Gã Trai Bao Của Nàng Công...
Shirogane Tooru Mashima Saki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2

Chương Mở Đầu: Tai Họa Của Gã Trai Bao

4 Bình luận - Độ dài: 3,058 từ - Cập nhật:

Dưới cơn mưa lặng lẽ và những đám mây xám xịt, tôi lấy ra quả cầu trong suốt từ trong túi và niệm chú: “Chiếu xạ.”

Lập tức ánh sáng chói lòa tỏa ra khắp nơi. Tôi cũng cảm thấy sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể.

Nhân lúc lũ đàn ông vẫn còn ú ớ và lấy tay che mắt, tôi lập tức lao về phía chúng.

Rồi chuyện kết thúc chỉ trong chớp mắt. Tôi bẻ gãy cổ một tên, đập nát sọ một tên khác vào tường và nghiền nát cổ họng tên cuối cùng. Sau khi chắc rằng tất cả bọn chúng đã chết, tôi nhặt lại viên cầu đang lơ lửng và nhét nó lại vào túi quần. Đó là món ma cụ tiện lợi của tôi ‘Mặt Trời Tạm’—một quả cầu pha lê tích trữ ánh nắng mặt trời.

Khi dùng đèn lồng để soi vào những cái xác thì có vẻ chúng là hai tên bán và một kẻ mua. Tôi lấy cái túi nhỏ mà gã bán hàng cầm trong tay và xem thử thứ bên trong. Không nghi ngờ gì nữa, chính là Release.

Đối với tôi thì cái thứ này chỉ là một loại ‘thuốc’ đáng khinh. Nhưng với Arwin thì nó là bí mật mà tuyệt đối nhưng được phép để ai biết.

Từ khi có được mặt trời tạm thời, việc thu thập loại thuốc này đã dễ dàng hơn nhiều. Mỗi khi trời mưa, mây đen bao phủ giữa ban ngày, sức mạnh của tôi không bằng một nửa người đàn ông bình thường. Nhưng với món đồ này, tôi có thể tạm thời lấy lại sức mạnh ngày xưa. Tôi đã vui hơn nhiều nếu viên cầu đó không dùng sức mạnh của vị thần mặt trời khốn kiếp kia. Mượn sức mạnh của kẻ đã nguyền rủa mình để chống lại lời nguyền ấy khiến tôi chẳng khác nào con rối đang nhảy múa trong tay hắn.

“Hửm?”

Túi áo của tên mua hàng cộm lên một cách kỳ lạ, trông có vẻ là một mặt dây chuyền có hình dạng bất thường, vì tò mò nên tôi lấy ra xem rồi lại chau mày khó chịu: trên đó là phù hiệu của tên thần mặt trời.

Ở Gray Neighbor này có hai giáo đường hợp pháp thờ tên thần thối tha này. Nhưng phù hiệu này thì không thuộc về cái nào cả, nó là của Sol Magni-lũ cuồng giáo đang nổi lên mạnh mẽ dạo gần đây.

Tất nhiên là bất kỳ ai chọn tôn thờ tên khốn nạn đó đều có vấn đề về tâm thần cả, nhưng Sol Magni thì là nơi mà lũ điên ‘hàng thật giá thật’ tụ tập với nhau. Theo những gì tôi biết, phương pháp tuyển mộ thành viên của chúng cực kỳ man rợ và lũ giáo sĩ chẳng ngại buôn lậu hay giết người để lôi kéo thêm lũ điên về phe mình.

Dựa trên việc tên hay ị đùn khốn kiếp đó từng sai Roland đến “thanh tẩy” thị trấn này thì rõ ràng là hắn lại đang âm mưu điều gì đó rồi. Có thể hắn sẽ lại ban “mặc khải” cho một thằng điên khác hoặc đưa thêm quái vật quẩy nát nơi này. Đúng là cái hố phân này đầy rẫy lũ cặn bã rác rưởi nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để nó bị hủy diệt. Dù là thần hay quỷ gì đi nữa, thằng nào dám cả gan ngáng đường Arwin thì tôi cũng sẽ giết hết không chừa một ai.

Tôi dầm mưa chờ đợi một lúc đến khi tên đàn ông mặc áo choàng tối màu với chiếc mũ rộng vành tiến lại.

Gã này là thợ đóng quan tài kiêm chuyên gia xử lý xác chết—Bradley, Kẻ Đào Mộ. Nhận tiền công từ tôi, gã lặng lẽ dùng vải quấn ba cái xác. Nếu mấy cái xác này bị phát hiện, lũ xã hội đen trong thành phố sẽ nhúng tay vào mất. Để tránh chuốc họa vào thân cũng như để an toàn mà tôi luôn thuê Bradley xử lý sạch sẽ.

Tính từ lần đầu tôi dùng đến dịch vụ của gã cũng đã là một năm, giờ thì tôi là khách quen luôn rồi. Cái xác đầu tiên mà tôi nhờ Bradley ‘xử lý’ là một tên buôn thuốc lừa tôi phải tự tay giết chết bạn mình. Dù có nói là không hối hận, nhưng đôi lúc tôi vẫn bất giác nhìn vào bàn tay mình và nhớ lại cảm giác lúc đó.  

Trong khi tôi quay mặt đi để làm dịu làm cơn buồn nôn đang trào lên, Bradley vẫn lặng lẽ thực hiện công việc. Dù có ướt như chuột lột thì gã cũng chả than vãn lấy một lời. À thì chuyện đó không có gì lạ, Bradley bị câm mà.

“Mà anh biết không, bình thường thì người ta sẽ khuyến mãi gì đó cho khách hàng thân thiết đó.” tôi nói nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào. Gã ta vẫn chăm chăm thu dọn ba cái xác.

Dù thái độ làm việc chẳng thân thiện tí nào, thì về chuyên môn đúng là khó ai bì lại Bradley. Sau khi bọc kín ba ‘bọc hàng’, gã lôi chúng đến chiếc xe ngựa phủ bạt chờ sẵn ngay trước hẻm. Trông thì gầy gò vậy thôi, nhưng cánh tay gã lại rất rắn chắc và mạnh mẽ. Trái ngược hoàn toàn với gã có thân hình hộ pháp mà lại yếu như sên tôi đây.

“Vất vả rồi.”

Trước khi bước lên xe, Bradley quay lại và ném cho tôi một túi nhỏ, to đúng bằng lòng bàn tay và được buộc rất chặt phần miệng. Khi đưa lại gần để quan sát kỹ hơn, từ cái túi xộc lên một mùi chua kỳ lạ.

Nhận thấy tôi vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Bradley đưa tay lên ngửi cánh tay mình.

“À, ra là vậy.”

Bên trong cái túi này là chất khử mùi. Dù cơn mưa vừa nãy cũng có giảm bớt đi phần nào mùi hôi thì mùi máu trên người tôi vẫn không thể vơi đi hết được.

“Ái chà, được đó.Cảm ơn nhiều nha.”

Bradley gật đầu một cái rồi lên xe đi mất. Tôi cũng rời khỏi hiện trường khi tiếng xe ngựa lộc cộc nhỏ dần. Đi qua vài con ngõ, tôi núp dưới một mái hiên để tránh mưa. Một khi chắc chắn rằng không có ai ở gần, tôi mở túi khử mùi ra và nôn mửa ngay lập tức. Bên trong là những con côn trùng đã chết được ngâm trong loại dung dịch thuốc nào đó. Dưới mỗi lớp vải là một con bọ màu vàng đen, có hai râu và sáu chân co quắp dưới thân. Thứ mùi kinh dị đó còn trở nên tởm lợm hơn khi lớp vỏ bọc nó được bóc ra.

“Ê thằng kia.” một giọng nói khản đặc cất lên.

Quay mặt lại về phía sau, trước mắt tôi là một gã đàn ông với hình xăm thiên thần trên cánh tay. Hẳn cái hình xăm đó từng rất đẹp nhưng đống cơ cuồn cuộn đó khiến thiên sứ trông chả khác gì con sóc nhét đầy hạt óc chó đến biến dị cả mồm hết. Dường như thấy mình vẫn chưa đủ xấu trai hay sao ấy mà gã còn có một vết sẹo lớn kéo dài từ chân mày phải xuống tận má nữa.

“Mưa gió thế này mà còn lảng vảng ở đây làm gì?”

Gã rút dao ra và nhìn quanh đầy cảnh giác.

“Mày không tới đây để mua hàng phải không? Kyle và Willie đâu rồi?”

Vậy ra gã này cũng là một tay buôn thuốc khác à, tôi không biết bọn chúng vẫn còn đồng bọn ở đây luôn đó.

Biểu cảm của tôi hẳn đã nói lên tất cả, tên xăm trổ khẽ nhếch môi cười. “Xem ra là mày biết gì đó rồi. Chắc tao phải hỏi kiểu... thân mật hơn nhể, thằng ogre to xác?”

Đôi mắt gã nheo lại, toát ra sát khí. Tôi lại rút Mặt Trời Tạm ra và niệm chú, nhưng quả cầu không phát sáng, nó chỉ nằm đó bất động trong lòng bàn tay tôi. Chết tiệt, hết năng lượng rồi. Mỗi khi như vậy thì nó cần ít nhất nửa ngày hấp thụ ánh nắng để sạc lại. Khốn nạn hơn là nó chỉ cho tôi sức mạnh trong khoảng ba giây—thật sự chẳng phải món hời gì.

“Lôi cái đó ra làm gì? Định bói cho tao một quẻ à?”

“Đúng rồi,” tôi đáp. “Vận mệnh của mày hôm nay tệ hết biết, nghe tao bảo này: biến về nhà mày rồi phơi đống quần áo móc meo trong tủ đi, nếu không hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất đời mày đấy.”

“Trước đây tao cũng gặp một thằng thầy bói dỏm như mày,” gã nói rồi xoa xoa cổ. “Trông nó chuyên nghiệp lật từng lá bài rồi bảo ‘Hôm nay là ngày may mắn của anh đó, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió thôi.’ uy tín quá nên tao cũng đặt hết tiền tiết kiệm vào trò đỏ đen, rồi cuối cùng thì mất sạch. Mày đoán xem tao đã làm gì nó? Tao nhét mấy cái lá bài ngu xuẩn đó vào cuống họng rồi để đó cho nó chết ngạt, nghe buồn cười đúng không?”

Tôi cười mỉm: “Đoạn thẻo tên đó không phải là êm đẹp còn gì.”

“Nhẹ nhàng chả khác gì nhét quần áo mụ vợ già vào tủ.” gã nói rồi nhảy bổ vào tôi. Tôi đá một đống rác gần đó về phía gã rồi quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!” gã gầm lên rồi đuổi theo. Mưa đang ngớt dần nhưng mặt đường đá vẫn trơn trượt. Tôi chạy bắn nước, suýt trượt ngã vài lần khi rẽ góc. Dù chả ai ép nhưng gã ta vẫn đeo bám tôi mãi không buông, dù té ngã hai lần nhưng cứ lì lợm đứng dậy và rút ngắn khoảng cách. Lời nguyền của tên thần mặt trời cũng làm cơ thể tôi chậm chạp đi nên chẳng mấy chốc mà tôi bị bắt kịp.

“Xong đời mày rồi, thầy bói dỏm ạ!”

Phía trước là đường cụt còn phía sau lại là tên côn đồ lăm lăm con dao trong tay.

Cơn mưa rào cũng đã tạnh trong quá trình bọn tôi rượt đuổi. Không chỉ cơ thể hai người chúng ta ướt đẫm mà cả con hẻm cũng đọng lại đầy những vũng nước. Chẳng quan tâm gì đến chúng, gã bước nhanh về phía tôi.

Không còn đường thoát. Những đám mây thấp cũng như đang bít chặt bầu trời, chầm chậm hướng về hướng đông theo gió. Chắc trong chưa tới một trăm khắc nữa thì hồn tôi cũng lìa khỏi xác rồi trôi theo mây mất..

Tuyệt vọng cố tìm lối thoát, tôi lao vào người khác nhưng cú đấm bị gã chặn dễ dàng bằng lòng bàn tay. Có vẻ nó yếu đến mức làm gã ngạc nhiên.

Một cú đấm nặng nề giáng vào bụng tôi, khiến tôi nghẹt thở. Đang gập người đau đớn, gã bồi thêm một cú đá thẳng vào mặt như đang sút bóng. Tôi bay vào bức tường phía sau rồi bất lực ngã xuống mặt đất.

“Kyle và Willie đâu? Nói, nếu không tao sẽ biến quả cầu kia thành con mắt mới cho mày bây giờ.” gã gằn giọng, ấn sống dao vào má tôi.

“Xin anh hãy tha cho tôi với,” tôi nói, cọ trán vào nền đất, quỳ rạp dưới chân hắn. “Tôi không biết gì cả, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Tôi sẽ đưa anh tiền mà, nếu anh muốn thì tôi hôn giày cho anh cũng được.”

Vai gã rung lên vì cười. “Chờ tí, tao nhớ cái bản mặt mày rồi. Mày là thằng trai bao của con nhỏ Công chúa Kỵ sĩ màu đỏ thẳm phải không?” Hắn túm tóc tôi lên nhìn hắn. “Mày muốn sống đúng chứ?”

“Muốn.”

“Vậy thì gọi ả đến đây cho tao.”

“…Để làm gì?”

“Mày biết rồi còn hỏi. Tao sẽ lột sạch đồ con điếm chảnh chọe đó rồi nhét cặc vào cho đến khi nó rên rỉ đê mê. Chỉ cần cho nó nốc đủ thuốc thì sớm muộn gì nó cũng sẽ ngoan ngoãn lắc đít trước tao thôi.”

Gã cười nham nhở, đắm chìm trong tưởng tượng bệnh hoạn của mình. Huệ, nghe thôi cũng biết hàng họ hắn dựng hết lên rồi.

“Sao? Im ắng dữ vậy, bộ muốn chết à?”

“Đây là câu trả lời của tao.”

Tôi giơ ngón giữa thẳng vào mũi hắn.

“Bú con hàng bé củn cỡn của mày rồi chết đi, thằng óc cặc sinh ra từ lỗ đít.”

Cái vuốt yêu khiến má tôi hôn mặt đường một cái chụt.

“Tiếc thật, tao vừa định tha mạng cho mày mà!” Gã giơ dao lên, vẻ mặt méo mó khủng khiếp. “Để tao bói cho mày một quẻ… hôm nay trời mưa máu!”

Lưỡi dao giơ cao đến mức bắt được ánh nắng, rọi thẳng vào mặt tôi.

Hắn xoay ngược con dao chuẩn bị đâm xuống mặt tôi. Nhưng tôi lại nhanh chóng túm lấy cổ tay hắn từ bên cạnh và bóp nát nó. Gương mặt hắn lập tức trở nên ngu độn ra, không hiểu vì sao cổ tay mình lại gãy nát, vì sao máu lại bắn tứ tung.

“T….tay tao… tay tao!”

Cuối cùng, khi cơn đau cũng lên đến não, hắn vừa gào thét ầm ĩ vừa nằm quằn quại dưới mặt đất, tạo cơ hội cho tôi đứng dậy. Một tia nắng xuyên qua làn mây dày đặc rọi xuống lưng tôi.

“Đã bảo mày ngoan ngoãn về nhà mà phơi đồ rồi mà cứ thích bướng.”

Những cơn mưa ban chiều luôn tan rất nhanh, mây tan cũng lẹ không kém. Sau vài năm quan sát mặt trời và mây thì tôi đã học được vài chiêu để đoán phần nào tính khí của chúng.

Tôi nện cú đấm nặng như búa tạ xuống đầu tên buôn thuốc đang khóc lóc, tiếng sọ nứt răng rắc kêu lên, hắn cũng chết ngay trên nền đá mà chẳng kịp trăng trối tiếng nào.

“Hôm nay là ngày tồi tệ nhất đời mày.”

Với tôi, dự báo thời tiết cũng chỉ là một loại bói toán khác.

Xử lý xong cái xác, tôi cũng đi thẳng về nhà. Đến đầu đường thì tôi thấy có ai đó đang đợi dưới mái hiên.

“Ngươi ướt nhẹp hết rồi kìa.”

Công Chúa Kỵ Sĩ nhà tôi đã về. Nhưng sao người lại đứng ngoài nhỉ?

“Ta để quên chìa khóa trong nhà nên đang đợi ngươi về mở cửa.” người vừa nói vừa dùng khăn tay lau mặt tôi. Cạnh cửa vào cũng có một cây dù, hóa ra người đã đứng đợi tôi mưa suốt từ nãy đến giờ.

“Mừng người về, ở ngoài lâu vậy người có lạnh không?”

Tôi đi đến định ôm nhưng Arwin lùi lại, giữ khoảng cách.

“Vừa nãy ngươi đi đâu, và làm cái gì?”

“Hả?”

Quần áo tôi lúc nào chả rách, mưa cũng rửa trôi hết vết máu rồi mà nhỉ. À, chắc do người tôi đang ướt như chuột lột.

“Rồi cái mùi đó là gì vậy? Kinh quá.”

Có vẻ vì ngửi quen nên tôi không nhận ra, đó là mùi của thứ thuốc khử mùi ban nãy. Arwin đưa tay bịt mũi, cau mày nhìn tôi.

“Làm gì đi. Hôi đến mức ta sắp nôn rồi.”

“Rồi rồi tôi làm liền đây… ờ uệ!”

Dung dịch ngâm đó chắc đã làm lớp vỏ con côn trùng mềm đi rất nhiều nên khi tôi vừa lấy ra nó liền vỡ nát, dịch vàng trào ra dính đầy lên lòng bàn tay tôi. Cảm giác thật kinh tởm. 

Dù tôi đã quệt nó vào tường nhưng thứ mùi chua lè đó vẫn không dứt, định quay ra giếng rửa tay thì một con côn trùng vụt qua tầm mắt. Không chỉ một, mà là rất nhiều con giống hệt nhau. Trước khi kịp hiểu chuyện gì, tôi đã bị cả đàn côn trùng vây quanh.

“Này Matthew, cái quái gì đang xảy ra vậy hả?!”

“Hựa—biến đi! Cút ra chỗ khác!”

Bọn sâu bọ này còn bị thu hút bởi mùi của đồng loại nữa hả?

“Ngươi mau làm gì đi chứ, Matthew!”

“Tôi đang cố đây!!”

Tôi ném bọc thuốc khử mùi qua hàng rào, nhưng vì thứ mùi tanh tưởi vẫn còn đọng lại trên bàn tay mà chúng vẫn đuổi theo tôi mãi không dứt..

“Chậc, hết cách rồi.” Arwin nói rồi giật lấy chìa khóa từ tay tôi chạy biến vào nhà.

Không thể tin được, tôi bị người nhốt ở ngoài của luôn rồi.

“Từ đã! Arwin, mở cửa!”

“Chừng nào ngươi vẫn chưa đuổi lũ quái vật đó đi thì đừng có hòng vào!” công chúa kỵ sĩ quát tôi phía sau cánh cửa đóng chặt.

Sau khi rửa đi rửa lại mà mãi vẫn chưa hết mùi, tôi phải ngồi ngoài đường đến tận đêm muộn thì bọn côn trùng mới chịu giải tán.

Tên khốn Bradley đó sẽ phải trả giá vì đã đưa tôi cái thứ quái quỷ này. Nhớ mặt tôi đấy.

Xin lỗi vì màn chào hỏi muộn màng. Tôi tên là Matthew.

Ngày xửa ngày xưa, tôi từng là mạo hiểm giả lừng danh mang tên gọi ‘Kẻ Ăn Thịt Cự Nhân’. Nhưng vì vài biến cố không hay mà tôi đã đánh mất sức mạnh vô song của mình, rồi lang thang khắp nơi cho đến khi dừng chân tại Gray Neighbor này.

Giờ đây tôi là tên trai bao kiêm sợi dây sinh mệnh của công chúa kỵ sĩ—với mục đích chính là siết cổ bất cứ ai gây hại cho người.

*Minh họa mừng novel có bản chuyển thể anime của họa sĩ Saki Mashima

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ô có anime ư
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cuối tuần này nếu trên twitter đăng full minh họa Vol 6 thì sẽ có thêm 2 chương nhá 🐧
Xem thêm
ngol quá trans ơi
Xem thêm