giọt từ khóe miệng.
Đúng là… xàm c*t…
Quỷ nhân, Vincent, ra đi trong yên lặng và thanh thản.
"...Mình càng ngày càng mềm lòng quá rồi. Tiễn chúng nó đi dễ dàng như vậy."
Seo Jun-ho phủi máu khỏi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cái xác dưới chân. Giết người luôn khiến anh thấy khó chịu. Nhưng với quỷ nhân, anh không cần cảm thấy áy náy.
Chúng chắc chắn đã cướp đi hàng trăm sinh mạng. Nếu để sống sót, số người thiệt mạng chỉ càng nhiều thêm.
"Nếu có kiếp sau, thì hãy dành toàn bộ thời gian mà sám hối đi."
– "Kyaooooo!"
Seo Jun-ho chậm rãi bước về phía con rồng đang giãy giụa. Cơn đau tột cùng khiến nó không thể tập trung ma lực, dù nó là một con rồng. Nói cách khác, lúc này nó hoàn toàn vô lực.
– "……"
Đến gần hơn, Seo Jun-ho thấy đôi mắt đỏ rực của nó nhìn mình chằm chằm. Không hiểu sao, anh cảm thấy ánh mắt ấy như ngập tràn bi thương.
"Mày nhìn cái chó gì?" Seo Jun-ho bất giác thấy bất an, nhưng anh vẫn lạnh lùng giơ kiếm lên. Hắc khí bao phủ lấy lưỡi kiếm, hóa thành một thanh kiếm hắc ám. Nếu bộ ba tử thần Gangnam nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phun hết nước cam đang uống ra.
"Vĩnh biệt." Seo Jun-ho leo lên người con rồng và cắm phập kiếm vào nghịch lân của nó. Cơ thể con rồng co giật dữ dội, rồi hoàn toàn bất động.
[Bạn đã hoàn thành ⟪Đảo Rồng Bị Lãng Quên⟫.]
[Bạn nhận được 「Xương Rồng (20kg)」 làm phần thưởng.]
[Bạn đã lên cấp.]
[Bạn đã lên cấp.]
[Bạn đã lên cấp.]
[Bạn đã…]
[Tất cả chỉ số tăng thêm 5.]
[Bạn đã hồi phục 2 điểm Ma lực.]
[Bạn đã hồi phục 2 điểm Thể lực.]
[Bạn đã hồi phục 2 điểm Sức mạnh.]
[Cổng sẽ tự động biến mất sau 1 tiếng nữa.]
Sau khi hoàn thành Cổng, anh tăng liền 5 cấp. Cộng thêm kinh nghiệm từ việc giết người chơi, tổng cộng là 6 cấp.
Giết người chơi cũng cho kinh nghiệm. Bảo sao đám quỷ nhân thích PK đến vậy.
Rồi
Seo Jun-ho đưa mắt quét quanh hòn đảo rồi hướng đến chỗ hai anh em nhà Shadow. Xung quanh đã yên tĩnh hẳn.
"Cuối cùng cũng có thể thử cái này." Đó là kỹ năng cấp C anh nhận được sau khi giết Tricker tại "Lời Nguyền Bình Minh: Confession of the Dead. Một kỹ năng kỳ dị, cho phép nhìn thấy ký ức của kẻ chết.
[Bạn đã truy xuất ký ức của 'Vincent'.]
[Confession of the Dead đã bắt đầu.]
Một cửa sổ hiện ra, ghi rõ ‘Trình Chiếu Ký Ức’.


5 Bình luận